Mưa Cuối Mùa

Chương 40: Chương 40: Anh đảm bảo sẽ không để em bị ướt




Chương 40: Anh đảm bảo sẽ không để em bị ướt.

“Tút, tút,...” Đầu dây bên kia đã dập máy, Vương Kiến Hạo biết đã xảy ra chuyện, anh với lấy áo khoác rời khỏi Nghiêm Châu, xem ra bao công việc đang dở dang đành phải để La Thiên Ngỗi làm hết trong đêm nay.

Xe chạy đến bệnh viện, đến trước phòng phẫu thuật, anh thấy Đường Tử Hân đang ngồi ở ghế đợi, bên cạnh cô là bà vợ cùng hai đứa con ôm nhau, đôi mắt họ vô hồn nhìn chằm chằm cửa phòng phẫu thuật.

“Anh!” Đường Tử Hân nghe thấy tiếng chân thì quay đầu, thấy Vương Kiến Hạo liền đứng dậy, đôi mắt cô mệt mỏi thâm trầm.

“Đã sao rồi?” Vương Kiến Hạo tiến đến cạnh cô, anh biết thứ cô cần nhất bây giờ chính là bờ vai của anh, có anh ở đây dù có đương đầu với chuyện gì thì cô cũng có thể mạnh mẽ hơn.

Đường Tử Hân thật biết ơn vì anh đã đến, nếu có chuyện bất trắc xảy ra mà chỉ có một mình cô đương đầu, thì thật cô không có đủ can đảm. Cô nhìn anh, muốn nắm tay anh nhưng có thứ gì đó kì lạ khiến cô ngừng lại, cô trầm trầm nói:“Bác sĩ nói anh Tần bị xuất huyết não, đã phẫu thuật được hai mươi phút rồi.”

Vương Kiến Hạo kéo tay cô ra xa, anh nói:“Nếu ông ấy không qua khỏi, chắc chắn bọn phóng viên sẽ làm lớn, ngay cả bản kí kết chiều nay anh kí với bọn chúng cũng không có hiệu nghiệm.”

Nghe như vậy Đường Tử Hân lại càng lo sợ, cô không dám buông lỏng tay anh, cứ nắm như vậy sẽ khiến cô thấy an tâm hơn:“Sẽ không ảnh hưởng đến dự án SSS chứ?”

“Nếu ảnh hưởng đến dự án SSS có nghĩa là ảnh hưởng đến anh, nhưng mục tiêu của chúng lại là em, trước kia vì em mà anh gây khó dễ cho bọn chúng không ít, bây giờ chuyện xảy ra bọn chúng sẽ chỉa mũi nhọn về phía em.”

Đường Tử Hân cụp mắt, cô day day mi tâm, biến cố đến như một cơn lốc, đem cô độc ác xoáy vào trong, cô dường như không có cơ hội chống trả.

Nhìn cô mệt mỏi như vậy anh lại không cam lòng. Thứ bây giờ anh cần ở cô là tâm tính cô phải thật vững vàng, phải thật mạnh mẽ, cô không phải lo sợ vì có anh luôn ở phía trước cô, giúp cô chống phá.

Vương Kiến Hạo đặt tay lên hai bả vai gầy yếu của cô, anh nhẹ giọng:“Nhìn anh.”

Mi mắt của Đường Tử Hân từ từ mở ra, cô thấy khuôn mặt của anh ngay trước mắt, thân thuộc đến lạ thường. Đôi mắt phượng hoàng của anh nhìn thẳng vào mắt cô, như một mũi kim cũng xuyên vào tận trái tim cô.

“Bây giờ em không được yếu đuối, biết không? Có anh ở đây, bất cứ kẻ nào cũng không làm khó được em.”

Cô cứ thế nhìn anh không chớp mắt, trống tim cô không nghe theo lời bộ não cô điều khiển mà đập liên hồi.

Ánh mắt anh ôn nhu như vậy, lời anh nói mạnh mẽ như vậy, cô có thể tránh được những cảm xúc bồi hồi sao?

Vương Kiến Hạo không thấy cô đáp lại nên mở miệng hỏi:“Em không tin anh?”Câu hỏi này của anh làm hệ thần kinh của cô gặp chấn động, chỉ trong vài giây sau đó câu hỏi ấy như đàn ngựa mất cương chạy loạn xạ trong đầu cô. Và cô đã rõ câu trả lời rồi, chỉ là cô cần thêm thời gian để biết cô tin anh ít hay nhiều mà thôi.

“Em tin.”

Câu hỏi mà cô tự đặt ra cho mình, cho cô xin thêm thời gian, để cô hiểu trái tim của mình, để cô hiểu cả trái tim của anh.

“Được rồi.” Nụ cười nhẹ hiện lên trên khuôn mặt anh, anh cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán cô. Có một luồng cảm xúc nào đó cô không thể gọi tên trào ra như nước đầy, khiến cô cảm nhận được sự ấm áp đang bao bọc lấy cô.

Vương Kiến Hạo luôn tự hỏi mình, anh có đi đúng đường không?

Ngay từ những ngày đầu, hận thù che kín mắt anh, anh nhìn đời bằng những tông màu u tối nhất. Lúc ấy có được cô trong tay, anh luôn mường tượng ra hình ảnh cô đau khổ, quỳ xuống van xin anh tha mạng. Anh còn có ý định chơi chết cô rồi mang cô ném vào lửa, cười thật hả hê đợi đến khi thân xác cô hóa thành tro tàn.

Nhưng bây giờ thì sao?

Ngay từ ban đầu, chiếm đoạt cô là anh đã sai. Nên bây giờ, anh phải chịu hình phạt từ chính bản thân mình gây ra, là không thể buông người con gái này xuống được nữa.

Anh muốn cưng chiều cô, muốn bảo vệ cô, muốn cho cô mọi thứ, nếu cô muốn anh cũng có thể biến cả quả địa cầu hình tròn này thành món đồ chơi nho nhỏ để khiến cô thấy hạnh phúc.

Vậy rốt cuộc, anh có đang đi đúng đường không?

“Cũng muộn rồi, anh đưa em về.”

“Không được, anh Tần còn đang phẫu thuật.” Đường Tử Hân lắc đầu, cô kéo tay anh, cả hai cùng ngồi xuống ghế đợi.

“Chuyện ở đây anh lo được, em về nghỉ đi.” Bàn tay của Vương Kiến Hạo đặt lên đỉnh đầu cô, vuốt từng cái thật nhẹ nhàng.

Bây giờ còn chưa biết sống chết thế nào, cô trở về còn có khi lo lắng hơn cả ở đây. Nghĩ thế cô lắc đầu:“Anh và em cùng ở lại, không ai về cả.”

“Ùng ục...” Bỗng nhiên bụng cô réo lên liên hồi, cô ngượng đỏ mặt, lập tức dùng tay đè bụng.

Tiếng kêu đó tuy không lớn nhưng lại truyền thẳng vào tai Vương Kiến Hạo, anh nhíu mày:“Tại sao còn chưa ăn?”

“Công việc lu bu như vậy, em quên đi mất.” Thực ra thì không phải cô quên mà là cô lo quá nên đói mấy cũng không thèm ăn. Cô sợ chỉ rời khỏi phòng phẫu thuật một chút thôi sẽ xảy ra chuyện.

“Vậy có bao giờ em tắm xong mà quên mặc đồ chưa?” Vương Kiến Hạo hỏi rất nghiêm túc, vẻ mặt như một ông bố dạy dỗ cô con gái nhỏ.

Đường Tử Hân đưa mắt qua nhìn ba mẹ con ngồi gần đấy, may là họ dường như không để ý gì nhiều, cô quay sang đánh một cái vào ngực anh:“Anh đấy!”

Bàn tay của anh sờ xuống bụng cô:“Ngồi đây đợi, anh đi mua đồ ăn.”

Đường Tử Hân đẩy tay anh ra khỏi bụng mình, mặt cô sầm sì:“Biến thái thật!”Vương Kiến Hạo ra đến cổng bệnh viện, anh ngó dọc ngó ngang tìm xem còn quán ăn đêm nào mở cửa không. Đôi mắt anh bỗng dừng lại ở một chiếc xe Mersedes-Benz màu trắng đậu ở ngay góc khuất tối, vì đứng xa và không có ánh sáng nên anh không thể nhìn ra biển số xe. Anh tiếp tục quan sát động tĩnh, không lâu sau thấy một tên vừa lùn vừa béo mặc áo chùm đầu, đeo khẩu trang che kín mặt, hắn ta tiến lại gần chiếc xe, trước khi lên xe còn nhìn xung quanh đầy cảnh giác, do Vương Kiến Hạo đứng sau một thân cây lớn nên hắn ta không nhìn thấy.

Hai hàng lông mày của anh nhíu lại. Anh lấy điện thoại ra từ áo khoác, bấm gọi.

“Ưng Kiết Vệ, đêm nay lại phải nhờ anh, bọn chó săn của Lão Ngô đang trực trước cổng bệnh viện, anh đến đây dẹp loạn một chút.”

Bên kia Ưng Kiết Vệ đùa anh một câu:“Một mình cậu là đủ trấn áp bọn chúng, sao lại còn nhờ đến tôi?”

Vương Kiến Hạo đứng dưới đèn đường, cái bóng của anh bị ánh đèn kéo dài ra. Anh đảo mắt, bắt gặp một quán ăn còn mở cửa, anh nói lại vào điện thoại:“Tôi đang đi mua đồ ăn cho Tử Hân, không tiện.”

Ngay giây sau anh nghe thấy tiếng phụt nước của Ưng Kiết Vệ, đáp lại anh sau tiếng phụt nước đó là một tràng cười lớn, anh biết Ưng Kiết Vệ lại sắp châm chọc mình:“Vương thiếu giá lâm, lần đầu tiên thấy chuyện hiếm như sao trên trời.”

“Đến nhanh một chút.”

“Được.” Ngay khi cúp máy Ưng Kiết Vệ vẫn không ngừng cười.

Lúc Vương Kiến Hạo mua đồ ăn trở về thì đèn phẫu thuật cũng vừa vụt tắt.

Bác sĩ trong một bộ đồ phẫu thuật nhuốm đầy máu rời khỏi phòng phẫu thuật. Ông ấy tháo khẩu trang, vẻ mặt nghiêm túc thành khẩn mà nói với ba mẹ con:“Chúng tôi rất lấy làm tiếc. Người nhà có thể vào nhìn mặt ông ấy lần cuối.”

Chỉ một câu nói vô cùng nhẹ và trầm thấp, ai ngờ sẽ hóa thành hòn đá nặng nghìn tấn rơi vào đầu một gia đình nhỏ bé.

Bao hi vọng mong manh biến thành cát bụi, bị cơn gió lốc tàn độc cuốn đi mất.

Đau thương ở lại, nhớ nhung vẫn còn đây, mà người thì vĩnh viễn xa mất.

Bà vợ ngã xuống đất, ngất đi. Cô con gái ôm lấy mẹ, gào khóc tê tâm liệt phế, trong lòng đang không ngừng oán trời trách đất sao đối xử quá tàn nhẫn.

Cậu con trai nằm trên ghế, vẫn là chiếc máy bay đó ôm trong lòng, cậu bé ngây ngô ngủ một giấc thật ngon lành. Không suy tính thiệt hơn, vô lo vô nghĩ.

Hai bàn tay của Đường Tử Hân run run, cô lặng người đứng yên, trong đầu cô mọi thứ đều váng vất, không có bất kì âm thanh hỗn tạp nào lọt được vào tai cô.

Trước mắt cô xa xăm mịt mờ, cô cơ hồ thấy mẹ ôm lấy cô ngồi trên chiếc xe ấy. Cho đến khi chiếc xe lao xuống vực rồi bùng cháy, mẹ cô vẫn giữ chặt vòng tay đó, thắt chặt rồi lại thắt chặt.

Ngày hôm nay, giờ phút này, cô như vừa quay lại thời điểm tai nạn đó của mười bốn năm về trước. Cô không thể không đau lòng, không thể không vò xé tâm can, không thể không thấy đồng cảm xót xa. Gia đình nhỏ này cùng với cô trải qua một nỗi mất mát mang tên mất người thân. Cô hiểu nỗi đau thương ấy dày xéo thế nào, chúng như một dòng chất độc ngấm vào xương máu cô, chỉ cần chạm đến là đau đớn ngịt trời.

Bà mẹ được y tá đưa đi. Cô con gái cắn chặt môi dưới, quệt đi nước mắt, cô bé dỗ dành cậu em trai sau đó nhờ y tá trông chừng hộ. Cảnh tượng khi cô bé ấy đứng thẳng lưng, dũng cảm tiến vào phòng phẫu thuật khiến Đường Tử Hân thấy cảm phục.

Mọi thứ im ắng trở lại, không một tiếng động.

Vương Kiến Hạo tiến tới, xoay người cô lại, anh bắt gặp đôi mắt đẫm nước của cô. Giống như cánh hồng bị dẫm nát, giống cả thủy tinh trong suốt bị bể, đôi mắt ấy khiến anh đau lòng.

Không một ai nói ai câu nào, anh chỉ lặng lẽ ôm ghì cô vào lòng, cô chỉ ngoan ngoãn khóc trong lòng anh, không ầm ĩ.

Vòng tay năm ấy của mẹ đã cứu sống cô, vòng tay của anh bây giờ rộng hơn, cảm giác an toàn hơn, nhưng sao lại giống vòng tay của mẹ cô đến thế?

Cô vòng tay qua, ôm lấy thắt lưng anh, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi sâu trong lồng ngực của anh, ngăn lại những tiếng khóc đau đớn vò xé.

Vương Kiến Hạo vuốt lấy mái tóc cô, anh ôn nhu thì thầm vào tai cô:“Anh cho người đưa em nhà, ở lại đây tâm tình em lại không tốt.”

Anh buông cô ra định lấy điện thoại gọi điện nhưng cô ngăn anh lại, cô mau chóng quệt ngay nước mắt:“Bây giờ về nhà cũng chỉ có mình em, cho em ở lại đây với anh được không?”

Nhìn cô như vậy lòng anh lại càng xót xa, anh kéo cô ngồi xuống ghế sau đó đặt phần cơm chiên còn nóng hổi vào tay cô, anh nói:“Ăn đi anh cho em ở lại.”

Đường Tử Hân khịt mũi, lắc đầu:“Em ăn không nổi.”

“Lại còn không nổi, muốn anh bón cho mới chịu ăn?”

“Không phải, tình cảnh như vậy, em nuốt không trôi.” Cơm còn rất nóng, đã thế mùi hương thơm phức, đúng là kích thích cái bụng cô thật đấy, nhưng cô biết ăn vào cô sẽ lại nhả ra ngay.

Cô đặt hộp cơm qua một bên, nhìn Vương Kiến Hạo hỏi khẽ:“Anh, ngay sáng ngày mai, mọi người sẽ biết hết phải không?”

Đối mặt với câu hỏi này anh không muốn cô biết, càng không muốn cô lo lắng:“Em đừng hỏi nhiều.”

“Rồi bọn họ sẽ nói vì em quản lý không tốt nên anh Tần mới mất mạng phải không?”

Anh nhận ra trong từng câu chữ của cô đều có thương tâm, tự trách.

Vương Kiến Hạo dựa lưng vào ghế, anh day day ấn đường, thở dài đầy nặng nề:“Nếu có kẻ nói vậy, anh tuyệt đối sẽ không tha.”

“Bọn họ chắc chắn sẽ đeo bám em đúng không?” Đường Tử Hân biết anh sẽ không trả lời nhưng cô vẫn gắng gượng hỏi tiếp.

“Anh không cho phép bọn họ động đến em, nên em tuyệt đối không được lo sợ.” Anh mở mắt nhìn cô, hai con mắt đỏ au thâm trầm.

Cô im lặng, không nói gì thêm.

Vương Kiến Hạo nắm lấy tay cô, tay cô lạnh ngắt như xác chết, anh kéo tay cô nhét vào túi áo của mình sau đó nhẹ nói:“Em có muốn nhìn anh Tần lần cuối không? Anh vào với em.”Đường Tử Hân lẳng lặng gật đầu.

Vương Kiến Hạo kéo tay cô mở cửa phòng phẫu thuật, những thiết bị phẫu thuật cùng dây dợ lằng nhằng hiện ra trước mắt hai người, sau đó là thân hình của người công nhân nằm yên trên giường tỏa sáng, làm lòng hai người thoảng chút đau lòng day dứt.

Cô con gái quỳ bên linh cữu ông, bàn tay nhỏ đan vào bàn tay lớn thô ráp mà lạnh ngắt bất động của ông. Cô bé thút thít, cố ngăn tiếng khóc phát ra.

“Ba, ngày mốt là sinh nhật của con, ba còn nói lúc đó ba nhận tiền lương rồi sẽ mua cho con một đôi giày mới vì đôi giày của con hư mất rồi. Nhưng mà, con không cần giày nữa, sinh nhật này con cần ba ở bên, có được không?”

Giọng nói của cô bé ấy rất yếu ớt, run rẩy mãi mới nói được hết tâm tình. Đường Tử Hân nghe được mà tim gan đau điếng.

“Ba có nhớ lúc trước ba nói với con cái gì không? Ba nói khi nào con lấy chồng sẽ cùng con đi chọn váy cưới thật xinh đẹp. Thực ra thì con có bạn trai rồi, anh ấy đối với con rất tốt,... mà con lại không có dịp tâm sự với ba về anh ấy.” Càng nói giọng cô bé lại càng run, chốc chốc lại nấc nghẹn lên từng cái. Cô con gái nhìn xuống khuôn mặt già dặn đầy nếp nhăn của ba mà không thể nào chấp nhận được, ông thực sự đã biến mất rồi sao?

Cô bé hôn vào tay ông sau đó chật vật đứng dậy, cô mỉm cười, nụ cười xinh đẹp vào tuổi thứ mười tám.

“Ba, con nhất định sẽ cùng mẹ và Tiểu Dương sống thật hạnh phúc, còn ba, nhất định phải lên được thiên đường đấy!”

Cô bé ngắm nhìn ông một hồi sau đó mới trút thương nhớ quay người đi. Bắt gặp Vương Kiến Hạo và Đường Tử Hân đứng lặng ngoài cửa, cô nhìn hai người, nhẹ nói:“Anh chị nhìn mặt ba em lần cuối sao? Mau vào đi.”

Đường Tử Hân gật đầu, cô bước từng bước chậm rãi về phía linh cữu ông. Càng đến gần cô càng thấy rõ tình trạng thân thể của ông sau cuộc phẫu thuật vừa rồi. Cô giật mình hoảng hồn, tại sao lại thay đổi nhiều như vậy?

Đường Tử Hân hạ mi mắt, cô chắp hai tay lại, nhẹ giọng nói:“Anh Tần, suốt mấy tháng qua cực nhọc làm việc cùng chúng tôi, chúng tôi thật sự rất biết ơn, anh vất vả rồi.”

Cô muốn nói tiếp nhưng có thứ gì đó ngăn cô lại, mãi một lúc thở đều bình tâm cô mới cất tiếng lên được:“Anh ra đi như vậy thật sự để lại nỗi mất mát quá lớn, vợ anh, các con anh chắc chắn sẽ phải mất một thời gian dài mới có thể chấp nhận được sự thật quá nghiệt ngã này. Chỉ xin anh thiêng liêng đừng để gia đình nhỏ của anh phải chịu nhiều đau khổ thêm nữa. Anh Tần, chết chưa phải hết, chết chỉ là một con đường mà linh hồn ta tu tâm dưỡng tính, giữ tâm tình an ổn sau những sóng gió của trần gian, sau đó anh sẽ có một kiếp khác, một cuộc đời mới, chúc anh thượng lộ bình an.”

Nói đến đây, bàn tay cô run lên nhè nhẹ, phải có cái nắm tay của Vương Kiến Hạo mới làm cô ổn định.

Vương Kiến Hạo nhìn ông, anh trầm trầm lên tiếng:“Anh đừng lo, cứ thanh thản ra đi, chúng tôi sẽ cố gắng giúp đỡ họ hết khả năng.”Đường Tử Hân nhìn anh, ánh mắt cô dịu dàng hiếm thấy. Cả hai cúi chào linh cữu ông lần cuối rồi quay người đi, ra đến cửa cô con gái lớn cúi đầu chào hai người:“Thật sự cảm ơn anh chị, nếu không có hai người gia đình em không biết dựa vào đâu. Hai người cũng yên tâm, đây không phải là lỗi của bất kì ai, nên không ai phải thấy áy náy cả. Đã trễ rồi, hai người đừng lo lắng mà về nhà nghỉ ngơi, mọi chuyện còn lại em có thể đảm đương được. Đi đường cẩn thận.”

Đường Tử Hân nhìn cô bé mà không khỏi thấy xót xa, phải mạnh mẽ thế nào mới có thể tạo ra lớp bọc kiên cường bên ngoài.

Trấn Thủy.

Trong bồn tắm lớn, Đường Tử Hân lặng thinh nằm trong vòng tay của Vương Kiến Hạo. Đôi mắt cô lim dim, do quá mệt mỏi liền nhắm lại.

“Anh?”

“Ừ?” Bàn tay của Vương Kiến Hạo đặt trên bả vai cô, ngón tay khẽ quấn lấy lọn tóc ướt của cô.

“Em không muốn vào đám tang anh Tần mà phóng viên đến làm phiền gia đình họ, em chỉ lo lắng mỗi việc ấy.” Đường Tử Hân ở trong vòm ngực anh thủ thỉ, lời từ miệng nói ra nhưng mắt đã nhắm chặt từ hồi nào.

“Được.” Vương Kiến Hạo lập tức đáp ứng không cần suy nghĩ. Sự việc vừa trải qua như một cơn gió, không ai biết nó đến thế nào mà đi thế nào, nhưng dư âm để lại đủ để làm người ta day dứt khó quên. Trong chuyện này, gia đình anh Tần là đáng thương nhất, họ chắc chắn rất khó khăn để có thể vượt qua, nên giúp họ đến đâu thì nhất định anh sẽ làm tròn bổn phận.

Vương Kiến Hạo cúi đầu đã thấy Đường Tử Hân im lìm. Nhớ đến hôm nay ở bệnh viện cô đã khóc thế nào, đau đớn ra sao, anh liền cảm thấy thế đó.

Anh cúi người, hôn lên mái tóc ướt của cô, sau đó lại nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt đã nhắm chặt. Hôm nay cô kiên cường đã có kiên cường, yếu đuối cũng có yếu đuối. Vậy mà mỗi giây mỗi phút anh đều muốn bảo vệ cô, anh lo rằng, lớp bọc kiên cường của cô sẽ bị yếu đuối đánh sập.

Đường Tử Hân được anh ôm lên giường. Anh nâng đầu cô đặt lên đùi mình. Với lấy máy sấy, bật công tắc, tay anh luồn vào mái tóc cô, nước lạnh theo kẽ tay anh chảy xuống.

Đôi mắt cô mơ hồ mở ra, nhưng do cơn buồn ngủ quá mạnh nên lại nhắm mắt ngủ tiếp.

Bàn tay to lớn của anh đan vào mái tóc mềm của cô, tóc cô trượt qua kẽ tay anh rồi rơi xuống, động tác ấy cứ thế lặp lại nhiều lần. Đôi mắt anh dừng trên khuôn mặt xinh đẹp trắng ngần của cô, từng đường nét thanh tú đều được anh in vào tâm trí.

Tóc cô đã khô, anh cất máy sấy đi, nằm xuống giường ôm cô vào lòng, thủ thỉ một chút:“Tử Hân, trước kia anh đối xử với em như vậy, em có hận anh không?”

Vương Kiến Hạo đột nhiên thấy lạ, anh muốn rút lại câu hỏi đó. Anh thực sự không biết bản thân đang mong chờ gì vào câu trả lời của cô, anh biết rõ cô sẽ trả lời thế nào, nhưng vì sao lại hỏi?

Ngay cả bản thân anh cũng bị mắc kẹt trong câu hỏi ấy.

Đường Tử Hân mở mắt, thân hình nhỏ nhắn nằm gọn trong vòng tay anh. Cô có chút bối rối, cô chưa từng nghĩ anh sẽ hỏi cô về vấn đề này. Mà cô và anh từ trước đến nay luôn trốn tránh vấn đề ấy, đêm nay chính anh lại là người khơi dậy trước, chỉ là cô không ngờ tới.Lúc trước anh đối với cô là một con quỷ, giả nhân giả nghĩa, mỗi lần trông thấy nụ cười cợt nhả của anh, cô hận đến độ mong cho kiếp sau anh không có miệng để mà nói, mà ăn. Nếu nói đến ở quãng thời gian ấy thì cô hận, hận rất hận.

Nhưng bây giờ cục diện thay đổi, anh dịu dàng với cô, anh cưng chiều cô như một món bảo vật, anh bảo vệ cô khỏi bão tố cuộc đời. Đã có những lúc, trái tim cô ngu ngốc cứ thế rung động.

Cô cũng biết, thời gian nhiều đến thế nào cũng không thể giúp cô hiểu về con người anh. Anh tựa như một cánh rừng chứa đầy chết chóc, nguy hiểm, vậy mà lại không ngừng mê hoặc người khác dấn thân vào.

Đường Tử Hân mỉm cười một chút nhưng thu ý cười vào ngay, cô cất giọng, âm điệu rất nhẹ, rất nhạt.

“Nếu nói em không hận là em đang nịnh bợ anh, nhưng bây giờ em đã rõ ràng một điều, chính những việc anh làm vì em đều đã cảm hóa được em, em vốn từ lâu đã không còn quan tâm hận hay không hận, chỉ mong thời gian sẽ làm rõ.”

Ngừng một lát, cô lại tiếp tục nói:“Em muốn anh cứ thế đối xử tốt với em một chút.”

Vương Kiến Hạo kéo cô từ trong ngực ra, anh nhìn thẳng vào mắt cô, đáy mắt sâu như nước dưới hồ, tròng mắt cô khẽ đảo, làm anh liên tưởng đến hắc diệu thạch lấp lánh mị hoặc.

Anh không phải phụ nữ, giác quan thứ sáu gần như không hoạt động, nên anh chẳng thể nhìn thấu người khác chỉ qua đôi mắt. Nhưng anh không biết anh có lầm lẫn hay không, trong mắt cô một chút vẩn đục đùa giỡn cũng không có, là cô thật lòng.

Lòng anh vẫn nặng nề, như có một hòn đá nào đó rất nặng, kéo tâm trí anh xuống vực sâu, còn rất mờ mịt.

“Anh đã nhìn xong chưa, em buồn ngủ chết mất.” Đường Tử Hân che miệng ngáp một hơi thật dài sau đó tự động sà vào lòng anh, nhắm chặt mắt.

Vương Kiến Hạo không che giấu được ý cười thấp thoáng trên môi. Anh hôn vào gò má ửng hồng của cô, vòng tay siết chặt. Anh vẫn chưa cho cô ngủ, tiếp tục thì thầm vào tai cô, mặc cho cô có nghe thấy hay không.

“Tử Hân, ngày mai sẽ có bão, em đứng sau lưng anh, anh đảm bảo sẽ không để em bị ướt.”

Nhắm mắt chỉ là cho có mà thôi, tâm trí cô vẫn còn khá minh mẫn, nghe được hết những gì anh nói.

Những ngày như vậy, chỉ cần anh ở bên, bão tố thế nào cô cũng không sợ.

-*-

Đường Tử Hân cựa mình tỉnh dậy, đưa tay sờ qua bên cạnh, Vương Kiến Hạo không có ở đây. Cô từ từ ngồi dậy, nắng từ bên cửa sổ làm cô tỉnh táo thêm một chút. Đồng hồ cũng vừa lúc ấy reo lên, đã bảy giờ sáng.

Cô mặc áo khoác sau đó rời khỏi phòng, tự hỏi sao anh lại dậy sớm như vậy?

Thư phòng của anh mở hé cửa, cô đứng bên ngoài căng mắt nhìn vào, bỗng nhiên có tiếng của anh cất lên:“Nhìn trộm gì đấy?”

Cô giật nảy mình, phát hiện anh đang ở bên trong. Cô đẩy cửa đi vào, bắt gặp bóng dáng của anh ngồi trầm lặng trên ghế, nắng bên ngoải hắt vào khiến bóng lưng của anh kéo dài thật dài. Trước mắt là một chiếc laptop, anh nhìn chằm chằm vào đó, dáng vẻ ẩn nhẫn khó tả.”Anh lại dậy sớm rồi, không ngủ được sao?”

Vương Kiến Hạo đưa tay kéo cô lại, để cô ngồi lên đùi mình, anh đem laptop gập lại, cái chứng hay vùi đầu vào cổ cô vẫn không bỏ được:“Anh không ngủ được.”

Mùi thuốc lá nhàn nhạt hòa với mùi rượu nặng tỏa ra từ miệng anh, chúng tạo ra một loại hỗn tạp thơm tho quyến rũ lạ thường. Đường Tử Hân ghé lại gần anh, tham lam hít trọn mùi hương ấy, đột nhiên nó làm đầu óc cô thư thái.

“Hôm nay em sẽ đi làm.”

“Không sợ bọn người đó đến náo loạn một trận?” Vì ngủ không được nên vẻ mệt mỏi hiện rõ trên mặt anh.

“Chẳng phải ý định của bọn họ là muốn em nói vài lời sao? Vậy thì em sẽ nói.” Lời nói ra của Đường Tử Hân mang đầy vẻ điềm tĩnh.

Bàn tay của Vương Kiến Hạo bất chợt đan vào bàn tay nhỏ mảnh khảnh của cô, anh nhìn cô, nắng hắt qua gò má anh, lại càng tô thêm nhiều đường nét nam tính nổi bật:“Em nói cái gì?”

“Em sẽ khuyên bọn họ nên dành thời gian đi học lại, đạo đức dơ bẩn như vậy sao lại có thể làm phóng viên? Đến cả người đã chết cũng không tha.” Đường Tử Hân dẩu môi, ngón tay khẽ nghịch tóc mai của anh.

Vương Kiến Hạo kéo môi cười, anh gật đầu:“Rất rốt, làm bạn gái anh phải như thế.”

Đường Tử Hân đứng dậy, tay kéo anh đi:“Xuống nhà ăn sáng nào, em đói meo mốc cả lên.”

Hôm nay Vương Kiến Hạo đưa cô đến công trường rồi quay đầu xe chạy đến Nghiêm Châu.

Đường Tử Hân mới đến đã thấy Ưng Kiết Vệ đến đây từ sớm, anh ấy đang đi khảo sát công trường một vòng.

“Good morning!” Thư kí Ưng nhìn cô gật đầu chào.

“Xin chào!” Cô cũng gật đầu chào lại, sắc mặt cô so với hôm qua đã rốt hơn rất nhiều, điều này Ưng Kiết Vệ cũng nhận thấy.

“Tôi nhận được tin rồi, thời gian sắp tới cô hãy gắng chịu một chút.” Khi nghe tin anh Tần mất mạng, Ưng Kiết Vệ cũng không quá ngạc nhiên, ngay từ hôm qua lúc sơ cứu cho anh Tần anh cũng đã biết người đàn ông này khó lòng mà qua khỏi.

Đêm qua anh đến bệnh viện theo lời Vương Kiến Hạo, đúng thật đám người đáng nghi ấy chính là đám chó săn của Lão Ngô, bọn chúng mua chuộc y tá trong bệnh viện mà biết được anh Tần đang phẫu thuật, tính mạng nguy kịch. Nếu anh không đến sớm thì hôm nay đã có ngay một bài báo nóng hổi về Đường Tử Hân, Vương Kiến Hạo và anh Tần.

Đường Tử Hân gượng cười, nụ cười rõ ràng là yếu ớt:“Chuyện gì đến sẽ đến.”

Ưng Kiết Vệ gật đầu, cũng không nói gì thêm.

Quản lí Tưởng đi đến trước mặt Đường Tử Hân, vẻ mặt có chút gấp gáp:“Cô Đường, có một số tay phóng viên đang ở ngoài kia, muốn vào phòng vấn riêng cô.”

Đúng là đánh hơi như chó, mới sáng sớm đã mò đến kiếm tin.

Đường Tử Hân gật đầu đi theo Quản lí Tưởng, cô tiến vào phòng chờ, trước mặt liền xuất hiện bốn năm người nam nữ có đủ, đang nhâm nhi trà đợi cô đến.”Xin chào.”

“Xin chào cô Đường.” Bọn họ đứng dậy, bộ dạng vô cùng nghiêm chỉnh, từng người đưa tay bắt tay với cô.

“Ngồi đi.” Đường Tử Hân ngồi xuống trước, cô vẫn giữ nét lịch sự nhất.

“Chúng tôi mạn phép làm phiền cô hôm nay, cô có thể cho chúng tôi hai mươi phút có được không?” Một cô gái trẻ trung tầm ngang tuổi với Đường Tử Hân, cô ta niềm nở lên tiếng.

Đường Tử Hân gật đầu chấp thuận, trước khi bắt đầu phỏng vấn cô nói với bọn người đó:“Mọi người có thể ghi âm nhưng không được quay phim, chụp ảnh. Tránh nhắc đến gia đình nạn nhân, không công kích người đã khuất hoặc gia đình anh ấy, giữ thông tin tuyệt đối về họ, nếu chấp thuận được những điều trên tôi mới có thể yên tâm tiến hành phỏng vấn.”

Đám người phóng viên như bị cô dội một gáo nước lạnh, bọn họ đen mặt nhưng không còn cách nào khác đành phải đồng ý.

Loáng cái bốn cái máy ghi âm đã đặt ngay trước mặt cô. Đường Tử Hân nhìn máy ghi âm rồi lại nhìn đám người trước mặt, cô thở ra một hơi bình ổn tâm trạng.

“Bắt đầu!”

“Hôm qua vào ngày 15 tháng 4, tại công trường SSS,...” Một người phóng viên nam đang trình bày sự việc thì Đường Tử Hân đưa tay làm động tác ngừng, cô lạnh lùng nói:“Không cần giới thiệu, dù gì các người cũng đã có sẵn thông tin trong tay.”

Người đàn ông đó ho một tiếng sau đó vào thẳng vấn đề chính:“Cô Đường, ngày xảy ra tai nạn của người công nhân họ Tần đó, cô có chứng kiến không? Nếu có, cô có thể tường thuật lại vụ việc được không?”

Tâm trí của Đường Tử Hân bắt đầu đảo quanh về ngay ngày hôm qua, cô từ từ kể lại, âm điệu không nhanh không chậm, từng trình tự diễn biến đều sít sao nhau, không thiếu một chi tiết dù là nhỏ nhất, không nói sai cái gì.

“Vậy anh Tần xảy ra tai nạn như vậy, người nhà của anh ấy có trách móc về trách nhiệm của cô đối với công việc quản lý hay không?” Đây là câu hỏi họ dành riêng để bới móc, làm khó cô.

“Nếu anh là người nhà của anh Tần, khi không làm chủ được lý trí anh có trách móc tôi không?” Đường Tử Hân khôn khéo hỏi vặn lại anh ta, khiến anh ta rơi vào tình thế khó xử.

Cô đưa tách trà lên, khẽ nhấp một ngụm rồi mỉm cười:“Điều quan trọng là sau khi họ đã biết phải trái thì họ ứng xử thế nào.”

Trước kia bọn họ chưa ai tiếp xúc với Đường Tử Hân, họ cũng luôn tò mò bạn gái của Vương thiếu lừng lẫy thì thế nào. Nhưng bây giờ họ đã được rửa mắt, cô không phải kẻ dễ bị khống chế, miệng lưỡi cô sắc bén giống như tên bạn trai cô, sắc đến độ có thể mang đi so sánh với dao với kéo. Cô như thả dây câu, đám phóng viên thì như cá trong hồ, cô đem họ nắm vào trong tay, quay như trò chơi.

Cuối cùng Đường Tử Hân để lại một câu ẩn ý như vậy, chính xác là muốn để đám phóng viên và bao người khác phải tự hiểu.

Một người đàn ông khác lên tiếng, hỏi:“Cô Đường, nếu theo cô vụ tai nạn không đáng có này sẽ ảnh hưởng đến dự án SSS của Vương thiếu chứ?” “Nếu thực sự có ảnh hưởng thì bây giờ tôi đã không ngồi ở đây trả lời phỏng vấn của các người.” Âm điệu của cô nhẹ nhàng như nước, nhưng từng câu chữ đều được phát ra nghe rõ ràng, giống như trước khi nói cô sẽ chọn lọc từ ngữ thật thận trọng và sắc sảo.

Đám phóng viên bắt đầu mất kiên nhẫn, đúng là đến đây là để bị cô làm khó.

Đường Tử Hân có phần khó chịu khi nghe thấy câu hỏi đó, bọn họ là đang cố tình hỏi câu thừa thãi như vậy là để kéo dài thời gian của cô.

Bây giờ đến lượt cô gái phóng viên lên tiếng phỏng vấn:“Cô Đường, dự án SSS này là dự án đầu tay của cô, cũng là dự án rất lớn của Nghiêm Châu, khi xảy ra tai nạn như vậy cô chọn cách giải quyết thế nào là hợp lí nhất?”

“Còn giải quyết thế nào ngoài việc xin lỗi và bồi thường thiệt hại cho nạn nhân và gia đình họ? Việc còn lại còn phụ thuộc vào giới truyền thông.” Đường Tử Hân lại một lần nữa làm khó bọn họ.

“Vậy tình trạng của người công nhân họ Tần ấy bây giờ thế nào? Cô Đường có thể tiết lộ cho chúng tôi biết không?”

Đôi mắt Đường Tử Hân toát lên ám khí lạnh lẽo, cô bình tĩnh trả lời, không vội:“Điều này không thể nói gì hơn.”

Đám phóng viên ấy toát cả mồ hôi lạnh, bọn họ mỗi người thay phiên nhau hỏi một câu:“Cô Đường, sau tai nạn ngày hôm qua, trên mạng đã có nhiều người lan truyền rằng do cô quản lý người làm không tốt nên mới xảy ra chuyện không đáng có này, cô có lời nào đính chính lại hay không?”

Bàn tay của Đường Tử Hân siết chặt ly nước trong tay, âm điệu trầm lạnh đến đáng sợ:“Cứ để mặc bọn họ khua môi múa mép, không đúng sự thật thì sẽ là không đúng sự thật, lan truyền thì cũng chỉ là lan truyền.”

Đường Tử Hân đặt ly nước xuống, cầm lấy túi xách đứng dậy, gật đầu chào rồi cùng Quản lý Tưởng rời đi:“Tôi không tiễn.”

Đến tầm chiều, công việc ở công trường đã gần xong nên cô bắt xe chạy đến công ty giải quyết một số giấy tờ quan trọng.

Vừa mới vào phòng làm việc, Tô Ái Ái từ đâu chạy đến lôi cô ngồi xuống cạnh mình rồi nói một tràng dài:“Này, hoa nhỏ nổi tiếng, cậu thật nổi tiếng nha! Từ hôm qua đến giờ đều nghe tin xấu từ dự án đầu tay của cậu, thật sự không sao chứ hả?”

Đường Tử Hân lắc đầu, có phần ủ rũ, mệt mỏi:“Không sao, chỉ là bọn phóng viên làm phiền không ít.”

“Cũng phải, thật xui xẻo cho cậu, đúng là người đẹp yểu mệnh, mới dự án đầu tiên đã gặp chuyện không may.” Tô Ái Ái dẩu môi nói, thao thao bất tuyệt thêm một hồi lâu nữa.

Đường Tử Hân trở lại bàn làm việc của mình, nhìn cô ấy cười gượng, cũng không nói gì tiếp.

Lạc Nghiễn đẩy cửa phòng đi vào, trông thấy bóng dáng lâu ngày không gặp.

“Ô, tiền bối Lạc.” Đường Tử Hân đứng dậy, lịch sự gật đầu chào.

“Có vẻ công việc của cô cũng bận bịu, bận đến độ không trở về đây suốt hai tuần.” Lạc Nghiễn tiến đến bàn làm việc của mình ngồi xuống, anh hờ hững nói ra. Anh đã nghe qua sự việc rắc rối kia của cô nhưng ý tứ không nhắc đến, cũng không muốn cô rơi vào vòng khó xử.

“Ây da, tiền bối Lạc không có người để đè đầu cưỡi cổ nên đang giận dữ với tiểu hoa đó sao?” Tô Ái Ái ngồi bên lên tiếng trêu chọc anh.

Lạc Nghiễn nhíu mày, rõ ràng là không nghe lọt câu trêu đùa vừa rồi của cô hậu bối trẻ:“Con mắt nào của cô thấy tôi đè đầu cưỡi cổ cô ấy?”

“Chính là cả hai con luôn đó!” Trêu chọc anh được một câu nên Tô Ái Ái được nước trêu anh tiếp.

“Đường Tử Hân, cô đính chính lại một chút, tôi có bắt nạt cô không?” Từ trước đến nay Lạc Nghiễn hầu như không bao giờ trêu đùa, dù trong hoàn cảnh nào cũng cực kì nghiêm túc. Bây giờ bị Tô Ái Ái nói như vậy anh liền lôi Đường Tử Hân ra rửa oan cho mình.

Tâm trạng của Đường Tử Hân tốt lên một chút, cô cười xuề xòa, xua tay:“Nào có, nào có, tiền bối đối với tôi rất tốt ấy chứ!”

“Hừ!” Lạc Nghiễn quay ra nhìn Tô Ái Ái hậm hực một tiếng.

Cửa phòng làm việc đột nhiên bị đẩy ra, Trưởng phòng Giang chạy sồng xộc vào, thở hổn hển nói:“Tử Hân, em nên rời đi ngay, bọn phóng viên đang bu kín dưới đại sảnh, bọn chúng đã biết tin người công nhân kia tử nạn rồi!”

Bao tài liệu trên tay cô bỗng khựng lại, cô tạm thời chưa phản ứng kịp. Nhanh như vậy đã biết rồi sao?

Tình thế bắt đầu cấp bách, Đường Tử Hân nhanh tay thu dọn một chút, sau đó cầm lấy túi sách chạy vù ra khỏi phòng.

Cô hướng đến chỗ thang máy, chân tay bủn rủn, bây giờ mà ra đại sảnh thì chắc chắn sẽ bị bắt gặp, nhưng cô không biết còn đường nào để thoát nữa.

Cô bấm nút thang máy, chưa kịp thở thì cánh tay cô đột nhiên bị kéo lại, cô hoảnh hốt định la lên thì phát hiện người đang dẫn cô đi theo một con đường khác là Lạc Nghiễn.

HẾT CHƯƠNG 40.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.