Sáng sớm, Chung Lăng thức giấc giữa giai điệu êm ái, du dương.
“Chào buổi sáng.” Giọng nói dịu dàng, dễ nghe từ trên đỉnh đầu vọng lại.
“Xin chào.” Chung Lăng dịch người, chiếc áo đắp trên người rơi xuống, phảng phất hơi thở ấm áp quen thuộc.
Hạ Dương chỉ vào bộ đồ vệ sinh cá nhân đầy đủ trên bàn: “Đi đánh răng rửa mặt rồi ăn sáng”.
Chung Lăng hơi ngơ ngác trước cảnh tượng này, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi vào WC.
Lúc quay vào, một bát cháo cá thơm nức, khói bốc nghi ngút đã đặt trên bàn, ngửi là muốn ăn.
“Ở văn phòng mà nấu được món này hả?” Chung Lăng thắc mắc.
“Dĩ nhiên là không rồi, tôi mua ở nhà hàng phía dưới.” Hạ Dương bật cười thành tiếng: “Muốn ăn cháo tôi nấu hả? Sẽ có cơ hội”.
Chung Lăng lườm anh chàng một cái, xúc một thìa cháo chậm rãi thưởng thức, mặt nhăn lại: “Cho nhiều mì chính quá”.
Hạ Dương cau mày: “Đừng kén cá chọn canh, có cái ăn là tốt rồi”.
Chung Lăng kéo dài giọng đáp: “Ờ”.
Hạ Dương tinh thần phấn chấn, khí sắc ngời ngời, không hề nhận ra dấu vết vừa mới thức đêm, còn cô vừa nãy đã nhìn thấy mắt mình sưng húp
trong gương, sắc mặt nhợt nhạt, nếu không dùng lớp phấn nền che đi, e
rằng không dám vác mặt đi gặp ai nữa. Cô thầm nghĩ: Sao cùng là con
người mà lại khác nhau thế nhỉ.
Dĩ nhiên là Hạ Dương không biết cô đang nghĩ gì, vẫn nở nụ cười hiền lành trên môi.
“Johnson không có chỉ thị gì à?”
Hạ Dương lắc đầu.
Chung Lăng nói với vẻ đầy lo lắng: “Đến giờ vẫn chưa có thông tin gì, xem ra không ổn đâu”.
Hạ Dương chớp mắt: “Cô đừng kỳ vọng mười hai giờ đêm Johnson vẫn chưa đi ngủ, tuổi già không chịu được đâu”.
Chung Lăng bật cười trước giọng điệu nghiêm túc của anh chàng:
“Johnson ghét nhất bị nói là già, ông ta mà nghe thấy anh nói như vậy
chắc chắn sẽ mời anh đi tìm việc chỗ khác ngay lập tức”.
Hạ Dương cười lớn, vẫn giữ nguyên dáng vẻ lãng tử đó.
Sắp đến giờ làm, Hạ Dương thu dọn đồ đạc của mình: “Tôi về phòng đây, có việc gì cần giúp cứ gọi nhé”.
Chung Lăng mỉm cười: “Ok”.
Một câu nói của anh đã nhẹ nhàng xóa bỏ nỗi bất an trong lòng cô, sự
quan tâm và chu đáo của anh khiến cô đã có sự thay đổi lớn trong cái
nhìn về anh.
Cấp trên vẫn chưa có thông tin gì, mãi đến bốn giờ chiều, Tôn Vi, thư ký của Hướng Huy mới gọi điện thoại thông báo cho Chung Lăng sang phòng phó tổng giám đốc ngay.
Chung Lăng vội nhắn tin cho Hạ Dương trên MSN: Sếp Hướng tìm tôi, chắc là chuyện của Micro.
Eric Xia: Chuyện này sếp biết cũng là điều bình thường.
Không hiểu tại sao, Chung Lăng cảm thấy có cái gì đó rất sợ Hướng Huy. Có lẽ là do anh ta nắm quyền sinh quyền sát trong tay.
Tôi sang trước đây, có gì sẽ trao đổi với anh sau.
Ok.
Đây là lần đầu tiên Chung Lăng nhìn thấy Tôn Vi kể từ hôm phê bình cô ta trước mặt bá quan văn võ.
Phòng làm việc của phó tổng giám đốc nằm ở vị trí trong cùng, bình
thường không có chuyện gì, Chung Lăng sẽ không sang đây. Bản thân cô
cũng không muốn tiếp xúc với cô ta, ngoài lúc họp hành, cả tuần không
gặp cũng là điều bình thường.
Nét mặt Tôn Vi tỏ rõ vẻ ngại ngùng, chắc là vẫn nhớ chuyện lần trước. “Giám đốc, sếp đang có việc phải ra ngoài một lát, chị cứ vào phòng anh ấy ngồi nhé.”
“Ok.” Chung Lăng cười rất bình thản, chuyện lần trước cô không có gì sai, thế nên trước mặt Tôn Vi, cô không hề tỏ ra áy náy.
“Chị uống cà phê hay trà?”
“Không cần đâu, cô cứ bận việc của cô đi.” Chung Lăng khách khí đáp.
Phòng làm việc của Hướng Huy rộng rãi và đơn giản, gần như không có
vật bài trí gì thừa. Trên bàn có hai chiếc máy tính, một cốc uống trà,
một cuốn sổ cũ và một chiếc bút ký tên. Công văn giấy tờ được xếp rất
gọn gàng ở góc bàn, mặt bàn sạch bóng, có thể nhận thấy chủ nhân là
người rất thích sạch sẽ.
Trên bàn phím máy tính có đặt một chiếc điện thoại di động, kiểu cách khá đơn giản. Phía dưới là một dây đeo mảnh, Chung Lăng giật mình dụi
mắt, nhìn kỹ lại, tim cô đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng
ngực.
Đó là sợi dây đeo điện thoại cỏ bốn lá hết sức giản dị chỉ cần bỏ ra mười tệ là có thể mua ở các cửa hàng nhỏ.
Cô ngần ngừ hồi lâu, rồi từ từ đưa tay ra cầm chiếc điện thoại lên.
Dây đeo điện thoại rất bình thường, nhưng vì một chiếc lá trong đó đã gãy mất một miếng nên trông rất xấu xí.
Nụ cười trên môi Chung Lăng lập tức tắt ngấm, mặc dù sự việc đã trôi
qua lâu lắm rồi, nhưng cô vẫn nhớ, hồi ấy cô đã từng hỏi người sở hữu
chiếc điện thoại rằng tại sao lại móc sợi dây bị sứt một miếng này vào
điện thoại.
Anh ấy không trả lời, nhưng nét mặt đượm vẻ buồn bã, cô đơn, có thể thấy tầm quan trọng của sợi dây này với anh ấy.
Chung Lăng cắn chặt môi, vấn đề từ lâu chưa thể làm rõ, lúc này đã hai năm rõ mười.
Đúng lúc này, cô nghe thấy có tiếng bước chân ngoài cửa, không kịp nghĩ gì, cô vội đặt chiếc điện thoại trở về chỗ cũ.
Hướng Huy đẩy cửa bước vào, Chung Lăng hít một hơi thật sâu.
“Để cô phải đợi lâu quá.” Giọng nói nhẹ nhàng, trầm ấm, rất giống phong cách nho nhã của anh ta.
“Không, không sao.” Tự nhiên Chung Lăng không dám nhìn vào đổi phương.
Hướng Huy cầm chiếc điện thoại lên, vân vê một cách vô thức rồi chậm
rãi nói: “Vừa nãy Johnson gọi điện cho tôi, chuyện bên Micro hơi rắc
rối”.
Chung Lăng cố gắng gạt hết những chuyện khác ra khỏi đầu: “Sếp, tình hình cụ thể thế nào?”
Hướng Huy bất giác cau mày: “Micro đưa ra yêu cầu bồi thường vì đã
làm lỡ công việc của họ, dĩ nhiên chuyện này vẫn là chuyện nhỏ, nhưng họ đòi hủy bỏ đơn đặt hàng đã ký nhưng chưa xuất hàng.”
Chung Lăng sửng sốt đứng bật dậy: “Việc này…”
“Thế nên Johnson và tôi đều rất đau đầu, doanh thu là thứ yếu, nếu
quả thực hợp đồng bị hủy chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến tên tuổi của Hiển
Dịch trong ngành.” Giọng Hướng Huy có vẻ nghẹn lại, chuyện này đúng là
rất đau đầu.
Chung Lăng gật đầu hỏi: “Thế sếp đã có kế hoạch gì chưa?”
Hướng Huy đáp: “Từ trước tới nay mọi việc ở Micro vẫn do Phương Nhiên phụ trách, nhưng lúc này cô ấy đang ở Bắc Kinh chưa thể về ngay được.
Và lần này sự cố bên Micro do cô và Hạ Dương đi giải quyết, hai người sẽ nắm rõ tình hình hơn, tôi muốn nhờ cô và Hạ Dương đến nói chuyện với vị giám đốc bộ phận mua sắm của Micro, cố gắng giảm thiệt hại xuống mức
thấp nhất”.
Chung Lăng liền nhận lời ngay: “Ok”.
“Ừ, cố gắng giải quyết là tốt nhất, nếu không được tôi sẽ đích thân
sang. Tôi và tổng giám đốc của Micro có quen biết nhau, nhưng không đến
lúc vạn bất đắc dĩ, tôi cũng không muốn động chạm đến tình cảm riêng
tư.” Hướng Huy bình thản nói, ánh mắt toát lên vẻ lặng lẽ.
Câu này khiến Chung Lăng yên tâm hơn, cô im lặng một lát rồi đáp: “Vâng, tôi sẽ cố gắng hết sức”.
Hướng Huy nhìn cô: “Truyền đạt ý kiến của tôi cho Hạ Dương, không nên chần chừ nữa, sáng mai phải đi ngay”.
“Ok.”
Sự việc đã được trao đổi xong xuôi, nhưng lần đầu tiên Chung Lăng không muốn đi ra ngoài ngay.
Chung Lăng lại đưa mắt nhìn cô: “Cô còn chuyện gì à?”
Chung Lăng lấy hết can đảm nói: “Sếp, có chuyện tôi muốn hỏi”.
“Cứ thoải mái, nếu biết sẽ trả lời ngay.” Hướng Huy nở một nụ cười ấm áp.
Chung Lăng chỉ vào chiếc điện thoại hỏi: “Chiếc dây đeo điện thoại này sếp dùng khá lâu rồi nhỉ?”
“Đúng vậy, có chuyện gì không?”
“Kiểu dáng cũ kĩ, hơn nữa lại bị sứt một miếng, tại sao sếp vẫn mang
theo bên người?” Giọng Chung Lăng khá sắc, cô không phát hiện ra rằng
thực ra câu hỏi của mình rất bất lịch sự.
Ánh mắt Hướng Huy lóe lên.
“Dĩ nhiên sếp có thể lựa chọn không trả lời, dù sao đây cũng là chuyện riêng tư của sếp.”
“Ok.” Hướng Huy đáp ngắn gọn.
“…” Chung Lăng không biết phải nói gì thêm.
“Còn vấn đề gì nữa không?” Nét mặt Hướng Huy dường như đã có phần mất tự nhiên.
Đột nhiên Chung Lăng không còn can đảm nhìn anh ta, cô quay mặt đi hỏi nhỏ: “Sáu năm về trước, có phải sếp sống ở Anh không?”
Im lặng hồi lâu. Trong lúc Chung Lăng tưởng rằng Hướng Huy sẽ không lên tiếng nữa thì anh ta lại đáp rất nhỏ: “Đúng vậy”.
Chung Lăng khẽ thở dài: “Cảm ơn sếp”.
Hướng Huy nhìn cô ra ngoài, mệt mỏi xoa xoa cánh mũi, nghĩ ngợi hồi
lâu rồi bấm điện thoại gọi sang Anh, sau khi đầu bên kia nhấc máy, anh
nói: “Đường Tranh, có lẽ… Chung Lăng đã nhận ra tôi rồi”.
Đối với Chung Lăng, đó là những ký ức đen tối, tồi tệ. Nếu Hướng Huy
không xuất hiện thì e rằng cô sẽ không bao giờ muốn nhớ lại quãng thời
gian đó.
Khi vừa sang Anh, cuộc sống của cô vô cùng tồi tệ, thậm chí có thể
dùng từ hỗn loạn để miêu tả. Trốn tiết, hút thuốc, nghiện rượu, kết bạn
với đủ mọi loại đàn ông.
Quách Chỉ Quân khuyên nhủ nhưng cũng chẳng ăn thua, không còn cách
nào khác, Chỉ Quân châm chọc rằng số bạn trai của Chung Lăng có thể tập
hợp thành một quân đoàn.
Nhưng may mà mới chỉ là kết bạn, cô vẫn chưa đồi bại đến mức lấy cơ thể của mình ra làm trò đùa.
Đêm hôm đó, như bao đêm khác, cô một mình lang thang trên đường, cho
đến tận đêm khuya, cô bước vào quán bar có tên Claridges. Cô đã đến đây
nhiều lần và rất thích loại rượu mạnh Tequila của Mexico được sản xuất
từ nhựa hay nước ép của cây Agave Americana1, có lẽ là do được hưởng gen di truyền từ người cha, tửu lượng của cô khá tốt. Không dễ say, nhưng
cảm giác ngà ngà đủ để khiến cô quên hết mọi nỗi ưu phiền, bao gồm
chuyện tình vô liêm sỉ của Tưởng Viêm – một thời từng là bạn thân nhất
của cô – với ba cô.
1 Loài cây được trồng đầu tiên ở Mexico và được thuần hóa khá nhiều ở trong vùng Địa Trung Hải, các đảo của Đại Tây Dương, Nam Phi Châu, An
Độ và các nước Đông Dương. Cây Agave Americana được sử dụng để sản xuất
các dạng đồ uổng chứa cồn ở khu vực Trung Mỹ như bia pulque và rượu
mezcal, trong khi các loài khác có giá trị để lấy sợi.
Khi ấy cô vừa mới qua sinh nhật tuổi hai mươi ba, trẻ trung, xinh
đẹp, không má phấn môi son nhưng ăn mặc rất ***y, cộng với đôi mắt to
tròn, long lanh, khiến bao ong bướm rập rờn vây quanh.
Cô thích được đàn ông bao vây, cũng thích cảm giác được đàn ông nâng niu trong lòng.
Chỉ có điều cô thay bạn trai như thay áo, tốc độ nhanh đến khó tin,
thường là bạn bè trong lớp chưa kịp biết tên bạn trai của cô thì cô đã
thay người mới rồi.
“Hi”, một anh chàng dáng vẻ như lưu học sinh lên tiếng chào cô. “Anh
có thể ngồi ở đây được không?” Anh chàng chỉ vào vị trí đối điện với cô.
Thực ra trong quán bar vẫn còn rất nhiều chỗ trống, nhưng anh ta cứ
đòi ngồi ở đây, Chung Lăng thừa hiểu ý đồ của đối phương. Nhưng cô không quan tâm mà nhún vai đáp: “Tùy thôi”.
“Anh là Ben, còn em tên gì?” Anh chàng hỏi bằng tiếng Anh.
Chung Lăng cũng đáp bằng tiếng Anh: “Kiya”.
“Người Nhật hay người Hàn Quốc vậy?”
Chung Lăng sững lại trong giây lát rồi đáp: “Người Trung Quốc”.
“Vậy hả”, Ben nói, nụ cười tỏ ra rất tự hào.
“Còn anh thì sao?”
“Anh là người Nhật Bản.” Anh ta ưỡn ngực nói.
Chung Lăng khinh miệt cười khẩy: “Thảo nào”.
“Sao vậy?” Anh chàng thắc mắc.
“Chiều cao của anh mà ở Trung Quốc thì chẳng khác gì nhóm tàn tật loại hai.” Chung Lăng gằn từng chữ một.
“…”
Chung Lăng vui vẻ nâng ly.
Sau đó Quách Chỉ Quân đã tò mò hỏi rằng: “Nếu anh chàng đó là người Hàn Quốc thì cậu sẽ trả lời thế nào?”
Chung Lăng không hề đắn đo mà đáp luôn: “Tớ sẽ nói rằng anh đã đi giải phẫu thẩm mỹ cho mặt mấy lần rồi?”
Hồi ấy, cô luôn nói năng sống sượng, không nể mặt ai như vậy. Dĩ
nhiên, cô cũng không thể ngờ rằng, chính câu nói mỉa mai này đã gây tai
họa cho cô.
Không hiểu sao, tối hôm đó tự nhiên Chung Lăng lại cảm thấy chán ngấy cuộc sống lông bông, tạm bợ. Cô uống nốt nửa ly rượu cuối cùng, đặt mấy bảng lên mặt quầy rồi chuẩn bị ra về.
Đúng lúc này điện thoại của cô lại đổ chuông.
Chung Lăng thờ ơ nhấc máy: “A lô, ai đấy?”
“Chị à?” Giọng Chung Khải vang lên ở đầu bên kia điện thoại.
Chung Lăng ậm ờ đáp: “Ừ, có chuyện gì không?”
Hồi lâu không thấy ai trả lời, Chung Lăng đang thắc mắc thì dường như ống nghe lại được chuyển cho ai đó: “Thôi để ba nói với nó”.
“Lăng Lăng, ba đây. Có một việc, ba buộc phải nói với con.” Dường như ông Chung đang cố gắng kìm chế cảm xúc, giọng khản đặc.
Đột nhiên, một linh cảm chẳng lành ập tới.
“Mẹ con đã mất từ ba hôm trước rồi.”
Chung Lăng bình tĩnh lắng nghe.
“Ba biết hôm nay con có một môn thi quan trọng, sợ ảnh hưởng đến con
nên giấu tận đến bây giờ mới nói cho con biết. Mẹ con đi rất thanh thản, không hề đau đớn, con yên tâm…”
Chung Lăng không nghe hết mà cúp máy luôn, hai dòng nước mắt trào ra. Cô không tham gia kỳ thi chết tiệt nào cả, cô sang Anh du học chỉ là
cái cớ, chỉ là chạy trốn mà thôi.
Tại sao ông ta lại giấu cô chuyện mẹ cô qua đời, tại sao?
Cái chết của mẹ cô, chẳng phải ông ta có thể quang minh chính đại đến với Tưởng Viêm đó sao, đáng lẽ ông ta phải vui mới đúng?
Chung Lăng đau khổ ôm chặt đầu, nước mắt tuôn trào như suối.
“Em không sao chứ?” Nhân viên pha chế đưa cho cô hai tờ giấy ăn.
Chung Lăng lau nước mắt, vuốt lại mái tóc rối bù đáp: “Tôi không sao, phiền cho tôi thêm một ly nữa”.
Một thời gian rất dài,, Chung Lăng phải sống trong sự giày vò và hối hận.
Nếu cô không kết bạn với Tưởng Viêm, thì những chuyện sau này đã không xảy ra.
Nếu cô không đưa Tưởng Viêm về nhà chơi, thì cô ta đã không có cơ hội quyến rũ và cấu kết với ba cô.
Nếu không phải cô là người tận mắt chứng kiến chuyện ba cô say nắng
và đưa ra những lời lẽ nặng nề thì mẹ cô đã không nghe thấy, uất quá rồi lâm bệnh.
Nếu cô không trốn tránh sự thật bằng cách ra nước ngoài thì có thể mẹ cô đã không sớm từ giã cõi đời như vậy.
…
Tất cả, tất cả đều là do cô. Chính cô là người đã hủy hoại gia đình này, cô là kẻ tội đồ đáng bị tùng xẻo.
Chung Lăng chìm trong nỗi ăn năn, tự trách, cô uống hết ly này đến ly khác, chỉ mong có thể làm tê liệt hệ thần kinh, làm tê liệt trái tim
tan nát.
Cô cũng không biết mình đã uống bao nhiêu ly, mãi cho đến khi tai ong ong, hai mắt mờ đi, đến lúc không thể chịu được nữa, cô mới loạng
choạng đứng dậy, vơ lấy túi xách.
“Anh đưa em về nhé.” Một giọng nói quen quen vang lên, Chung Lăng
nhìn thấy có hai bóng người chồng lên nhau. Cô cười sằng sặc hỏi: “Anh
là ai hả?”
“Anh là Ben, em không nhận ra anh à?”
Chung Lăng nghiêng đầu nghĩ một lát, cười nói: “Ok, đi thôi”.
Ra đến cửa, họ bị người khác chặn lại.
Chung Lăng say mèm, không thể mở mắt ra, chỉ loáng thoáng nghe thấy hai người nói chuyện với nhau.
“Anh là gì của cô ấy?”
“Tôi là gì thì liên quan gì tới cậu?”
“Anh định đưa cô ấy đi đâu?”‘
“Tôi cảnh cáo cậu, tốt nhất là đừng tham gia vào chuyện của người khác.”
“Anh không buông cô ấy ra, tôi sẽ báo cảnh sát.”
“Nhóc con, mày muốn chết hả?”
Rồi hai bên lập tức ra tay. Đầu đau như búa bổ, Chung Lăng ôm chặt
đầu, nhìn hai kẻ đang quần thảo trước mặt chỉ cười như ngốc, dường như
mọi chuyện không liên quan đến cô.
Chiếc cốc bị đập vỡ rơi vào đùi cô, hơi đau, cô cúi người xuống, nhếch miệng quệt đi vết máu.
Lại có bàn ghế bị hất tung, cô trốn vào một góc, đầu vẫn đau kinh hoàng, không còn sức để quan tâm đến những chuyện khác nữa.
Kẻ trước đó có ý đồ đưa cô đi đã phải bỏ chạy, trước khi đi còn ném
lại một câu: “Thằng nhóc, giỏi thì đừng chạy, mày cứ đợi đấy”.
Cậu thanh niên cứu Chung Lăng chậm rãi bước đến trước mặt cô, đỡ cô dậy: “Em không sao chứ?”
Chung Lăng định thần nhìn anh ta, trong lúc mơ màng, cô không thể
nhìn rõ dung nhan của anh ta, cô vẫn hỏi lại câu đó: “Anh là ai?”
“Anh làm thuê trong quán bar.”
“Vậy hả.” Chung Lăng vừa đứng dậy thì cảm thấy bụng dạ cồn cào, cô
“ọe” một tiếng rồi nôn thốc nôn tháo vào người thanh niên kia.
“Sorry.” Chung Lăng chưa mất hết tỉnh táo, cô vẫn còn biết xấu hổ, nhưng rồi lập tức lại nôn tiếp, sắc mặt vô cùng khó coi.
Người thanh niên khẽ trách: “Sao uống nhiều rượu thế?”
Chung Lăng nôn xong, người thanh niên cho cô cốc nước, cổ họng đã dễ
chịu hơn đôi chút, nhưng dạ dày vẫn chưa hết cồn cào, khó chịu.
“Em ở đâu? Để anh đưa em về.” Người thanh niên ngồi xuống bên cạnh cô, nhẫn nại hỏi.
Chung Lăng gật đầu rồi lại lắc đầu.
“Hơ hơ”, người thanh niên cười. “Say đến mức này cơ à.” Anh ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Anh đưa em ra phòng nghỉ ngồi một lát đã nhé”. Anh
biết dù có trưng cầu ý kiến của cô cũng chẳng để làm gì, bèn tự kéo cánh tay cô, nửa dìu nửa kéo cô sang bên đó.
Có lẽ là do động tác hơi mạnh, chiếc điện thoại trong túi anh liền
rơi ra, Chung Lăng nhanh tay nhặt lên, lây ngón tay vân vê chiếc dây đeo điện thoại hồi lâu, tần ngần hỏi: “Sao anh lại đeo chiếc dây đeo sứt
một miếng này vào điện thoại như bảo bối vậy?”
Người thanh niên không trả lời, chỉ lặng lẽ đón lấy chiếc điện thoại
rồi đút cẩn thận trở lại vào trong túi, nét mặt lộ rõ vẻ đau buồn khó
tả.
Khi tỉnh giấc, Chung Lăng phát hiện thấy mình đang nằm trên ghế sofa trong phòng nghỉ của quán bar.
Mọi chuyện đêm hôm qua dần dần tái hiện trong đầu, Chung Lăng sợ quá ngồi bật dậy, suýt thì cắn cả vào lưỡi.
May mà quần áo trên người dù dính đầy vết nôn, nhưng không hề suy chuyển.
Cô liền thở phào, vị thần may mắn vẫn mỉm cười với cô, cô đã thoát được đại nạn.
“Em dậy rồi hả?” Chủ nhân của giọng nói trầm ấm, dễ nghe kia chính là Đường Tranh.
Rất lâu sau này, khi đã trở thành bạn gái của Đường Tranh, Chung Lăng đã từng hỏi về chuyện sợi dây đeo điện thoại đó.
Đường Tranh nói đã vứt đi lâu rổi, đồng thời anh cũng thẳng thắn nói
rằng vứt đi món đồ đó chính là gạt bỏ mọi chuyện trong quá khứ.
Và hiện tại, Chung Lăng lại nhìn thấy nó trong phòng làm việc của Hướng Huy.
Thời gian đầu Chung Lăng cũng từng nghi ngờ cô đã nhận nhầm đối tượng để báo ơn, vì mỗi lần cô hỏi về các tình tiết xảy ra trong quán bar đêm hôm đó, Đường Tranh đều trả lời rất sơ sài.
Nhưng chuyện Đường Tranh làm thuê ở quán bar Claridges là sự thật. Và cũng chính vì giúp Chung Lăng mà anh đã khiến đồ đạc trong quán bar bị
phá hỏng, tối hôm đó có năm nhân viên phục vụ bị nghỉ việc.
Chung Lăng rất áy náy, đổng thời trong lòng cũng vô cùng cảm kích.
Tình cảm của cô đối với Đường Tranh một phần xuất phát từ sự cảm
kích, mặc dù trong quá trình yêu nhau, từ lâu cô đã phát hiện ra hai
người không có tiếng nói chung, hai người không thể đối xử nhẹ nhàng,
thấu hiểu cho nhau, cô thường xuyên phải nhượng bộ hết lần này đến lần
khác để duy trì mối tình này.
Cô cảm thấy rất mệt mỏi, mệt cả về thể xác lẫn tâm hồn.
“Nghĩ gì mà thất thần vậy?” Hạ Dương gõ cửa mấy lần nhưng Chung Lăng
không có phản ứng gì, anh liền tự xoay nắm đấm cửa, vừa vào thì thấy
Chung Lăng đang nhìn chằm chằm vô thức vào màn hình máy tính.
Chung Lăng trở về với thực tại: “Không có gì cả”, nét mặt có phần mất tự nhiên: “Anh ngồi đi”.
Hạ Dương liền ngồi xuống, đặt tập giấy tờ trên tay xuống bàn.
“Sếp tổng muốn anh và tôi ngày mai sang công ty Micro, thuyết phục giám đốc bộ phận mua sắm của họ tiếp tục thực hiện hợp đồng.”
“No vấn đề.” Hạ Dương nhìn cô: “Khoảng mấy giờ?”.
“Sáng ra là phải sang đó ngay, phải cho người ta cơ hội thể hiện
chứ.” Chung Lăng chống tay lên trán, chuyến công du này không hề dễ
chơi.
Hạ Dương mỉm cười: “Ok”.
Chung Lăng lấy tài liệu của Micro ra: “Có một số chi tiết tôi muốn
nói chuyện thêm với anh, để ngày mai không xảy ra trục trặc gì”.
“Ngay bây giờ ư?” Hạ Dương giơ tay lên nhìn đồng hồ.
“Anh có việc gì à?”
“À không, bắt đầu đi thôi.” Hạ Dương khẽ cười.
Chung Lăng tạm thời gạt đi mọi suy nghĩ vẩn vơ trong đầu, tập trung tinh thần vào công việc.
Đến khi ngẩng đầu lên đã là tám giờ tối.
Chung Lăng nói với vẻ biết lỗi: “Sorry, không làm lỡ việc của anh chứ?”
Hạ Dương nhìn đồng hồ: “Vẫn kịp, không có việc gì nữa thì anh về trước nhé”.
“Ok.” Chung Lăng mím môi: “Lái xe cẩn thận”.
“Chắc chắn rồi.” Hạ Dương ngừng một lát rồi quay lại: “Cùng đi nhé, tiện đường đưa em về”.
“Không cần đâu, tôi vẫn muốn ngồi thêm lát nữa.” Có một số vấn đề cô vẫn chưa hiểu hết, cô cần yên tĩnh một mình để suy nghĩ.
“Ok.” Hạ Dương ra khỏi phòng làm việc và đóng cửa lại.
Chung Lăng cắn bút, ngồi một lát mà một tiếng đồng hồ đã trôi qua.
Đầu óc rối như tơ vò, lúc thì nhớ lại chuyện ở Anh sáu năm về trước,
lúc lại loanh quanh với việc ngày mai phải đối phó như thế nào trước sự
cứng rắn của Micro, cuối cùng cô thấy mắt hoa lên, gần như không thể suy nghĩ được nữa, bèn bực bội gạt đống giấy tờ sang một bên, thất thần nằm gục xuống bàn một lúc, tâm trạng mới dần dần bình tĩnh trở lại.
Có tiếng gõ cửa rất nhẹ ngoài cửa. “Mời vào”.
Cửa mở ra, cô hơi sững lại: “Sếp tổng?”
“Tôi thấy đèn phòng làm việc của cô vẫn sáng nên gõ cửa.” Hướng Huy bình thản nói. “Muộn thế này rồi mà còn chưa về à?”
Chung Lăng mỉm cười đáp: “Có một ít việc vừa giải quyết xong”.
“Vậy hả.” Hướng Huy ngập ngừng trong giây lát: “Bây giờ về chứ, để tôi đưa cô một đoạn”.
Chung Lăng không suy nghĩ gì mà đồng ý ngay: “Ok, cảm phiền sếp đợi một lát nhé”.
“Ừ.” Hướng Huy ngồi trên ghế sofa đối diện với cô đợi cô xếp lại giấy tờ trên bàn làm việc, rất nhiều cảm xúc len lỏi trong lòng Chung Lăng,
cô không biết nên mừng vì cuối cùng Hướng Huy đã thay đổi thái độ với
cô, hay nên oán than cho sự thật đến muộn này.
“Có thể đi được rồi.” Giọng Chung Lăng rất nhỏ.
Hướng Huy liền cười: “Cô khóa cửa, tôi ra bấm thang máy”.
Chung Lăng nhìn ra ngoài cửa sổ với nét mặt vô cảm, màn đêm mịt mù, mưa bay lất phất bên ngoài.
Xe chạy xuống cầu vượt, đột nhiên cô lên tiếng: “Sếp chưa ăn cơm đúng không? Nếu không phiền thì tôi muốn mời sếp đi ăn tối”.
“Không phiền gì cả, nhưng để tôi mời.” Hướng Huy vui vẻ nhận lời,
dường như anh cũng có điều gì muốn nói với Chung Lăng nhưng lại không
biết mở lời thế nào.
Hướng Huy lái xe khá chậm, vừa lái vừa ngó các nhà hàng ở hai bên đường vừa hỏi Chung Lăng: “Cô thích ăn gì?”
“Ngoài đồ Tây ra, cái gì cũng được.” Chung Lăng tự giễu: “Ăn tám năm, ngấy lắm rồi”.
Hướng Huy đỗ xe bên vệ đường: “Ăn gì có nước nhé, tốt cho dạ dày”.
Chung Lăng không phản đối, nhiều năm ăn uống không đúng giờ giấc, e rằng dạ dày cô đã loét thảm hại từ lâu.
Nhà hàng Diêu Ký chuyên về các món canh bổ dưỡng đã có lịch sử mấy
chục năm ở Thượng Hải, khá có tên tuổi, Hướng Huy gọi mấy món rồi hỏi ý
kiến Chung Lăng.
Cô lắc đầu, cô ăn gì cũng được, hơn nữa trong lòng lại đang có chuyện, ăn cũng chẳng có cảm giác gì.
“Thôi cứ thế đã, không đủ sẽ gọi sau.” Hướng Huy lịch sự trả thực đơn cho nhân viên nhà hàng và dặn mang đồ ăn lên sớm.
Chung Lăng nhìn xuống đầu ngón chân mình, nét mặt tỏ vẻ khó xử: “Sếp à”. Cuối cùng cô đã quyết định sẽ hỏi cho ra vấn đề.
Hướng Huy ngước mắt lên nhìn cô, bốn mắt chạm vào nhau, Chung Lăng
hắng giọng với vẻ mất tự nhiên, tim hơi thắt lại. Cô hít một hơi thật
sâu rồi hỏi: “Sáu năm trước tại Anh, người đã cứu tôi là sếp đúng
không?”
Hướng Huy cười ôn hòa: “Sao có chuyện đó được, ở Anh tôi đâu có gặp cô”.
“Thế sếp giải thích thế nào về sợi dây đeo điện thoại của sếp?” Giọng Chung Lăng đột nhiên nghiêm lại: “Đừng nói những câu như chỉ là sự
trùng hợp ngẫu nhiên, tôi sẽ không tin đâu”.
Nụ cười của Hướng Huy vô cùng ấm áp: “Sợi dây đeo điện thoại này rất
đỗi bình thường, hơn nữa cô nghĩ tôi là loại người làm việc tốt mà không để lại tên ư?”
“Vì bạn không hẳn là không thể làm chuyện đó.”
Hướng Huy im lặng một lát, đột nhiên cười nói: “Tôi không hiểu cô đang nói gì”.
Đột nhiên Chung Lăng chuyển sang chủ đề khác: “Anh có quen Đường Tranh không?”
“Không quen.” Hướng Huy đáp không hề do dự.
Chung Lăng không hỏi thêm gì nữa, anh ta đã không chịu thừa nhận, tra hỏi thêm nữa cũng chẳng giải quyết được gì.
Thức ăn lần lượt được đưa lên, Chung Lăng ăn mấy miếng rồi đặt đũa xuống. Hướng Huy liền hỏi: “Không hợp khẩu vị à?”
“Không, ăn không thấy ngon.”
Hướng Huy định nói gì đó xong lại thôi.
Chung Lăng lại mỉm cười rất độ lượng, chậm rãi nói: “Tôi sẽ không
ngang ngạnh tra khảo đâu, sếp nói không quen thì không quen, có sao đâu. Tôi đang lo cho chuyện của Micro, nói thật là tôi không dám chắc sẽ
thuyết phục được vị giám đốc bộ phận mua sắm bên đó”.
“Ba năm trước khi cô còn đang là một trưởng phòng tiêu thụ sản phẩm
bình thường, bộ phận của cô ba quý liên tiếp giành được vị trí đầu bảng
về doanh thu, chắc là cô chưa quên chứ.” Hướng Huy mỉm cười, nhẹ nhàng
nói.
Chung Lăng ngại ngùng cúi đầu: “Sếp cũng biết chuyện này à?”
“Cấp trên cử cô về hỗ trợ với tôi, tôi cũng phải tìm hiểu chứ.” Giọng Hướng Huy âm trầm, nụ cười ấm áp nở trên môi.
“Ồ, biết mình biết người, trăm trận trăm thắng.” Nói xong Chung Lăng
mới phát hiện ra ý thách thức ẩn trong câu nói của mình, nhưng đã trót
nói rồi, không thể rút lại.
Hướng Huy cười hiền lành. “Hồi đầu một thân một mình chui vào công ty AMP nghe nói là còn mấy lần chặn tổng giám đốc ở nhà để xe, chỉ là để
giới thiệu sản phẩm của Hiển Dịch, giờ lại sợ vị giám đốc bộ phận mua
sắm chẳng có tiếng tăm gì ư? Huống chi ta còn có hợp đồng trong tay nữa
mà.”
Chung Lăng không hề tỏ ra đắc ý trước lời khen của Hướng Huy mà rầu
rĩ nói: “Ngày mai nếu sự việc không được giải quyết một cách trọn vẹn
thì e rằng tổng công ty sẽ không cho tôi thời gian ở lại chi nhánh
Thượng Hải”.
Hướng Huy nín thở im lặng một lúc rồi nói: “Tại sao cô lại muốn ở lại Thượng Hải như vậy?”
“Gia đình và bạn bè tôi đều ở Thượng Hải, đây là nơi tôi sinh ra và
lớn lên” Đột nhiên, cô hiểu ra vấn đề, cô đã chạy trốn tám năm, như thế
còn chưa đủ sao, cô vôn thuộc về chốn này, đâu phải chỉ có người già mới có quan niệm lá rụng về cội.
“Tôi nghe nói”, Hướng Huy ngập ngừng giây lát, dường như rất khó mở lời, “Bạn trai cô vẫn đang ở Anh?”.
“Chúng tôi chia tay rồi, vì anh ấy mà tôi đã từng phải từ bỏ rất
nhiều thứ, nhưng anh ấy không thể vì tôi mà nhượng bộ một lần” Nói đến
Đường Tranh, Chung Lăng cảm thấy như trút được gánh nặng, lòng nhẹ hơn
rất nhiều.
Hướng Huy lại im lặng, anh vốn là người có khiếu ăn nói, nhưng đứng trưóc Chung Lăng dường như lại không biết phải nói gì.
Đột nhiên Chung Lăng bật cười: “Kể cả ngày mai đàm phán thất bại cũng không sao, cùng lắm là rời Hiển Dịch, Thượng Hải lớn như vậy, kiểu gì
chẳng có chỗ đứng cho tôi”. Rổi cô tinh nghịch chớp chớp mắt: “Đơn từ
chức tôi cũng viết xong rồi”.
Trong lòng Hướng Huy rối như tơ vò, vô cùng khó nói.
“Nói nhiều như vậy, tôi thấy như trút được gánh nặng.” Chung Lăng
đứng dậy: “Chắc là tôi không có duyên cho lắm, không sống chan hòa được
với đồng nghiệp, họ sẽ không phải đề phòng tôi mọi lúc mọi nơi nữa”. Cô
mỉm cười, “Thôi, tôi về đây, cảm ơn sếp đã khoản đãi”.
“Đợi đã”, Hướng Huy thanh toán với tốc độ nhanh nhất: “Để tôi đưa cô về”.
“Ok, cảm ơn sếp” Chung Lăng nghiêng đầu, ý cười lấp lánh trong đáy mắt.
Đêm nay, Chung Lăng ngủ không ngon, nằm xuống được một lúc thì trằn trọc đến tận khi trời sáng.
Cô lo cho mình một bữa sáng đơn giản, bê chiếc ghế ra ngoài ban công rồi chậm rãi thưởng thức.
Các cụ già tập thể dục buổi sáng người thì lắc hông, người thì vặn
mình, vẫy tay, ai nấy đều hồng hào tràn đầy sức sống, cũng có một số
người chạy bộ quanh khu dân cư, trong đó có một đôi vợ chồng trẻ khiến
người khác phải chú ý.
Chính là vợ chồng Diêu Thiên Thiên và Thẩm Hạo ở nhà đối diện với Chung Lăng.
Chung Lăng đã không dưới một lần nhìn thấy Diêu Thiên Thiên bị Thẩm
Hạo lôi ra khỏi nhà lúc sáng sớm, gọi bằng một cái tên mĩ miều là tắm
trong nắng mai, hít thở bầu không khí trong lành. Mỗi lần nhìn thấy Thẩm Hạo dịu dàng lau mồ hôi trên trán cho Thiên Thiên, trong lòng Chung
Lăng luôn cảm thấy vô cùng ấm áp.
Đang hào hứng theo dõi thì một chiếc ô tô từ từ đi vào trong cổng khu chung cư, kiểu xe và biến số trông khá quen, Chung Lăng đột nhiên trợn
tròn mắt. Quả nhiên chỉ mấy phút sau, điện thoại của cô liền đổ chuông.
“Lăng Lăng, ba đây”
“Có chuyện gì không ba?”
Giọng ông Chung trầm ngâm: “Hôm nay là ngày giỗ của mẹ con, ba muốn cùng con ra thăm mẹ”.
Người Chung Lăng run lên.
“Ba đang ở dưới sân rồi, con chuẩn bị rồi xuống luôn nhé.”
Một nét buồn thoáng hiện trên khuôn mặt Chung Lăng, hàng mi dài của
cô rung rung, giọng trầm xuống: “Ba, hôm nay con có một việc rất quan
trọng phải làm, con không thể đi cùng ba được”.
Một lúc lâu không có động tĩnh gì, lâu đến mức Chung Lăng tưởng ông
Chung đã cúp máy. Một lát sau, giọng ông lại cất lên buồn buồn: “Lăng
Lăng, ba biết con vẫn còn trách ba, nhưng hôm nay là ngày giỗ của mẹ
con, hai cha con ta có thể cùng ra thăm mẹ được không?” Giọng ông dường
như từ nơi xa xăm vọng lạị, trầm và khàn.
Vẻ chua chát hiện lên trên đôi mắt Chung Lăng: “Ba, con không nói dối ba và cũng không muốn tranh cãi với ba, con có việc quan trọng nên
không thể vắng mặt, không tin ba có thể hỏi Hạ Dương”.
Im lặng.
Chung Lăng đành nói tiếp: “Xong việc con sẽ cố gắng đến”.
Cuối cùng ông Chung lặng lẽ thở dài: “Thôi tùy con”.
Chung Lăng nhìn thấy chiếc xe quay đầu, bánh xe ma sát với mặt đường
phát ra tiếng kêu chói tay rồi nhanh chóng lao vút đi, cô chống tay lên
trán, cảm giác vô cùng mệt mỏi.
Sau khi Chung Lăng và Hạ Dương đến công ty mang hết các tài liệu có liên quan đi, Hạ Dương lái xe chở cô đến công ty Micro.
Hai người được mời vào phòng hội nghị, chỉ có điều thời gian chờ đợi không phải là ngắn.
Chung Lăng bắt đầu sốt ruột, liên tục nhìn đồng hồ.
“Bình tĩnh đi, đừng sốt ruột.” Hạ Dương nói. “Em cũng nói rồi đấy, phải cho họ cơ hội ra oai chứ.”
Chung Lăng há miệng nhưng không nói gì.
Cuối cùng, dưới sự hộ tống của một đám người, giám đốc bộ phận mua sắm của công ty Micro mới lững thững bước vào.
Ông Triệu giới thiệu: “Đây là giám đốc bộ phận mua sắm của chúng tôi Lawrence Vương”.
“Xin chào giám đốc Vương.” Chung Lăng đưa tay ra trước, nhưng vẻ mặt
gã Lawrence lại tỏ ra rất cao ngạo, không thèm nhìn cô mà quay sang nói
với Hạ Dương: “Một mình anh đến thôi sao? Tại sao giám đốc thị trường
của các anh không đến? Coi thường công ty nhỏ của chúng tôi ư?”
Chung Lăng có phần ngại ngùng, nhưng cô phản ứng rất nhanh, lập tức đưa danh thiếp ra.
Lawrence thờ ơ liếc qua, nét mặt lập tức thay đổi rõ rệt.
Ông Triệu cũng cầm trên tay tấm danh thiếp đó, mắt nhìn Chung Lăng
với vẻ không tin, tranh thủ lúc mọi người không chú ý, liền liếc xéo Hạ
Dương một cái, anh chàng liền trều môi với vẻ rất vô tội.
Lavvrence, ông Triệu cùng mấy vị trợ lý khác ngồi ở đầu bên kia bàn
hội nghị, Chung Lăng và Hạ Dương ngồi phía đối diện vói họ, nhân lực tuy hơi mỏng nhưng Chung Lăng rất có kinh nghiệm trong những vụ như này nên không hề tỏ ra sợ hãi.
Ông Triệu khẽ hắng giọng rồi đi thẳng vào vấn đề: “Giám đốc Chung
Lăng, trưởng phòng Hạ Dương, thiết bị do quý công ty cung cấp liên tục
xảy ra sự cố, khiến lãnh đạo cua chúng tôi rất không hài lòng”.
Chung Lăng nói: “Đây đúng là trách nhiệm của bên chúng tôi, tôi rất xin lỗi vì đã để xảy ra những vấn đề này”.
“Vậy thì”, Mắt Lawrence sáng lên, “chắc là giám đốc Chung Lăng không phản đối trước yêu cầu của chúng tôi đúng không?”.
“Yêu cầu gì ạ?” Chung Lăng cười rất vững tâm. “Nếu yêu cầu đó hợp lý
và nằm trong phạm vi khả năng của chúng tôi thì chắc chắn chúng tôi sẽ
cố gắng đáp ứng.”
“Trước hết là bồi thường vì đã ảnh hưởng đến công việc của chúng tôi.” Lawrence chậm rãi nói.
“Vấn đề này thì đương nhiên rồi.” Chung Lăng vui vẻ đồng ý.
Lawrence liếc cô một cái, gõ ngón tay xuống mặt bàn: “Thứ hai, mấy hợp đồng tiếp theo không cần phải thực hiện nữa”.
Nụ cười trên môi Chung Lăng không hề thay đổi: “Micro muốn phá hợp đồng?”
“Đó cũng là do bên công ty quí vị gây ra, hậu quả phải tự chịu” Lawrence bực bội đáp.
Chung Lăng bình thản mỉm cươi: “Tạm thời chưa nói đến khoản tiền phạt nếu phá hợp đồng, vì có thể các anh không quan tâm đến khoản tiền này,
nhưng không biết giám đốc Vương đã nghĩ đến việc phá hợp đổng sẽ ảnh
hưởng lớn đến trong ngành như thế nào hay không?”
“Đó là việc của quí công ty, không liên quan gì đến Micro.” Lawrence thản nhiên đáp.
Chung Lăng nhẹ nhàng nói: “Mặc dù đúng là sự cố đã gây rắc rối cho
quí công ty, nhưng thiệt hại không phải là quá lớn, hà cớ gì giám đốc
Vương lại cứ khăng khăng bảo lưu ý kiến này”.
Ông Triệu bèn xen vào: “Giám đốc Vương, trưởng phòng Hạ Dương đã kịp
thời có mặt để sửa chữa thiết bị, giảm thiệt hại xuống mức thấp nhất”.
Lawrence bèn liếc ông Triệu một cái sắc lẹm, ông Triệu lập tức không dám ho he gì nữa.
Qua lời nói và hành động, Chung Lăng phát hiện ra vị giám đốc họ
Vương này cố tình muốn gây chuyện. Các công ty trong nước có quyền lực
rất lớn khi lựa chọn nhà cung cấp cho hoạt động mua sắm, cô nghe nói rất nhiều người dựa vào phần trăm hoa hồng để quyết định lựa chọn nhà cung
cấp nào, đây có thể đã trở thành thói quen bất thành văn, không biết có
phải vị giám đốc này cũng có suy nghĩ như thế hay không, nhưng chắc chắn cô sẽ không tạo ra tiền lệ này. Chung Lăng mỉm cười, giọng rất nhẹ
nhàng: “Thực ra việc phá hợp đồng sẽ không gây thiệt hại gì cho công ty
chúng tôi”.
Lawrence cau mày ngắt lời: “Như thế không phải rất tốt hay sao, chúng ta đã đi đến được thống nhất chung rồi”.
“Thiết bị của chúng tôi cũng chỉ có mấy quy cách, mẫu mã đó, sau khi
cắt hợp đồng với quý công ty, chúng tôi vẫn có thể cung cấp cho các công ty đang cần, không tồn tại vấn đề tồn hàng.” Chung Lăng ngừng lại một
lát, mỉm cười nói tiếp: “Nhưng theo như tôi được biết, quý công ty mới
nhận một lô đơn đặt hàng mới, trong vòng ba tháng phải giao hàng. Nếu
như không có thiết bị của công ty chúng tôi, làm sao quý công ty có thể
hoàn thành đúng thời hạn?”
“Giám đốc Chung hiểu rất rõ về công ty của chúng tôi, khiến tôi phải
thực sự nể phục.” Dường như Lawrence đã có nhiều thay đổi trong cách
đánh giá về Chung Lăng, không còn thể hiện thái độ cao ngạo nữa. Rồi ông ta lại đột ngột chuyển hướng: “Trong nước đâu chỉ có mỗi tập đoàn Hiển
Dịch, chúng tôi tin rằng chỉ cần gọi tới thì có rất nhiều nhà cung cấp
tranh nhau đến, lúc đó còn sợ không tìm được hãng nào phù hợp ư?”
Chung Lăng không hề e ngại mà nụ cười trên môi còn tươi hơn: “Nhà
cung cấp mới có thể đảm bảo chất lượng không? Sản phẩm của Hiển Dịch mặc dù không dám tự xưng là số một, nhưng cũng được coi là có tiếng tăm
trong ngành. Huống chi…”, cô hít một hơi thật sâu, giọng rất bình tĩnh:
“Chắc giám đốc Vương biết rất rõ rằng thời gian để sản xuất loại thiết
bị này là ba tháng trở lên, hiện tại thị trường cung không đủ cầu, hàng
phải đặt trước nửa năm, huống chi là những công ty không quá quen
thuộc”.
Nét mặt Lawrence không hề thay đổi: “Việc này giám đốc Chung không cần phải lo lắng”.
Chung Lăng nghĩ bụng, hay là ông ta có cách khác thật cũng nên, không thể dồn ông ta vào đường cùng. Lòng bàn tay cô rịn mồ hôi, nhưng nét
mặt vẫn bình thản nói: “Tôi chỉ muốn phân tích tình hình cụ thể để giám
đôc Vương biết thêm thôi, còn việc nên làm thế nào thì chắc chắn giám
đốc phải tự quyết định rồi”.
“Dĩ nhiên là tôi sẽ phải quyết định.” Mặc dù nét mặt vẫn khó đăm đăm, nhưng giọng đã có vẻ xuống thang hơn.
Chung Lăng tranh thủ thời cơ tấn công tiếp: “Có một điểm chắc giám
đốc Vương không biết, thiết bị cùng quy cách, thời gian bảo hành có thể
nối tiếp nhau, hay nói cách khác là, sau khi lô thiết bị cuối cùng được
chuyển đến, quý công ty được hưởng ba năm sửa chữa miễn phí”.
Đầu mày Lawrence khẽ cau lại, nét mặt trịnh trọng hơn vài phần.
Chung Lăng đưa mắt nhìn Hạ Dương, từ nãy đến giờ anh chưa hề nói câu
nào. Lúc này Hạ Dương mới lên tiếng: “Giám đốc Vương, hai tư trên hai tư gọi lúc nào đến lúc ấy, và còn cam kết sẽ có mặt trong vòng một tiếng
đồng hồ, dịch vụ chăm sóc khách hàng như thế này không phải nhà cung cấp nào cũng có thể làm được”.
Chung Lăng giơ tay ra hiệu tỏ ý khen ngợi dưới gầm bàn. Hạ Dương kết hợp rất ăn ý, thực sự nằm ngoài dự đoán của cô.
Ông Triệu cố tình không nhìn vẻ mặt của Lawrence, kịp thời nói: “Mấy
lần trưởng phòng Hạ Dương đến sửa đều là do tôi gọi lúc nửa đêm, về điểm này đúng là các công ty khác không làm được”.
Lawrence suy nghĩ hồi lâu rồi nói: “Lát nữa tôi còn có một cuộc họp
quan trọng, hôm nay tạm thời bàn đến đây đã, tôi suy nghĩ thêm rồi sẽ
trả lời quý công ty sau?”
Giọng Chung Lăng rất chậm rãi: “Dạ được, vậy chúng tôi xin cáo từ trước”.
Lawrence gật đầu coi như thay lời đáp.
Trên đường về, thỉnh thoảng Hạ Dương lại quay sang liếc Chung Lăng cười.
Chung Lăng thấy sởn hết gai ốc trước nụ cười của anh chàng, liền hỏi: “Gì vậy?”
“Vừa nãy điệu bộ của cô rất giống chuyên gia đàm phán.” Hạ Dương cười cười.
Chung Lăng cũng cười: “Vậy hả”. Vì cuộc đàm phán này mà cô đã phải chuẩn bị rất nhiều.
Hạ Dương nhìn cô chăm chú hồi lâu, nụ cười vẫn đọng trên môi.
Chung Lăng bắt đầu tỏ ra luống cuống: “Đến chỗ rẽ thì dừng xe, về
công ty anh báo với sếp Hướng là tôi xin nghỉ, cứ nói là tôi có một số
chuyện riêng cần phải giải quyết, hôm nay không đến công ty nữa”.
Hạ Dương uể oải cười: “Đi đâu vậy? Để tôi đưa đi”.
“Không cần.” Chung Lăng quả quyết.
Hạ Dương biết không đấu nổi với cô, đành phải cho cô xuống ở ngã tư.
Chung Lăng bắt một chiếc taxi rồi chạy thẳng đến phần mộ của mẹ cô.
Không biết trời mưa lất phất từ lúc nào. Mưa bụi bay bay, thỉnh
thoảng có cơn gió xuất hiện, thổi bay vẻ tiêu điều của ngày đông, ý xuân tràn ngập đất trời, nhưng không cuốn đi được nỗi cô đơn và lẻ loi len
lỏi trong lòng Chung Lăng.
Lúc này đây, cô đang một mình đi đi lại lại trước cổng nghĩa trang
Phúc Thọ Viên của Thượng Hải, ngần ngừ hồi lâu, hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi đi vào bên trong.
Cô đặt một bó hoa tươi trang nhã xuống, thì thầm điều gì đó, ngón tay vuốt nhẹ tấm bia đá cẩm thạch màu đen, lau đi lau lại rất tỉ mỉ.
Nước mắt lăn dài trên má, đã nhiều năm trôi qua, cô lại một lần nữa
có mặt ở chôn này, nhưng cô vẫn không thể làm chủ được cảm xúc của mình.
Tiếng bước chân lạo xạo dừng lại bên cạnh Chung Lăng, cô chưa kịp
ngẩng đẩu lên thì một tờ giấy ăn thoang thoảng mùi hoa oải hương đưa ra
trước mặt cô, ngước đôi mắt nhạt nhòa lên, bên tai là giọng nói trầm âm: “Cô chủ”.
Chung Lăng vội quệt nước mắt, cố gắng rặn ra một nụ cười: “Sao anh vẫn chưa về?”
“Chủ tịch bảo tôi đến đón cô.” Lưu Duy Minh châm một điếu thuốc, ngọn lửa màu xanh nhạt bốc lên, khiến trong giây lát cô có cảm giác như lại
được quay trở về với những năm tháng vô lo vô nghĩ đó.
Chung Lăng lặng lẽ nhìn khói thuốc tỏa ra xung quanh, ánh mắt mơ màng.
Lưu Duy Minh cúi người vái một vái trước bia mộ rồi quay lại nói: “Mưa mỗi lúc một to, để tôi đưa cô về”.
Chung Lăng lắc đầu: “Tôi vẫn muốn ở đây một lát nữa, anh về trước đi”.
Sắc mặt Lưu Duy Minh sầm xuống, sau đó lại nhanh chóng trở lại bình
thường. Anh đưa chiếc ô đang cầm trên tay cho Chung Lăng: “Cô cầm lấy
đi”, đầu không ngoảnh lại biến mất trong màn mưa.
Chung Lăng sững sờ nhìn theo bóng Lưu Duy Minh, anh vẫn dịu dàng, chu đáo như trong ký ức.
Nụ cười của mẹ trên tấm bia vẫn như ngày nào, dường như mọi nỗi phiền muộn, rắc rối nơi trần thế đều không liên quan đến bà.
Chung Lăng thở dài một tiếng, nưóc mắt lại một lần nữa ướt nhòe.
Cùng lúc đó, Lưu Duy Minh lái chiếc xe màu đen chạy quanh cổng Phúc
Thọ Viên hết vòng này đến vòng khác, sự trở về của Chung Lăng khiến trái tim vốn đang bình yên của anh lại bắt đầu gợn sóng, những ký ức xưa như thủy triều trào dâng trong lòng.
Hóa ra, anh chưa thể quên được cô.
Đối phó một cách nhẹ nhàng chỉ là bề ngoài giả tạo được giấu rất kỹ,
chỉ vì tự ti mà từ trước đến nay anh chưa bao giờ dám giành cô lại cho
mình.
Trong gương chiếu hậu, trời mưa như trút nước, một hình bóng mỏng
manh quen thuộc từ xa tiến lại gần, Lưu Duy Minh rít một hơi thuốc sâu
rồi ném đầu mẩu đi, đánh lái từ từ lùi lại.
Anh kéo cửa xuống nói: “Cô lên xe đi”. Tựa như một lời mời rất tùy ý, nhưng trái tim lại đập thình thịch.
“Không cần đâu, tôi gọi taxi, tiện mà.” Chung Lăng liền từ chôì.
Lưu Duy Minh không mời thêm nữa, nhưng anh vẫn cho xe chạy bên cạnh
Chung Lăng, cô đi nhanh thì anh lái nhanh, đi chậm thì anh lái chậm, mãi cho đến khi Chung Lăng không thể chịu được nữa, làm mặt lạnh lườm Lưu
Duy Minh một cái, anh mới lên tiếng: “Đoạn đường này rất dài, trời mưa
nên rất khó bắt xe, tội gì cô phải làm khó với chính mình?”
Anh mở cửa xe, Chung Lăng cắn môi, nhìn vẻ thảm hại ướt từ đầu đến chân của mình, nghĩ một lát rồi chui vào xe.
Trong xe mịt mù hơi nước, Chung Lăng bất giác hắt xì hơi, Lưu Duy Minh vội đưa cho cô một cái khăn mặt sạch: “Cô lau ngay đi”.
Chung Lăng lặng lẽ đón lấy, hai người lại chìm trong im lặng, bầu không khí trong xe vô cùng ngột ngạt.
Ánh mắt Lưu Duy Minh lúc tối lúc sáng, anh đột nhiên hỏi: “Có phải cô vẫn còn trách tôi không?”
Nét mặt Chung Lăng sững lại trong giây lát, nụ cười trên môi vô cùng khó đoán: “Hả? Anh từng làm chuyện gì có lỗi với tôi à?”
Lưu Duy Minh như bị nghẹn lại, hồi lâu không thốt được lời nào.
Ánh mắt sâu thẳm của Chung Lăng sầm xuống, bao nhiêu năm đã trôi qua, cho dù trong lòng vương vấn đến đâu cũng đã gác lại rồi, chỉ có điều
năm xưa bị từ chối thẳng thừng như vậy, ít nhiều cảm thấy mất mặt mà
thôi.
Lưu Duy Minh đưa mắt nhìn xuống hỏi: “Cô về nhà, về công ty hay đến thăm chủ tịch?”
“Về nhà.” Cả đêm hôm qua Chung Lăng ngủ không ngon, giờ đã giải quyết được vấn đề của Micro, cô có thể ngủ một giấc yên lành.
“Vâng.” Lưu Duy Minh nhẹ nhàng gật đầu, giống như việc giữa họ chưa bao giờ xảy ra tranh cãi hay mâu thuẫn.
Chung Lăng bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, tiếng chuông đổ hết
hồi này đến hồi khác, không hề biết mệt, dường như không được nhấc máy,
điện thoại cứ đổ chuông quyết không chịu thôi.
“A lô.” Giọng cô lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Đối phương dừng lại một lát rồi hỏi dò: “Ngủ sớm thế? Người không khỏe à?”
“Đêm qua ngủ không ngon.” Chung Lăng dụi mắt hỏi:
“Có chuyện gì vậy?”
“Không có việc gì thì không thể tìm em sao?” Tống Minh Chí bật cười thành tiếng. “Anh muốn mời em đi ăn thôi mà.”
“Lần sau nhé, em ngại đi lắm.” Chung Lăng đang yên vị trong bộ quần
áo ngủ, được nằm cuộn tròn trong chăn mềm là điều tuyệt vời biết bao,
thực sự không muốn trở dậy.
“Nếu em không ngại thì anh có thể mang đến nhà.” Tống Minh Chí vui vẻ nói.
Lúc đầu Chung Lăng không hiểu, liền ngẩn người hỏi:
“Gì cơ?”
Tống Minh Chí cười vui vẻ: “Em thích ăn gì để anh mua rồi mang đến nhà em”.
Chung Lăng vội ngồi ngay ngắn dậy: “Em nấu tạm ít mì ăn là được, không phải phiền thế đâu”.
“Nếu anh không thấy phiền thì sao?”
Chung Lăng không biết phải đáp lại thế nào, anh chàng đã nói đến nước đó rồi, cô cũng ngại từ chối lần nữa.
“Nửa tiếng đồng hồ nữa anh sẽ có mặt.” Đã đạt được mục đích, Tống Minh Chí cười tủm tỉm nói.
Tống Minh Chí đến nhà hàng gọi mấy món đặc sản rồi bảo họ đóng hộp,
vừa lái xe vừa vui vẻ hát nhẩm theo mấy giai điệu trong CD đang nghe.
Mặc dù nhan sắc của Chung Lăng không đến mức nghiêng nước nghiêng
thành, nhưng khí chất hơn người, ánh mắt cô toát lên vẻ kiên cường không chịu thua kém các đấng mày râu, không giống với tất cả những cô gái mà
trước đây anh đã từng tiếp xúc, hơn nữa Chung Lăng luôn tỏ thái độ xa
cách với anh, khiến anh thấy rất khó quên.
Chung Lăng đã đồng ý cho anh đến nhà chơi, thế có nghĩa là không phải cô không có thiện cảm với anh.
Nghĩ đến đây, ý cười lại hiện lên trong mắt anh, tâm trạng vô cùng phấn chấn.
Chung Lăng vội vàng dọn dẹp qua loa phòng ốc, không hẳn là cô coi
trọng Tống Minh Chí, mà là thói quen tốt đã được rèn sau nhiều năm sống ở Anh, người Anh rất chú trọng lễ nghĩa.
Nghe thấy tiếng chuông cửa, cô chỉnh đốn lại quần áo và đầu tóc rồi mới đi ra mở cửa.
“Haiz, chị có nhà thật là may quá, em lại quên mang chìa khóa.” Diêu
Thiên Thiên hậm hực đi vào phòng rồi ngồi phịch xuống ghế sofa.
Chung Lăng mỉm cười tỏ vẻ thông cảm.
“Em không làm phiền chị chứ ạ?” Diêu Thiên Thiên ngó sang trái rồi lại ngó sang phải.
“Không đâu, em có thể yên tâm đợi đến khi Thẩm Hạo sang đón về.” Chung Lăng mím môi trêu chọc.
“Hi hi.” Diêu Thiên Thiên cười rất vô tư.
“Uống gì nhé?” Chung Lăng mở tủ lạnh rồi ngoái lại hỏi.
“Coca.” Diêu Thiên Thiên tính vẫn còn rất trẻ con.
“Ờ, không có Coca.”
“Thế Sprite vậy.”
“Cũng không có.”
Diêu Thiên Thiên bật cười: “Thế chị có cái gì?”
Chung Lăng gãi đầu: “Thực ra chỉ có nước lọc đóng chai của nhiều hãng khác nhau thôi”.
“Cũng được.”
Chung Lăng rót đầy một cốc cho Diêu Thiên Thiên, khiến cô bé thích thú vỗ tay liên hồi.
“Lát nữa đợi Thẩm Hạo về, bắt anh ấy phải mời chị đi ăn, suốt ngày
làm phiền chị như thế này, em thấy ngại quá.” Diêu Thiên Thiên cười khúc khích nói.
“Em mà khách khí như vậy thì sau này nếu có muốn nhờ Thẩm Hạo thay hộ cái bóng đèn, đường ống nước gì đó thì sao chị dám mở miệng.” Chung
Lăng vui vẻ đáp, môi mím chặt.
Diêu Thiên Thiên tinh nghịch làm mặt hề với Chung Lăng: “Chị cứ thoải mái sai, anh ấy mà dám chống đối, em sẽ xử lý giúp chị”.
Đây chính là điểm đáng yêu của Diêu Thiên Thiên, chân thành, thoải
mái, dễ dàng chiếm được thiện cảm của người khác. Tiếp xúc với cô ấy
thấy rất dễ chịu, ai cũng cảm thấy dễ gần.
Khi chuông cửa lại một lần nữa đổ, Chung Lăng và Diêu Thiên Thiên đang nói chuyện với nhau rất vui vẻ.
Tống Minh Chí chỉ sững lại trong tích tắc rất ngắn rổi lịch sự gật
đầu với Diêu Thiên Thiên: “Chào em”. Sau đó lại hạ thấp giọng hỏi: “Em
có khách à?”.
“Vâng.” Chung Lăng không giải thích gì thêm.
“Thế… anh không làm phiền em nữa nhé, hôm nào anh sẽ đến sau.” Tông
Minh Chí biết ý liền đặt ngay chiếc túi nilon đang cầm trên tay xuống
dịu dàng nói: “Em tranh thủ ăn đi cho nóng”.
Chung Lăng mỉm cười tỏ ý biết lỗi: “Vâng”.
Tiễn Tống Minh Chí về rồi, không hiểu sao Chung Lăng lại thở phào. Cô luôn nghĩ rằng giữa cô và anh chưa đi đến bước đó, tự nhiên cho anh vào nhà, cảm thấy có cái gì đó không ổn lắm.
Quay vào thì thấy Diêu Thiên Thiên nháy mắt hỏi: “Bạn trai chị hả?”
“Bạn bình thường thôi.” Giọng Chung Lăng rất bình thản, rồi cô vào
bếp lấy đĩa và đũa ra. “Em có số được ăn ngon nhé, ngồi ăn luôn cùng chị đi.”
Diêu Thiên Thiên không hề khách khí mà gắp ngay miếng thịt vịt da
giòn lên ăn, cười tươi để lộ hàm răng trắng muốt: “Nếu có chai bia nữa
thì càng tuyệt”.
Chung Lăng bật cười, nheo mắt xoa xoa mái tóc ngắn tinh nghịch của cô bé.
Diêu Thiên Thiên là người rất dễ hài lòng với những gì mình có, niềm
vui đơn giản của cô bé cũng đã nhanh chóng lây sang Chung Lăng.