Sáng hôm sau người Chung Lăng đau ê ẩm, hai người đùa nhau một hồi
rồi ngủ thiếp đi trên ghế sofa, tỉnh dậy thì thấy chân tay cô đều bị Hạ
Dương đè ở dưới, tư thế rất mờ ám.
“Ê, nặng quá.” Sau khi ra sức đẩy anh chàng ra mà không có kết quả, Chung Lăng đành phải gọi.
“Chào buổi sáng.” Hạ Dương cười tươi ghé sát vào, còn định lừa kiếm
nụ hôn buổi sáng nhưng đã bị Chung Lăng đá ngay xuống ghế sofa.
Hạ Dương ai oán than: “Em định bày mưu giết chồng hả?”
Chung Lăng không hề nhượng bộ: “Cũ không đi làm sao có mới”.
Gặp Đới Hiểu Lam trong thang máy, Chung Lăng hỏi: “Hôm nay em xin nghỉ mà?”
Đới Hiểu Lam ngại ngùng đáp: “Vì hôm nay là ngày 18, bác sĩ bảo người sinh mổ đông quá, lịch mổ của chị em rời sang ngày mai”.
Đến văn phòng được một lát thì Chung Lăng nhận được điện thoại của
Diệp Tử: 'Tối nay em muốn mời chị đi ăn, chị đừng từ chối nhé”.
Chung Lăng nghĩ bụng “hôm khác này của cô nàng nhanh thật”, nhưng vẫn đáp: “Ok”. Mặc dù không hài lòng lắm với Hướng Huy, nhưng cô vẫn nể mặt Diệp Tử.
“Vậy chốt nhé” Diệp Tử như đang thở phào.
Chung Lăng không để ý lắm: “Tối gặp nhé”.
Tắt máy rồi Diệp Tử gọi ngay cho Hướng Huy: “Phù, hẹn rồi đó nhé”.
“Cô ấy có nghi ngờ gì không?” Hướng Huy hỏi.
“Không, nhưng về sau đừng nhờ em những chuyện thế này nữa đấy.” Lúc
đầu Diệp Tử không đồng ý, nhưng Đường Tranh cứ năn nỉ, rồi Hướng Huy lại tỉ tê nói đỡ cho Đường Tranh, bảo rằng Chung Lăng chỉ giận dỗi một thời gian mà thôi, muốn họ giúp một tay vun vào cho hai người, cuối cùng cô
mới đổng ý.
“Chỉ lần này thôi, không có lần khác đâu” Nói thực là Hưóng Huy không muốn kéo Diệp Tử vào cuộc, nhưng Chung Lăng kiểu gì cũng không chịu,
anh đành phải cầu cứu phu nhân.
Trước khi hết giờ làm việc, Chung Lăng gọi điện thoại cho Hạ Dương,
nhắn anh rằng tối có hẹn, không ăn tôi với anh được. Đúng lúc Hạ Dương
cũng thông báo giữa Chung Khải và Lâm Giai Viện có mâu thuẫn nhỏ, cần sự hòa giải của anh.
Nghe xong Chung Lăng giận dỗí: “Nó là em trai em, có việc không nhờ em mà lại tìm anh”.
Hạ Dương cười rất đắc ý: “Điều này chứng tỏ anh có duyên hơn em”.
Chung Lăng tức lắm mà không làm gì được.
Nhà hàng đặt ở Thượng Hải House nằm trên đường Nam Kinh.
Chung Lăng có thói quen đúng hẹn, thậm chí còn đến sớm mấy phút,
nhưng khi nhân viên phục vụ dẫn cô vào phòng riêng, Diệp Tử và Hướng Huy đã có mặt ở đó.
Diệp Tử vẫy tay gọi cô.
Chung Lăng cười nói: “Gì mà long trọng thế”.
“Mời chị ăn cơm sao lại không long trọng chứ.” Diệp Tử cười tươi nói.
Chung Lăng tinh ý phát hiện trên bàn để bốn suất bát đĩa. Cô sững lại rồi hỏi nhanh: “Hẹn cả Chỉ Quân nữa hả?”, nghĩ rồi lại nói tiếp: “Hẹn
Chỉ Quân sao không hẹn Lâm Sâm luôn?”
Diệp Tử ngại ngùng đáp: “Không phải Chỉ Quân”.
“Đó là..Mặt Chung Lăng đã biến sắc, nụ cười trên môi tắt ngấm, cố gắng kìm chế không bỏ ra ngoài luôn.
Diệp Tử lườm Hướng Huy một cái rồi nói nhỏ: “Việc tốt anh làm đó”.
Hướng Huy gãi sống mũi.
“Xin lỗi, mình đến hơi muộn.” Giọng Đường Tranh cất lên ngoài cửa.
“Ngồi chỗ này.” Hướng Huy xếp chỗ cho Đường Tranh ngồi cạnh Chung Lăng.
Chung Lăng không nói gì mà chỉ nhích sang bên cạnh.
“Chị gọi món đi.” Diệp Tử đưa menu cho Chung Lăng, có vẻ như đang tìm cách làm lành.
Chung Lăng lặng lẽ lắc đầu.
“Thôi Đường Tranh gọi đi, cậu hiểu sở thích của Chung Lăng hơn.” Hướng Huy mỉm cười.
Chung Lăng thầm cười khẩy.
Đường Tranh nhìn cô chăm chú rồi nhìn menu: “Tôm nõn xào, cá nướng, bánh bao hâp… đều là những món Chung Lăng thích ăn”.
Chung Lăng khẽ thở dài.
Diệp Tử cười tủm tỉm nói: “Không ngờ anh để ý kỹ như vậy”, mắt lại liếc Hướng Huy như muốn nói “nhớ học tập người ta đó”.
Hướng Huy nắm lấy tay cô, mỉm cười dịu dàng.
Nụ cười của Đường Tranh lại có chút gì đó hơi chua chát.
Chung Lăng không nói câu nào, chỉ muốn ăn xong sớm bữa cơm này rồi về, cô thấy may vì không bảo Hạ Dương đến đón mình.
Đường Tranh liên tục gắp thức ăn cho Chung Lăng, tận tình chu đáo,
trước đây thì rất gia trưởng, gần như lúc nào Chung Lăng cũng phải hỏi
han anh, giờ thì hoàn toàn ngược lại, khiến cô thấy hơi khó thích nghi.
“Đường Tranh, anh không cần phải như vậy đâu.” Cô nói, giọng vừa đủ để hai người nghe. “Em tưởng em đã nói rất rõ ràng rồi”.
“Không thể cứu vãn được nữa hay sao?” Đường Tranh nhìn xuống, nét mặt đượm buồn.
Chung Lăng gật đầu rất dứt khoát.
“Nhưng anh sẽ không bỏ cuộc.” Hơi thở của Đường Tranh khá gấp gáp.
“Tội gì phải thế.”
Hướng Huy trầm ngâm, hàng lông mày rậm cau lại: “Chung Lăng, vì em mà Đường Tranh tình nguyện về nước để làm lại từ đầu, ngay một cơ hội em
cũng không cho cậu ây ư?”
Chung Lăng không đáp.
“Cậu ấy giấu em cũng là vì cậu ấy coi trọng em.
Hướng Huy chưa nói hết câu liền bị Chung Lăng ngắt lời: “Ý của sếp là em không biết điều ư?”. Điều khiến Chung Lăng hận nhất trong đời là lấy danh nghĩa tình yêu để thích làm gì thì làm, Đường Tranh sẵn sàng hy
sinh vì cô là chuyện của anh ta, tại sao không ai hỏi cô có chấp nhận sự hy sinh đó hay không.
Diệp Tử vội nói: “Chị Chung Lăng, ý anh ấy không phải là như thế, chị đừng giận”. Rồi cô ra hiệu cho Hướng Huy đừng nói nữa, cô nhận ra mâu
thuẫn giữa Chung Lăng và Đường Tranh không chỉ đơn giản là giận dỗi
nhau, chuyện tình cảm là chuyện riêng của hai người, cô và Hướng Huy
không nên can thiệp.
Ánh mắt Chung Lăng lặng lẽ như mặt hồ không gợn sóng: “Chị không để ý đến chuyện đó đâu”.
Diệp Tử cố gắng xoa dịu tình hình: “Mọi người ăn đi, thức ăn nguội hết rồi”.
Mặc dù các món nhìn rất hấp dẫn nhưng ăn chẳng cảm nhận được hương vị gì. Giờ Chung Lăng như kiến bò trên chảo nóng.
Để xoa dịu bầu không khí, Diệp Tử liền chuyển sang chủ đề khác, kéo
cửa phòng ăn, bảo nhân viên phục vụ mang thêm giấy ăn vào. Đúng lúc cửa
phòng đối diện cũng mở ra gọi món, Chung Lăng vô tình liếc mắt ra, thì
thấy Hạ Dương đang ngồi ở vị trí gần cửa, bên trong còn có hai gái một
trai, anh chàng kia chính là Chung Khải, một cô là Lâm Giai Viện, cô còn lại không quen, trông xinh xắn nhưng mắt khá sắc, vừa nhìn đã biết là
nhân vật không vừa.
Chung Khải cũng đã nhìn thấy Chung Lăng, liền kéo tay áo Hạ Dương, chu môi sang phía bên này.
Sau khi mang giấy ăn vào, nhân viên phục vụ lại đóng cửa vào cho họ.
Không ngôn từ nào có thể miêu tả nỗi khó chịu trong lòng Chung Lăng,
cô gái kia có quan hệ gì với Hạ Dương, hai cặp trai gái đó khiến cô ấm
ức vô cùng. Cô không nghĩ rằng thực ra phòng ăn của anh bên này cũng
thế, lúc này đây tâm trạng của Hạ Dương cũng chẳng khá hơn là bao.
Điện thoại đặt trong túi xách đổ chuông, Chung Lăng mở ra xem, Hạ Dương hỏi: “Sao em lại ở đấy với Đường Tranh?”
Cô nghĩ một lát rồi trả lời: “Ăn bữa cơm thôi, anh đừng thắc mắc. Thế còn anh thì sao?”
“Anh có chuyện gì đâu.”
“Con bé đó, anh đừng tưởng em không nhìn thấy.”
“Em chỉ gây chuyện thôi.” Có thể Hạ Dương chỉ định nói đùa, nhưng trong mắt Chung Lăng, điều đó khiến cô vô cùng bực bội.
“Vâng, em gây chuyện, em đang cố tình gây sự.” Chung Lăng nhét điện
thoại vào túi xách, để mặc nó rung và không ngó nghiêng gì nữa.
Một lát sau, Hạ Dương gõ cửa bước vào, cười tươi như hoa: “Đúng là mấy vị, tôi cứ tưởng là nhìn nhầm cơ”.
Diệp Tử vui vẻ nói: “Nhập hội luôn đi”. Hạ Dương là cao thủ làm trò, có mặt anh chàng, lợi cả đôi đường.
“Bên kia tôi còn có bạn, sang để chào các vị thôi.”
“Vậy hả” Giọng Diệp Tử lộ rõ vẻ thất vọng.
“Xem xem các đồng chí gọi những món gì nào.” Ánh mắt Hạ Dương liếc về phía Chung Lăng, cô vẫn vờ như không biết.
“Anh nếm thử xem sao.” Diệp Tử nửa đùa nửa thật.
Hướng Huy chỉ cười trừ.
Đường Tranh vẻ mặt vô cảm.
“Nước ô mai hả, lại còn lạnh nữa, tuyệt đấy.” Mặc dù nói là tuyệt
đấy, nhưng giọng Hạ Dương lại rất lạ. “Bên phòng tôi có người bạn rất
thích uống nước ô mai, sang đổi cho mấy vị nhé.” Nói rồi anh về phòng
mang một ấm trà bưởi mật ong còn ấm sang, đặt lên bàn rồi bê bình nước ô mai về phòng mình.
Diệp Tử liền thắc mắc: “Hôm nay sao Hạ Dương lạ thế nhỉ?”.
Hướng Huy nhún vai: “Anh cũng thấy thế”.
Đường Tranh vẫn không có phản ứng gì.
Chỉ có Chung Lăng là hiểu, Hạ Dương lo cho cô nên không muốn cô động vào những thực phẩm chua lạnh.
Tối hôm qua tự nhiên có bà cô đến thăm1, nếu không vì chuyện đó thì chắc cô và Hạ Dương đã đột phá tuyến phòng thủ cuối cùng.
Dùng cách đó để thể hiện sự quan tâm đến cô, mặc dù hơi củ chuối nhưng Chung Lăng vẫn thấy rất cảm động.
Ăn xong, Diệp Tử để nghị: “Vẫn còn sớm lắm, hay là kiếm chỗ nào ngồi đi?”
“Không cần đâu.” Chung Lăng nhướn mày, “Chị còn có chút việc”.
“Thế để Đường Tranh đưa em về nhé.” Hướng Huy nói.
“Không cần đâu.” Chung Lăng lạnh lùng đáp.
Diệp Tử liền đẩy Hướng Huy ra cửa, thở phào một tiếng rồi nói: “Để em và anh Huy đưa chị về nhé”.
“Chị hiểu ý tốt của em, nhưng thực sự không phải phiền đến hai người đâu.”
1 Chỉ phụ nữ đến kỳ kinh nguyệt.
“Ý tốt gây việc xấu đúng không chị?” Diệp Tử hỏi với vẻ bất lực.
Chung Lăng lên tiếng: “Em không nắm rõ tình hình nên không thể trách em được”.
Diệp Tử liền vỗ vai cô: “Thế chị đi đường cẩn thận nhé”.
“Yên tâm.”
Diệp Tử hậm hực lườm Hướng Huy một cái, chẳng nói chẳng rằng mà một mạch đi ra bãi đỗ xe.
Hướng Huy vội vã theo sau. Bà xã rất bực mình, hậu quả có vẻ nghiêm trọng.
Chung Lăng mỉm cười, nghĩ bụng đúng là đáng đời.
“Em đừng trách Hướng Huy và Diệp Tử, bọn họ chỉ muốn giúp anh.” Đường Tranh đứng sau lưng cô nói.
“Em muốn trao đổi với anh một việc. Hiện tại, chúng ta là đồng
nghiệp, khó tránh khỏi những tiếp xúc trong công việc, nhưng em không
muốn chúng ta gặp riêng nhau nữa.” Chung Lăng lạnh lùng nói.
“Sao vậy? Sợ người yêu mới hiểu lầm à?” Đường Tranh chế giễu.
“Vâng.” Chung Lăng thẳng thắn thừa nhận.
“Để anh đoán thử nhé”, ánh mắt Đường Tranh quắc lên, “Đồng nghiệp cùng công ty đúng không?”.
Chung Lăng im lặng một lát rồi đáp: “Dường như chuyện này không liên quan đến anh”.
“Hừ.” Đường Tranh cười khẩy.
Chung Lăng rất bực trước thái độ của anh ta nhưng vẫn cố nhẫn nhịn nói: “Những gì cần nói em đã nói hết rồi, bye bye”.
Đường Tranh lạnh lùng nhìn theo bóng cô, ánh mắt càng sắc lạnh hơn.
Ngồi trong taxi, Chung Lăng liên tục lấy điện thoại ra kiểm tra xem
có cuộc gọi nhỡ hay tin nhắn nào không, lái xe tưởng cô đang vội, nhấn
ga vượt mấy chiếc xe liền.
Chung Lăng tin chắc Hạ Dương sẽ không im lặng để sự hiểu nhầm giữa
hai người tiếp tục kéo dài, nhưng tình hình trước mắt khiến cô hơi hụt
hẫng.
Tuy nhiên sau khi xe chạy vào sân, tâm trạng của cô vui vẻ trở lại.
Con xe cà tàng màu đen trước cổng không phải xe của Hạ Dương thì còn là
của ai.
Chung Lăng bước đến gõ cửa kính.
Hạ Dương liền thò đầu ra: “Về rồi à”.
Chung Lăng cưòi cười: “Em biết anh có một đống câu hỏi muốn hỏi em, em sẽ thành thật khai báo, nhưng phải về nhà đã”.
Về nhà, Hạ Dương nghĩ đến hai từ này mà trong lòng rộn ràng phấn chấn.
Chung Lăng thay giày, vứt túi xách và áo khoác xuống sofa, chạy vào wc tẩy trang trước.
Hạ Dương treo áo lên cho cô rồi bật ti vi.
Rửa mặt xong đi ra, Chung Lăng tắt ti vi, nghiêm giọng nói: “Anh muốn hỏi gì thì hỏi đi”.
Hạ Dương nắm lấy tay cô bóp nhẹ, Chung Lăng liền ngả vào lòng anh. “Hỏi gì cũng được hả?” Rồi anh cười cười hà hơi vào tai cô.
“Hỏi đi.” Chung Lăng đáp râ't dứt khoát.
“Anh hỏi thật đấy nhé/'
“Sao anh nhiều lời thế nhỉ!”
“Bao giờ bà cô của em về đây?” Hạ Dương hỏi rất nhanh.
Chung Lăng ngượng đến mức người như biên thành quả cà chua, mặt đỏ tía tai.
Hạ Dương bật cười, ý cười lộ rõ trong đáy mắt, không kìm được liền véo má cô.
Khuôn mặt Chung Lăng đỏ như quả táo chín mọng, vô cùng dễ thương. Cô hậm hực nói: “Không về được, suốt đời không về được”.
Hạ Dương cười thích thú.
Lúc này Chung Lăng mới phát hiện ra câu trả lời của mình có vẻ không
ổn, bà cô suô't đời không về, dường như không có lợi cho cô lắm. Và thế
là cô cũng cười ngặt nghẽo*
Hạ Dương bóp mạnh tay cô hơn.
Cười đến lúc sắp sái quai hàm, Chung Lăng mới dừng lại và nghiêm mặt hỏi: “Anh còn câu hỏi gì nữa không?”
“Hết rồi.” Hạ Dương đáp rất dứt khoát.
“Thế đừng có mà hối hận đấy nhé.”
“Không đâu.”
Chung Lăng cười đầy ẩn ý: “Thế em có chuyện muốn hỏi anh”.
“Hỏi đi, cam đoan biết sẽ khai hết.”
“Cô bé đó là ai vậy?”
“Cô bé nào?”
Chung Lăng liền véo tai Hạ Dương: “Đừng giả vờ giả vịt nữa”.
“Tiểu thư Chung Lăng, em có thích ăn món cánh gà sốt hành hoa không?”
“Hả? Thích chứ.” Bị hỏi bất ngờ như vậy, Chung Lăng quên mất rằng cô đang thẩm ưa anh.
“Mai anh sẽ chiêu đãi em.” Hạ Dương cười rất rạng rỡ.
“Ok.”
Hạ Dương cười tủm tỉm nói: “Thôi em đi tắm đi, bận rộn cả ngày chắc mệt rồi”.
“Anh tắm trươc đi, em gọi cho Chỉ Quân đã.” Chung Lăng lấy điện thoại trong túi xách ra.
Hạ Dương vội lấy quần áo ngủ ra và nhanh chân chiếm nhà tắm.
Đến khi nói chuyện điện thoại xong, Chung Lăng mới sực nhớ ra suýt
thì lại mắc bẫy Hạ Dương. Cô bình thản rót hai cốc sữa đặt lên tràng kỷ, sau khi Hạ Dương đi ra, cô liền đưa một cốc cho anh.
“Vợ anh chu đáo quá.” Ánh mắt Hạ Dương sáng ngời.
“Vâng, thế cô bé đó là ai vậy?”
Hạ Dương sặc sữa ho sặc sụa.
Chung Lăng liền vỗ lưng cho anh: “Em có uống tranh của anh đâu mà anh phải vội thế”.
Hạ Dương bị cô chặn họng không nói được câu nào, hồi lâu mới hỏi: “Sao em vẫn còn nhớ chuyện này hả?”
“Vâng, cô bé đó là ai vậy?” Không đạt mục đích, Chung Lăng quyết không bỏ cuộc.
“Phì”, lần này Hạ Dương đã phun thẳng ngụm sữa trong miệng ra ngoài.
Chung Lăng bình thản nói: “Lát nữa lau nhà đó nhé”.
“No vấn đề.”
“Vâng, thế cô bé đó là ai vậy?”
Đột nhiên Hạ Dương cười lớn, ấn đầu Chung Lăng vào lòng: “Vợ ơi, vợ
đang ghen đó”. Giọng rất quả quyết, Chung Lăng cũng thẳng thắn gật đầu.
“Thôi thôi.” Hạ Dương giơ tay xin hàng. “Sợ em rồi, để anh khai hết.”
“Thế còn tàm tạm.”
Hạ Dương vuốt nhẹ mái tóc cô: “Là bà chủ bên đầu tư của cậu em vàng
của em, dạo này khá thân mật với Chung Khải nên Giai Viện hơi ấm ức”.
“Thế thì liên quan gì đến anh?” Chung Lăng ngẩng đẩu lên, lại bị anh ấn xuống.
“Giai Viện muốn giới thiệu cho anh…”
“Nếu cô ta mà chấm anh thì Giai Viện có thể kê cao gổi ngủ yên đúng
không?” Chung Lăng gầm lên, thảo nào lần đầu tiên nghe thấy tên Lâm Giai Viện cô đã không có thiện cảm với con bé đó, đúng là rất có con mắt
nhìn người.
“Giai Viện không biết mối quan hệ của hai đứa mình..
“Hứ hứ.”
Ánh mắt Hạ Dương lộ rõ vẻ thích thú: “Nhìn vẻ ghen tuông của em rất đáng yêu”.
Chung Lăng cười lườm Hạ Dương: “Anh có dám khẳng định là hôm nay anh không ghen không?”
Mặt Hạ Dương thoắt đỏ bừng.
“Hạ Dương, em cảnh cáo anh, lần sau em không muốn nhìn thấy các loại
bà chủ, nữ doanh nhân, nữ đại gia gì gì nữa đâu nhé.” Ý cười như có như
không hiện trên môi Chung Lăng.
“Tuân lệnh, anh chỉ có một nhà lãnh đạo thôi.” vẻ mặt Hạ Dương rất
nghiêm túc. Sau đó anh lại cúi đầu xuống đặt một nụ hôn cuồng nhiệt trên môi cô.
Trong giây phút ngất ngây ấy, Chung Lăng nghe thấy Hạ Dương thì thầm: “Chắc chắn anh sẽ thẳng thắn với em, mong rằng em cũng như thế với
anh”.
Chung Lăng khụt khịt, trịnh trọng gật đầu.
Mấy ngày sau, trong lúc họp thì Chung Lăng nhận được điện thoại của
ba cô, cô bấm nút tắt, điện thoại lại đổ chuông, cô lại bấm nút tắt, lại đổ chuông, cuối cùng cô đành phải tắt máy, nghĩ bụng lát nữa sẽ ăn một
trận mắng là cái chắc.
Vừa quay về đến phòng làm việc, việc đầu tiên là gọi điện thoại cho
ba, nhung ông Chung vẫn chưa hết bực mình: “Mày bây giờ giỏi lắm rồi,
điện thoại của ba mà không chịu nghe''.
Cô bình thản đáp: “Vừa nãy con họp mà ba”.
“Ba không so đo chuyện đó, mày thử xem xem bao lâu rồi không về nhà,
bao lâu rồi không gọi cho nhà cú điện thoại?” Ông Chung hầm hầm quát.
Khóe miệng Chung Lăng giật giật: “Con rất bận ba ạ”.
Ông Chung quặc lại với vẻ rất không vui: “Bận đến mức không có thời gian gọi cuộc điện thoại?”.
Bị dồn như vậy, Chung Lăng chán chường thở dài, nhưng giọng ông mạnh
mẽ, chứng tỏ ông còn rất khỏe, đây là điều duy nhất khiến cô cảm thấy
yên lòng.
“Lăng Lăng, Lội Lội nhớ con rồi.” Đột nhiên ông cụ thay đổi sách
lược, biết con gái mình ngang ngạnh nên đành chuyển sang chiêu bài nói
chuyện tình cảm.
Nhớ tới cô bé mũm mĩm, đáng yêu đó, một tình cảm ấm áp trào dâng
trong lòng Chung Lăng, giọng cũng dịu hơn: “Con sẽ tranh thủ thời gian
về nhà ba ạ”.
“Ừ.” Ông Chung hài lòng cúp máy.
Cúp máy rồi, Chung Lăng chìm trong suy tư. Không biết có nên đưa Hạ
Dương về nhà, tiện thể công khai luôn chuyện tình cảm của họ hay không?
Trước đây khi yêu Đường Tranh, cô không bao giờ nghĩ đến lời chúc phúc
của cha mình. Nhưng hiện tại, Hạ Dương đã khiến cô nảy ra suy nghĩ đó.
A lô, ban nhạc HERO có live show ở Thượng Hải, ngươi đã biết gì chưa? Quách Chỉ Quân buz cô trên MSN.
Thật hả? Chung Lăng vô cùng bất ngờ, đó là một trong những ban nhạc
mà cô thích nhất, ba năm trước tại Anh, cô đã từng đi xem họ biểu diễn
một lần, cho đến bây giờ vẫn còn ấn tượng rất sâu sắc.
Chỉ Quân liền thở dài: Haiz, nghe nói vé vừa bán đã hết sạch.
Hả, thế cậu bảo với mình để mình mừng hụt à. Chung Lăng khóc dở mếu
dở, không biết cô nàng này biến thành con người đáng ghét từ bao giờ.
Đừng nóng. Chỉ Quân mắng. Những live show như thế này thường có vé
tặng cho các đối tác có các mối quan hệ, chỉ có điều không biết quan hệ
của cậu có rộng hay không thôi.
Thế thì phải nghĩ cách mới được. Chung Lăng nghĩ một lát, chắc là, có lẽ Chung Khải sẽ giúp được cô việc này
Chỉ Quân mừng húm: Nhớ kiếm cho mình hai vé, thôi chốt rồi đấy nhé.
Chung Lăng: …
Chung Lăng lập tức gọi điện thoại cho Chung Khải: “Em có kiếm được vé xem live show của ban nhạc HERO không?”
“Sao chị không nói sớm.” Đầu bên kia điện thoại Chung Khải la lớn. “Vé em tặng hết cho mọi người rồi.”
Chung Lăng nhận ra vẻ khó xử của cậu em, liền nói: “Không sao, chị chỉ hỏi vậy thôi”.
“Để em hỏi Giai Viện xem, may ra chỗ cô ấy còn vé thừa.” Dĩ nhiên là Chung Khải không bỏ qua cơ hội lấy lòng chị gái.
“Nếu phiền quá thì thôi vậy.” Chung Lăng không thích nợ nần người
khác, đặc biệt là Lâm Giai Viện, mặc dù cô tin tưởng Hạ Dương một cách
vô điều kiện, nhưng chuyện lần trước cô chưa thể cho qua, đôi lúc sự nhỏ nhen của phụ nữ không thể lý giải nổi.
“Chị còn khách sáo với em nữa à”, Chung Khải cười. “Có gì em gọi lại cho chị sau nhé.”
“Ok.”
Trước khi tan làm, Chung Khải đã không phụ lòng mong mỏi gọi điện thông báo tin vui.
Chung Lăng vội lên MSN hỏi Hạ Dương: Live show của ban nhạc HERO, anh có muốn đi xem không?
Hạ Dương uể oải đáp: Anh không thích nhạc rock lắm.
Vậy hả. Chung Lăng khá thất vọng.
Nếu em thích anh sẽ đi xem cùng em, Hạ Dương mỉm cười.
Chung Lăng nhướn mày: Tính sau vậy.
Hạ Dương không nói gì nữa, nhưng trong lòng đã nảy ra một ý định, sẽ cho Chung Lăng một niềm vui bất ngờ.
Chung Lăng hẹn Chỉ Quân ở quán Atlantic Bar and Grill và đưa vé cho cô.
“Oa”, Chỉ Quân mừng khôn xiết, la lớn: “Lăng Lăng thân yêu, cậu thật là giỏi quá”.
“Thôi đừng có bẻm mép nữa.”
“Hê hê”, Chỉ Quân phấn chấn nói: “Lâm Sâm thích nhất là ban nhạc HERO”.
Chung Lăng mỉm cười, cô cũng mong Hạ Dương có sở thích như cô, nhưng cho đến thời điểm này, dường như vẫn chưa tìm thấy.
“Đến lúc đó bọn mình ngồi gần nhau chứ?” Chỉ Quân hỏi.
Chung Lăng liền nhún vai: “Chỉ có hai vé, cho cậu hết rồi còn gì”.
“Hả!” Rõ ràng là Chỉ Quân rất bất ngờ. “Thế thì ngại chết đi được.”
“Vậy hả”, Chung Lăng giả vờ suy tư, cười nói: “Đơn giản, thế thì để tớ đi với Lâm Sâm, cậu sẽ không phải ngại nữa”.
Quách Chỉ Quân trợn mắt lườm cô: “Đừng có mà hòng”, vẫn chưa hả giận, cô còn véo tay Chung Lăng một cái.
Chung Lăng đau quá kêu oai oái: “Lòng dạ đàn bà thật nham hiểm”.
Chỉ Quân hậm hực lườm cô một cái.
“Ê, nhìn kìa”, Quách Chỉ Quân dẩu môi. “Đằng kia hình như có con bé
uống nhiều, mấy gã đàn ông đang xúm đen xúm đỏ như chuẩn bị giở trò gì
kìa.”
“Cậu thích quan tâm đến chuyện của người khác từ bao giờ vậy?” Chung
Lăng vừa cười vừa quay lại, cô chợt sững lại, đó chẳng phải là Phương
Nhiên thì còn là ai nữa?
“Cậu quen cô nàng à?” Chỉ Quân quan sát vẻ mặt Chung Lăng, tò mò hỏi.
Chung Lăng không đáp, bước đến đỡ cô bạn đồng nghiệp: “Phương Nhiên, cô say rồi”.
Chỉ Quân cũng bước đến giúp, hai người hợp lực dìu Phương Nhiên về chỗ mình.
Thấy vậy, mấy gã đàn ông liền tiu nghỉu bỏ đi.
“Phương Nhiên”, Chung Lăng vỗ nhẹ vào mặt cô, cô ngửa mặt mỉm cười nói: “Giám đốc”.
Vẫn nhận ra là tốt, Chung Lăng nói: “Chỉ Quân lấy hộ tớ một cốc nước mật ong”.
“Ok.”
Sau khi được uống mấy ngụm nước mật ong, thần sắc Phương Nhiên đã
tỉnh vài phẩn. Cô cụp mắt nhìn xuống: “Giám đốc, làm phiền chị quá”.
“Không có gì”, giọng Chung Lăng tỏ ý trách móc: “Nhưng cậu có biết
ngồi đây uống rượu một mình rất nguy hiểm không?”. Cô đã từng trải qua,
nên lúc này rất thông cảm cho Phương Nhiên.
Phương Nhiên không nói gì, đẩu cúi thấp hơn, khi ngước lên, mặt đã nhạt nhòa nước mắt.
Chung Lăng hoảng hốt: “Cô sao vậy, tôi hơi nặng lời, đừng giận nhé”.
“Giám đốc, có liên quan gì đến chị đâu.” Phương Nhiên chậm rãi lắc đầu: “Do tôi bụng làm dạ chịu thôi”.
Chung Lăng không hiểu cô đang nói gì, liền đưa mắt nhìn Chi Quân.
Lúc này, Lâm Sâm đến đón Chỉ Quân, sau khi Chung Lăng ra hiệu mình có thể tự giải quyết, Chỉ Quân và Lâm Sâm mới ra về.
“Tôi vẫn muốn uống thêm chút nữa, được không?” Phương Nhiên nhếch mép cười chua chát.
Chung Lăng sững lại, ngẫm nghĩ một lát rồi nói; “Uống đi, nhưng trưóc khi uông phải cho tôi biết số điện thoại nhà cô”.
Phương Nhiên lại im lặng.
Có thể cô ấy có điều gì khó nói chăng? Chung Lăng liền thăm dò: “Cho tôi địa chỉ của cô”.
Phương Nhiên nói ra một địa chỉ, Chung Lăng nhẩm lại một lần và ghi nhớ.
Phương Nhiên vỗ tay gọi bồi bàn: “Cho một ly Irish cream, sếp uống gì?”
Chung Lăng gãi đầu, để cho chắc ăn, tốt nhất là cô không nên uống gì.
Sau khi có mấy ly rượu vào bụng, Phương Nhiên bắt đầu trút bầu tâm sự.
Qua lời kể đứt đoạn, vừa kể vừa khóc, câu được câu mất của Phương Nhiên, Chung Lăng nắm được sơ qua tình hình.
Phương Nhiên và Thẩm Hạo từng là một đôi yêu nhau trong trường đại
học, trai tài gái sắc, là niềm mơ ước của bao người. Hai năm sau khi tốt nghiệp đại học, hai người chuẩn bị tổ chức đám cưới, nhưng lúc ấy Thẩm
Hạo mới chỉ là một công chức quèn, mỗi tháng lương vài nghìn tệ, Phương
Nhiên cũng như vậy. Thẩm Hạo mong muốn mọi thứ tổ chức đơn giản và cam
đoan sau này sẽ nỗ lực làm việc, không để Phương Nhiên phải chịu khổ vì
anh. Hai người yêu nhau rất chân thành, vốn cũng không có đòi hỏi gì cao về mặt vật chất, Phương Nhiên tin rằng việc hai vợ chồng tôn trọng
nhau, chung sống hạnh phúc quan trọng hơn tất cả.
Không ai có thể ngờ rằng, khi Thẩm Hạo xách quà đến bái kiến nhạc phụ, nhạc mẫu tương lai thì lại xảy ra chuyện.
Thẩm Hạo xách đồ lễ gồm tám món là thuốc lá, rượu, thuốc bổ, hoa quả… đến nhà, ăn nói lễ phép, lễ nghi đầy đủ. Lúc đầu cha mẹ Phương Nhiên
còn tỏ ra khá khách khí, nhưng khi Thẩm Hạo nói đến một số việc liên
quan đến đám cưới, sắc mặt họ lập tức thay đổi.
Họ bác lại lời đề nghị tổ chức đơn giản của Thẩm Hạo, đồng thời đưa
ra mấy yêu cầu lớn buộc phải có. Nhẫn kim cương trên 20.000 tệ, tiền
thách cưới 100.000 tệ, đặt năm mươi bàn ở khách sạn Quý Đô, ngoài ra còn phải mua xe ô tô để con gái không phải đi bộ đi làm.
Dĩ nhiên là trong lòng Thẩm Hạo không vui, nhưng bề ngoài cũng không
thể hiện gì nhiều. Để giúp anh trả tiền mua nhà trả góp đợt đầu, cha mẹ
anh đã phải lấy số tiền tiết kiệm bao nhiêu năm qua, trong tay cũng
không còn lại bao nhiêu, huống chi anh vẫn còn một cậu em trai đang học
cấp ba. Anh cố gắng giữ hòa khí thuyết phục cha mẹ Phương Nhiên, nhưng
họ không hề nhượng bộ. Thẩm Hạo quyết định cứ đồng ý đã rồi nghĩ cách
sau, nhưng chưa đợi anh lên tiếng, cha mẹ Phương Nhiên đã đưa ra yêu cầu quá đáng hơn.
Theo tục lệ của quê nhà họ, hôm tổ chức đám cưới, mẹ chồng phải quỳ
xuống để đón con dâu vào nhà. Vừa nghe đến đó, Thẩm Hạo như muốn nổ
tung, anh lập tức nói luôn rằng không thể chấp nhận yêu cầu hoang đường, vô lễ như vậy.
Dĩ nhiên là sắc mặt cha mẹ Phương Nhiên càng khó coi hơn.
Cãi nhau thì đâu có lời lẽ nào hay, hai bên đều rất gay gắt. Mấy lần
Phương Nhiên định can nhưng không có lúc nào để nói xen vào.
Cuối cùng cha mẹ Phương Nhiên giao quyền quyết định cho cô, rốt cuộc
là giúp người trong nhà hay theo người ngoài. Phương Nhiên vô cùng khó
xử, ôm mặt chạy vào phòng ngủ, cuộc tranh cãi này mới tạm thời chấm dứt.
Cha mẹ Phương Nhiên rót vào đầu cô tư tưởng Thẩm Hạo yêu cô chưa đủ,
nếu yêu cô thật lòng thì sao có thể không đáp ứng yêu cầu đơn giản này.
Lúc đó Phương Nhiên còn trẻ, không đối phó được với sự can thiệp của cha mẹ nên đã tin vào điều đó.
Khi gặp Thẩm Hạo cô bắt đầu oán thân trách phận, giận dỗi làm cao,
Thẩm Hạo là người có lòng tự trọng cao, sao chịu nổi những lòi nói mát
đó, anh cũng nói mấy câu nặng lời.
Phương Nhiên là viên ngọc quý trong lòng bàn tay cha mẹ, từ nhỏ đã được nuông chiều, không kìm được liền cãi nhau với Thẩm Hạo.
Thẩm Hạo bực mình vì cha mẹ Phương Nhiên can thiệp quá đà, mấy lần
nhắc đến họ không tránh khỏi nặng lời, Phương Nhiên giận quá liền tát
anh một cái, bảo anh cút đi, sau này không muốn gặp lại anh nữa. Thẩm
Hạo cũng đang trong cơn giận, ném lại một câu nói rằng sau này cô đừng
có mà hối hận.
Hai người đều có tính tự ái cao, không ai chịu xuống nước, từ đó hai người đôi ngả đôi đường.
Sau đó Phương Nhiên được công ty cử sang Mỹ làm việc ba năm, trong
thời gian này, cô không giây phút nào quên Thẩm Hạo, cố gắng chịu đựng
nỗi nhớ da diết đối với anh, và cô cũng hiểu được rằng, đời này kiếp này có thể cô không thể yêu được ai khác nữa. Cô đã từ chổỉ sự theo đuổi
của những chàng trai giỏi giang, từ bỏ cơ hội làm việc với chế độ đãi
ngộ tốt do tổng công ty muốn giữ cô lại làm việc, kiên quyết về nước tìm Thẩm Hạo.
Nói đến đây, Phương Nhiên cười chua chát và uống một hơi hết sạch ly rượu.
Chung Lăng hiểu, cô và Thẩm Hạo không đến được với nhau nữa.
“Dù gì thì vẫn còn tự ái, tôi viết email xin lỗi anh ấy, mong được,
anh ấy tha thứ và hai đứa sẽ làm lại từ đầu.” Nét mặt Phương Nhiên lộ rõ vẻ tự giễu. “Anh ấy nói rằng em bảo anh cút thì anh cút. Em muốn quay
lại hả, xin lỗi, anh cút xa rồi”.
Chung Lăng muốn cười nhưng không dám, chỉ khoác tay lên vai Phương Nhiên.
Ánh mắt Phương Nhiên mơ màng, không biết đầu óc đang để đâu đâu.
Chung Lăng liền thở dài, nét mặt vô cùng khó tả.
“Vừa nãy tôi gặp họ trong siêu thị.” Đột nhiên Phương Nhiên lên tiếng.
“Vậy hả?” Chung Lăng nhướn mày theo phản xạ.
“Vợ chồng họ đi mua đồng hồ.” Phương Nhiên chật vật thốt ra từng lời. “Vô cùng tình cảm”, cô bổ sung thêm.
Phương Nhiên là người hiếu thắng nhưng biết kìm chế cảm xúc, chắc chắn là bị sốc quá nên mới ra đây uống rượu.
“Phương Nhiên, có nhiều thứ đã được số phận an bài, đừng theo đuổi nữa.” Chung Lăng đứng từ góc độ người ngoài cuộc khuyên nhủ.
Phương Nhiên lắc đầu: “Tôi không theo đuổi, khi biết trong lòng anh ấy không còn tôi thì tôi đã bỏ cuộc”.
Đôi môi Chung Lăng khẽ mấp máy: “Thế tại sao cô vẫn sống khổ sở như vậy?”
Phương Nhiên như đứa trẻ mắc lỗi, cụp mắt nhìn xuống: “Mình làm mình chịu, đâu trách được người khác”.
“Trong chuyện này không có ai đúng, ai sai, chỉ là hai người không có duyên phận mà thôi.” Ánh mắt Chung Lăng tư lự. “Phương Nhiên, cô hãy
tin rằng một ngày nào đó Mr.Right thuộc về cô sẽ xuất hiện, anh ấy sẽ là người hiểu cô nhất và tôn thờ cô nhất.” Bất giác cô mỉm cười, trước khi gặp Hạ Dương, cô cũng không biết là có một người như thế có thể làm
trái tim cô rung động, khiến cô lúc nào cũng mang trong lòng một nỗi nhớ nhung.
“Vậy hả?” Phương Nhiên thẫn thờ hỏi, nói xong cô liền gục xuống bàn ngủ thiếp đi.
Phương Nhiên đã ngủ say, Chung Lăng không thể đưa cô về nhà. Cô rút
điện thoại ra để xin được hỗ trợ, nhưng điện thoại của Hạ Dương kêu hồi
lâu mà không nhấc máy.
Sao vậy nhỉ, cô thắc mắc.
“Có việc gì cần anh giúp không?”
Giọng nói khá quen tai, Chung Lăng ngẩng đầu lên, mỉm cười: “Hóa ra là anh.”
“Lâu lắm rồi không được gặp em”.
Chung Lăng mím môi: “Dạo này anh vẫn khỏe chứ?”.
Tống Minh Chí vui vẻ đáp: “Tạm ổn, còn em thế nào?”.
“Em cũng tạm ổn.”
“Bạn em à?” Tống Minh Chí chỉ vào Phương Nhiên đang say mèm.
“Vâng, em đang đau đầu không biết đưa cô ấy về như thế nào.” Chung Lăng gãi đầu nói.
Ánh mắt Tống Minh Chí lấp lánh: “Anh rất sẵn lòng”.
“Thế phiền anh nhé.” Chung Lăng thở phào, không để ý đến vẻ mông lung trong ánh mắt Tống Minh Chí.
Hình như người nào say rượu cũng rất nặng, Chung Lăng và Tống Minh
Chí rất vất vả mới đưa được Phương Nhiên lên xe, hai người mệt quá thở
hổn hển.
Sau khi đọc địa chỉ, Chung Lăng ngồi ở ghế sau lo cho Phương Nhiên, thỉnh thoảng lại lau mồ hôi trên trán cho cô.
Đến nơi, hai người lại hợp lực dìu Phương Nhiên lên tầng, Chung Lăng
lấy chìa khóa trong túi xách Phương Nhiên ra mở cửa, nghĩ một lát rồi
nói: “May mà có anh, cảm ơn anh nhiều, em có thể tự lo cho cô ấy được
rồi, không làm phiền anh nữa”. Mặc dù câu nói này của cô có vẻ như qua
cầu rút ván, nhưng cô cũng không để tâm được nhiều nữa.
Tống Minh Chí mỉm cười nói: “Ok”.
Chung Lăng đỡ Phương Nhiên nằm xuống, cởi giày rồi đắp tấm chăn mỏng
cho cô. May mà Phương Nhiên không khóc lóc, không gây ồn ào, chỉ ngủ mê
mệt.
Chung Lăng lại đợi thêm một lát nữa, sợ nửa đêm cô ấy tỉnh dậy khát
nước nên còn chu đáo đặt một cốc nước ở đầu giường, làm xong những việc
này, cô đặt chìa khóa lên bàn ăn ngoài phòng khách mới ra về.
“Chung Lăng.”
Không cần quay lại nhìn cũng biết là ai: “Sao anh chưa về?”
“Muộn thế này rồi, để anh đưa em về nhé.” Mặc dù đã bị Chung Lăng từ
chổi rất nhiều lần nhưng Tống Minh Chí không nản lòng, hôm nay là cơ hội ngàn năm có một, sao anh có thể bỏ qua.
Điện thoại của Chung Lăng đổ chuông mấy lần, cô biết là Hạ Dương gọi
nhưng cố tình không nghe máy, cũng phải để cho anh nếm mùi sốt ruột.
Suốt quãng đường Tống Minh Chí không nói gì, có lẽ là đang tính cách
bày tỏ, cũng có thể là đang nghĩ cho thật thâu đáo trưóc khi nói, mãi
đến khi Chung Lăng chuẩn bị xuống xe, anh mới kéo tay cô lại, nói:
“Chung Lăng”.
Chung Lăng kín đáo rụt tay lại: “Có chuyện gì vậy anh?”.
“Hình như nhìn thấy em là anh mất đi khả năng diễn đạt bằng ngôn từ.” Tống Minh Chí buồn bã nói.
Chung Lăng đã nhìn thấy Hạ Dương đang như kiến bò trên chảo đợi ở lối vào, nụ cười trên môi cô cũng tươi hơn: “Thế thì anh đừng nói gì nữa”.
Cô mở cửa xe ra và nói: “Giới thiệu với anh, kia là Hạ Dương, bạn trai
em”.
Tống Minh Chí sững lại, đồng thời cũng thấy mình thật may vì nhờ có sự do dự ban nãy mà anh đã tránh được cảnh mất mặt.
“Anh chàng nào vậy?” Vừa vào cửa, Hạ Dương đã sốt sắng hỏi ngay.
“Người theo đuổi em.” Chung Lăng nghiêm mặt nói.
Hạ Dương cười như không có chuyện gì xảy ra.
Chung Lăng cũng thấy lạ: “Lần này anh không ghen nữa hả?”
“Vợ anh được người ta cưa kéo chứng tỏ anh có con mắt nhìn người” Hạ Dương nửa đùa nửa thật nói.
Chung Lăng liếc anh: “Anh không sợ mất à?”
“Không sợ, anh tin em mà, đồng thời cũng có lòng tin vào chính bản thân anh nữa” Hạ Dương tủm tỉm.
Chung Lăng liền túm lấy cổ áo anh: “Khai ngay, tại sao không nghe điện thoại của em?”
“Trước đó không nghe thấy, sau đó gọi lại thì em lại không nhấc máy.” Hạ Dương than thở, dường như vừa phải chịu nỗi ấm ức lớn.
Chung Lăng bất giác cười: “Đợi được điện thoại của anh thì hỏng hết bánh kẹo rồi”.
“Sau này anh sẽ không thế nữa, đảm bảo điện thoại hai mươi tư giờ sẵn sàng chờ em.” Hạ Dương véo mũi cô dỗ dành.
Chung Lăng kiễng chân lên chủ động hôn vào khóe miệng anh.
Hạ Dương lập tức phản công hôn đáp trả, lâu thật là lâu…