Jaine đã cố gắng trải qua ngày cuối tuần mà không có thềm vụ đối đầu nào khác với gã hàng xóm đần độn. Cô đi làm sớm 15 phút nhằm nỗ lực chuộc lại lỗi đi muộn hôm thứ sáu mặc dù thậm chí cô đã làm quá giờ hôm thứ sáu để bù lại việc đó. Khi cô dừng lại ở cửa, đồng hồ giám sát cúi người và nhìn chiếc Viper với vẻ không tán thành. “Khi nào cô định giải phóng đống đồng nát này và mua một cái Chevrolet thế?”
Hầu như ngày nào cô cũng nghe điều này. Đây là điều xảy ra khi bạn lam việc ở vùng Detroit mà mọi thứ điều được kết nối từ xa bằng công nghiệp tự động. Bạn phải thể hiện sự trung thành với một trong số nhãn hiệu của Big Tree, công ty thuê bạn một cách trực tiếp hay gián tiếp. “Khi tôi có khả năng làm điều đó,” cô trả lời như mọi lần. Không quan tâm là Viper thực sự rất đắt thậm chí ngay cả khi nó đã chạy hơn 50 nghìn dặm khi cô mua nó. “Tôi vừa mua nhà, ông biết đấy. Nếu bố tôi không cho tôi, tôi sẽ không bao giờ lái nó.”
Câu cuối hoàn toàn là nói dối nhưng nó sẽ giúp người ta để yên cho cô một lúc. Cám ơn Chúa vì không ai biết cha cô là ai, nếu có thì họ chỉ biết ông là tín đồ xe Ford. Ông bị xúc phạm khi cô mua Viper và không bao giờ thất bại trong việc đưa ra một số nhận xét làm giảm giá trị của nó.
“Ừm, cha cô nên sáng suốt hơn.”
“Cha tôi không biết gì về xe cộ hết.” Cô căng thẳng chờ đợi cú sét trừng phạt giáng xuống cô vì lời nói dối trơ trẽn đó.
Cô đỗ Viper ở góc sau lô đỗ xe, nơi có vẻ nó sẽ ít có khả năng bị va chạm hơn. Nhân viên ở Hammerstead đùa rằng chiếc xe này như bị ruồng bỏ. Cô phải chấp nhận nó bất tiện đặc biệt trong thời tiết xấu nhưng còn hơn là làm Viper bị thương. Chỉ riêng việc lái trên chiếc I-696 đi làm cũng đủ tặng cho cô mái tóc màu xám.
Hammerstead sử dụng toà nhà màu đỏ gạch bốn tầng với cổng vòm màu xám, sáu bậc thang uốn cong dẫn đến cửa đôi đầy ấn tượng. Tuy nhiên, lối vào đó được dùng riêng cho khách thăm quan. Tất cả nhân viên phải vào bằng cửa kim loại dùng khoá điện tử bên cạnh để đi vào hành lang hẹp xanh đến lộn mửa. Ở đó có các phòng bảo dưỡng điện đóm và một căn phòng tối tăm ẩm thấp được dán nhãn “Lưu trữ”. Tất cả những gì lưu trữ trong đó, Jaine không muốn biết.
Ở cuối hành lang xanh đến lộn mửa ấy là ba bậc thang dẫn đến một cánh cửa kim loại khác. Cái này mở lên một hành lang trải thảm màu xám và chạy dọc theo chiều dài toà nhà, từ trước ra sau và phía xa là các văn phòng và những hành lang khác phân nhánh như các mạch máu. Hai tầng thấp hơn được dự trữ cho các con sâu máy tính, những sinh vật lạ lùng và tỏ ra bất kính với tất cả những ai không biết về byte và cổng USB. Những tầng này bị hạn chế ra vào; chỉ những ai có thẻ ra vào mới được đi vào hành lang xanh lộn mửa đó còn những người khác thì đi vào các văn phòng còn lại. Có hai thang máy, và ở cuối phía xa xa toà nhà, có một thứ mạnh mẽ hơn, đó là cầu thang.
Khi cô đi vào hành lang trải thảm màu ghi, một thông báo lớn ghi bằng tay thu hút sự chú ý của cô. Thông báo được dán trực tiếp lên các nút gọi thang máy. Với phấn màu tía và xanh, đánh dấu đầu dòng bằng hình ma quái màu đen để nhấn mạnh, là chỉ thị mới mới của công ty: ngay lập tức, tất cả nhân viên sẽ BỊ YÊU CẦU UỐNG TỔ HỢP BẠCH QUẢ VÀ VIAGRA ĐỂ CÓ THỂ NHỚ RA BẠN ĐANG GIAO HỢP THEO LOẠI NÀO.
Cô bắt đầu cười rúc rích. Hôm nay những con sâu máy tính có vẻ hay đây. Bản tính của họ là chống lại cấu trúc và uy quyền; những thông báo kiểu này cũ rích, ít nhất cho đến khi ai đó trong ban giám đốc đến và tháo nó xuống. Cô tưởng tượng hình ảnh những con mắt lùng sục khắp hành lang dán vào những dấu vết bé tin hin trong khi kẻ tội phạm thì hưởng thụ phản ứng của người khác với cú tấn công cuối cùng vào giá trị tập thể.
Cánh cửa phía sau cô mở ra, Jaine quay lại nhìn xem ai vừa đến. Cô cố gắng kiềm chế không nhăn mặt.
Cô ta là một phụ nữ cao, có tham vọng vào ban giám đốc mặc dù cô ta hình như không biết phải làm thế nào để đạt được điều đó. Cô ta mặc bộ quần áo như gái trẻ thay vì mặc bộ đồ hợp với công sở hơn nhằm bổ sung cho vẻ thướt tha của cô ta. Cô ta là phụ nữ hấp dẫn, tóc vàng mềm như tơ và làn da đẹp nhưng lại chẳng có vẻ gì là thời trang cả. Đặc điểm tốt nhất của cô ta là cánh tay mảnh dẻ, tao nhã và cô ta luôn chăm sóc móng tay một cách hoàn hảo.
Đúng như kiểu của cô ta, Leah thở hổn hển khi đọc thông báo và bắt đầu đỏ bừng mặt. “Thật đáng hổ thẹn,” cô cáu kỉnh với tay ra lôi nó xuống.
“Nếu cô chạm vào, cô sẽ để lại dấu vân tay.” Jaine nói với vẻ mặt không thay đổi.
Leah lạnh người, tay cô ta chỉ cách tờ giấy độ 1 inch nữa.
“Không thể nói có bao nhiêu người đã xem nó,” Jaine tiếp tục khi cô đấm vào cái nút. “Ai đó trong ban giám đốc phải nghe về việc này và điều tra thậm chí nếu cái thông báo này có không còn ở đây nữa. Trừ phi cô có kế hoạch ăn tươi nuốt sống nó – tất nhiên nếu là tôi, tôi sẽ không làm như vậy – rồi chuyện bé sẽ xé ra to, làm thế nào cô có thể đánh bại hắn mà không nhìn thấy hắn?”
Mắt Leah loé lên cái nhìn không ưa. “Có lẽ cô nghĩ thứ rác rưởi đáng ghê tởm này chỉ là trò đùa.”
“Với tư cách là người làm chủ tình thế này, tôi nghĩ vậy.”
“Tôi không ngạc nhiên nếu cô tự dán cái này lên.”
“Cô nên mách là tôi làm,” Jaine đề nghị khi cửa thang máy mở ra và cô đi vào trong.
“Thử gọi 1-800 xem, XEM AI QUAN TM.”
Cửa thang máy đóng lại để minh Leah đứng ngoài nhìn chằm chằm vào cô. Đây là những lời đối thoại gay gắt nhất họ từng có mặc dù mọi người biết Leah không có khả năng hoà thuận với những người khác.
Jaine không thể hiểu được làm thế nào cô ta lại kiếm được việc ở phòng nhân sự được. Hầu như lần nào cô cũng đơn giản là cảm thấy tiếc cho người phụ nữ đó.
Nhưng hôm nay không phải là một trong những lần đó.
Đối với phòng trả lương, thứ hai luôn luôn là ngày bận rộn nhất trong tuần bởi vì đó là lúc thu lại tất cả các sổ chấm công tuần trước. Công việc của Hammerstead là các công nghệ máy tính hỗ trợ cho General Motors chứ không phải hỗ trợ cho hệ thống trả lương. Họ vẫn làm việc theo kiểu cũ với các bảng chấm công dập lỗ. Có rất nhiều công việc giấy tờ nhưng việc trả lương thì không được chậm trễ do phần mềm không ổn định hay phần cứng bị hỏng. Có thể đó là lý do mà Hammerstead vẫn không cải tiến, hiện đại hoá: bảng lương cũng như thư từ phải được thông suốt.
Vào 10h, cô sẵn sàng cho giờ nghỉ giải lao. Mỗi tầng có một phòng bán đồ ăn vặt gồm các máy bán hàng tự động, các bàn ăn tự phục vụ giá rẻ, ghế kim loại, tủ lạnh, máy pha cà phê và lò vi sóng. Một vài phụ nữ và một người đàn ông tụ tập quanh chiếc bàn đơn khi Jaine đi vào, tất cả mấy người phụ nữ đó đều đang cười ngất còn anh chàng kia thì trông vô cùng phẫn nộ.
Jaine rót cho mình một cốc cà phê đầy đến mức cần thiết. “Gì thế?” cô hỏi.
“Một tờ tin tức ấn bản đặc biệt. Một phụ nữ trong số họ, Dominica Flores trả lời. Cô đã cười chảy cả nước mắt. “Cái này sẽ được ghi vào lịch sử.”
“Tôi chẳng thấy có gì hay ho cả” chàng trai cau có nói.
“Anh sẽ không thấy thế” một người phụ nữ cười khúc khích nói. Cô giơ tờ tin tức ra cho Jaine. “Nhìn đi.”
Chẳng cần nhiều đầu óc tưởng tượng phong phú lắm cũng có thể thấy tờ tin tức này chẳng phải là bản ban hành chính thức. Nó đến từ hai tầng đầu toà nhà với rất nhiều sáng tạo trong việc sử dụng các kỹ thuật chế bản điện tử và điều này bắt buộc phải xảy ra. Tờ tin tức kiểu này xuất hiện không theo quy luật và nó thường là những thứ mà ban giám đốc phải thu gom tất cả các bản sao lại.
Jaine nhấm nháp một ngụm cà phê nữa khi cô cầm lấy tờ tin tức Trên thực tế các anh chàng đó đã làm khá chuyên nghiệp mặc dù là bằng các thiết bị và phần mềm bỏ đi nhưng nếu họ không làm thế thì họ cũng không được yêu thích đến vậy. Tờ tin tức có có tên Hammerhead (Đầu búa) với logo hình con cá mập trông rất ác hiểm. Nó không phải con cá mập đầu búa nhưng chẳng làm sao hết. Các bài báo in theo cột với đồ hoạ đẹp và người vẽ tranh biếm hoạ dí dóm ký tên “Mako”, thường chọc cười về các khía cạnh đời sống tập thể của công ty.
Dòng tít của ngày hôm nay được in bằng chữ to và đậm: “BẠN ĐO ĐƯỢC BAO NHIÊU?” và ở dưới là dòng chữ, “Cái phụ nữ thực sự muốn,” với cái thước dây cuốn lại như con rắn đang chuẩn bị tất công.
“Quên điều đó đi các chàng trai,” bài báo bắt đầu. “Hầu hết chúng ta đều không có triển vọng. Bao năm qua chúng ta nói rằng điều đó không phụ thuộc vào cái chúng ta có mà phụ thuộc vào cách chúng ta dùng nó thế nào nhưng giờ đây, chúng ta sẽ biết được một sự thật. Một cuộc hội thảo chuyên môn giữa bốn người phụ nữ, những người bạn của chúng ta đang làm việc tại Hammerstead đã đưa ra một danh sách những tiêu chuẩn cho người đàn ông hoàn hảo.”
“Ôi,” Jaine gần như rên rỉ nhưng cố gắng kiềm chế âm thanh lại và không thể hiện điều gì ngoài sự quan tâm. Chết tiệt thật! Marci đã làm quái gì với cái danh sách cô ghi lại? Họ sẽ bị trêu chọc không thương tiếc và đây là kiểu rắc rối sẽ vị vướng vào mãi mãi. Có thể mỗi buổi sáng, cô sẽ thấy đúng một tá thước dây xuất hiện trên bàn mình.
Cô vội vàng lướt qua bài báo. Cám ơn Chúa; nó không nói đến tên của họ. Họ được liệt kê là A, B, C, D. Cô sẽ bóp cổ Marci nhưng bây giờ cô không được cấu xé, xâu kim cô ấy được.
Toàn bộ danh sách ở đó, bắt đầu bằng “Trung thực” ở vị trí số 1. Danh sách này quả thật không tồi tệ cho đến khi nó đến số tám, “tuyệt vời trên giường” nhưng sau đó nó bị giảm giá trị nhanh chóng. Số chín là tiêu chuẩn dài 10 inch của Marci, kết thúc bằng tất cả những câu bình luận của họ bao gồm cả nhận xét của cô về phần thừa 2 cm.
Số mười đề cập về thời gian anh chàng Hoàn hảo có thể trụ vững trên giường. “Chắc chắn phải lâu hơn quảng cáo trên ti vi,” được T.J – Cô D nói đúng có phần chế nhạo. Họ phải giữ được nửa tiếng, thời gian tối ưu cho việc làm tình, không tính màn dạo đầu.
“Tại sao không?” Cô C – Jaine – trích dẫn khi nói. “Đây là tưởng tượng, đúng không? Tưởng tượng là chính xác những gì cậu muốn nó như thế. Anh chàng Hoàn hảo của tớ phải có khả năng đâm mạnh vào tớ trong vòng 30 phút trừ phi cậu muốn làm chớp nhoáng thì trong trường hợp đó 30 phút sẽ làm hỏng mục đích của cậu.
Những người phụ nữ cười rú lên khiến Jaine đoán ra cô đã biểu lộ gì đó ra vẻ mặt. Cô chỉ hi vọng nó trông giống sự ngạc nhiên hơn là sự ghê tởm. Mặt anh chàng – cô nghĩ tên anh ta là Gray hay Craig hay cái gì đại loại thế - chỉ một lúc đã càng đỏ hơn.
“Cô sẽ không thấy đáng buồn cười nếu như lũ đàn ông nói rằng người phụ nữ lý tưởng phải có bộ ngực to.” Anh ta cáu kỉnh đứng dậy.
“Ôi, đừng nói thế,” Dominica nói vẫn cười khúc khích. “Đàn ông không đi tìm những bộ ngực to chẳng qua vì tay họ còn đang bận đào đất. Họ sẽ hài lòng nếu nhận được một ít lợi ích đầu tư nào đó..”
Ồ, tuyệt! Cuộc chiến giữa các giới. Jaine có thể hình dung rằng những mẩu đối thoại này sẽ tiếp diễn khắp toà nhà. Cô cố gắng nở một nụ cười khi cô trả lại tờ tin tức. “Tớ đoán là chúng ta sẽ nghe về điều này một thời gian nữa thôi.”
“Cậu đùa à?” Dominica cười khúc khích hỏi. “Tớ sẽ copy lại và treo nó ở chỗ chồng tớ nhìn thấy đầu tiên khi thức dậy và nìn thấy cuối cùng khi anh ấy đi ngủ!”
Ngay khi Jaine quay về văn phòng, cô nối máy đến số của Marci. “Đoán xem tớ vừa nhìn thấy tờ tin tức gì,” cô gầm gừ, cố giữ cho tiếng mình nhỏ lại.
“Ôi, chết tiệt.” Marci gầm tướng lên. “Nó tồi tệ thế nào? Tớ chưa nhìn thấy bản copy?”
“Theo những gì tớ đọc thì đó đúng từng chữ một. Chết tiệt, Marci, làm thế nào mà cậu có thể?”
“25 xu,” Marci nói một cách vô thức. “Và đó là tai nạn thôi. Tớ không thể kể rõ ở văn phòng được nhưng nếu bọn mình có thể gặp nhau vào bữa trưa, tớ sẽ nói cho cậu biết chuyện gì xảy ra.”
“OK. Railroad Pizza vào 12h. Tớ sẽ gọi T.J. và Luna; họ có thể cũng muốn đến đó.”
“Nghe như buổi hành hình ấy.” Marci nói giọng thê thảm.
“Có thể,” Jaine nói rồi cúp máy.
Railroad Pizza cách Hammerstead khoảng nửa dặm khiến nó trở thành nơi ưa thích của các nhân viên. Tuy là quán bán đồ mang về nhưng họ có khoảng nửa tá lều và khá nhiều bàn. Jaine đi ra cái lều phía sau, nơi kín đáo nhất. Trong vòng vài phút, ba người kia đến và chui vào lều, T.J. rồi đến Marci và Luna.
“Chúa ơi, tớ xin lỗi.” Marci nói, trông hết sức khổ sở.
“Tớ không thể tin được là cậu cho người khác đọc danh sách đấy.” T.J. khiếp sợ. “Nếu Galan mà tìm ra...”
“Tớ không hiểu sao cậu lại quá lo lắng thế.” Luna nói bối rối. “Ý tớ là, nếu có ai phát hiện ra là chúng ta đã làm cái danh sách đấy thì chỉ xấu hổ một chút thôi nhưng nó thực sự là rất khôi hài mà.”
“Cậu vẫn nghĩ nó hài hước không khi mà sau sáu tháng nữa các gã trai vẫn bắt theo cậu và đề nghị cho cậu xem họ đo được bao nhiêu?” Jaine hỏi.
“Galan sẽ không nghĩ nó hài hước chút nào.” T.J. lắc đầu nói. “Anh ấy sẽ giết tớ mất.”
“Ừm” Marci rầu rĩ. “Brick không phải người các cậu gọi là nhạy cảm nhưng anh chàng sẽ vãi đái nếu biết tớ muốn 10 inch.” Cô nở một nụ cười yếu ớt. “Chắc hẳn các cậu có thể nói rằng anh chàng không đủ tiêu chuẩn đó.”
“Nó xảy ra thế nào?” T.J. hỏi, vùi khuôn mặt vào lòng bàn tay.
“Hôm thứ bảy tớ đi mua sắm và tớ va phải Dawna, chắc các cậu biết cô ta rồi đấy, người trông giống Elvira ở tầng 1 ấy.” Marci nói. “Bọn tớ nói chuyện, đi ăn bữa trưa muộn và uống hai cốc bia. Tớ chỉ cho cô ấy xem cái danh sách và bọn tớ cười đùa vui vẻ rồi cô ấy xin một bản copy. Tớ thấy tại sao lại không cho. Sau vài cốc bia, tớ thấy chẳng có lý do gì không kể về nhiều thứ khác nữa. Cô ấy hỏi tớ vài câu, tớ sắp xếp và ghi lại tất cả những gì bọn mình đã nói.”
Marci có trí nhớ chính xác gần như là chụp ảnh ghi lại. Không may là vài cốc bia dường như chẳng ảnh hưởng gì đến trí nhớ của cô ấy cả, chỉ ảnh hưởng đến óc phán đoán của cô mà thôi.
“Ít ra cậu đã không đưa tên bọn mình cho cô ấy.” T.J. nói.
“Cô ấy biết các cậu là ai,” Jaine vạch ra. “Marci có danh sách đó và bất cứ thằng ngốc nào cũng đoán ra được cô ấy là một trong nhóm bốn người và suy ra những người còn lại.”
T.J ôm mặt. “Tớ sẽ chết hoặc bị li dị mất.”
“Tớ không nghĩ đến hậu quả đó.” Luna dịu dàng nói. “Nếu Dawn muốn để lộ chúng ta, cô ấy đã nói với cô bạn thân ở tầng một rồi. Chúng ta được an toàn. Galan sẽ không bao giờ biết cả.”