Mùa Cưới

Chương 18: Chương 18




Sự điềm tĩnh của Bron biến mất khi cô mới đi được nửa đường đến nhà bà Lennox-Featherstone để lấy chìa khóa. Cô tấp vào một điểm đỗ xe bên đường và hít mấy hơi thật sâu, nhưng chúng không ngăn được sự run rẩy đang khuấy động cơ thể cô. Cô lục túi và tìm thấy một ít Rescue Remedy[26] và một lát sau cô bình tĩnh lại.

[26] Nhãn hiệu của một loại thuốc dùng để lấy lại bình tĩnh và trị sốc.

“Rescue Remedy, hay thời gian mình dừng lại để uống nó, đã làm mình bình tĩnh?” Cô tự hỏi thành tiếng, một phần để thử xem giọng cô có còn run rẩy không. Cô hỉ mũi, rồi kiểm tra lớp trang điểm, chùi đi vết chì đen lem dưới mắt, và tiếp tục lái xe đi. Vanessa đã nói cô có thể lấy chìa khóa bất cứ lúc nào, nhưng nếu cô muốn được dẫn đi xem nhà trước, cô phải đợi cho đến sau tám giờ. Bron đã định đợi cho đến khi có người dẫn cô đến căn nhà nhỏ, nhưng cô không ngờ rằng sẽ thấy Roger đang ở trên giường với bà chủ tiệm làm đầu của cô. Chuyện tồi tệ xảy ra: kế hoạch phải thay đổi.

Một cô giúp việc ra mở cửa của căn nhà lớn - cô đoán vậy. Elsa đã nhắc đến chuyện họ có một người giúp việc riêng.

“Ồ, xin chào!” Bron v vẻ nói. “Tôi đến hơi sớm, nhưng tôi có thể lấy chìa khóa của căn nhà nhỏ không?”

Cô giúp việc nói, “Mời cô vào. Bà Vanessa không có nhà, nhưng bà ấy có dặn tôi về chuyện chìa khóa.”

Bron lo lắng đi theo cô giúp việc vào tiền sảnh. Một “lời dặn về chuyện chìa khóa” không có nghĩa là cô sẽ lấy được chiếc chìa khóa, thứ cô đang cần. Nếu chẳng may cô không thể dọn vào căn nhà nhỏ ngay thì sao, cô biết làm gì đây? Cô không muốn đến nhà Elsa hay Sarah, mặc dù cô có thể phải làm vậy khi chẳng còn cách nào khác. Cô thực sự không muốn nhắc đến chuyện vừa xảy ra, bây giờ chưa phải lúc. Nó vẫn còn quá đau đớn. Cô muốn ổn định chỗ ở trong căn nhà mới trước đã. Mặc dù cô cảm thấy đôi chút nhẹ nhõm khi không phải gặp bà Lennox-Featherstone lúc này.

Cô giúp việc trở lại với một cái túi bóng căng phồng. “Của cô đây. Cô sẽ cần chăn lông vịt và ga trải giường. Bà Vanessa luôn cung cấp chăn nệm cho ngôi nhà.” Cô ấy mỉm cười.

Bron mỉm cười đáp lại với sự nhẹ nhõm. Bà chủ nhà mới của cô không nhắc đến bộ đồ trải giường trong bản danh mục đồ đạc nhưng trong lúc vội vã bỏ đi, cô đã quên khuấy về nó. Cô có cảm giác cô đã quên rất nhiều thứ.

“Cô phải đến chỗ James để lấy chìa khóa, anh ta ở ngay bên cạnh nhà cô,” cô giúp việc nói tiếp. “Có một người đàn ông đến để đọc đồng hồ điện nước. Anh ta phải mở cửa cho ông ta vào.” Cô ấy khẽ cau mày. “Cô muốn uống trà hay thứ gì đó không? Trông cô không được khỏe lắm.”

Bron gượng cười, “Ồ, tôi ổn mà! Tôi sẽ lấy những thứ này và tìm căn nhà mới của tôi. Xin hãy nói với bà... ờ, bà Vanessa rằng tôi rất cảm kích khi có một chỗ để ở.”

Khi cô lái xe đi, với bộ đồ trải giường nhưng không có chìa khóa, cô nghĩ chuyện này có vẻ khá kỳ cục.

***

Có hai căn nhà nhỏ nằm cạnh nhau. Cô có thể nhận ra căn nào là của cô bởi vì bên ngoài căn còn lại có một chiếc Volvo cũ lấm lem bùn đất. James, người giữ chìa khóa, chắc hẳn có nhà, đó quả là một sự nhẹ nhõm. Cô thực sự không muốn ngồi trong xe hàng tiếng đồng hồ để đợi anh ta. Điều đó sẽ khiến cô có vẻ quá thảm hại.

Cô ra khỏi xe và bước trên lối đi ngắn ngủn dẫn đến cửa chính và gõ cửa. Cô có thể nghe thấy tiếng nhạc vọng ra từ bên trong và cố gắng coi nó như một thứ để tiêu khiển trong lúc chờ đợi. Cô sẽ nói gì đây? “Xin chào, tôi là Bron, hàng xóm mới của anh. Anh cho tôi xin chìa khóa nhà tôi được không?”

Cô không có cơ hội để nói gì nhiều. Khi James mở cửa, một con chó to lao xộc ra vườn, chạy vòng quanh cô và quay lại căn nhà nhỏ. Lúc James đã quát mắng và rồi khen ngợi nó vì đã quay lại xong, những lời trò chuyện mào đầu đều trở nên dư thừa. Rồi cô nhận ra cô quen anh ta và thầm trách mình vì đã không suy luận ra từ trước. Anh ta là người làm vườn, và là người đàn ông mà cô đã gặp bên bờ suối.

“Cô đấy à,” anh ta nói.

“Tuyệt quá.” Và anh ta mỉm cười.

Cô nhìn khuôn mặt thân thiện của anh ta và toàn bộ sự kiên cường của cô dường như sụp đổ. Cô đã quá cứng cỏi và dũng cảm trong và sau trận cãi vã khủng khiếp với Roger, và bây giờ cô chỉ chực òa khóc. Có lẽ cô sẽ cảm thấy mạnh mẽ hơn nếu anh ta là một người lạ và tỏ vẻ thù địch.

Cô không nói được gì. Cô chỉ đứng đó, mỉm cười gượng gạo.

“Vào nhà đi,” anh ta nói. “Có vẻ cô cần một tách trà hay thứ gì đó.”

Trông cô hẳn phải khủng khiếp lắm, cô nghĩ khi anh ta bước tránh sang một bên, dúi con chó vào cửa để cô có thể đi qua nó vào căn nhà nhỏ. Anh ta là người thứ hai trong vòng mười phút qua nói một câu như thế.

Cô thấy mình đang ở trong phòng khách. Nó nhỏ xíu, với hai ô cửa sổ trên hai bức tường. Có một cái sofa kê bên dưới một cái cửa sổ và một cái bàn kê bên dưới cái cửa sổ còn lại. Áp vào một bức tường khác là một cái lò sưởi và trong góc nhà có một cầu thang bị khuất lấp sau một cánh cửa mở. Qua một cánh cửa khác cô có thể nhìn thấy một căn bếp.

Con chó lại chạy vòng vòng quanh cô, thi thoảng lại va vào người cô.

“Ngồi xuống!” James quát nó rồi quay sang nói với cô. “Đây là Brodie. Nó là một con chó cứu hộ và tôi nuôi nó chưa lâu. Nó vẫn hơi quá phấn khích mỗi khi có khách đến. Cô là Bron, đúng không?”

Bron gật đầu. Cô vẫn đang bị sốc. Cô biết đó là sự phản ứng chậm trễ nhưng không thể nào thoát ra khỏi nó.

“Cô ngồi xuống đi. Tôi sẽ đun nước. Trừ phi cô nghĩ cô cần thứ gì đó mạnh hơn?” Anh ta cau mày nhìn cô. “Tôi nghĩ tôi có brandy ở đâu đó. Tôi đã từng cần đến nó để chế biến một món ăn.”

Bron ngồi trên mép cái sofa quá võng đến nỗi bạn sẽ bị chìm vào trong nó nếu bạn không cẩn thận. Cô không thể quyết định gì cả. Brandy có thể là một ý kiến hay.

Brodie - có lẽ cảm nhận được nhu cầu được an ủi của Bron - đến và ngồi bên chân cô, ngửa đầu lên để cô có thể xoa ngực nó. Bron miễn cưỡng làm điều này, cảm thấy khuây khỏa khi xoa một lớp lông mềm mại. Đó là một cách giao tiếp không cần trò chuyện.

Bron ngồi nhích vào sâu hơn trên ghế cho đến khi cô có thể dựa lưng. Con chó lập tức nhảy lên bên cạnh cô và đặt đầu lên đùi Bron. Cô không biết có nên bắt Brodie nhảy xuống không. Cô nghĩ cô có thể phải làm thế nhưng sức nặng ấm áp của cái đầu con chó thật dễ chịu, vì vậy cô tiếp tục vuốt ve nó.

“Ồ, Brodie!” James quát khi anh ta bê một cái khay vào. “Xuống ngay! Bron không muốn lông mày bám vào người cô ấy đâu.”

Bron lắc đầu, cố gắng thể hiện rằng cô thích con chó và không ngại lông của nó. Anh có vẻ hiểu.

“Tôi đang dạy nó không được nhảy lên những người không thích điều đó - hoặc đúng hơn là nó phải đợi cho đến khi nào được mời. Tôi sẽ coi là cô đã mời nó.”

Cô cố gắng đáp lại nụ cười của anh ta.

Anh ta đặt cái khay xuống bàn rồi đưa cho cô một cái ly đựng một inch thứ chất lỏng màu nâu. “Đây, cô cầm lấy đi, rồi tôi sẽ tìm thứ gì đó để đặt tách trà của cô lên. Cô có cần đường không?” Anh chợt nghĩ ra và hỏi thêm.

Bron lại lắc đầu.

“Ồ tốt quá. Tôi chẳng còn tí đường nào.” Anh lấy ra một cái ghế đẩu ba chân nhỏ từ bên dưới bàn và đặt nó cạnh Bron. “Thế.” Anh đặt tách trà xuống. “Cô còn cần gì nữa không?”

Bron lắc đầu, tin rằng rồi cuối cùng cô sẽ lại cất được tiếng nói. Cô nhấp ngụm brandy. Nó làm cô ấm áp ngay lập tức và cô bắt đầu cảm thấy bình tĩnh hơn.

“Bây giờ cô đã cảm thấy khá hơn chút nào chưa?” James đứng nhìn cô với vẻ ân cần.

Cô gật đầu, nhưng nhận ra cô nên giải thích vài lời vì sao cô cần brandy lúc bốn giờ chiều. “Chắc là anh đang thắc mắc tại sao...”

“Tôi biết cô sẽ là hàng xóm mới của tôi, và ai cũng biết việc chuyển nhà là một trong những áp lực lớn của cuộc sống.” Anh ta mỉm cười. “Vì vậy cô không cần phải nói gì với tôi về lý do khiến cô ủ rũ như thế.”

“Anh thật tế nhị, nhưng có lẽ tôi nên nói với anh rằng tôi vừa bỏ bạn trai.”

“Một sự lựa chọn đúng đắn,” James nói. “Cô có vẻ không hạnh phúc lắm với anh ta khi chúng ta gặp nhau tối hôm nọ. Ý tôi là, tôi không nên đoán mò nhưng...”

“Không, ờ, ngay sau đó tôi đã quyết định bỏ anh ta. Tôi nghe nói có một căn nhà nhỏ - ngay bên cạnh đây - đang cần người thuê, nên đã sửa soạn chuyển đến đây.” Giọng cô lúc này rất tỉnh táo và bình tĩnh. Có lẽ cô không cần nói gì nữa.

“Anh ta có tức giận lắm không? Bạn trai của cô ấy, khi cô bỏ đi. Không hẳn là tôi tò mò đâu, chỉ có điều lúc đến đây tâm trạng cô không được tốt... cô không cần nói cho tôi biết nếu cô không muốn,” anh vội vã nói thêm.

Rượu brandy đã chạm đến khiếu hài hước của Bron và kích hoạt nó. Cảm thấy đã phần nào trở lại là chính mình, cô bật cười. “Chà, anh ta hơi tức giận, nhưng chủ yếu là vì tôi đã mang một đống đồ đạc theo với tôi.”

“Thế cơ à?” James có vẻ ngạc nhiên.

“Chỉ là những món đồ nho nhỏ thôi. Tôi đã mua chúng.”

“Ồ, đó là điều đương nhiên mà.”

“Và tâm trạng tôi lúc ấy khá tồi tệ.”

“Thật sao?”

Bron gật đầu và thở dài. “Tôi đã bắt quả tang anh ta đang ở trên giường với bà chủ tiệm làm đầu của tôi!” Cô cau mày. “Ôi Chúa ơi. Tôi phải đi làm vào thứ Hai. Chuyện đó quả là đáng ngại!”

“Tôi cũng nghĩ vậy,” James nói, khẽ cười.

Bron cắn môi. “Thật ra, tôi không chắc tôi có thể đi làm không nữa.”

“Nếu cô thích công việc của cô thì có lẽ...”

“Tôi không thích nó lắm và tôi đã thấy cô ta mặc chiếc áo lót khoét lỗ của tôi, mà phải nói ngay với anh là nó không phải đồ do tôi chọn lựa.”

“Nếu cô nói vậy...”

“Thật đấy! Đó là quà Roger tặng tôi, một trong những món quà được coi là dành cho phụ nữ nhưng thực ra nó phục vụ cho mục đích của đàn ông thì đúng hơn.”

James giơ tay như thể đầu hàng. “Có lẽ cô không tin tôi, nhưng tôi thề tôi chưa bao giờ mua bất cứ thứ gì như thế cho bất cứ ai.”

“Vâng, tôi tin anh mà.” Bron cảm thấy khá ngượng ngùng, cô đã nói hơi nhiều hơn những gì cô định nói. “Tôi vẫn không biết phải làm gì với chuyện công việc đây.”

“Nếu cô vẫn làm ở đó thì có thể sẽ cảm thấy khó xử đấy. Có phải sếp của cô vừa là bạn vừa là tình địch của cô không?”

Bron bật cười. “Không phải đâu. Cô ta chưa bao giờ ưa tôi, luôn bắt tôi gội đầu cho khách và quét dọn mỗi khi có thể.” Cô ngẩng lên nhìn anh ta. “Tôi là một thợ làm tóc rất tài năng.”

Anh cảm nhận được sự phản kháng của cô và khóe miệng khẽ nhếch sang một bên. “Tôi biết.” Anh do dự rồi nói, “Và tôi biết đây là một câu hỏi cực kỳ sáo mòn, nhưng tại sao cô không gọi điện cho một người bạn?”

“Tôi sẽ gọi sau. Tôi cảm thấy quá đỗi mệt mỏi nên bây giờ không thể nói chuyện quá nhiều với ai.” Bron uống hết ly brandy. “Đàn ông ư? Ai cần họ chứ?”

“Anh ta chỉ là một con sâu làm rầu nồi canh thôi. Chúng tôi không phải ai cũng như thế.”

Cô cất một tiếng thở dài. “Tôi biết, nhưng chắc chắn phải mất một thời gian nữa tôi mới lại tin tưởng họ được.”

Một thoáng im lặng. “Uống trà đi.” Anh đẩy cái ghế đẩu nhỏ lại gần cô hơn. “Cô muốn ăn một chiếc bánh quy không?”

“Không, cảm ơn, tôi phải đi chuyển đồ vào căn nhà bên cạnh đây.”

“Ồ, cô hãy uống hết tách trà đi đã. Tôi sẽ sang bên đó cùng cô và kiểm tra xem có gì hỏng hóc không. Vanessa đã bảo tôi rằng một người thuê nhà mới sắp chuyển đến - một phụ nữ trẻ - và tôi có thể sẽ phải bật cầu dao điện tổng và những việc tương tự.” Anh ta ngừng lại. “Tôi rất v khi lại có một người hàng xóm.”

Bron cố gắng đứng dậy. “Vậy thì chúng ta nên đi thôi.”

James, sau khi tìm thấy chìa khóa, bê đống đồ trải giường trong khi Bron lấy va li và vài món đồ mà cô đã mang từ nhà đi.

Căn nhà nhỏ có mùi hơi lạ với Bron khi cô bước vào.

“Alan, người sống ở đây lúc trước, là một họa sỹ. Có thể anh ta đã hút cần sa,” James nói.

Bron mỉm cười. “Thảo nào.” Cô không hỏi liệu James có cùng hút cần sa với anh chàng họa sỹ đó không, nhưng dù gì anh ta cũng đã trả lời câu hỏi của cô.

“Tôi không thích đầu óc tôi bị ảnh hưởng,” anh ta nói. “Thuốc lá đã đủ tồi tệ rồi. Tôi nhất định sẽ cai thuốc.” Anh ta nhoẻn miệng cười. “Đừng lo, cô không phải làm hàng xóm với một cái ổ ma túy đâu mà sợ.”

“Tôi tin như vậy.”

“Nghe này, hay là lát nữa để tôi làm bữa tối cho chúng ta nhé - khi nào cô đã chuyển đồ xong.”

“Ồ, tôi có mang theo đồ ăn...” Cô chợt ngừng bặt. Túi thực phẩm - đủ để giúp cô ấm bụng trong hai ngày cuối tuần - vẫn nằm trong tủ lạnh nhà Roger.

“Cô bỏ quên nó rồi à?”

Cô gật đầu.

“Tôi sẽ gõ cửa khi bữa tối đã xong. Nó sẽ đơn giản thôi - chúng ta sẽ ăn món trứng, tôi nuôi gà mà. Bảy giờ có quá sớm với cô không?”

“Không. Lúc đó chắc là tôi đã sắp xếp xong xuôi rồi. Tôi thực sự rất biết ơn sự giúp đỡ của anh.”

Khi chỉ còn một mình, Bron lấy điện thoại ra và tìm số của Elsa.

“Tôi đã làm chuyện đó rồi,” cô nói khi Elsa bắt máy. “Tôi đã bỏ anh ta.”

“Cừ lắm! Căn nhà nhỏ thế nào? Cô đã sắp xếp đồ đạc xong chưa?”

“Ờ, chưa.”

“Chà, cứ từ từ.” Rồi, cảm nhận được rằng còn có điều gì đó mà Bron chưa kể với mình, Elsa hỏi, “Mọi chuyện ổn chứ? Cô có cần tôi đến không?”

“Không, không, tôi ổn mà... ờ…”

“Sao thế?”

“Tôi đã thấy Roger ở trên giường với Sasha, bà chủ tiệm làm đầu của tôi.”

Elsa sững sờ đánh rơi điện thoại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.