Editor: PNam Tiểu Thư
Xong tiết học buổi sáng, Tương Đông Sinh nhận được tin nhắn của mẹ anh, nói rằng anh đừng về nhà, hiện giờ Hà Minh hận không thể một tay làm thịt anh.
Ngay trước mặt bạn học, Tương Đông Sinh chẳng thèm để ý hình tượng ôn hòa lễ độ thanh lãnh mà cười nhạo một tiếng. Hà Minh nói muốn chém muốn giết anh không phải ngày một ngày hai, nếu như hắn ta dám nói dám làm thì đã sớm xuống tay rồi.
Buổi chiều tan học, Tương Đông Sinh chở cô gái nhỏ họ Đinh về nhà. Còn chưa đi hết đoạn đường, anh lại thấy Hà Minh đang cầm một vòi nước đứng ở cửa hàng bán quà vặt ngã tư đường hút thuốc tán gẫu.
Ở trên bàn có một chai bia, Hà Minh ngẫu nhiên cầm lấy uống một ngụm, giọng đặc biệt lớn nói chuyện của Tương Đông Sinh: “Tôi nói cái thằng nhóc kia, thứ dã chủng thối, đê tiện y hệt mẹ của nó, hôm nay tôi không đánh được nó tao nhất định không mang cái họ Hà này!”
“Đang êm đẹp ông đánh người ta làm gì?” Bà chủ quán nói: “Đông Sinh là đứa bé ngoan, thành tích học tập lại tốt như vậy...”
“Thành tích tốt cái rắm!” Hà Minh lớn tiếng quát: “Không dạy dỗ nó rồi nó thành tinh, ngày hôm qua nó đá tôi xuống lầu các người có biết không hả?!”
Phường Lão Nhai quen thuộc nhất là tên Hà Mỉnh chỉ biết uống rượu mà sống, loại người như hắn thật sự là không thể nói chuyện cùng một vấn đề được.
Ở đây ai mà không thương hai mẹ con Tương Đông Sinh, người vừa trung thực lại tốt tính, tất cả cũng là bị cái tên Hà Minh này khi dễ mà lớn.
Hai người đứng dưới chân tường nghe thế, một thì cau mày, một thì cười ra tiếng: “Thân anh như vậy mà có thể đá người ta xuống lầu được sao?”
“Đi đường vòng thôi.” Tương Đông Sinh thở dài: “Không chấp nhất với kẻ như thế.”
“Ai vậy?” Đinh Thuần ôm eo anh hỏi: “Đó là ba anh à?”
“Không phải.” Chuyển đầu xe, Tương Đông Sinh chạy xe về phía con phố lớn: “Ông ta là chồng hai của mẹ tôi, tôi không biết ba ruột của tôi là ai cả.” Cho nên Hà Minh mới mắng anh là đồ dã chủng.
“Ông ta thật sự đánh anh sao?” Đinh Thuần còn chưa từng thấy qua quan hệ gia đình nào dã man như vậy, đã phức tạp lại còn bạo lực, nhớ ngày đầu tiên cô đứng trước cửa nhà anh cũng chỉ mơ hồ nghe được chút xíu, “Vậy anh đừng trở về sớm, vừa nãy tôi thấy tay ông ta cầm vòi nước.”
“Chỉ là hù dọa người khác thôi.” Tương Đông Sinh nói: “Tôi còn từng cầm dao thái nữa.”
“Ôi chao...” Đinh Thuần cười lớn: “Vậy anh cũng là dọa người thôi sao?”
“Không phải.” Hai mắt Tương Đông Sinh đen đặc chỉ nhìn về phía trước, “Ông ta dám làm gì tôi tôi lập tức giết ông ta.”
“Vậy thì không được.” Đinh Thuần vội nói: “Giết người là phạm pháp, anh đánh cho ông ta tàn phế đi, như vậy thì ông ta mới không đuổi kịp theo anh.”
Tương Đông Sinh lớn như vậy nhưng đây là lần đầu tiên anh nghe được những lời này từ miệng của một cô gái, anh nhếch môi ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Ừ.”
“Giờ anh đến chỗ tôi dùng bữa trước đi, tối rồi hãy trở về.” Đinh Thuần nói: “Chờ ông ta ngủ rồi anh về cũng được.”
“Tôi sợ nửa đêm bị ông ta giết.” Tương Đông Sinh lạnh nhạt buông lời.
Đinh Thuần cho rằng đây là chuyện sớm muộn, cô sốt ruột ôm chặt lấy anh, “Vậy anh tới nhà tôi tránh đi, chờ ông ta hết giận rồi anh lại về nhà sau.”
Lúc này Tương Đông Sinh thật sự nở nụ cười, sự việc của anh và Hà Minh cũng không phải là sinh khí đơn thuần giận nhau như vậy.
Chỉ có điều những chuyện này anh sẽ không nói, việc rối loạn vớ vẩn, anh không muốn làm ô nhiễm lỗ tai của cô gái nhỏ này.
“Anh biết nấu ăn thật sao?” Về đến nhà, Tương Đông Sinh lập tức mang nguyên liệu nấu ăn chui đầu vào phòng bếp, Đinh Thuần vô cùng hiếu kỳ ló đầu vào nhìn, “Có cần tôi giúp gì không?”
“Cô làm được gì?” Nhìn tốc độ dùng dao của Tương Đông Sinh mà Đinh Thuần vô cùng sửng sốt.
“Rửa rau.” Cô nói.
Tương Đông Sinh mặc tạp dề, đưa bó rau cải cho cô bĩu môi, “Rửa đi, đừng có rửa đến hư đấy.”
“Ha ha!” Đinh Thuần tức đến phát cười, cô ngồi xổm xuống nhặt từng bó rau, “Dáng vẻ anh nấu cơm rất là đẹp trai, trong trường có nữ sinh nào theo đuổi anh không?”
Trung học hiện giờ không phải là không được phép yêu đương, người nào học tốt là có thể có bạn gái rồi.
“Cô đoán thử xem.” Tương Đông Sinh thái thịt xong, buông dao thái rửa hai khối gừng.
“Sao tôi biết được?” Đinh Thuần cười nói: “Chỉ là... tôi cảm thấy rất có khả năng nha.” Cao lớn đẹp trai, vừa học giỏi lại biết nấu ăn, tương lai ở nhà chắc chắn là một người đàn ông tốt.
Tương Đông Sinh không nói lời nào, chuyên tâm nấu cơm. Khoảng chừng không đến một giờ, hai món ăn trực tiếp hoàn thành.
Hương vị màu sắc cực kỳ hoàn hảo, Đinh Thuần nhìn mà trợn mắt há mồm, “Thật là lợi hại, từ hôm nay trở đây anh là thần tượng của tôi.” Cô giơ ngón tây lên, vẻ mặt vô cùng khâm phục.
“Chỉ là nấu cơm thôi mà...” Anh bưng bát cơm lên, rõ ràng chỉ là một học bá làm việc nhà, dọn phòng nấu cơm là chuyện đơn giản bình thường, không hiểu vì sao cô gái nhỏ này lại biến người ta thành thần tượng mà sùng bái.
“Tôi mặc kệ, anh chính là thần tượng của tôi.” Đinh Thuần run rẩy gắp một miệng thịt bỏ vào trong miệng, tức thì vẻ mặt như ăn được thức ăn của thần tiên, “Cảm ơn thím Hắc.” Nước mắt cảm động của cô không ngừng được mà rơi xuống.
Người phụ trách nấu cơm cắn đũa, yên lặng không nói nên lời.
Thời điểm đối diện cô gái nhỏ này, suy nghĩ của anh đều như gió cuốn mây tan. Nghĩ nghĩ một chút, cuối cùng Tương Đông Sinh bỏ qua vấn đề rối rắm của cô, trước tiên ăn cơm xong rồi lại nói tiếp.
Chỉ là nấu cơm dọn dẹp phòng ốc, mỗi ngày đưa cô đi học chở cô về nhà, Tương Đông Sinh cảm thấy công việc này thật ra rất là đơn giản nhẹ nhàng.
Hai người phân công rửa bát đũa xong, trong nhà cũng không cần phải thu dọn gì nữa, cơm nước xong xuôi là có thể ngồi xem ti vi, ăn hoa quả thư giãn là được rồi.
Đinh Thuần tắm rửa ra, thấy Tương Đông Sinh đang ngồi trên sô pha xem ti vi, trên đùi còn có một cái bát thủy tinh đựng nho sạch sẽ.
Người nào đó một viên lại một viên bỏ vào mồm ăn thật là ngon miệng, mắt cũng không thèm liếc nhìn qua cô nữa.
“Hôm nay anh không làm bài tập sao?” Đinh Thuần hỏi.
“Còn sớm.” Mắt Tương Đông Sinh vẫn tiếp tục nhìn thẳng.
“Tôi cũng muốn ăn nho...” Đây mới là lời mà Đinh Thuần muốn nói. Nho đen nhập khẩu nước ngoài, khi đi siêu thị mua tổng cộng một cân, hiện giờ trong bát còn dư lại không đến một phần ba.
“Ừ.” Tương Đông Sinh rộng rãi đưa cô bát nho, đoán chừng là ăn ngấy rồi mới thế.
Nhận lấy bát nho, Đinh Thuần nhanh chóng ngả người xuống ghế sô pha, vừa ăn vừa lấy điện thoại ra chơi.
Thời gian lướt một cái đã đến chín giờ, đài truyền hình đã chiếu xong bộ phim dài tập, lúc này Tương Đông Sinh mới lấy tập ra làm bài tập. Nhưng mà chưa bao lâu thì kênh phim lại chiếu một bộ phim kinh điển khác nữa, Tương Đông Sinh đành phải một mắt xem phim một mắt nhìn vào vở làm bài.
Đinh Thuần nhìn thấy cảnh này, không khỏi cười như một kẻ bị bệnh thần kinh.
Emma, hóa ra học bá không phải “mọt game”, mà là “mọt phim”!
“Cô không làm bài tập à?” Anh còn tốt bụng chuyển chú ý đến hỏi thăm Đinh Thuần một chút.
“Không có, không biết.” Ngay cả tập vở hôm nay Đinh Thuần cũng không mang về, cô lười biếng nói: “Quên mua sách rồi, để tôi lên mạng đặt mua một bộ.”
“Ôi...” Tương Đông Sinh thổi bay những sợi tóc rủ trên trán, anh không thể chịu nổi kiểu học của cô học tra này.
“Anh biết không.” Đinh Thuần nhanh chóng đổi đề tài nói chuyện, Tương Đông Sinh mơ hồ theo không kịp tiết tấu của cô, “Bạn tôi nói anh rất là đẹp trai, chỉ là có chút... ha ha...”
Tương Đông Sinh nghe xong trợn trắng mắt, “Bạn cô làm sao biết được tôi? Chúng tôi có biết mặt nhau sao?”
Nhanh như vậy đã bại lộ hành vi chụp trộm hình người ta. Đinh Thuần hừ mũi không thèm để ý, hai chân bắt chéo qua nói: “Tôi chụp hình anh.”
“Cô chụp trộm? Ai cho cô chụp hình tôi!” .
“Đã nói là chụp trộm.” Đinh Thuần liếc anh một cái, “Còn phải cần anh đồng ý nữa à?”
Anh không nói chuyện với cô nữa, một phen quay mặt chuyên tâm làm bài tập, kiêm xem ti vi.
Sườn mặt trắng trẻo thuần khiết, đuôi lông mày hơi nhếch lên một chút, ngắm nhìn anh như vậy thôi trong nháy mắt tâm tình Đinh Thuần lập tức dâng lên ngọn lửa vô danh.
Anh cũng không phải thật sự lương thiện, chỉ giỏi về cái ngụy trang, chẳng khác mấy so với người khác.
Thời gian ở chung với một cô gái thần kinh thô như cô thật sự là đã hoàn thành một cái mặt nạ, chẳng qua cô không muốn vạch trần, tự nhiên để anh thoải mái, nhưng mà chính trong lòng cô hiện giờ lại cảm thấy dường như mọi thứ đã bắt đầu không ổn.
Cô nhìn anh, anh nhìn sách.
“Đêm nay anh sẽ trở về sao?” Cô hỏi.
“Ừ.” Đối với lượng yêu khí trong phòng này, Tương Đông Sinh mặc nhiên không hề hay biết, một lúc vẫn tự tại như cũ, “Tối tôi sẽ về.”
Có lẽ là gặp phải một đề bài khá khó, anh mím môi, chốc chốc lại bĩu môi, chốc chốc lại nhíu mày.
“Vậy anh làm bài tập đi, tôi đi nghỉ một chút.” Đinh Thuần đứng dậy, áo lót bên trong chiếc váy ngủ mỏng manh cũng chẳng thèm gài lại.
Cô thích ngủ thỏa thân, tắm rửa xong mà mặc đồ lót bên trong chính là cực hình, đánh chết cô cũng không muốn mặc.
“Ừ.” Tương Đông Sinh chống cằm, thời điểm cô vừa bước đi anh lập tức tắt ti vi, trong phòng khách chỉ còn lại một khoảng tĩnh lặng.
Làm bài đến tận khuya, anh mới thu dọn đồ đạc trở về.
Vừa về đến nhà đã thấy Hà Minh ngồi bên trong, một bên uống rượu chờ anh.
“Ha...” Tương Đông Sinh châm chọc, “Nghĩ muốn đánh tôi cũng đừng có uống rượu.” Uống rượu rồi cẩn thận anh đánh cho chết. Hôm nay Tương Đông Sinh cảm thấy hơi mệt, trực tiếp lách qua người Hà Minh bước đi.
“Tao thấy mày! Mày chở một cô gái nhỏ!” Bỗng nhiên Hà Minh giật mình nhớ đến gì đấy, hắn lớn tiếng hét to.
“Ông dám động vào một sợi tóc của cô ấy!” Tương Đông Sinh lập tức xoay người giữ chặt cổ áo Hà Minh, “Tôi cam đoan với ông đời này ông sống không yên đâu!”
Đều nghĩ tới chuyện gây sự với anh, Hà Minh nói muốn đánh thì anh trực tiếp đánh. Hiện giờ Tương Đông Sinh đã không còn là học sinh tiểu học nữa, anh đánh Hà Minh cũng không hề nhẹ tay.
Anh không sợ đánh nhau với Hà Minh, anh chỉ lo mẹ anh lãng phí thời gian, thân mệt tâm cũng mệt!
Mẹ Tương vừa xong ca trở về, bước vào nhà đã thấy cảnh chồng mình và con trai đánh nhau, bà sợ đến mức tái mặt vội vàng chạy đến ngăn lại, kết quả là bị một quyền của Hà Minh đánh trúng, không cẩn thận khóe miệng lập tức bị rách chảy máu.
“Mẹ! Mẹ quản ông ta đi tìm chết làm gì! Tương Đông Sinh hét lên: “Mẹ đừng cản con, để con đánh gãy chân ông ta đi!”
“Đông Sinh! Đừng đánh!” Mẹ Tương khóc thảm ôm lấy anh, “Đánh ông ta rồi lại phải phí tiền nuôi dưỡng, con thương mẹ thì đừng đánh nữa, đừng đánh nữa.”
“Phi! Đồ đê tiện!” Hà Minh ngồi dưới đất, ôm đùi bị anh đánh đến đau, gân cổ quát lên với Tương Đông Sinh: “Dã chủng! Mày ở nhà tao, muốn đánh chết tao đi, mày dựa vào cái quái gì mà ở nhà tao hả! Mày cút đi!”
Lời này cũng không phải là lần đầu tiên Hà Minh nói ra, mỗi lần gây sự hắn đều hét lên như vậy Ngày trước tuổi Tương Đông Sinh còn nhỏ, sự việc như thế nào ngoại trừ đi theo mẹ mình thì còn biết làm sao đây?
Mẹ anh không cần anh, anh chính là một cô nhi không cha không mẹ, bị ném trên đường cái không ai quản không ai liếc nhìn. Hiện giờ đi làm con nuôi cũng chẳng tốt được bao nhiêu, đã thế cuộc sống còn bần tiện dơ bẩn như vậy.
Mẹ Tương thấy anh cầm túi chạy ra ngoài, bà vội vàng đuổi theo, “Đông Sinh! Đông Sinh! Con đi đâu!”
“Con không ở đây nữa!” Tương Đông Sinh vắt túi qua vai, giọng nghẹn đắng nói: “Mẹ trở về đi, trông chừng chồng mẹ qua ngày cho tốt, đừng lo cho con.” Nói rồi lập tức đạp xe chạy đi.