Mua Dây Buộc Mình

Chương 20: Chương 20






Người trong lòng có ma, cho rằng người khác đều là ma.

Ngày hôm sau Tiêu Hòa Hòa xin nghỉ trước một tiếng, tìm bạn cô là Đinh Đinh để đi xem xe với cô.

Đinh Đinh nói: “Ơ, không phải nói cả đời này chỉ ngồi xe người khác, không làm lái xe sao? Còn tính cho tớ xem một khoan tiền lớn có lợi hơn giữa gọi xe và mua xe, khuyên tớ cũng không nên mua xe. Sao bỗng nhiên lại thay đổi ý định thế?”

Hòa Hòa nói: “Có tuổi rồi, cách nghĩ tự nhiên cũng sẽ thay đổi mà. Cậu nhớ không trước đây tớ chỉ thích vẽ hình đen trắng, nhưng bây giờ tớ rất mong bôi hết tất cả các màu lên.”

Đinh Đinh nói: “Thật kỳ lạ, cậu vẫn còn giữ lại được cái dáng vẻ thiếu nữ thanh xuân, trái tim lại già thành bà lão rồi.”

“Vạn vật trên thế gian đều là cân bằng mà, muốn giữ lại dáng vẻ thanh xuân thì phải trả một cái giá khác. Bây giờ cậu đã hiểu chưa hả?”

Đinh Định bũi môi cười: ” Shiii, shiii……..” Cô từ nhỏ đã được giáo dục nghiêm khắc, kìm nén rất lâu cuối cùng vẫn không nói ra được cái từ “shit” không nho nhã mà cô muốn nói đó ra, ” Trước khi tớ về nước nói chuyện trên mạng và gọi điện thoại cho cậu không phải đều rất tốt sao? Sao bỗng nhiên lại biến thành bể dâu thế này? Chẳng lẽ nguyên nhân thật sự là vì cái tên họ Sầm đó quay về làm rối loạn tư tưởng cậu?”

“Đâu có. Quá khứ chỉ là quá khứ, ai còn để anh ta trong lòng chứ? Chỉ là gần đây bỗng nhiên xuất hiện một đống người vốn dĩ nên biến mất, khiến tớ nhớ lại một chút chuyện cũ, vốn dĩ những chuyện đó bản thân tớ cũng đã quên rồi. Haizz, đừng nói đến nữa, phiền. Chắc là thật sự giống như một số người đã nói, 25 tuổi là một quẻ khàm lớn của con gái, cần phải điều chỉnh một khoảng thời gian mới có thể trở lại bình thường được.”

“Cậu đừng có mà dọa tớ, tháng sau chính là sinh nhật lần thứ 25 của tớ rồi.” Đinh Đinh kề sát vào gần tai của Hòa Hòa nói: “Ấy, sao trước đây tớ không phát hiện ra, cậu lại có khí chất của Lâm muội muội như vậy đó?”

Hòa Hòa bị cô dọa đến mức suýt nữa nhảy lên từ ghế sau xe: “Lái xe của cậu cho tốt đi! Tớ chưa bi quan chán đời đâu, tớ tràn đầy niềm hy vọng với cuộc sống, tớ còn định sống đến 80 tuổi tứ đại đồng đường ấy, cậu đừng có hại tớ!”

Đinh Đinh rất hài lòng với phản ứng của Hòa Hòa: “80 tuổi tứ đại đồng đường? Cậu đã 25 tuổi rồi vẫn còn chưa kết hôn, thế hệ sau của cậu phải kết hôn sinh con sớm như thế nào mới có thể thỏa mãn cái tâm nguyện xa xỉ đó của cậu hả.”

Đùa đùa nghịch nghịch hai người liền đến một cửa hàng 4S có quy mô không nhỏ. Hòa Hòa thật ra không hiểu gì về xe, nhưng mấy người đồng nghiệp đều lái cùng một loại xe, cô cũng đi xem loại đó, chỉ cần nghiêm túc chọn màu, không cần để ý đến nhân viên cửa hàng nhiệt tình giới thiệu những loại khác, 10 phút là xong.

Đinh Đinh líu lưỡi không nói nên lời: “Nếu vị khách nào cũng có hiệu suất giống như cậu, cửa hàng sẽ vui đến chết đi được. Cậu không thử lái một lát sao?”

Hòa Hòa nói: “Không cần đâu, đâu phải là loại xe mới. Tớ đã từng lái xe của đồng nghiệp rồi.”

Đinh Đinh nghiêm chỉnh nói: “Tục ngữ nói, xe như người bạn đồng hành, luôn cần tìm loại thích hợp nhất với mình. Sao lại có thể tùy tùy tiện tiện như vậy chứ?”

Hòa Hòa phì cười huých cô một cái: “Nói vừa thôi, thật ra cái gì đều chỉ cần thích ứng là được, lúc học lái xe những chiếc xe kém đến vậy, sau này tớ đều cảm thấy vô cùng thuận tay. Tớ lại cảm thấy Ferrari rất hợp với tớ, cậu mua cho tớ nhé.”

Đinh Đinh nói: “Bảo anh trai Trịnh Hài của cậu mua cho, anh ấy nhất định đồng ý.”

Hòa Hòa nói: “Dựa vào cái gì chứ? Anh ấy đâu phải là anh trai ruột của tớ.”

“Anh Trịnh Hài mà nghe thấy câu này, nhất định sẽ rất không thoải mái đấy.”

Hòa Hòa không mang theo tiền mặt, đang viết hợp đồng giao trước bao nhiêu tiền đặt cọc, đến lúc xem thủ tục tiếp theo phải làm như thế nào, ông chủ hãng xe đúng lúc đến tuần tra công việc, lúc đi qua Hòa Hòa nhìn cô thêm mấy cái: “Ấy, cô không phải là…..người đó của Trịnh tổng……….cô tên là Tiêu Hòa Hòa đúng không?”

Hòa Hòa gật đầu, lờ mờ nhớ ra người này.

Thật ra sau khi trưởng thành Trịnh Hài liền không đưa cô đi gặp mấy người bạn lung tung vớ vẫn nữa, gặp qua 1,2 lần, cô cũng không nhớ được.

Người này dáng người cao lớn, dáng vẻ đại ca chất phác thật thà, hình như trước đây là một người cung ứng cho công ty Trịnh Hài. Hòa Hòa có thể nhớ được là vì bữa tiệc hôm đó của mấy năm về trước, vị tiên sinh này đem theo một cô gái nhỏ ít tuổi của mình, đúng lúc Hòa Hòa không có việc gì, cho nên Trịnh Hài cũng đem cô đi, người khác uống rượu, Hòa Hòa liền cứ chơi với cô bé đó.

Vị đại ca này lúc đó mới góa vợ không lâu, uống vào vài li rượu, liền tức cảnh sinh tình, cứ nói lúc Hòa Hòa cười rất giống người vợ đã mất của anh ta, mượn rượu kết nghĩa huynh muội với Hòa Hòa, hỏi han ân cần Hòa Hòa lúc lâu. Đây là một người đàn ông vô cùng chất phác lại thẳng thắn, Hòa Hòa thấy hơi hơi buồn cười, lại vô cùng cảm động, cho nên đến bây giờ cũng có ấn tượng rõ nét.

Vị đại ca đã đổi ngành này nhận ra Hòa Hòa vô cùng vui vẻ, liên tục nói vẫn thường liên lạc với Trịnh Hài, lại luôn không gặp cô, liên miệng nói nhân viên viết lại phiếu, cho Hòa Hòa giảm giá lớn, tặng thêm một đống tặng phẩm. Lúc Hòa Hòa hỏi về thủ tục sau này, ông chủ nói: “Đâu cần cô phải tự mình đi? Để lại chứng minh thư và số điện thoại là được, đợi họ làm xong, sẽ đưa qua cho cô. Nếu cần cô trực tiếp ra mặt, để họ đến đón cô. Tiền? Tiền không vội, đợi khi nào rảnh gửi vào tài khoản công ty là được.”

Kinh ngạc đến mức Đinh Đinh cứ líu lươi: “Đó chính là đãi ngộ VIP của VIP đó. May mà Trịnh Hài không phải anh ruột cậu, nếu không thì cậu ra đường có thể đi ngang được đấy.”

Hòa Hòa nói: “Ồ ồ, tớ chỉ là cáo mượn oai hùm mà thôi.”

Ông chủ cửa hàng làm việc vô cùng ổn thỏa, sáng ngày hôm sau chiếc xe đó đã thuộc sở hữu của cô, thậm chí còn tặng thêm hai tuần lái cùng, mỗi ngày lúc đi làm và tan ca đều tự động có người xuất hiện trước mặt cô, ngồi vào ghé lái phụ lái xe cùng cô.

Còn Sầm Thế rất giữ lời hứa, thật sự không còn xuất hiện nữa.

Sớm biết thế này, cô thật sự cũng không cần vội vàng mua xe, cô vốn dĩ không thích lái xe.

Mấy ngày sau, Hòa Hòa vẫn giống như bình thường, sau khi ăn tối xong, ngồi trên một cái đệm ở nền nhà phòng khách, tựa vào sô pha, vừa xem tivi, vừa đặt máy tính trên đùi. Cô đang đọc tiểu thuyết, nói chuyện câu được câu không với bạn trên mạng, còn thường thường ngẩng đầu lên nhìn một lát tin tức thời sự trên tivi, nước uống, đồ ăn vặt và giấy ăn đều đặt ở nơi chỉ cần với tay ra là được.

Lúc Trịnh Hài gọi điện đến cô rất bất ngờ. Trịnh Hài nói: “Qua đây giúp anh tìm ít đồ.” Hóa ra anh ở bên đối diện, thuận đường đi qua khu này, đến lấy chút đồ.

Hòa Hòa vứt bỏ đồ trong tay liền qua đó. Trịnh Hài rất ít khi đến căn phòng bên này, bên đó của anh bị Hòa Hòa lấy làm nhà kho, cho nên Hòa Hòa cũng thường giúp anh dọn dẹp đồ đạc. Lần này, Trịnh Hài không tìm thấy bộ gậy đánh gôn mới của mình.

Đồ của bản thân Hòa Hòa thu dọn rất loạn, nhưng luôn nhớ rõ ràng đồ của Trịnh Hài đặt ở đâu. Lúc cô đang chuẩn bị giẫm lên ghế để lấy cái bộ đồ nặng trịch trên chiếc tủ cao đó, Trịnh Hài nói: “Em tránh ra, để anh.”

Dáng người anh cao, kiễng chân lên đưa tay ra là lấy được đồ xuống. Nhưng anh vốn dĩ mặc vét đi dày gia, vốn không hợp với kiểu vận động này, chỉ nghe thấy roạt một tiếng, cúc trên cổ tay áo anh liền rơi xuống, còn lăn xuống gậm bàn, Hòa Hòa quỳ xuống đất tìm rất lâu cũng không thấy.

Trịnh Hài hỏi: “Đồ nặng như vậy, tự em đặt lên trên sao?”

Hòa Hòa vẫn còn quỳ dưới đất tìm cúc, nói khó nhọc: “Nếu không thì còn ai nữa hả?”

“Nhiều nơi như vậy, đặt cao như thế làm cái gì? Còn giẫm lên ghế, nguy hiểm quá.”

Hòa Hòa nói: “Giẫm lên ghế có gì mà nguy hiểm chứ, ấy, em tìm thấy rồi.”

Cô bò dậy từ dưới đất, khoe khoang với Trịnh Hài sự phát hiện của mình, không quên nói chế giễu: “Hóa ra cúc áo được đặt làm đặc biệt trên áo sơ mi trong truyền thuyết đó cũng có thể rơi à.”

Trịnh Hài nó: “Đừng lắm chuyện, giúp anh tìm một chiếc áo khác.” Vừa nói vừa gảy gảy tóc Hòa Hòa, bởi vì lúc nãy cô bò dưới đất, đã làm tóc rối tung lên.

Hòa Hòa nói: “Mấy bộ quần áo đó đã lâu lắm rồi không mặc, em giúp anh ủi một lát.”

Trịnh Hài nói: “Thôi đi, em giúp anh đính chiếc cúc này lên, nửa tiếng sau anh phải tham gia một bữa tiệc.”

Trịnh Hài cùng Hòa Hòa đi đến căn nhà của cô ở phía đối diện, Hòa Hòa nói: “À, nên đem theo một chiếc áo cho anh thay ra, nếu không thì anh mặc đồ của em được không?”

Trịnh Hài đưa tay ra nói: “Cứ khâu như thế này đi.”

Hòa Hòa chau chau mày: “Em sợ làm bị thương anh.”

Trịnh Hài nói: “Anh còn không sợ, em sợ gì chứ?”

Khả năng may vá của Tiêu Hòa Hòa không tồi, ngay cả xâu kim luồn sợi cũng vậy, chưa đầy một phút liền đính chắc chiếc cúc đó thật chắc.

Trước khi khâu cúc cô bảo Trịnh Hài ngậm một chiếc tăm, nói một người già dạy cô môn thủ công có quy tắc như vậy, cụ thể vì sao cô cũng không rõ, nhưng lời người già nói, nghe theo cũng không sai.

Trịnh Hài cảm thấy dáng vẻ của mình nhất định rất thú vị, không kìm được cười, cắn chiếc tăm nói: “Cái cảnh này rất có điển cố đúng không?”

Hòa Hòa sững lại một lúc, xị mặt nói: “Đáng ghét.”

Trịnh Hài kỳ lạ đáp: “Anh nói là dáng vẻ Châu Nhuận Phát giả vờ lạnh lùng, sao lại đáng ghét? Em lại nghĩ đi đâu thế hả?”

Mặt Hòa Hòa hơi nóng lên. Lúc nãy cô trực giác nghĩ Trịnh Hài đang nói bản thân cô giống Tinh Văn, cảm thấy cái tình cảnh trong tưởng tượng của anh rất mờ ám, cho nên mới nói đáng ghét. Kết quả lại là bản thân cô nghĩ quá nhiều. Thật ra cũng đúng, tuy Trịnh Hài thỉnh thoảng cũng trêu cô, nhưng chưa từng không nghiêm túc.

Vốn dĩ cái công trình nho nhỏ đó vô cũng thuận lợi, sau khi Hòa Hòa cảm thấy đã đủ chắc cũng đủ đẹp, nhìn ngó xung quanh một lát, không tìm thấy kéo, liền định dùng răng cắn đứt chỉ.

Trịnh Hài dùng ngón tay giữ lấy trán cô: “Đừng làm như vậy, sẽ cắn hỏng răng đó.” Sau đó đứng lên cùng tìm kéo với cô, Hòa Hòa cẩn thận cầm chiếc kim đó.

Kết quả Trịnh Hài bỗng nhiên giẫm phải một đống mềm mềm, hơn nữa còn đang động đậy, anh lập tức ý thức được mình giẫm phải cái gì, quá bất ngờ liền tránh đi, chiếc kim đó đâm đúng vào tay anh xước một vệt máu rất đậm, thâm chí còn chảy ra giọt máu.

Kẻ gây nên cái vụ án chết người đó, con mèo tên là Tiểu Bảo đó, còn chưa ý thức được bản thân mình đã gây chuyện, vô tội nằm ở một bên, đảo đảo đôi mắt. Bởi vì lâu rồi Trịnh Hài không đến, nó là muốn mượn cơ hội tạo quan hệ với Trịnh Hài, cho nên mới rất nịnh nọt chạy đến bên cạnh chân anh, ai ngờ rằng thái độ của Trịnh Hài với nó vẫn không hữu hảo như trước.

Hòa Hòa vội vàng đi tìm giấy khử độc và urgo, bản thân Trịnh Hài dùng khăn giấy ấn vào mu bàn tay nói: “Không sao, một lát là khỏi thôi.”

Hòa Hòa thấy cái tên gây sự đó còn ngây thơ vô tội xem trò vui, nắm lấy cổ nó nhấc lên, vứt vào phòng ngủ của cô, con mèo Tiểu Bảo đau khổ kêu lên hai tiếng “meo meo”

Hòa Hòa đứng một lúc, thấy tay Trịnh Hài dường như không sao cả, mà anh cũng đã mặc áo khoác vào chuẩn bị rời đi, nhớ ra một việc, nói: “Hai ngày trước em mua một chiếc xe, ông chủ Lý của hãng xe là bạn của anh, nể mặt anh cho em rất nhiều ưu đãi.”

Trịnh Hài nói: “Biết rồi. Không phải nói là không lái xe sao? Sao lại muốn mua xe?”

Hòa Hòa giải thích: “Cứ đi nhờ xe của đồng nghiệp, cũng hơi ngại.”

Trịnh Hài dửng dưng nói: “Chiếc xe trong nhà xe dưới lầu đó luôn không có người dùng, em hà tất lại phải tiêu nhiều tiền như vậy? Kiếm cả năm cũng không đủ.”

Hòa Hòa lắc đầu nói: “Chiếc xe đó đắt quá, lái đi quá huênh hoang, em lái không ra làm sao cả, sẽ luôn lo lắng gặp phải người khác, hoặc là bị người khác gặp phải.”

Trịnh Hài nói: “Nhà xe của em vẫn còn giữ mà? Bỏ chiếc xe kia ra đi.”

Hòa Hòa nói: “Không cần đâu, trị an trong khu không tồi, xe em vừa bình thường vừa không bắt mắt, đặt ở bên ngoài là được rồi. Hơn nữa trình độ quay xe của em rất kém, vào nhà xe sẽ quẹt vào xe.”

Trịnh Hài không nói nhiều nữa, đứng dậy chào một tiếng rồi chuẩn bị rời đi. Lúc đi lại thiếu một chiếc giầy, Hòa Hòa giúp anh tìm đi tìm lại, mới tìm thấy ở một góc giàn hoa. Nghịch cái trò này, ngoài con mèo Tiểu Bảo ra không còn ai khác.

Trịnh Hài nói: “Con mèo này, càng ngày càng giống em. Em lúc nhỏ anh nói em mấy câu, em cũng giấu đồ của anh đi, hại anh tìm mấy ngày không thấy. Sao em không dạy nó tốt một chút hả.”

Mấy thứ đồ anh muốn mang đi rất nặng, Hòa Hòa lo lắng cho tay anh, liền đi theo sau, tranh giành giúp anh xách, đưa anh xuống lầu.

Lúc cô chuẩn bị lên lầu, sờ sờ trong túi thấy chiếc điều khiển nhà để xe, liền mở ra, muốn lấy mấy thứ lên lầu. Chiếc xe hai khoang đẹp đẽ giống màu chiếc xe cô mới mua, cũng yên lặng để ở đó.

Chiếc xe đó là năm ngoái sau mấy hôm cô nhận bằng lái xe Trịnh Hài liền lái về, nói giúp bạn bè một việc, lấy được chiếc xe này. Bởi vì nhà xe của Hòa Hòa luôn để trống, cho nên nhét vào chỗ của cô.

Trịnh Hài bình thường không động vào chiếc xe đó, những lúc thỉnh thoảng quay lại ở, sẽ lái nó đưa Hòa Hòa ra ngoài hóng gió, đường dài sẽ mượn cớ muốn xem trình độ lái xe của cô, bảo Hòa Hòa lái. Anh nói xe để lâu sẽ mốc, bắt Hòa Hòa không có việc gì thì thường lái nó ra ngoài đi một lát.

Hòa Hòa luôn biết rằng chiếc xe đó là Trịnh Hài tặng cho cô, chỉ là cô xưa nay không muốn nhận quà tặng đắt tiền mà anh cho cô, cho nên Trịnh Hài không nói rõ, cô cũng giả vờ không biết.

Hôm nay Trịnh Hài không nói gì, nhưng Hòa Hòa đoán anh nhất định rất tức giận.

Cô đờ đẫn ở nhà xe một lát, Sầm Thế mất tích mấy ngày liền gọi điện đến. Sầm Thế nói, mấy ngày nữa sẽ xuất phát đi thành phố B, ở lại đó mấy tháng. Xin Hòa Hòa nhất định phải đi uống trà cùng anh, coi như là tiễn anh.

Hòa Hòa cảm thấy khoảng thời gian gần đây thái độ của mình với Sầm Thế quả thật rất tồi tệ, nếu anh đã phải rời đi rồi, cô cũng không có lý do từ chối. Hơn nữa nói thật là, bỏ qua cái trò đùa năm đó của Sầm Thế, anh đối với cô vốn rất tốt, có đợt khiến cuộc sống của cô tràn đầy ấm áp. Thậm chí sau khi việc đó bị bại lộ, sự xin lỗi của anh cũng đủ chân thành, chỉ là cô không muốn tiếp tục chấp nhận mà thôi.

Hòa Hòa vừa lên lầu thay quần áo, Sầm Thế đã đến dưới lầu của cô. Cô ngồi vào xe anh, chiếc xe chầm chậm lái ra khỏi khu nhỏ. Cửa ra vào khu là một đoạn đường đôi hẹp hẹp, lúc 2 chiếc xe cùng đi sẽ rất chật.

Lại trùng hợp như vậy, lúc họ đi ra ngoài, xe của Trịnh Hài đúng lúc quay lại. Lúc hai chiếc xe đi qua nhau, đều dừng lại, Sầm Thế khách sáo nói: “Chào anh, Trịnh tiên sinh.”

Trịnh Hài hơi hơi gật đầu tỏ ý, lại nói với Hòa Hòa: “Anh có đồ quên trên lầu.” giọng điệu anh rất lạnh nhạt, sau đó liền tăng tốc rời đi.”

Quên trước quên sau xưa nay là thói quen của Tiêu Hòa Hòa. Trịnh Hài cũng quên đồ, chỉ có thể nói ông trời đang đối đầu với cô.

Hòa Hòa yên lặng cả đường, Sầm Thế quay đầu lại dò xét cô mấy cái. Cười chế giễu một tiếng

Hòa Hòa hơi tức giận, bực mình nói với Sầm Thế: “Không phải như anh nghĩ đâu!”

Sầm Thế cười nhạt nói: “Anh đâu có nghĩ lung tung? Trịnh tiên sinh vốn là một chính nhân quân tử, chơi thì chơi, nếu hễ nghiêm túc, tuyệt đối không làm nổi mấy chuyện tầm thường lăng nhăng đó. Tuy anh không thích anh ta, nhưng rất tôn trọng nhân phẩm anh ta. Em thật sự không cần giải thích với anh.”

Hòa Hòa lại không nói gì.

Sầm Thế không kìm được: “Anh chỉ là cảm thấy dáng vẻ lúc nãy của em rất đáng yêu, giống như là đứa trẻ con làm việc xấu bị người khác bắt được tại hiện trường vậy. Em có cần anh gọi điện cho anh ta, nói cho anh ta chân tướng sự việc không giống như anh ta tưởng tượng không?”

Hòa Hòa trấn tĩnh lại, suy nghĩ xem bản thân rõ ràng là định đối đãi với anh như bạn tốt trước khi Sầm Thế đi, tại sao lại tức giận lung tung chứ? Sầm Thế cũng đủ đáng thương, luôn phải làm cái bao trút giận cho cô.

Cô lạnh lùng hỏi phản lại: “Có cần phải giải thích sao?”

Sầm Thế nói vô cùng phối hợp: “Hoàn toàn không cần thiết. Có gì để mà giải thích chứ?”

Hòa Hòa cúi đầu nghịch đầu ngón tay mình. Cô cảm thấy sao trùng hợp như vậy, hôm nay Trịnh Hài thật sự đã bị cô làm cho tức điên lên rồi, cô vô cùng bất an.

Nhưng cho đến tận khi cô chia tay Sầm Thế về nhà, nửa đêm lên giường đi ngủ, Trịnh Hài cũng không gọi điện đến chất vấn, mà cô cũng không có dũng khí gọi cho anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.