Mùa Cưới

Chương 27: Chương 27




imousine dài màu trắng. Họ đang trên đường đến dự bữa tiệc chia tay quãng đời độc thân của Lily, được tổ chức ở một địa điểm không chỉ phục vụ cho các cô gái tham gia những bữa tiệc như thế này, mà còn thuận tiện cho việc đi lại dù bạn sống ở bất cứ chỗ nào.

Elsa đang nghĩ về Laurence và tự hỏi khi nào anh sẽ nhắn tin tiếp. Anh đã lại đi công tác, và hôm đó, sau khi từ quán rượu ra về, họ mới chỉ kịp hẹn nhau “anh sẽ gọi điện cho em” trước khi anh phải lên đường. Anh rõ ràng rất bận rộn vì những tin nhắn của anh hơi ít, dù vẫn thân mật, và những cuộc gọi thì gần như không có. Cô chỉ hy vọng anh vẫn còn hứng thú gặp lại cô khi anh về, mặc dù anh cũng có vẻ khá mập mờ về chuyện đó. Cô không thể ngăn lại cảm giác lo lắng. Đã lâu lắm rồi cô mới thực sự thích một người đàn ông đến vậy.

Bron đang nghĩ về James. Cô nghĩ cô đã “bật đèn xanh” cho anh, nhưng dường như anh vẫn chỉ coi cô là một cô hàng xóm. Và mặc dù vừa mới chấm dứt một mối quan hệ lâu dài, dẫu là một mối quan hệ trì trệ, nhưng cô biết cô thực sự thích anh. Đó là một cảm giác đã lâu rồi cô không cảm thấy. Nhưng cô phải trông chờ vào số phận. Anh đang tỏ ra là một người bạn tốt và đó cũng là một niềm an ủi với cô.

Còn Sarah đang nghĩ về Hugo, như cô vẫn liên tục làm thế những ngày này. Tự nhủ rằng anh không còn độc thân cũng chẳng ngăn được cô thôi mơ mộng về anh. Đó là một biện pháp hoàn toàn không có hiệu quả.

“Mọi chuyện thế nào rồi, các cô gái của tôi?” Cô nói. “Elsa, những đôi cánh tiên cho các phù dâu được làm đến đâu rồi? Và những chiếc váy nữa? Chắc cô phải cập rập lắm nhỉ?”

Elsa có vẻ khá bình thản với chuyện này. Cô ấy đang mặc chiếc váy có màu đỏ đậm tuyệt vời và vẻ hồng hào, rạng rỡ toát lên từ cô ấy trong buổi sáng Chủ nhật Carrie đến thăm vẫn còn đó, dù đã hơi phai nhạt đi.

“Tôi nghĩ là sẽ ổn thôi. Tôi có sự trợ giúp của một bà bạn, cô bé thực tập và thậm chí còn lôi kéo được nhóm Các Quý Bà Phục Vụ Tiệc - may mắn là họ vẫn chưa phải bắt tay vào làm món vol-au-vents. Chúng tôi đã mua những chiếc váy và nhuộm chúng - tôi nghĩ tôi đã gần như tạo được cho chúng màu hồng vỏ sò đáng yêu mà Carrie muốn, phải không, Bron?”

“Đó là một màu sắc dễ thương,” Bron đồng ý. “Tôi sẽ cố gắng tạo ra một màu kem như thế. Tôi vừa nhận một hợp đồng làm một cái bánh cưới từ những cái bánh nướng xếp tầng. Đó sẽ là thứ màu hoàn hảo mà tôi cần.”

“Cả hai người đều rất tài năng! Tôi thực sự bị ấn tượng đấy. Thật may mắn khi được làm việc chung với hai người. Kể tiếp cho tôi nghe về những cái váy đi.”

“Ờ, chúng tôi đã may vội vài cái váy lót dài rất cứng - như những cái váy xòe mà họ mặc trong vở Les Sylphides ấy?”

Sarah lắc đầu. “Rất xin lỗi. Tôi chẳng biết tí gì về ballet.”

“Không quan trọng. Chúng được mặc bên trong những chiếc váy và ngoài cùng có một lớp chiffon xẻ tà. Quanh cổ áo còn có những cái cổ xếp nếp nhỏ nữa. Chúng đáng yêu lắm, thật đấy.”

“Vậy thì tốt rồi.”

“Các quý bà của chúng ta đang khâu những viên pha lê với tốc độ điên cuồng,” Elsa tiếp tục. “Chúng là những viên pha lê AB - viết tắt của Aurora Borealis[59], nếu cô muốn biết. Chúng thực sự lấp lánh.”

[59] Có nghĩa là Bắc Cực quang, ánh sáng nhiều màu sắc trên bầu trời Bắc Cực.

Sarah quan tâm đến tốc độ hơn là các loại pha lê. “Cô dán chúng bằng keo không được à? Như thế sẽ nhanh hơn.”

Elsa lắc đầu. “Rất mạo hiểm. Nếu cô dán nhầm một viên thôi, cô sẽ để lại một vết keo khủng khiếp. Nhưng tôi sẽ dán chúng dọc theo phần được nẹp cứng và rải một ít lên phần chân váy. Trông chúng sẽ ngẫu hứng hơn một chút, nhưng tôi sẽ không cho mọi người dùng súng phun keo đâu.” Cô khẽ rùng mình, hiển nhiên là đang nghĩ đến những gì có thể xảy ra nếu có sơ suất. “May mắn là chúng tôi đã mua được những đôi giày ballet đồng màu với những chiếc váy. Tôi không nghĩ chúng tôi sẽ có đủ thời gian để nhuộm chúng.” Cô ngừng lại. “Chúng cũng có đính pha lê.”

“Còn về chiếc váy của Carrie? Đó mới là điều thực sự quan trọng.”

“Nó cũng sẽ ổn thôi, tôi nghĩ vậy. Chiếc váy mẫu hoàn toàn vừa vặn và ơn Chúa là cô ấy không muốn thay đổi gì nhiều. Tôi nghĩ cuối cùng cô ấy đã hiểu ra là chuyện này hơi gấp gáp và cái váy sẽ không được hoàn thành trừ phi cô ấy bám sát vào thiết kế ban đầu. Cô ấy thực sự muốn có một cái cổ áo xếp nếp dựng đứng khổng lồ, như trong những bức tranh của Nữ hoàng Elizabeth đệ Nhất. Tôi có vài viên đá nhỏ xíu để trang trí thêm cho nó.”

“Phù,” Sarah nói. “Cô quả là tuyệt vời. Còn Bron, cái bánh sao rồi?”

“Chà, cuối cùng thì chúng tôi cũng tìm được một cách nhanh chóng để làm những cái bánh giả.”

“Chúng tôi á? Có phải cũng là nhóm Các Quý Bà Phục Vụ Tiệc không?”

Bron lắc đầu. “Là James.”

“Nghe giọng cô có vẻ buồn buồn!” Elsa nói, cô biết rõ những nỗi tuyệt vọng của Bron với James. Gần đây họ đã trò chuyện về điều đó khá nhiều, bên những tách trà lúc giải lao.

“Ờ, tôi đã phát ra tất cả các tín hiệu mà tôi có thể nhưng anh ấy ‘không bắt được sóng’. Cũng may là tôi quá bận rộn nên chẳng mấy khi nghĩ đến anh ấy.” Khi Bron nói ra điều này, cô biết rằng dù có bận bịu thế nào thì cô vẫn dành nhiều thời gian để nghĩ về James.

Cảm thấy Bron không muốn nói về chuyện này lắm, Sarah nói, “Vậy, Laurence đã liên lạc với cô chưa, Elsa?”

Elsa thở dài. “Anh ấy đang đi công tác ở nước ngoài và rất bận rộn, vì vậy không thể gọi điện cho tôi thường xuyên. Nhưng mỗi lần anh ấy làm vậy thì thật là tuyệt vời. Và anh ấy còn gửi cho tôi những tin nhắn ngọt ngào. Nhưng mà, dạo này tôi chẳng nhận được một tin nhắn nào cả...” Những mối nghi ngờ lại dấy lên trong lòng cô.

“Tôi đã đưa anh ta vào danh sách với tư cách bạn trai của cô,” Sarah nói. “Tôi có thể gạch tên anh ta nếu cô muốn.”

“Không, tôi muốn anh ấy đến đám cưới mà, chỉ có điều tôi không nghĩ anh ấy sẽ về kịp.”

“Ồ, vậy thì tôi vẫn sẽ để nguyên tên anh ta,” Sarah nói. “Hai người rất đẹp đôi.”

Sau khi Elsa phủ nhận và rồi công nhận rằng cô và Laurence thực sự có vẻ hợp nhau, cô nói, “Có thể anh ấy sẽ quay lại và rồi chẳng thích tôi nữa. Quan hệ tình dục quá sớm trong một mối quan hệ luôn luôn là một sai lầm. Cái gì thế?”

Bron và Sarah đang cười. “Tôi không nghĩ cô hay mắc phải cái sai lầm đó, Elsa ạ,” Sarah nói. “Và dù sao đi nữa, tôi không nghĩ cô cần phải lo lắng về Laurence. Anh ấy rõ ràng bị ám ảnh vì cô. Nhưng mà anh ấy nên cẩn thận, tối nay trông cô cực kỳ quyến rũ.”

Elsa kéo kéo cái váy. “Cô có thích nó không? Tôi bắt đầu chuộng màu đỏ từ sau buổi tư vấn lựa chọn màu sắc. Nhân tiện đang nói về đàn ông, chuyện giữa cô và Hugo thế nào, Sarah?” cô tiếp tục một cách khép léo, vẫn không thích làm tâm điểm của sự chú ý nếu cô có thể tránh được. “Chuyện anh ta chụp một bức ảnh của cô và trưng bày nó trong một cuộc triển lãm là thế nào vậy?”

“Nó tuyệt lắm. Anh ấy đã khiến tôi trông - ờ - thật sự xinh đẹp.”

“Cô vốn xinh đẹp mà,” Elsa nói ngay.

“Hừm,” Sarah nói, “đó là vì cô đang nhìn vào vẻ đẹp tâm hồn của tôi.”

“Không phải thế!” Elsa cãi lại.

“Chà, chắc chắn là Hugo không nghĩ thế,” Bron nói.

“Ý cô là gì? Anh ấy chụp ảnh của tất cả mọi người - nó chẳng có ý nghĩa gì đặc biệt cả,” Sarah nói.

“Thôi nào, tôi đã để ý cái cách cô nhìn anh ta khi cô nghĩ không ai đang nhìn cô. Cô thực sự thích anh ta, đúng không?” Bron hỏi.

“Dĩ nhiên là tôi thích anh ta! Anh ta là Hugo mà! Ai chẳng thích anh ta cơ chứ!”

“Ý tôi không phải vậy,” Bron nói. “Và cô cũng biết mà.” Cô mỉm cười. “Phải chăng nhà tổ chức đám cưới cho các ngôi sao tự tin, điềm tĩnh và tự chủ nhưng đầy hoài nghi của chúng ta cuối cùng đã chịu khuất phục...”

Sarah đỏ mặt. “Đừng ngớ ngẩn thế. Anh ta hấp dẫn, đó là điều không thể phủ nhận nhưng...” Cô không muốn kể với các bạn rằng anh đã hứa hôn. Nó sẽ kéo theo quá nhiều câu hỏi chất vấn khiến cô đau lòng. “Trước khi đám cưới này - hay chính xác hơn là cả hai đám cưới - kết thúc, tôi không có thời gian để nghĩ về Hugo.”

“Nhưng cô thực sự thích anh ta, đúng không,” Elsa khăng khăng.

Sarah thốt ra một tiếng thở dài thật lớn. “Cả hai cô đều không chịu bỏ cuộc hả! Được rồi. Phải, tôi thích anh ta, nhưng chuyện đó không - chuyện đó quá phức tạp, tin tôi đi. Dù sao đi nữa, đừng nói gì về tôi. Đêm nay là đêm của Lily.”

“Nhưng Lily không có mặt ở đây,” Elsa chỉ ra.

“Nhưng vẫn là đêm của con bé,” Sarah kiên quyết.

“Hừm,” Bron nói. Cô không muốn thúc ép Sarah quá mức, ít nhất cũng không phải đêm nay. “Vậy, tối nay cô ấy có kế hoạch gì vậy?”

“Tôi cũng chẳng biết gì nhiều,” Sarah nói. “Lily nói nó không muốn tôi nhúng tay vào bữa tiệc. Một cô bạn của nó đã sắp xếp hết, kể cả việc thuê chiếc limousine này. Tôi hy vọng cô ta sẽ trả tiền cho nó - chúng ta không muốn phải gấp gáp quyên tiền vào lúc hai giờ sáng, đúng không. Thật ra,” cô hạ giọng với vẻ bí ẩn, “tôi sẽ cố gắng chuồn về sớm. Tôi chắc chắn Lily không muốn chị gái của nó làm nó mất tự nhiên.”

“Ờ, tôi không muốn thức quá khuya,” Elsa nói. “Dạo này tôi dậy rất sớm.”

“Ồ,” Bron nói. “Thế mà tôi cứ mong ngóng có một đêm chơi bời vui vẻ.”

“Chà, vậy thì có lẽ chúng ta nên có một đêm như thế,” Sarah bất ngờ nói. “Có lẽ chúng ta nên đi kiếm mấy anh bạn trai.”

Hình ảnh cô nàng Sarah lý trí, chuyên nghiệp, đi quyến rũ một anh chàng nào đó khiến những người còn lại cười nghiêng ngả. Sarah nghĩ khi chiếc xe dừng lại bên vệ đường trước mặt quán bar đầu tiên.

“Xin chào! Chị là chị gái của Lily ạ!”

Cô gái trên vỉa hè trước mặt cô đang mặc một chiếc quần sooc da màu trắng, một cái áo khoác tua ma, đi đôi bốt dài màu trắng và đội một cái mũ cao bồi. Lily và hai người bạn khác cũng ăn mặc như vậy. Lily còn có thêm những phụ kiện khác - một tấm biển có hình chữ L[60], nịt bít tất và những món đồ chơi tình dục bằng lông vũ - quàng quanh cổ. Sarah cố hết sức để mỉm cười.

[60] Viết tắt của chữ Learner, có nghĩa là “tập sự”.

“Đúng vậy!” Cô nói.

“Lily nói chị có thể là một kẻ phá bĩnh, nhưng chị sẽ không làm thế vào đêm chia tay quãng đời độc thân của cậu ấy, đúng không?”

“Dĩ nhiên rồi! Tại sao em lại có ý nghĩ như thế?”

Lily đang kiểm tra những móng tay kiểu Pháp. Chiếc quần soóc của cô ấy được kéo lên tận bụng, bó chặt, và Sarah nghĩ trông cô ấy hơi điên khùng.

“Em sẽ là người phụ trách,” cô phù dâu chính của Lily nói, tên cô ta là Charlene. “Và chúng ta sẽ có một khoảng thời gian tuyệt vời. Đúng không, các cô gái của tôi?”

Mọi người hò reo cổ vũ - Elsa và Bron rất lặng lẽ. Sarah có thể nhận ra họ cũng muốn về nhà.

“Vậy, chúng ta sẽ bắt đầu ở đâu?” Sarah nói, vờ nhiệt tình, vì nên hòa bình của nước Anh. “Chị sẽ khao chầu đầu tiên! Chúng ta sẽ tới quán bar nào?”

“Hãy vào uống ở đây trước đi,” Bron nói.

“Không nhanh thế đâu,” Charlene nói. “Chúng ta không thể đi uống ở bất cứ chỗ nào chúng ta muốn. Chúng ta phải chơi một trò chơi. Hay đúng ra là rất nhiều trò chơi.”

“Ồ, thôi nào, Charles,” một người bạn khác của Lily nói. “Cậu không thể mong đợi bọn tớ trả tiền phạt và những thứ tương tự khi chưa được hưởng vài ly rượu vang hoặc một, hai ly cocktail trước! Như thế thật là vô lý.”

Sarah phải ráng hết sức để ngăn mình không nhắc nhở mọi người rằng Lily đang mang thai và không nên đụng đến một giọt rượu nào cả.

“Chúng ta sẽ đến một hộp đêm,” Charlene nói. “Mọi chuyện đã được sắp đặt hết rồi. Chúng ta chỉ việc đi qua mấy người gác cửa.” Cô nhìn Bron, Elsa và Sarah, ám chỉ rằng hoặc là họ ăn mặc không phù hợp với một đêm chia tay quãng đời độc thân, hoặc là họ đã quá già và không hề hấp dẫn.

Họ phải xếp hàng mất một lúc để vào hộp đêm và những người gác cổng có vẻ kiểm tra chứng minh thư của các cô gái lâu hơn mức cần thiết. Sarah thậm chí còn mất nhiều thời gian hơn thế để tới được quầy bar nhưng cô vẫn kiên nhẫn - toàn bộ ý nghĩ về việc chỉ uống nước khoáng hoặc những loại cocktail không cồn đã bay biến. Cô cần ít nhất là một ly rượu để vượt qua chuyện này.

Khi cuối cùng cũng mang được đồ uống quay về bàn, cô nhận ra đám bạn của Lily đã ngà ngà say. “Của các cô đây.” Cô đưa cho Bron và Elsa đồ uống của họ. “Chúng ta nên uống say. Đó là cách duy nhất để chúng ta trải qua đêm nay.”

“Nào,” Charlene nói, không nhận thức được bất cứ sự bất đồng nào giữa các khán giả của cô. “Lily sẽ phải làm những điều sau đây!”

Một tiếng “Oa” nổi lên và mọi người nháp một ngụm từ ly của họ.

“Điều đầu tiên trong danh sách…” Cô nhìn khắp lượt các khán giả, thu hút sự chú ý của mọi người. “Cô ấy phải hôn một gã ‘hươu đực’[61].”

“Có lẽ chúng ta nên gọi RSPCA[62],” Bron thì thầm với Sarah.

[61] Chỉ một người đàn ông tham gia bữa tiệc chia tay quãng đời độc thân, có thể là chú rể tương lai hay bạn bè của chú rể.

[62] Hội Hoàng gia bảo vệ động vật.

“Một nụ hôn đích thực, nhớ đấy, không chỉ là một nụ hôn trên má đâu.” Charlene khăng khăng. “Cô ấy phải thu thập ba món y phục từ ba người đàn ông khác nhau; nhờ được ai đó mát xa cho - chỉ cần ở vai thôi cũng được, chúng ta không muốn người nào phải cởi đồ.”

“Cô làm tôi ngạc nhiên quá,” Bron lẩm bẩm, cô đang bắt đầu thấy buồn cười. Đó toàn là những điều quá ngớ ngẩn.

“Và, cuối cùng, cô ấy phải đứng trên cái sân khấu kia và múa cột!”

“Nhưng con bé đang có bầu!” Sarah nói, không thể ngăn mình lại. “Nó không nên làm những việc như thế!” Rồi cô ước gì mình đã giữ mồm giữ miệng.

“A, còn đồ uống?” Charlene chẳng đoái hoài đến lời phản đối của Sarah và đang kiểm tra một lần nữa xem mọi người có lắng nghe không.

“Chúng ta uống bằng bàn tay phải trong nửa tiếng đầu tiên và chuyển sang bàn tay trái trong nửa tiếng tiếp theo. Bất cứ ai làm sai sẽ phải đặt một, hai bảng vào giữa. Sau đó chúng ta sẽ mua lượt đồ uống kế tiếp.”

“Nghe có vẻ phức tạp quá!” Elsa nói, cố gắng hòa nhập.

“Ôi dào, nếu chị nhầm lẫn thì cũng chẳng thành vấn đề, chúng ta sẽ có thêm tiền để mua đồ uống,” Charlene nói.

“Đúng vậy,” Elsa nói, hy vọng cô sẽ không phải tìm một cái máy rút tiền mặt.

“Các nam vũ công thoát y sẽ đến sau,” Charlene tiếp tục. “Đó sẽ là một màn biểu diễn ‘tới bến’, vì vậy tôi hy vọng đừng có ai làm bộ đoan trang, kiểu cách.”

“Không đời nào!” Bron nói, thể hiện sự hào hứng như một người vừa giành giải Oscar. “Hãy mang Robbie Coltrane[63] đến đây.”

Elsa nghiêng người sang phía cô và che miệng thì thầm, “Tôi nghĩ ý cô là Robert Carlyle[64].”

“Ừm, có lẽ thế,” cô đồng ý, cười trừ.

[63] Nam diễn viên Scotland, nổi tiếng với vai Rubeus Hagrid trong loạt phim Harry Potter.

[64] Nam diễn viên người Scotland từng đóng trong bộ phim The Full Monty, kể về sáu chàng trai làm nghề vũ công thoát y.

Họ uống thêm mấy lượt nữa. Lily thực hiện những việc mà cô phải làm trong danh sách trong khi những người khác trải qua một loạt các trò chơi phù hợp với một đêm chia tay quãng đời độc thân, cho đến khi Charlene đột nhiên hô to, “Những con ruồi!” và tất cả mọi người trừ Bron, Elsa và Sarah (những người đang trố mắt ra nhìn), và Lily (người được phép chỉ việc xem và cười), lập tức quăng mình xuống sàn và giơ tay giơ chân vẫy loạn xạ. Sarah, thực sự cảm thấy mình như là một con côn trùng đang giãy chết, nhìn đồng hồ. Mười giờ kém mười. Ít nhất phải hai tiếng nữa cô mới có cơ hội về nhà.

“Được rồi!” Charlene, người rõ ràng đã bỏ phí năng khiếu làm đội trưởng của một ban nhạc diễu hành hoặc một thượng sĩ, đứng dậy. “Uống thêm nữa nào! Nhiệt tình lên, mọi người.” Cô ta nhìn thẳng về phía Sarah. “Tham gia đi chứ.”

“Tớ đã đề nghị những người ở đằng kia cùng chơi trò đóng giả làm những con ruồi,” một người bạn khác của Lily nói, “nhưng họ sẽ không chơi. Họ đang mặc kiểu váy của người miền núi Scotland. Tớ nghĩ họ là những kẻ phá bĩnh.”

Khác hẳn mọi khi, Sarah phải mất vài phút mới hiểu được tầm quan trọng của điều này và cô nhận ra não cô không vận hành với tốc độ bình thường. “Lần này tôi chỉ uống nước trắng thôi được không?”

“Không,” Charlene nói. “Lần trước chị đã uống nước trắng rồi. Em muốn mọi người phải có một món đồ uống đích thực trong khi xem cuộc biểu diễn.”

Lily, người đã khám phá ra mình có tài phân biệt được những người đàn ông nào đang tham gia tiệc chia tay đời độc thân và tìm kiếm sự phấn khích, nói, “Phải đấy, hào hứng lên đi, Sares. Chị phải vui vẻ. Anh chàng lúc nãy chỉ tỏ ra thân thiện thôi mà, chị biết đấy.”

Sarah mỉm cười áy náy, nhớ lại chàng trai mà cô vừa xua đuổi với một lời cự tuyệt phũ phàng. “Chị biết và chị đang vui. Em thực hiện các nhiệm vụ trong danh sách đến đâu rồi?”

“Em chỉ phải hôn một gã ‘hươu đực’ nữa.”

“Nhưng em đã hôn ít nhất là ba người, đúng không?”

Lily gật đầu. “Nhưng họ đã nói dối em rằng họ đang tham gia tiệc chia tay quãng đời độc thân trong khi không phải như thế. Đó là thách thức cuối cùng của em,” cô nói với vẻ trấn an, như thể điều đó khiến cho mọi chuyện êm đẹp. Rồi cô lại vui vẻ đi làm nhiệm vụ của mình.

Charlene quay lại và chia đồ uống. Sarah nhận một ly. Nó có màu hồng, thơm mùi trái cây và ngọt lự, và sau vài ngụm sảng khoái đầu tiên, Sarah tưởng nó không có cồn. Cô cảm nhận được tác động của nó khi đã quá muộn và nhận ra cô đã uống một loại cocktail rất mạnh. Cô đã uống bao nhiêu ly rồi nhỉ? cô tự hỏi. Cô đã quên không đếm. Lượt tới cô nhất định sẽ uống nước.

Đám đông trở nên cuồng loạn. Năm người đàn ông trên sân khấu đang xoay tròn một cách điên dại, những bắp thịt được bôi dầu bóng của họ ánh lên loang loáng trong ánh đèn. Sarah, người vừa nhận một ly cocktail do sơ suất và quyết định bỏ cuộc việc đếm xem mình đã uống bao nhiêu, đánh giá cao tài năng và thân hình của họ, nhưng cô không thật sự thích màn biểu diễn này lắm.

Cô liếc nhìn Elsa và Bron, họ cũng đang có vẻ đờ đẫn. Lily, Charlene và hai người còn lại mà Sarah không biết tên, đang nhảy lên nhảy xuống với những tiếng hò reo phấn khích. Lily được mời lên sân khấu để tham gia màn trình diễn. Cô ấy rất xuất sắc, Sarah thừa nhận, và chẳng xấu hổ chút nào trước những việc mà một người đàn ông mặc độc chiếc quần lọt khe có lông vũ đề nghị cô ấy làm. Giá mà cô cảm thấy hào hứng hơn với việc này. Làm một nhà tổ chức đám cưới đang khiến cô già trước tuổi! Có lẽ cô nên từ bỏ cái tinh thần trách nhiệm quá cao của mình. Xét cho cùng, Lily đã là một người trưởng thành.

“Cô ổn chứ, Sarah?” Elsa hét vào tai cô, rõ ràng nhận thấy bạn mình không được vui.

“Tôi chỉ cần một ly nước. Tôi không biết mình đã uống bao nhiêu ly cocktail rồi, và chúng quá ngọt.”

“Tôi sẽ đi lấy cho cô nếu cô muốn,” Elsa nói.

“Tôi sẽ đi!” Sarah nói, đứng dậy và lại ngồi xuống. Cô đột nhiên ý thức rằng mình đã uống quá nhiều.

“Không sao đâu mà,” Elsa nói. “Nhưng tôi sẽ không phải trả tiền cho nó chứ? Tôi đã hết sạch tiền.”

“Trong túi tôi còn một ít nếu cô cần,” Sarah nói. “Tôi đã mang theo ít tiền trước khi tới đây.” Cô quờ quạng bên dưới chân và tìm thấy cái túi, và tìm cái ví của cô trong đó. “Ồ. Tôi đã tiêu hết chỗ tiền đó lúc nào thế nhỉ?”

“Tôi sẽ đi lấy nước. Sau đó hẳn là đã đến lúc phải về nhà!”

Thế nhưng bằng cách nào đó Charlene đã lại lôi kéo họ vào một trò “thành thật hay thách thức” khác, và Sarah, lúc ấy đã khá mê mụ, thấy mình đang phải uống thêm vài ly rượu phạt nữa. Cô thực sự chỉ muốn về nhà ngủ ngay lập tức nhưng cô cần phải vào nhà vệ sinh trước đã.

Khi cô ra ngoài, phải mất một lúc cô mới tìm thấy cửa tòa nhà nhưng cuối cùng cô cũng ra đến vỉa hè. Elsa và Bron đã ở đó, trông có vẻ băn khoăn lo lắng.

“Charlene đã dẫn Lily và những người khác lên chiếc xe limousine. Họ nói nếu chúng ta không muốn đến một hộp đêm khác thì không cần phải miễn cưỡng,” cô nói.

“Tốt quá,” Sarah nói, biết rằng mình phải phát âm thật cẩn thận, cũng như cố gắng giữ mình đứng thẳng; vạn vật đang chao đảo với tốc độ nhanh đến chóng mặt. “Tôi thực sự không muốn uống thêm nữa. Tôi đã uống quá nhiều rồi. Hãy gọi một... một... chiếc xe mà chở ta đi từ nơi này sang nơi nọ ấy.”

Cô nhìn Bron và Elsa lục ví của họ để tìm tiền. “Lấy của tôi này,” cô hào phóng nói, lảo đảo và phải dựa vào một bức tường để khỏi ngã. “Tôi có nhiều tiền lắm.”

“Cô làm gì có,” Elsa nói. “Tiền của cô đã bị tiêu sạch rồi. Những ly cocktail đó rất đắt.”

Sarah cảm thấy mệt rũ người và ngồi lên một bậc thềm lưu động. “Nếu tôi được nghỉ ngơi một lát, chúng ta có thể đi bộ về nhà.”

“Tôi không nghĩ vậy,” Elsa kiên quyết nói khi cô và Bron nhìn nhau. Họ chưa bao giờ thấy Sarah như thế này. Họ cần về nhà, một cách an toàn. “Thứ nhất, đôi giày này đang làm tôi khốn khổ và thứ hai, nhà chúng ta cách đây hàng dặm đường.”

“Ồ,” Sarah nói, và nhắm mắt.

“Chúng ta cần gọi cho ai đó,” Bron nói.

“Gọi ai bây giờ? Tôi sẽ không gọi cho bố tôi đâu - trừ phi không còn cách nào khác,” Elsa nói. “Tôi không ngại gọi ông ấy nếu tôi bị lạc đường và cần được chỉ dẫn, nhưng lúc này ông ấy đã uống một, hai ly vang rồi, hoặc đang ngủ. Còn Laurence đang đi vắng.”

“Chà, tôi không thể gọi cho James. Anh ấy phải dậy rất sớm. Như thế là bất lịch sự.”

Sarah mở choàng mắt khi cô nghe Elsa hoặc Bron nói, “Hugo!”

“Đúng,” cô lẩm bẩm và lại nhắm mắt.

***

Sarah có vẻ đã ngủ một lúc lâu. Cô đã có vài giấc mơ rất kỳ lạ, trong đó cô thấy mình đang ở trên một chiếc xe với Hugo. Anh đang đưa cô đi đâu đó. Bron và Elsa cũng có mặt và hình như họ đang nói chuyện về cô, nhưng cô không hiểu được họ nói gì. Rồi cô tỉnh dậy và hóa ra đó hoàn toàn là sự thật, dù vẫn hơi mơ hồ.

“Ơn Chúa vì tôi không mơ rằng mình đang khỏa thân đi bộ trên đường,” cô nói và Hugo bật cười, lúc này trên xe có vẻ chỉ còn một mình anh.

“Ổn rồi, cưng ạ, tôi sẽ dìu cô vào tận giường.”

“Tôi không muốn lên giường với anh, Hugo ạ. Mặc dù tôi thật sự thích anh.”

“Cô thích tôi à?”

Sarah gật đầu. “Ừm. Nhưng tôi sẽ không ngủ với anh đâu bởi vì anh sẽ làm trái tim tôi tan nát.”

“Cô không cần phải ngủ với tôi, nhưng tôi sẽ không làm trái tim cô tan nát.”

“Thật không?”

“Thật, nhưng bây giờ chúng ta sẽ không nói về chuyện đó.”

***

Vào buổi sáng, cô sợ hãi khi nhớ lại mọi chi tiết của việc xảy ra đêm qua. Cô nhận ra Hugo không chỉ đã cởi gần như toàn bộ quần áo của cô và đưa cô lên giường, mà anh còn để sẵn một ly nước lớn và một cái bát cho cô. Ý thức được rằng anh đã nhìn thấy cô khi cô đang say khướt khiến cô còn đau đớn khổ sở hơn cả cảm giác váng vất sau cơn say.

“Ăn một cái sandwich kẹp thịt xông khói đi,” anh khuyên cô khi anh gọi điện cho cô một lát sau đó để xem liệu cô có ổn không. “Và uống một ly nước cam.”

“Tôi rất, rất xin lỗi,” cô nói, quá mệt mỏi đến mức chẳng còn biết xẩu hổ là gì. Một cái đầu có thể thật sự nứt toác ra được không nhỉ?

Anh cười. “Cô là một người say rất thú vị, Sarah ạ. Đừng lo lắng về chuyện đó.”

Sau khi anh chắc chắn rằng cô đã có mọi thứ cần thiết để vượt qua cơn váng vất và ngắt máy, Sarah nhớ lại những gì cô đã nói về chuyện anh làm tan nát trái tim cô. Cô cũng nhớ anh đã nói rằng anh sẽ không làm thế. Lúc đó cô đã không tin anh và bây giờ cô cũng không tin anh.

Bron đang ở trong khu vườn nhỏ, làm thứ mà cô hy vọng sẽ là cái bánh giả cuối cùng, nghĩ rằng chí ít thao tác làm những bông hoa bằng kem của cô đã rất nhanh gọn do đó đến khi nào làm cái bánh thật, trong một vài ngày tới, cô hẳn đã thành thạo với nó. Cô cần như vậy khi chỉ còn vài ngày nữa là tới đám cưới của Carrie.

“Xin chào,” một giọng phụ nữ cất lên. “Tôi có làm phiền cô không? Tôi đến để xem cô đang xoay xở ra sao, và hẹn cô một buổi làm tóc, nếu có thể.”

Cô ngẩng lên và thấy Vanessa.

“Chúa ơi!” Vanessa tiếp tục, chỉ vào thứ Bron đang làm. “Nhìn xem! Nó thật tuyệt vời!”

Bron cảm thấy hài lòng. “Đó là cái cuối cùng. Tôi đang hy vọng sẽ không phải làm thêm nữa. Bà có thích chúng không?”

“Chúng đẹp thật đấy! Cô có thể làm cho tôi một cái không?”

“Dĩ nhiên. Bà có thể lấy một trong những cái bánh giả này khi đám cưới kết thúc. Tôi không biết Carrie sẽ muốn làm gì với chúng.”

“Thực lòng mà nói, tôi muốn một cái không có pha lê,” Vanessa nói.

“Ừm, tôi hiểu ý bà, nhưng tôi nghĩ vì chiếc váy của Carrie được bao phủ trong chúng, nên những viên pha lê là cần thiết. Bà uống cà phê nhé?” Bron hỏi.

“Ừm, nhưng để tôi tự pha lấy. Cô muốn uống gì?”

“Tôi e rằng tôi chỉ có cà phê hòa tan thôi,” Bron nói, đột nhiên hơi lo lắng trước ý nghĩ bà chủ nhà của cô tự pha cà phê cho mình.

“Cũng được. Uống quá nhiều cà phê nguyên chất khiến bụng dạ tôi bồn chồn.”

Bron cười và bắt đầu bơm một bông hoa khác. Bây giờ cô đang làm phần đỉnh của quả cầu, nên cô phải đứng trên một cái bục để làm việc. Cô tự hỏi, nếu Vanessa muốn làm tóc, tại sao bà ấy không chỉ gọi điện để hẹn cô thôi. Bà ấy còn có một lý do nào khác để ghé qua hay bà ấy chỉ đang tỏ ra thân thiện? Vài phút sau, khi Vanessa đi ra với hai cái tách bốc khói và yên vị trên cái ghế băng bên cạnh Bron, Bron mau chóng nhận ra bà ấy nhất định có điều gì đó muốn nói. Sau khi họ ấn định xong ngày giờ cụ thể để Bron đến làm tóc cho Vanessa vào tuần sau và Vanessa hỏi han cô về việc chuẩn bị cho đám cưới của Carrie và nói bà đang nôn nóng đợi số tiếp theo của tờ Người nổi tiếng phát hành - bà coi việc cập nhật những tin tức lượm lặt là công việc của bà - bà quay sang Bron và nói với vẻ dứt khoát, “Giờ thì nói cho tôi nghe, cô và James có hòa thuận với nhau không?”

Bron nuốt ực một ngụm cà phê lớn, “Ờ, chúng tôi không gặp nhau nhiều, chúng tôi đều rất bận...”

“Sao lại thế nhỉ,” Vanessa ngắt lời cô. “Tôi đã thấy anh ta giúp cô làm bánh mà.” Bà nhìn xoáy vào Bron. Bà chủ nhà của cô đã theo dõi cô sao? Vì đã khá hiểu Vanessa, cô biết bà ấy có thể làm như vậy lắm.

“Tôi nghĩ anh ta rất hấp dẫn - ý tôi không phải là tôi thích những anh chàng trẻ tuổi đâu - mà là tôi luôn thấy anh ta rất điển trai,” Vanessa tiếp tục.

“Vâng, đúng là anh ấy rất điển trai.” Bron thận trọng.

“Nhưng cô không thích anh ta à? Không có sức hấp dẫn nào à? Ý tôi là, cô có bị anh ta thu hút hay không?”

Bron không thể tin bà chủ nhà của cô lại táo bạo như thế, rồi cô bật cười.

“Ồ, tôi đang lỗ mãng quá chăng? Nếu cô không thích anh ta...”

“Không phải thế,” Bron đỏ mặt.

“À, vậy là cô thích anh ta?” Vanessa rõ ràng quyết tâm tìm hiểu bằng được. “Tối hôm trước tôi vừa mới nói với Donald rằng hai người đẹp đôi biết chừng nào. Dĩ nhiên ông ấy dặn tôi không được can thiệp, nhưng... Dù sao đi nữa, nếu cô thích anh ta, vậy thì còn vấn đề gì nữa?”

Bron tự hỏi liệu cô có nên thẳng thắn như Vanessa không. Có lẽ cuối cùng bà ấy cũng sẽ moi được thông tin từ cô; bà ấy giống như một con chó sục đang đào một khúc xương vậy. Vanessa nở một nụ cười khuyến khích. Bron nhìn xuống tách cà phê của mình. Có lẽ cô nên giãi bày tâm sự với một người như Vanessa, việc nói chuyện với bà ấy phần nào giống như đang giãi bày tâm sự với mẹ cô vậy. “Tôi không nghĩ anh ấy thích tôi. Tôi nghĩ tôi đã nhiều lần ‘bật đèn xanh’ cho anh ấy. Tôi đã mời anh ấy ăn cơm, mang bánh cho anh ấy, rủ anh ấy mang những thứ này đến nhà Elsa,” cô chỉ vào những cái bánh giả, “để anh ấy có thể thấy bạn bè tôi dễ thương thế nào, nhưng chẳng ích gì cả.” Cô thở dài.

“Nếu anh ấy thích tôi, chắc chắn lúc này anh ấy đã phải có một động thái nào đó rồi. Chúng tôi hợp nhau, nhưng tôi nghĩ anh ấy chỉ coi tôi như một người bạn thôi.”

“Vớ vẩn! Dĩ nhiên là anh ta thích cô. Một cô gái đáng yêu như cô, ở ngay căn nhà bên cạnh. Anh ta là đàn ông mà.”

“Nhưng như bà đã nói, nếu không có sức hấp dẫn nào...”

Vanessa nhấp ngụm cà phê và rồi lắc đầu. “Tôi chắc chắn không phải thế.” Bà nghĩ trong một thoáng và rồi vỗ vỗ bàn tay Bron. “Có thể anh ta nghĩ bây giờ vẫn còn là quá sớm với cô sau chuyện với...?” Bà ngừng lại.

“Roger.”

“Đúng. Không một người đàn ông nào muốn làm một kẻ thay thế. Họ quá kiêu hãnh. Và mặc dù tôi không biết mọi chi tiết, nhưng tôi có ấn tượng rằng anh ta vừa mới bước ra khỏi một mối quan hệ có kết thúc tồi tệ khi anh ta đến đây lần đầu tiên, một vài năm trước. Có lẽ anh ta không muốn cô dùng anh ta để lấp chỗ trống và làm tan vỡ trái tim anh ta một lần nữa.”

“Bà nghĩ thế thật sao?” Bron khẽ nói, nhận ra có thể Vanessa đã đúng phần nào. Bây giờ vẫn còn là quá sớm sau chuyện với Roger và James có thể cho rằng cô là một ả đàn bà chẳng ra gì khi nghĩ về một người đàn ông khác một cách quá nhanh chóng như vậy. Có lẽ anh đang cố gắng nhẹ nhàng từ chối cô. Thật đáng xấu hổ.

Vanessa sốt sắng với chủ đề này.

“Đúng vậy. Anh ta khá nhạy cảm, cô biết đấy.” Bà ngừng lại. “Vậy chúng ta sẽ làm gì với chuyện này?”

“Chuyện gì cơ?” Bron lúng túng.

Vanessa ra dấu ngụ ý rằng Bron đã không hiểu một điều rất đơn giản. “Cô phải chủ động, cưng ạ! Cô phải làm điều gì đó để chuyện này xảy ra. Chúa ơi! Nếu phụ nữ chỉ biết chờ đợi đàn ông đến với mình, loài người chắc đã tuyệt chủng từ hàng thiên niên kỷ trước!”

“Ồ. Bà nghĩ vậy à?”

“Đó là sự thật. Nào, chúng ta sẽ làm gì với cái gã đàn ông ngớ ngẩn không biết nắm bắt lấy cơ hội ở ngay trước mũi anh ta bây giờ nhỉ?”

Bron nhún vai. “Anh ấy cực kỳ có ích. Anh ấy đã làm tất cả những cái bệ đỡ cho những cái này.” Cô chỉ vào cái cây. “Và anh ấy còn làm khung sườn cho cái bánh thật nữa.”

“Cô không cần một người bạn đỡ đần - mặc dù một người đàn ông tháo vát là một phần thưởng tuyệt vời...” Vanessa nói, đi chệch ra ngoài vấn đề đang bàn. “Ừm, để tôi xem nào... tôi biết - cô cần đưa anh ta tới đám cưới. Tại sao cô không nhờ anh ta chở cô đến đó nhỉ? Suy cho cùng, cô sẽ cần sự giúp đỡ với những cái cây kia. Cô sẽ không thể nhét quá một, hai cái vào trong cái xe nhỏ của cô.”

“Nhưng anh ấy sẽ phải nghỉ làm.” Bron bắt đầu cảm thấy le lói hy vọng. Có lẽ Vanessa nói đúng, và anh chỉ cần một chút thúc đẩy nữa.

“Dễ thôi. Tôi có thể giúp cô chuyện đó. Anh ta còn rất nhiều ngày phép. Nghe này, tôi sẽ bảo anh ta đưa cô đi. Anh ta có thể từ chối nếu anh ta thực sự không muốn, nhưng tôi nghĩ anh ta chỉ cần một chút thúc đẩy. Cô sẽ ở lại ngôi nhà nơi tổ chức đám cưới trong bao lâu?”

“Một vài ngày. Tôi thực sự không nghĩ tôi có thể vận chuyển cái bánh đã phủ kem sẵn và việc phủ kem sẽ mất nhiều thời gian.” Cô nhấp một ngụm cà phê khác. “Mặc dù bây giờ tôi có thể làm những bông hoa này khá nhanh, nhưng với cái bánh thật thì sẽ hơi khác. Và rồi khi cái bánh đã được làm xong, tôi phải làm tóc và trang điểm cho Carrie. Cả những cô bé phù dâu nữa chứ, mặc dù chúng còn nhỏ, nên tôi sẽ không cần làm gì nhiều với chúng.”

“Hai, ba ngày bên nhau là đủ rồi.” Vanessa đã quay lại với cái thế giới mai mối nho nhỏ của bà. “Có thể anh ta không dám ‘tấn công’ cô khi cô đang sống ngay bên cạnh vì sợ cô không thích. Suy cho cùng, sẽ thật khó xử nếu tình huống đó xảy ra.”

Bron thở dài. “Tôi không thấy...”

Vanessa lại vỗ vỗ lên tay cô như một người mẹ. “Cô sẽ nghĩ được điều gì đó khi hai người bị đẩy vào nhau trong những hoàn cảnh khó khăn, nhưng cô phải nhớ rằng đàn ông có thể rất chậm chạp.” Bà đứng dậy và phủi phủi váy. “Cứ để đó cho tôi, cưng à. Tôi yêu công việc mai mối!”

***

James đưa Bron đến Somerby thật. Cô không biết Vanessa đã nói gì với anh, nhưng anh đã đồng ý nghỉ làm và giúp Bron. Lúc này anh đã đi đỗ xe và Rupert sẽ bảo anh phải đặt những cái bánh giả ở đâu, và đàn chó đã đi theo họ. Sarah đang dẫn Bron đi tham quan một vòng.

“Họ đã sửa sang nó rất nhiều!” Sarah nói. “Tôi cứ quên mất rằng cô chưa được nhìn thấy nó lúc trước, lúc ấy nó khá trống trải và trơ trụi, nhưng bây giờ, nó thật tuyệt vời!”

Khi họ đi thơ thẩn xung quanh ngôi nhà, Bron liên tục thốt lên những tiếng kêu ngưỡng mộ. Nó khiến cô thấy sửng sốt. Quả là một điền trang thực thụ, như trong một cuốn tiểu thuyết. Thế mà lại có người thực sự sống ở đây. Khi Sarah liến thoắng nói về những cái gờ đắp nổi trên trần nhà, Bron cảm thấy cô ấy khá căng thẳng, sắp xếp tất cả mọi việc đâu vào đấy quả là một trách nhiệm nặng nề, đặc biệt là khi bạn còn phải quan tâm đến đám cưới của em gái bạn nữa.

“Trông cô có vẻ mệt mỏi, Sarah ạ, cô có ổn không?” Bron hỏi.

“Tôi ổn mà, chỉ là sự căng thẳng trước đám cưới thôi.” Cô cười một cách khá gượng gạo. “Tất cả các nhà tổ chức đám cưới đều bị như vậy, thậm chí còn căng thẳng hơn cả cô dâu nữa.”

“Mọi người đã đến cả chưa? Hugo đâu?” Cô đang nóng lòng muốn hỏi liệu có chuyện gì xảy ra giữa Sarah và Hugo đêm hôm nọ không.

“Anh ấy đã đến và đã đi chợp mắt một giấc rồi.”

“Tôi hy vọng anh ấy không lợi dụng cô sau bữa tiệc chia tay quãng đời độc thân của Lily,” Bron trêu. “Elsa và tôi khá lo lắng khi để cô lại một mình với anh ấy, nhưng anh ấy cứ khăng khăng như vậy.”

Sarah càu nhàu. “Đừng nói với tôi về đêm đó nữa. Ôi, những con ma men.”

“Nhưng anh ấy chăm sóc cô tốt chứ?” Bron vẫn kiên trì.

“Dĩ nhiên. Anh ta dìu tôi vào giường, để lại một ly nước lớn, một cái bát và về nhà.”

Bron nhận thấy một thoáng thất vọng trong giọng Sarah. “Chỉ thế thôi à?” Cô hỏi.

“Ờ, quả là đáng xấu hổ. Tôi đã nói với anh ta là tôi thích anh ta.”

“Và?”

“Chẳng ích gì, anh ta không thể thích tôi...”

“Tôi chắc chắn anh ấy thích cô, Sarah ạ. Anh ấy cực kỳ quan tâm đến cô. Khi chúng tôi gọi điện cầu cứu, anh ấy chẳng hề do dự mà chui ngay vào xe.”

“Anh ta là người tốt bụng và tôi nghĩ anh ta thích tôi nhưng...” Cô ngập ngừng. “Anh ta đã đính hôn với một người bạn của Fen và Rupert.”

“Cái gì?” Bron ngạc nhiên hỏi. “Cô có chắc không? Tôi tưởng anh ấy độc thân. Anh ấy chắc chắn chưa bao giờ nhắc đến cô ta.”

Sarah gật đầu. “Tôi biết, nhưng anh ta đã đính hôn, tin tôi đi.” Cô thở dài. “Đừng nói gì cả. Tôi không muốn anh ta biết tôi quan tâm đến chuyện đó.”

Bron cau mày, nhưng trước khi cô có thể đáp lời, Sarah tiếp tục. “Ý tôi là, tôi thực sự không quan tâm đến chuyện đó. Dù sao đi nữa, nó quá phức tạp và tôi có quá nhiều việc phải làm nên chẳng còn tâm trí đâu mà lo lắng về những thứ như vậy. Nào, đây là chỗ ngủ của cô.”

Nỗi thông cảm với bạn khiến Bron từ bỏ chủ đề này, nhưng khi cô theo Sarah đến một cái chuồng heo hay thứ gì đó tương tự được cải tạo lại, cô ước gì mình có thời gian để nói về nó một cách kỹ lưỡng. Cô cảm thấy Sarah muốn kể với cô nhiều hơn nữa. Hugo đã đính hôn thật ư? Nếu vậy, tại sao anh ấy lại từ bỏ mọi thứ để lao đến bên cô ấy khi nghe tin cô ấy cần giúp đỡ? Và biểu lộ sự quan tâm một cách quá hiển nhiên như thế với cô ấy? Đêm đó Bron cũng hơi say nhưng cô có thể thề rằng Hugo đã nhìn Sarah với ánh mắt còn hơn cả trìu mến.

Có lẽ cô ấy sẽ kể với Bron tất cả vào một thời điểm nào đó trong hai ngày tới. Bron là một người biết lắng nghe và cô sẽ sẵn sàng ở bên bạn mình mỗi khi cô ấy cần cô.

“Họ sẽ cho thuê những căn nhà được cải tạo lại này, nhưng cô là người đầu tiên được ở đây,” Sarah nói khi cô mở cánh cửa. “Tuyệt đẹp, đúng không?”

“Đúng vậy! Tôi yêu những bức tường quét vôi trắng và tấm thảm kết bằng vải vụn này. Nó giống như một ngôi nhà nhỏ ở Hy Lạp vậy.”

“Nhưng vì đây là nước Anh nên nó còn có một cái lò sưởi đốt củi nữa. Mặc dù bây giờ cô sẽ chưa cần tới nó. Không thể tin nổi là thời tiết lại đẹp như thế! Chỉ cần nó kéo dài đến Chủ nhật thôi, sau đó trời muốn mưa thế nào cũng được.”

“James nói chúng ta cần mưa. Anh ấy đang lo lắng về những ngôi nhà kính của anh ấy. Vanessa đã hứa bà ấy sẽ tưới tắm mọi thứ trong khi anh ấy đi vắng, nhưng tôi không chắc anh ấy tin tưởng bà ấy.”

“Anh ta ở trong căn nhà lưu động được không? Tôi không muốn xếp anh ta ở đây, với cô. Tôi đã nói với Fen rằng chuyện giữa cô và anh ta chưa đi xa tới mức đó.”

Bron nhăn nhó. “Anh ấy nên sớm tiến thêm một bước nữa, nếu không Vanessa sẽ sa thải anh ấy.” Cô bật cười. “Hoặc tôi nên sớm tiến thêm một bước nữa, nếu không bà ấy sẽ sa thải tôi!”

“Bà ấy ghê gớm thế cơ à? Nhưng mà, cô đâu có làm việc cho bà ấy, đúng không?”

“Đúng, chỉ là hôm nọ bà ấy đã tỏ ra rất kiên quyết với chuyện này. Và bà ấy đã bảo anh ấy đưa tôi đi, với tất cả những cái cây của tôi. Đôi khi bà ấy cực kỳ hách dịch.” Cô giải thích với Sarah về những lời động viên của Vanessa.

“Ừm, tôi vẫn nhớ lúc bà ấy làm mẹ cô dâu. Bà ấy còn hơn cả lỗ mãng.” Sarah mỉm cười. “Thôi, tôi phải đi làm việc tiếp đây. Hãy tới ngôi nhà chính khi nào sẵn sàng nhé và tôi sẽ chỉ cho cô chỗ để cô có thể bắt đầu hoàn thiện cái bánh.”

Sarah quay trở lại ngôi nhà chính, thầm đánh dấu trong đầu những việc đã làm xong. Cô phải tìm cái bìa kẹp hồ sơ của cô và bắt đầu đánh dấu vào đó. Cô mừng vì Bron đã mang cái bánh tới nơi an toàn. Có vẻ như cả kiếp người đã trôi qua kể từ lúc cô tới đây, háo hức được dẫn đi xung quanh để xem ngôi nhà đã thay đổi thế nào.

Lũ chó đã quanh quẩn bên mắt cá chân cô khi Rupert hôn cô.

“Anh chị đã hoàn thiện xong mọi thứ chưa?” Cô hỏi.

Fenella cười. “Cô sẽ phải đích thân xem xét, nhưng tôi nghĩ chúng tôi đã làm khá tốt. Vẫn còn sót lại vài chỗ dơ dáy, nhưng tôi chắc chắn chúng tôi có thể che giấu chúng. Chúng tôi đã làm việc gần như không ngừng nghỉ.”

“Ồ, tốt lắm! Làm ơn dẫn tôi đi xem mọi thứ nào.”

“Nghĩa là cô không muốn uống cà phê trước?” Rupert hỏi, ra dáng một vị chủ nhà.

“Anh cứ pha cà phê đi, bọn em sẽ quay lại ngay thôi,” Fenella nói.

“Con đường dẫn lên nhà nguyện trông thật ấn tượng!” Sarah kinh ngạc. “Và thật tuyệt khi chúng ta có thể cung cấp dịch vụ trọn gói. Người ta có thể kết hôn trước rồi tổ chức nghi lễ ở đây, nhưng như thế này mới thật hoàn hảo.”

“Mục sư địa phương đã giúp đỡ chúng tôi rất nhiều,” Fenella nói. “Và quỹ trùng tu mái nhà thờ của ông ấy cũng đã được làm đầy thêm!”

Sarah cười.

“Carrie và Rick đã phải đến gặp mục sư ít nhất là hai lần,” Fenella tiếp tục.

“Ồ, bây giờ chị đã gọi anh ta là Rick rồi kia à?” Sarah nói, trêu chọc. “Chẳng mấy chốc chị sẽ gọi tất cả các ngôi sao khác bằng tên thôi.”

“Tôi thực sự hy vọng như vậy!” Fenella nói. “Nhưng ơn Chúa vì họ đã chọn ở trong một khách sạn. Nếu cô ấy thấy tình trạng của nơi này, cô ấy sẽ nghĩ nó chẳng bao giờ xong kịp lúc mất. Họ sẽ mang theo rất nhiều nhân viên an ninh.”

“Vâng, và lần này chị thật may mắn, một khi Somerby đã có tên trên bản đồ địa điểm tổ chức đám cưới, sau khi được đăng lên tạp chí Người nổi tiếng, chị sẽ suốt ngày bị cánh săn ảnh quấy rầy.”

Fenella tỏ vẻ kinh hoảng. “Cô đang đùa đấy à?”

“Chỉ một chút thôi.”

“Ý cô là cô chỉ đang đùa một chút? Hay là tôi sẽ chỉ bị quấy rầy một chút thôi?”

“Cả hai! Nhưng như tôi đã nói với Carrie hôm nọ, địa thế của tòa nhà giúp chúng ta dễ dàng kiểm soát được điều đó hơn.”

“Ồ, Chúa ơi! Thôi, hãy đến xem phòng khách đã nào.”

Phòng khách thật đẹp. Sự kết hợp giữa lớp giấy dán tường có hình những con vẹt đầy màu sắc và bức bích họa đã được hoàn thiện, với những cái cây được vẽ như thật leo lên những cái gờ đắp nổi trên trần. Các bức tường được vẽ theo luật xa gần, tạo ấn tượng về một khu vườn Địa đàng trải rộng đến những ngọn đồi. Mặt trời và ánh đèn, cả thực và hư cấu, lấp đầy căn phòng với màu vàng kim.

Những cây cọ thật trồng trong những cái chậu đặt ở góc phòng cũng góp phần tạo nên không khí của một vùng đất xa xôi. Những vòng hoa quẩn quanh những cái cột được sơn vẽ và những cái cột thật trông quá giống thực đến nỗi Sarah gần như tin chắc rằng một con linh dương sẽ phi ra khỏi bức bích họa và nhúng mũi vào một cái bình cắm những nhành lá trên mặt lò sưởi.

“Ôi, Fenella!” Sarah thốt lên, đôi mắt mở to khi thu vào mọi chi tiết. “Nó đẹp như thiên đường vậy! Thật là hoàn hảo!”

“Tôi đã tự tay vẽ đấy,” Fenella tự hào nói. “Tôi đã làm việc gần như không ngừng nghỉ suốt từ lúc gặp cô lần cuối. Ngoài ra tôi còn phải giúp Rupert trang hoàng những chỗ khác nữa, vì vậy tôi thực sự đã có vài ngày dài mệt mỏi.” Cô ngáp và cười.

“Tôi cảm thấy rất ấn tượng. Bây giờ, chị hãy cho tôi xem phần còn lại đi,” Sarah nói.

“À, ờ, đây là chỗ chúng tôi chưa làm kịp,” Fenella nói, chỉ vào một hành lang. “Tôi đã nghĩ đến việc chăng một tấm màn chỗ lối vào, nhưng nó có thể khiến người ta nghĩ rằng chúng tôi vẫn đang sửa sang,” cô tiếp tục. “Dĩ nhiên đó là sự thật, nhưng chúng tôi không muốn công bố điều đó.”

Sarah ngẫm nghĩ, “Ừm, nghe này, tại sao chúng ta không đặt ở đây vài cái lọ hay bình hay thứ gì đại loại thế và cắm vào đó những nhành cây - dĩ nhiên là những nhành cây lớn - nhỉ. Nó sẽ tạo ra cảm giác rằng có một khu rừng trong nhà chị, và chỉ cần giăng lên vài cái đèn nhấp nháy là người ta sẽ không đi tới đây. Nó sẽ phù hợp với cái chủ đề thật/giả và nếu chị không dựng lên những cái rào chắn tự nhiên như vậy thì người ta sẽ đi mò mẫm khắp nơi, tìm nhà vệ sinh.”

Khuôn mặt Fenella lộ rõ vẻ khiếp đảm. “Tôi nghĩ đó là một ý kiến hay, thực sự đấy, nhưng tôi không có thời gian để làm thế. Tôi sẽ chỉ dựng lên một tấm biển, ‘Những kẻ xâm phạm sẽ bị truy tố’.”

Sarah cười. “Nhưng thử nghĩ xem sẽ thú vị biết bao nếu có một khu rừng ở đây! Bạn của Bron là James...”

“Cái người sẽ ngủ trong căn nhà lưu động ấy hả?”

“Vâng. Chúng ta sẽ nhờ anh ta làm việc đó. Anh ta là một thợ làm vườn. Một khi anh ta đã giúp được Bron với những cái cây giả, anh ta có thể đốn những cái cây thật. Chúng ta đã biết chiếc bánh sẽ được đặt ở đâu chưa?”

“Ở đây.” Fenella mở cánh cửa dẫn vào phòng ăn.

“Chao ôi!” Sarah nói, run bắn lên vì vui sướng. “Tuyệt thật đấy! Chị đã tạo ra không gian hoàn hảo nhất để tiếp đón các vị khách!” Bây giờ cô có thể dễ dàng hình dung ra hai hàng cây giả nối đuôi nhau kéo dài, lấp lánh trong ánh đèn, dẫn tới cái bánh cưới lớn hơn tất cả những cái khác ở phía cuối. “Hẳn là chị đã trang hoàng lại hoàn toàn - bây giờ thì nó chẳng còn vẻ gì là cũ nát nữa cả!”

“Nó đã khiến chúng tôi mất rất nhiều thời gian,” Fenella nói, mệt mỏi khi nhớ lại.

“Trong hai ngày đầu chúng tôi không chịu đi thuê một cái giàn giáo di động dạng tháp và tôi đã phải ngồi cheo leo trên đỉnh một cái thang, một việc tôi rất ghét, và leo lên leo xuống mỗi lần cây cọ của tôi cần thêm sơn.”

“Chị không thể treo thùng sơn vào cái thang sao?”

“Tôi có thể nếu tôi có một thùng sơn vừa phải, nhưng chúng tôi chỉ có những cái thùng khổng lồ đựng đầy sơn trắng mà tôi đã pha một ít màu vào. Dù sao đi nữa, Rupert, người lúc ấy đang xây lại những cái chuồng heo - chỗ Bron sẽ ở - đã bước vào và nói việc tôi đang làm thật kỳ cục. Anh ấy đã vào thị trấn và mang cái giàn giáo di động về. Anh ấy chỉ thuê nó vì vậy nó phải được trả lại nhưng tôi muốn giữ nó. Tốt hơn rất nhiều so với những cái thang khủng khiếp kia. Suy cho cùng, chúng tôi vẫn còn phải trang trí rất nhiều.”

“Chị đã làm rất tốt, Fen ạ, tôi không hiểu sao chị có thể làm xong kịp lúc.”

“Bằng cách lao động cật lực từng giờ từng phút mà Chúa gửi tới,” Fenella nói.

“Từng giờ từng phút ấy đều đã đem lại thành quả xứng đáng, thật sự thế. Bây giờ khi đã xong việc, chị có được địa điểm tuyệt vời này đây.”

Fenella gật đầu. “Đó chính là động lực của chúng tôi.” Cô thở ra một hơi thật dài. “Cô thực sự nghĩ chúng ta phải bận tâm tới chuyện kiếm những nhành cây để cắm vào những cái bình à?”

“Đúng vậy,” Sarah nói. “Tôi sẽ nhờ James khi nào họ tới đây. Anh ấy sẽ làm việc đó. Và Elsa cũng sắp đến rồi. Cô ấy có thể có thời gian để giúp anh ta.”

***

Elsa đến ngay sau Bron và James và được Fenella dẫn tới căn phòng ngủ được dành cho Carrie khi nào cô ấy tới đây. Cô ấy có thể bỏ đồ đạc của mình ở đó, chỉnh trang lại lớp trang điểm và dùng nó làm phòng nghỉ. Nó cũng sẽ hữu ích với các phù dâu.

“Thật ra, nó là phòng ngủ của chúng tôi,” Fenella nói với vẻ nuối tiếc. “Nó là căn phòng duy nhất có buồng tắm riêng ở thời điểm này, vì vậy tôi phải nhường lại nó. Chúng tôi hơi thiếu những căn phòng ngủ đã được hoàn thiện.”

“Nó thật là đẹp!” Elsa nói. “Và quá rộng! Chị có thể tổ chức cả một buổi khiêu vũ trong này.”

“Vâng, nó có kích cỡ khá lớn.”

“Nó phải to bằng cái xưởng làm việc ở nhà tôi,” Elsa nói, cảm thấy cần phải nhấn mạnh với Fenella rằng căn phòng ngủ này khổng lồ đến mức nào, “mà cái xưởng đó đã chiếm cả một tầng của một nhà máy cũ.”

“Ồ, thế thì cũng khá lớn, nhỉ?”

Elsa gật đầu. “Tôi sẽ xuống lấy giá treo quần áo, sau đó tôi sẽ bắt đầu mang những cái váy lên. Khi nào thì các cô bé phù dâu tới?”

“Tôi đã ghi lại giờ chúng tới vào đâu đó. May là chúng sẽ không đến cùng lúc.”

“Sau khi chúng thử váy và tôi đã làm xong những chỉnh sửa cần thiết nếu có, tôi có thể giúp chị. Sarah nói cô ấy đang đưa ra những yêu cầu vô lý và tôi chắc hẳn giúp đỡ được ít nhiều.”

Fenella cười. “Sarah thật là tuyệt vời, đúng không?”

Elsa gật đầu. “Nhưng cô ấy thừa nhận là cô ấy có thể khá khắt khe. Cô ấy có những tiêu chuẩn rất cao.”

“Điều đó chẳng có gì sai cả. Mà này, cô và Sarah hài lòng với mấy căn gác mái chứ?” Fenella tiếp tục. “Mỗi người được ở một phòng, như vậy đỡ hơn là phải ở chung, nhưng chúng khá nhỏ. Và lúc nào tắm thì cô nhớ phải mở vòi nước nóng một lúc đã. Nước nóng cuối cùng sẽ chảy ra.”

“Trông chúng rất dễ thương; chúng tôi sẽ ổn khi ở đó,” Elsa nói. “Tôi rất thích những chiếc rèm - chất vải thật đẹp.”

“Có lẽ chúng là đồ cổ xịn đấy,” Fenella nói. “Chúng tôi đã tìm thấy chúng trong một cái rương cũ. Thôi, nói chuyện về rèm cửa thế đủ rồi. Tôi phải tìm James và nhờ anh ấy đốn vài cái cây. Gần đây có một khu rừng nhỏ - tôi chắc chắn chúng ta sẽ không bỏ phí nó. Chúng tôi không thể để tạp chí Người nổi tiếng phát hiện ra cái hành lang chưa được sửa sang của chúng tôi!”

***

Bron đang ở trong bếp, nhìn những cái bánh thật. Có sáu cái và cái ở trên đỉnh đã được phủ kem. Đó là một cái vòm nhỏ với những bông hoa bằng kem màu xanh có tâm là những viên pha lê. Cô đã dồn khá nhiều tâm sức cho nó và làm nó một cách quá hoàn hảo đến mức cô hy vọng mình sẽ thành công khi phủ kem nốt chỗ bánh còn lại. Cô có mấy cái hộp nhựa lớn đựng kem đã làm sẵn, đủ số lượng ống phun kem và túi đựng kem để dựng lên một cửa hàng nhỏ và hoàn toàn sẵn sàng để bê cái bánh sang căn phòng nơi nó sẽ được trưng bày, chỉ có điều cô lại cảm thấy lo lắng. Cô đã tập làm những bông hoa cho đến khi có thể thao tác rất nhanh, nhưng làm việc trong chốn an toàn nơi căn bếp của Veronica, với Veronica ở ngay bên cạnh để xin lời khuyên, là một chuyện. Bây giờ cô phải ghép các lớp bánh với nhau và thật sự kết thúc việc này.

Fenella đi vào. “Cô làm đến đâu rồi? Cô có muốn một người giúp cô mang chúng lên gác không? Tôi sẽ nhờ Rupert. Tôi vẫn đang cố gắng tìm đủ những cái chăn và ga giường. Tôi biết tôi có nhiều lắm, mẹ tôi đã cho tôi hết chỗ chăn ga cũ của bà, nhưng tôi không thấy chúng đâu cả! Tôi đã làm phần lớn trong số chúng...” Fenella ngừng lại khi cô thấy vẻ mặt khá bối rối của Bron. “Tôi sẽ đi tìm Rupert. Anh ấy có thể giúp cô.”

Bron muốn được James giúp hơn vì anh sẽ biết phải làm gì, nhưng anh đã được phái vào rừng với một chiếc kéo tỉa cây, một cái cưa và một cái thang. Cô hoàn toàn đồng ý rằng anh là người thích hợp nhất với công việc đó, nhưng anh cũng là người thích hợp nhất với việc bê những cái bánh của cô; lúc này anh đã có kinh nghiệm với chúng và biết cách xử lý chúng. Cô không chắc là cô muốn phó thác chỗ bánh của cô cho Rupert, mặc dù anh ta rất dễ thương, nhưng anh ta có thể đánh rơi thứ gì đó quan trọng.

Tuy nhiên, cô vẫn mỉm cười lịch sự với anh khi anh xuất hiện, mặc chiếc quần jean vấy sơn và một cái áo dài tay bị sờn.

“Tôi cho rằng cô cần giúp đỡ?” Và anh bê lên các khúc bánh đã được chồng lên nhau và đi ra khỏi phòng.

Mặc dù Bron biết cô cần đi tới đâu, nhưng cô không rõ đường lắm. Rupert thật dễ thương nhưng cô lo rằng sự bận rộn của anh có thể khiến anh không dành cho cái bánh của cô đầy đủ sự quan tâm và chú ý mà nó đòi hỏi. Cô nhấc cái bánh trên cùng đã phủ kem lên và đi theo anh, sải bước nhanh nhất có thể với một vật mong manh dễ vỡ như thế trên tay.

Cô có thể nghe thấy anh đang nói chuyện với ai đó bằng giọng nói sang sảng và cô biết anh chẳng chú ý gì đến cái bánh. Cô rảo bước và tìm thấy cầu thang, đang được trải một tấm thảm làm bằng da thô - một mối nguy hiểm đối với chuyến đi - sợ rằng bất cứ lúc nào cô cũng có thể thấy Rupert ngã chổng gọng với một đống bánh nát vụn.

Khi đến gần hơn, cô có thể nghe thấy Rupert đang nói chuyện với Hugo. Hai người đàn ông đang cười và trêu chọc nhau. Vì còn quá xa để hét lên, “Hãy để ý đến cái bánh của tôi!”, nên cô tăng tốc dọc theo cái hành lang chỉ đủ rộng cho hai người phụ nữ mặc váy phồng sánh vai nhau tập thể dục. Rupert đâu rồi nhỉ? Cô biết anh sẽ không cố tình để cô bị lạc, vì anh quá tử tế và lịch thiệp, nhưng anh có nhiều việc phải làm và có đôi chân dài.

Sự nhẹ nhõm lan tỏa khắp người cô khi cô tìm thấy căn phòng cần tới. Ai đó đã xếp những cái bánh giả thành hai hàng dẫn tới những ô cửa sổ dài, nơi chiếc bánh thật sẽ được để.

“Cô tưởng tôi sẽ đánh rơi cái bánh, phải không?” Rupert nói. “Thôi nào, thừa nhận đi.”

Bron thở dài. “Vâng, đúng vậy.”

“Cảnh tượng đó sẽ tạo nên một bức ảnh tuyệt vời,” Hugo nói. “Cậu có muốn cố tình đánh rơi nó không?”

Bron cau mày với anh với vẻ giận dữ nhất có thể. Anh cười.

Elsa đã cười đến mỏi cả miệng. Cô yêu trẻ con và mấy cô bé này - con gái của những người họ hàng xa nhà Carrie - không quá nghịch ngợm. Nhưng như bất cứ đứa trẻ năm tuổi nào khác, chúng khó mà ngồi yên được. Chúng muốn chạy vòng quanh, đóng giả làm các nàng tiên, đập đập hai cánh tay và cổ vũ nhau hét lên thật to và cười khanh khách. Chúng cũng thấy cái giường khổng lồ thật là cuốn hút.

Mấy bà mẹ quá mải mê tán gẫu với nhau nên chẳng bận tâm đến chuyện quản chúng - họ rất hào hứng khi được tham dự một đám cưới của người nổi tiếng.

“Nào, Isolde,” Elsa nói với vẻ dứt khoát. “Hãy mặc cái váy này vào để cô xem nó đã vừa với cháu chưa nhé? Sẽ không lâu đâu.” Cô nhận ra đáng lẽ cô nên kiên quyết hơn với chúng, nhưng giờ thì đã quá muộn rồi.

“Chiếc váy của Carrie như thế nào?” Một trong các bà mẹ hỏi, sau khi nhận ra Elsa cần giúp đỡ.

“Rất lộng lẫy,” Elsa nói, miệng ngậm đầy kim gút.

“Chúng tôi có thể xem qua không?” Bà mẹ khác hỏi.

“Không được,” Elsa nói. Cô lấy cái kim gút cuối cùng ra. “Các chị không phải đợi lâu nữa đâu, và cô ấy sẽ giết tôi nếu tôi để bất kỳ ai nhìn thấy nó trước cô ấy. Đó, không tồi, đúng không? Bây giờ, Imogen, đến lượt cháu.”

***

Đã đến lúc Sarah rời đi. Bây giờ chẳng có việc gì cần đến cô nữa. Cô đã chào tạm biệt Elsa và Bron. Còn Hugo thì từ sáng đến giờ cô vẫn chưa gặp. Có lẽ anh đã vác máy ảnh đi đâu đó. Trong một thoáng chốc ngắn ngủi cô tự hỏi liệu Electra có xuất hiện tại đám cưới không nhưng rồi gạt bỏ ý nghĩ ấy. Cô có danh sách khách mời và đội ngũ nhân viên trong tay và tên của Electra không hề có trong đó - thậm chí bên cạnh tên Hugo còn không có một cái tên nào kèm theo. Bron đã phủ kem lên khúc bánh cuối cùng và hiện giờ đang phủ kem lên toàn bộ cái bánh để tạo cho nó thành hình một quả bóng. Elsa đang khâu tay những chiếc váy phù dâu để chúng vừa vặn với mấy cô bé. Còn James đã tạo ra một khu rừng rất bí ẩn ngay trước mặt cái hành lang chưa sửa chữa xong. Tất cả đều tốt đẹp như mong đợi. Lát nữa mọi người sẽ ngồi trong bếp và ăn món thịt băm nấu với khoai tây hầm và uống rượu vang đỏ. Sarah ước gì cô có thể ở với họ.

“Thợ trang trí hoa sẽ tới rất sớm vào sáng mai,” cô nói với Fenella, người đang cầm một cái bìa kẹp hồ sơ. Cô cảm thấy Fenella sẽ là người thích hợp để trông coi mọi chuyện trong lúc cô vắng mặt. Và trong túi xách của cô có một bản sao của mấy danh sách quan trọng. Cô đang kiểm tra lại một lượt trong đầu. “Hãy báo cho tôi biết nếu có bất kỳ vấn đề gì xảy ra. Tôi sẽ luôn cầm theo di động - gần như mọi lúc. Còn về dàn đồng ca - phải gọi là ban nhạc, đúng không nhỉ? Dù là gì thì họ cũng phải xuất hiện một vài tiếng trước giờ biểu diễn. Họ sẽ muốn ăn gì đó rồi tập luyện một chút.” Cô chợt cau mày. “Họ có ngủ ở đây không nhỉ? Tôi không nhớ.”

“Quán trọ trong làng,” Fenella nói. “Tôi không thể sắp xếp chỗ ngủ trong nhà cho một người nào nữa. Sắp tới thì có thể, nhưng bây giờ thì không, ơn Chúa là Carrie và đoàn tùy tùng sẽ ở khách sạn.”

“Tôi biết. Những người phục vụ tiệc cũng sẽ đến sớm. Tôi đã dùng họ nhiều lần rồi; họ rất đáng tin cậy.”

“Ừm,” Fenella nói, viết vào tờ giấy trên bìa kẹp hồ sơ. “Còn xe ngựa?”

“Carrie sẽ đi ô tô từ khách sạn tới đây, sau đó cô ấy sẽ lên xe ngựa - chúng tôi đã tìm được một địa điểm hoàn hảo - và sẽ được chở đến tận cửa nhà nguyện. Chị không cần lo lắng về chiếc xe ngựa bởi vì họ sẽ về ngay khi xong việc. Họ có một cái xe tải rất lớn có thể nhét vừa nó. Còn điều gì mà chị chưa nắm rõ không?”

“Giới báo chí,” Fenella nói, có vẻ lo lắng. “Tôi có phải phục vụ họ ăn uống hay gì đó không?”

“Hoàn toàn không. Chúng ta chỉ phục vụ nhóm phóng viên của tạp chí Người nổi tiếng thôi và họ đã nhận được những chỉ dẫn nghiêm ngặt. Tôi đã báo trước với quán rượu địa phương rằng họ sẽ bị quá tải. Điều đó sẽ có ích. Mandy đã sắp xếp thêm nhân viên an ninh. Chị ấy sẽ lo toàn bộ chuyện đó.” Sarah choàng tay quanh người Fenella và ôm cô ấy. “Tôi thực sự mong ước tôi có thể ở lại với mọi người. Tôi sẽ quay lại sớm nhất có thể.”

“Hãy yên tâm tham dự đám cưới của Lily. Và đừng lo lắng gì cả. Chúng tôi sẽ xoay xở được,” Fenella nói, giọng điệu tự tin hơn hẳn cảm giác thật sự trong lòng cô.

Và cuối cùng Sarah chui vào xe, vẫy tay và lái đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.