Mùa Đông Của Nam Chính Phim Kinh Dị

Chương 13: Chương 13




Buổi tối, bên sản xuất mời toàn bộ đoàn phim đi ăn cơm, mọi người cơ hồ đều biết quan hệ giữa Tiêu Trình và Quan Lăng, bên đạo diễn hiển nhiên cũng có người báo cho, nhưng Tiêu Trình đã tự xưng là trợ lý, người ngoài cũng không thể nhiều lời, chí ít thì bề ngoài vẫn phải ôn hòa chào hỏi hắn.

Trong giới giải trí toàn là người có mắt nhìn, tuy công ty Tiêu Trình thiên về công nghệ máy tính, không liên quan tới phương diện giải trí, nhưng bây giờ hắn cũng coi như có chút danh tiếng trong giới kinh doanh, có thể đoán được trong tương lai địa vị xã hội sẽ bất phàm, thấy quan hệ của hắn cùng Quan Lăng hoàn toàn không lạnh nhạt như trên mạng hô hào, thái độ của mọi người với Quan Lăng cũng tốt hơn không ít.

Tiêu Trình cũng không muốn gây thêm phiền toái cho Quan Lăng, biểu hiện rất biết điều, chỉ làm những việc trợ lý nên làm.

Lúc Quan Lăng đóng phim thì hắn cùng Tưởng Niệm đứng đợi một bên, thỉnh thoảng sẽ giúp đỡ người khác mấy việc vặt, lúc Quan Lăng không diễn, hắn vẫn đi theo anh bưng trà rót nước, chiếu cố người đến cẩn thận chu đáo, người trong đoàn phim nhìn vào cũng âm thầm hoảng sợ, nếu không có những tin tức lúc trước, khả năng sẽ chả có ai đoán được thân phận của hắn.

Đương nhiên, sau khi về phòng khách sạn thì Tiêu Trình sẽ không an phận như vậy, mỗi ngày vừa đấm vừa xoa buộc Quan Lăng ăn ngủ đúng giờ không nói, còn tự động cho mình thêm chức trách làm ấm giường, mỹ kỳ danh là “mỗi ngày có vận động hợp lý ngủ sẽ ngon hơn“.

Cũng không biết là do cái cớ này thực sự đúng hay là nhờ ăn ngủ điều độ đúng giờ, khí sắc của Quan Lăng thực sự khá hơn trước rất nhiều.

Triệu Cầm Cầm ở đoàn phim quan sát mấy ngày, thấy Quan Lăng đã tạm thích ứng, Tiêu Trình cũng không gây rối gì, lúc này cô mới yên tâm đi làm việc khác.

Quan Lăng và Tiêu Trình mỗi ngày cùng ra cùng vào, Tưởng Niệm cũng chả sợ làm bóng đèn, ngày nào cũng bám theo chụp hình quên cả nhân sinh, vì để lưu trữ được nhiều khoảnh khắc ngọt ngào của hai người họ hơn, cô thậm chí còn xóa sạch ảnh selfie trong điện thoại.

- --

Tháng ngày an tĩnh trôi qua được nửa tháng, người phụ trách bộ công thương gọi điện tới, nói có một vị khách muốn bàn chuyện hợp tác với Quả Cam, muốn sử dụng khoa học kỹ thuật Quả Cam nghiên cứu.

Tiêu Trình không nỡ rời Quan Lăng nhưng hắn không thể không tạm thời rời đoàn kịch, về công ty gặp đối tác nói chuyện.

Vì để có thể ở cùng Quan Lăng nhiều hơn một đêm, Tiêu Trình mua vé chuyến bay lúc sáng sớm, trời còn chưa sáng đã rời đoàn phim, mà Quan Lăng cũng vì ngày đó có một phân đoạn quan trọng cần quay nên không thể đi tiễn Tiêu Trình.

Đây là đoạn nam ba cùng nữ hai lần đầu chính diện giao phong, vốn dĩ trong kịch bản hai người cũng không nói nhiều lắm, chỉ cần quay hai tiếng là có thể kết thúc, nhưng Tề Đồng Thụy không hiểu vì sao mà mãi không vào trạng thái, NG bốn lần vẫn không thể tìm ra cảm giác, đến lúc nghỉ trưa, đạo diễn tới tìm cô ta giảng một hồi, nói hồi lâu mà cô ta vẫn không thể tập trung, cũng không biết có nghe lọt câu nào không, đạo diễn càng bất mãn, nhưng vì vướng thân phận cha cô ta nên không tiện phát tác, nghĩ đi nghĩ lại, chỉ đành gọi Quan Lăng tới: “Quan Lăng à, hay cậu tập diễn với Tiểu Đồng một chút, cô ấy có gì không hiểu thì cậu giải thích cho cô ấy.”

Quan Lăng tự hiểu là do Tề Đồng Thụy nhìn anh không vừa mắt, nhưng đạo diễn đã nhờ thì anh không tiện từ chối, chỉ có thể đồng ý, ăn xong hộp cơm Tưởng Niệm mang tới, anh cùng đi với cô ta tới phòng hóa trang, hai người vào phòng, anh chưa kịp mở miệng, Tề Đồng Thụy đã hừ nhẹ, nói: “Tiêu Trình rốt cuộc diễn không nổi nữa rồi?”

Quan Lăng cau mày: “Diễn không nổi cái gì?”

“Diễn cảnh ân ái với anh chứ gì.” Tề Đồng Thụy liếc nhìn anh một cái, tự tại ngồi xuống, “Diễn tới nửa tháng, hai người diễn không mệt, nhưng tôi xem cũng mệt rồi.”

“Cô không muốn đối diễn với tôi, vậy tôi đi trước.” Có phải diễn hay không, trong lòng Quan Lăng tự hiểu, nhưng anh không có hứng thú giải thích nhiều với người ngoài.

“Haizz, ai muốn diễn với anh, đi nhanh đi.” Quan Lăng như vậy trong mắt Tề Đồng Thụy lại là ngầm thừa nhận, cô ta càng thêm khẳng định suy đoán của bản thân, Tiêu Trình nhất định đã mất hứng thú với cái người tuyến 18 này, nhưng chỉ vì Tiêu Trình tốt bụng, xem trọng việc đối phương đã từng giúp hắn nên mới miễn cưỡng thay anh ta làm sáng tỏ scandal, miễn cưỡng đi cùng anh ta tới đoàn phim.

Tề Đồng Thụy lần đầu nhìn thấy Tiêu Trình là từ trong tài liệu cha cô ta mang về, khi đó cô ta đã biết Tiêu Trình đã kết hôn, đối tượng còn là một người đàn ông, nhưng cô ta chả thèm quan tâm.

Xét về tướng mạo, cô ta có ngũ quan xinh xắn được di truyền từ mẹ mình, cơ hồ từ nhỏ đã nhận được nhiều khen ngợi; xét về học lực, cô ta tốt nghiệp thạc sĩ ở IVY, nếu không dựa vào danh tiếng gia đình cũng thừa sức tìm được một công việc tốt; xét về tuổi tác, năm nay cô ta 25, với Tiêu Trình 28 là vừa vặn xứng một đôi.(*)

Huống chi cô ta còn là phụ nữ, có thể sinh con cho Tiêu Trình, chỉ riêng điểm này Quan Lăng đã chẳng thể so được với cô ta.

Trong mắt cô ta, Tiêu Trình đối với Quan Lăng như vậy chỉ là do tuổi trẻ thiếu hiểu biết, muốn thử một lần, chơi đủ rồi, sớm muộn gì cũng tìm một cô gái để sống cùng.

Mà Tề Tùng cực kỳ thưởng thức năng lực của Tiêu Trình, nhìn ra tâm tư con gái, không những không ngăn cản, còn giúp cô ta tìm thêm nhiều tư liệu về Tiêu Trình cho cô ta nghiên cứu.(**)

Cũng bởi vậy nên Tề Đồng Thụy biết mấy năm qua, lúc Quan Lăng đóng phim, Tiêu Trình cơ hồ không đến thăm ban, cả lúc anh ta đổ bệnh hắn cũng không đi chăm sóc.

Lúc Tiêu Trình ở đây, cô ta gắng sức thu liễm tính tình, muốn tạo ấn tượng tốt với Tiêu Trình, nhưng giờ hắn đi rồi, cô ta chẳng cần kiêng kị gì nữa, đối với tên tình địch Quan Lăng này chỉ thấy chướng mắt, làm gì còn muốn diễn với anh ta.

Quan Lăng lăn lộn trong giới nhiều năm, góc cạnh đã sớm bị mài mòn, dễ dàng chiều theo ý người khác, nhưng không có nghĩa là tính tình anh tốt tới nỗi có thể ở chung bình thường với kẻ muốn đào góc tường nhà anh, nghe vậy chỉ thở phào nhẹ nhõm, không nói gì thêm mà đẩy cửa rời đi.

Lúc đi tới cửa, anh liền nghe được giọng điệu giễu cợt của Tề Đồng Thụy: “Tôi đọc suy đoán trên mạng, Tiêu Trình ở cùng anh buổi tối, có khi nào nhớ tới đống quỷ anh từng đóng mà sợ không, kỳ thực tôi cũng tò mò, lúc anh soi gương hằng ngày cũng không thấy sợ sao?”

Loại ngôn luận này Quan Lăng thấy không ít, từ lúc hình của anh và Tiêu Trình nổi trên Internet thì đã có rất nhiều netizen suy đoán theo chiều hướng này, có lúc Quan Lăng cũng sẽ để tâm chuyện vụn vặt, không hiểu bản thân tự mình kiếm tiền thì rốt cuộc đã làm tổn thương người nào mà phải chịu những lời ác ý như vậy, nhưng đây là chuyện không có đáp án, anh không nghĩ được, cuối cùng cũng chỉ có thể tự mình chậm rãi chấp nhận.

Quan Lăng trong nháy mắt hơi cứng người nhưng rất nhanh đã khôi phục lại, cũng không muốn để ý tới Tề Đồng Thụy, tiếp tục đi về phía trước, mới đi được hai bước thì có một tiếng nói vang lên, anh ngẩng đầu, lập tức chạm phải một đôi mắt quen thuộc.

Phẫn nộ trong đáy mắt Tiêu Trình như muốn tràn ra, hắn thậm chí cũng không nhìn Quan Lăng, chỉ hơi nghiêng đầu hỏi Tưởng Niệm phía sau: “Biết đánh nhau không?”

- --

Hal: (*) Tôi ghét edit/ đọc những đoạn về tiểu tam cực...

(**) Đoạn mẹ trẻ này bảo không quan tâm người ta đã kết hôn, tôi mới chẹp miệng, bảo gia đình này thật vô phúc. Đến đoạn ông bố này thì... Ok, thế giới trong truyện này đã làm gì để phải chịu đựng cái dạng gia đình thế này. Tiêu tổng, tuyết rơi rồi, để Lục gì đó phá sản đi chú.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.