Khi tiếng chuông báo hết tiết tự học buổi tối cuối cùng vang lên, Chu Mục vẫn tiếp tục ngồi yên tại chỗ như thường ngày. Bình thường cậu và Đường Giai Kỳ sẽ nán lại thêm nửa tiếng sau khi hết giờ tự học buổi tối mới ra khỏi lớp.
Chu Mục đeo tai nghe vào, xoay cây bút trong tay rất nhanh. Bộ não suy nghĩ lát nữa nên hỏi Đường Giai Kỳ như thế nào cấp tốc giống như cây bút.
Không thể hỏi thẳng “Sao vậy, không vui à?”, Đường Giai Kỳ sẽ trả lời: “Ai không vui, cậu mới không vui.”
Cũng không thể hỏi “Tôi làm sai chỗ nào?”, Đường Giai Kỳ sẽ mặc kệ cậu, bảo cậu tự suy nghĩ.
Nhưng cậu đã suy nghĩ suốt cả mấy tiết học, không nghĩ ra cái gì.
Lúc này cậu nghe thấy tiếng nói chuyện sau lưng.
Đường Giai Kỳ: “Mình thu dọn xong rồi, chúng ta đi thôi.”
Đỗ Vi: “Đợi mình một lát, mình lấy lại sách Lý.”
Đường Giai Kỳ: “Được.”
Đỗ Vi: “Đợi tuyến 408 khá ổn, năm phút có một chuyến. Mỗi lần mình đi ra đều có thể lên xe.”
Đường Giai Kỳ ríu rít nói gì đó, đeo cặp đi ngang qua cậu ra khỏi lớp.
Chu Mục gọi Đường Giai Kỳ.
Đường Giai Kỳ nghe thấy Chu Mục gọi tên cô, bước chân hơi khựng lại nhưng vẫn không dừng bước. Cô không trả lời Chu Mục, thậm chí không thèm liếc mắt nhìn cậu.
Cô được Chu Lâm Lâm truyền đạt kinh nghiệm sâu sắc, dĩ nhiên biết lúc này nên làm thế nào mới khiến Chu Mục không vui. Đỗ Vi đeo cặp đi tới, cô lập tức kéo tay của Đỗ Vi, thân thiết nói với Đỗ Vi: “Tiệm bột mì nướng* ở trước cổng trường siêu ngon.” Cô và Chu Mục đã từng ăn ở đó rất nhiều lần.
*Bột mì nướng: Món này làm từ bột mì, trộn bột xong rồi luộc, rồi đem nướng, quét gia vị vào nữa là xong.
Bột mì nướng (hình minh họa)
“Mình cũng thấy vậy!” Đỗ Vi phấn khích nói: “Hai chúng ta có thể ăn xong rồi ngồi xe đi về.”
Sau khi Đường Giai Kỳ và Đỗ Vi ra khỏi lớp, Chu Mục đẩy bàn đứng dậy.
Âm thanh cậu đẩy bàn hơi lớn, vài người ngồi bên cạnh đều nhìn sang.
Chu Mục đứng sững sờ vài giây, sau đó ngồi xuống bắt đầu thu dọn cặp sách. Trịnh Vũ ngồi trước mặt cậu quay đầu lại, rụt rè hỏi: “Hôm nay về sớm thế?”
Chu Mục hờ hững “Ừ” một tiếng, vác cặp lên vai, đi ra khỏi lớp.
Màn đêm buông xuống, Lâm Thành bắt đầu chớm thu, những cơn gió se lạnh thổi vào người.
Chu Mục lấy xe từ trong nhà để xe, đạp xe đi trên đường, gió thổi làm tốc áo khoác của cậu lên, đầu óc rối loạn. Đợi đến khi cậu hoàn hồn mới nhận ra mình đang đạp ngược hướng, đây là hướng về nhà Đường Giai Kỳ.
Chu Mục nghĩ đến Đường Giai Kỳ, lại nghĩ đến dáng vẻ Đường Giai Kỳ ngồi nói ríu rít đằng sau cậu.
Tối hôm qua, Chu Mục đạp xe chở Đường Giai Kỳ về nhà, Đường Giai Kỳ đã thản nhiên ôm eo cậu sau khi lên xe. Sau đó không biết Đường Giai Kỳ nghĩ đến chuyện gì, dùng tay bóp bụng của Chu Mục, trong miệng còn lầm bầm: “Hình như có cơ bụng.” Chu Mục giơ tay ra đánh cô, bảo cô không được lộn xộn. Lúc đó Đường Giai Kỳ hơi mím môi, có phải vì chuyện đó mà tức giận không?
Chu Mục hơi bực bội, từ từ đạp lên bàn đạp, định quẹo trái về nhà ở ngã tư phía trước.
Còn chưa đến ngã tư, dòng người và dòng xe phía trước bắt đầu giảm tốc độ.
Kẹt xe rồi.
Chu Mục chống một chân xuống đất dừng xe lại, người đi đường xung quanh đều bắt đầu bàn tán ầm ĩ.
“Phía trước xảy ra chuyện gì vậy?”
“Không biết, giờ này đã qua giờ cao điểm rồi mà.”
“Hình như là có tai nạn… Có một chiếc xe buýt đụng vào xe tải chuyển phát nhanh.”
“Tuyến nào vậy?”
“Chắc là 408…”
Đầu óc của Chu Mục nổ tung, tiếng nói chuyện của những người xung quanh đều mờ ảo.
Ông chú đạp xe đạp đang nói chuyện với người đàn ông bên cạnh trông thấy một cậu bé trông có vẻ là học sinh gọi ông. Ông ngẩng đầu lên, bị đôi mắt sâu thẳm, đen tuyền của cậu nam sinh dọa sợ.
Cậu nam sinh kéo tay áo của ông, hỏi với ngữ điệu gấp gáp: “Chú mới vừa nói tuyến nào?”
“4… 408.” Ông chú trả lời.
Ông thấy cậu nam sinh nhanh chóng bước xuống xe, xe đạp ngã rầm xuống ven đường. Ông lại nhìn theo bóng lưng của cậu nam sinh, phát hiện cậu ta đã chạy như điên đến đám người phía trước.
Vừa mới xảy ra tai nạn, một đám người đứng vây xung quanh. Cảnh sát giao thông kéo dây rào chắn ra, đứng một bên chỉ huy xe cộ qua lại theo trật tự.
Chu Mục chen vào giữa đám đông, đầu óc trống rỗng, tay cũng lạnh ngắt.
Có một chiếc xe máy phóng nhanh qua từ phía sau cậu, có một vật nhọn trên ghế sau quẹt qua tay của Chu Mục. Có thứ gì nóng ấm dính vào tay, Chu Mục không quan tâm tới, bắt đầu tìm kiếm trong đám người.
Phần thân trước của chiếc xe bị đụng biến dạng, hành khách trên xe buýt đã xuống hơn phân nửa, ngồi bên lề đường gọi điện thoại. Có một số hành khách bị đụng chảy máu đầu vì mất thăng bằng theo quán tính, chậm khăn giấy trên trán.
Chu Mục hốt hoảng hô to: “Đường Giai Kỳ!” Không ai đáp lại cậu.
Đột nhiên lúc này Chu Mục nghĩ đến chuyện gì đó, run rẩy lấy điện thoại từ trong túi ra, tìm kiếm số của Đường Giai Kỳ.
Có một người phụ nữ bên cạnh đi ngang qua, hét chói tai: “Ơ kìa! Cậu bé, tay em bị chảy máu rồi. Đừng hoảng đừng hoảng, người nhà ở trên xe sao?”
Điện thoại vẫn reo cho đến khi xuất hiện âm thanh báo máy bận và không có người nghe.
Cảnh sát giao thông tới kéo cậu sang một bên. Chu Mục ngồi xuống ven đường, nhẹ nhàng ôm lấy đầu.
Bỗng dưng hôm nay có rất người đến quầy ăn vặt trước cổng trường. Đường Giai Kỳ và Đỗ Vi xếp hàng rất lâu mới có được bột mì nướng muốn ăn, nhỏ giọng phàn nàn: “Hôm nay đông người quá.”
“Ngày nào cũng đông như vậy mà.” Đỗ Vi vừa ăn, vừa trả lời Đường Giai Kỳ một cách mơ hồ, “Bình thường cậu đã bỏ lỡ giờ cao điểm sau khi tan học.”
Đường Giai Kỳ nghĩ đến bình thường lúc cô ngồi sau xe Chu Mục đi về, đúng là ngoài cổng chỉ có vài người.
Giờ này cũng có rất nhiều người đợi tuyến xe 408. Đường Giai Kỳ và Đỗ Vi chen vào trong xe như hai con cá, sau khi đứng vững thì bị những người xung quanh chen lấn và dồn ép.
Lúc xe quẹo ra cổng trường, điện thoại của Đường Giai Kỳ reo lên.
Cô nắm lấy tay vịn, tay kia lôi điện thoại ra, lôi mãi mà vẫn không ra.
Lúc này xe chợt dừng lại, dòng dười chen lấn trong xe ngã về phía trước theo quán tính. Đường Giai Kỳ cố gắng nắm chặt tay vịn để giữ thăng bằng, điện thoại trong túi quần đã ngừng reo.
Đỗ Vi đứng bên cạnh cô, sau khi đã đứng vững mới khẽ xỉa xói với Đường Giai Kỳ: “May mà có nhiều người, chen kín mít, nếu không lúc nãy mình bị té rồi.”
Trong xe vang lên tiếng than phiền ầm ĩ, tài xế quay đầu lại nói: “Phía trước xảy ra tai nạn, có thể bị chặn một lúc.”
Xung quanh có rất nhiều lời than phiền. Cuối cùng bây giờ Đường Giai Kỳ đã lấy được điện thoại ra từ trong túi, còn chưa mở lên đã nghe thấy Đỗ Vi nói: “Này, cậu xem người đó có phải là Chu Mục không!”
Đường Giai Kỳ nhoài người đến cửa sổ, chỉ thấy Chu Mục đang ngồi bên đường, một tay đút vào túi, tay kia cầm điện thoại lên gõ vài chữ.
Sau đó, điện thoại của cô reo lên.
Chu Mục gửi một tin nhắn WeChat cho Đường Giai Kỳ, hỏi cô: “Về nhà chưa?”
Vừa mới gửi tin nhắn, đột nhiên Chu Mục nhạy bén hơn, ngẩng đầu lên.
Cậu nhìn thấy một chiếc xe tuyến 408 cách đó không xa, Đỗ Vi và Đường Giai Kỳ đang nhoài người đến cửa kính xe. Cậu nhìn chằm chằm vào cửa kính xe, chạm vào ánh mắt của Đường Giai Kỳ. Ngay sau đó, Đường Giai Kỳ nhanh chóng quay sang chỗ khác.
Chu Mục cúi đầu nhìn điện thoại, xóa bỏ tin nhắn mà mình vừa mới gửi.