Cô chỉ cảm thấy sức nặng đè nén trong lồng ngực trước
đây rốt cuộc đã giảm đi nhiều, thế nhưng dần dần nỗi đau đớn lại càng rõ nét hơn.
Nửa đêm, đường phố trở nên lạnh lẽo lạ thường.
Thư Quân đứng bên đường chật vật lắm mới đón được taxi, kết quả bị
một người nhà bệnh nhân giành lấy trước. Người ấy ôm lấy đứa trẻ vào
lòng, lẽ đương nhiên cô phải tránh sang một bên, giương mắt nhìn theo
chiếc taxi chở vị khách nhanh chóng lướt đi. Hai bàn tay cô cho vào túi
áo, tình cờ xoay người lại kịp trông thấy chiếc xe thể thao màu đỏ đậu
cách mình không xa.
Hai bóng đèn xe chiếu sáng lóa cả mắt, chiếu thẳng vào cô. Cô giơ tay lên che ánh sáng theo phản xạ. Vài giây sau, đèn xe tắt phụt, một phụ
nữ từ trong bước ra.
Con mắt bị ánh đèn chiếu thẳng vào vẫn còn hơi hoa mắt, cô nhất thời
không quen nhưng rõ ràng vẫn cảm nhận được đối phương đang tiến về phía
mình.
Tiến lại gần, cô mới thật sự trông rõ diện mạo người ấy, không khỏi
kinh ngạc giương to mắt, ngưng trong giây lát dường như không tin, thốt
lên: "Bạch Hân Vy?".
Nhiều năm không gặp nhau, Bạch Hân Vy trông càng xinh ra, duy chỉ có
giọng điệu vẫn không đổi trong hồi ức của Thư Quân. Giọng điệu cô giòn
tan pha chút cao ngạo chẳng lẫn vào đâu được: "Thư Quân, mấy năm nay vẫn khỏe chứ?". Xem chừng, cô ta chẳng ngạc nhiên chút nào.
Thật ra, bỏ qua những điều này thì ấn tượng của Thư Quân về Bạch Hân
Vy chẳng có gì sâu sắc. Tuy là bạn học chung ba năm phổ thông nhưng giữa bọn họ chẳng có quan hệ gì thân thiết. Đám học sinh nữ đều có nhóm
chơi, chỉ riêng Thư Quân và Bạch Hân Vy lại tách riêng.
Gia cảnh Bạch Hân Vy khá giả lại xinh đẹp, năm đó còn là thành viên
của câu lạc bộ văn thể mỹ, học hành chăm chỉ, thành tích vượt trội, quả
là tràn đầy ưu thế, rất nhiều nam sinh theo đuổi. Nhưng trong hồi ức của Thư Quân, Bạch Hân Vy tựa như cô chim công vô cùng kiêu ngạo, dường như chẳng coi ai ra gì. Cô từng nghe thấy bọn Quách Lâm âm thầm gọi cô ta
là "Người đẹp băng giá".
Sau khi tốt nghiệp trung học, mỗi người mỗi
nơi, ngay cả họp lớp sau này Bạch Hân Vy cũng chẳng hề tham gia, chẳng
ngờ hôm nay gặp nhau tại nơi này.
Vả lại, vào thời gian này.
"Cậu đến đây???..." Thư Quân hoài nghi hỏi.
"Thăm người ốm." Bạch Hân Vy rút chìa khóa xe lại ngẩng đầu nhìn lên
tòa nhà bệnh viện rồi hỏi: "Còn cậu thì sao? Sao lại ở đây?".
"Ồ, một người bạn vào bệnh viện." Dường như chợt sực nhớ ra, Thư Quân nói: "Là Bùi Thành Vân đấy, cậu còn nhớ chứ?".
Bạch Hân Vy nghe xong nhướng nhướng đuôi mày thon gọn, lộ ra nụ cười nhẹ không rõ ràng dưới bóng đêm, "Đương nhiên rồi".
Biểu cảm của cô ấy có chút kỳ lạ, giọng điệu cũng lạ, vì thế Thư Quân nhanh chóng phản ứng lại: "Lẽ nào cậu cũng đến thăm anh ấy?".
Bạch Hân Vy ngầm thừa nhận.
Thư Quân nói: "Tớ quên mất, hình như bọn cậu đi du học cùng một nơi,
đúng không?". Đây là tin tức cô nghe được từ mấy lần đi họp lớp.
"Nhưng tớ về nước sớm hơn cả anh ấy."
"Vậy mối quan hệ giữa hai người chắc không tồi?"
"...Cũng tàm tạm." Khi trả lời câu hỏi này, giọng điệu của Bạch Hân
Vy lộ chút băn khoăn, nhưng cô liền nói: "Tớ vào đây, bữa khác lại nói
chuyện nhé!".
Thật ra đó chỉ là câu nói xã giao thôi, bởi lẽ khi cô xoay người rời đi, hai người chẳng lưu lại cách thức liên lạc gì.
Tại một thành phố dân số mấy trăm vạn người thế này, tình cờ gặp nhau lần nữa chẳng phải là chuyện dễ dàng gì.
Đã qua thời gian thăm bệnh từ lâu, nhưng điều này vốn chẳng gây chút
trở ngại gì đối với Bạch Hân Vy. Cô có cách lôi kéo quan hệ để có thể
thuận lợi tiến vào thang máy bệnh viện.
Trên thực tế, cả cuộc đời cô thuận buồm xuôi gió, địa vị xuất thân
cùng gia cảnh tốt đẹp khiến cô gần như chẳng có cơ hội nếm trải mùi vị
trở ngại hoặc khước từ. Bởi thế cô thường nghĩ, có phải chính vì vậy bản thân cô không thể nào quên được Bùi Thành Vân?
Là một trường hợp ngoại lệ duy nhất trong cuộc đời cô, anh để lại cho cô ký ức nổi bật và sâu sắc như vậy. Dù cho đau đớn đến cắt da thịt cô
vẫn chẳng nỡ từ bỏ.
Hành lang yên tĩnh đáng sợ, cả khu phòng bệnh như chỉ nghe thấy tiếng bước chân của cô.
Đến trước cửa phòng bệnh của Bùi Thành Vân, Bạch Hân Vy chợt dừng
lại. Cô đặt tay trên cửa, nhưng chẳng hề có động tác tiến vào. Cô nhìn
xuyên qua tấm thủy tinh vuông vuông nho nhỏ trên cánh cửa, nhìn vào căn
phòng tối đen. Sau đó xoay người bỏ đi, điệu bộ như chưa từng đến.
Đứng trong thang máy, Bạch Hân Vy chợt cảm thấy hơi mệt, dấu tích để
lại sau một đêm làm thêm, lúc này bắt đầu hiện rõ. Lẽ ra cô nên về nhà
tắm nước nóng, sau đó lên giường đi ngủ, thế nhưng rốt cuộc cô vẫn chẳng an lòng. Từ khi nhận được tin, cô suy nghĩ mãi cả ngày trời, cuối cùng, sau khi xong việc cô vội lái xe đến bệnh viện theo thói quen dù chẳng
hiểu được bản thân mình rốt cuộc đang làm gì.
Ở Bùi Thành Vân, cô chắc chắn không có được thứ mình mong muốn. Vậy thì cố chấp vì cái gì chứ?
Cô thật sự hoài nghi cô mắc nợ anh, mắc nợ từ kiếp trước, hoặc có thể kiếp trước nữa. Cô nhất định thiếu nợ anh điều gì, thế nên kiếp này cô phải
trả lại. Dù là ở nước ngoài du học hay sau khi đã về nước, cô đều toàn
tâm toàn ý với anh, không giữ lại chút gì, có đôi lúc cả bản thân cô
cũng thấy cảm động trước sự si tình của mình.
Thế nhưng, chẳng có ích gì cả.
Thế giới tình cảm của Bùi Thành Vân sâu thẳm tựa biển khơi, còn sự cố gắng của cô chỉ là hòn đá nhỏ, có ra sức ném xuống cũng chẳng thể gợn
được chút sóng nào.
Thật khiến người khác nản lòng!
Cô suy ngẫm, rồi cũng sẽ có ngày, khi bản thân quá nản chí thì sẽ từ bỏ thôi!
Ra khỏi cổng, thấy Thư Quân vẫn đang đợi bên đường. Lúc này thật sự
rất khó đón xe. Bạch Hân Vy âm thầm tiến đến trước, nói: "Đi đâu? Tớ
tiễn cậu".
Hai người bạn học cũ, đề tài trò chuyện lại chẳng có nhiều. Bạch Hân
Vy bật nhạc, trong xe bao trùm giọng hát trong trẻo của một ca sĩ nước
ngoài. Thư Quân hơi kinh ngạc mỉm cười nói: "Cậu cũng thích anh ta à?".
"Không phải." Bạch Hân Vy nắm chặt lấy vô lăng, lạnh nhạt nhìn thẳng
vào mắt đối phương nói: "Đây là bài hát Bùi Thành Vân thích nhất".
"Ồ." Thư Quân gật gù, một sự hiểu biết nào đó chạy vòng trong đầu óc
cô với nét vẽ sinh động. Kết quả là Bạch Hân Vy đột nhiên quay sang nhìn cô, giọng điệu vẫn bình thản: "Bọn tớ đã từng ở bên nhau".
Thư Quân khẽ sững người, vẫn mỉm cười: "Tớ cũng đoán ra rồi".
"Nhưng anh ấy khó gần quá!"
"Hình như là thế."
"Anh ấy là người không để tâm gì đến cảm nhận của người khác, thường khiến người khác khó chịu, thật sự rất khó chịu."
"Trước giờ là thế, trước đây tớ nhận ra rồi."
"Nhưng tớ nhẫn nhịn anh ấy ba năm trời."
"Nhưng như vậy chẳng giống cá tính của cậu, nếu tớ nhớ không nhầm."
"Tớ cũng cảm thấy thế."
Bạch Hân Vy rốt cuộc dừng xe lại, quay đầu nhìn Thư Quân, khóe môi
nhoẻn lên nụ cười tự giễu: "Tớ chẳng biết vì sao lại nói với cậu những
điều này, nhưng mà nói xong lại cảm giác thật dễ chịu. Cảm ơn cậu".
"Cảm ơn gì chứ?" Thư Quân cũng nhìn cô, "Chuyện riêng tư cá nhân, cậu lại nói được với tớ, tớ cũng cảm thấy lạ nữa là".
Lần này thì Bạch Hân Vy chẳng tiếp lời.
Lý do ư? E là ngay cả cô cũng chẳng rõ nữa. Nhưng thật sự vô cùng kỳ
diệu, từ sau khi ra khỏi bệnh viện cơn tức giận đè nén trong lồng ngực,
lúc này đây đột nhiên biến mất đi phần nào.
Có lẽ nhiều năm nay, cô luôn thiếu đối tượng thổ lộ tâm sự, trên thế
gian này, ngoại trừ cô ra người hiểu Bùi Thành Vân nhất không ai khác
ngoài Thư Quân.
Mãi đến khi xe chạy đến dưới nhà Thư Quân, Bạch Hân Vy mới lôi ra một tấm danh thiếp đưa sang, suy nghĩ rồi nói: "Cậu giữ số điện thoại của
tớ, có thời gian rỗi tụi mình ra ngoài tụ tập".
"Tất nhiên rồi."
Cả hai trao nhau số điện thoại di động xong, lúc này Thư Quân mới xuống xe.
Kết quả là vài ngày sau đó, Thư Quân thật sự nhận được cú điện thoại của Bạch Hân Vy, hẹn cô ra ngoài uống trà.
Nội dung trò chuyện không nằm ngoài những chuyện cũ trong hồi ức và
cuộc sống hiện thực. Thư Quân chỉ không hiểu rằng, vì sao Bạch Hân Vy
lại đột nhiên tiếp cận cô. Cho dù là lúc còn đi học, bọn họ nói chuyện e là không nhiều như bây giờ.
Cuối cùng thời gian trò truyện cũng đã tương đối, cuộc hẹn gần đến
hồi kết, Bạch Hân Vy chợt nói: "Cậu biết không, ở nước ngoài những tháng ngày ấy, tớ cứ muốn làm sáng tỏ một chuyện". Cô ngừng trong giây lát,
ánh mắt lướt nhìn chăm chú gương mặt Thư Quân, chậm rãi nói: "Tớ muốn
biết rằng, cậu rốt cuộc có điều gì hấp dẫn Bùi Thành Vân chứ!".
"Hả?" Thư Quân không khỏi sững sờ.
Đây là cái tên mà hôm nay lần đầu tiên được họ nhắc đến. Trước đó
Bạch Hân Vy nói rất nhiều chuyện xa xưa nhưng cái tên của Bùi Thành Vân
thì không hề.
"Lẽ nào cậu không biết rằng anh ấy thích cậu?"
Thư Quân trầm mặc một lúc lâu, khẽ cụp mắt xuống, "Đều đã là chuyện trước kia rồi mà".
"Hiện giờ vẫn vậy."
"Cái này tớ không rõ." Giọng cô càng thấp đi, cũng chẳng rõ là bối rối hay né tránh nữa.
Bạch Hân Vy khẽ sững người, tiếp đó mỉm cười, nói: "Xem ra cậu chẳng có tình ý gì với anh ấy".
"Xem ra cậu vẫn còn tình ý với anh ấy." Thư Quân ngước mắt lên, nhìn người
bạn học cũ: "Hôm nay hẹn tớ, lẽ nào là để thăm dò à?".
"Cũng chẳng phải." Bạch Hân Vy vô cùng thẳng thắn. "Tớ chẳng qua chỉ
muốn hoàn thành tâm nguyện nho nhỏ mà thôi. Đã từng có một thời gian dài tớ hối hận, ân hận vì sao trong suốt ba năm học phổ thông không tiếp
xúc nhiều hơn với cậu. Vì thế mà tớ chẳng biết cậu là người như thế nào. Thật ra nếu như không phải vì anh ấy, e tớ đã sớm quên mất cậu. Kết
quả, cũng chính vì anh ấy, mà trong cuộc sống của tớ dường như lúc nào
cũng có sự tồn tại của cậu".
Bạch Hân Vy ngừng lại, hớp ngụm trà, thần sắc dần trầm mặc như thật sự đắm chìm trong hồi ức. "Cảm giác này thật sự tồi tệ".
"Nhưng hiện giờ tớ chỉ coi Bùi Thành Vân là bạn thôi." Thư Quân nói.
"Chẳng sao cả. Dù gì thái độ của cậu chẳng ảnh hưởng gì đến tình cảm anh ấy dành cho cậu."
"Xem ra cậu hiểu anh ấy hơn bất kỳ ai."
Bạch Hân Vy không đáp trả, chỉ lắc lắc đầu, Thư Quân không hiểu ý của cô, kết quả cô đã đặt tờ tiền xuống bàn rồi đứng dậy, nhìn về cánh cửa
sổ sát đất rồi nói: "Bạn tớ đến rồi, có muốn cùng đi luôn không?".
Ra khỏi tiệm, Thư Quân mới nhìn rõ người Bạch Hân Vy nói là "bạn".
Cô không khỏi sững sờ, đối phương hiển nhiên cũng hơi kinh ngạc.
Bạch Hân Vy hỏi: "Bọn cậu quen nhau à?".
Châu Tử Dương từ xe tiến lại gần, cười nhạt nói: "Gặp nhau một lần
rồi, đúng không?". Anh đang hỏi Thư Quân, Thư Quân gật gật đầu, trong
lòng nghĩ, thế giới này thật nhỏ bé.
Bạch Hân Vy thuận miệng đề nghị: "Hay là cùng đi dùng bữa tối?".
Người đàn ông trước mặt nhướng nhướng mày, không có ý kiến gì. So với diện mạo của anh trai, gương mặt anh càng sáng sủa điển trai hơn nhưng
rốt cuộc vẫn chẳng thể thoát ra khỏi hình bóng của Châu Tử Hoành. Thư
Quân nhìn anh, có một ảo giác không vui.
Vì thế mà cô đắn đo trong lòng, cẩn trọng nói lời từ chối: "Tớ thấy hay là thôi đi, thật ra bọn mình cũng chẳng quen thân gì".
Cô cứ ngỡ đó là lý do tuyệt vời hoàn hảo, sau đó lẽ đương nhiên là có thể xoay người bỏ đi, nhưng chẳng thể ngờ Châu Tử Dương chợt mỉm cười
nói, thành công trong việc ngăn chặn bước chân của cô: "Thật ra tôi vẫn
luôn cảm thấy trông cô rất quen. Có vài lời muốn nói, chẳng biết có tiện trò chuyện riêng với cô không?". Tuy chỉ là hỏi thăm nhưng anh vốn dĩ
không cho Thư Quân có cơ hội từ chối mà lại nhướng nhướng mày về phía
Bạch Hân Vy: "Bạch đại tiểu thư, cậu không ngại chứ?".
"Đương nhiên rồi, các cậu cứ từ từ trò chuyện." Bạch Hân Vy nhận
chiếc chìa khóa xe từ tay anh, đứng thẳng dậy đến bên xe, ngồi vào
trong.
Chạng vạng tối đầu mùa hè, không khí oi bức, lẫn trong đó là khí thải xe hơi cùng những tạp âm vào giờ cao điểm. Vỉa hè thật sự chẳng phải
nơi tốt cho việc nói chuyện phiếm.
Thư Quân thật sự cảm thấy kỳ lạ: "Cậu muốn nói gì nào?".
Đối diện với ánh mắt nghi ngờ thoáng qua của đối phương, Châu Tử
Dương vờ như hời hợt nặn ra câu trả lời: "Em gái tôi và cô nhìn rất
giống nhau". Nói xong, ánh mắt liền dừng trên gương mặt của Thư Quân,
dường như đang chờ đợi phản ứng của cô.
Quả nhiên không nằm ngoài dự liệu của Châu Tử Dương, người phụ nữ
trước mặt dường như hơi ngớ ra, bởi lẽ anh thấy cô chau mày lại, hiển
nhiên là vẫn chẳng hay biết gì với việc này. Thế nhưng, cô lại nhanh
chóng khiến anh cảm thấy phần nào kinh ngạc, bởi lẽ cô tự dưng nhắc đến
tên của Tiểu Mạn.
"Em gái cậu... là Châu Tiểu Mạn à?" Thư Quân băn khoăn hỏi.
Ánh mắt anh càng sâu thẳm hơn, thoáng gật đầu: "Cô biết cô ấy?".
Cô không trả lời, nhưng biểu cảm của cô nói cho anh biết, những gì cô biết còn nhiều hơn anh tưởng tượng.
Vì thế mà anh tạm ngừng lại, suy nghĩ nên tiếp tục như thế nào.
Thư Quân cũng chẳng nói gì, hàm răng thẳng đều trắng như tuyết cắn
nhẹ vào môi, một lúc sau mới hoài nghi hỏi: "Cậu nói tôi và cô ấy giống
nhau, là ý gì vậy?".
"Lần đầu trông thấy cô đã khiến tôi nhớ đến Tiểu Mạn." Trong lời lẽ
của Châu Tử Dương hàm ý sâu xa, nói: "Tôi nghĩ, đổi lại là người khác có lẽ cũng sẽ có cảm giác giống như tôi".
Chỉ thấy ánh mắt Thư Quân khẽ lóe sáng, anh vẫn tiếp tục nói: "Sao cô biết Tiểu Mạn vậy, là anh tôi nói với cô sao?".
"... Cứ cho là vậy đi." Những chuyện phức tạp rối rắm, Thư Quân không muốn nhắc lại thêm lần nữa trước mặt người khác.
Câu trả lời này lại khiến Châu Tử Dương thấy bất ngờ. Anh bất giác
ngừng lại, tiếp đó lại hỏi: "Vậy thì, tình cảm tốt đẹp của anh Hai dành
cho Tiểu Mạn, anh ấy cũng nói với cô rồi sao?".
"Bọn họ chẳng phải là anh em sao?"
"Tiểu Mạn được nhận về nuôi thôi." Châu Tử Dương điềm đạm trả lời cô, trong lòng suy nghĩ, rốt cuộc cũng nói ra vấn đề mấu chốt nhất.
"Thế nên?" Con tim Thư Quân giật thót khó hiểu, phản ứng cực kỳ nhanh.
"Thế nên..." Châu Tử Dương nhìn cô, vẻ mặt trịnh trọng không đùa giỡn chút nào, không chừng cô không tin được những lời anh sắp nói. "Tình
cảm anh Hai dành cho Tiểu Mạn vô cùng đặc biệt... còn về chuyện đặc biệt thế nào, tôi nghĩ, cô có lẽ cũng hiểu ý tôi rồi."
Xe trên đường đông nghẹt, chầm chậm nối đuôi nhau. Đèn giao thông bên tay trái đã chuyển từ đỏ sang xanh, dòng xe nối dài đang tiến về phía
trước. Cuối cùng, vài người lái xe mất kiên nhẫn bất chấp đoạn đường cấm hết lần này đến lần khác nhấn còi, âm thanh bỗng chốc loạn xạ.
Một lúc sau, cơ thể Thư Quân khẽ run lên, dường như bị hàng loạt âm
thanh bất chợt ập đến làm giật mình lại như vừa mới hoàn hồn nên lúc này đây cô chợt thức tỉnh.
Cô nhìn ánh mắt mơ hồ của Châu Tử Dương, dường như không hiểu ý đồ của anh vậy.
"Đây là việc nhà các anh." Một lúc sau, cô mở miệng nói, giọng điệu bình thản: "Việc này sao lại nói với tôi chứ?".
Châu Tử Dương khẽ nhún vai, dường như chẳng biết trả lời thế nào.
Chiều cao của anh và Châu Tử Hoành ngang nhau, lúc này đối mặt với cô
anh khẽ cụp mắt xuống, ánh mắt ánh lên tia nhìn không vui, tựa như
thương cảm, vì vậy mà cứ lặng lẽ ngắm nhìn cô.
Con tim dường như co thắt mạnh, thấy đau đau, cô dần lạnh mặt: "Tôi
chưa hiểu cho lắm. Lẽ nào cậu cố ý muốn nói những điều này với tôi ư?".
"Đúng thế."
"Vậy thì tốt thôi." Cô tiếp tục giữ bộ mặt không chút biểu cảm, "Giờ nói xong rồi. Tôi còn có việc, phải đi trước".
Châu Tử Dương nói với sau lưng cô: "Cô và Tiểu Mạn giống nhau, như
vậy nếu còn tiếp tục qua lại với anh Hai tôi, tôi nghĩ không những với
người nhà tôi mà cả với chính cô cũng chẳng vui vẻ gì".
Lời của anh vừa dứt, bước chân của cô vẫn chẳng dừng lại, đi rất nhanh.
Thật ra lúc rời đi, bước chân hơi vội vã, dáng hình mảnh khảnh xinh
đẹp hòa vào làn xe như mắc cửu, mù mịt ảm đạm và rồi mơ hồ khuất dạng.
Châu Tử Dương đứng nhìn về hướng đó khá lâu rồi mới quay người bước vào trong xe.
Anh đã sớm đoán ra Thư Quân chẳng phải là người ngốc nghếch, nhưng
anh cũng chẳng ngờ rằng phản ứng của cô lại nhanh đến thế. Anh tin rằng, cô hoàn toàn hiểu, dù cho phản ứng vừa rồi bình tĩnh là thế nhưng anh
tin rằng những lời bản thân anh vừa nói cùng những ý đồ thật sự ẩn giấu
đằng sau, cô ấy thật sự đã lĩnh hội được rồi.
Sự thật này có lẽ làm tổn thương người khác. Anh thoáng cảm thấy hổ thẹn.
Thật ra mục đích của anh đã đạt được, nhưng đây là chuyện lần đầu
tiên anh làm, lúc này khó tránh khỏi có cảm giác áy náy với người phụ nữ vô tội đó.
Bạch Hân Vy vẫn đợi trong xe, trông thấy anh quay lại, cô mỉm cười:
"Cậu và người phụ nữ của anh trai mình cũng có chuyện để nói cơ à? Vả
lại còn là nói chuyện riêng nữa chứ, giỡn gì mà thần bí thế kia?".
"Cậu cũng biết mối quan hệ của anh trai tớ và cô ấy à?"
"Trước đây chỉ là suy đoán, nhưng hiện giờ xem ra suy đoán của tớ coi như đã chính xác."
Châu Tử Dương vừa khởi động xe vừa nói: "Tớ tự nhiên có chút hối hận
hôm nay đã hẹn cậu ở đây, chứ không thì chẳng đến mức đụng mặt cô ấy".
"Vì sao?"
"Cảm giác bị coi là kẻ phá đám chẳng hay chút nào."
"Rốt cuộc cậu muốn nói gì? Tớ nghe mà chẳng hiểu mô tê gì hết."
"Ông già nhà tớ", Châu Tử Dương lái xe vào tuyến đường chính, trong
khi chờ đèn đỏ, anh thở dài, "Tớ phụng mệnh ông ấy, hôm nay làm một kẻ
cực kỳ đáng ghét, giờ trong lòng cảm thấy vô cùng hổ thẹn".
Dáng vẻ anh dường như thật sự khổ sở, Bạch Hân Vy nhanh chóng phản
ứng lại, chống cằm liếc nhìn anh cười khì khì. "Nghe cứ như đang chia rẽ đôi uyên ương ấy. Cơ mà lịch sử phong lưu của ông anh nhà cậu đủ để
viết thành sách rồi. Chỉ vì Thư Quân mà đáng để ông già nhà cậu coi
trọng đến thế ư?"
"Nguyên nhân cụ thể là do có liên can đến chuyện riêng tư của Châu
gia, xin thứ lỗi mình không nói được." Châu Tử Dương nhanh chóng nhoẻn
nụ cười, đổi đề tài khác: "Hiếm khi có dịp cùng nhau dùng cơm, tối nay
muốn đi đâu ăn nào?".
"Tùy thôi, cậu quyết định đi." Bạch Hân Vy nói thờ ơ.
Thế là, theo chủ định của Châu Tử Dương, xe ra khỏi thành phố, chạy một mạch ra ngoại ô đến một cửa hàng ăn nổi tiếng.
Cả đoạn đường Châu Tử Dương suy nghĩ, nếu như anh Hai biết hành động
hôm nay của anh, sẽ có phản ứng gì đây? Nhưng anh cũng bị ép đến đường
cùng, ai mà nghĩ đến sự tồn tại của Thư Quân lại bị ông già biết chứ. Vả lại, gần đây đa phần biểu hiện của anh Hai đều gắn liền với địa vị thân phận của Thư Quân, điều này mới thu hút sự quan tâm của người nhà.
Kết quả là lại trùng hợp đến thế...
Thật ra, lo lắng của mọi người đều như nhau cả. Trước đây, bất luận
anh Hai ở ngoài có bao nhiêu phụ nữ, người trong nhà đều có thể không
nghe không hỏi. Thế nhưng, duy chỉ có Thư Quân là không thể.
Con trai trưởng Châu gia tìm một cuộc tình thay thế, mà còn dường như "phim giả tình thật" nữa, trạng thái bỡn cợt này liên tục kéo dài trong một thời gian dài, đã vượt khỏi bất kỳ kỷ lục trong quá khứ của anh.
Cũng chẳng trách ông già lo lắng anh đùa với lửa, vì thế quyết định ra
tay can thiệp.
Hiện giờ, Châu Tử Dương chỉ mong rằng anh Hai có thể lượng thứ cho
việc anh bị kẹp ở giữa khó xử biết nhường nào, đồng thời cũng nguyện cầu những hành động hôm nay không để tai họa giáng xuống đầu quá nhanh.
Thế nhưng, anh hiển nhiên đã đánh giá thấp khả năng hành động của Thư Quân. Tối hôm đó, Thư Quân xuất hiện trong biệt thự của Châu Tử Hoành.
Cô vẫn luôn giữ bên mình chùm chìa khóa sơ cua của căn biệt thự, lúc
trước là để tiện cho việc ra vào, nhưng hôm nay... cô đẩy cửa hít một
hơi thật sâu, nghĩ bụng, lần này có thể là lần cuối cùng.
Châu Tử Hoành không có nhà, thời điểm này chắc là đang bắt đầu cuộc chơi "rượu chè cờ bạc gái gú".
Cô đi lên lầu, tìm một số vật dụng cá nhân của mình trước đây để lại ở trong phòng ngủ và nhà tắm, gói ghém tất cả lại.
Thật ra ngoài những tháng ngày Châu Tử Hoành bị thương ở nhà dưỡng
bệnh ra thì số lần cô tá túc ở đây cũng chẳng nhiều lắm, vả lại còn cố ý né tránh lưu lại nơi đây quá nhiều dấu tích của mình.
Chỉ là vì cô không biết anh có dẫn người phụ nữ khác về đây không, mà làm một người bạn tình "đạt tiêu chuẩn" thì cô có nghĩa vụ tuân thủ tất thảy những quy định bất thành văn. Ví như, cố gắng không để lại quần áo cá nhân để tránh đem phiền phức tranh cãi ghen tuông cho chủ nhà, dẫn
đến việc làm phiền nhiễu "hứng khởi" của anh và người khác.
Thế nhưng, sau đó cũng chẳng rõ bắt đầu tự lúc nào, cô cũng dần dần
coi nhẹ những việc này. Vì thế mà, áo lót, sữa rửa mặt, thậm chí cả một
số vật dụng phụ nữ chuyên dùng đều rải rác xuất hiện trong phòng, vả lại số lượng ngày càng nhiều hơn.
Mãi đến tận hôm nay mới thu dọn, ngay cả bản thân cô cũng phải giật
mình. Nơi đây, nghiễm nhiên đã trở thành nơi cư ngụ thứ hai của cô,
những vật dụng cần thiết trong sinh hoạt gần như đầy đủ cả.
Do bởi những vật dụng lặt vặt quá nhiều, để tránh bỏ sót, Thư Quân đã tốn thời gian sắp xếp và dọn dẹp. Kết quả là cô ngồi xổm bên kệ chứa đồ phòng tắm quá lâu, lúc đứng dậy đột nhiên bị tụt huyết áp, mắt tối sầm
lại suýt nữa đứng không vững.
Cô choáng váng hoa mắt giơ tay ra nắm lấy đồ vật chống đỡ thì thình lình bị ai đó nắm chặt lấy bả vai.
Ngón tay của đối phương hơi lạnh, trong giọng điệu thấp trầm mệt mỏi
thoang thoảng hơi men rượu đang thổi nhè nhẹ sau gáy cô: "Em đang làm gì vậy?".
Cô bị hú hồn xoay ngay người lại.
Đèn chiếu trên đầu sáng choang, hắt vào gương mặt hơi trắng tái sau
khi uống rượu của Châu Tử Hoành, đôi mắt càng sâu đen đang nhìn cô chăm
chăm.
Con người này đi đứng chẳng có chút tiếng động nào! Cô kinh hoàng căm phẫn gạt tay anh ra, sắc mặt tồi tệ đi thẳng ra ngoài.
Châu Tử Hoành ung dung bình tĩnh hỏi lại lần nữa: "Em đang làm gì vậy?".
Cô không nói gì, chỉ liếc mắt đảo một lượt quanh gian phòng rộng rãi lần cuối, xem thử có phát hiện ra thứ gì còn sót lại không.
Cuối cùng cô xác định, những đồ vật cần thu dọn đều đã thu dọn xong, thế nên cũng không nán lại thêm nữa, xoay người bỏ đi.
Thế nhưng chưa đi ra đến cửa cô đã bị chặn lại.
Châu Tử Hoành uống rượu nhưng động tác vẫn rất nhanh nhẹn, vả lại
tính khí không được tốt cho lắm, cuối cùng chẳng còn chút kiên nhẫn nào
nữa, chụp lấy bả vai cô lạnh lùng nói: "Cứ thế mà đi sao?".
"Chứ không thì thế nào?"
Cô phải khẽ ngước mặt lên mới đối mặt được với anh, trước đây cũng đã quen với động tác này, thế nhưng khoảnh khắc này, giờ phút này đây, cô
lại cảm thấy khó khăn, ngay cả phát ra âm thanh cũng khó khăn, hơi thở
nghẹn lại trong yết hầu khiến ngực cô khó chịu, nhưng cô vẫn nghiến răng hỏi vặn lại từng câu từng chữ.
"Xem ra em không nhớ những lời của anh." Người đàn ông trước mặt sắc mặt càng lạnh lùng.
"Khỏi phải nhớ nữa." Cô gạt tay anh ra, ngữ khí bình thản: "Em mệt rồi, chúng ta đừng đùa nữa, chẳng ý nghĩa gì cả".
Lần này, cô xuống dưới lầu rất thuận lợi, chẳng có bất kỳ động tĩnh nào vọng lại sau lưng.
Khi sắp bước ra khỏi cánh cổng, cô lại quay lại, nhẹ nhàng đặt chùm chìa khóa lên bàn trà.
Từ khu biệt thự đi ra Thư Quân đầu không ngoảnh lại cảm thấy đoạn
đường dài lê thê. Còn nhớ có lần buổi sáng sớm, cô bị anh vứt bỏ bên vỉa hè, còn anh lái xe nghênh ngang vút đi. Khi đó cô chẳng chút khách sáo
nguyền rủa anh trong lòng, bất chấp cơn gió lạnh giá một mình đi ngoài
đường đón taxi cũng chẳng thấy khó chịu như hôm nay.
Con đường dưới chân cô thấp thoáng lùm cây xanh rợp bóng hai bên, rẽ
bên này vòng sang bên kia dường như chẳng có điểm tận cùng, phải khó
khăn lắm mới trông thấy ánh đèn sáng ở cổng lớn từ xa. Cô vô tình cắn
môi sải bước tiến nhanh.
Nhân viên bảo vệ đứng nghiêm trang trông thấy cô đi ra, lễ phép gật
đầu chào. Cô nhoẻn nụ cười mím chỉ hơi sợ sệt, kết quả là đối phương
ngẩn ra trong giây lát, tốt bụng hỏi thăm cô: "Cô không khỏe à?".
Cô ngạc nhiên, lẽ nào vẻ mặt mình trông tồi tệ đến thế sao? Nhưng vẫn lắc đầu nói: "Không phải".
"Ờ, không sao thì tốt. Cô đi thong thả."
"Cảm ơn."
Cô xách một chiếc túi to, đi được hai bước chợt nghe thấy tiếng khởi động xe vọng lại sau lưng.
Có lẽ do đêm tối tĩnh lặng quá mức hoặc có thể là tốc độ xe thật sự
nhanh quá, tóm lại là thanh âm nghe chừng vô cùng khuếch trương, đến mức cô chưa kịp quay đầu lại nhìn, chiếc xe đã đến ngay bên cạnh.
Sau tiếng phanh xe gay gắt, người đàn ông đá tung cánh cửa sải bước
ra ngoài kèm theo sức mạnh truy đuổi người khác kinh người, chẳng nói
chẳng rằng đẩy cô vào trong, khóa xe lại.
Chân ga lại rít lên.
Cô không khỏi hét lên: "Anh làm gì vậy!".
Trong ánh sáng yếu ớt, cô chỉ thấy vẻ mặt nghiêng lạnh như băng của
Châu Tử Hoành. Anh chẳng nhìn cô lấy một cái, xe thoáng chốc khởi động
vòng ra đường cái.
Cô nghĩ anh chắc là điên mất rồi! Đã uống rượu lại còn lái xe nữa,
tốc độ xe nhanh đến khiếp người, cả đoạn đường phóng điên cuồng. Xe cộ
qua lại đoạn đường bên ngoài khu biệt thự tương đối vắng, cô đã sợ không chịu nổi, đến khi xe ra đến cầu vượt, tốc độ vẫn không hề giảm.
Vô vàn xe cộ lướt qua bên mình, hú còi, cô không kìm được kéo chặt
dây an toàn, nắm chặt tay cầm ở cửa xe, nín thở, chốc chốc quay đầu liếc nhìn anh.
Ánh đèn hai bên xe hắt sáng trên gương mặt điển trai ấy. Cô trông
thấy khóe môi anh mím chặt lại, hàm dưới nghiêm nghị căng lại như đóng
băng. Cả đoạn đường đi ánh mắt anh nhìn thẳng phía trước, cực kỳ tập
trung. Đôi bàn tay thoải mái gác trên vô lăng, khiến cô không khỏi lo sợ tính mạng nhỏ bé của mình không cẩn thận sẽ bị toi vô tội trong tốc độ
điên cuồng này.
Cuối cùng Châu Tử Hoành lái xe đến con đường ven bờ sông, từ từ dừng lại ở một bên đường.
Cuối cùng thì cô cũng có thể thở đều đặn, sắc mặt hoảng sợ đến mức trắng tái, cả sức để nguyền rủa cũng tạm thời tan biến.
Còn anh chẳng nói gì, cửa xe vẫn khóa, chỉ nghiêng mình hạ cửa sổ xe xuống, châm một điếu thuốc.
Trong khoang xe thoáng chốc mùi thuốc lá bay lững lờ, hơi thở cô
không đều, tuy là không đến mức bị ngạt nhưng cũng chẳng nhịn được cơn
ho.
Vì lẽ đó mà ý thức cùng hành động của cô yếu dần đi, vậy mà người đàn ông bên cạnh cả ánh mắt cũng chẳng liếc nhìn sang, một ngón tay kẹp
điếu thuốc gác bên cửa sổ xe, ung dung nhàn nhã mở miệng hỏi: "Cái gì mà không đùa nữa? Hả? Anh cảm thấy tò mò với kiểu nói vừa rồi của em".
Thế nên mới phải lái xe đuổi theo ư?
Cô càng ngày càng thấy tác phong xử sự của con người này khiến người
khác không tài nào nắm bắt được, hoàn toàn không cách gì hiểu được.
Thế nhưng có một điểm cô thấy vô cùng rõ rệt, thông thường những lúc
thế này, biểu hiện của anh càng bình tĩnh, thì càng thật sự đáng sợ. Cô
hiểu rõ điểm này nên dứt khoát ngậm miệng không nói gì nữa.
Châu Tử Hoành lại tiếp tục nói bằng giọng điệu hời hợt thoáng qua:
"Nếu như em xem mối quan hệ này chỉ là trò chơi. Vậy thì em lầm rồi. Tuy rằng trước đây anh chẳng có ý định nghiêm túc, nhưng mà hiện giờ thì
khác rồi. Em ngỡ rằng hiện giờ anh sẽ dễ dàng buông tay em ư? Hơn nữa,
dù đây là trò chơi, em cũng không có quyền dừng cuộc chơi".
Ngữ khí kiểu cách kẻ trên người dưới dường như cuối cùng cũng đã
khiến Thư Quân phát cáu. Cô chẳng phải người không biết nổi cáu, trước
đây vẫn âm thầm nhẫn nhịn nhưng giờ thì không nhịn được nữa, cô không
khỏi cười lạnh: "Cứ cho là anh trai em trước đây mắc nợ gia đình anh,
thậm chí là nợ anh đi nữa, em theo anh bấy lâu cũng coi như đã trả xong
rồi. Vì sao anh vẫn không chịu buông tha cho em chứ?".
"Nói vậy là, em ở bên tôi lẽ nào chỉ là chịu sự dằn vặt, chưa bao giờ có một chút gì gọi là hưởng thụ sao?" Châu Tử Hoành khẽ nheo nheo mắt,
cuối cùng liếc nhìn cô, làn môi mỏng lộ ra nụ cười ma mãnh. "Sao anh nhớ rằng, mỗi lần làm chuyện ấy em đều kêu rên thảm thiết, vả lại vui vẻ
lắm mà!"
Nếu trong tay cô có vũ khí, cô nhất định không chút do dự đâm ngay
vào người anh để ngăn chặn lại điều xấu xa mà gần như là sự sỉ nhục trần trụi. Thư Quân nắm chặt tay lại, đầu ngón tay đâm vào lòng bàn tay, ánh mắt gần như đang bốc lửa.
Gã đàn ông này! Rốt cuộc thì còn có điều gì hắn ta không nói được, không làm được chứ?
Còn cô, đã từng có thời gian chết mê chết mệt, lầm tưởng kẻ ác quỷ này là đàn ông nho nhã.
Cô nói với chính mình phải bình tĩnh, giao chiến cùng Châu Tử Hoành
càng xúc động thì càng nắm phần thua. Vì thế mà dù trong lòng nỗi tức
giận cuộn trào mãnh liệt đến đâu nhưng chí ít ngoài mặt cô vẫn giữ dáng
vẻ bình tĩnh.
"Sao thế, không phủ nhận à?" Châu Tử Hoành hỏi.
Cô không đáp trả.
Ánh mắt anh đảo một vòng trên gương mặt cô, mang chút ý vị châm biếm
khó hiểu, nói: "Đến giờ thì em lại muốn nhanh chóng rời xa anh, rốt cuộc là cảm thấy chán rồi chứ gì, hay là có sự lựa chọn khác rồi?".
Cô nghe thấy lời anh nói có dụng ý sâu xa, không khỏi chau mày lại.
Quả nhiên, tiếp đó anh mỉm cười nói: "Hòa hợp cùng người yêu cũ rồi, lẽ
nào chẳng phải là lý do thật sự em muốn rời xa anh sao?".
Cô suy nghĩ một hồi mới hiểu ra anh đang ám chỉ ai, không kiềm được mở miệng hỏi: "Sao anh biết?".
"Nói vậy là em thừa nhận rồi?"
"Em muốn hỏi, vì sao anh biết ngày thường em tiếp xúc với ai?", cô
nghiến răng, chỉ cảm thấy đầu óc ngu muội, dường như không thể tin được, "... Anh cho người theo dõi em?".
"Chuyện nhỏ nhặt này cả em cũng làm được, đối với anh mà nói là
chuyện dễ như trở bàn tay." Ngón tay thon dài gác bên cửa sổ xe đang gảy tàn thuốc lá, anh chậm rãi nhắc nhở cô: "Em chẳng phải cũng điều tra về Tiểu Mạn đó sao?".
Tiểu Mạn.
Lại là Tiểu Mạn!
Vì sao lúc này đây nghe thấy anh gọi cái tên này, lại khiến cô cảm thấy chói tai chứ?
"Em điều tra cô ấy, thế nên anh mới điều tra em chứ gì?" Cuối cùng cô mím môi hơi trắng bệch mỉm cười, hàm ý sâu xa. "Nếu như thật sự là thế, vậy thì em thật sự cảm thấy vô cùng vinh hạnh."
Chỉ thấy ánh mắt Châu Tử Hoành đang tối sầm khẽ lóe sáng, đây là lần
đầu tiên cô cảm thấy trong lòng nhen nhóm một cảm giác vui mừng khó tả.
Thế nhưng cảm giác ấy như quá sắc bén cứa vào lồng ngực khiến cô khẽ
nhói đau.
Tuy vậy cô vẫn cố chấp nói tiếp: "Châu Tiểu Mạn đối với anh quan
trọng như thế nào chứ? Cứ cho là anh trai em hại anh mãi mãi mất cô ấy,
thế nhưng em đã ở bên anh làm vật thay thế lâu như vậy rồi, lẽ nào còn
chưa đủ sao? Anh chẳng phải dùng cách thức giày vò em để biểu hiện rằng
tình cảm anh dành cho cô ấy sâu đậm biết nhường nào đó ư? Anh nói đây
chẳng phải là trò chơi, cũng đúng thôi, bởi vì nó còn biến thái, còn
đáng ghét và khiến em cảm thấy buồn nôn hơn cả trò chơi nữa. Anh muốn
tiếp tục dùng cách này để tưởng nhớ người ấy cũng chẳng sao, nhưng anh
nhất định phải buông tha em, anh tìm người khác đi! Em nghĩ, trên đời
này vẫn còn có người khác giống với Tiểu Mạn đấy. Anh việc gì phải giữ
rịt không buông tha em chứ? Em chẳng có hứng thú chút nào với màn kịch
si tình của anh đâu!".
Âm chữ cuối cùng tiêu tan trong khoang xe u ám.
Làn khói thuốc trắng chẳng rõ tự lúc nào đã nhạt đi nhưng vẫn còn
đọng lại mùi thuốc thoang thoảng hòa quyện cùng mùi hương trần bì vốn có trong xe. Mùi hương đó như xâm nhập vào dây thần kinh của Thư Quân
khiến đầu óc cô bỗng chốc quay cuồng. Nói một hơi những lời đó, cô cảm
thấy trọng lượng đè nén trong lòng trước đó dường như đã giảm nhẹ phần
nào, thế nhưng dần dần nỗi đau đớn lại càng rõ nét hơn.
Tại vị trí nào đó trong con tim.
Đang men dần theo mạch máu tỏa ra khắp bốn phương tám hướng, cứ thế
lan dần đến đầu ngón tay và đầu ngón chân dường như mỗi chỗ trên cơ thể
đều đau âm ỉ.
Vật thế thân...
Cụm từ này cứ trăn trở trong lòng cô cả buổi tối, tựa như con dao
cùn, cứa từng nhát từng nhát vào máu thịt cô. Giờ thì rốt cuộc cô cũng
rút bỏ nó ra đổi lấy cảm giác thoải mái mơ hồ cho da thịt.
Sự thật này, cô có thể vờ như mù mịt trước mặt Châu Tử Dương nhưng rốt cuộc thì cô vẫn phải đối mặt với nó.
Thật ra cũng là vì Châu Tử Hoành ép mà thôi, anh ép cô quá mức, khiến cả cơ hội để cô xoay người bỏ chạy khỏi hiện thực cũng chẳng có.
Cô chỉ cảm thấy khó chịu, lồng ngực khó thở, vì thế mà mở cánh cửa sổ ra.
Hai bên bờ đối nhau, gió bên sông thổi mạnh, cứ gào thét. Cô không
kịp đề phòng, dường như bị gió thổi mờ cả mắt đành phải vội vàng quay
đầu lại. Một lúc sau, nghe thấy giọng điệu thấp trầm phát ra từ bên
cạnh: "Việc này ai nói với em?".
Cô không đáp, một tay vén mái tóc bị gió thổi, vẫn khe khẽ nhắm mắt.
"Châu Tử Dương?"
"... Là ai nói có gì quan trọng đâu." Cô mở miệng nói, thanh âm dường như bị gió thổi vỡ vụn ra, không kiềm chế được khẽ run rẩy. Anh không
phủ nhận, cô ngẫm nghĩ, kẻ ngốc cũng hiểu rõ điều này có ý nghĩa gì.
"Thật sự không quan trọng." Anh trả lời với giọng điệu bình thản, nói xong liền quay đầu sang nhìn cô. Thật ra anh chỉ nhìn thấy đỉnh đầu đen nhánh cùng gương mặt vòng cung kiều diễm của cô dưới phản chiếu của ánh đèn đường, toát lên vẻ mơ hồ.
Sau một hồi trầm mặc, Châu Tử Hoành đưa tay dập tắt đầu thuốc rồi xoay sang vặn chặt lấy cằm Thư Quân
Cô và anh nhìn nhau, ánh mắt anh trầm lắng tựa biển khơi lúc về đêm,
hơi thở quen thuộc xâm nhập áp sát quanh cô khiến cô chẳng tài nào né
tránh được.
"Dù sao đi nữa, đừng quên là trước đây vì sắp đặt chuyện của anh trai em, chúng ta đã có hẹn ước trong thời gian ba tháng." Ánh cười trên đôi môi anh không hiện qua khóe mắt, nhắc nhở cô bằng giọng điệu hời hợt.
"Nói lời không giữ lấy lời sẽ có quả báo đó. Đợi đến hết thời hạn, em
mặc nhiên có thể tự do. Vì tương lai và sự gắn kết bền lâu sau này với
ai đó thì hiện giờ ráng mà chịu đựng nhẫn nhịn đi." Giọng điệu đầy sự uy hiếp và mỉa mai.