Một Viên Kẹo Mềm Đặt Trên Đầu Quả Tim

Chương 28: Chương 28: Uống hết sữa của cô




Edit+Beta: Kem

Wattpad: NhaThi1789

Wordpress: Lemonicecream1789

Group FB: Lemon ice cream

- ---

“Này?” Lộc Tiểu Ngải quay đầu lại, chú ý đến ánh mắt của Lục Thời Xuyên, đột nhiên cảm thấy anh không nói gì như thể —— anh ngoan ngoãn để em tùy ý gây chuyện sao.

Vì vậy, Lộc Tiểu Ngải trừng mắt nhìn anh, lập tức chuyển sang vẻ mặt hung tợn: “Sao anh lại nhìn em vậy!”

Cô nghĩ đây là “uy hiếp”, dù sao Lục Thời Xuyên cũng không thể dữ tợn đến như vậy. Về điểm này, cô có lợi thế hơn.

Lục Thời Xuyên đã quen với dáng vẻ của cô, dễ dàng nắm lấy cái đuôi nhỏ đang đắc thắng của cô.

“Em, em, em đang hỏi anh đó!” Lộc Tiểu Ngải đợi một lúc, thấy anh không nói gì, chợt thấy hoảng hốt, cô nghĩ có lẽ anh đang bày một “âm mưu” to lớn nào đó.

Lúc đó có thể cô sẽ phải đọ sức với anh một lần nữa.

Lục Thời Xuyên chỉ nhàn nhạt liếc nhìn cô, sau đó ánh mắt rơi vào cánh tay đang giơ lên ​​của cô, chỉ nói một chữ: “Đau.”

“... Hả?”

Dư quang ánh mắt của Lộc Tiểu Ngải đã trộm quan sát xung quanh, về cơ bản đã tìm ra cách trốn thoát, nhưng không ngờ phản ứng của Lục Thời Xuyên lại khác với những gì cô dự đoán.

Cô gái nhỏ sững sờ ngẩng đầu, chậm rãi nhìn lên, khi dời tầm mắt đến ngón tay cô vẫn đặt trên vành tai anh còn đang véo, cô đột nhiên tỉnh táo.

“Ôi, thực xin lỗi.”

Lộc Tiểu Ngải nhanh chóng buông tay ra, ngượng ngùng xoa quần áo, khí thế hung dữ mà cô cố gắng duy trì vừa rồi đã biến mất, giờ cô giống một con mèo nằm xuống nịnh nọt.

Lục Thời Xuyên: “...”

Sự thay đổi này quá lớn.

Anh cảm thấy anh biết rõ cô, anh có thể dễ dàng khiến cô thừa nhận lỗi lầm của mình, nhưng hết lần này đến lần khác sao cô lại không thể nắm chắc điểm yếu của anh — một khi cô cư xử như một đứa trẻ, anh sẽ không thể làm gì cô.

Chỉ là Lộc Tiểu Ngải không biết, nếu không, có lẽ vĩnh viễn anh sẽ “không đánh được cô“.

Lộc Tiểu Ngải lại giơ tay lên, dùng đầu ngón tay chạm vào tai Lục Thời Xuyên, sau đó mở to mắt nói: “Đỏ hết rồi.”

Mặc dù ánh sáng đèn đường không sáng lắm, nhưng da Lục Thời Xuyên rất trắng, có thể dễ dàng nhìn thấy vết đỏ bị cô véo ra.

Lục Thời Xuyên than nhẹ một tiếng “ừm”, rũ mắt xuống, ánh mắt liếc qua cô như có chuyện không hay.

Lộc Tiểu Ngải chớp mắt, không biết tại sao cô cảm thấy vẻ mặt của Lục Thời Xuyên có chút “lãnh khốc“.

Lộc Tiểu Ngải: “!!!”

Không ngờ có một ngày Lộc Tiểu Ngải lại có cảm giác như vậy. Ngày nào cô cũng bị anh bắt nạt, nỗi bất bình trong lòng sắp chất thành đại dương, cô đột nhiên có cảm giác hoa mỹ.

Lộc Tiểu Ngải ném cảm giác tội lỗi ra sau đầu ngay lập tức, đột nhiên cười rất vui, đôi lông mày cong

cong, nở nụ cười “hehe” hai lần với anh.

Lục Thời Xuyên hơi nhướng mày, không biết cô gái nhỏ đang nghĩ đến nơi nào, dù sao cảm xúc của cô thật sự khó đoán.

“Thời Xuyên, anh không cần buồn.” Lộc Tiểu Ngải thoát khỏi vòng tay anh, kiễng chân lên, rất vất vả đặt tay lên vai anh vỗ về: “Không phải ngày nào cũng vậy, phải hạnh phúc.” Cô quyết định dùng trái tim nhân hậu an ủi Lục Thời Xuyên.

Lục Thời Xuyên thật sự không hiểu gì, chậm rãi nhìn cô một lúc cho đến khi cô gái nhỏ sợ lại đắc tội anh, anh mới đơn giản đáp ứng.

Lộc Tiểu Ngải thở phào nhẹ nhõm, đầu nhỏ ghé vào, cẩn thận thổi vào vành tai anh sau đó thỏa mãn rụt cổ.

Cô vô cùng đau khổ khi phát hiện bản thân vẫn quá mềm lòng, không khỏi thở dài “haizzz”, sau đó liếc nhìn Lục Thời Xuyên, nhưng lại thấy anh giơ tay sờ lên vành tai rồi hạ xuống. Đôi mắt và lông mi anh bị bóng đen che phủ, không thể nhìn thấy cảm xúc trong mắt anh.

Ơ... Lộc Tiểu Ngải có chút nghi hoặc nhìn anh, sau đó ngừng nói một chút, cuối cùng quyết định sẽ không tiếp tục lộn xộn với anh nữa.

Nếu anh tức giận thì sẽ không tốt chút nào, dù sao hôm nay đi về cũng hiếm khi bị bắt nạt, cô nghĩ mình nên học cách bao dung.

Sau khi đi bộ về đến nhà, Lộc Tiểu Ngải vẫn đến nhà Lục Thời Xuyên làm bài tập, sách bài tập và giấy tờ đều lấy ra khỏi cặp sách, chất đống trên bàn.

“Thời Xuyên, anh xem giáo viên lớp em giao bao nhiêu bài tập này.” Lộc Tiểu Ngải bĩu môi, kéo góc áo Lục Thời Xuyên hướng xuống bàn.

Lục Thời Xuyên liếc mắt nhìn xuống, quả thực khá nhiều, lúc nãy khi đi trên đường xách cặp cô lên anh cảm thấy nặng hơn bình thường rất nhiều, nghĩ đến lời cô nói, anh thản nhiên hỏi: “Bài tập toán nhiều không?”

Anh không mong đợi chỉ có năm từ mà Lộc Tiểu Ngải có thể nói ra năm trăm từ.

“Ôi anh chưa từng nghe thầy giáo dạy toán lớp em giảng bài bao giờ. Ông ấy vô cùng kinh khủng, ở trên lớp nghe như kể truyện ma, sợ bị hỏi, không trả lời được thì khổ lắm vì ông ấy nói nhanh quá. Trước khi em có thể nghe rõ, ông ấy đã... “

Lục Thời Xuyên nhướng mày, lắng nghe cô nói một lúc lâu, cuối cùng nắm chặt tay đặt bên môi ho nhẹ.

Giống như ấn nút tắt tiếng, ngay lập tức Lộc Tiểu Ngải ngậm chặt miệng, chỉ để lại đôi mắt to chớp chớp mấy cái, mấy giây sau vội vàng nói: “Đúng, toán có rất nhiều bài tập.”

Lục Thời Xuyên có vẻ thích thú với bộ dạng của cô, quay đầu cười sau đó bất lực sờ lên đỉnh đầu cô: “Anh sẽ học cùng em, nếu có gì không hiểu....”

“Ừ, em biết rồi.” Lộc Tiểu Ngải cười tủm tỉm, nắm góc áo: “Cảm ơn anh, anh luôn là người tốt nhất.”

Cô không bao giờ thiếu những lời khen này, đôi khi một câu có thể lặp lại rất nhiều lần.

Nhưng với nụ cười và giọng nói đầy ngọt ngào ấy luôn khiến trái tim anh rung động ngay từ lần đầu nghe thấy, sẵn sàng làm bất cứ điều gì vì cô.

Lục Thời Xuyên ngồi bên cạnh cô, hơi uể oải chống tay đỡ đầu, dùng tay kia lật một quyển sách, thỉnh thoảng không tập trung nhìn vào cô gái nhỏ một lúc rồi quay lại nhìn vào cuốn sách, nhìn vào các dòng chữ in.

Lộc Tiểu Ngải đang viết, đột nhiên nghe thấy bên cạnh có tiếng thở dài nhẹ, vì vậy cô dừng bút, ngẩng đầu dò hỏi, dùng bút chọc vào cánh tay Lục Thời Xuyên: “Sao anh thở dài?”

“Anh thắc mắc gì sao?” Cô lại nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào cuốn sách đặt trên máy tính để bàn, nghiên cứu một lúc, cô nhận ra bản thân không hiểu gì nên nói: “Anh đừng lo lắng, anh có thể hỏi bạn học.”

Sau khi nói xong LLộc Tiểu Ngải lại nhớ đến cái gì đó, trầm giọng lẩm bẩm: “Um, cho dù anh không biết, bọn họ cũng có thể sẽ không...”

“Không.” Lục Thời Xuyên khẽ nói, xoa huyệt thái dương một lúc: “Anh không đọc được sách m.”

“... Hả?” Lộc Tiểu Ngải hơi kinh ngạc, bởi vì cô là người duy nhất thỉnh thoảng đọc vì thấy nhàm chán còn Lục Thời Xuyên vui hay buồn đều có thể đọc sách không thấy chán, mở to mắt hỏi: “Tại sao?”

Thấy Lục Thời Xuyên không nói, cô tiếp tục hỏi: “Vậy làm sao anh mới có thể đọc được?”

“Đợi em đọc xong, làm bài tập xong rồi về nhà.” Lục Thời Xuyên nhíu mày, nhẹ nhàng đóng sách lại.

Lộc Tiểu Ngải khá bối rối, “Ồ” một tiếng, đột nhiên nghĩ, nói: “Nếu không, em về nhà làm, nếu có câu khó mai em sẽ hỏi anh.”

“Không cần.”

Ngắn gọn từ chối.

“Vậy thì... Vậy em sẽ viết nhanh.” Lộc Tiểu Ngải đành phải nhìn đồng hồ, nghĩ có thể dành nhiều thời gian cho Lục Thời Xuyên đọc hơn.

Cô cảm thấy lẽ ra anh nên chú ý đến chỗ anh nên chú ý, để anh không bị phân tâm, không thể đọc sách.

Mãi một lúc lâu sau, Lục Thời Xuyên mới “ừm” một tiếng rồi đẩy ghế đứng dậy.

Lộc Tiểu Ngải tò mò không biết anh muốn làm gì, cúi đầu nhìn xung quanh vài giây, đột nhiên nhớ đến bài tập phải nhanh chóng hoàn thành, vội vàng xoay người, nhíu mày tiếp tục viết bài.

Không lâu sau, Lục Thời Xuyên quay lại, đặt cái cốc trong tay xuống, đẩy về phía Lộc Tiểu Ngải.

“Hả?”

Lộc Tiểu Ngải ngẩng đầu, ánh mắt lập tức sáng lên: “Oa, sao anh biết em muốn uống sữa...”

Được nửa, trong đầu nhỏ bé lại phát lại đoạn hội thoại vừa rồi, cô không “ồn” Lục Thời Xuyên vì sữa, cô không thể, cô không thể bị anh mua chuộc dễ dàng như vậy.

Giây tiếp theo, cô lập tức thu lại nụ cười, nhàn nhạt liếc nhìn anh như chưa từng nói câu trước: “Anh làm gì vậy?”

“Em đang nói gì vậy?” Lục Thời Xuyên nhìn cô, đáy mắt mang ý cười nhẹ lướt qua mắt cô.

Có vẻ cô gái nhỏ vẫn còn nhớ, có vẻ... đang giận.

“Em không muốn uống.” Cô bĩu môi, rời mắt khỏi người anh, đưa mắt về phía sau anh.

“Hả?” Lục Thời Xuyên ngồi xuống, dùng ngón tay cuốn mái tóc dài của cô, giọng nói ôn nhu hỏi: “Em tức giận sao?”

“... A.”

Lộc Tiểu Ngải không tự tin gật đầu, cô không giỏi nói dối nhưng cô vẫn có chút kinh nghiệm với việc Lục Thời Xuyên đã hành động ngu ngốc.

...... Mặc dù hầu như mọi lúc anh đều nhanh chóng nhìn thấu.

Nhưng, sau âm thanh này, căn phòng lại yên tĩnh, Lục Thời Xuyên có vẻ không để ý, ngón tay vẫn cuốn nhẹ mái tóc dài của cô, nhưng không nói lời nào.

Lộc Tiểu Ngải chờ, càng ngày càng cảm thấy có lỗi, suýt chút nữa không nhịn được mà quay đầu thừa nhận không có chuyện này —— nếu như Lục Thời Xuyên phát hiện cô đang cố ý nói dối anh, chẳng phải sẽ kết thúc sao.

“Vậy thì để anh xin lỗi — “ Cuối cùng Lục Thời Xuyên cũng lên tiếng, cô nhẹ nhõm vô cùng, suýt chút nữa đã thốt lên câu nói “Không, không, anh không cần phải xin lỗi hết lần này đến lần khác như vậy, em thực sự không tức giận chút nào” đã mất rất nhiều sức lực để kìm lại.

“Vậy thì để xin lỗi em —” Lục Thời Xuyên cụp mắt xuống, giọng nói vẫn bình tĩnh, ngón tay thon dài cầm cốc lên: “Anh đút cho em?”

“.... Hả??”

Lộc Tiểu Ngải nhất thời trợn to tròn mắt, nghi ngờ mình nghe lầm.

Ban đầu cô rất hoảng loạn, nghe anh nói vậy cô muốn bỏ chạy thật nhanh —— cô luôn cảm thấy mình sắp bị anh lừa một lần nữa, rất khổ sở.

Lục Thời Xuyên khẽ thở dài để tránh cô không hiểu, chậm rãi lặp lại: “Anh đút em uống?”

“Làm sao có thể đút em uống... à không, không...” Lộc Tiểu Ngải vỗ vào trán “bốp” một cái, cô quá dễ lo lắng.

Vừa lúc cô hít một hơi thật sâu định nói gì đó, Lục Thời Xuyên liếc cô một cái, cười cười: “Muốn đút uống như thế nào?”

Lộc Tiểu Ngải lại ngây người, ngơ ngác nhìn anh nói. Theo trực giác của cô, Lục Thời Xuyên đang đào hố chôn cô.

Không, hoàn toàn không được, cứ bị anh ức hiếp như vậy có được không??

Nghĩ đến đây, Lộc Tiểu Ngải vội vàng nhét bài tập trên bàn vào cặp sách, lắp bắp nói: “Thời Xuyên... cảm ơn a, a, ý của em là anh không cần, uh không cần xin lỗi, em. Em thực sự không tức giận...... em đã nói dối anh, chỉ cần bây giờ... À, không, không, em không nói dối anh, oh không, đó là những gì em muốn nói, mai gặp lại!”

Ngay khi nói xong, cô lại cười “hehe”: “Thế này anh được đọc sách sớm hơn rồi!”

Nói xong, cô ôm cặp sách chạy nhanh ra ngoài như 2 cơn gió, còn rơi mấy cái bút xuống khắp bàn.

Lục Thời Xuyên nhướng mắt, ánh mắt nhìn về phía cô rời đi, cho đến khi tiếng đóng cửa truyền vào tai, anh mới hờ hững liếm khóe môi.

Đây là... đang làm cô sợ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.