Khương Diệu Hạo đi khuất,Diệu Hàn mới nhớ ra cái gì đó liền ngượng ngùng buông tay Thục Kỳ Uyển ra. Hai người hướng về hoàng cung,suốt đoạn đường,không khí trở nên tĩnh lặng. Thục Kỳ Uyển lên tiếng:
-Hàn,sao đệ tốt với ta vậy?
-Tỉ không nhớ gì sao?-Khương Diệu Hàn hỏi lại.
- Nhớ..cái gì chứ?
Khương Diệu Hàn thở dài một tiếng cười,nở nụ cười châm biếm bản thân:
-Không có gì!
Về đến hoàng cung,Hàn không đưa nàng về tận phòng nữa mà để nàng tự về còn mình cũng quay trở về điện vương gia.
Trong điện vương gia,Khương Diệu Hàn thả người tự do xuống giường cười đau khổ:
-Vậy là chỉ còn ta nhớ à?Nực cười!
******
Khoảng năm trăm năm trước,vào yến hội mừng hoàng tử Khương Diệu Hàn tròn một trăm tuổi,Thục Kỳ Uyển cũng theo mấy người sứ giả Thục Kỳ quốc sang với mục đích thăm Diệu Hạo.
Ở trong yến hội,cô đã thấy một cậu nhóc na ná Khương Diệu Hạo ở ngoài chính cung,cậu nhóc nghe tiếng bước chân nàng liền ngẩng mặt:
-Hoàng huy... Ai vậy?
-Ta là Thục Kỳ Uyển,công chúa của Thục Kỳ quốc. Đệ sao vậy?
-Ở đây đông quá,ta sợ...
Diệu Hàn chớp đôi mắt óng ánh nước lẻn nhìn nàng. Nàng cười khanh khách,xoa đầu Hàn,đưa tay kéo cậu bé lên:
-Được rồi,đừng sợ,vó tỷ ở đây rồi!
Cậu nhóc cười toe,chiếc đuôi trắng muốt của loài cáo tuyết khẽ đung đưa:
-Tỷ tỷ xinh đẹp,sau này lớn lên đệ sẽ gả cho tỷ và bảo vệ tỷ!
-Được Thôi!
******
Kết thúc hồi ức,giờ đây Diệu Hàn nằm trong căn phòng tối đen,tay đưa lên trán. Một giọt nước nóng hổi không kìm nén được chảy xuống gối mây. Hàn khóc! Kỳ Uyển thích hoàng huynh vủa chàng,chàng rõ chứ,rõ hơn bất cứ ai!