Mưa Gió Thoáng Qua, Tôi Yêu Em

Chương 8: Chương 8: Người cần thiết




Cô hài lòng suy nghĩ, đây mới chính là khuôn mẫu giữa họ, dường như tất cả cuối cùng cũng trở về quỹ đạo của nó.

Quá trình thu âm album diễn ra vô cùng thuận lợi, mọi người đều phối hợp rất ăn ý với nhau vì thế mà mọi việc tiến triển khá nhanh chóng .

Tối nay, lúc đang ghi âm ca khúc cuối, giọng Thư Quân không được tốt lắm, thử đi thử lại mấy lần cũng vẫn chưa đạt đến kết quả mong muốn. Trùng hợp là tối nay Nicole đích thân theo dõi, qua khe cửa kính trong suốt, Thư Quân chỉ trông thấy gương mặt Nicole gần như lúc nào cũng nghiêm nghị. Mỗi khi cô dừng và bắt đầu lại, chân mày Nicole khẽ nhíu lại.

Hai, ba giờ đồng hồ nháy mắt trôi qua, cuối cùng Thư Quân cũng gỡ bỏ tai nghe xuống. Cô ra ý nói lời xin lỗi với mọi người: "Thật ngại quá, có lẽ là tôi bị cảm".

"Ngày mai tiếp tục." Nicole nhìn đồng hồ nói.

Vất vả cả buổi tối, mọi người đều không phản đối gì nữa, lục tục chuẩn bị thu dọn đồ để về.

Nicole kéo Thư Quân sang một bên quan sát gương mặt cô. "Uống thuốc chưa?".

Thư Quân gật gật đầu: "Uống rồi". Cô hơi lo lắng vì thế mà tỏ thái độ tích cực chủ động, "Cảm ơn chị quan tâm, em sẽ sớm tranh thủ điều chỉnh lại trạng thái".

Nicole không nói gì nữa, xoay người bỏ đi.

Thư Quân lúc này mới thở dài. Thật ra cô chẳng bị cảm, chỉ vì mấy ngày gần đây ngủ không được tốt, vừa nằm xuống liền mơ thấy ác mộng, có lúc còn tỉnh lại trong cơn kinh hoàng. Vì thế mà chất giọng cũng theo đó lạc đi, vừa rồi khi hát đến âm cao thì nhiều lần xuất hiện âm đứt đoạn vỡ vụn ra, khiến người khác đánh rơi cả mắt kính.

Điện thoại reo lên, trợ lý Tiểu Kiều đưa cho cô. Cô nhìn số điện thoại do dự một lúc rồi mới trốn sang một góc nhận điện thoại.

Giọng điệu đối phương lạ hoắc, cả họ của cô cũng không gọi được, chỉ là vô cùng lịch sự nói: "Cô à, cô có thể đến đón bạn cô về không?".

Đây là số điện thoại của Châu Tử Hoành, từ chuyện lần trước anh không ga lăng bỏ mặc cô bên đường, anh chưa một lần liên lạc lại với cô.

Cô hoài nghi hỏi: "Xin hỏi anh là ai?".

"Ồ, tôi là nhân viên phục vụ quán bar. Ông Châu say rồi. Phiền cô đến đây ngay."

Vốn dĩ phải đi xe công ty về, lúc này Thư Quân đành miễn cưỡng chào tạm biệt Nicole. Cô thuận miệng nghĩ ra một lý do, nhân tiện phát hiện ra đây là lần thứ hai cô nói dối vì Châu Tử Hoành rồi.

Cô mau chóng gọi taxi đến điểm hẹn, đồng thời cũng tìm thấy Châu Tử Hoành.

Trước đó, trong điện thoại nhân viên phục vụ giải thích: "Là do ông Châu tự mình nói ra số điện thoại, cho nên tôi mới tìm được cô".

Say rồi lại vẫn còn nhớ số điện thoại của cô, cô có nên cảm thấy vinh hạnh?

Thư Quân miễn cưỡng khom người xuống, lay nhẹ vào người đàn ông đang nằm trên sofa trong sảnh bao, gọi tên anh.

Thế nhưng Châu Tử Hoành dường như thật sự đã bất tỉnh nhân sự, chẳng cử động gì, chẳng phản ứng gì.

Cuối cùng Thư Quân hết cách, đành dưới sự giúp đỡ của nhân viên phục vụ dìu anh vào trong xe.

Giao thông về đêm thông suốt đến lạ thường, chẳng tốn bao nhiêu thời gian thì đã đến căn hộ Thư Quân. Cô đưa thêm cho tài xế 100 tệ, lúc này phải tốn đến sức mạnh của chín con bò cùng hai con hổ mới có thể đưa Châu Tử Hoành vào phòng. Cuối cùng cô thở dốc, biết rõ ràng anh không nghe thấy gì nhưng vẫn không kiềm được nghiến răng nói: "Rõ ràng là bạn bè nhiều vậy, sao rơi vào tình trạng này thì lại nhớ đến em chứ?". Cô vừa làu bàu vừa vào nhà tắm, vắt chiếc khăn bông ấm lau gương mặt vô cùng điển trai hoang dã ấy, dường như là để trút nỗi căm phẫn. Cô cố ý mạnh tay hơn chút, kết quả là dường như Châu Tử Hoành cảm nhận được, khẽ thấp giọng rên rỉ trong cổ họng ra ý không hài lòng.

Cô ngừng lại, nhìn từ trên cao xuống, không nói lời nào nhìn anh.

Kỳ thực, cô chưa từng thấy anh say đến mức khủng khiếp thế này. Trước đây cũng có vài lần, nhưng nhiều nhất cũng chỉ là mượn rượu lằng nhằng làm càn, không mời mà đến chen lấn giường của cô. Hoặc thô bạo ngang ngược cởi bỏ quần áo của cô bắt đầu làm tình đầy mãnh liệt trong tình trạng khước từ của cô.

Còn tình trạng như hôm nay thì là lần đầu tiên.

Thư Quân không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Cô chỉ im lặng nhìn anh, đột nhiên cảm thấy xa lạ.

Cô phát hiện ra mình không quen đối mặt với Châu Tử Hoành. Cô cũng không có kinh nghiệm chăm sóc người khác.

Đứng ngây người ra bên ghế sofa một lúc, cô mới nghĩ đến ngày mai còn có việc để làm. Bản thân cô nên đi tắm sau đó lên giường đi ngủ. Bởi lẽ, chẳng rõ Châu Tử Hoành nửa đêm có nôn không, cô đành đi lấy thùng rác đặt ngay bên cạnh sau đó chuẩn bị rời đi.

Kết quả, Thư Quân đi được vài bước thì nghe thấy phía sau vọng lại tiếng ngái ngủ.

Cô quay đầu lại theo bản năng, thấy anh vẫn đang ngủ mê mệt, chân mày khẽ nhíu lại, dường như ngủ không yên. Câu nói đó vừa gãy gọn vừa mơ hồ. Cô nghe không rõ, vì thế đành bước tới, cúi xuống trước mặt anh, hỏi: " Anh nói cái gì?".

Cô cứ ngỡ anh cần gì đó, nhưng đợi một lúc lâu sau chính vào lúc cô từ bỏ ý định thì làn môi mỏng ấy mới khẽ động đậy.

Cô nín thở tập trung, cứ ngỡ anh muốn nói gì nhưng ngay sau đó đôi mắt sâu thẳm đen nhánh ấy từ từ mở ra.

Ánh mắt Châu Tử Hoành trông không rõ ràng lọt ngay vào gương mặt cô, dường như thiếu tập trung lại dường như đang nhìn vật gì đó xuyên qua cô.

Ánh mắt anh cứ thế mơ màng ngừng lại trong giây lát. Giọng anh trầm thấp, trầm đến mức dường như lẩm bẩm nói với chính mình. Thế nhưng lần này, Thư Quân thật sự nghe thấy rõ ràng.

Anh thì thầm gọi một cái tên: " Tiểu Mạn...", giọng điệu như mang chút vẻ thỉnh cầu bịn rịn mà cô chưa bao giờ nghe thấy.

Tim cô đập loạn liên hồi, sau đó mới sực nhớ ra vốn định làm gì. Cô không để ý anh nữa chỉ đứng nhanh dậy xoay người đi vào nhà tắm.

Đến nửa đêm, Thư Quân chợt tỉnh giấc. Nhưng lần này chẳng phải vì mấy ngày liên tục gặp ác mộng. Cô vẫn giữ nguyên tư thế nằm nghiêng, trong bóng tối mắt nhắm nghiền, cảm nhận bàn tay mát lạnh men theo xương quai xanh, trượt xuống ngực và eo. Đó là cảm giác quen thuộc cùng với hơi thở ấm áp hòa lẫn với men rượu vấn vít phà phà bên cổ. Cô không khỏi nín thở, khi bàn tay trườn xuống vùng nhạy cảm nhất cô mới không khỏi run rẩy.

Giọng điệu thấp trầm đầy sức quyến rũ vang lên bên tai: "Tỉnh rồi à?".

Cô không nói gì.

Một lúc sau, thân thể cô bị đối phương xoay chuyển thay đổi phương hướng, đổi sang tư thế nằm ngửa đúng ý đối phương nhất.

Cô vẫn nhắm nghiền mắt không cử động còn Châu Tử Hoành cũng chẳng trở mình đè lên ngay lập tức. Anh dường như đã tỉnh rượu, lúc này đang hứng thú cao độ khám phá thân thể cô bằng ngón tay linh hoạt.

Ngón tay anh lang thang dọc theo những đường cong trên cơ thể cô, đầy kiên nhẫn và hứng khởi, tựa như nhà điêu khắc cần mẫn đang chiêm ngưỡng kiệt tác công phu do mình tạo ra. Thư Quân im lặng không nói gì, cô không biết biểu cảm của mình lúc này là gì nữa, thân thể hoàn toàn trần trụi, cô chỉ cảm thấy hơi lạnh, hai tay đặt xuôi hai bên mình, lặng lẽ nắm chặt lấy drap trải giường.

Cô duy trì trạng thái như xác chết khá lâu, mãi đến khi Châu Tử Hoành đẩy đôi chân của cô ra và xâm nhập vào trong, cô mới không khỏi khẽ rên rỉ.

Người đàn ông đang đè lên thân thể ấy cúi rạp đầu hôn lên đôi môi cô, "Anh cứ ngỡ em muốn vờ ngủ mãi chứ".

Cô nhíu mày, trải qua khoảnh khắc khó chịu ấy, cô nói: "Em thật sự rất buồn ngủ".

"Mở mắt ra đi." Anh dường như chẳng nghe thấy lời cô, nói như nửa yêu cầu nửa như ra lệnh.

Hàng my rậm rạp trong bóng tối khẽ rung động, cô khẽ hỏi: "Vì sao?".

"Lúc này anh thích em nhìn anh." Anh nói, "Mở mắt ra".

Anh bắt đầu động đậy, chân mày Thư Quân lần nữa nhíu lại, cô để bàn tay mình vịn lên eo anh, hệt như những lần trước đây.

Cuối cùng theo lời Châu Tử Hoành, cô mở mắt nhìn theo từng động tác và biểu cảm của anh trong bóng tối mãi đến khi kết thúc.

Hôm sau cô dậy và ra khỏi nhà từ rất sớm, lúc đi khỏi Châu Tử Hoành vẫn đang ngủ, cả di động cô cũng chẳng mang theo. Ở công ty cả ngày trời, tiếp đó thì mấy ngày liền Thư Quân sắp xếp thời gian kín mít, một mặt làm công tác ghi âm album còn tồn đọng, mặt khác nghiêm túc nghiên cứu kế hoạch tuyên truyền do công ty sắp đặt.

Mãi đến choạng vạng tối cô mới nhận được điện thoại của Châu Tử Hoành.

"Anh có một tấm danh thiếp quan trọng để rơi ở chỗ em, giờ em có thể mang đến cho anh không?".

Cô đang định đi mua sắm tại siêu thị gần đó, thế nên cự tuyệt: "Hiện giờ không có thời gian rỗi". Nhưng vẫn tìm thấy trên chiếc sofa lần trước anh nằm ngủ quả nhiên lôi ra được tấm danh thiếp từ khe vịn tay, cũng chẳng rõ là làm thế nào mà lại rơi ra nữa.

"Thật sự rất quan trọng, anh đang cần gấp." Đầu dây phía Châu Tử Hoành dường như hơi ồn ào, mơ hồ nghe thấy tiếng nói của vài người, cả nam cả nữ. Ngữ khí của anh lại trịnh trọng khiến cô không khỏi do dự.

Không đoán được anh đang làm gì. Cô suy nghĩ, rốt cuộc vẫn hỏi thỏa hiệp với tinh thần trách nhiệm: "Anh đang ở đâu?".

Vị trí Châu Tử Hoành đang ở cách căn hộ của cô không xa lắm, nhưng vì những lời lẽ anh nói trong điện thoại Thư Quân xuống nhà liền bắt taxi, đến mức khi cô nói ra địa danh, tài xế taxi liếc nhìn cô bằng ánh mắt quái lạ. Cô mím chặt khóe môi: "Tôi có việc rất gấp".

Sau đó, mọi chuyện chứng minh cho sự lựa chọn của cô là hoàn toàn sai lầm. Thời khắc choạng vạng tối chính là giờ giao thông cao điểm, ngồi xe lại tốn thời gian dài hơn là cuốc bộ, vả lại cũng do kẹt xe tiền xe cũng vượt xa so với giá ban đầu. Khi đã đến nơi, vị tài xế đó nói: "Đi thong thả".

Thư Quân miển cưỡng mỉm cười: "Cảm ơn".

Rút trong túi ra tấm danh thiếp được xem là cực kỳ quan trọng ấy, Thư Quân đã đợi người đàn ông hướng dẫn đứng ngay cửa dẫn vào hội sở, đồng thời dễ dàng tìm thấy sảnh bao tại lầu ba, người hướng dẫn gõ gõ cửa, người ngồi trong mở cửa ra cung kính chào đón cô ra hiệu bằng tay mời cô vào trong, sau đó thì rời đi.

Làn khói thuốc trắng mờ ảo vấn vít khắp phòng nhanh chóng bay lượn lờ ngay trước mặt, bước chân Thư Quân hơi do dự. Châu Tử Hoành ngồi ở vị trí đối diện cửa ra vào, trên môi ngậm điếu thuốc, trông thấy cô, đôi mắt thon dài khẽ nheo lại, vẫy vẫy tay với cô: "Vào đi". Sau đó, lại h ạhấp ánh nhìn, đẩy mạt chược đến trước mặt, nói: "Thanh nhất sắc".

Thoáng chốc, không khí trong sảnh bao lại được đẩy lên cao trào mới. Một người trong số ba người đàn ông khác ngồi cùng bàn với anh không cam tâm cười nhạo nói: "Hôm nay vận may đã tìm đến cậu, cuối cùng vẫn là cậu ù!". Cũng có người kéo ngăn kéo, ném lên bàn từng tờ tiền. Những cô gái trẻ trung ngồi bên cạnh họ không hẹn mà đều vỗ tay nũng nịu khen hay, rút lấy tờ tiền típ theo lệ, từng người cười tươi rạng rỡ. Ai thắng ai thua bọn họ chẳng quan tâm, mục đích chính vẫn là vui vẻ thôi.

Trông thấy tình cảnh ngoài dự kiến này, Thư Quân đứng ngẩn ra ở cửa, mãi đến khi Châu Tử Hoành đổ dồn sự chú ý lần nữa về phía cô.

"Sao còn đứng đó?" Lúc này anh chẳng buồn nhấc tay lên, chỉ nói: "Lại đây".

Lúc này cô mới hoàn hồn, trước mặt nhiều người thế này, mặt không biến sắc cô bước tới, chìa tấm danh thiếp ra trước mặt anh.

"Là cái này ư?"

Cô xác nhận rồi xoay người bỏ đi, liền bị Châu Tử Hoành gọi lại: "Ài, vội gì chứ". Anh chậm rãi ung dung hỏi.

Cô nhìn anh, tỉnh bơ rụt tay khỏi lòng bàn tay anh, hỏi ngược lại: "Còn có chuyện gì khác sao?".

Ván bài của bọn họ đã kết thúc, những người còn lại lục tục đứng lên. Lúc này một người đàn ông trong số đó mở miệng nói. Người đàn ông da trắng ấy gương mặt đứng đắn xem chừng cực kỳ nho nhã, ngay cả giọng nói cũng nhẹ nhàng lịch sự mang chút dịu dàng khiến nữ giới phải động lòng: "Vị này là ai thế, cậu không giới thiệu cho mọi người sao?". Anh ta nhìn Thư Quân, tiếp đó nhướng mày sang Châu Tử Hoành.

"Cô ấy họ Thư." Châu Tử Hoành đáp gọn lỏn.

"Ồ, Cô Thư." Người đàn ông nho nhã chìa tay phải về phía Thư Quân, miệng nhoẻn nụ cười, nói: "Tôi là Diệp Vĩnh Chiêu, rất vui được biết cô".

Rõ ràng là những lời nói xã giao, nhưng lại được anh ta nói với điệu bộ vô cùng chân thành. Thư Quân không khỏi bái phục trong lòng. Thế nhưng trông thấy tay anh ta dừng lại giữa không trung cô hơi do dự. Tuy là người này trông có vẻ dịu dàng lịch sự, nhưng hiển nhiên vẫn là bạn của Châu Tử Hoành. Cô trước nay né tránh còn chẳng kịp, thật sự không nghĩ ra được có lý do gì để bắt tay làm quen với anh ta.

Cũng may, cũng chẳng phải chỉ có mình cô có suy nghĩ này.

Châu Tử Hoành liền chen ngang vào, lạnh lùng hỏi: "Có gì mà vui vẻ vậy?".

Câu hỏi này Thư Quân nghĩ rằng quả là có hiệu quả hài hước. Cô khẽ e hèm một tiếng nhằm che đậy khóe môi không khỏi nhếch lên. Đối phương dường như sững người nhưng phản ứng lại cực nhanh, nụ cười trên gương mặt trắng trẻo ấy lại càng rộng mở hơn nữa. "Có thể quen biết phụ nữ trẻ trung, xinh đẹp trước nay tớ đều rất vui." Tiếp đó lại quay sang Thư Quân, mời mọc: "Chút nữa cùng đi dùng bữa cơm tối với chúng tôi nhé, thấy thế nào?".

"Diệp Vĩnh Chiêu, thu hồi lại lời nói đó của cậu đi." Châu Tử Hoành cảnh cáo đồng thời ôm chặt eo của Thư Quân, nhanh chóng dẫn cô ra khỏi sảnh bao.

Đi ra đến ngoài, anh mới dừng lại nói: "Cùng đi dùng cơm nhé".

Thư Quân không nghĩ gì liền khước từ. Cô nghiêng người né tránh bàn tay anh, nói: "Em phải đi rồi".

"Lẽ nào em có cuộc hẹn khác rồi?"

"Không có."

"Vậy thì ở lại đi." Châu Tử Hoành dường như khuyên nhủ cô với lý do rất đầy đủ: "Món ăn Tứ Xuyên dưới lầu làm ngon nhất thành phố, rất đáng thưởng thức".

Thư Quân bất giác mím chặt khóe môi, anh biết rõ cô vô cùng thích món cay.

"Lần sau em có thể tự mình đến." Cô vẫn kiên quyết cứng cỏi từ chối.

"Em sợ cái gì? Chỉ là bạn bè cùng ăn cơm thôi mà." Châu Từ Hoành cười một tiếng, kỳ thực càng giống như điệu cười lạnh nhạt hoặc chế giễu, có lẽ đang cười nhạo sự cẩn trọng thái quá của cô. "Ở đây sẽ không có ký giả làng giải trí, mà cho dù có đi nữa, cũng không được phép chụp hình. Còn về những người bạn của anh, em yên tâm đi. Bọn họ đều không có thú đam mê âm nhạc theo đuổi ngôi sao, vì thế chẳng ai nhận ra em cả đâu."

Nếu như những gì anh nói là thật, vậy thì nơi đây thật sự đủ an toàn, chí ít không cần phải lo lắng chuyện cũ tái diễn lại bị người ta chụp hình lén nữa. Thế nhưng Thư Quân chẳng chút do dự, vẫn lắc đầu: "Thôi đi".

Mạc Mạc từng không ít lần phẫn nộ nói với cô: "Cậu mà đã cố chấp thì dù có chín con bò cũng chẳng thể lôi kéo được, thật là bị cậu làm cho tức chết!".

Thế nhưng Châu Tử Hoành dường như chẳng hề tức giận, chỉ nhìn cô, nói: "Được thôi, tùy em". Giọng điệu lạnh lùng không nhận ra được là cảm xúc gì.

Thư Quân xoay người rời đi trước khi đám người trong sảnh bước ra.

Tuy nhiên cô mới đi vài bước chân lại đột nhiên bị gọi giật lại: "Vậy hôm anh say, anh đã nói gì với em?".

Bên ngoài trời đã tối, những chiếc đèn lồng tinh xảo treo ở hành lang, ánh đèn màu vàng cam sáng chưng chằng chịt rải kéo dài đến tận bóng hình vốn đã cao gầy ấy. Châu Tử Hoành đứng bên góc tường, cúi đầu châm điếu thuốc rồi ngước mắt nhìn cô. Thần sắc anh rất bình thản, khóe môi khẽ mím lại, im lặng để lộ ra hình vòng cung mỏng manh tựa như vừa rồi anh chưa hề hỏi gì. Duy chỉ có ánh lửa đỏ thấp thoáng lập lờ chuyển động trong làn khói thuốc trắng xóa đang phản chiếu bên trong mắt anh, trong bóng tối sâu thẳm khi mờ khi tỏ.

Thư Quân hơi thất thần, lại như đang xác nhận vừa nãy anh nói gì, còn anh chỉ nhìn cô, biểu cảm hời hợt quen thuộc hiện trên gương mặt.

Sau một hồi cô mới đáp: "Em chẳng nhớ nữa, có lẽ chẳng nói gì cả".

"Thế ư?" Đáy mắt Châu Tử Hoành như khẽ hấp háy, anh cười lạnh, hàm ý đằng sau nụ cười khiến người ta không tài nào nắm bắt được.

Cô nhìn anh, lặng lẽ, vài giây sau mới quay đầu bỏ đi.

Dường như mất cả hứng thú đi dạo siêu thị. Sau khi rời khỏi hội sở, Thư Quân lại chẳng thể nhớ ra mình vốn định đi mua những thứ gì. Bên kia đường vừa đúng có nhà hàng Pizza Hut. Cô bước vào chọn một phần Pizza hải sản chín tấc cùng bao nhiêu là thức ăn vặt. Cô ăn lấy ăn để dưới ánh mắt kinh ngạc của nhân viên phục vụ.

Thật ra cô vốn ăn không nhiều, chẳng rõ là vì sao hôm nay lại ăn nhiều đến vậy. Cuối cùng, khi đã giải quyết toàn bộ thức ăn bày trên bàn, Thư Quân mới mãn nguyện, hài lòng đứng dậy rời đi. Lúc ra khỏi cửa chính, phục vụ bàn sau lưng nhiệt tình nói: "Hẹn gặp lại quý khách lần sau". Cô nghênh diện với không khí mát lạnh phía ngoài hít thật sâu, chợt thấy tâm trạng khá lên rất nhiều.

Vậy mà ngủ đến nửa đêm, cơn đau dạ dày quằn quại đột ngột kéo đến khiến cô tỉnh giấc.

Thư Quân vật lộn đứng dậy bật đèn, mở tủ thuốc ra mới phát hiện số thuốc dự bị thiếu hụt trầm trọng. Sau khi uống viên Domperidonum cuối cùng còn sót lại cô lặng lẽ nằm lên giường chờ đợi một lúc. Kết quả phát hiện ra thuốc đó hoàn toàn không công hiệu. Chỗ đau vẫn đau quặn mà còn có xu hướng lan rộng ra nữa. Sau đó, cô mới nhận ra có lẽ chỉ uống thuốc đau dạ dày vẫn chưa đủ.

Cô định đứng lên thay quần áo, nhưng cũng chẳng được. Cơ thể giữ nguyên ở trạng thái như con tôm mới có thể giảm bớt cơn đau. Cuối cùng cô chẳng thể làm gì được chỉ đành mò mẫm chiếc điện thoại cầu cứu.

Nửa đêm canh ba, trong cơn đau dữ dội này, kỳ thực cô hơi mơ màng, chỉ mơ hồ nhớ đến người liên hệ trong điện thoại gần đây nhất là ai. Nhưng trước khi cô chưa kịp suy nghĩ và lựa chọn thì ngón tay cô đã ấn trước rồi.

Lúc Châu Tử Hoành đến nơi, Thư Quân đang cuộn tròn người trốn trong chăn. Cô vốn dĩ hơi hối hận vì đã tìm anh, thế nhưng khi nghe thấy tiếng mở cửa, cô nhanh chóng tìm thấy lý do để an ủi bản thân. Châu Tử Hoành là người duy nhất có chìa khóa, ít ra không cần cô phải vật lộn bước xuống giường mở cửa cho anh.

Trông thấy cô, Châu Tử Hoành chẳng nói lời nào khoác cho cô chiếc áo rồi cõng cô xuống lầu đưa vào trong xe. Cô vốn hơi kháng cự nhưng sau đó phát hiện ra mình thật sự chằng còn chút sức lực nào vì thế mà mặc theo sự sắp đặt của anh. Sau khi lên xe cô chỉ nói yếu ớt: "Đã phá rối giấc ngủ của anh rồi". Châu Tử Hoành khẽ rên nhẹ, liếc nhìn cô bằng ánh mắt nơi khóe mắt. xe vút đi rất nhanh.

Đến phòng cấp cứu, bác sĩ chuẩn đoán là viêm dạ dày cấp tính, truyền hai chai nước biển. Bởi lẽ không có tài xế nên Châu Tử Hoành phải đích thân đi lấy thuốc, cô đành ngồi ở hành lang chờ. Hai giờ sáng, bệnh viện vắng lặng đáng sợ, y tá trực ban chẳng rõ trốn biệt ở đâu. Bất kỳ tiếng động nào phát ra cũng dường như trở thành những vọng âm rất lớn. Ánh đèn ở hành lang ảm đạm, khiến người ta giật mình hoảng hốt.

Cô thấy mình đơn độc ngồi chờ rất lâu nhưng thật ra chỉ có vài phút. Lúc trông thấy Châu Tử Hoành, cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Kim chích vào cánh tay, thể dịch mát lạnh theo huyết quản chạy vào thân thể. Cô nằm trên giường, giương to mắt nhìn anh: "Anh chưa đi sao?".

Hỏi xong cô mới phát giác ra câu hỏi hơi ngờ nghệch. Kết quả, Châu Tử Hoành dường như bị cô chọc cười, gương mặt trầm lặng hồi lâu cuối cùng cũng dãn ra, khóe môi động đậy nói: "Không đi".

Cô cúi đầu ồ lên một tiếng, như cảm thấy mất mặt lại như đang kiểm điểm lại sự thất thố của bản thân, quay đầu đi, trầm mặc.

Nghe thấy Châu Tử Hoành bên cạnh nói: "Buồn ngủ thì em ngủ chút đi".

Cô lắc đầu, "Không buồn ngủ".

"Sao thế, lại sợ anh vứt bỏ em chạy mất à?" Giọng điệu của anh mang chút châm biếm, cười nhạo cô như trước đây.

Cô cắn chặt môi, không khỏi lên mặt, giọng thấp trầm đáp lại: "Tùy thôi". Nói rồi nhắm mắt lại không nói gì nữa.

Kỳ thực cô cũng chẳng chợp mắt được, vả lại cô biết anh cũng chẳng cử động chỉ lặng lẽ ngồi cạnh. Cả gian phòng bệnh chỉ có hai người, ánh đèn sáng mờ mờ hắt vào mắt cô, hàng lông mày đẹp rậm rạp khẽ rung động tựa như hai chiếc vây cánh đen thẳm trong cơn mưa gió.

Anh biết cô tỉnh rồi, một lát sau Châu Tử Hoành nghiêng người xoa xoa bàn tay đang truyền dịch, hỏi: "Không lạnh ư?".

Thư Quân nhắm mắt lắc đầu, lặng lẽ rụt tay lại.

"Rốt cuộc em làm sao vậy?" Trầm mặc một lúc cô nghe thấy anh lạnh lùng hỏi.

Cô động đậy khóe môi: "Là ý gì?".

"Mấy ngày nay em cứ cố tình lảng tránh anh thế?"

Âm tiết cuối khẽ dâng lên vốn là dấu hiệu tâm trạng anh không vui nhưng lần này cô như chẳng buồn để tâm đến, tiếp tục chẳng màng sống chết vờ phủ nhận: "Đâu có".

"Nói dối vốn không phải sở trường của em, nói đi, lần này rốt cuộc lại không ổn chỗ nào nữa?"

"Không có là không có." Khoảnh khắc này đây, tận đáy lòng Thư Quân cảm thấy bản thân có tố chất làm cách mạng. Cô mở to mắt, nói phủ đầu trước. Gương mặt lộ chút vẻ thiếu kiên nhẫn, "Nếu đã không tin em thì việc gì phải hỏi nữa chứ?".

Dáng vẻ bĩu môi của cô xem chừng thật sự hơi nổi cáu nhưng trong mắt Châu Tử Hoành chẳng hề có chút sức đe dọa nào. Lúc này đây anh thấy cô cực kỳ giống đứa trẻ, ngay cả quầng mắt thâm xanh nhạt mờ mờ do không ngủ đủ cũng trở nên đáng yêu.

Anh cũng cảm thấy lạ, bản thân mình rốt cuộc sao vậy nhỉ?

Dường như chưa bao giờ thế này. Anh chưa bao giờ để tâm đến người khác cố tình xa cách hay tiếp cận anh. Bởi lẽ còn rất nhiều việc quan trọng hơn cần phải làm. Khả năng của anh không cho phép anh coi trọng những việc vụn vặt, nhàm chán này. Thế nhưng duy chỉ với Thư Quân, anh lại để tâm những việc thế này đây.

Anh biết rõ cô khó chịu, cố chấp. Trong nhiều vấn đề, cô đều qua loa đại khái cũng chẳng phải là lần một lần hai. Chỉ vì cô không muốn nói thật còn anh xưa nay cũng để mặc cho cô nói dối.

Vậy thì, hôm nay rốt cuộc là sao thế nhỉ? Sao lại cứ truy cứu một vấn đề mà mình ngỡ rằng rất vô vị chứ?

Bởi lẽ hai người không nói gì nữa, không khí nhanh chóng trở nên tĩnh lặng đáng sợ. Trên bức tường phòng bệnh có một chiếc đồng hồ. Dường như thoang thoảng nghe thấy âm thanh kim giây chuyển động, không khí khô khan, đơn điệu kéo dài trong từng giây từng phút vô hình. Ánh mắt Châu Tử Hoành chậm rãi đảo quanh một vòng rồi thu lại. Cuối cùng lại dừng bên thân thể một người duy nhất. Anh nghĩ, nhất định là vì đã nửa đêm canh ba, lại ở một nơi thế này, nếu không tìm được đề tài nào để nói thì sẽ cảm thấy càng nhàm chán hơn nữa.

Anh đã tìm được lý do thích hợp và hợp lý để giải thích cho sự khác thường của anh, vì thế mà cũng cảm thấy dễ chịu lên nhiều.

Thư Quân lướt nhìn biểu cảm của Châu Tử Hoành lúc này bằng ánh mắt sót lại nơi khóe mắt, không khỏi hoài nghi. Hoài nghi anh đang suy ngẫm điều gì nên mới nhìn cô chăm chú đến vậy, nhưng rồi cô lựa chọn coi như không thấy gì. Trên gương mặt điển trai ấy lộ ra thần sắc cười mà không cười, dường như tâm trạng vô cùng thoải mái.

Nhưng cô thật sự không muốn nói gì với anh nữa, vì thế không dễ dàng chấp nhận mạo hiểm khơi gợi đề tài mới. Dù trong lòng cảm thấy vô cùng kỳ lạ nhưng cô vẫn lựa chọn nhắm mắt làm ngơ, dứt khoát xoay người vờ ngủ. Ai ngờ bởi vì thật sự quá mệt mỏi, cô mơ màng ngủ thiếp đi sau cơn đau dạ dày dịu trở lại.

Cuối cùng vẫn là Châu Tử Hoành đánh thức cô dậy, mở choàng đôi mắt nhập nhèm, cô nghe anh nói: "Về nhà thôi".

Cô không biết vì sao anh lại có tinh thần khỏe đến vậy. Mệt mỏi ở bệnh viện khá lâu, vậy mà trên đường về lại có thể lái xe vừa nhanh lại vừa ổn định. Cuối cùng còn dẫn cô về phòng, đặt túi thuốc do bệnh viện kê toa lên đầu giường.

Tất cả đều chuẩn bị đâu ra đó, cô đã chui vào chăn, nằm ngay ngắn, còn đưa mắt ra dáng tiễn anh ra về nữa.

Châu Tử Hoành trông thấy thế liền giơ tay xem đồng hồ: "Em định để anh ra về bây giờ ư?". Trái ngược hoàn toàn với vòng cung khóe môi khẽ nhếch lên ấy là giọng điệu lạnh lùng của anh. Vì thế mà cả nụ cười nơi khóe môi của anh khiến Thư Quân thấy trở nên khó hiểu, đáng sợ.

"Không thì sao?" Cô bắt đầu hơi khâm phục bản thân, tinh thần không sợ chết tối nay quả là được phát huy đến mức cao độ.

Anh lạnh lùng nhìn cô, cô không khỏi rụt mình vào trong chăn. Có lẽ do bản năng tự vệ, cơ thể chẳng còn chút tinh thần quật cường nào nữa. Cuối cùng cô nhích người sang một bên theo tiềm thức nhường chỗ cho người đàn ông cao to ấy.

Châu Tử Hoành cởi áo khoác, bước lên giường, cánh tay vòng ra phía dưới cổ cô. Cô vừa định cử động thể hiện sự bài xích, kết quả liền bị giữ rịt lại, giọng cảnh vẻ chẳng lạnh lùng chẳng ấm áp tiếp tục vang vọng bên tai: "Anh rất buồn ngủ, tốt nhất em đừng có cử động phiền anh. Có gì đợi trời sáng rồi nói".

Cô sững người, toàn thân cuộn tròn, chẳng dễ dàng gì vùng thoát ra nữa rồi.

Hơi thở đều đều vọng lại. Bầu trời vẫn tối đen, Thư Quân mở to mắt mơ hồ nhìn trần nhà. Hồi sau, cô tỉnh táo trở mình, như bị đè nén quá lâu, cô cắn mạnh vào bả vai rắn chắc mạnh mẽ của đối phương một cái.

"... Sao thế?" Châu Tử Hoành bị cô làm tỉnh giấc, sờ soạng mặt cô trong bóng đêm. Một lúc sau thấp giọng dỗ dành cô: "Đừng phá nào, ngoan". Anh dường như mệt mỏi lắm rồi, không nói thêm gì nữa. Dáng vẻ say ngủ của anh rất giống trẻ con, chẳng hề có ý công kích hoàn toàn khác hẳn với ban ngày, cả giọng nói cũng dịu dàng đến lạ lùng.

Thư Quân không lên tiếng, hồi sau mới hoàn hồn, nhấp nhấp nước bọt sót lại trên miệng, dường như cuối cùng đã hả giận sau bao ngày qua, hài lòng mãn nguyện xoay lưng lại ngủ thiếp đi.

Khi trời vừa sáng, Châu Từ Hoành tỉnh dậy khoác áo vào, nhìn bả vai của mình trong gương, trỏ vào vết răng trên đó và hỏi: "Hôm qua em lên cơn điên gì vậy?".

Da anh mẫn cảm, vòng tròn đỏ nhàn nhạt ấy vẫn chưa nhòa hẳn đi.

"Chẳng sao cả." Thư Quân lười nhác cuộn tròn trong tấm chăn, cười hi hi, "Đột nhiên muốn cắn một cái thôi".

Châu Tử Hoành nhướng nhướng mày, hiển nhiên chẳng có ý kiến gì với đáp án đó chỉ nhìn cô qua gương. "Mai anh phải đi công tác, có lẽ qua Tết mới về."

"Khi nào đến Tết?" Thư Quân dường như lúc này mới nhớ ra, cầm chiếc điện thoại xem lịch, giọng điệu hơi khổ sở: "Tuần sau à... Em lại quên mất, chưa chuẩn bị gì cả".

"Xem ra quan điểm của hai chúng ta không giống nhau."

"Quan điểm của anh là gì nào?" Cô tò mò, chớp chớp mắt vô tội.

"Bỏ đi." Anh mặc quần áo chỉnh tề, vừa đeo đồng hồ vào tay vừa nói hời hợt: "Nếu như anh rủ em cùng đi với anh, xem như là kỳ nghỉ thì em thấy sao?". Tuần sau mới Tết, có lẽ phải đến mười ngày không gặp mặt, nghĩ đến đây, Châu Tử Hoành đột nhiên hoài nghi chẳng lẽ mình cảm thấy cô đơn ư.

Thế nhưng, hiển nhiên là có người không hiểu tâm tình của anh cũng chẳng chịu để anh toại nguyện.

"Em không đi được, gần đây công việc sắp xếp kín cả rồi." Khi nói lời khước từ cũng chẳng cảm thấy chút gì nuối tiếc cả.

Châu Tử Hoành nhìn Thư Quân, gật đầu, khóe môi khẽ cong lên, như đang mỉm cười rồi nói: "Vậy thì, chúc em làm việc vui vẻ".

"Sao em cảm thấy giọng điệu của anh thiếu thành thật vậy."

"Có ư?"

Lần này đến lượt Thư Quân gật gù, cô nằm trên giường ngoắc ngoắc ngón tay: "Lại đây".

"Sao nào?"

Châu Tử Hoành nghe lời bước đến, vừa cúi người xuống, cô liền đặt một nụ hôn lên môi anh, nụ cười hiện ra tựa như chú mèo nhỏ: "Cũng chúc anh đi công tác thuận lợi".

"Cảm ơn nhiều." Châu Tử Hoành nói lời cảm ơn, cô nghe thấy vẫn chẳng có chút gì thành khẩn.

Cửa đóng lại. Thư Quân lăn hai vòng mới ung dung nhàn nhã dậy rửa mặt.

Cô hài lòng suy nghĩ, đây mới chính là khuôn mẫu giữa họ, dường như tất cả cuối cùng cũng trở về quỹ đạo của nó. Còn Tiểu Mạn là ai có lẽ là bạn gái khác của Châu Tử Hoành. Kỳ thực chẳng có chút gì liên quan đến cô cả, càng không nhất thiết phải vì chuyện đó mà vấn vít niềm đau thương và nỗi tức giận.

Về chuyện nghỉ phép đi du lịch, nếu cô có thời gian rỗi thì thà lựa chọn đi theo đoàn dù sao cũng náo nhiệt hơn.

Thành phố C nhanh chóng chào đón một ngày lạnh giá nhất trong cả trời đông rét đậm, chỉ qua một đêm mà làn sương mù phủ trên cửa sổ như ngưng tụ lại thành những hoa băng, mặt đường ẩm ướt, dẫu cho ngăn cách bởi lớp đế giày cũng vẫn cảm nhận được cơn lạnh giá thấu xương.

Trần Mẫn Chi kéo chiếc va ly du lịch đứng bên lề đường, giậm chân không ngừng. Cô chẳng thể ngờ được sáng nay lại xui xẻo đến vậy. Mất gần mười lăm phút mà vẫn chưa đón được taxi. Giờ thì cô vô cùng hối hận, vì sao tối qua lại cự tuyệt lời đề nghị của Châu Tử Hoành, không chịu để công ty điều xe đến đưa cô ra sân bay cơ chứ? Vừa nhìn đã thấy ngay sắp trễ mất rồi, phía xa có ánh đèn xe thấp thoáng trong màn sương mù đang lóe sáng về phía mình. Cô như trông thấy vì sao cứu tinh, nhanh chóng giơ bàn tay tê buốt ra.

Kết quả là taxi dừng trước mặt cô, người ngồi sau xe kéo cửa sổ xe xuống, quả thật khiến cô giật mình.

Người ấy hất hàm với cô, giọng điệu mang ý cười: "Trùng hợp thế! Lên xe đi".

"Em và anh trai anh cùng đi công tác vì sao không kêu anh ấy đón em?" Xe bắt đầu khởi động chạy, Châu Tử Dương cười híp mắt hỏi.

"Châu Tổng nói anh ấy còn có việc khác phải làm, em tự đi, gặp mặt tại sân bay."

"Ồ, vì thế mà em cứ đứng bên đường đợi bao lâu rồi?"

"Mười mấy phút."

"Hôm nay thời tiết không tốt. Nếu như không phải anh tình cờ qua đây, có lẽ em chẳng kịp lên máy bay."

Trần Mẫn Chi khẽ than thầm, mắt nhìn chăm chăm vào ngón tay anh, bình thản nói: "Em vốn định gọi điện thoại cho tài xế công ty".

"Không phải giờ làm việc, em cũng nhất định câu nệ thế sao?"

"... Gì cơ?" Cô hơi kinh ngạc, lúc này bất giác ánh mắt dừng lại trên người đàn ông ngồi cạnh.

Buổi sáng ban mai lạnh lẽo như vậy, màn sương mù trắng xóa mờ ảo hiện trên cửa sổ xe cạnh anh. Anh đang nhìn cô, thần sắc không giấu được nỗi vui mừng sung sướng, lộ trên gương mặt càng khôi ngô đến nghẹn người.

Đây là lần đầu tiên sau khi lên xe cô nhìn thẳng mặt anh, dường như hơi mất tự nhiên, ánh mắt không khỏi khẽ hấp háy. Nhưng dù sao đi nữa, cô vẫn thấy rất rõ nụ cười khóe môi anh.

Cô không hiểu anh đang vui vẻ chuyện gì, ngẩn người trong giây lát cô liền di chuyển ánh nhìn.

Chẳng biết nên làm thế nào cho phải phép, cô suy ngẫm vì sao mỗi lần ở trước mặt anh cô vẫn thường bối rối như vậy?.

Kết quả là nghe thấy Châu Tử Dương hỏi: "Em đang căng thẳng sao?". Anh dường như rất tò mò, nhưng trong giọng điệu vẫn mang ý cười.

Kỳ thực, có lúc ở Trần Mẫn Chi xuất hiện một loại ảo giác, cứ cảm thấy mỗi lần gặp mặt, anh thích tìm lý do để nhìn thấy dáng vẻ khổ sở của cô. Nhưng dường như điều này chẳng hợp lý chút nào, anh và cô vốn dĩ chẳng thân thiết gì, quan hệ cũng chưa đến mức tốt đẹp như vậy.

Một lúc sau cô mới nhún vai, trên miệng nhoẻn nụ cười hỏi ngược lại: "Đâu có. Có gì mà căng thẳng chứ?".

Cô chẳng rõ biểu cảm của mình có đánh lừa được đối phương không, chỉ thấy Châu Tử Dương nhướng mày, lộ ra biểu cảm khá hài lòng: "Vậy thì tốt, chứ nếu không anh còn tưởng em không thích ở cạnh anh. Mỗi lần đều là anh hỏi một câu em đáp một câu, nhưng anh rõ ràng chẳng phải sếp của em". Anh ngừng lại, nhìn cô khẽ mỉm cười, "Cảm giác đó thật không hay chút nào".

"Ồ, có lẽ là anh và Châu Tổng giống nhau quá." Trần Mẫn Chi không trả lời câu hỏi, chỉ bịa đại ra một cái cớ, sau đó nhanh chóng chuyển đề tài: "Đưa em ra sân bay, không lỡ việc của anh chứ?".

"Dù gì cũng chẳng phải chuyện gấp. Anh chỉ không thể tự mình lái xe, cũng chẳng muốn dùng tài xế ở nhà. Thế nên ra khỏi nhà sớm một chút, đi lòng vòng." Lúc trò chuyện anh xoa xoa đầu gối trái theo tiềm thức.

Ánh mắt Trần Mẫn Chi liếc nhìn sang, rất nhanh làm ra vẻ không có gì, liền thu lại ánh nhìn. Mãi đến khi đến sân bay cô mới nhẹ nhàng khước từ Châu Tử Dương xuống xe tiễn cô. Nhưng đối phương hiển nhiên cũng chẳng có ý định khách sáo, vẫy vẫy tay qua cửa sổ xe rồi dặn dò tài xế cho xe ra khỏi lằn đường đón khách.

Điểm đến của Châu Tử Dương cách sân bay không xa lắm. Cũng đều là nằm ở ngoại ô, yên tĩnh hơn sân bay rất nhiều.

Anh xuống xe trước cửa nghĩa trang, chẳng mất nhiều thời gian đến ngay trước mộ của Châu Tiểu Mạn. Trên bia mộ cẩm thạch màu trắng có bức ảnh của người đã khuất, gương mặt non nớt, nụ cười rạng rỡ, đôi mắt sáng long lanh như giọt nước.

Anh đặt bó hoa đã chuẩn bị sẵn lên thềm đá, đặt ngay cạnh bó hoa cúc, mỉm cười, nói chuyện cùng bức ảnh: "Năm nào anh hai cũng nhanh chân đến sớm hơn anh, cũng chẳng trách từ nhỏ em đã quý mến anh ấy".

Anh nán lại nghĩa trang một lúc rồi ra về, chiếc taxi vẫn đợi anh. Tài xế trông thấy anh đi ra, mặt đường trơn bóng lại đang ở trên dốc núi khó tránh khỏi đi lại không tiện. Châu Tử Dương mỉm cười nói lời cảm ơn, ngồi vào xe, nói: "Chúng ta quay một vòng lại khu nội thành nhé, được không?".

"Anh đã bao cả xe, anh nói được là được." Tài xế taxi mỉm cười thật thà trả lời.

Đường xá nội thành đã tràn ngập không khí náo nhiệt trước dịp Tết, các tòa kiến trúc trung tâm thương mại mọc lên như nấm, các cửa hàng lớn nhỏ đều thay biển quảng cáo, trang trí thu hút khách hàng.

Xe bị kẹt giữa đường, Châu Tử Dương mới nhớ ra hôm nay vừa đúng cuối tuần, trên đường tất thảy đều là người mua hàng Tết. Anh cũng chẳng vội, ung dung nhàn nhã ngồi ở ghế sau nghiêng đầu hướng mắt nhìn ra ngoài cửa xe.

Đèn đỏ ngã tư đường rất lâu, xe cộ lại đông. Ba lằn đường từ đông sang tây đều kẹt cứng hồi lâu. Tài xế hơi mất kiên nhẫn, ấn nút mở radio, có vài đài dường như tín hiệu không tốt lắm, hàng loạt tạp âm ồn ào phát ra từ loa.

Tài xế tốt bụng, quay đầu lại hỏi thăm ý kiến của khách: "Anh thích nghe tiết mục gì?".

Châu Tử Dương không đáp trả.

Anh dường như đang thất thần, mắt nhìn chăm chăm vào một điểm nào đó trên đường, lẳng lặng không nói gì, vẻ mặt vốn thoải mái dễ chịu hiếm khi lại chăm chú đến vậy.

Nơi đó có một người phụ nữ trẻ, đứng cách xe của anh không đến mười mét, cô vừa hoàn tất động tác cột dây giày, lúc này đã đứng thẳng dậy đang đi về phía ánh mắt của anh, chỉ là không hề phát giác có người đang nhìn mình.

Bầu trời xám xịt u ám, hoàn toàn không giống với quang cảnh lúc mười giờ sáng, dường như sắp có mưa tuyết. Châu Tử Dương đưa tay lau những giọt sương đọng trên mặt kính, ánh mắt di chuyển từng chút từng chút theo bước chân của người phụ nữ ấy.

Kỳ thực anh vốn không chú ý đến cô.

Người đi bộ trên đường như mắc cửi, gương mặt người nào cũng chìm ngập trong dòng người đó. Ánh mắt anh tùy tiện lướt sang, kết quả là trong đám đông ấy, chỉ thấy một người đeo mắt kính vừa đen vừa to.

Người phụ nữ ấy mặc bộ đồ thể thao rộng rãi thoải mái, nhưng chẳng hề làm mất dáng vẻ cân đối nhanh nhẹn. Theo bản năng của đàn ông, anh để mắt đến cô nhiều hơn theo tiềm thức. Kết quả vừa lúc đó, dây giầy của cô tụt ra.

Có lẽ do thời tiết không thích hợp, hoặc có thể là cô không quen đeo kính đen vì thế trước khi cúi xuống, cô dường như do dự trong giây lát rồi bỏ kính ra.

Châu Tử Dương đột nhiên sững người.

Khoảng cách không gần không xa ấy, khi anh lần đầu trông thấy gương mặt cô, anh như ngỡ rằng mình gặp phải ảo giác. Nhưng sau ánh nhìn thoáng qua, anh liền tỉnh táo lại. Người phụ nữ này kỳ thực chẳng phải hoàn toàn giống với Tiểu Mạn nhưng vầng trán của hai người toát lên nét quyến rũ dường như trùng hợp đến vô cùng. Cũng như phần đông những người đi đường khác, gương mặt cô không có biểu cảm gì nhiều, vậy mà Châu Tử Dương lại nhìn cô chăm chăm, cảm nhận được hơi thở quá đỗi quen thuộc đập ngay trước mặt khiến anh kinh hoàng đến tột độ.

Bước chân của người phụ nữ trẻ ấy lướt đi rất nhanh, rõ ràng khác hoàn toàn so với dáng vẻ ung dung nhàn nhã qua đường của khách đi đường, dường như cô đang vội vã đi đến một nơi nào đó. Trông thấy cô mất dạng ngay trong tầm mắt, Châu Tử Dương liền mở cửa xe. Tài xế xe hết hồn vì tiếng động đột ngột, xoay người nhắc nhỏ: "Ồ, anh làm vậy nguy hiểm lắm...".

Kỳ thực Châu Tử Dương cũng chẳng rõ là liệu đuổi kịp rồi, để làm gì cơ chứ. Thế nên cuối cùng anh chỉ đặt tay ở nắm cửa xe, trầm mặc nhìn theo bóng hình xa lạ biến mất dạng trong đám đông.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.