Đang là giữa trưa nên dòng người trong trung tâm triển lãm thưa thớt hơn rất nhiều. Đa số những người tham quan triển lãm đều đã đi giải quyết bữa trưa, còn đội ngũ nhân viên hay những người có công việc trong triển lãm đa phần đang ăn trưa hoặc nghỉ ngơi. Rất ít người qua lại trên hành lang, còn ở nhà vệ sinh ra sao… Bàng Sảnh thực sự không biết.
Đúng là cô đã từng nói có thể giúp cậu đi vệ sinh. Thậm chí tính đến giây phút ngay trước khi gặp phải tình huống này, cô vẫn cảm thấy đó chẳng phải việc gì quá to tát.
Thế nhưng đến khi Cố Minh Tịch thực sự mở lời nhờ đến sự giúp đỡ của cô, Bàng Sảnh vẫn không khỏi lúng túng.
Cô lắp bắp nói: “Không… không phải anh có thể tự đi… đi vệ sinh hay sao, tối qua, sáng nay, anh đều tự đi mà.”
Mặt mũi Cố Minh Tịch đỏ rần vì nhịn tiểu, mồ hôi chảy dọc theo đường thái dương, cậu nghiến răng nói: “Bây giờ anh không nhịn thêm được nữa, nếu tự đi thì phải dùng chân cởi quần, chậm quá…”
Bàng Sảnh sốt sắng nói: “Sao vừa rồi anh không nói! Em gọi Tạ Ích tới giúp!”
Cô toan chạy đi thì đã bị Cố Minh Tịch gọi lại: “Bàng Bàng!”
Bàng Sảnh vừa quay lại thì rơi vào ngay đôi mắt đen láy như sao trời của Cố Minh Tịch, cậu cất giọng thật nhẹ: “Đừng gọi Tạ Ích đến giúp được không?”
Trong khi Bàng Sảnh còn đang ngây thuỗn ra thì Cố Minh Tịch đã không còn thời gian để xuất thần nữa, cậu vội vàng đeo ba lô đi vào nhà vệ sinh nam. Tư thế đi của cậu không tự nhiên chút nào, rõ ràng là đã nhịn tiểu đến cực hạn rồi. Bàng Sảnh đứng lưỡng lự ở cửa vài giây, nhìn quanh thấy không ai để ý đến mình, cuối cùng đành bạo dạn xông vào trong.
Đây không phải lần đầu tiên Bàng Sảnh vào nhà vệ sinh nam. Hồi cấp một, đám con gái ở lớp đứa nào cũng đanh đá ghê gớm, chẳng biết tụi con trai sợ thật hay chỉ là không muốn tính toán với lũ con gái, tóm lại cứ hết giờ là đám con gái lại rượt đuổi, chòng ghẹo tụi con trai. Có những tên con trai bị đánh đến bầm dập, cuống quá đành trốn vào nhà vệ sinh nam, đám con gái chặn ngoài cửa gọi những tên này là kẻ nhát gan, chỉ có Bàng Sảnh là dám bạo dạn xông thẳng vào nhà vệ sinh nam, tóm gọn những tên con trai đó lôi ra ngoài.
Có lần cô còn gặp phải một thầy giáo đang đi tiểu bên trong. Thực ra Bàng Sảnh chưa nhìn thấy gì nhưng vẫn bị thầy giáo lôi đến văn phòng, và bị phê bình nghiêm khắc.
Nhà vệ sinh nam ở trung tâm triển lãm rất rộng, trên tường có lắp khá nhiều bồn tiểu loại dành cho nam, đại khái khoảng tám, chín cái. Trong nhà vệ sinh ngoài Cố Minh Tịch còn hai người đàn ông khác, một người đang đi tiểu, người còn lại đang rửa tay.
Quay lại nhìn thấy Bàng Sảnh đứng ở cửa, người đàn ông đang rửa tay ngây ra một lúc rồi liếc nhìn mấy bồn tiểu kiểu đứng, sau đó mới tốt bụng nhắc nhở: “Cô bé, cháu đi nhầm nhà vệ sinh rồi.”
Mặt Bàng Sảnh đỏ bừng, “dạ” một tiếng rồi lùi ra khỏi cửa. Đợi đến khi cả hai người đàn ông đi khuất, cô mới chạy vào, chỉ cần liếc qua đã nhìn thấy Cố Minh Tịch đang bần thần đứng trước bồn tiểu.
Bàng Sảnh mở cửa một phòng vệ sinh rồi lẻn vào trong, sau đó mới khẽ gọi Cố Minh Tịch đang đứng bên ngoài: “Cố Minh Tịch, vào đây đi!”
Cố Minh Tịch lập tức bước vào, Bàng Sảnh chốt cửa lại rồi mới nhận ra Cố Minh Tịch đã hết sức chịu đựng, cậu luôn miệng nói: “Nhanh lên, nhanh lên, anh không nhịn được nữa rồi.”
“Suỵt… Khẽ tiếng thôi.” Bàng Sảnh lừ mắt với cậu rồi cúi xuống cởi quần Cố Minh Tịch.
Căn phòng của nhà vệ sinh rất hẹp, hai người phải chen chúc nhau mới đủ chỗ đứng, ngoài ra trên lưng mỗi người còn có một chiếc ba lô đầy ắp khiến không gian càng chật chội hơn.
Cố Minh Tịch mặc quần chun, bên dưới không có phẹc mơ tuya. Bàng Sảnh vén vạt áo phông của cậu lên rồi bình tĩnh tụt quần ngoài xuống dưới đùi. Chiếc quần lót màu xám thẫm của Cố Minh Tịch lộ ra, bên cạnh đó, còn cả bộ phận được chiếc quần lót ôm trọn, cũng chính là ‘chim nhỏ’ trong miệng Bàng Sảnh.
Trẻ con tầm tuổi này đã bắt đầu dậy thì. Học qua môn sinh, Bàng Sảnh biết quá trình dậy thì ở con trai có điểm khác với ở con gái. Họ sẽ có yết hầu, sẽ mọc râu, cô cũng nhận ra giọng nói tụi con trai ở lớp bây giờ không còn như hồi lớp bảy mới nhập học nữa.
Bàng Sảnh còn có thể quan sát được những sợi lông phát triển rậm rạp trên chân đám con trai trong mùa hè – khi mà chúng chỉ mặc áo ngắn tay và quần short. Dĩ nhiên cô không sao tán thưởng nổi “vẻ đẹp của giống đực” này, đã có lần Bàng Sảnh lén quan sát chân Cố Minh Tịch và Tạ Ích rồi thầm thấy may mắn vì mặc dù chân hai cậu cũng có lông nhưng so ra thì còn tương đối “nhẵn nhụi”.
Chính bản thân cơ thể Bàng Sảnh cũng có những biến đổi rất lớn, ngoài phần ngực nở nang, những nơi “thầm kín” trên người cũng bắt đầu mọc lông thưa thớt, thậm chí còn ngày càng đen và dày hơn theo thời gian.
Thi thoảng cô còn tò mò suy nghĩ không biết đám con trai có giống mình không, liệu tụi con trai có mọc lông ở bộ phận đó không? Cô không khỏi nhớ lại cơ thể Cố Minh Tịch trước đây, giữa đôi chân nhẵn nhụi trắng trẻo là một vật nhỏ mũm mĩm. Thế rồi cô lại nhớ tới bộ phim “khó tin” ở nhà Cố Minh Tịch, mặc dù xem chưa được một phút nhưng những hình ảnh đó thực sự quá ấn tượng, Bàng Sảnh còn nhớ rất rõ người đàn ông trưởng thành ấy sở hữu một bộ phận mà cô không thể hiểu được, trông khá giống cây lạp xưởng nướng trong quán bán đồ ăn vặt ở cổng trường…
“Làm thế nào đây?” Bàng Sảnh đứng ở bên phải Cố Minh Tịch, cúi xuống nhìn bộ phận đó của cậu, cô đỏ mặt hỏi: “Có cần cởi cả quần lót không?”
“Không.” Cố Minh Tịch cúi xuống, mặt cũng đang đỏ như cà chua chín. Cậu thực sự không biết nên chỉ đạo Bàng Sảnh thế nào, nhưng giờ không phải lúc giả vờ thanh cao hay xấu hổ, cậu không thể nín nhịn được thêm nữa, cơ thể trướng căng cứng đờ, đành nói thẳng: “Vén quần lót lên là được, em đừng cúi đầu xuống, không được nhìn!”
“…” Bàng Sảnh hơi ngoảnh mặt đi rồi đánh bạo vén một bên ống quần lót của Cố Minh Tịch lên, một thứ gì đó lập tức nảy ra, đầu ngón tay và mu bàn tay Bàng Sảnh chạm phải, phần da hơi lạnh và cả những sợi lông thô ráp… Trái tim cô đập thình thịch, cố gắng không nhìn vào nó nhưng lại không trấn áp được sự “tò mò” quá mãnh liệt trong lòng, tranh thủ lúc Cố Minh Tịch không để ý, Bàng Sảnh vụng trộm liếc nhìn nơi đó một cái.
Chỉ cần một cái liếc mắt, toàn thân Bàng Sảnh đã hóa đá.
“Chim nhỏ” của Cố Minh Tịch cuối cùng cũng được giải phóng. Cậu thở phào nhẹ nhõm một hơi dài trong lòng, mặc dù bình thường những khi Giản Triết và Lưu Hàn Lâm giúp cậu đi vệ sinh, họ sẽ nâng “chim nhỏ” giúp cậu như những người đàn ông bình thường khác nhưng chắc chắn Bàng Sảnh sẽ không làm vậy, tuy nhiên được thế này Cố Minh Tịch đã hài lòng lắm rồi.
Cậu nhắm trúng giữa bồn cầu, cơ thể phải nín nhịn đã lâu được thả lỏng, nước tiểu “ào ào”chảy xuống.
Bàng Sảnh còn đang bần thần bên cạnh, dòng nước chảy xuống rất lâu mới dừng lại, Cố Minh Tịch khẽ nói: “Xong rồi.”
Vẻ thoải mái lộ rõ trong giọng nói cậu và cả thoáng chút mất tự nhiên, Bàng Sảnh đưa tay sang định chỉnh lại quần lót cho cậu, không ngờ tay lại chạm phải nơi đó của Cố Minh Tịch… Cô giật thót tim, thực sự là quá kinh ngạc! Bởi vì mới vài phút trước cô rõ ràng nhìn thấy thứ đó căng lên vừa to vừa cứng, thế mà bây giờ chạm tay vào lại thấy nó đã mềm oặt rồi…
Biết bao câu hỏi không có được đáp án, Bàng Sảnh nghiến răng rồi hạ quyết tâm quay đầu nhìn lại chỗ đó của Cố Minh Tịch. Tự nhiên thấy cô hướng ánh mắt nhìn về nơi đó, Cố Minh Tịch thực sự lấy làm hoảng sợ, cậu hoàn toàn không thể ngăn cản cô, chỉ biết hô lên thật to: “Bàng Sảnh!”
Ngoài cửa có tiếng bước chân vang lên, ai đó đã đứng trước cánh cửa buồng vệ sinh của hai người, gõ cửa đồng thời cất tiếng hỏi: “Sao thế?”
Cả Cố Minh Tịch lẫn Bàng Sảnh đều giật mình, hai đứa trẻ cùng giữ im lặng, người đứng ngoài lại gõ cửa, hỏi: “Bảo vệ đây, người bên trong không sao chứ?”
Cố Minh Tịch đành trả lời: “Không sao ạ, cháu làm rơi đồ.”
“Không sao thật hả?”
“Vâng.”
“Cẩn thận đấy, ở đây nhiều người nên cũng không an toàn lắm đâu.” Bảo vệ nói xong rồi đi ra.
Bên ngoài dần yên tĩnh lại, cuối cùng không còn chút tiếng động nào nữa. Trong buồng vệ sinh, hai đứa trẻ dựa sát vào hai bức tường nhưng hai chiếc ba lô to oành vướng víu trên lưng đã kéo sát khoảng cách giữa chúng.
Bàng Sảnh nghe rõ mồn một tiếng thở của Cố Minh Tịch ở ngay trước mặt mình, Bàng Sảnh còn nhìn thấy cả yết hầu của cậu khẽ chuyển động lên xuống đều đặn. Tim cô đập cực nhanh, mặt cũng đỏ như gấc chín. Cố Minh Tịch cất giọng khe khẽ phá tan bầu không khí tĩnh mịch, “Bàng Bàng, em kéo quần lên cho anh với.”
Bàng Sảnh vừa định cúi xuống, cậu đã vội kêu lên: “Em đừng có nhìn!”
“…” Bàng Sảnh lườm cậu một cái, phàn nàn: “Gì mà ghê vậy, có phải em chưa thấy bao giờ đâu.”
Cô cố gắng không nhìn xuống dưới, bình tĩnh dùng tay kéo quần lót lên cho Cố Minh Tịch rồi chỉnh lại cho ngay ngắn, sau đó mới giúp cậu mặc quần dài.
Phải quay lại nhìn chiếc bồn cầu Bàng Sảnh mới biết Cố Minh Tịch đi tiểu không chuẩn, trên mặt đất bên cạnh bồn cầu có mấy giọt nước màu vàng, cô lại cúi xuống nhìn quần cậu, ống quần dài màu vàng nhạt cũng ươn ướt, trên đôi dép xỏ ngón, trên chân cậu… hình như cũng có.
Bàng Sảnh bĩu môi. Dĩ nhiên biểu cảm đó của cô không tránh khỏi tầm mắt của Cố Minh Tịch. Mặc dù rất xấu hổ nhưng cậu không biết giải thích thế nào, đành nói: “Lát nữa anh sẽ rửa chân.”
Chỉnh trang mọi thứ xong xuôi, Bàng Sảnh mở cửa lặng lẽ ngó ra ngoài xem, chắn chắn trong nhà vệ sinh không có ai, cô và Cố Minh Tịch liền chạy nhanh ra ngoài. Thế nhưng khi cô đang đứng trước bồn rửa tay rửa chân cho Cố Minh Tịch, thì bất ngờ một tốp khoảng bảy, tám đứa con trai bước vào, họ đang tíu tít nói chuyện, vừa thấy Bàng Sảnh và Cố Minh Tịch liền im bặt.
Bên chân trái của Cố Minh Tịch đã rửa sạch, chân phải đang gác lên bồn rửa tay, Bàng Sảnh xả nước rửa qua loa rồi cậu thu chân lại, cùng Bàng Sảnh rời khỏi nhà vệ sinh nam ngay trước mặt đám con trai kia.
Tiếng xì xào khe khẽ vọng ra từ mấy người sau lưng: “Có phải đứa con trai vừa nãy không có tay không?”
“Nó nhờ con gái giúp đi vệ sinh á?”
“Kinh thật!”
...
Rời khỏi trung tâm triển lãm, Bàng Sảnh và Cố Minh Tịch đi bộ trên đường phố một cách vô định. Bàng Sảnh thấy Cố Minh Tịch có vẻ rất lạ, bởi vì kể từ lúc ra khỏi nhà vệ sinh nam, cậu không thèm nói chuyện với cô, trên mặt hiện rõ hai chữ: không vui.
Bàng Sảnh thực sự rất bực mình, cô đã giúp cậu đi vệ sinh còn gì?! Còn có điểm gì làm cậu chưa hài lòng nữa?! Chẳng lẽ chỉ vì đã bị cô nhìn thấy “chim nhỏ” sao? Cho xin đi! Ngày xưa đã nhìn không biết bao nhiêu lần rồi, mặc dù có thể nói bây giờ “chim nhỏ” đã biến thành chim lớn, nhưng... trăm sông cũng đổ về một biển, bản chất vẫn như nhau thôi mà!
Trưa hè nắng chói chang, hai đứa trẻ đi trên đường toát rã mồ hôi. Bàng Sảnh híp mắt nhìn xung quanh, quyết định không thèm chấp với Cố Minh Tịch nữa bèn quay lại hỏi cậu: “Anh ăn mì không?”
Cố Minh Tịch ngước lên xem thì thấy bên đường có một quán mì, liền gật đầu: “Ừ.”
Hai đứa trẻ bước vào nhà hàng. Có lẽ ở ngay gần trung tâm triển lãm nên khách khứa trong tiệm khá nhiều, Bàng Sảnh đi tới đi lui may mà tìm được một bàn trống trong góc, ở nơi xa xôi nên không mấy ai chú ý.
Sau khi cả hai ngồi xuống, nhân viên nhà hàng đến ghi món, Bàng Sảnh xem thực đơn rồi chọn cho mình một bát mì thịt heo, quay sang hỏi Cố Minh Tịch, cậu đáp: “Anh cũng thế.”
Bàng Sảnh lườm nguýt: “Chẳng phải anh không thích ăn thịt heo sao?”
“Vậy em gọi giúp anh gì cũng được.” Mắt cậu rủ xuống, hoàn toàn không buồn xem đến quyển thực đơn, vẻ mặt đượm buồn như bị vừa phải chịu một cú đả kích mạnh.
Bàng Sảnh gọi cho Cố Minh Tịch một bát mì bò. Chờ đến khi nhân viên đi rồi, cô chống cằm nói: “Lát nữa cho em nếm thử mì bò của anh nhé?”
Cố Minh Tịch xụ vai ngồi trên ghế, đáp bâng quơ: “Ừa.”
Bàng Sảnh nhìn cậu hồi lâu rồi bất ngờ vơ lấy giấy ăn trên bàn, cuộn tròn lại ném về phía cậu. Cố Minh Tịch không tránh, cục giấy va vào cằm cậu rồi lăn xuống đất.
Cuối cùng Cố Minh Tịch cũng ngước lên nhìn Bàng Sảnh, cô liền hỏi: “Cố Minh Tịch, anh bị làm sao thế hả? Thấy khó chịu trong người à? Tại sao không nói gì?”
“…”
“Chính anh nhờ em giúp đi vệ sinh mà.” Bàng Sảnh nói, “Thế nên… nên chắc chắn em sẽ nhìn thấy chỗ đó của anh, có gì đâu mà…”
Cố Minh Tịch nhìn cô một lúc rồi nói: “Có biết vừa nãy anh đã chờ em bao lâu không?”
Đôi mắt Bàng Sảnh trợn trừng: “?”
“Anh chờ em suốt hai tiếng đồng hồ, em đi đâu cũng không nói với anh một câu. Có biết đi một mình như thế rất nguy hiểm không hả?”
Bàng Sảnh cãi lại, “Em không đi một mình, em đi cùng Tạ Ích mà.”
Giọng nói Cố Minh Tịch trở nên nghiêm túc, “Nhưng em tới đây cùng anh, chứ không phải cùng Tạ Ích! Nếu em xảy ra chuyện, anh sẽ phải chịu trách nhiệm!”
“Gì mà ghê vậy!? Em… em cũng đợi anh nửa tiếng, không thấy anh về mới đi cùng Tạ Ích đấy chứ.” Bàng Sảnh vội thanh minh, “Trước khi đi em còn cất công chạy đi tìm anh mà không thấy. Tạ Ích nói chị Thang Úy Thanh chiều nay không tới, chỉ có thể gặp được vào buổi sáng thôi. Vừa may Tạ Ích lại quen chị ấy, hình như là họ hàng nên mới…”
Đôi môi Cố Minh Tịch hơi dẩu lên, đến cả lông mày cũng chau tít lại. Bàng Sảnh dần dịu giọng, “Vì thế… em mới đi với cậu ấy. Xin lỗi anh, Cố Minh Tịch, không nghĩ Tạ Ích lại đưa em đi gặp nhiều tác giả manga như vậy, họ rất tốt bụng, còn đồng ý tự tay vẽ tranh ngay tại đó tặng cho em nên mới mất nhiều thời gian đến thế.”
Cố Minh Tịch quay đi, chẳng nói chẳng rằng.
Hiếm khi nào cậu giận đến mức ấy, Bàng Sảnh suy nghĩ một lát, đành phải tung chiêu sát thủ vậy.
Cô moi trong ba lô một chiếc hộp nhỏ rồi mở ra cho Cố Minh Tịch xem, nằm bên trong hộp là một chuỗi vòng đeo tay màu vàng nhạt với những hạt trân châu bằng sứ hai màu vàng trắng xen kẽ. Bàng Sảnh nói: “À, đây là vòng đeo chân, em vừa mua lúc nãy, vốn định để giành đến tháng sau mới mang ra tặng anh coi như quà sinh nhật. Nhưng bây giờ em sẽ tặng anh luôn, anh đừng giận nữa nhé Cố Minh Tịch?”
Nhìn chiếc hộp nhỏ trên tay cô, Cố Minh Tịch thoáng đỏ mặt. Bàng Sảnh thấy cách này có tác dụng, bèn lăng xăng chạy vòng qua bàn đến ngồi xuống bên cạnh cậu, nói: “Anh cho chân lên ghế đi.”
Cố Minh Tịch thoáng chần chừ rồi mới đặt chân phải lên mặt ghế. Bàng Sảnh cúi xuống gài chiếc vòng lên cổ chân phải cậu, quan sát một hồi rồi hỏi: “Đẹp lắm. Anh có thích không?”
“…” Cố Minh Tịch không trả lời. Chắc chắn cậu sẽ không chê nhưng nếu nói là thích thì mất thể diện quá, chẳng phải cậu đang giận Bàng Sảnh sao?
Thế là cậu quyết định dùng chân mở khóa ba lô của mình, sau đó dùng ngón chân kẹp hộp bưu thiếp kia ra, đặt lên trên bàn rồi đẩy tới trước mặt Bàng Sảnh, nghiêm túc nói: “Trùng hợp quá, anh cũng tặng quà sinh nhật cho em trước một tháng đây.”
Bàng Sảnh cầm bưu thiếp lên nhìn một lúc rồi nói: “Cái này… Vừa nãy chị Thang Úy Thanh đã tặng em một hộp rồi, chị ấy còn đích thân ký lên trên hộp nữa kia.”
Cố Minh Tịch tức hộc máu.