Có lẽ, những thứ đã mất đi dẫu có tìm lại cũng chẳng thể được. Dù ký ức có sâu đậm đến đâu đi nữa thì giờ đây mong muốn gần gũi
như trước kia đã là chuyện không thể nào.
Khi nhận được hoa, chương trình truyền hình cũng vừa kết thúc, Thư
Quân đang tẩy trang trong phòng hóa trang. Cô vừa hát xong bài Như đang
phát huy, gương mặt Nicole đứng dưới khán đài trông không được vui cho
lắm.
Trợ lý Tiểu Kiều thay cô nhận lấy bó hoa tulip hồng tím lớn bắt mắt,
bó hoa che khuất cả gương mặt cô, cười hi hi nói: "Chị Thư, của chị
đấy". "Không tệ, nhanh vậy mà đã có fan hâm mộ rồi." Mọi người xúm lại
bàn tán.
"Chắc là của bạn trai đấy!"
"Không đâu, nếu là bạn trai thì phải tặng hoa hồng rồi. Đúng không, Thư Quân?"
Thư Quân đặt miếng bông tẩy trang xuống, phấn mắt trên quầng mắt vẫn
chưa kịp tẩy đi, hai quầng mắt sẫm màu gần như hoàn toàn nổi bật trên
nền da trắng thuần khiết. Cô băn khoăn nhận lấy bó hoa, chẳng biết ai
tặng.
"Xem ra thật sự là fan hâm mộ thần bí." Tiểu Kiều hớn hở phân tích.
"Không phải đâu!" Thư Quân chẳng tin.
"Vậy thì của ai chứ?" Ánh mắt Tiểu Kiều lóe sáng, cảm xúc hệt như
nhân vật phim hoạt hình, hai tay vòng trước ngực: "Lẽ nào là đối tượng
theo đuổi?". Cúi đầu nhìn bó hoa, Thư Quân lướt qua một lượt những khả
năng trong lòng mình, cuối cùng mặt nghiêm nghị, xua tay phủ nhận phỏng
đoán này.
Khi mọi người vừa lên xe công ty, điện thoại di động cô reo lên. "Giờ em có rảnh không?" Ngữ khí đầu dây điện thoại bình tĩnh. Giọng điệu
khiến Thư Quân hơi sững người, bó hoa tươi rực rỡ bắt mắt lặng lẽ đặt
bên cạnh ghế ngồi. Cô vô tình dải dây ruy băng tơ mỏng quanh ngón tay,
từng cuốn từng cuốn, cuối cùng mới lên tiếng hỏi: "Có việc gì không?".
Đối phương im lặng hồi lâu. "Gặp mặt rồi nói nhé?"
Rõ ràng chỉ là câu hỏi hết sức bình thường nhưng Thư Quân cảm thấy
tựa như ảo giác, chỉ thấy đây là giọng điệu khiêm nhường chưa từng xuất
hiện trong ấn tượng của cô, ẩn giấu kiểu cách tỉ mỉ cẩn trọng khiến
người khác cảm thấy xa lạ.
Cô cũng chẳng rõ bản thân mình là thế nào nữa, đầu óc lần nữa tái
hiện vẻ mặt cao ngạo lạnh lùng, dáng vẻ hơi ngạo mạn thời niên thiếu.
Đáng ra phải mở miệng từ chối, thế nhưng cơ thể và suy nghĩ dường như
không thống nhất, cô bỗng chốc mềm lòng, khi sực tỉnh thì mới phát hiện
ra mình đã nhận lời rồi.
Thời gian đến địa điểm hẹn là nửa giờ đồng hồ sau đó. Trên con phố
quà vặt cạnh trường phổ thông trung học cũ đang vào thời điểm nhộn nhịp
nhất trong ngày. Ánh đèn sáng choang, khói dầu bốc lên tứ phía, mùi vị
các món chiên, xào, nấu thu hút những học sinh lưu trú dài hạn ở trường.
Khung cảnh náo nhiệt này chẳng kém cạnh gì so với những năm tháng
trước đây. Thư Quân xuống xe, nhưng không tiến lại gần. Dường như cô vừa đưa mắt đã trông thấy Bùi Thành Vân.
Anh khoác chiếc áo gió xám đậm thẳng thớm, thân hình dong dỏng cao
gầy, đứng bên lề đường đầy dầu mỡ cạnh người chủ quán hàng rong và một
nhóm học sinh loai choai, có vẻ không tương xứng.
Thư Quân cố gắng nhớ lại, và nhận ra dù lúc bọn họ còn đi học, anh cũng đã nổi bật như hạc giữa bầy gà.
Trong ấn tượng về người thiếu niên lạnh lùng mà cao ngạo ấy, dù là
thi thoảng tính cách anh có tồi tệ, nhưng những khi anh trầm mặc thì
toàn thân phảng phất như cây tuyết tùng khiến những người xung quanh
chẳng cách gì liên tưởng anh với hoàn cảnh ồn ào bấn loạn.
Trên thực tế, năm đó cô cùng với Mạc Mạc, Quách Lâm kết thành một
nhóm, giờ nghỉ giải lao hay tan học thường hẹn hò tụ tập dạo phố nhưng
chưa từng gặp Bùi Thành Vân. Vậy mà sau bao nhiêu năm, đến hôm nay,
chẳng ngờ rằng anh lại hẹn cô tại đây.
Bước trên mặt đường dơ bẩn, chân Thư Quân vẫn đang mang chiếc giầy
cao gót bằng vải mịn hình mũi cá. Cô sợ làm vấy bẩn nó, vì thế mà cúi
đầu xuống, hết sức cẩn thận tránh những chỗ trũng ẩm ướt và hoa quả bị
vứt đi nhìn không ra được màu sắc gì. Cuối cùng cô cũng đi đến trước mặt Bùi Thành Vân . Anh trông thấy cô liền hỏi: "Em mặc phong phanh vậy,
không thấy lạnh sao?".
Cô cúi đầu nhìn mình, quả thật có thừa vẻ thời trang nhưng quá đơn sơ mỏng manh. Vậy mà cô không cảm thấy lạnh, hay nói khác là tâm tư cô vốn không để tâm đến việc này trong suốt quãng đường đến đây. Cô lắc lắc
đầu, chỉ hỏi: "Sao anh hẹn em đến đây?".
Bùi Thành Vân nói: "Hôm nay không phải là ngày sinh nhật âm lịch của
em sao, anh mời em đi ăn". Lúc nói chuyện anh nhìn vào mắt cô, bình
tĩnh, dường như chẳng phải đang biểu đạt một tâm nguyện khẩn thiết mà
đang miêu tả một sự thật không thể nào thay đổi được. Không khí lạnh về
đêm bao trùm toàn thân, Thư Quân khẽ động đậy khóe môi, cảm giác lúc này hơi kỳ lạ khiến cô nhất thời nói không nên lời. Anh đã thay đổi rồi.
Kỳ thực đã nhiều năm trôi qua, cô vẫn lưu giữ ấn tượng về Bùi Thành
Vân ở những thời khắc quá khứ đó. Và kể từ khoảnh khắc chiếc máy bay bay vút trên không trung đến bầu trời Đại Tây Dương xa xăm thì tất cả những ký ức về anh và cô đều theo đó mà bị niêm phong lại. Mãi đến hôm nay,
cô chợt phát hiện ra anh đã thay đổi.
Người đứng trước mặt cô lúc này, ánh mắt bình tĩnh khác thường cùng
giọng điệu bình thản. Anh cao lớn, chín chắn, từ cậu học trò trở thành
người đàn ông trưởng thành. Thật ra, anh và Châu Tử Hoành khác nhau, khí chất của anh chẳng ngang tàng nhưng từng từ anh nói ra đều toát lên
hương vị chân thành đáng tin cậy.
Sau ngần ấy năm gặp lại nhau, anh vẫn giữ những cử chỉ không dễ gì
phát hiện ra được để kiểm soát mối quan hệ giữa hai người, hệt như trước đây. Thật ra khi anh hẹn gặp cô, vốn dĩ cô cũng có thể khước từ, nhưng
trên thực tế lại ngược lại. Chỉ vì cô mềm lòng thôi, khi một người đã
từng cao ngạo như thế, thậm chí khi có người nói với cô bằng giọng điệu
mạnh mẽ trưng cầu, cô thật sự chẳng thể nào nhẫn tâm khước từ.
Vậy mà giờ đây, Thư Quân lại không thể không thừa nhận cảm giác ban
nãy chỉ là ảo giác mà thôi, có lẽ bản thân nên xem xét lại người đàn ông vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mắt này.
Hai người tìm thấy một quán cơm ngay bên đường, thời gian đã lâu vậy
rồi, toàn bộ những cửa hiệu trên đường cũng đều đã thay đổi không biết
bao nhiêu lần nữa, nhưng chủ quán vẫn là người quen thuộc trước đây. Thư Quân liếc qua thực đơn giản dị, tùy tiện chọn vài món. Cô thật sự cũng
hơi đói, lúc thu âm tiết mục cần phải duy trì dáng vẻ tràn đầy sinh lực, quả là một việc hao tổn sức lực.
Quán ăn nhỏ nên thức ăn được dọn lên rất nhanh, Bùi Thành Vân cầm
chén lên nói: "Cảm ơn em hôm nay đã nhận lời đi ăn". Xa lạ như vậy,
trước đây họ vốn dĩ không cần nói hai từ này.
Trong lòng Thư Quân không thoải mái cho lắm, nhưng vẫn cười nói: "Là
em nên cảm ơn anh, vậy mà anh vẫn nhớ sinh nhật của em". Nụ cười lạnh
nhạt nhoẻn trên bờ môi cô lúc này khiến Bùi Thành Vân cảm thấy hơi lóa
mắt.
Anh dừng một lúc, nói: "Không thể quên được". Nói xong ngẩng đầu lên, nhanh chóng uống cạn rượu trong cốc. Tiệm ăn không rộng rãi cho lắm, họ ngồi ngay vị trí lối vào cửa, những bàn ăn khác đều bị học sinh chiếm
dụng cả. Tay nghề của đầu bếp cũng không tồi, nhưng bữa ăn này cô thật
sự không cảm nhận được mùi vị. Cuối cùng lúc thanh toán tiền, Thư Quân
chủ động móc ví ra trả, Bùi Thành Vân nhấc khóe mắt liếc cô, trực tiếp
đưa tiền trong tay ra.
Anh vẫn như trước kia, gương mặt trầm lặng khiến cả thế giới đều biết anh đang không vui. Ngón tay Thư Quân nắm chặt dưới bàn, nhoẻn cười.
"Thật ra em nên mời anh mới phải, anh về nước em cũng chưa mời anh dùng
cơm." Những lời lẽ khách sáo ấy cũng chẳng rõ có làm tổn thương đến anh
không, Bùi Thành Vân mặt không biến sắc đứng dậy nói: "Ngày tháng còn
dài mà". Thư Quân không trả lời. Anh đứng bên cửa, hỏi: "Có muốn đi dạo
quanh đây một lát không?".
Bên cạnh là trường học cũ, thật ra Thư Quân đã lâu lắm rồi không quay về nơi này. Kể ra thì trong lòng thật sự cũng có chút hoài niệm. Cô hơi do dự chốc lát rồi lắc đầu: "Khi khác đi, em hơi mệt".
"Được thôi." Anh cũng không ép cô, rồi đổi đề tài: "Công việc của em rất vất vả phải không?"
. "Cũng tạm." "Sao lại đi trên con đường này chứ? Dù anh là người
ngoài giới giải trí nhưng cũng hiểu rõ được cái giới ấy hỗn tạp thế
nào!"
"Muốn theo đuổi một cuộc sống tốt đẹp hơn ấy mà." Cô nhướng chân mày
xinh đẹp, mỉm cười, dường như rất thoải mái. "Có thiên phú trời cho mà
không tận dụng thì là kẻ ngốc."
Kỳ thực câu nói này Nicole vẫn thường dùng để răn dạy cô, nhưng lại
được cô nói ra với dáng vẻ ngạo mạn và mạnh mẽ. Quả nhiên Bùi Thành Vân
nghiêng nghiêng đầu, thần sắc hơi kinh ngạc nhìn cô, nhưng cuối cùng
chẳng nói gì nữa.
Xe đậu ngay dưới căn hộ chung cư, trước khi xuống xe Thư Quân khẽ nói tiếng cảm ơn. "Em cứ phải khách sáo thế sao?" Lúc cô kéo nắm cửa, Bùi
Thành Vân chầm chậm mở miệng nói. Cô quay đầu lại, ánh đèn trong hoa
viên hắt vào mặt, phảng phất như những thước phim ố vàng, bóng sáng
chồng chéo lên nhau, khiến biểu cảm ngưng đọng như hư vô.
Cô trầm mặc giây lát rồi nói: "Em cũng không muốn đâu, nhưng chẳng
còn cách nào cả". Nói xong không nhìn anh, cô xoay người mở cửa rời đi.
Anh không đuổi theo. Cô đi một mạch về phía cửa ra vào, phía sau vẫn
tĩnh lặng, không có tiếng khởi động xe cũng không nghe thấy tiếng xe
chạy. Cô cắn chặt môi không quay đầu lại tiến thẳng đến nhập mật mã ở
màn hình bảo an để vào toà nhà.
Liên tục hai lần gặp mặt, ngoài mặt không hoàn toàn hòa hợp. Có lẽ,
những thứ đã mất đi dẫu có tìm lại cũng chẳng thể được. Dù ký ức có sâu
đậm đến đâu đi nữa thì giờ đây mong muốn gần gũi như trước kia đã là
chuyện không thể nào. Cô lấy chìa khóa mở cửa bước vào căn phòng tối
đen. Gần đây do sự chỉ giáo nghiêm khắc hết lần này đến lần khác của
Nicole, Thư Quân rốt cuộc đã bắt đầu chú trọng đến đời tư cá nhân của
mình. Cho dù không ở nhà cô cũng kéo rèm cửa chặt kín, cả chút ánh sáng
bên ngoài cũng chẳng len vào được.
Cô cảm thấy mệt mỏi, toàn thân mỏi nhừ, cả đèn cũng chưa bật, đi
thẳng vào phòng ngủ. Sàn nhà hơi lành lạnh, đá văng chiếc giầy cao gót,
cô bất chợt giật mình.
Trên giường có người!
Cô hét lên, đèn trên giường ngủ khẽ bật lên tiếng bụp. Trong phòng
sáng choang. Người đàn ông tuấn tú hai tay để sau gáy, nằm nghiêng người trên giường, không ngần ngại hỏi: "Làm em giật mình à?".
Biết rõ còn hỏi!
Thư Quân vuốt lồng ngực, hồi sau hít vào một hơi sâu, không khỏi trợn mắt nhìn: "Sao anh lại đến?".
"Anh còn chưa hỏi em đấy." Châu Tử Hoành lướt nhìn cô hời hợt. "Em đi đâu vậy? Anh đợi ở đây sắp ngủ say rồi. Còn nữa, hoa anh tặng đâu rồi?"
"Để trên xe công ty quên không cầm về." Thư Quân đáp trả. "Xem ra em đã đoán ra là anh tặng."
"Ngoài anh ra, chẳng còn ai làm chuyện này cả." "Sắc mặt em trông không được khỏe." "Em chỉ mệt thôi."
"Anh cũng chẳng nói vì lý do khác mà." Anh ngừng một lát, nheo mắt,
cười như không cười nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm như nhìn thấu mọi thứ. Thư Quân cảm thấy không thoải mái, dù sao nói dối chẳng phải là điểm mạnh
của cô.
Cô nói: "Em phải đi tắm. Còn anh?".
"Ổ? Đây là lời mời ư?" Châu Tử Hoành mỉm cười. "Em rất ít khi chủ động nhiệt tình thế này!"
Cô ngừng lại lấy chiếc áo ngủ, bĩu môi, lộ ra biểu cảm coi thường lại tức giận. "Ý em hỏi, khi nào anh về? Đầu óc toàn là tư tưởng tình dục!"
"Ai nói anh về?" Vị khách không mời mà đến xâm phạm tư gia bất hợp
pháp đang chiếm dụng chiếc giường rộng lớn duy nhất trong gian phòng
tỉnh bơ tuyên bố: "Tối nay anh ngủ ở đây!".
Trên thực tế, Thư Quân nghĩ không ra vì sao lúc đầu lại đưa chìa khóa sơ cua cho Châu Tử Hoành. Có lẽ vốn chỉ là vì đề phòng do cô thường vứt chìa khóa lung tung, lo rằng một ngày nào đó không vào được nhà. Còn
bây giờ thì chùm chìa khóa đó lại trở thành công cụ dẫn sói vào nhà.
Sáng sớm hôm sau, chuông điện thoại hết lần này đến lần khác phá rối
giấc ngủ. Thư Quân trở mình, mơ mơ màng màng nhìn đông hồ, chỉ mới sáu
giờ rưỡi. Cơ hồ trời còn chưa sáng thế nhưng người bên cạnh đã dậy rồi,
sau khi nhận cuộc điện thoại ngắn gọn thì nói với cô: "Anh đi trước đây"
"Anh đi đâu vậy?"
"Công ty." Châu Tử Hoành mặc xong quần áo lại nói: "Buổi sáng có một bản hợp đồng phải ký, em ngủ tiếp đi".
Anh không nói với cô, hoạt động sáp nhập mấy tháng gần đây rốt cuộc
đã đi vào hồi kết. Hôm nay tất cả mọi thứ đều đã được giải quyết, tối
qua anh tìm đến cô chỉ vì muốn ngủ một giấc ngủ yên bình. Kỳ thực Châu
Tử Hoành vốn mắc bệnh suy nhược thần kinh, nhưng gần đây anh phát hiện
ra chỉ cần ôm lấy cô thì áp lực lớn đến đâu cũng đều có thể hóa thành vô hình, đêm tối dài đằng đẵng cũng trôi qua nhanh chóng.
Anh mau chóng thu dọn đâu vào đấy, trước khi đi không quên quay lại
véo vào mặt cô, dặn dò: "Lần sau em mua dao cạo râu để ở trong nhà,
phòng khi cần dùng".
Thư Quân thật ra không nghe thấy rõ, cô còn chưa mở mắt nữa, chỉ tùy
tiện hàm hồ đáp lại một tiếng. "Ngoan lắm." Châu Tử Hoành lúc này mới
hài lòng đứng dậy rời đi.
Buổi trưa ăn cơm tại công ty, Tiểu Kiều chỉ vào tin tức tài chính trên ti vi nói: "Xem kìa, là ông chủ G&N đấy!".
Thư Quân lơ đãng ngẩng đầu lên, bất chợt trông thấy gương mặt quen
thuộc xuất hiện trên màn hình. Động tác ăn cơm của cô vẫn không dừng
lại, chỉ nói đơn giản tiếng "Ồ", rồi hỏi Tiểu Kiều: "Thì sao nào?".
Tiểu Kiều ngẩng đầu, phấn khởi hai mắt sáng lên: "Anh ấy là nhân vật
làm mưa làm gió trong hai năm nay gần đây đấy! Vừa đẹp trai vừa có năng
lực, quan trọng là anh ấy vẫn còn độc thân. Người đàn ông như vậy biết
tìm ở đâu chứ!".
"Đúng thế." Thư Quân đặt đũa xuống, trong ánh mắt đột nhiên ánh lên
thứ gì đó rất nghiêm túc. Cô đắn đo, hỏi: "Em không cảm thấy người đàn
ông như vậy có chút gì đó xa rời thế giới hiện thực sao?".
Tiểu Kiều không hiểu, nói: "Ý chị nói thế giới hiện thực là gì thế? Anh ấy tồn tại thật sự mà!".
"Thế giới của chúng ta là thế giới của những người bình thường." Thư
Quân nhẫn nại giải thích. Tiểu Kiều trừng mắt nhìn màn hình suy nghĩ,
gật đầu ra ý tán thành: "Ồ, nói như vậy thì, người đàn ông này trong
cuộc sống thực tế thực sự không hay gặp".
"Vì thế, ở bên người này sẽ không thể có cảm giác an toàn."
"Ai bảo anh ta xuất sắc quá làm gì!" Ánh nhìn của Tiểu Kiều vẫn dán
chặt vào dáng hình bảnh trai tuyệt vời ấy, giọng đầy mơ mộng: "Đàn ông
quá xuất sắc thường khiến người ta cảm thấy không nắm bắt được".
Thư Quân bị mắc nghẹn, không kìm được cầm đũa lên gõ vào đầu thức
tỉnh cô gái mê muội si tình: "Chị nói không có cảm giác an toàn không
liên quan gì đến xuất sắc cả."
Cô thở dài. "Ổ? Vậy thì có liên quan đến cái gì nào?"
"Liên quan đến..." Thư Quân đột nhiên nói không nên lời.
Chính vì sự xuất hiện của Châu Tử Hoành trên truyền hình khiến cô
nhất thời không kịp phòng bị, đã để lộ tình cảm cá nhân theo bản năng.
Cô đánh giá anh theo cảm xúc chủ quan, mãi đến khi lời nói thốt ra khỏi
miệng cô mới phát giác ra đó là suy nghĩ thật sự chôn sâu tự đáy lòng
mình bấy lâu nay. Trên người Châu Tử Hoành, cô tìm không ra cái gọi là
cảm giác an toàn. Đúng như Tiểu Kiều nói, dường như là một cơn gió, cầm
không chắc nắm không chặt, cho dù là đêm đêm ôm lấy anh ngủ nhưng cô vẫn không nghĩ mình thật sự có được anh.
Tuy nhiên, việc này có liên quan đến xuất sắc hay không, cô chưa từng bị điều kiện bên ngoài ưu việt của anh làm khiếp sợ, dù là dưới khí
chất mạnh mẽ ấy cô cũng chẳng thấy áp lực hoặc tự ti. Cái khiến cô bất
an, chính là tính cách của Châu Tử Hoành. Bất luận khi anh cao ngạo,
mạnh mẽ hay giỡn cợt bất cần đời, tất thảy đều chỉ là lớp mặt nạ, che
đậy tính cách thật bên trong vô cùng chắc chắn.
Anh có một đôi mắt thường ánh lên nụ cười, thế nhưng đôi mắt ấy quá
đen và sâu thẳm, cho dù là đang mỉm cười cô cũng rất hiếm khi cảm nhận
được đó là nụ cười thật lòng. Anh khiến người khác không thể nào đoán
được, nhìn thấu được, tiếp xúc với nhau đã lâu, cô dường như chưa từng
thấy anh đối với ai thật lòng cả. Đương nhiên là với cô cũng chẳng phải.
Thế nhưng vài tuần sau đó, Tiểu Kiều nghe theo sự sắp đặt của gia
đình đi xem mắt. Kết quả lại nhận được sự đả kích lớn, lại càng phiền
não hơn nữa là cô liên tục nhắc đến Châu Tử Hoành. Quả là sùng bái một
người đã được phát huy đến mức cao độ. Thư Quân không chịu được kiểu nói lải nhải này, mỗi lần nghe thấy cái tên đó là không khỏi suy nghĩ đến
những việc làm vừa thân mật lại vừa bí mật mà hai người đã cùng nhau làm vào buổi tối. Nhưng ngoài mặt lại phải vờ ra vẻ không quan tâm gì.
Cảm giác này thật sự hơi kỳ lạ. Đã có vài lần, cô không khỏi ngăn
chặn Tiểu Kiều, cố tình làm ra vẻ mặt cảnh cáo: "Thời gian làm việc
không được phép nói chuyện riêng tư". Sau đó còn nhắc nhở đầy hảo tâm:
"Em có thể đổi sang một nam ngôi sao YY gì đó không? Ví dụ như Kim Thành Vũ nè. Hoặc là thú vị hơn chút như Lương Triều Vỹ". Kết quả Tiểu Kiều
lắc đầu quầy quậy, "Xin thứ lỗi, chị Thư, gần đây em chỉ có hứng thú với anh chàng độc thân họ Châu thôi. Vả lại, nam ngôi sao chẳng phải càng
không hiện thực hơn ư? Như chị nói đó, cũng quá xa rời cuộc sống hiện
thực của chúng ta...".
Thư Quân gần như bị tắc nghẹn không nói nên lời. Gần đây cô cũng bận
rộn thu album đầu tay rồi lại một ca khúc mới phát hành. Người viết lời
cho ca khúc vẫn là đối tác cũ do hiểu rõ cá tính của cô, thêm vào đó
công ty đặc biệt chiếu cố, ca khúc mới vừa được tung ra đã thật sự cho
thấy tình hình phát triển nhanh chóng đến không ngờ, chỉ trong khoảng
thời gian ngắn ngủi, ca khúc đã một bước tiến thẳng lên xếp vị trí thứ
ba trong các bảng xếp hạng âm nhạc.
Truyền thông bắt đầu dùng cụm từ "tung hoành ngang dọc" để miêu tả
cô, cả chất giọng của cô cũng nhận được nhiều lời ca ngợi của giới DJ.
Thậm chí có người còn đề cập đến một vị thiên hậu kiêm nữ ca sĩ đã qua
đời, và liệt cô vào một trong số người kế nghiệp người ấy.
Tóm lại, chỉ trong một đêm, cô như một bảo vật đột ngột được vén lên
sau bức màn che kín, xuất hiện trước đám đông với một tư thái tuyệt vời
hấp dẫn. Nhờ chất giọng đặc biệt của bản thân cùng một chút may mắn
không thể phủ nhận, kèm theo là chính sách tuyên truyền của công ty, cô
bắt đầu nhanh chóng nổi tiếng. Thành tích như vậy ngay cả Thư Quân cũng
chẳng ngờ đến. Quản lý cấp cao của công ty ngày càng có cái nhìn khác về cô, vì lẽ đó mà đặc biệt tổ chức một buổi tiệc cho cô. Gần như trong
đêm đó, Thư Quân được nếm trải mùi vị của sự "sủng ái". Việc này so với
tình trạng lúc mới vào công ty quả là một trời một vực.
Tiếp sau đó là hàng loạt những phản ứng dây chuyền. Về phía công ty
hiển nhiên muốn rằng thừa thời cơ "đánh nhanh rút gọn". Chính vì thế mà
công tác ghi âm album đều phải lên kế hoạch thảo luận từ trước, và cơ
hội Thư Quân tham gia các buổi tiệc âm nhạc cũng nhiều lên rõ rệt. Gần
đây đi lại ở chốn công cộng, cô còn đụng mặt các fan hâm mộ xin chữ ký
nữa.
Mạc Mạc hỏi thăm trong điện thoại: "Hiện giờ cảm giác thế nào?".
"Chẳng làm sao cả."
"Ây ây ây, sao cậu có thể nói như thế?"
Mạc Mạc nói: "Cậu biết không, công ty tớ có mấy cô gái gần đây đều lấy bài hát của cậu làm nhạc chuông đấy". "Không phải chứ!"
Thư Quân nghe xong không khỏi khẽ chau mày. "Nói thật, nghe cậu nói thế tớ cảm thấy hơi kỳ lạ."
"Quen là ổn cả thôi." Thế nhưng, thật sự có thể quen được không? Thư
Quân ngắt điện thoại, lơ đãng đẩy chiếc xe mua đồ đi vài bước, suýt nữa
thì đâm sầm vào mép kệ treo hàng siêu thị, lúc này cô mới hoàn hồn. Cô
cũng chẳng rõ mình bị làm sao nữa, đối với những người xung quanh thì đó là con đường sự nghiệp may mắn không gì bằng. Còn cô lại chẳng có chút
hứng khởi gì để bàn luận cả.
Gần đây, trong phòng thu âm cô thường xuyên mất tập trung. Tất cả các ca khúc của cô đều do những nhạc sĩ tiếng tăm hiện nay sáng tác. Tiểu
Kiều nghe thấy cô hát không ngừng khen ngợi. Thực ra cô đã từng nghe qua những ca khúc còn hay hơn nữa, đan xen trong album của các ca sĩ nổi
tiếng, từng bài đều là những tuyệt phẩm hiếm thấy mà lúc đó cô chằng hề
nghĩ rằng mình cũng sẽ có ngày bước chân vào ngành này.
Khi tất cả mọi người đang trầm trồ tài hoa của ai đó thì cô chỉ nghĩ đến một người.
Anh Thư Thiên.
Cô nghĩ, anh mới chính là người có tài năng xuất chúng thật sự.
Đã từng là thế.
Tiểu Kiều đứng chờ ở quầy thu ngân khá lâu, cuối cùng cũng đợi được
bóng hình quen thuộc đẩy chiếc xe ra thanh toán. Cô ngắm nhìn hồi lâu
không kiềm được mở miệng hỏi: "Chị Thư, sắc mặt chị không được tốt lắm.
Có phải có chuyện gì không?".
"Vậy sao?" Thư Quân xoa xoa má, mỉm cười nói: "Có thể có chuyện gì được chứ!".
Mãi đến choạng vạng tối, hai người vốn hẹn quay về căn hộ của Thư
Quân, Tiểu Kiều sẽ xuống bếp làm cơm tối. Kết quả chưa đi ra khỏi cửa
siêu thị điện thoại di động của Thư Quân liền reo lên.
Châu Tử Hoành nói: "Anh đang ở dưới tầng hầm giữ xe, giờ em qua đi".
Thư Quân sững người, kinh ngạc nói: "Sao anh biết em ở đâu?".
Đầu dây bên kia, Châu Tử Hoành dường như mỉm cười. "Chuyện anh biết còn nhiều lắm."
Thư Quân hết cách, cũng chẳng thể để Tiểu Kiều trông thấy anh, đành
tạm thời nghĩ ra một cái cớ chia tay với Tiểu Kiều ngay cổng siêu thị.
Không gian gửi xe dưới tầng hầm chật cứng, trong tuyến ánh sáng không
mấy sáng sủa lắm cô nhanh chóng theo chỉ dẫn trong điện thoại tìm thấy
xe Châu Tử Hoành.
"Mua nhiều thức ăn thế, định tự mình nấu cơm ư?" Người đàn ông thân
hình dong dỏng cao đang đứng tựa nửa người bên xe hút thuốc, gương mặt
điển trai chìm trong bóng tối, đáy mắt ánh lên một tia nhìn hứng khởi.
"Vốn định là thế, nhưng bị anh phá tan kế hoạch." Khoang sau xe im
lặng mở ra, Thư Quân đặt giỏ xách vào đó, lên xe không quên hoài nghi
nói: "Anh không phải là đang theo dõi em đó chứ?"
. "Em?" Châu Tử Hoành khẽ nhướng nhướng mày, nhấc khóe mắt liếc cô
trong tiếng khởi động xe mạnh mẽ, dường như nghe một câu chuyện cười,
anh nhấc khóe môi lên: "Tuy là gần đây em bắt đầu nổi tiếng, nhưng cũng
chưa nổi đến mức đó. Em nói xem?".
Thư Quân nhìn không chớp mắt vào chiếc xe phía trước, miễn ý kiến.
Hóa ra là nói đùa. Cô đương nhiên không nghĩ rằng anh sẽ làm những
chuyện này. Cả cuộc đời này dù là bất kỳ người nào cũng tuyệt đối không
có khả năng.
"Vậy thì sao lại trùng hợp thế?" Cô hỏi.
"Anh lái xe ngang qua, vừa kịp trông thấy em đi vào siêu thị."
"Sau đó thì anh cứ thế đứng ngoài mà đợi?" Lúc này cô không khỏi
giương mắt nhìn, gương mặt lộ vẻ đáng ngờ. "Châu tiên sinh, ngài có phải là quá rảnh rỗi rồi không?
" "Ý em nói là hôm nay hả? Thật sự cũng tương đối rảnh rỗi." Châu Tử
Hoành trịnh trọng đáp trả. Lúc trò chuyện, xe đã mau chóng rời khỏi bãi
đỗ xe, Châu Tử Hoành trực tiếp lái xe đến dưới căn hộ Thư Quân ở.
Sau khi vào phòng, đối mặt với hàng loạt túi mua hàng lớn nhỏ, hai
người im lặng một lúc, Thư Quân cuối cùng cũng hiểu được biểu cảm trên
gương mặt Châu Tử Hoành, không khỏi lắc đầu quầy quậy: "Lẽ nào anh đang
đợi em xuống bếp nấu cơm tối?".
"Chứ không thì em mua đồ về làm gì?" Thư Quân mặt mày đau khổ nói: "Vì sự xuất hiện của anh, đầu bếp đã bị em đuổi đi rồi!".
"Không sao." Châu Tử Hoành dường như hoàn toàn không để tâm: "Anh có
thể đợi, em cứ từ từ làm". Anh bắt đầu ngồi xuống sofa lật tạp chí, thản nhiên không coi ai ra gì, dáng vẻ như thể quay về chính căn nhà của
mình vậy. Trong túi xách đầy ắp những thức ăn, vốn dĩ Tiểu Kiều là người tề gia nội trợ lẽ ra phải ở đây trổ tài chứ. Một giờ đồng hồ trước đó,
Thư Quân còn tưởng rằng có thể thoải mái tận hưởng bữa cơm tối, nào ngờ
hiện giờ tình thế đảo lộn, đối mặt với những thức ăn này cô thật sự bó
tay toàn tập.
Cô đứng bên cửa ngây người ra một lúc, cuối cùng cũng thu hút sự chú ý của người nhàn nhã trong phòng. "Em còn đứng đó suy nghĩ gì thế?" Châu
Tử Hoành nhìn cô, dường như cảm thấy kỳ lạ. Cô ngưng một lát, cuối cùng
mặt không biểu cảm đáp trả: "Em không biết nấu ăn".
Trông thấy đối phương tiếp tục nhướng mày cô dứt khoát bổ sung từng
câu từng chữ: "Về nghệ thuật nấu ăn, em hoàn toàn mù tịt" . Cũng chẳng
rõ Châu Tử Hoành suy nghĩ gì..., chỉ thấy anh chuyển từ kinh ngạc sang
nghi ngờ đến cuối cùng là trầm mặc.
Thư Quân từ đầu đến cuối nhìn ảnh chẳng nói lời nào. Chuyên ngành thì phải có chuyên môn, cô trước nay chẳng cảm thấy có gì là mất mặt cả.
Tuy vậy chẳng rõ vì sao trong mười mấy giây Châu Tử Hoành trầm mặc, cô
đột nhiên cảm thấy bối rối. Cuối cùng vẫn là Châu Tử Hoành mở miệng
trước: "Anh không tin có người không biết nấu ăn, chỉ có ngon hay dở
thôi".
Anh vốn dĩ không tin cô, gương mặt anh đã khôi phục lại dáng vẻ bình
tĩnh. Cúi mắt xuống tiếp tục xem tạp chí hệt như bộ dạng tiến vào cửa
lúc nãy, miệng căn dặn một cách bình thản: "Anh chỉ cần nấu chín thức ăn là được, còn về chuyện khẩu vị hôm nay anh sẽ cố gắng không kén chọn".
Cá tươi, thịt sống, trứng gà, cà chua, rau muống... Nửa giờ đồng hồ
sau, cảnh tượng trong nhà bếp giống như vừa có cơn bão thổi qua càn
quét, cuối cùng cũng khiến Châu Tử Hoành nhận ra được sự thật. "Em thật
sự hoàn toàn không biết ư?"
"... Đúng vậy!". Thư Quân nghiến răng nghiến lợi đáp trả, trong làn
khói dầu mỡ tay chân cô bối rối trở mặt miếng trứng gà chiên đen vàng
bằng cái sạn. Cô thật sự không có thiên phú ở phương diện này, ngay cả
thời gian căn bản và lượng lửa cũng không biết. Cuối cùng tắt bếp, cô
hơi tiu nghỉu vứt chiếc sạn xuống, bĩu môi, "Hày, nhìn thấy chưa?", sắc
mặt ũ rũ, dáng vẻ hậu đậu như vợ thằng đậu.
Châu Tử Hoành tỉnh bơ nhìn một đống vật thể thảm hại trong nồi, ngừng một lát mới đánh giá: "Em là một trong số phụ nữ ngoại tộc". Trước đây, anh cứ ngỡ tài nấu bếp là năng lực bẩm sinh của phụ nữ, tình huống tệ
nhất cũng chỉ là thiếu kinh nghiệm mà thôi. Nào ngờ lại còn có thể có
một Thư Quân như thế này! Gương mặt cô lúc này lem luốc, tức giận phẫn
uất, so với hình tượng thường ngày khác nhau một trời một vực. Châu Tử
Hoành chưa từng nghĩ rằng có người tự khiến bản thân mình trở nên xấu hổ như vậy trong nhà bếp.
Anh nhẫn nhịn hồi lâu, cuối cùng nơi khóe mắt xuất ra nụ cười dường
như chẳng thể dứt ra được. Anh kéo cô quay ra phòng khách, ung dung chậm rãi nói: "Nấu ăn đến mức khiến mình thẹn quá hóa giận luôn, e là chỉ có em là người đầu tiên".
"Đều là do anh ép cả." Thư Quân vẫn sa sầm mặt. Cô trừng mắt nhìn
anh, hận đến mức muốn san bằng nụ cười đáng ghét nơi khóe mắt đó. Anh
vẫn chẳng hề hấn gì, "Cứ cho là vậy đi. Anh mời em đi ăn cơm. Thế nào?".
Cô vốn vẫn còn muốn cương thêm chút nữa, nhưng rốt cuộc vẫn chịu thỏa hiệp cho dạ dày trống không, chỉ lên mặt tuyên bố: "Em phải đi tắm
trước đã!".
"Có cần anh giúp không?" "Không cần." Cô nhấn mạnh từng từ, đẩy kẻ đại lưu manh chẳng tử tế gì ra, mau chóng chuồn vào nhà tắm.
Nào ngờ vài ngày sau, buổi sáng hôm đó khi cô đến công ty tham dự báo cáo thường kỳ thì Nicole ném cho cô một tờ báo. Tin tức toàn kỳ giải
trí, Thư Quân chẳng thể ngờ được mình lại chiếm ở vị trí quý giá nhất.
Trên đó là bức hình cô và Châu Tử Hoành, dù là mơ hồ nhưng là chụp ở chế độ phong cảnh, cả động tác và toàn cảnh quả thực như một bức ảnh biết
nói, dòng chữ minh họa bên cạnh chỉ là dư thừa. "Việc này là thế nào?".
Nicole mặt không biểu cảm hỏi: "Em quen biết Châu Tử Hoành à?".
Thư Quân đặt tờ báo xuống, ngẩn người ra: "Chị cũng quen Châu Tử
Hoành sao?". Đây hiển nhiên là câu hỏi không thông minh, chí ít trong
lúc này cô nên trả lời Nicole trước mới đúng.
Quả nhiên, Nicole không để tâm đến cô, chỉ tiếp tục tra vấn: "Em và
anh ta có quan hệ gì? Người tình ư?". Thư Quân lại đưa mắt nhìn tờ báo,
cũng may lúc cùng nhau ra ngoài cô vẫn luôn chú ý, hai người trong hình
chẳng có bất kỳ cử động nào thân mật chẳng qua chỉ là cùng nhau bước ra
từ một quán thức ăn nướng nổi tiếng nào đó. Sau đó thì tin tức đăng tin: "Xe hơi hạng sang".
Cô đắn đo một hồ, thái độ thương lượng, nói: "Em có thể không trả lời không? Đây là chuyện đời tư của em". Nicole ngồi vào chiếc ghế xoay
nhìn cô, ánh mắt dường như không có chút cảm xúc.
"Thật ra chị chẳng có hứng thú với đời tư của em, nhưng là một người
bầu dẫn dắt em, chị nhất định phải có lời giải thích trước công ty. Còn
em, cũng phải có nghĩa vụ phối hợp hoàn thành công việc này." Cô ngừng
một lát, giọng điệu cứng cỏi vẫn chưa dịu lại, "Em phải báo cáo một cách thành thật sự việc. Có như vậy, chị mới biết làm thế nào ứng phó những
sự việc sẽ xảy ra sau này".
"Ồ!" Thư Quân khẽ cúi đầu "Nói đi, em và anh ta có mối quan hệ gì?"
"Bạn bè bình thường." "Chỉ đơn giản như vậy à?"
"Ồ. Chị không tin thì em cũng hết cách." Thư Quân ngoan ngoãn cúi đầu nói. Nicole trầm mặc hồi lâu, ngón tay theo thói quen gõ gõ lên mặt
bàn. "Được rồi, sau này em phải chú ý hơn nữa, công ty không muốn em
dính vào scandan bây giờ."
"Em biết rồi." Trước khi Thư Quân rời khỏi bàn làm việc, Nicole lại
bồi thêm một câu nữa: "Em vẫn là người mới, đang trong thời kỳ phát
triển sự nghiệp, chúng tôi đang tạo dựng cho em một hình tượng tươi mới
tràn đấy sức sống. Lúc này mà lôi kéo quan hệ với đại gia trọc phú chắc
chắn sẽ ảnh hưởng đến tương lai sau này của em. Em liệu mà làm nhé!".
Câu trả lời của Thư Quân vẫn là: "Em biết rồi". Chân mày cụp xuống lộ vẻ ngoan ngoãn che đậy đáy mắt cực giỏi, bởi lẽ, nói dối sẽ sản sinh ra cảm xúc ăn năn. Từ trước đến nay, cô luôn không mong muốn mối quan hệ
của mình và Châu Tử Hoành bị người thứ ba biết được, ngay cả Mạc Mạc đứa bạn sống chết có nhau cũng chẳng hề hay biết gì.
Thế mà chẳng thể ngờ được, tình hình hôm nay lại càng khoa trống múa
chiêng hơn so với dự liệu của cô nữa, quả là có vẻ muốn công bố cho
thiên hạ biết. Vì thế mà trong lòng Thư Quân vô cùng cảnh giác, những
lúc gặp mặt Châu Tử Hoành cô càng cẩn thận, cảnh giác hơn trước đây.
Còn Châu Tử Hoành chẳng lấy làm lạ gì về hành vi lén la lén lút này
của cô. "Em rất thích chơi trò diễn viên đúng không?" Anh hỏi. Thư Quân
không hiểu. "Mỗi lần đều lén la lén lút, một lần hai lần còn có chút thú vị, nhưng mà nhiều lần quá rồi." Anh lạnh lùng nhìn cô. "Xin lỗi, vô vị như thế, anh không có hứng thú tiếp tục chơi cùng với em."
Cô ngẩn người, lúc này mới suy nghĩ làm sao phản bác lại: "Chứ không
thì làm thế nào? Cứ để bọn họ chộp được, sau đó để cho tất cả mọi người
biết em là người tình của anh sao?".
"Hình như em rất thích từ này. Có thể nói là bạn gái cho dễ nghe hơn
chút không?" Châu Tử Hoành lúc nói chuyện đã di chuyển ánh nhìn, tin tức tài chính trên ti vi dường như đang thu hút sự chú ý của anh.
Lúc này Thư Quân im bặt, cô dường như không kịp phản ứng lại. Gương
mặt lộ ra vẻ kinh ngạc khác thường, mãi sau mới hồi phục trở lại, quay
lại lật xoành xoạch cuốn tạp chí thời trang vô vị, giọng bình thản nói:
"Tùy tiện xưng hô thế nào cũng được, chẳng phải giống nhau cả sao".
Ngưng một lát, không thấy Châu Tử Hoành lên tiếng, cô xem cuốn tạp
chí rồi bồi thêm một câu: "Dù sao thì cũng không thể để người khác biết
được". Giọng cô hơi cứng cỏi, cả bản thân cô cũng cảm nhận được điều đó. Đối phương vẫn không đáp trả. Không khí trong phòng khách dường như đột nhiên trở nên trầm lắng, cho dù giọng nói lưu loát kiên định của người
dẫn chương trình thời sự cũng chẳng có tác dụng làm dịu lại.
Kinh tế toàn cầu suy thoái, tình trạng bế tắc, suy sụp cũng giống như tình cảnh của họ lúc này.
Mưa cả ngày, đến lúc này mưa đã nhỏ hạt dần, những hạt mưa hắt vào
cửa kính tạo nên âm thanh giòn tan. Thư Quân lật qua một lần cuốn tạp
chí, phát hiện ra mình thật sự không có hứng thú với nội dung bên trong. Cuốn tạp chí là do Tiểu Kiều mua về, cô gái này lương bổng thì chẳng
cao, mỗi tháng chi tiêu cố định về mặt này lại chẳng ít.
Cuối cùng cô cử động một chút với chiếc cổ mỏi nhừ, đặt cuốn tạp chí
xuống ngẩng đầu nói: "Em đi ngủ trước đây!". Lúc đứng lên, quan sát Châu Tử Hoành bằng ánh nhìn còn sót lại, anh ngồi sau vẫn tỉnh bơ không nói
gì, chỉ lộ ra nụ cười có mà như không nơi khóe môi. Cô nghi ngờ tắt luôn ti vi, đúng lúc chiếu mục quảng cáo xen giữa chương trình thời sự. Cô
nghĩ không thông, tiết mục quảng cáo bình thường có gì mà đáng để anh
cười nhạo chứ?
Tối đó Thư Quân ngủ hơi bị lạnh.
Thật ra, gian phòng vẫn ở nhiệt độ cố định, nhưng nửa đêm, lúc cô
tỉnh giấc cảm nhận được luồng hơi lạnh xâm nhập trên lưng. Cô ngẫm nghĩ
hồi lâu cũng vẫn không hiểu được sự việc xảy ra từ đâu. Mãi đến khi xoay người lại mới phát hiện ra Châu Tử Hoành quay lưng lại với cô, hai
người mỗi người chiếm một góc rộng lớn của chiếc giường, ở giữa là một
khoảng cách rộng.
Lúc này cô vẫn còn hơi mơ màng, trong gian phòng tối đen cô giơ tay
mò mẫm loạn xạ, làm vậy một hồi mới sờ soạng thấy cánh tay ấm áp ấy. Cô
khẽ dùng sức, đối phương chẳng những không cử động mà còn vùng ra khỏi
cô theo bản năng. Lúc này thì Thư Quân đã tỉnh táo hơn, cô ngừng trong
giây lát liền dứt khoát nhấc người sang áp sát vào thân hình dỏng cao,
rắn chắc ấy. Gương mặt cô áp sáp vào lưng của anh, khoảng cách ở giữa
không còn nữa, quả nhiên cảm thấy ấm áp hơn một chút. Thế nhưng, khi cô
nhắm mắt lại thì lại phát hiện ra dường như vẫn còn chỗ nào đó không
thỏa đáng đến mức khiến cơn buồn ngủ trằn trọc của mình dần dần biến
mất.
Cô giơ tay lay lay người đàn ông trước mặt. Đối phương chẳng có động
tĩnh gì, hơi thở vẫn đều đều. Cô lay mạnh anh lần nữa. Vẫn chẳng có động tĩnh. Cuối cùng cô chớp chớp mắt trong bóng tối, lặng lẽ bò sang từ bên eo của anh, nằm nghiêng sang một góc giường. Giờ thì cô tựa người vào
lòng anh, một vị trí vô cùng thoải mái. Như vậy thật tuyệt, thế này mới
chính xác. Thư Quân an lòng nằm xuống, túm chặt lấy cánh tay ấm áp ấy,
sau đó nhanh chóng chìm vào giấc mộng.
Mãi đến sáng hôm sau thức dậy, Thư Quân quên khuấy đi mất việc lúc
nửa đêm còn Châu Tử Hoành cũng không hoài nghi gì về việc thay đổi vị
trí nằm ngủ của hai người. Mọi thứ vẫn bình thường. Chỉ là, Thư Quân
nhanh chóng phát hiện ra, bữa sáng rõ ràng chỉ một mình cô tự biên tự
diễn. Bất luận cô nói điều gì thì Châu Tử Hoành cũng chỉ đáp trả ngắn
gọn, đa phần là từ đơn được phát ra từ cổ họng gợi cảm mang chút âm
hưởng thấp trầm của buổi ban mai.
Cảm nhận được sự lạnh lùng của đối phương, cô dần cảm thấy nhàm chán, vì thế mà im lặng, lặng lẽ quan sát quanh bàn ăn. Thật ra, những lúc
Châu Tử Hoành trầm mặc có hơi đáng sợ, mang theo cả sự lạnh lùng khô
khan mà cô đã quen thuộc. Cô không ứng phó kịp tình huống này. Cô và anh ở bên nhau, phần lớn đều là thêu hoa trên gấm, lần tìm thú vui lạc thú, cho dù đôi lúc tính khí nhỏ mọn, anh cũng không chấp nhặt cô. Thế nên
thi thoảng xuất hiện những bế tắc thế này khiến cô cảm thấy tay chân bối rối.
Bữa ăn sáng đó vô cùng khó hiểu. Lúc ra khỏi cửa, Thư Quân cũng chẳng rõ mục đích và tâm tình thế nào mà chủ động đề nghị: "Anh đưa em đi
được không?".
Đây rõ ràng là việc thường ngày cô cố gắng né tránh, vì thế sau khi
hỏi xong, cô có phần kinh ngạc. Châu Tử Hoành ngồi vào xe, bình tĩnh
nhìn cô xuyên qua cửa sổ xe: "Bị người khác trông thấy thật không tốt
chút nào".
Anh khởi động máy trong nháy mắt, nghênh ngang bỏ đi. Buổi sáng sớm
rét đậm, không khí lạnh thấu xương lạ thường. Thư Quân đứng ngẩn ra
trước khu biệt thự cao cấp tĩnh lặng, miệng phà ra làn khói trắng, sống
mũi lúc này đây lạnh đến mức ửng đỏ. "... Đồ nhỏ mọn, chẳng ga lăng gì!" Cô thấy mất mặt quá, không khỏi nguyền rủa theo bóng chiếc xe đã mất
dạng từ lâu.