Mùa Đông Ấm Sẽ Nở Hoa

Chương 5: Chương 5: Hai người họ rốt cuộc ai bất hạnh hơn?




Lúc còn sống, Diệp U Đàm đã không thể khiến Anh Hạo Đông yêu cô, nhưng khi cô chết lại khiến anh nhung nhớ đến vậy. Hơn nữa, có lẽ cả cuộc đời này, anh cũng không thể gạt bỏ nỗi đau tinh thần mà cô để lại cho anh.

1.

Sắp đến Giáng sinh, khắp nơi tràn ngập không khí náo nhiệt, vui tươi.

Diệp gia cũng chuẩn bị đón Giáng Sinh nhưng Lam Tố Hinh luôn cảm thấy khuôn mặt của hai vợ chồng họ Diệp đều toát ra vẻ vô cùng bi ai. Hỏi ra mới biết, hóa ra sinh nhật của Diệp U Đàm trùng vào đêm Giáng sinh. Ngày này mọi năm, Diệp gia vui vẻ bao nhiêu thì năm nay lại bi thương bấy nhiêu.

Chiều nay, Lam Tố Hinh cùng vợ chồng Diệp gia đến thăm mộ Diệp U Đàm. Lúc họ đến, thấy bên mộ của cô ấy có rất nhiều hoa hồng trắng. Sau giây phút sững sờ, bà Diệp liền đoán được ai đã mang đến chỗ hoa này. Sắc mặt bà tái xanh, bà quăng hết chỗ hoa hồng đó đi, ông Diệp cũng xắn tay áo vào giúp. Lam Tố Hinh khuyên giải không được, đành trầm mặc nhìn họ nếm hết những bông hồng trắng trước mộ đi.

Lúc từ nghĩa trang trở về, họ tình cờ gặp bà Quảng ở bên đường. Bà ấy tay xách túi lớn túi nhỏ trong chợ đi ra, bên cạnh còn có một cô gái xinh đẹp, dịu dàng. Bà ta giới thiệu cô ấy là bạn gái của Quảng Viễn, hôm nay Giáng sinh nên đến giúp bà chuẩn bị cơm tối.

Sắc mặt của bà Diệp càng cứng đờ, đến tận lúc về nhà. Ông Diệp vỗ vai bà, an ủi: “Tố Hinh không phải là U Đàm, con bé và Quảng Viễn chưa chắc đã hợp nhau. Chuyện của bọn trẻ, em không nên lo lắng quá, ai có duyên của người đó.”

Bà Diệp buông tiếng thở dài, chấp nhận sự thật.

Lam Tố Hinh lại cảm thấy nhẹ nhõm, nếu Quảng Viễn có bạn gái, chắc chắn anh ta sẽ không rỗi hơi đi theo dõi cô nữa.

Đêm Giáng Sinh, Lam Tố Hinh hẹn bạn học đến nhà thờ. Trước đây, cô chưa từng đến đây nên khi các bạn hẹn nhau đến nhà thờ đón Giáng sinh, tuy rất ít khi tham gia các hoạt động tập thể nhưng lần này cô cũng đồng ý.

Lúc Lam Tố Hinh sắp đi, bà Diệp dặn dò: “Về nhà sớm chút nhé, muộn quá không an toàn đâu.”

“Cháu biết rồi ạ, cháu sẽ về sớm.”

Lam Tố Hinh và các bạn đến nhà thờ lớn nhất trong thành phố. Đêm Giáng sinh an lành, nhà thờ cao lớn, nguy nga, trang trí đủ các loại đèn neon rực rỡ. Giữa quảng trường nhà thờ tụ tập rất đông người, họ đang xếp hàng để vào trong nhà thờ. Nhóm của Lam Tố Hinh xếp hàng một tiếng đồng hồ mới vào được bên trong, trước tượng Đức mẹ Đồng trinh, cô bắt chuốc người bên cạnh, mua một ngọn nến trắng thắp lên, thành khẩn cầu nguyện.

Cô chỉ có một nguyên vọng đơn giản là tất cả những người quan tâm đến cô và những người mà cô quan tâm đều được bình an, khỏe mạnh, vui vẻ và hạnh phúc.

Sau khi từ trong nhà thờ bước ra, họ không rời đi ngay mà tiếp tục ở lại quảng trường, chờ nghe người bên ca đoàn giáo hội hát thánh ca. Một lát sau, tiếng pipe organ lảnh lót từ trong nhà thờ truyền ra, dưới nền nhạc đệm, đội ca đoàn giáo hội hát vang ca khúc ‘Đêm giáng sinh’, tiếng ca thần thánh lay động lòng người. Nhóm người tập trung trên quảng trường cũng cất vang tiếng hát, phần lớn đều là con chiên, ai cũng rất mực trang nghiêm và thành kính.

Lam Tố Hinh không phải con chiên, cô không biết hát ca khúc này, cô chỉ đứng bên cạnh, yên lặng lắng nghe. Tiếng ca vang vọng khiến trái tim cô bất giác tràn ngập cảm giác an lành, bình yên.

Gần đến nửa đêm, Lam Tố Hinh mới cùng nhóm bạn rời khỏi nhà thờ. Lúc này, chỉ nghe thấy loáng thoáng tiếng ca du dương phát ra từ khu nhà thờ.

Trong truyền thuyết, đêm Giáng sinh là đêm chúa Jesus ra đời, nghe nói đêm đó, có một người chăn cừu đang trông giữ bầy cừu ở nơi hoang dã, đột nhiên nghe thấy trên trời truyền đến một âm thanh, báo cho ông ta biết Chúa Jesus sắp giáng sinh. Vì vậy, theo truyền thuyết này, trong đêm Giáng sinh, mỗi giáo hội sẽ tổ chức hát một số bài thánh ca, hoặc các con chiên tự phát sẽ tổ chức đội báo tin lành, họ sẽ đến từng hộ gia đình hát bài thánh ca ở trước cửa hoặc dưới cửa sổ, nhằm tái hiện lại việc ngày đó, thiên sứ báo tin mừng Chúa Jesus giáng sinh, đây chính là tục “báo tin lành” của đạo Thiên Chúa.

Các bạn của Lam Tố Hinh cũng nhảy chân sáo đi theo đoàn báo tin lành, cô đã đồng ý với bà Diệp sẽ về nhà sớm nên không gia nhập. Một bạn nam đề nghị đưa cô về nhưng cô đã khéo léo từ chối, vì đêm Giáng Sinh, đường phố rất đông người qua lại, cô không lo sợ mà hòa cùng dòng người. Dù gì chỗ này cũng cách nhà không còn xa.

Lúc về đến dưới tòa nhà, bước chân Lam Tố Hinh bỗng khựng lại, có chút hoài nghi, không phải cô bị hoa mắt đấy chứ? Cẩn thận nhìn lại, bóng dáng cao gầy đang đứng đó chính xác là Anh Hạo Đông. Anh yên lặng đứng đó, ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ tầng bảy của Diệp gia, vẻ mặt u sầu, hoang mang.

Muộn thế này rồi, sao anh vẫn đứng ở đây? Ồ, hôm nay là sinh nhật của Diệp U Đàm, chắc anh đến đây để tưởng nhớ đến cô ấy.

Lam Tố Hinh đứng im nhìn anh, đang không biết có nên qua đó chào hỏi không thì anh bỗng quay lại, nhìn về phía cô.

Trên bầu trời xanh thẫm lúc nửa đêm treo một vầng trăng lưỡi liềm màu vàng nhạt, dường như ánh trăng rực rỡ đó đong đầy trong đôi mắt anh, đẹp vô cùng. Ở xa xa, tiếng thánh ca báo tin lành khẽ truyền đến. Dưới ánh trăng, trong tiếng ca, đối diện với ánh mắt dịu dàng của anh, Lam Tố Hinh cảm thấy tiếng trái tim mình khẽ rung lên.

Sắc đêm trầm lắng, hàng ngô đồng trên con đường dành cho người đi bộ chỉ còn là những chiếc bóng đen nhạt. Lam Tố Hinh đứng dưới bóng cây, chiếc áo trắng cô đang mặc tựa như nét bút lưu lại trên bức tranh thủy mặc thẫm màu. Anh Hạo Đông chăm chú nhìn cô, ánh mắt mơ màng, người tuy gần ngay trước mắt nhưng linh hồn như đang lơ lửng tận nghìn dặm xa.

Anh trầm mặc, Lam Tố Hinh cũng im lặng, không lên tiếng. Cô biết, không phải anh đang nhìn cô mà đang tưởng nhớ đến Diệp U Đàm. Nếu cô lên tiếng lúc này thì sẽ phá vỡ giả tưởng mơ màng của anh. Vậy nên, cô cúi đầu, không nói nửa lời, mặc cho ánh mắt tựa như ánh trăng của anh bao phủ thân mình.

Một lát sau, Lam Tố Hinh nghe thấy tiếng bước chân rất nhẹ, Anh Hạo Đông bước về phía cô, cất giọng trầm thấp: “Lam Tố Hinh, muộn như thế này rồi sao cô vẫn ở đây?”

Anh gọi tên cô, anh đã tỉnh táo lại rồi. Một niềm vui nhỏ nhỏ lóe lên trong lòng Lam Tố Hinh. “Đêm nay là đêm Giáng Sinh, tôi cùng bạn học đến nhà thờ chơi.”

Anh Hạo Đông khẽ gật đầu, nói một câu vô cùng thích hợp với hoàn cảnh: “Giáng sinh vui vẻ!”

“Giáng sinh vui vé!”

Họ chúc nhau Giáng sinh vui vẻ nhưng vẻ mặt Anh Hạo Đông không thể hiện chút biểu cảm vui vẻ nào. Ngừng một lát, anh lại nói: “Muộn quá rồi, cô mau về nhà đi!”

Lam Tố Hinh cũng nói với anh: “Muộn rồi, anh cũng mau về nhà đi!”

Vừa nói cô vừa nhìn sang hai bên theo thói quen nhưng không thấy xe của Anh gia đâu, ngơ ngác hỏi: “Không phải A Thái đưa anh đến đây à?”

“Tôi đi một mình.”

Anh Hạo Đông trả lời rất bình thản, Lam Tố Hinh sốt ruột: “Sao anh lại đi một mình? Phu nhân có biết không?”

“Tôi đâu phải trẻ con, ra ngoài nhất định phải nói với mẹ tôi sao?”

Vậy là không ai biết anh ra ngoài. Lam Tố Hinh nóng ruột nói: “Không phải vậy,…anh không được khỏe, muộn thế này rồi, trời lại lạnh như vậy, không nên ra ngoài một mình.”

Anh Hạo Đông lạnh nhạt nói: “Tôi không sao!”

“Anh mau quay về đi, nếu không, phu nhân sẽ rất lo lắng.”

“Tôi sẽ đi ngay, cô lên nhà trước đi.”

Lam Tố Hinh lo lắng bước vào tòa nhà chung cư, liên tục quay đầu lại, bóng dáng sừng sững không hề nhúc nhích của Anh Hạo Đông trong màn đêm đen nhạt tựa như một thân cây trơ trọi.

Lúc Lam Tố Hinh mở cửa, bước vào nhà, vợ chồng Diệp gia đã ngủ rồi. Cô rón rén đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, trong lòng vẫn nhớ đến Anh Hạo Đông, không biết anh đã đi chứ? Đường phố lúc nửa đêm, đêm càng khuya, gió càng lạnh, hy vọng anh đã đi rồi, nếu không, cô lo cơ thể mỏng manh, gầy yếu của anh sẽ không chịu đựng được sự tấn công của gió lạnh.

Ra khỏi phòng vệ sinh, lúc đi ngang qua phòng khách, Lam Tố Hinh không kìm được, đi đến trước cửa sổ, ngó xuống, ánh đèn đường vàng vọt vẫn phản chiếu một bóng dáng cao gầy. Anh vẫn đang đứng đó. Khuôn mặt ngẩng lên ánh trăng xanh xao tựa sương tuyết, biểu cảm hết sức thương tâm. Khi nhìn thấy cô xuất hiện ở cửa sổ, cơ thể anh đột nhiên hơi chấn động.

Cô biết sự chấn động của anh là vì lý do gì, cô vẫn nhớ rất rõ chuyện trước kia Anh Hạo Đông từng kể cho cô. Nơi cánh cửa này, dưới ánh trăng già nua từng hiện lên dáng vẻ háo hức dựa vào cửa sổ của Diệp U Đàm. Vào thời khắc này, phong cảnh vẫn như cũ, hơn nữa, dáng vẻ của cô cũng rất giống với người trước đây, có lẽ anh cho rằng mình đã nhìn thấy Diệp U Đàm.

Đứng trước cửa sổ một lát, Lam Tố Hinh quay người, khẽ bước ra khỏi nhà, chạy vội xuống dưới. Anh Hạo Đông vẫn đờ đẫn đứng đó, nhìn thấy cô, bờ môi anh hơi run run, muối nói gì đó nhưng lại ngập ngừng. Cô đi thẳng đến trước mặt anh, dịu giọng khuyên: “Anh thiếu gia, anh mau về đi!”

Anh Hạo Đông làm như không nghe thấy, ánh mắt anh mơ màng, tinh thần hoảng hốt, như người mộng du, anh bước lên trước rồi đột nhiên duỗi một cánh tay, nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô. Đúng lúc chạm vào làn da cô thì anh đột nhiên bừng tỉnh, hoảng loạn rụt tay lại: “Xin lỗi!”

Tay anh khi chạm vào gò má, Lam Tố Hinh cảm nhận được nó lạnh như băng. Cô còn chưa kịp đỏ mặt vì hành động của anh, trong lòng cô đã phản ứng trước. Tay lạnh như vậy, anh đã đứng ở đây rất lâu rồi sao? Cô lo lắng nói: “Anh thiếu gia, anh phải quay về rồi!”

Vừa nói, cô vừa vẫy một chiếc xe taxi đi ngang qua, cô mở cửa xe, ra hiệu cho anh: “Anh mau lên xe về nhà đi!”

Anh Hạo Đông vẫn đứng bất động. Anh cúi đầu, không nói, biểu thị anh không muốn rời đi. Một lọn tóc đen nhánh rũ xuống trước vầng trán xanh xao của anh, bị gió đêm thổi tung. Tay cô hơi run rẩy, cô rất muốn vuốt lọn tóc đó giúp anh nhưng cố kiềm chế, nắm chặt tay. Bất giác cô hạ thấp giọng dịu dàng lập lại: “Anh mau về nhà đi!”

Anh Hạo Đông ngước lên nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm như biển đêm. Anh chăm chú nhìn cô rất lâu, đến khi tài xế không thể kiên nhẫn được nữa, hỏi: “Tiên sinh, tiểu thư, rốt cuộc hai người có lên xe không?”

Lam Tố Hinh vội vàng nói: “Có, có, lên ngay đây!”

Cô bất chấp, tóm lấy cánh tay của Anh Hạo Đông, đẩy anh vào trong xe: “Anh mau lên xe đi!”

Anh Hạo Đông im lặng, mặc cho cô đẩy vào xe, giây phút cửa xe đóng lại, anh mới khẽ nói với cô một câu: “Vậy tôi đi đây, tạm biệt!”

“Tạm biệt!”

Chiếc xe rời đi rồi, Lam Tố Hinh vẫn đứng đó, nhìn theo đèn phía sau xe giống như hai ngôi sao càng lúc càng xa dần. Cô định đợi khi chiếc xe hoàn toàn biến mất thì sẽ lên nhà, nhưng cô bất ngờ nhìn thấy chiếc xe đỗ lại ở phía xa, có chuyện gì vậy? Lẽ nào Anh Hạo Đông lại muốn xuống xe?

Lam Tố Hinh đang suy đoán, chiếc taxi liền lùi lại, chẳng mấy chốc đã đứng trước mặt cô. Tài xế mở cửa xe, nhảy ra ngoài, vẻ mặt hết sức căng thẳng: “Tiểu thư, thật may cô vẫn chưa đi, có phải anh ta bị bệnh không? Anh ta vừa lên xe liền ngất xỉu. Nếu anh ta xảy ra chuyện gì thì tôi không chịu trách nhiệm nổi đâu.”

Lam Tố Hinh nghe thấy vậy thì chấn kinh, hoảng hốt nói: “Anh ấy ngất xỉu rồi?”

“Đúng vậy, tôi hỏi anh ta muốn đi đâu, hỏi mấy câu mà không nghe thấy tiếng trả lời. Quay lại nhìn mới phát hiện anh ta đã nằm nghiêng trên ghế, bất tỉnh nhân sự rồi. Nhìn qua gương chiếu hậu, tôi thấy cô vẫn chưa đi, vội vàng cho xe lùi lại. Bây giờ hoặc là cô cho anh ta xuống xe, hoặc là cô lên xe, tôi đưa hai người đến bệnh viện miễn phí.”

Lam Tố Hinh không chút do dự, vội vàng lên xe. Người Anh Hạo Đông mềm nhũn dựa vào ghế sau, hai mắt nhắm nghiền, hôn mê sâu. Cô đưa tay sờ trán anh, nóng như hòn than vậy. Cô biết cơ thể anh không chịu được gió lạnh, quả nhiên, anh phát sốt rồi. Chắc anh bị sốt lâu rồi nhưng vẫn cố gắng chịu đựng, không chịu rời đi. Sau khi cô cứng rắn đẩy anh lên xe, cơ thể anh mới đổ sụp.

Cô không đến bệnh viện mà bảo tài xế cho họ về Anh gia. Đầu Anh Hạo Đông từng bị thương, khi sốt cao phải dùng đúng thuốc. Cô không dám đưa anh đến bệnh viện vì sợ họ không hiểu rõ tiểu sử bệnh của anh mà cho anh dùng sai thuốc, cô nghĩ đưa anh về Anh gia vẫn hơn.

2.

Lam Tố Hinh đưa Anh Hạo Đông trở về lúc đêm khuya, Anh phu nhân cảm kích vạn phần.

Đêm Giáng sinh, bà đã bảo bà Chu trang trí nhà sao cho có không khí và sắc màu của ngày lễ, để con trai bà được thư giãn nhưng không ngờ, anh lại càng buồn rầu, u uất. Vừa sáng sớm, anh đã làm loạn, đòi đặt hoa hồng trắng rồi mang đến mộ Diệp U Đàm, lúc ấy bà mới biết hôm nay là sinh nhật của cô ấy.

Từ nghĩa trang quay về, Anh Hạo Đông nhốt mình trong phòng, không ăn cơm. Anh Duy Hạ đưa Mộ Dung San về nhà, hỏi han tình hình của em trai, Anh phu nhân chỉ thở dài. Anh ta gắng sức an ủi: “Mẹ, Hạo Đông đã tốt hơn nhiều rồi. Mẹ đừng quá lo lắng, cứ từ từ rồi em sẽ khỏi hẳn.”

Mộ Dung San cũng phụ họa: “Đúng vậy, thời gian có thể chữa lành mọi vết thương. Cho Hạo Đông thêm chút thời gian, cậu ấy sẽ dần hồi phục thôi ạ.”

Anh phu nhân cũng chỉ mong như vậy, cả tối không đến làm phiền anh. Đến lúc chuẩn bị đi ngủ, bà lên thăm anh theo thói quen thì kinh ngạc phát hiện ra anh không ở trong phòng. Tìm khắp nhà cũng không thấy, không ai biết anh đã lặng lẽ bỏ đi đâu? Sức khỏe của anh vừa mới tốt lên một chút….

Anh phu nhân hoảng hốt, nôn nóng bảo người đi khắp nơi tìm. Anh Duy Hạ khi biết tin cũng lập tức lái xe quay về, bình tĩnh phái thêm người đi tìm Anh Hạo Đông rồi ra sức vỗ về Anh phu nhân: “Mẹ, mẹ đừng quá lo lắng, con đã bảo rất nhiều người đi tìm rồi. Mẹ yên tâm, Hạo Đông nhất định sẽ không sao đâu!”

Anh phu nhân lã chã hai hàng nước mắt: “Hạo Đông nhất định không thể có chuyện gì được! Mẹ chỉ có một đứa con trai, nếu nó có chuyện gì…..”

Bà vội bịt chặt miệng, không nói tiếp, tâm trạng hoảng loạn, bà đã để mất sự trang nhã thường ngày, cũng không để ý đến Anh Duy Hạ nghe thấy lời của bà sẽ có phản ứng như thế nào.

Anh Duy Hạ hơi nhướng mày, hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh rồi nói: “Mẹ, mẹ yên tâm, Hạo Đông nhất định sẽ không sao đâu!”

Lúc Lam Tố Hinh rồi khỏi Anh gia, Anh Duy Hạ lái xe đưa cô về. Lam Tố Hinh đưa Anh Hạo Đông đang sốt cao về nhà, Anh phu nhân vô cùng cảm kích. Trên xe, Anh Duy Hạ lại cảm ơn cô thêm lần nữa.

“Lam tiểu thư, thực sự rất cảm ơn cô. Nếu cô không đưa Hạo Đông về chắc cả đêm nay, mẹ tôi sẽ lo đến chết mất!” Lời cảm ơn của anh ta hết sức chân thành.

“Đừng khách sáo!”

Lam Tố Hinh lại một lần nữa khẳng định Anh Duy Hạ rất yêu thương và quan tâm đến Anh Hạo Đông. Xem ra, hai an hem họ không cùng một mẹ sinh ra nhưng tình cảm vẫn rất tốt.

Anh Duy Hạ cũng là một người cẩn thận, chu đáo. Lúc đưa cô về đến khu chung cư Diệp gia ở, đã là hơn hai giờ sáng, anh ta xuống xe, đưa cô lên tầng bảy, nhìn thấy cô vào nhà rồi mới rời đi.

Lam Tố Hinh rón rén vào phòng, không làm kinh động đến ông bà Diệp nhưng bỗng thấy cánh cửa phòng ngủ chính hé mở, bà Diệp bước ra ngoài: “Tố Hinh, sao giờ cháu mới về?”

Lam Tố Hinh lập tức nói: “Dì à, cháu xin lỗi đã làm dì tỉnh ngủ.”

“DÌ chưa ngủ, vẫn nằm đợi cháu về. Con gái đêm hôm về muộn, bà mẹ nào ngủ được chứ!”

Lam Tố Hinh không ngờ bà lại nghĩ cho cô nhiều như vậy, đột nhiên nhớ lại quãng thời gian cô làm thêm trong quán ăn nhanh. Tối hôm ấy, có một bàn khách uống rượu đến rất muộn mới rời đi, lại đúng là bàn cô phục vụ, cô đành bất lực ở lại đến tận khuya. Sau khi về nhà, vừa mở cửa, mẹ cô đi từ trong phòng ra, hỏi han, thì ra bà cũng chưa ngủ, nằm đợi cô về.

Khóe mắt bỗng cay cay, nước mắt chực trào, cô nói: “Dì à, xin lỗi dì, để dì phải đợi cháu rồi!”

“Nhưng Tố Hinh, chẳng phải ban nãy cháu về nhà rồi sao? Còn đi đâu nữa?”

Ban nãy, Lam Tố Hinh về nhà, bà Diệp nghe thấy tiếng động, biết cô đã về thì yên tâm nhắm mắt, chuẩn bị ngủ, nhưng lát sau, lại nghe thấy tiếng mở cửa rất khẽ. Bà Diệp tưởng mình nghe nhầm, nghĩ Lam Tố Hinh mở cửa vào phòng mình, trong lúc mơ màng, bà nghe nhầm thành tiếng mở cửa lớn. Nằm một lúc lâu, vẫn không thấy yên tâm, bà khoác áo ngủ, bước xuống giường, đến phòng cô xem sao. Trong phòng không một bóng người, quá nhiên cô lại ra ngoài rồi.

Sao về rồi lại đi nữa chứ? Bà Diệp nghĩ mãi vẫn không lý giải được, đến bên cửa sổ, nhìn xuống dưới lầu, lúc đó, Lam Tố Hinh đã lên xe, đưa Anh Hạo Đông về Anh gia rồi, bà không thấy ai cả.

Lam Tố Hinh đi đâu được nhỉ? Bà Diệp không biết tìm cô ở đâu, buồn bã quay về phòng. Ông Diệp đang ngủ say, bà không biết nói cùng ai, đành thức, lắng tai nghe ngóng. Đợi mãi đến sốt ruột, đang định gọi ông Diệp dậy thì bà lại nghe thấy phía cửa lớn có tiếng động, thầm thở phào, cuối cùng cô đã về rồi.

Trước nghi vấn của bà Diệp, Lam Tố Hinh đành nói dối: “Cháu định về nhà sớm nhưng….các bạn kéo cháu đi cùng đoàn báo tin lành, cháu không tiện từ chối nên đồng ý. Lúc nãy cháu về nhà…là vì tối lạnh, vừa lúc đoàn báo tin lành đi ngang qua nhà mình nên cháu lên nhà khoác thêm áo.”

Dường như để chứng tỏ những lời Lam Tố Hinh nói là đúng, xa xa bên ngoài cửa sổ truyền đến giọng hát thánh ca, bà Diệp không nghi ngớ nữa nói: “Hóa ra là vậy, muộn quá rồi, cháu mau về tắm rửa rồi ngủ đi.”

Lam Tố Hinh thở phào, quay về phòng ngủ, nhắm mắt nhưng trong lòng vẫn nghĩ đến Anh Hạo Đông.

Anh bị cảm lạnh, lúc được đưa về nhà thì đã sốt cao đến gần bốn mươi độ. Anh phu nhân vội vàng bảo A Thái lái xe đi đón bác sĩ Uông. Lam Tố Hinh không đợi được bác sĩ Uông đến, vì thực sự đã quá muộn, cô phải về. Anh phu nhân chu đáo, bảo Anh Duy Hạ đưa cô về. Lúc này, nằm trên giường, cô lại nhớ đến Anh Hạo Đông. Chắc giờ này bác sĩ Uông đã đến rồi nhỉ? Bệnh của Anh Hạo Đông có nghiêm trọng không? Hy vọng anh nhanh chóng hạ sốt. Cô từng ở Anh gia nên hiểu rất rõ tình trạng bệnh của anh. Đại não từng bị tổn thương, sốt cao sẽ khiến chứng đau đầu của anh nặng thêm, e rằng lần này phải mất vài ngày anh mới khá hơn.

Hai ngày sau, Lam Tố Hinh vẫn lo lắng về bệnh tình của Anh Hạo Đông, mấy lần muốn gọi điện đến Anh gia nhưng còn chần chừ. Đúng lúc đó, bà Chu lại bất ngờ đến trường tìm cô.

“Tố Hinh, cô có thời gian đến thăm Hạo Đông một chút không?”

Lam Tố Hinh có dự cảm chẳng lành: “Anh ấy vẫn chưa khỏe lại sao?”

Bà Chu bất lực thở dài: “Đúng vậy, bác sĩ Uông đã đổi mấy loại thuộc rồi nhưng cậu ấy vẫn sốt cao. Hai ngày nay, trong cơn mê sảng, Hạo Đông luôn gọi tên Diệp U Đàm. Phu nhân nói, có lẽ cô có thể giúp được cậu ấy.”

Lam Tố Hinh hiểu rõ ý trong lời nói của bà, không chút do dự, cô xin nghỉ phép học nửa ngày rồi đi theo bà Chu. Thẩm Mỹ Kỳ thấy cô và bà Chu đi cùng nhau, cố tình chặn đường, dò hỏi: “Bà Chu đến tìm cô vì Anh Hạo Đông sao? Có phải anh ấy xảy ra chuyện gì rồi không?”

Lam Tố Hinh trả lời qua loa: “Anh ấy bị bệnh.”

“Anh ấy bị bệnh?” Thẫm Mỹ Kỳ nhắc lại lời nói của Lam Tố Hinh rồi đột nhiên cảm khác: “Trước đây, Anh Hạo Đông khỏe mạnh như hổ, tôi chưa từng thấy anh chàng nào dồi dào sức sống như anh ấy, thế mà bây giờ, anh ấy hễ ốm là ốm cả tháng trời. Chắc anh ấy ốm yếu đến mức không ra hồn người nữa rồi, nhỉ?”

Lam Tố Hinh trả lời cho xong chuyện: “Vẫn ổn!”

Thấy cô kiệm lời, Thẫm Mỹ Kỳ cũng không hỏi han nhiều, biết ý nhường đường cho cô. “Nếu có thể, cô chuyển lời hỏi thăm anh ấy giùm tôi nhé!” Ngừng một lát, cô ta lại tự cười giễu, “Nhưng không biết anh ấy còn nhớ tôi không…”

Lam Tố Hinh cùng bà Chu đến Anh gia thăm Anh Hạo Đông. Anh nằm bất động trên giường, khuôn mặt đỏ ửng, trong cơn mê sảng vẫn không ngừng ho, miệng lẩm bẩm nói gì đó, chỉ nghe được ba từ Diệp U Đàm.

Thấy Lam Tố Hinh đến, Anh phu nhân đang ngồi bên cạnh giường liền chậm chạp đứng dậy: “Tố Hinh, lại phiền cô rồi!”

“Phu nhân, không cần khách khí, nếu tôi có thể giúp được gì, bà chỉ cần liên lạc với tôi là được.”

Lam Tố Hinh nói rất thật lòng. Anh phu nhân cảm kích vỗ vỗ bàn tay cô: “Cám ơn cô, thay tôi ở bên Hạo Đông nhé!”

Anh phu nhân rời khỏi phòng, bà Chu cũng đi ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại một mình Lam Tố Hinh. Cô đi đến, ngồi xuống bên giường, cúi đầu, tỉ mỉ quan sát anh. Khuôn mặt trắng bệch, tiều tụy, hai gò má đỏ ửng, trán lấm tấm mồ hôi, mấy sợi tóc đen nhánh dính bết vào trán, tựa như mấy vết mực đen in trên nền giấy trắng.

Trong phòng không còn ai khác, Lam Tố Hinh đưa tay khẽ vuốt lại tóc trên trán anh. Khi những sợi tóc mềm mại sượt qua ngón tay, trái tim cô cũng từ từ tan chảy.

Mi mắt của Anh Hạo Đông khẽ run rẩy rồi đột nhiên anh mở trừng mắt. Lam Tố Hinh giật mình, nhanh chóng thu tay lại.

Đôi mắt mở to của Anh Hạo Đông trống rỗng mà mờ mịt, sau khi mơ hồ nhìn cô hồi lâu, bờ môi anh khẽ mấy máy, giọng nhỏ đến mức không thể nghe thấy, Lam Tố Hinh lắng tai mới nghe thấy anh đang nói: “U Đàm, em đến rồi?”

Sốt cao mấy ngày liền khiến đầu đầu óc anh trở nên mơ hồ, lại coi cô như Diệp U Đàm rồi. Cô đã quá quen với vai diễn, liền nói: “Vâng, Hạo Đông, em đến thăm anh đây.”

Anh nhìn cô chăm chú, khóe môi đột nhiên hơi rung động, anh cười. Nụ cười rất mờ nhạt, như mầm xanh non mới nhú trên cành dương liễu lúc đầu xuân. Người không tinh ý thì chẳng thể nào nhìn thấy nhưng Lam Tố Hinh là người rất tinh tế, nhìn nụ cười như lộc non mới nhú của anh, cô có thể liên tưởng đến cả mùa xuân xanh tươi, đầy sức sống.

Nhưng nụ cười đó phút chốc cứng đờ bên môi anh, như bông hoa héo úa bị băng tuyết làm cho đông cứng.

“U Đàm….” Anh Hạo Đông yếu ớt giơ một cánh tay về phía cô, ánh mắt đau khổ và mê loạn. “Em đến đây.”

Lam Tố Hinh đón lấy cánh tay anh, lòng bàn tay nóng rực như lửa. Anh kéo tay cô, ra hiệu cho cô lại gần. Cô thuận theo, cúi người về phía anh, hai khuôn mặt kề sát nhau, chỉ trong gang tấc. Anh mở to mắt nhìn cô, giọng nói run rẩy: “U Đàm….anh xin lỗi….Tha thứ cho anh…….Tha thứ cho anh……”

Anh vẫn luôn cảm thấy áy náy với Diệp U Đàm, dường như điều này đã trở thành tâm bệnh. Lam Tố Hinh dịu giọng an ủi: “Em tha thứ cho anh, Hạo Đông, em tha thứ cho anh mọi chuyện!”

Nước mắt như thủy triều bỗng dâng đầy nơi khóe mắt, anh nghẹn ngào nói: “U Đàm….. U Đàm….. U Đàm…..”

Túm chặt tay của Lam Tố Hinh, anh run rẩy gọi tên Diệp U Đàm, nước mắt không ngừng tuôn rơi, thấm ướt chiếc gối. Nhìn anh đau lòng và tự trách, cô không biết phải an ủi thế nào, đành im lặng nhìn những giọt nước mắt vẫn không ngừng lăn dài trên má anh. Bác sĩ từng nói, khóc là một trong những phương thức tốt nhất để tâm trạng bớt đau khổ. Lúc đau khổ nhất, con người khóc nghĩa là mọi việc sẽ chóng qua, nước mắt có thể giải trừ mọi sự u uất, đau thương trong lòng. Chỉ là nhìn anh khóc, từng giọt nước mắt mặn chat như xát vào trái tim cô, xót xa vô hạn.

Cuối cùng, anh mệt mỏi thiếp đi giấc ngủ bình yên hơn nhiều. Anh vẫn nắm chặt tay cô, như người sắp chết đuối cố bám vào khúc gỗ trôi nổi giữa biển khơi, nhất quyết không chịu buông. Khi ánh hoàng hôn đã bao trùm vạn vật, cô đặt tay lên trán anh, kiểm tra nhiệt độ, cơn sốt đã hạ.

3.

Khi Quảng Viễn xách một con ngỗng quay vàng ươm, thơm phức đến gõ cửa Diệp gia, bà Diệp nửa thật nửa đùa nói: “Ôi, Quảng Viễn, gặp cháu bây giờ thật đúng là quý hóa!”

“Bác gái, mấy ngày trước, cháu đi công tác nên không đến nhà mình được. Hôm nay đi qua Quảng Ký, nhìn thấy ngỗng quay nước vàng ươm, thơm phức mới ra lò, nhớ mọi người thích ăn món này nên cháu mua một con. Cháu cũng muốn đến xin bác bữa cơm tối, lâu lắm rồi cháu chưa được ăn món canh chân giò ngó sen bác hầm.”

Bà Diệp khách khí nói: “Quảng Viễn, hôm nay cháu lại có thời gian rỗi rãi sang nhà bác ăn cơm sao? Cháu không phải ở bên bạn gái à?”

Quảng Viễn ngơ ngác, không hiểu: “Bạn gái? Cháu lấy đâu ra bạn gái?”

“Hôm đó, bác gặp mẹ cháu đi chợ về, còn có một cô gái đi cùng mẹ cháu nói đó là bạn gái cháu!”

Quảng Viễn lập tức phủ nhận: “Không có chuyện đó đâu, đó chỉ là bạn bình thường thôi.”

Quảng Viễn từng bị bà Quàng bắt đi cùng bà ấy ra ngoài ăn cơm, đi rồi mới biết đó thực chất là một bữa tiệc xem măt. Bà bạn bà Quảng cũng đưa con gái đến, hai bà mẹ ngấm ngầm bảo hai đứa con giao lưu với nhau. Khi đó, anh ta vì phép lịch sự và giữ thể diện cho mẹ nên cố gắng nói chuyện qua loa cho xong. Còn cô gái kia rõ ràng là có ấn tượng rất tốt đối với anh ta. Sau hôm đó, cô ta thường xuyên liên lạc với Quảng Viễn nhưng anh ta đều cố ý lảng tránh. Cứ nghĩ sau vài lần bị từ chối, cô ta sẽ tự biết ý mà rút lui, ai ngờ cô ta lại chuyển hướng sang bà Quảng, đường hoàng ra vào nhà anh ta. Còn mẹ anh ta thì cứ giới thiệu với người khác đây là bạn gái của anh ta, thật là….

Quảng Viễn chau mày, quyết định chút nữa về nhà sẽ nói chuyện thẳng thắn với mẹ. Bây giờ, anh ta chưa muốn có bạn gái, xin bà đừng tự quyết định hộ nữa.

“Bác gái, Tố Hinh vẫn chưa tan học phải không? Dù sao cháu cũng đang rảnh, cháu đến trường học đón cô ấy nhé?”

Bà Diệp vui mừng gật đầu: “Được, cháu đi đi. Lái xe cẩn thận đấy!”

“Cháu biết rồi!”

Miệng tuy nói biết rồi nhưng Quảng Viễn vẫn lái xe nhanh như bay. Đến trường, anh ta hỏi tìm phòng học của Lam Tố Hinh, một bạn cùng lớp cô nói: “Lam Tố Hinh xin nghỉ, buổi chiều không lên lớp.”

“Buổi chiều cô ấy xin nghỉ ư? Cô có biết tại sao không?” Quảng Viễn vô cùng kinh ngạc.

“Tôi không biết.” Người bạn nhún vai vẻ đáng tiếc.

Quảng Viễn mập mờ suy đoán, trái tim đột nhiên trầm xuống, bước chân cũng vì thế mà nặng nề hơn. Anh ta bất ngờ gặp Thẫm Mỹ Kỳ trong sân trường. Cô ta mỉm cười, dừng bước chào hỏi, biểu hiện của anh ta lại vô cùng cứng nhắc, khẽ gật đầu rồi đi lướt qua, không khó để nhận ra anh ta đang cố ý tỏ ra xa cách.

Nét cười trên khuôn mặt Thẩm Mỹ Kỳ cũng cứng lại, lúc hai người lướt qua nhau, cô ta đột nhiên nói một câu chẳng đầu chẳng đuôi: “Quảng Viễn, anh đang trách tôi sao?”

Quảng Viễn hơi khựng lại, lời nói của Thẩm Mỹ Kỳ như một chiếc ghim, giữ chặt anh ta lại, anh ta đứng đó, cắn chặt răng, không nói tiếng nào.

Thẩm Mỹ Kỳ đi vòng đến trước mặt anh ta, nhìn chằm chằm rồi mạch lạc nói: “Tôi biết anh hối hận rồi nhưng chuyện này không liên quan đến tôi. Xin đừng đổ hết sai lầm của anh lên đầu tôi, nhìn thấy tôi mà anh sợ hãi như nhìn thấy quỷ vậy!”

Từng cầu từng từ của Thẩm Mỹ Kỳ đều như búa tạ, không ngừng giáng xuống trái tim của Quảng Viễn, khuôn mặt anh ta bỗng trắng bệch, chỉ biết há miệng mà không thốt ra được tiếng nào.

Thẫm Mỹ Kỳ không chút khách khí, nói tiếp: “Anh đến đây đón Lam Tố Hinh phải không? Đáng tiếc, cô ấy không ở đây mà đến Anh gia rồi. Anh gia đặc biệt phái người đến đón cô ấy, vừa nghe thấy Anh Hạo Đông bị bệnh, cô ấy liền lo lắng, sốt ruột xin nghỉ để đi thăm anh ta. Quảng Viễn, anh muốn đối xử với Lam Tố Hinh như với Diệp U Đàm phải không? Tôi e rằng cô ấy cũng giống Diệp U Đàm, mắt cô ấy chỉ có một mình Anh Hạo Đông mà thôi….”

“Câm miệng!” Quảng Viễn đột nhiên nổi giận, ngắt lời cô ta, “Chuyện của tôi, không cần cô xía vào!”

Thẩm Mỹ Kỳ cắn môi, giện dữ lườm anh ta rồi quay người rời đi, trước khi đi còn ném lại một câu: “Được, tôi sẽ chờ xem anh bại dưới tay Anh Hạo Đông một lần nữa.”

Câu nói này tựa như một mũi kim đâu sâu vào tim Quảng Viễn. Anh ta thở dốc, như một con mãnh thú bị thương đang đau khổ và bực tức. Nhảy lên xe, anh ta đạp chân ga, chiếc xe lao đi như gió lốc.

Quảng Viễn lái đến đường Triển Dương, con đường ven núi này khá rộng rãi và bằng phẳng, dọc đường toàn là biệt thự. Những tòa biệt thự đủ kiểu dáng tinh tế và đẹp mắt, bao quanh là hàng rào bằng hoa cỏ, khung cảnh đẹp như tranh vẽ.

Quảng Viễn dừng xe trước một cánh cổng lớn bằng đồng được chạm khắc vô cùng tinh xảo, nhảy xuống xe, anh ta không ngừng ấn chuông cửa. Chẳng mấy chốc, người làm vườn chạy đến, nhìn anh ta đầy nghi hoặc: “Anh…Sao anh lại đến đây? Tiên sinh, nếu anh lại đến để làm phiền, chúng tôi báo cảnh sát đó.”

“Tôi không đến để làm phiền, tôi đến đón người. Lam Tố Hinh ở trong đó phải không? Bảo cô ấy ra đây mau!”

Người làm vườn nghe thấy vậy thì nói vẻ ngạc nhiên “Không có ai tên như vậy đâu!”

“Sao lại không có? Ông đừng lừa tôi! Không phải Anh Hạo Đông bị bệnh nên các người phái người đi đón cô ấy đến đây sao?”

“Nhị thiếu gia bị bệnh? Tôi không biểt việc này. Tiên sinh, vì trước đây các người liên tục đến làm phiền nên nhị thiếu gia và phu nhân không còn sống ở đây nữa rồi!”

Quảng Viễn hơi sững sờ, “Vậy họ sống ở đâu?”

Người làm vườn lắc đầu, đáp: “Tôi không thể nói được.”

Nói xong, ông ta quay người rời đi, bỏ lại Quảng Viễn đứng ngoài cửa, không ngừng gào thét như người điên: “Này, ông nói đi, bây giờ họ sống ở đâu?”

Sau khi gào thét hồi lâu không được tích sự gì, anh ta buồn bã quay lại xe, gục đầu trên vô lăng, không nhúc nhích, cảm giác thất bại và đau khổ không ngừng giày vò tâm trí. Lẽ nào số mệnh thực sự sắp đặt như thế sao? Cả Diệp U Đàm và Lam Tố Hinh đều hướng về phía Anh Hạo Đông như bị yểm bùa vậy. Một người đã như vậy rồi, người kia cũng nối gót, trong tim, trong mắt, chỉ có hắn ta. Hắn ta còn khống biết trân trọng! Quảng Viễn cố gắng để họ không bị hắn ta mê hoặc nhưng làm đủ cách vẫn vô dụng, thậm chí còn gây ra họa lớn….Hễ nghĩ đến điều này, trái tim anh ta lại như bị cứa đến đau buốt.

Cũng không biết anh ta đã gục mặt như thế bao lâu, đến lúc trời tối hẳn, bà Diệp gọi điện thoại đến: “Quảng Viễn, cháu đi đâu đón Tố Hinh vậy? Con bé đã tự về nhà rồi. Cháu đang ở đâu? Mau về ăn cơm đi, đồ ăn sắp nguội cả rồi!”

Lam Tố Hinh đã về nhà rồi, Quảng Viễn đột nhiên ngồi thẳng người, “Vâng ạ, cháu sẽ về ngay.”

Lúc chuẩn bị khởi động xe, từ gương chiếu hậu, anh ta nhìn thấy một chiếc xe khác đang tiến đến gần, thây xe của anh ta dừng trước cửa, chiếc xe đó mau chống đỗ lại, người thanh niên mặc âu phục, đi giày da bóng lộn, phong độ ngời ngời ngồi trên ghế lái nhìn anh ta kinh ngạc, “Lại là anh, chẳng phải đã nói rõ rồi sao? Hôm nay anh lại đến đây có chuyện gì?”

Quảng Viễn nhận ra người này, đó là anh trai của Anh Hạo Đông – Anh Duy Hạ. Sau khi Diệp U Đàm mất, Quảng Viễn từng cùng hai vợ chồng nhà họ Diệp đến căn nhà này để làm loạn, đòi công bằng. Lúc đó, Anh phu nhân đã tránh không gặp, chỉ để Anh Duy Hạ ra mặt xử lý mọi việc. Sau đó, họ đến Anh gia thêm lần nữa nhưng Anh Duy Hạ không để họ vào, mà trực tiếp ra ngoài nói chuyện với họ. Tính khí của anh ta rất hòa nhã, biết nhẫn nhịn. Trong lúc đau buồn, bà Diệp đã có hành vi quá khích nhưng từ đầu đến cuối, anh ta đều không báo cảnh sát đuổi họ đi, chỉ ra sức mềm mỏng hòa giải mọi việc.

Quảng Viễn cảm thấy con người Anh Duy Hạ không tồi, trong mắt anh ta, người này tốt hơn Anh Hạo Đông nhiều.

“Anh tiên sinh, tôi đến vì một chuyện…Các người có thể đừng làm phiền Lam Tố Hinh nữa được không? Anh Hạo Đông sống hay chết không liên quan đến cô ấy. Vì sao hễ hắn ta bị bệnh là các người liền đến đón cô ấy đi? Cô ấy đâu phải là bác sĩ?”

Anh Duy Hạ hơi ngơ ngác, lát sau mới cười nhạt: “Nhưng Quảng Viễn này, Lam Tố Hinh tình nguyện đi thăm Hạo Đông, đây là tự do của cô ấy, cũng chẳng liên quan gì đến anh nhỉ?”

Lời nói của Anh Duy Hạ như nhung gấm ẩn giấu kim bên trong, lấy chính lời nói của Quảng Viễn để công kích lại anh ta, nhất thời khiến Quảng Viễn nghẹn họng. Bực bội và bất lực, anh ta không nói một lời, khởi động xe. Trong tiếng động cơ gầm rú, lại nghe thấy Anh Duy Hạ nói thêm một câu: “Quảng Viễn, Lam Tố Hinh không phải là Diệp U Đàm, anh nên biết chừng mực, đừng ép bản thân mình đi vào ngõ cụt.”

Quảng Viễn khẽ chấn động rồi lẳng lặng lái xe rời đi, Anh Duy Hạ nhìn anh ta đi xa, nụ cười nhạt trên môi biến mất, thần sắc vô cùng phức tạp.

Đang chuẩn bị lái xe vào cửa lớn, điện thoại của Anh Duy Hạ reo vang. Anh ta nhìn màn hình, mệt mỏi nhận cuộc gọi, đầu máy bên kia vang lên một giọng nữ trong trẻo, dịu dàng khẽ trách cứ: “Duy Hạ, đã rất lâu rồi em chưa được gặp anh.”

“Em biết đó, gần đây mẹ thúc anh và San San kết hôn, ngày nào anh cũn phãi cùng cô ấy đi lựa cái này, chọn cái kia, thực sự rất bận, không có thời gian rãnh rỗi.”

“Duy Hạ, em biết anh phải ở bên cạnh Mộ Dung San nhưng anh có thể bỏ ra chút thời gian để ở bên em được không? Em cam tâm tình nguyện an phận làm người thứ ba, không dám tranh giành với cô ấy, chỉ cần thỉnh thoảng anh cho em được gặp anh. Tối nay em rất muốn gặp anh, anh có thể bớt chút thời gian không? Một tiếng thôi, không thì nửa tiếng cũng được.” Giọng nói nghe rất đáng thương.

Anh Duy Hạ day day ấn đường, buôn tiếng thở dài. “Lát nữa anh còn phải đưa San San đi ăn tối. Để tối anh xem tình hình thế nào rồi gọi lại cho em sau nhé!”

“Duy Hạ, em sẽ đợi điện thoại của anh.”

Dập máy, Anh Duy Hạ gục mặt lên vô lăng, bất lực không muốn cử động. Đến khi người làm vườn phát hiện ra xe của anh đỗ ở ngoài cổng, liền chạy ra, “Đại thiếu gia, sao đến cổng rồi mà không vào?”

Anh Duy Hạ đi thẳng lên phòng, xối nước lạnh lên người để tinh thần tỉnh táo lại, sau đó thay quần áo, lái xe đi. Anh ta đi đón Mộ Dung San tại công ty Mộ Dung rồi đến một nhà hàng kiểu Pháp dùng bữa, sau bữa tối lại cùng cô ta đi khiêu vũ, chơi đến hơn mười một giờ mới đưa cô ta về.

Sau khi chia tay San San, anh ta lập tức đến bên một cô gái khác. Anh ta nhấc điện thoại gọi, chuông mới reo được một hồi đã thấy bên kia bắt máy, giọng hết sức vui mừng: “Duy Hạ, em vẫn luôn đợi anh!”

“Em đang ở ký túc xá à? Ra ngoài đi, anh vẫn đứng đợi em ở đầu đường nhé!”

Lúc lái xe đến đầu đường đó, từ xa đã nhìn thấy cô gái có mái tóc dài, mặc đồ màu tím nhạt lẻ loi đứng đó. Bóng dáng kiều diễm trong màn đêm thoắt ẩn thoắt hiện dưới ánh đèn khiến anh ta bất giác liên tưởng tới hồ yêu trong ‘Liêu trai chí dị’, dễ dàng khiến người ta bị mê hoặc rồi lún sâu nhưng vì không cùng một loại nên khi ở cùng nhau, phải trả một cái giá rất đắt.

Nhìn bóng dáng kiều diễm đó, Anh Duy Hạ hơi nhăn trán. Khoảng thời gian đẹp đẽ này không thể giúp anh ta bớt mỏi mệt, suy nghĩ nhiều khiến anh ta thêm mệt.

4.

Sau bữa tối, Quảng Viễn nói với Lam Tố Hinh: “Cùng đi tản bộ nhé! Anh có chuyện muốn nói với em.”

Lam Tố Hinh định thoái thác nhưng thấy nét mặt anh ta rất kiên định nên do dự một lát rồi gật đầu đồng ý. Thực ra, cô có thể đoán được anh ta muốn nói gì với cô. Lúc vừa về đến nhà, bà Diệp nói Quảng Viễn đã đến trường đón cô, trong lòng cô bất giác run lên, đoán thế nào anh ta cũng biết chiều nay cô xin nghỉ. Giờ nhìn bộ dạng của anh ta, chắc chắn anh ta đã biết rồi, hơn nữa, có khi còn biết cả chuyện cô đến Anh gia.

Cô cùng Quảng Viễn tản bộ trong công viên ven đường gần đó. Lam Tố Hinh nghĩ Quảng Viễn sẽ bất mãn như lần cô lén tiếp xúc với Anh Hạo Đông trước đây nhưng anh ta lại có thái độ trầm tĩnh, chỉ chậm rãi nói với cô chuyện trước đây của anh ta và Diệp U Đàm.

Họ quen biết nhau từ nhỏ, gần như là cùng nhau lớn lên. Rất nhiều chuyện thú vị thuở thơ ấu khiến người nghe cảm thấy vô cùng đáng yêu, ấm áp. Sau khi anh ta và Diệp U Đàm trưởng thành, tình cảm dần bước vào giai đoạn vô cùng tế nhị. Cô ấy cũng thi vào đại học A giống anh ta. Sau khi nhập học, mọi chuyện lớn nhỏ trong trường, cô ấy đều dựa cả vào anh ta. Đúng lúc anh ta cho rằng tình cảm giữa hai người sắp tiến thêm một bước thì Diệp U Đàm lại quen biết Anh Hạo Đông, quỹ đạo của vận mệnh bỗng chốc thay đổi hoàn toàn.

Quảng Viễn hít một hơi thật sâu, “Anh còn nhớ hôm đó là đêm Giáng sinh, sinh nhật lần thứ hai mươi của U Đàm.”

Lam Tố Hinh hơi sững sờ, đêm Giáng sinh, Anh Hạo Đông và Diệp U Đàm quen nhau vào ngày này sao? Cô đột nhiên hiểu ra, vì sao đêm đó Anh Hạo Đông lại đứng ngẩn người dưới nhà Diệp gia lâu như vậy. Hóa ra, không chỉ bởi hôm đó là sinh nhật của cô ấy mà còn là ngày đầu tiên họ gặp nhau.

“Anh đặt xong bánh sinh nhật từ sáng sớm, buổi chiều sau khi tan học, vui mừng đi đón cô ấy. Nhưng bạn của cô ấy lại nói cô ấy đã đi cùng cậu bạn mới quen rồi.”

Khi đó. Quảng Viễn thấy rất kỳ quái, tại sao Diệp U Đàm lại dễ dàng đi cùng một người mới quen? Người đó là ai? Bạn của cô ấy cười nó đó là một cậu rất đẹp trai, học khác trường, đến đây chơi cùng bạn, họ gặp nhau ở dân bóng chuyền, cậu ta đã dạy Diệp U Đàm chơi bóng rồi cô ấy nhận lời đi chơi cùng cậu ta.

Lời nó của cô bạn kia khiến toàn thân Quảng Viễn lạnh toát, như bị giội một gáo nước lạnh. Diệp U Đàm đi cùng một cậu con trai mới gặp lần đầu, điều này tuyệt đối không phải là tác phong của cô ấy. Anh ta đột nhiên có dự cảm chẳng lành, thẫn thờ xách bánh sinh nhật đã chuẩn bị sẵn đến Diệp gia. Bà Diệp ra mở cửa, thấy anh ta, liền ngơ ngác, “ Ấy, Quảng Viễn, sau cháu đã về rồi, U Đàm đâu?”

Anh ta uể oải đáp: “Cháu không biết. Cô ấy không nói gì với cháu, cũng không gọi về nói với mọi người sao?”

“Con bé gọi về nhà nói tối nay cùng bạn ra ngoài chúc mừng sinh nhật và đi đón Giáng sinh luôn mà. Ấy, không phải nó đi với cháu sao?”

Quảng Viễn vô cùng buồn bã. Tối đó, sau khi rời khỏi Diệp gia, anh ta vẫn đứng dưới tòa nhà đợi cô. Nửa đêm giá lạnh, đúng mười hai giờ, anh ta bỗng nhìn thấy một chiếc xe hơi màu xanh tiến đến, trên xe có bốn, năm người, cả trai cả gái trẻ trung, xinh đẹp, ăn mặc hợp thời, vừa hát vừa cười, vô cùng vui vẻ. Diệp U Đàm cũng ở trong đó, cô không hát cười giống họ nhưng khuôn mặt rạng rỡ, vui mừng như đoán hoa đang nở rộ.

Chiếc xe dừng lại, Diệp U Đàm bước xuống, những người trong xe vẫy tay tạm biệt cô. Màn đêm đen sẫm, chiếc xe lại đỗ dưới tán cây, người trên xe cũng nhiều, Quảng Viễn chăm chú nhìn nhưng cũng không thể nhìn ra được ai là người đã rủ Diệp U Đàm đi. Anh ta đang chăm chú nhìn thì Diệp U Đàm đã quay người, lên trên nhà rồi, chiếc xe cũng rời đi, phóng nhanh như một ngôi sao băng màu xanh xẹt qua rồi mất tích trong màn đêm đen kịch.

Ngày hôm sau, Quảng Viễn buồn rồi đến tìm Diệp U Đàm. Anh ta chưa kịp nói gì, cô đã tươi cười nói trước: “Quảng Viễn, em đã gặp người ấy rồi.”

Quảng Viễn sững sờ: “Ai vậy?”

“Người trong vận mệnh của em ý, vừa nhìn em đã biết anh ấy chính là người đó.” Ánh mắt của Diệp U Đàm rạng rỡ hẳn lên, chỉ có những thiếu nữ đang yêu mới có ánh mắt đó.

Quảng Viễn như hóa đá, hồi lâu sau mới lắp bắp hỏi: “U Đàm, vậy…anh…anh là gì?”

Diệp U Đàm nhìn anh ta vẻ hết sức ngạc nhiên: “Quảng Viễn, anh…Em luôn coi anh là anh trai mà!”

Giây phút đó, rõ ràng đang là ban trưa nhưng Quảng Viễn lại cảm thấy bầu trời bỗng đen kịt như giữa đêm, thế giới của anh ta đột nhiên tối sầm, không nhìn thấy thứ gì cả.

“Sau đó, anh đi khắp nơi nghe ngóng xem cậu con trai mà U Đàm quen là người thế nào.”

Quảng Viễn đã tìm mọi cách để nghe ngóng về tính cách và lai lịch của người con trai mà Diệp U Đàm quen. Tên anh ta là Anh Hạo Đông, vừa tròn hai mươi mốt tuổi, gia thế tương đối tốt, đang học trong học việc quý tộc của thành phố. Anh ta chính là bạch mã hoàng tử trong mắt rất nhiều nữ sinh. Anh ta thích chơi bời, đặc biệt thích đưa những cô gái xinh đẹp đi chơi, nghe nói anh ta thay bạn gái như thay áo.

Sau khi hiểu rõ tính các của Anh Hạo Đông, Quảng Viễn liền nói hết cho Diệp U Đàm nghe, khuyên cô đừng dính líu tới hạng người này nhưng cô không thèm để ý. “Chuyện của em, em tự biết lo liệu. Quảng Viễn, xin anh sau này đừng nói những lời không tốt về Hạo Đông nữa.”

Quảng Viễn nghe nói con gái rơi vào lưới tình là mất hết lý trí nhưng câu nói của Diệp U Đàm vẫn khiến anh kinh ngạc. Cô ấy thừa biết Anh Hạo Đông là một công tử đào hoa, không thể yêu ai thật lòng nhưng vẫn muốn lao đầu vào. Vì sao chứ?

Diệp U Đàm nói: “Em thích Hạo Đông. Hôm đó, vừa gặp anh ấy ở sân bóng chuyền, em đã biết anh ấy chính là sự lựa chọn cuối cùng của em.”

Quảng Viễn vẫn muốn thuyết phục cô: “U Đàm, nhìn Anh Hạo Đông đẹp trai, gia cảnh tốt thế thôi nhưng nhân phẩm của anh ta…”

“Quảng Viễn!” Diệp U Đàm bực bội ngắt lời anh ta. “Ý anh là em thích tiền của anh ấy phải không? Lúc nhìn thấy anh ấy lần đầu tiên, em vốn không biết anh ấy là ai, gia cảnh thế nào mà đã thích anh ấy rồi. Anh không thể hiểu nổi cảm giác này đâu, vì anh chưa từng gặp tiếng sét ái tình.”

Tiếng sét ái tình? Quảng Viễn cảm thấy đây hoàn toàn chỉ là lời sáo rỗng trong những cuốn tiểu thuyết ngôn tình vớ vẩn, trong đời sống hiện thực làm gì có chuyện hoang đường đó? Nếu như có thì cũng chỉ ở thời cổ đại xa xôi. Nhưng Diệp U Đàm nhất quyết nói với anh ta, cô ấy và Anh Hạo Đông là tiếng sét ái tình.

Chuyện này là một sự đả kích vô cùng lớn đối với Quảng Viễn, quãng thời gian ở bên nhau mười mấy năm trời giữa anh ta và Diệp U Đàm lại không bằng tình cảm trong chớp mắt của cô với Anh Hạo Đông. Tiếng sét ái tình chết tiệt, hoàn toàn không có logic, không có lý trí. Như một người đang bước những bước vững chãi bỗng hụt chân, rơi xuống một cái hố sâu thăm thẳm, không thể leo lên nổi.

Diệp U Đàm rơi vào bẫy ái tình của Anh Hạo Đông, ngày nào cũng đến học viện quý tộc kia tìm anh ta, mọi tâm tư, tình cảm đều dành hết cho anh ta. Nhưng thái độ của anh ta lại rất mờ ám. Bất cứ khi nào cô đến, anh ta đều đưa cô đi chơi, nhưng khi cô không tới, rất ít khi anh ta chủ động hẹn cô. Diệp U Đàm luôn là người chủ động, còn Anh Hạo Đông chỉ đáp lại một cách khiên cưỡng. Anh ta vẫn cùng cô ăn cơm, khiêu vũ, xem phim nhưng từ đầu chí cuối, chỉ thể hiện một cách hời hợt, không mấy lưu tâm. Diệp U Đàm không oán than, có thể ở bên anh ta là cô đã vui rồi. Đương nhiên, cô cũng hy vọng có ngày, anh ta sẽ giành trọn tình yêu cho cô, thế nên cô vẫn luôn cố gắng nỗ lực giành lấy.

Lam Tố Hinh bất giác hỏi: “Cô ấy giành lấy tình yêu của Anh Hạo Đông như thế nào?”

Qua sự nhớ nhung của Anh Hạo Đông đối với Diệp U Đàm lúc này cũng đủ biết cô ấy đã thành công. Diệp U Đàm rất hiểu kỳ, không biết sao đó cô ấy đã làm cách nào để có được trái tim của Anh Hạo Đông, chẳng phải mọi người đều nói tình yêu đó là viễn vông sao?

Quảng Viễn im lặng hồi lâu, nói: “U Đàm thành công là vì cô ấy mang thai đứa con của Anh Hạo Đông.”

Lam Tố Hinh á khẩu, cô thực sự không đồng ý với cách làm này. Quảng Viễn thở dài, nhớ lại hôm đó, anh ta gặp Diệp U Đàm ngồi xổm bên vệ đường, nôn thốc nôn tháo. Ban đầu, anh ta còn cho rằng cô bị bệnh, vội vàng bắt taxi, định đưa cô đến bệnh viện nhưng cô một mực lắc đầu không chịu đi, đòi anh ta đưa về nhà. Ngồi trên xe, cô vẫn nôn khan, người lái xe đã đứng tuổi, nhiều kinh nghiệm thấy thế, liền nói: “Tôi nghĩ cô cậu nên đến bệnh viện mua ít thuốc chống nôn đi, triệu chứng nôn khan của phụ nữ mang thai giai đoạn đầu kéo dài rất lâu. Cứ nôn kiểu này, vợ cậu sẽ chán ăn đấy.”

Quảng Viễn nhất thời đờ đẫn: “U Đàm, em…”

Diệp U Đàm cắn môi, nói: “Chuyện của em, không cần anh lo.”

Quảng Viễn nhìn cô, không thốt nên lời. Anh ta có thể đoán được cái thai trong bụng cô là của ai. Hai tay anh ta run lẩy bẩy, bất luận thế nào cũng không thể ngờ rằng mới quen Anh Hạo Đông chưa đầy ba tháng, cô đã mang thai con của hắn ta. Thế mà anh ta vẫn luôn nghĩ cách làm thế nào để cô quay về bên anh ta.

Hôm đó, anh ta đưa Diệp U Đàm về rồi đến quán rượu quen, uống đến say mềm mới về nhà. Hôm sau tỉnh lại, anh ta nhận được tin Diệp U Đàm đã chết. Tôi qua, cô đã ngã từ trên tòa chung cư của Anh Hạo Đông xuống, mang theo cái thai trong bụng cùng rời khỏi thế giới này.

Diệp U Đàm chết không nhắm được mắt, mắt cô ấy mở trừng trừng, tay còn nắm chặt con dao dính đầy máu, đến mức bác sĩ pháp y khám nghiệm tử thi đã phải rất vất vả để gỡ ra. Trong quá trình khám nghiệm, người ta phát hiện Diệp U Đàm mang thai hơn bốn tuần, qua giám định ADN, cha qua bào thai chính là Anh Hạo Đông. Ngoài ra, phía cảnh sát còn phát hiện dưới ghế trong phòng của Anh Hạo Đông có một tờ chi phiếu vo tròn, bút tích trên đó là của Anh Hạo Đông, con số đó cũng không nhỏ chút nào, trên đó còn có dấu vân tay của Diệp U Đàm, có thể đoán ra Anh Hạo Đông đã dùng tờ chi phiếu này để cắt đứt tình cảm giữa hai người. Rõ ràng anh ta không chịu nhận đứa trẻ nên muốn dùng tiền để dẹp yên chuyện này. Diệp U Đàm đã rất đau lòng, không chịu được sự đả kích đó nên giữa họ đã xảy ra xô xát, cuối cùng trở thành một bi kịch thảm khốc.

Người đi đường vây quanh hiện trường bàn tán, ngay sau đó, hiện trường được xử lý sạch sẽ, không còn chút dấy vết của vụ tai nạn thảm khốc. Quảng Viễn hận Anh Hạo Đông đến tận xương tủy….

5.

Quảng Viễn kể hết câu chuyện, ánh trăng đã lên cao, mảnh trăng lưỡi liềm vàng vọt treo giữa màn đêm. Ánh trăng không đủ sáng tỏ, trong lòng Lam Tố Hinh cũng rất mơ hồ. Có vài chuyện cô nghĩ mãi mà không hiểu, liền cẩn thận suy xét lại câu chuyện Quảng Viễn vừa kể.

Qua lời kể của Quảng Viễn, Anh Hạo Đông thực sự không phải là một người bạn trai tốt của Diệp U Đàm, anh không tôn trọng và luôn hời hợt với cô ấy, để cô ấy mang thai rồi đoạn tuyệt, cắt đứt quan hệ, cuối cùng ép cô gái yêu anh sâu sắc trở nên hận anh đến tận xương tủy rồi đâm anh một nhát dao trí mạng.

Tuy nhiên, đây chỉ là lời kể từ một phía của Quảng Viễn. Nhưng có vài điểm Anh gia cũng đã thừa nhận. Ví nhụ như bà Chu từng nói, Anh Hạo Đông ham chơi, thích qua lại với nhiều bạn gái, những cô bạn đó anh chưa từng đưa về nhà, bởi anh chưa muốn gò bó bản thân vào một mối quan hệ nào. Mãi sau khi xảy ra chuyện, Anh gia mới biết anh từng qua lại với Diệp U Đàm.

Về điểm này, Lam Tố Hinh công nhận Quảng Viễn không bóp méo sự thật. Tình cảm của Anh Hạo Đông đối với Diệp U Đàm thực sự không nghiêm túc. Một người quá si mê và một người quá hời hợt, không thể ở bên nhau.

Nhưng khi Diệp U Đàm chết, Anh Hạo Đông lại tỏ ra vô cùng đau đớn và luôn tự trách bản thân mình, Lam Tố Hinh vẫn nhớ, lúc anh coi cô là Diệp U Đàm, mấy lần anh đã rơi nước mắt và cầu xin cô tha thứ. Điều khiến cô không hiểu là vì sao Anh Hạo Đông lại đau đớn đến vậy? Diệp U Đàm đã đâm anh một nhát dao nhưng anh lại không oán hận, chỉ cảm thấy hối hận và áy náy vì đã lỡ tay giết chết cô ấy.

Lúc còn sống, Diệp U Đàm đã không thế khiến Anh Hạo Đông yêu cô, nhưng khi cô chết lại khiến anh nhung nhớ đến vậy. Hơn nữa, có lẽ cả cuộc đời này, anh cũng không thể gạt bỏ nỗi đau tinh thần mà cô để lại cho anh.

Hai người họ, rốt cuộc ai bất hạnh hơn? Là Diệp U Đàm đã sớm cắt đứt sinh mệnh, như hoa úa tàn rời bỏ thế gian? Hay là Anh Hạo Đông sau khi bi kịch xảy ra bị bệnh cả tháng trời không khỏi? Thực sự rất khó để nói rõ ràng.

“Tố Hinh, anh kể mọi chuyện cho em là muốn nhắc nhở em như đã nhắc nhở U Đàm, đừng quá gần gũi Anh Hạo Đông. Con người hắn ta chỉ được cái đẹp mã, còn lại không đáng để em gửi gắm. U Đàm không nghe lời khuyên của anh nên đã….Anh hy vọng em không giẫm lên vết xe đỗ của cô ấy. ANh không muốn can thiệp hay khống chế suy nghĩ của em, anh thực sự chỉ muốn tốt cho em nên mới nhiều chuyện thế này.”

Những lời này của Quảng Viễn hết sức thành khẩn, Lam Tố Hinh cũng nghiêm túc trả lời: “Quảng Viễn, tôi biết anh có ý tốt nhưng Anh Hạo Đông…Trước đây anh ấy là người thế nào tôi không biết nhưng lúc này tôi biết anh ấy hoàn toàn không giống lời miêu tả của anh. Bây giờ, anh ấy ốm yếu, tiều tụy, hoàn toàn không có chí khí, phong độ như xưa. Trong bi kịch này, không chỉ có một mình Diệp U Đàm là người chịu thương tổn, anh ấy cũng bị tổn thương rất lớn.”

Quảng Viễn khẽ nhướng mày, giọng nói trở nên phẫn nộ: “Hắn ta bị tổn thương sao? Hắn ta tự làm tự chịu?”

Lam Tố Hinh biết cô nói sao chăng nữa thì cũng không thể thuyết phục nỗi Quảng Viễn. Quan hệ giữa anh ta và Diệp U Đàm quá khắng khít nên không dễ nhìn nhận toàn bộ sự việc bằng con mắt khách quan. Anh ta cảm thấy chính vì Anh Hạo Đông gạt bỏ trách nhiệm với đứa trẻ trong bụng Diệp U Đàm nên cô ấy mới đâm Anh Hạo Đông, rồi bị anh ta lỡ tay đẩy xuống lầu. Kỳ thực bất cứ sự việc nào cũng đều là trách nhiệm của cả hai bên, nhưng anh ta chỉ nhìn thấy trách nhiệm của Anh Hạo Đông, mà không thấy trách nhiệm của Diệp U Đàm.

Lam Tố Hinh không tranh cãi với anh ta nữa, nói: “Không còn sớm nữa, phải quay về thôi!”

Quảng Viễn biết cô không muốn vì chuyện này mà tranh cãi với anh ta. Anh ta còn muốn nói tiếp nhưng đành kìm lại, cùng cô quay về. Cả quãng đường, anh ta chỉ im lặng. Về đến cửa Diệp gia, anh ta mới khẽ nói: “Tố Hinh, anh vẫn hy vọng em sẽ nghe theo lời nhắc nhở của anh.”

“Tôi rất cảm kích sự quan tâm của anh, tôi sẽ luôn ghi nhớ buổi nói chuyện hôm nay.” Lam Tố Hinh chỉ trả lời một cách mơ hồ.

Hôm sau lên lớp, Lam Tố Hinh thấy bất an, thấp thỏm, cô kết thúc một tiết học là lập tức đi ra hành lang nhìn ngó. Cuối cùng, một cô bạn thấy lạ, liền hỏi: “Lam Tố Hinh, cậu đang đợi ai à?”

Lam Tố Hinh chỉ cười, không nói, bước vào phòng học.

Hôm qua, rời khỏi Anh gia, Anh phu nhân đã nói: “Tố Hinh, nếu Hạo Đông vẫn chưa khá lên thì ngày mai…tôi lại làm phiền cô nửa buổi học nữa vậy.”

Lam Tố Hinh không chút ngập ngừng gật đầu.

Đến trưa rồi mà vẫn chưa thấy xe của Anh gia xuất hiện, xem ra Anh Hạo Đông đã khỏe lại, vậy thì tốt rồi! Nhưng không hiểu sao Lam Tố Hinh lại cảm thấy buồn buồn.

Một tuần sau, Anh Duy Hạ thay mặt Anh gia đến trường học, tặng Lam Tố Hinh một chiếc đồng hồ đeo tay đắt tiền để tỏ lòng cảm ơn.

“Đêm Giáng sinh, may mà có cô đưa Hạo Đông về, cô còn phải nghỉ nửa buổi học để đến chăm nó nữa. Sau khi cô đến, nó hạ sốt ngay, bây giờ tương đối khỏe rồi, nó vốn muốn đến cảm ơn cô nhưng mới đỡ, cơ thể vẫn còn rất yếu nên tôi thay mặt nó đến đây. Cảm ơn cô, Lam tiểu thư, chút quà này xin cô nhận cho.”

Lam Tố Hinh liền từ chối: “Anh tiên sinh, không cần lãng phí như thế. Thực ra tôi cũng không đi đâu mà cần đến chiếc đồng hồ này, nó đắt như vậy, tôi không nhận được. Anh gia đã cho tôi rất nhiều rồi, học phí năm học này của tôi là do Anh phu nhân trả, như thế đã đủ lắm rồi.”

“Học phí là chuyện khác, đó là chi phiếu mẹ tôi ký. Còn chiếc đồng hồ này là do Hạo Đông trả tiền, thay cho tấm lòng của nó, cô cứ nhận đi!”

Chiếc đồng hồ đeo tay này là tấm lòng của Anh Hạo Đông? Lam Tố Hinh hơi do dự, cân nhắc một lát rồi vẫn chậm rãi lắc đầu: “Anh tiên sinh, giúp tôi cảm ơn Anh thiếu gia nhưng tôi không thể nhận được. Chiếc đồng hồ này quá đắt, không hợp với tôi. Hơn nữa, nếu tôi mang về nhà, dì tôi mà nhìn thấy, tra hỏi rồi bà ấy lại tức giận.”

Anh Duy Hạ kiên định nói: “Không sao, cô không đeo nhưng vẫn có thể cầm lấy. Cất cẩn thận không để dì cô phát hiện là được thôi.”

Lam Tố Hinh cười, cô ở Diệp gia, bà Diệp đối xử với cô tốt thế nào đi chăng nữa thì suy cho cùng vẫn không bằng nhà mình. Cô chưa từng khóa bất cứ ngăn kéo tủ nào ở trong phòng, vì không gian này vốn không thuộc về cô, chẳng qua cô chỉ đang mượn chủ nhân của chúng mà thôi, bất cứ lúc nào bà Diệp cũng có thể vào phòng xem xét, nếu bà ấy mà nhìn thấy chiếc đồng hồ này thì cô biết giải thích thế nào đây?

Bất luận Anh Duy Hạ nói thế nào, Lam Tố Hinh cũng không chịu nhận món quà này. Cuối cùng, cô lấy lý do sắp có tiết học để rời đi. Anh ta chỉ đành cười khổ, quay lại xe, trong xe có người đang đợi anh ta. Người đó ăn mặc nho nhã, mái tóc búi cao, khuôn mặt xinh đẹp, là Mộ Dung San. Ánh mắt cô ta nhìn Anh Duy Hạ rất đỗi bất ngờ: “Sao rồi, cô ấy không nhận ư?”

“Đúng vậy, cô ấy không chịu nhận. Em còn nói chiếc đồng hồ em chọn này là kiểu mà bất cứ cô gái nào khi nhìn thấy đều sẽ mở to mắt, hưng phấn mà nhận lấy nữa không?”

Mộ Dung San đón lấy chiếc hộp nhung đựng đồng hồ, mở ra, mặt đồng hồ bằng bạch kim, dây đeo bằng da thật, nhưng hạt sáng rực rỡ chỉ giờ trên đồng hồ được nạm bằng kim cương, chiếc đồng hồ đeo tay đắt giá tinh xảo này lại bị trả lại ư? Cô ta nghi hoặc hỏi: “Vì sao cô ấy không nhận?”

Anh Duy Hạ nói lại lý do từ chối của Lam Tố Hinh, Mộ Dung San có chút tán thưởng, khẽ gật đầu: “Cô ấy không tham lam, thật hiếm có.”

“Bây giờ làm thế nào đây? Hạo Đông bảo anh thay cậu ấy mua một món quà cảm ơn Lam Tố Hinh, anh gọi em đến làm tham mưu, muốn hoàn thành nhiệm vụ cậu ấy giao thật tốt, ai ngờ quà em chọn lại bị trả lại.”

“Quà tặng đắt tiền cô ấy không nhận thì anh mua hoa quả tươi hay bánh trái gì đó, tỏ tấm lòng thành là được rồi.”

“Nhưng Hạo Đông bảo anh phải mua một món quà đắt giá để cảm ơn cô ấy, hoa quả với bánh trái sao được gọi là món quà đắt giá chứ?”

“Hay anh cứ kể lại chuyện hôm nay cho Hạo Đông nghe, để cậu ấy tự quyết định phải tặng quà gì cho cô ấy. Đúng là chúng ta không thể giúp được gì hơn rồi.”

“Nói với cậu ấy một tiếng cũng tốt, dù gì cậu ấy cũng đang đợi anh về.”

Anh Duy Hạ gọi điện, nói lại toàn bộ mọi chuyện cho Anh Hạo Đông. Anh im lặng hồi lâu rồi nói: “Thế thì bỏ đi vậy!”

Hôm đó, sau khi Anh Duy Hạ rời đi, Anh gia không còn liên lạc với Lam Tố Hinh nữa. Cô đoán bệnh tình của Anh Hạo Đông đã đỡ hơn nhiều, đây là chuyện tốt, cô thấy mừng cho anh. Chỉ là trong sự vui mừng đó, cô lại cảm thấy hơi buồn….

Trong thời gian này, Quảng Viễn rất chăm đến Diệp gia. Hằng ngày, tan ca, anh ta thường mua hoa quả hoặc thức ăn đến Diệp gia rồi ở lại ăn tối. Bà Diệp rất vui khi tiếp đãi anh ta, sau bữa tối còn khuyến khích Lam Tố Hinh ra ngoài đi dạo cùng anh ta. Cô thoái thác, nói cuối học kỳ rồi, phải ôn thi, không chịu đi. Mỗi khi ăn cơm xong, cô liền chui ngay vào phòng.

Quảng Viễn cũng không cố nài, sau bữa cơm, anh ta nói chuyện với ông bà Diệp một lát rồi rời đi.

Quảng Viễn vẫn thường xuyên đến Diệp gia. Một hôm, Lam Tố Hinh tan học về nhà, vừa ra khỏi cổng trường liền có người chặn lại, là bà Quảng. Bà ta khách khí nói: “Tố Hinh, cháu nói chuyện với bác một lát được không?”

Lam Tố Hinh lờ mờ đoán được ra nguyên nhân bà ta đến đây, thầm cười khổ rồi cùng bà ta vào một quán trà gần đó. Sau khi ngồi xuống, bà Quảng nỏi thẳng vào vấn đề. “Tố Hinh, bác là người ngay không nói lời mờ ám. Phải nói rõ trước, bác không có gì phải bất mãn với cháu, cháu là một cô gái rất tốt, nho nhã, xinh đẹp, nhưng bác không hy vọng cháu quá gần gũi với Quảng Viễn. Hy vọng cháu hiểu được lời này của bác.”

Lam Tố Hinh bình tĩnh gật đầu: “Bác Quảng, cháu hiểu.”

Bà Quảng tỏ ra rất vui mừng: “Cháu hiểu được là tốt, Quảng Viễn với U Đàm, còn cả Anh Hạo Đông kia nữa, chắc cháu cũng biết chuyện của bọn nỏ trước đây rồi, bác cũng không nói nhiều nữa. Bây giờ cháu cũng liên quan đến hai đứa chúng nó, bác thực sự không hy vọng chuyện kia sẽ lại xảy ra thêm lần nữa, bác mong cháu sẽ ít tiếp xúc với Quảng Viễn hơn.”

“Bác Quảng, cháu rất sẵn lòng làm theo ý bác, nhưng anh Quảng Viễn cứ tự tìm đến, cháu đã cố gắng hết sức để tránh mặt anh ấy rồi. Có lẽ bác có cách để khuyên anh ấy, đừng để anh ấy thường xuyên đến nhà dì cháu nữa.”

Bà Quảng khẽ thở dài: “Bác đã nghĩ hết cách rồi, giới thiệu cho nó mấy cô bạn gái tốt, nó lại lần lượt từ chối hết. Bác thấy tâm tư của nó vẫn hướng về cháu, cháu xem có thể từ chối thẳng thắn với nó được không, để nó hoàn toàn bỏ cuộc.”

Lời nói của bà Quảng khiến Lam Tố Hinh đỏ mặt. “Nhưng bác Quảng, bác hiểu lầm rồi, Quảng Viễn không hề tỏ ý theo đuổi cháu. Anh ấy chỉ coi cháu là Diệp U Đàm để yêu thương, bảo vệ thôi, vì anh ấy sợ cháu sẽ giống chị ấy…quá gần gũi với Anh Hạo Đông. Cho nên, anh ấy muốn trông chừng cháu.”

Lam Tố Hinh hiểu việc Quảng Viễn chăm đến Diệp gia như vậy là vì lý do gì, anh ta không yên tâm, muốn trông chừng cô, luôn lo lắng cô sẽ nối gót Diệp U Đàm. Cô biết rất rõ nhưng lại vờ như không biết, cứ mặc anh ta làm, dù gì bây giờ cô cũng không liên hệ gì với Anh gia nữa.

Bà Quảng không được việc, lủi thủi ra về. Bà ta biết vấn đề là từ con trai mình, không thể trách Lam Tố Hinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.