Chuyến bay bị muộn.
Vì tuyết rơi dày đặc.
Nhiệt độ ấm áp trong sân bay khiến con người ta dễ chịu, tuyết ngoài trời giao thoa.
Bàng Sảnh mặc áo bành tô đứng bên cửa sổ lớn, nhìn tuyết trên sân bay
ngày một dày, tuyết đầy trời bay lượn trong gió rồi nhẹ nhàng rơi xuống. Dưới ánh đèn không mấy sáng tỏ, tất thảy đều có vẻ mơ hồ.
Nhân viên đang điều khiển các loại xe chuyên dụng qua lại vận chuyển
hành lý của hành khách, dọn tuyết lấp kín sân bay… Bàng Sảnh giơ tay xem đồng hồ, bây giờ là tám giờ tối, cô đã đáp xuống sân bay thành phố E.
Cửa đăng ký đóng kín mít, cũng không thấy bóng dáng nhân viên làm thủ
tục đâu. Nửa tiếng sau, có người đến phát cơm hộp và nước khoáng, Bàng
Sảnh cùng rất nhiều hành khách đang sốt ruột khác đều xếp hàng chờ nhận
đồ rồi nhanh chóng giải quyết. Cô bắt đầu suy nghĩ đến khả năng liệu đêm nay có thể về nhà được không?
Cô một mình đến phương Bắc làm việc, mùa đông rét buốt rợn người, đứng
trong thành phố băng tuyết ngập trời này, Bàng Sảnh chỉ muốn quay về nhà ngay lập tức. Cô đã chờ ở đây hai tuần rồi, thực sự là quá lâu đối với
một cô gái lưu luyến gia đình như cô.
Vẫn không ai đến thông báo cho họ liệu chuyến bay có được cất cánh hay
không, Bàng Sảnh ngồi trên ghế đánh giá những người xung quanh. Một
người đàn ông đứng tuổi ngả lưng lên thành ghế ngủ gà ngủ gật; ngồi bên
cạnh ông là một bà mẹ trẻ đang dỗ đứa con khóc ngằn ngặt trên tay mình;
bên kia, một cặp nam nữ tựa vào nhau, một người đeo tai nghe xem video
trên Ipad, vừa xem vừa cười; một người đàn ông trung niên ăn mặc chỉnh
tề lặng lẽ ngồi bên cạnh họ, như hòa thượng ngồi thiền vậy…
Tiếng chuông di động cất lên, Bàng Sảnh nghe máy, là mẹ cô – bà Kim Ái Hoa.
Bàng Sảnh thông báo cho bà sự cố của chuyến bay tối nay, còn nói thêm là không biết liệu có thể về nhà trong đêm nay được không.
Cô nói: “Ở đây tuyết lớn quá, bây giờ con vẫn chưa nhận được thông báo gì cả.”
Bà Kim Ái Hoa nói: “Thế mẹ bảo Tiểu Du về trước nhé, nó chờ điện thoại của con lâu lắm rồi, muốn đến sân bay đón con đấy.”
Bàng Sảnh chau mày: “Sao anh ấy lại đến nữa? Mẹ mau bảo anh ấy về đi,
nếu chuyến bay cất cánh được con sẽ tự về nhà bằng xe buýt của sân bay.”
Cúp máy xong, Bàng Sảnh quyết định đi dạo một vòng. Cô đã chờ ở sân bay mấy tiếng đồng hồ, thực sự chán lắm rồi.
Sau khi dạo một vòng qua mấy cửa hàng bán đồ đặc sản địa phương, bán
quần áo và túi xách, Bàng Sảnh bước vào một hiệu sách. Cô không hy vọng
nhiều vào những cuốn sách được bán trong hiệu sách ở sân bay, đa số chỉ
có sách về những người nổi tiếng, bí quyết quản lý tài sản, tư vấn du
lịch… mà thôi. Đang lơ đãng giở vài cuốn ra xem thì bỗng nhiên mắt Bàng
Sảnh lại liếc thấy một cuốn sách bên cạnh, hình như là một cuốn sách bán chạy.
Đó là một cuốn sách bằng tranh, khổ 16 tiêu chuẩn, không dày lắm, được
in rất đẹp và cẩn thận. Bốn xung quanh bìa sách là lá cây kết thành vòng tròn, vẽ rất tỉ mỉ, chính giữa là một con cua nhỏ đang ngự trên lưng
một chú đà điểu.
Con cua màu đỏ, chú đà điểu màu nâu, có thể thấy rõ từng chiếc lông trên mình chú chim. Đôi mắt đà điểu rất hiền lành, đen láy và trong veo, còn con cua thì không khoe ra cái càng mập mạp của mình mà đang ngủ say.
Tên cuốn sách là “Ms.Cua của tôi”.
Bàng Sảnh vô thức cầm cuốn sách lên, nó được bọc một lớp bìa nhựa, giá không rẻ.
Bàng Sảnh trông thấy tên tác giả: Mr. Đà Điểu.
Một cái tên rất lạ, nhưng lại khiến tim cô đập nhanh hơn.
Cô cầm cuốn sách đi tới quầy thu ngân. Lúc trả tiền, tay cô run lên nhè nhẹ.
Quay lại đại sảnh sân bay, Bàng Sảnh phát hiện các hành khách đang tụ
tập lại rồi xì xào bàn tán, thì ra nhân viên sân bay đến thông báo tất
cả chuyến bay đêm nay đều bị hủy bỏ do tuyết lớn, còn chuyện bao giờ máy bay mới có thể cất cánh thì phải dựa vào tình hình thời tiết.
Cô nhân viên sân bay tỏ thái độ áy náy nhắc nhở mọi người liên lạc với
công ty hàng không để sắp xếp việc trả lại hay đổi vé, hành khách nào
cần nghỉ ngơi, họ sẽ liên lạc với các khách sạn trong thành phố, hành
khách nào cần đi tàu hỏa, họ sẽ liên lạc với nhà ga.
Bàng Sảnh đứng ngoài nhìn những hành khách nóng nảy và cô nhân viên bị
hạch sách đến mức đỏ bừng mặt. Cô nắm chặt vạt áo bành tô của mình, có
chút mông lung.
Mãi đến 11h30 đêm, Bàng Sảnh mới được sắp xếp vào ở tạm trong một khách
sạn nhỏ. Khách sạn không sang trọng nhưng vẫn cung cấp cho cô một phòng
riêng với đầy đủ tiện nghi và lò sưởi ấm áp dễ chịu. Cô không còn yêu
cầu gì khác.
Rửa ráy xong xuôi Bàng Sảnh chui vào chăn, cô cầm cuốn sách lên, dưới ánh đèn màu vàng trên đầu giường.
Vuốt ve lớp bìa cứng bằng nhựa trơn mịn, bìa sách được in trên bìa dày.
Bàng Sảnh cẩn thận nhìn lại con cua và chú đà điểu kia một lần rồi mới
tĩnh tâm mở cuốn sách ra.