Edit+Beta: Kem
Wattpad: NhaThi1789
Wordpress: Lemonicecream1789
Group FB: Lemon ice cream
- ---
Lộc Tiểu Ngải nghe xong lời này của anh thật sự có chút khó hiểu.
Cái gì “nhiều năm sau” dùng quan hệ gì.
Chẳng lẽ cô có thể biết trước chuyện sau này? Cô không có bản lĩnh lớn như vậy......
Lộc Tiểu Ngải lại cẩn thận tự hỏi một chút sự khác biệt giữa sau này và hiện tại, ừm...... Giống như sẽ có một chút, ai không đúng, nghe anh hỏi nghiêm túc như vậy, giống như sẽ có biến cố trọng đại gì đó.
Đôi mắt cô đột ngột mở to, hít hà một hơi.
“Thời Xuyên, rốt cuộc anh muốn nói gì?” Lộc Tiểu Ngải đột nhiên nắm lấy góc áo anh, vẻ mặt có chút lo lắng hỏi: “Có phải có chuyện lớn gì không?”
“Chuyện lớn?” Trong mắt Lục Thời Xuyên thoáng hiện lên nghi hoặc.
Anh biết suy nghĩ của cô đang lên mây nhưng cũng không đến mức liên tưởng đến vậy chứ.
“Này, anh nói nhanh đi!” Lộc Tiểu Ngải lại lôi kéo tay anh.
Lục Thời Xuyên trầm mặc, nheo mắt lại dừng trên người cô gái nhỏ xinh —— quả thật là một chuyện trọng đại, nhưng nhìn phản ứng bây giờ của cô, nói ra chỉ sợ sẽ khiến cô sợ hãi.
Vẫn còn quá sớm.
Vì vậy Lục Thờii Xuyên thở dài lắc đầu: “Không có chuyện gì.”
“A?” Lộc Tiểu Ngải ngơ ngác chớp mắt: “Không có chuyện gì?”
“Ừ, không có chuyện gì.” Lục Thời Xuyên đáp.
“Thời Xuyên anh thật sự càng ngày càng khó hiểu.” Lộc Tiểu Ngải thở phào nhẹ nhõm một hơi, tự nhỏ giọng lẩm bẩm nói: “Đột nhiên anh hỏi như vậy, em còn tưởng có chuyện quan trọng gì, làm em sợ hãi.”
“Anh còn hỏi quan hệ của chúng ta là gì, quan hệ của chúng ta đương nhiên rất tốt rồi. Cho dù có xảy ra chuyện gì em cũng không bỏ anh một mình.” Lộc Tiểu Ngải lại tiếp tục nói, khẽ đá vào chân Lục Thời Xuyên: “Ai nha anh yên tâm.”
Lục Thời Xuyên “ừ” một tiếng, trầm mặc một lúc, lại hỏi: “Vậy em đã nghĩ đến chưa? Cuộc sống của em nhiều năm sau sẽ như thế nào?”
“Thời Xuyên, sao hôm nay anh lại nghĩ sâu xa như vậy?” Lộc Tiểu Ngải mặt đầy khó hiểu, đột nhiên mở to hai mắt: “Hôm nay anh thi ngữ văn? Đề văn là cái này hả?”
Lục Thời Xuyên: “......”
Anh phải viết văn về cuộc đời con người.
“Văn của cao nhị khẳng định khó hơn bọn em, anh hỏi em em cũng không biết.” Lộc Tiểu Ngải nói, vỗ cánh tay Lục Thời Xuyên, ngữ khí an ủi nói: “Thời Xuyên, anh vẫn nên tự suy nghĩ đi, em tin anh có thể nghĩ ra.”
Lục Thời Xuyên bất đắc dĩ nhay ấn đường, được rồi để anh tự mình nghĩ.
Chỉ là càng muốn biết câu trả lời của cô.
—
Sau khi về đến nhà, như thường lệ Lộc Tiểu Ngải theo Lục Thời Xuyên về nhà làm bài tập.
Mấy ngày nay thời tiết mát mẻ hơn một chút, nhất là vào sáng sớm và buổi tối, gió mát thổi qua, hơi thở của mùa thu tràn ngập khắp mọi ngóc ngách.
Trên đường về nhà, Lộc Tiểu Ngải nghe thấy một người dì đi ngang qua nói: “Sao hôm nay trời lạnh như vậy?” Lúc đầu, còn hơn kinh ngạc, sau đó mới nhận ra đã đến mùa thu.
“Thời Xuyên, anh lạnh không?” Lộc Tiểu Ngải mới vừa ngồi xuống, theo bản năng hỏi.
Cô quay đầu lại, Lục Thời Xuyên đang nghiêng người cầm ly nước trong tay, nhướng mày ngẩng đầu uống một ngụm, yết hầu lăn lộn.
“Không lạnh.” Lục Thời Xuyên còn tưởng trên đường đi học về cô bị gió lạnh thổi qua mới hỏi như vậy, vì thế tay trái cầm một cái áo của mình đưa cho cô: “Đừng để bị cảm.”
“Em cũng không lạnh, em chỉ hỏi anh một chút.” Lộc Tiểu Ngải cười tủm tỉm, đung đưa chân, lại duỗi cánh ray ra nắm lấy góc áo anh, trẻ con kéo anh lại.
Lục Thời Xuyên nghe thấy tiếng động, vừa định cất quần áo, chú ý được động tác nhỏ của cô, tầm mắt nhìn đến: “Làm sao vậy?”
Lộc Tiểu Ngải nhướng mày, “haha” cười cười, nói: “Em nhớ rõ cái áo này là chúng ta cùng nhau chọn.”
“Ừ.” Vẻ mặt Lục Thời Xuyên ôn nhu.
Hôm đó vốn dĩ hai người không định đi mua quần áo, nhưng ánh mắt đầu tiên Lộc Tiểu Ngải nhìn thấy nó, liền quấn lấy Lục Thời Xuyên nói “Thời Xuyên, anh mặc cái này khẳng định rất đẹp trai”, “Thời Xuyên anh thử xem”, mãi cho đến “Ai nha, em nói thật đúng, thật sự rất đẹp”, cuối cùng không biết như thế nào liền mua.
“Thời Xuyên anh thích không?” Lộc Tiểu Ngải lại cười tủm tỉm, nâng cằm hỏi.
“Ừ.” Lục Thời Xuyên ngồi xuống, vẻ mặt uể oải nhìn cô, lông mày thâm thúy dưới ánh đèn nhu hòa: “Thích.”
Lộc Tiểu Ngải lập tức hớn hở, vừa định từ trên ghế nhảy lên, nhưng vừa đứng dậy lại đột nhiên há to miệng: “Hắt xì!”
Lục Thời Xuyên: “......”
“Thời Xuyên, khả năng em phải dùng đến áo anh.” Lộc Tiểu Ngải ủy khuất nhìn anh, dùng mu bàn tay xoa mũi: “Sao bây giờ em hơi run.”
Lục Thời Xuyên xoa huyệt Thái Dương, thở dài một tiếng, giơ tay đưa quần áo cho Lộc Tiểu Ngải, sau đó cụp mắt nhìn cô một cái, nói: “Ngày mai mặc thêm quần áo là sẽ không sao.”
Lộc Tiểu Ngải cười “ồ” một tiếng, mặc áo khoác vào.
Nếu Lục Thời Xuyên nói “Không sao”, thì cô hẳn sẽ không bị cảm.
Trước kia cô cũng hay nghi hoặc bản thân có bị cảm không nhưng Lục Thời Xuyên lại biết rõ những thứ cô không chắc.
Sau đó Lục Thời Xuyên nói khi cô sắp bị bệnh sắc mặt cô sẽ trở nên không tốt, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể phát hiện.
Có lần Lộc Tiểu Ngải nhìn chằm chằm mình trong gương rất lâu nhưng lại không tìm ra một điểm khác biệt nào, chẳng lẽ cô có thể thay đổi sắc mặt sao?
Cô luôn cảm thấy “Thoáng” của Lục Thời Xuyên và “Thoáng” của cô không phải cùng một khái niệm.
Lộc Tiểu Ngải đang mặc áo anh, ống tay áo dài, cô đột nhiên rất vui vẻ lắc lắc tay áo.
“Em đang nghịch gì vậy?” Lục Thời Xuyên chống cùi chỏ lên mặt bàn, ngửa đầu nhìn cô.
“Em không nghịch.” Cô gái nhỏ “Ê a” một tiếng: “Em đang hát tuồng.”
Lộc Tiểu Ngải nhảy xuống ghế, lắc tay áo, đôi mắt cười đến híp lại: “Thời Xuyên, anh muốn nghe cái gì?”
“Em có thể hát cái gì?” Lục Thời Xuyên rất hứng thú hỏi.
“Em có thể hát....Ừ....” Lộc Tiểu Ngải nghiêng đầu suy nghĩ một hồi lâu, sau đó nhỏ giọng lẩm bẩm ngồi xuống ghế: “Mấy cái anh muốn nghe em đều không hát được.”
“Sao em biết anh muốn nghe cái gì?” Lục Thời Xuyên hỏi tiếp, giọng điệu nhẹ nhàng, chậm rãi.
“Ai nha chính là biết thôi.” Lộc Tiểu Ngải bĩu môi ngồi trên ghế.
Lục Thời Xuyên cười khẽ một tiếng, cô gái nhỏ hát đều bị lạc điệu, lời bài hát không nhớ được mấy câu, có thể xướng ra một vở kịch mới là chuyện lạ.
“Cười cái gì?” Lộc Tiểu Ngải nhỏ giọng nói, lấy bài tập hôm nay từ cặp sách ra.
Lục Thời Xuyên thấy tay áo cô dài quá, che kín cả bàn tay, chật vật với tay vào cặp sách, khẽ thở dài một hơi, xắn phần tay áo thừa lên cho cô, viền mép gọn gàng.
Lộc Tiểu Ngải vô cùng vui vẻ quơ quơ, sau đó bắt đầu tiếp tục tìm sách, thật vất vả cuối cùng mới tìm được, không để ý lấy hộp bút để ở trong góc ra.
Không ngờ khóa hộp bút còn chưa đóng, bút nước rơi đầy đất.
“...... A?” Lộc Tiểu Ngải ngẩn người, thở dài, cau mày ngồi xổm dưới đất nhặt lên.
Dáng người cô gái vốn nhỏ nhắn, bây giờ cô gần như càng thu nhỏ lại thành một quả bóng nhỏ. Một lúc sau, cô duỗi tay ra, gần như đang bò trên sàn, cố gắng nhặt bút dưới gầm bàn lên.
Lục Thời Xuyên cúi người, từ bên kia nhặt lên cho cô, sau đó nhẹ nhàng đặt trên bàn.
“Ai?” Hai mắt Lộc Tiểu Ngải sáng rực lên, từ trên mặt đất đứng lên, ngồi lại trên ghế một lần nữa, mở bài tập hôm nay ra.
Khi Lục Thời Xuyên nhìn thấy những chiếc bút nước đầy đủ màu sắc, đủ loại kiểu dáng hoạt hình đặt trên bàn. Quả thực giống như chuyển một cửa hàng văn phòng phẩm đến, không khỏi khẽ cong khóe môi cười.
“Sao anh lại cười?” Lộc Tiểu Ngải lập tức phát hiện, cô cảm thấy hôm nay Lục Thời Xuyên cười rất nhiều.
Chỗ nào khiến cô trở thành trò cười như vậy?
Mặt Lộc Tiểu Ngải đầy nghi hoặc nhìn Lục Thời Xuyên.
“Hả?” Ánh mắt Lục Thời Xuyên dò hỏi: “Làm sao vậy?”
Lộc Tiểu Ngải vẫn nhìn anh như cũ, giống như đang nói: Em mới là người phải hỏi anh.
Trong lòng Lục Thời Xuyên hiểu rõ, rũ mắt nhìn lướt qua bút trên bàn, sau đó cố ý ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng trên má Lộc Tiểu Ngải.
Lộc Tiểu Ngải “A” một tiếng, hoang mang rối loạn giơ tay, sờ mặt mình, đôi mắt mở lớn, hai mắt như đang hỏi: Mặt em bị bút vẽ gì sao?
Lục Thời Xuyên cũng không nói lời nào, chỉ khẽ gật đầu một cái, trong mắt hiện lên ý cười.
Phỏng đoán của Lộc Tiểu Ngải được xác nhận, tay chân luống cuống bắt đầu tìm gương, trong chốc lát suy nghĩ rất nhiều thứ.
Vẽ khi nào vậy?
Từ trường về nhà đều như vậy sao??
...... Kia, thật là xấu hổ!
Không tìm thấy gương, Lộc Tiểu Ngải lại vội vàng lật cặp sách, lấy điện thoại, mở camera ra.
Hở? Không có gì?
Cô nhất thời có chút ngờ nghệch, nhìn trái nhìn phải mấy lần, lại ngẩng đầu: “Ở đâu?”
“Đây.” Lục Thời Xuyên đưa tay ra véo má cô.
Lộc Tiểu Ngải: “!”
Cô như hiểu ra điều gì đó.
Lục Thời Xuyên cố ý lừa cô.
Quá xấu rồi.
Lộc Tiểu Ngải “bộp” một tiếng đặt điện thoại lên bàn, ngẩng đầu, cố gắng làm mình có khí thế hơn một chút, đứng dậy trừng mắt nhìn Lục Thời Xuyên.
“Thời Xuyên, em quyết định phải tính sổ với anh.” Lộc Tiểu Ngải hung hăng nói, nhưng giọng nói vang lên vẫn mềm mại, nhẹ nhàng như cũ, lộ ra bản chất, nhất thời cũng không có tác dụng uy hiếp.
“Tính sổ như thế nào?” Lục Thời Xuyên hỏi, giọng điệu bình tĩnh thản nhiên.
Cô gái nhỏ trước mặt nhìn không giống người có thể “tính sổ”, nhưng lại rất can đảm.
Lộc Tiểu Ngải lắc lắc cổ tay lấy khí thế, đang muốn vỗ vai anh thì chợt nhớ lại lần trước khi xem phim trong phòng khách muốn đánh anh, không khéo bị mẹ nhìn thấy rồi bị phê bình.
Khi đó Lục Thời Xuyên còn hả hê khi người gặp họa.
Không được, đề phòng xảy ra chuyện này lần thứ hai thì thảm lắm, phải khôn ngoan hơn.
Giây tiếp theo, Lộc Tiểu Ngải giống một quả bóng cao su tức giận, mềm oặt ngồi xuống ghế, hai tay chống bên hông, thò đầu ra ngoài, rất ủy khuất hét lên: “Dì! Thời Xuyên muốn đánh nhau với cháu!”
Cô nghĩ nghĩ, nhanh chóng bổ sung thêm câu: “Cháu không trêu chọc anh ấy nhưng anh ấy một hai nhất định muốn đánh cháu!”
Hết chương 22