Mr Thuốc Ngủ Của Tôi

Chương 3: Chương 3: Tiểu tam




Thời gian Diệp Nùng đứng lại hơi lâu, Triệu Anh cầm cốc như có cảm giác, ánh mắt cô ta thử nhìn về phía Diệp Nùng, nhẹ giọng hỏi cô: “chị Diệp có chuyện gì sao?”

“Cô không thoải mái sao?” Diệp Nùng lấy lại tinh thần, cà phê đen vị đắng trong nháy mắt khiến cho người ta tỉnh táo, bừng tỉnh đại ngộ, Cố Thành giống như cô đều bận rộn tới mức chân không chạm đất, ngoại trừ cỏ gần hang, anh ta còn có thể đi đến nơi nào tìm mới mẻ.

Triệu Anh cúi đầu xuống: “Có chút bị cảm “

Diệp Nùng cắn chặt răng, cô nhìn ra Triệu Anh có ý thăm dò, xem ra Cố Thành còn chưa nói với cô ta chuyện anh ta ngoại tình đã bị phát hiện, cô thậm chí cười cười với Triệu Anh, hé miệng, chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh từ lục phủ ngũ tạng dâng lên.

“Nếu mà không thoải mái thì có thể xin nghỉ hai ngày.”

Diệp Nùng nói như vậy thật tìm không ra sơ hở, mùa đông chính là mùa tổ chức hôn lễ ế hàng, tương đối rảnh, trong tay chỉ có một hai phương án đang làm, xin nghỉ hai ngày cũng không có vấn đề gì lớn.

Triệu Anh cố cười: “Không cần đâu ạ, cám ơn chị Diệp quan tâm.”

Diệp Nùng vô cùng bình tĩnh, một ngụm cà phê nóng vào trong bụng, cay đắng từ đầu lưỡi tràn ra khắp nơi, hơi nóng không những không thể hoà tan hơi lạnh, ngược lại còn làm đau cả tim phổi.

Cô loạng choạng bước, cầm cốc trở về văn phòng, đứng trước bàn làm việc nhìn đống giấy tờ cần phê duyệt, có chút sợ run.

Triệu Anh thậm chí không trẻ hơn cô bao nhiêu, cô ta vào công ty mới có một năm.

Trước khi kết hôn nửa năm đến một năm, là lúc tình cảm đôi bên gian nan nhất, Triệu Anh làm chuyện này, triệt để đem Diệp Nùng bùng nổ, vốn dĩ cô còn có thể tiếp tục làm bạn bè, cùng kinh doanh công ty, nhưng tôn trọng và tín nhiệm đều đã mất, quyết định thay đổi.

Cô đặt cốc cà phê xuống, hỏi Tư Tư: “Em gọi điện thoại sao?”

Tư Tư gật đầu: “em gọi rồi, giám đốc nói sẽ lậ tức trở về.”

Hôm nay Cố Thành đi xem sân bãi để xây dựng trung tâm tổ chức tiệc cưới, gần bờ sông, có quang cảnh, khoảng cách khá xe, lái xe không tiện.

L

Diệp Nùng cầm túi vừa mới bỏ xuống, đi ra ngoài cửa phòng, trên tay cầm di động, bộ dáng mười phần vội vàng: “Chị đi gặp khách một chút, có thể phải ăn cơm trưa với khách, buổi chiều sẽ quay về.”

Lời này là nói cho Triệu Anh nghe, Tư Tư biết cô không phải đi gặp khách, vừa rồi những chuyện trên tay cô đang làm đều tạm thời giao cho Tư Tư, nhưng Tư Tư không có lên tiếng, chỉ nói: “Vâng, khi giám đốc trở về em sẽ nói cho giám đốc biết.”

Diệp Nùng một đường đi ra cổng công ty, ngồi vào trong xe, mở nhóm chat công việc trên Wechat, từ bên trong tìm được wechat của Triệu Anh, không phải là nick chat hôm qua cô nhìn thấy.

Ảnh đại diện đều là bóng lưng mặc áo tắm, chỉ là tư thái khác biệt thôi.

Hai người liên hệ, Triệu Anh dùng là nick nhỏ, mỗi ngày ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, nhìn qua mọi chuyện rất cẩn thận, nhưng lại vô tình lưu lại dấu chân ở khắp nơi, chờ mong Diệp Nùng phát hiện.

Có thể Diệp Nùng bề bộn nhiều việc, trang trí cùng hôn sự, vậy mà thật lâu mới phát hiện.

Diệp Nùng lập tức liên hệ công ty dọn nhà, lái xe trở về đem những thứ trong phòng thuộc về cô thu thập sạch sẽ, không cho Cố Thành để lối thoát, cũng không để cho mình lối thoát.

Đồ đạc cần thu dọn cũng không quá nhiều, bọn họ mới chuyển vào nhà mới được ba tháng, quần áo giày dép mùa hè vẫn để trong rương, trực tiếp mời người vận chuyển đem lên xe.

Nhân viên dọn nhà cũng coi như có hiểu biết, nhìn qua liền biết đại khái chuyện gì xảy ra, do dự chỉ về phía bức ảnh cưới trên tường: “Cái này có mang đi không?”

Nếu mang đi, phải lấy giầy bọc lại rồi mang lên xe.

Diệp Nùng nhìn đôi nam nữ trong tấm ảnh kia, cô dâu nhắm mắt cười ngượng ngùng, chú rể thâm tình ngóng nhìn, cô thu hồi ánh mắt, lắc đầu nói: “Không cần.”

Cô chỉ đem tấm ảnh đặt trên tủ đầu giường cất vào trong bọc, bên trong là ảnh một mình cô mặc váy cô dâu lụa trắng, sau lưng có một đôi cánh trắng đang mở, vòng sáng trên tường như toả ra từ trên người cô.

Căn phòng này được bố trí rất tỉ mỉ, từ màu sắc, kiểu sáng ghế salon, đến tủ quần ái, tất cả đều do cô thiết kế, tốn rất nhiều tâm tư và thời gian thực hiện, cô sẽ không để phòng này lại cho Cố Thành.

Dùng chi phí sửa chữa định ra giá bán, khu nhà lại có vọ trí tốt, có thể bán giá cao.

Thời điểm Diệp Nùng đi ra có do dự một chút, vẫn đem hợp đồng mua nhà, bằng chứng tiền đặt conc và giấy toè nhà đất cất vào trong túi, xuống lầu tìm một quán photo photo lại toàn bộ, cẩn thận chụp lại một bản.

Cô muốn cho Cố Thành một điểm tín nhiệm cơ bản, nhưng cô luôn luôn tín nhiệm anh ta, kết quả thì thế nào?

Diệp Nùng khóa cửa lại, mang theo đồ đạc lái xe đưa đến chung cư hiện tại đang ở, đồ vật rất nhiều, lại không có thang máy, mặc dù là mùa đông, toàn thân nhân viên dọn nhà đầy mồ hôi.

Trong phòng cái gì cũng không có, Diệp Nùng chạy xuống cửa hàng tiện lợi dưới nhà mua một bịch nước khoáng, sắp giữa trưa, cô lại mua thêm chút bánh mì điểm tâm, xách lên lầu cho đám thợ cả.

Đi đến bước này, đối với cô mà nói hết thảy đều đã kết thúc, trong lòng ngược lại có loại cảm giác chắc chắn, nguyên lai cô còn muốn hai người có thể làm cộng sự, có thể một chút tôn trọng cơ bản nhất Cố cũng không lưu lại cho cô, vậy còn không đoạn tuyệt sạch sẽ.

Diệp Nùng giẫm lên giày cao gót, xiêu vẹo leo lên cầu thang, nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân “thịch thịch thịch” đi lên, đem cầu thang cũ đạp đến chấn động, không đầy một lát thanh âm này liền đến sau lưng cô

Người kia cũng không có thúc giục, đợi cô chậm rãi leo lên, Diệp Nùng đã leo đến tầng năm, tiếp theo chính là tầng sáu, biết người sau lưng là hàng xóm sát vách, liền tránh sang một bên, mời người phía sau đi trước.

Người bên cạnh đầy mồ hôi là một chàng trai, trong tay ôm cái bóng rổ, thấy cô nhếch miệng cười một tiếng, tiếp tục “thịch thịch thịch” chạy lên, không đầy một lát lại “thịch thịch thịch” chạy xuống tới, vươn tay ra phía Diệp Nùng: “Đưa cho tôi.”

Diệp Nùng vẫn là khi còn ở trường học nhận qua loại đãi ngộ này, sau này ra ngoài xã hội, ngược lại hiếm thấy dạng phong độ thân sĩ như này.

Hàng xóm nhiệt tình luôn luôn chuyện tốt, cô đưa túi bánh mì điểm tâm ưua, chàng trai tiếp nhận, lại đưa tay cầm nốt bịch nước khoáng, thay cô mang đến tận cửa.

Diệp Nùng cầm chai nước đưa cho hắn: “Cám ơn cậu.”

Chàng trai vặn nắp bình nước, “Ừng ực ừng ực” uống sạch một hơi: “Không cần khách khí, hàng xóm mà.”

Điện thoại trong tay Diệp Nùng không ngừng vang lên, cô lấy ra xem, tên Cố Thành nhấp nháy hiển thị trên màn hình, xem ra là quản lý khu nhà thông báo cho anh ta.

Diệp Nùng biết có thể sửa số điện thoại người liên hệ, đem số điện thoại của mình đổi thành Cố Thành, sau này điện thoại thông báo tiền sửa chữa sẽ không gửi đến điện thoại của coi nữa.

Cô nhận điện thoại, cười khách khí cám ơn chàng trai, thanh âm của Cố Thành vội vàng vang lên: “Nùng Nùng, em muốn làm gì?”

Diệp Nùng nghe thấy thanh âm có thể cảm nhận được tâm tình của anh ta, trong lòng hơi mỉm cười, làm gì? Đương nhiên là chia tay!

Chẳng lẽ thời điểm anh ta làm chuyện này, chưa bao giờ nghĩ tới khi bị phát hiện phản ứng của cô sẽ như thế nào sao?

Chẳng lẽ tám năm qua anh ta còn không biết ranh giới cuối cùng của cô là trung thành sao?

Diệp Nùng cố gắng khắc chế bản thân, mới có thể không chửi bậy, cho dù phong độ tốt cũng khó có thể nhẫn nại hết lần này đến lần khác bị chà đạp tới ranh giới cuối cùng, cô nhẹ nhàng thở một hơi, hạ giọng: “Về công ty lại nói.”

Nói xong lập tức cúp điện thoại, trả tiền dọn nhà, lái xe trở về công ty.

Sắp đến tết, trên đường dần dần trở nên vắng vẻ, hôm qua vừa mới mưa, hôm nay càng lạnh một chút, Diệp Nùng lấy áo khoác che kín người, bọc kín từ đầu đến chân, từ bãi đỗ xe công ty đi ra, còn chưa được mấy bước, xa xa trông thấy một bóng người, cách mấy trăm mét, cô liếc mắt vẫn nhận ra Cố Thành.

Anh ta nóng nảy đi qua đi lại trước cửa công ty, nhìn qua mặt, có thể trông thấy trong mắt anh ta tràn ngập tơ máu nhàn nhạt, quần áo râu ria đã được xử lý sạch sẽ, dưới chân có một ít tàn thuốc.

Diệp Nùng hoảng hốt, nhớ tới nhiều năm trước anh ta cũng từng như vậy đứng dưới ký túc xá chờ cô, cũng vào khoảng thời gian này, mang đến cho cô một phần sữa đậu nành nóng, xoa tay của cô, cười nói cho cô biết anh ta nhoè dì nấu ăn ở nhà ăn thêm một muôi đường trắng.

Cố Thành luôn là nhân tài xuất chúng, người gầy dáng vẻ thư sinh, mấy dì nhà ăn đều thích anh ta, mỗi lần anh ta đứng dưới ký túc xá chờ cô, trong tay luôn cầm một quyển sách, tựa người bên xe đạp, vừa độc vừa chờ Diệp Nùng xuống, không vội không giục, làm cho ai đi qua cũng phải ghé mắt nhìn.

Diệp Nùng chăm chú nhìn anh ta, mới phát hiện thời gian đã đem khí chất trên người Cố Thành khiến cô rung động mài mòn, cũng có lẽ là chính anh ta tự vứt bỏ.

“Em còn chưa ăn cơm đúng không? Chúng ta ra ngoài nói được không? Tìm một nhà hàng em thích.”

Anh ta dùng tư thái mềm mại nhất nói với Diệp Nùng, hi vọng Diệp Nùng có thể gật đầu một cái, lùi một bước này cũng không sao cả.

Nhưng Diệp Nùng không như vậy, lúc này cô nhất định phải cứng rắn: “ở ngay công ty nói đi.”

Cô bước vào công ty, mở cửa phòng hộ, Triệu Anh bước lên muốn thay họ bật đèn rót nước, Diệp Nùng quét mắt nhìn cô ta, Triệu Anh có chút chột dạ, bước chân dừng lại, do dự nhìn về phía Cố Thành.

Cố Thành lại không nhìn cô ta, tự mình cầm sữa chua hoa quả đi đến, đóng cửa lại, kéo màn cửa phòng họp lên.

Cố Thành làm những việc này, ánh mắt Triệu Anh vẫn một mục dõi theo anh ta, trong mắt mơ hồ có thể nhìn ra sự vui vẻ, Cố Thành hận không thể không đi qua chỗ cô ta, lúc đi ngang qua trước bàn làm việc của cô, liền xoay người đi sang hướng khác, anh ta cho rằng mình không để lộ điểm này, nhưng tay chân anh ta đã hoàn toàn bán đứng anh ta.

Diệp Nùng ngồi trong phòng họp nhìn thấy tất cả, một bên đứng đó mong chờ, một bên lại ngược lại có ý tránh hiềm nghi, hai người hành động rõ ràng như vậy, làm sao cô có thể làm như không thấy.

Xét đến cùng là quá tin tưởng anh ta, bởi vì tin tưởng nên chưa bao giờ hoài nghi, tình yêu tám năm, đã vượt qua bao mưa gió trắc trở, cả hai đều đã đừng kiên định cự tuyệt dụ hoặc, cho rằng có thể đi đến Tây Trúc thỉnh kinh, không ngờ lại té ngã ở Tiểu Lôi Âm Tự.

Diệp Nùng đi thẳng vào vấn đề: “Nhà sẽ treo biển bán, tiền bán sẽ theo tỉ lệ tiền góp khi mua nhà, anh yên tâm, tôi sẽ không chiếm tiện nghi của anh.”

Nhà ở là hai người chung tiền mua, thuộc về tài sản trước hôn nhân, năm ngoái vừa mua vào tay, năm nay tăng không ít, khi chia ra cũng kiếm được một khoản nhỏ.

Cố Thành phảng phất bị đâm một cái, anh ta phải tỉnh táo, rốt cuộc anh ta hiểu rõ Diệp Nùng nói muốn chia tay không phải hù dọa anh ta, cũng không phải nương, cô là thật sự muốn chia tay.

“Anh thừa nhận đây là lỗi anh, về sau anh tuyệt đối sẽ không tái phải, chúng ta có thể bắt đầu lại một lần nữa không? Coi như nhất thời em không thể tiếp nhận, anh có thể chờ.”

Cố Thành thành khẩn nhìn cô, anh ta đi đến bên người Diệp Nùng, muốn đưa tay sờ vai cô, nhưng bị cô tránh đi.

Sắc mặt Diệp Nùng mệt mỏi, đêm qua một đêm không ngủ, hôm nay lại bận rộn cả một buổi sáng, tinh lực không tốt, coi như cô có tinh lực, cũng không muốn coi chừng loại người đùa cợt tình cảm người khác này.

“Lại bắt đầu lại từ đầu?” Cô hỏi ngược một câu.

“Đúng, chúng ta lại bắt đầu lại từ đầu, cũng có thể lùi thời gian kết hôn.”

Anh ta bắt đầu đưa ra bài cảm tình: “Chúng ta ở cùng một chỗ đã nhiều năm như vậy, em nghĩ xem mẹ trông ngóng chúng ta kết hôn thế nào? Chúng ta kết hôn xong có thể đón bà về ở cùng.”

Mẹ Diệp một mình nuôi con gái lớn, bà vẫn luôn thích Cố Thành, cảm thấy người trẻ tuổi này thành thật lại có trí, đối với con gái rất tốt, con gái bà muốn ở lại Thượng Hải phát triển, Cố Thành có thể chăm sóc con gái bà.

Người thúc giục bọn họ kết hôn nhiều nhất chính là mẹ Diệp, nếu nói cho bà biết hai người chia tay, không biết bà sẽ thất vọng bao nhiêu.

“Đây là chuyện của tôi, tôi sẽ tự xử lý.”

Diệp Nùng không muốn nghe anh ta dùng lời lẽ ngon ngọt hứa hẹn, tất cả là do tụe tay anh ta chặt đứt, bây giờ lại đi cầu xin cô một lần nữa cho anh ta cơ hội.

Cố Thành còn không chịu từ bỏ, anh ta vươn tay, muốn ôm cô, ho vọng dùng ôm ấp để cô nhớ ngọt ngào tới trước kia,

Diệp Nùng rốt cục nhịn không được, biết rõ còn cố hỏi: “Người kia là ai?”

Cố Thành dừng một hồi: “Cái này không quan trọng, anh sẽ xử lý tốt.”

Giọng nói manh theo trấn an nói với cô, “Là người em không quen, anh sẽ xử lý, 2 người em không có tiếp xúc.”

Diệp Nùng đứng lên, đi đến bên cửa sổ, kéo màn chớp cửa sổ lên, cửa màn chớp kêu “Rầm rầm”, Diệp Nùng duỗi ngón tay nhỏ dài chỉ chỉ người bên ngoài, ánh mắt hạ xuống nhìn về phía Cố Thành.

“Cô ta.”

=====

Chanh: tôi edit mà tôi tức á, tra nam tiện nữ vô liêm sỉ. Mà các cô đã thấy nam chính chưa?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.