Trả tiền xe ở cổng khu chung cư, xe chạy đến dưới lầu dãy bốn thì dừng lại. Chu Mục che dù, ôm Đường Giai Kỳ đi xuống xe. Cả người Đường Giai Kỳ không còn sức lực, để mặc Chu Mục đưa cô vào cửa tòa nhà.
Đèn cảm ứng trên hành lang đã bị hư, Chu Mục đỡ Đường Giai Kỳ bằng một tay, tay kia lấy điện thoại ra để bật đèn pin. Ánh đèn màu trắng chiếu sáng khuôn mặt của Chu Mục, Đường Giai Kỳ phát hiện sắc mặt của Chu Mục rất tệ. Cô liếc nhìn dáng vẻ nhếch nhác của mình, nghĩ đến nếu xuất hiện tại nhà bà ngoại với bộ dạng này, có lẽ bà ngoại cho rằng cô bị ăn cướp.
Đường Giai Kỳ nhẹ nhàng kéo lấy vạt áo của Chu Mục, khẽ hỏi: “Ba mẹ cậu có ở nhà không?”
Chu Mục cứng đờ, thuận miệng trả lời: “Không có.”
“Vậy mình có thể đến nhà cậu tắm trước không?” Đường Giai Kỳ giải thích: “Mình sợ lát nữa bà ngoại hỏi mình xảy ra chuyện gì.”
Đến lầu ba, Chu Mục lấy chìa khóa mở cửa. Cậu quay đầu lại, hỏi bằng giọng lạnh lùng và cứng rắn: “Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà tối khuya cậu còn chạy ra ngoài dầm mưa?”
Đường Giai Kỳ cảm thấy Chu Mục rất hung dữ, nói: “Mình muốn đi tắm trước.”
Chu Mục đi bật công tắc máy nước nóng cho Đường Giai Kỳ. Đường Giai Kỳ ngồi trong phòng khách, nhìn thấy mấy cuốn sách mà Chu Mục xếp chồng lên nhau, tiện tay lật ra vài cuốn.
Một lúc sau, nước đã nóng, Chu Mục lại đi tìm một bộ đồng phục học sinh mà mình chưa từng mặc, đưa cho Đường Giai Kỳ rồi nói: “Lát nữa có thể khoác bên ngoài.”
Trong nhà vệ sinh chỉ có một bộ đồ dùng vệ sinh cá nhân, kem đánh răng, bàn chải cũng chỉ có một cái. Đường Giai Kỳ đi vào, nhìn vào chính mình trong gương. Sắc mặt của người trong gương tái nhợt, tóc tai bù xù dính trên mặt, ánh mắt cũng đờ đẫn.
Dội nước nóng qua người, những thứ không vui kia tạm thời bị cuốn trôi.
Từ lâu ba mẹ đã bằng mặt nhưng không bằng lòng, mọi thứ xảy ra hôm nay chỉ là xé rách bức màn ngăn cách trong lòng Đường Giai Kỳ. Đường Giai Kỳ hy vọng bọn họ sẽ ly dị, nhưng một khi nói câu đó ra, sự hòa bình ngoài mặt giữa ba người cũng sẽ không có.
Sau khi tắm xong, Đường Giai Kỳ lau tóc qua loa, mặc chiếc đầm hơi ướt vào, khoác áo đồng phục học sinh của Chu Mục vào. Vừa muốn mở cửa đi ra ngoài, vùng bụng dưới bỗng nóng lên. Trong phút chốc, cô ý thức được một chuyện, nghĩ lại ngày tháng hôm nay, khuôn mặt bỗng đỏ bừng.
Chu Mục ngồi trong phòng khách tổ đội chơi game với Tôn Trạch, vừa ngước mắt lên thì thấy Đường Giai Kỳ đi ra ngoài.
Đường Giai Kỳ vừa mới tắm xong, mái tóc mềm mại và ẩm ướt dính lên gò má của cô, khuôn mặt còn hơi ửng đỏ, mặc áo khoác của Chu Mục, cả người trông càng nhỏ nhắn hơn. Chu Mục quay đầu sang một bên, cổ họng hơi khô.
Đường Giai Kỳ đi tới, tằng hắng rồi nói: “Mình muốn xuống dưới lầu mua đồ.”
Chu Mục bỏ điện thoại xuống, nhíu mày, “Mua cái gì? Tôi đi mua giúp cậu.”
“Không cần, mình tự đi được.” Đường Giai Kỳ khăng khăng nói: “Bây giờ cửa hàng tiện lợi ở dưới lầu đóng cửa chưa?”
“Tôi đi mua.” Chu Mục cũng kiên quyết, “Chừng nào về cậu trả tiền lại cho tôi.”
“Mình có thể tự đi được.” Đường Giai Kỳ thực sự không biết phải nói về chuyện xấu hổ này với Chu Mục như thế nào, nói với Chu Mục bằng giọng nài nỉ như bình thường: “Mình hứa sẽ quay về trong năm phút.”
Lần này Chu Mục lại không dễ tính như bình thường lúc làm bài tập, kiên quyết hỏi: “Cậu nghiện dầm mưa lắm hả?”
Đường Giai Kỳ hơi tức giận, “Dì cả của mình tới, mình muốn xuống dưới mua băng vệ sinh!”
Chu Mục nhất thời sửng sốt, liếc nhìn sang một bên.
Đường Giai Kỳ thấy đôi tai của Chu Mục ửng đỏ bèn nghển cổ nói: “Chuyện này cũng bình thường thôi. Năm lớp 8, có một lần thi Sinh Học đã gặp câu hỏi này. Trứng thụ tinh không làm tổ được dẫn đến chu kỳ của nội mạc tử cung…”
“Cậu ở nhà đợi đi, tôi xuống dưới mua cho cậu.” Chu Mục đứng dậy, nhanh chóng cầm lấy điện thoại rồi đi ra ngoài.
Bà chủ cửa hàng tiện lợi ngồi ở quầy thu ngân, vừa xem điện thoại vừa nói “Chào mừng ghé thăm” với cậu nam sinh vừa đi vào. Ngoài trời mưa to, có rất ít người vào đây mua đồ. Bà ngẩng đầu lên, để ý cậu nam sinh này rất cao, lông mày sâu róm, khuôn mặt hơi lúng túng. Sau khi đảo qua từng kệ hàng, cậu nam sinh dừng lại bên kệ đồ dùng hàng ngày.
Bà đứng lên, đi đến bên cạnh cậu nam sinh, hỏi cậu ta: “Xin hỏi cậu muốn mua gì?”
Cậu nam sinh quay đầu lại, làm ra vẻ lơ đãng, hỏi: “Các cô gái tuổi teen thường dùng băng vệ sinh gì?”
Bà thấy đôi tai của cậu ta đã đỏ ửng, nhưng sắc mặt lại bình thường, suy đoán cậu nam sinh mua thứ này cho bạn gái của mình, thế là thân thiết giới thiệu vài loại tốt. Cậu nam sinh cầm hết mấy loại đó, tính tiền ở quầy thu ngân rồi đi ra ngoài.
Chưa đầy một phút sau, cậu nam sinh lại đi vào, hỏi bà: “Chỗ bác có máy sấy tóc không?”
Nghe thấy bà nói không có, cậu nam sinh gật đầu rồi lại xoay người đi ra ngoài.
Lúc Chu Lập An đi ngang qua khu chung cư Xuân Nguyên đã bảo tài xế dừng xe lại. Ông lấy điện thoại ra, mở danh bạ lên, ngón tay dừng trên chữ “Con trai” một hồi, vuốt nhẹ màn hình điện thoại một lúc lại cất vào. Ông hạ cửa kính xe xuống một chút, bỗng nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc cách đó không xa, xách một túi đồ trong tay, không che dù đã chạy ra khỏi cửa hàng tiện lợi.
Chu Lập An cầm lấy cây dù trong xe, bước nhanh tới.
“Mưa to như thế mà sao không che dù?” Chu Lập An nhíu mày, hỏi Chu Mục.
Vẻ mặt của Chu Mục bỗng chốc trở nên lạnh lùng khi vừa thấy ông ta. Cậu lạnh lùng liếc nhìn chiếc xe đậu cách đây không xa, xoay người lại định rời đi.
Chu Lập An chạy chậm tới, che dù lên đầu cậu, giọng nói nhẹ nhàng, “Che dù đi.” Sau đó lại giải thích: “Ba chỉ đi ngang qua.”
Chu Mục cũng không quay đầu lại, bước nhanh trong mưa.
Lúc này Đường Giai Kỳ đã hoàn toàn bình tĩnh lại, nghĩ ngợi rồi gửi một tin nhắn cho mẹ cô: “Mẹ, kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh này con ở nhà bà ngoại sẽ tiện đến thư viện với bạn hơn, vì vậy con sẽ không về nhà.”
Một lúc sau, mẹ cô nhắn lại: “Giúp bà ngoại làm thêm việc, buổi tối ngủ sớm chút.”
Cô cất điện thoại đi, buồn chán ngồi dưới đất lật vài bài thi của Chu Mục ra. Tóc cô vẫn còn ướt, trong nhà của Chu Mục không có máy sấy tóc, xem ra là sống một mình. Đường Giai Kỳ tò mò nhìn quanh phòng khách một vòng, nhìn thấy có một khung hình được treo trên bàn ăn, hình bị ụp vào tường, không biết bên trong là gì.
Lúc này Chu Mục đẩy cửa đi vào. Đường Giai Kỳ nhìn cậu ta, đứng bật dậy, “Sao cậu ra ngoài mà không mang theo dù?”
“Quên.” Chu Mục trả lời. Cậu đi vào, đặt túi giấy lên bàn.
Đường Giai Kỳ để ý thấy mặt cậu ta lại ửng đỏ. Rõ ràng khuôn mặt lạnh lùng khi ửng đỏ lại đáng yêu lạ kỳ. Có thể thấy bản chất của Chu Mục không phải là lạnh lùng, mà là đáng yêu.
Đường Giai Kỳ lấy một bịch băng vệ sinh từ trong túi ra ngay trước mặt Chu Mục. Vừa định nói chuyện, Chu Mục đã xoay người sang một bên. Đường Giai Kỳ đứng đằng sau nói: “Mình cũng sắp 16 tuổi rồi, cần thứ này không bình thường cho lắm.”
Chu Mục đưa lưng về phía cô, đi rót nước, bình tĩnh nói: “Mới 16 tuổi à, chẳng trách trông nhỏ như vậy.”
Đường Giai Kỳ không nhịn được nói: “Mình nhảy hai lớp!”
Chu Mục xoay người lại, bưng ly nước nóng đặt đến trước mặt Đường Giai Kỳ, cười nói: “Không phải đi học sớm à?”
Đường Giai Kỳ cứng họng, lảng sang chuyện khác, “Mình vào nhà vệ sinh.”