Mùa Hạ Nồng Nhiệt

Chương 19: Chương 19: Hàn Liệt: Em nói em ngây thơ không




Editor: Roseann

Cửa hàng thú cưng đưa cho Sơ Hạ một quyển sổ nhỏ hướng dẫn chăm sóc mèo Anh lông ngắn, trong tiệm cũng có bán ổ mèo, nhưng Sơ Hạ không thích lắm.

Buổi chiều Sơ Hạ đi dạo trên cửa hàng online, chọn ổ mèo, thức ăn mèo và các loại đồ chơi cho mèo, dự kiến 3 ngày sau, tất cả hàng sẽ được giao đến.

Sơ Hạ tự làm cơm tối.

Cô rất muốn gọi giao thức ăn bên ngoài, nhưng đồ ăn ngoài phải đến cửa tiểu khu nhận hàng, mấy ngày trước ban quản lý tòa nhà cuối cùng cũng trưng cầu bỏ phiếu có nên cho phép giao hàng nhanh, đồ ở bên ngoài vào trong tiểu khu không, Sơ Hạ quả quyết chọn đồng ý.

Cơm nước xong, Sơ Hạ muốn nghỉ ngơi một chút, phần mềm chăm sóc khách hàng đột nhiên phát ra thông báo nhắc nhở.

Nhân viên công ty còn ít, với lại liên quan đến báo giá phiên dịch, cần phải linh hoạt điều chỉnh tiêu chuẩn báo giá dựa vào độ khó, cho nên Sơ Hạ vừa là bà chủ công ty, cũng là nhân viên chăm sóc khách hàng.

Sơ Hạ mở phần mềm chăm sóc khách hàng ra.

Khách hàng mới: Tối nay tôi có bản dịch cần gấp, có nhận không?

Phiên dịch Nhã Nhạc: Xin hỏi ngài cần phiên dịch nội dung gì?

Khách hàng mởi gửi một tấm ảnh qua.

Sơ Hạ phóng to hình ảnh, là thực đơn trà sữa viết tay, phía trên cùng của thực đơn còn viết tên cửa hàng: Trà sữa mùa hè.

Sơ Hạ: …

Phiên dịch Nhã Nhạc: Anh là?

Khách hàng mới:…Công ty các em không có chăm sóc khách hàng sao? Còn cần ông chủ kiêm chức?

Câu này đã tương đương với thừa nhận anh là Hàn Liệt rồi, hơn nữa Hàn Liệt cũng đoán được nhân viên chăm sóc khách hàng là cô.

Sơ Hạ vừa liếc nhìn thực đơn của Hàn Liệt.

Phiên dịch Nhã Nhạc: Thực đơn kiểu này có rất nhiều trên mang, anh tùy tiện tìm một chút cũng có thể tìm được từ tiếng Anh tương ứng.

Khách hàng mới: Anh không muốn tùy tiện, anh cũng không thiếu tiền, em trực tiếp báo giá đi.

Phiên dịch Nhã Nhạc: Phiên dịch được tính dựa vào nghìn chữ, chưa đủ một nghìn chữ cũng được tính theo giá của một nghìn.

Khách hàng mới: Rốt cuộc là bao nhiêu?

Phiên dịch Nhã Nhạc: Bốn trăm

Khách hàng mới: Đắt như vậy sao?

Phiên dịch Nhã Nhạc: Bình thường độ khó như này là một nghìn chữ hai trăm, làm thêm giờ cần gấp giá gấp đôi.

Khách hàng mới: Được rồi, em kéo anh ra khỏi danh sách đen, anh chuyển cho em.

Sơ còn do dự có nên nghe theo như vậy không, khách hàng mới: Em nói em có ngây thơ không, anh biết weibo của em, công ty, địa chỉ nhà, nếu như anh thật sự muốn làm phiền em, em kéo đen anh, anh đành chịu sao? Đọc sách ngốc rồi sao?

Sơ Hạ cắn môi một cái.

Khách hàng mới: Đợi một chút, phần mềm trò chuyện này của em tại sao lại không có chức năng thu hồi?

Phiên dịch Nhã Nhạc: Anh tìm công ty khác dịch đi, tôi không nhận.

Khách hàng mới: Đừng mà, anh sai rồi còn không được sao?

Sơ Hạ không nhắn lại.

Khách hàng mới: Anh thật sự sai rồi.

Khách hàng mới: Tối nay cần dùng gấp, giúp anh một chút được không?

Phiên dịch Nhã Nhạc: Nửa giờ sau gửi anh.

Tắt phần mềm, Sơ Hạ đi thư phòng.

Sơ Hạ thích uống trà sữa, bình thường hay chú ý đến phiên dịch trà sữa trong thực đơn, thực đơn này của Hàn Liệt, cô hầu như không cần tra tài liệu, mười lăm phút liền làm xong. Mở trang web của phần mềm chăm sóc khách hàng, Sơ Hạ đem bản copy thực đơn Trunng-Anh đối chiếu lại rồi gửi qua.

Khách hàng mới: Nhanh vậy sao? Em còn chưa kéo wechat anh ra, không có cách nào chuyển tiền.

Nhã Nhạc phiên dịch: Không cần.

Khách hàng mới: Anh không thích mắc nợ ân tình.

Phiên dịch Nhã Nhạc: Được.

Sơ Hạ đem Hàn Liệt từ danh sách đen kéo ra ngoài.

Hàn Liệt trước hết gửi mấy dấu hỏi, lúc này gửi thành công, anh chuyển 400 tệ cho Sơ Hạ như dự kiến.

Sơ Hạ nhận lấy.

Nhận xong cô lại kéo đen Hàn Liệt.

Lần này không nhất thiết phải kéo đen, mà là sợ anh “miệng tiện” (*)

Vì vậy lúc Hàn Liệt muốn ” quan tâm một chút” tiến triển xem mắt của bạn gái cũ, phát hiện mình lại bị kéo đen.

(*): 嘴欠: theo phương ngữ Bắc Kinh từ này chỉ lời nói của một người khiến người khác không thích nghe nói cách khác thì người này nói không có ý.

Thứ hai, Sơ Hạ đúng giờ đến công ty.

Nhã Nhạc đã hoạt động ba tuần, công ty nhỏ cơ bản đã bước vào nề nếp, ngoại trừ khách hàng cũ trước đây của Sơ Hạ, đơn đặt hàng mới có thể duy trì công ty năm người phiên dịch tính cả cô ở trong đó ở trạng thái đầy đủ, có lúc thậm chí còn phải làm thêm giờ. Đối với công ty vừa thành lập không lâu mà nói mà nói, lần khởi nghiệp này của Sơ Hạ xem như thuận lợi.

Buổi trưa có thời gian nghỉ ngơi nửa giờ.

La Ngọc tới gõ cửa, nụ cười rực rỡ hỏi Sơ Hạ: “Bà chủ, tôi đi dạo Kim Thái một chút, có cần tôi mang đồ ăn về cho cô không?”

Buổi trưa Sơ Hạ chủ yếu đều ở nhà ăn ăn, suy nghĩ một chút, nhờ La Ngọc mua cho cô một cố trà sữa.

La Ngọc: “Bên kia có ba bốn tiệm trà sữa, mua ở tiệm nào?”

Sơ Hạ nói một tiệm nổi tiếng nhất.

La Ngọc ra dấu “ok”.

Chờ Sơ Hạ từ phòng ăn trở lại, lại qua nửa giờ, La Ngọc mới tới.

Cậu đưa cho Sơ Hạ một cốc, trong tay mình cũng cầm một cốc.

Sơ Hạ: “Cám ơn, lát nữa tôi sẽ phát bao lì xì cho cậu.”

La Ngọc uống một ngụm trà sữa, ngồi ở trên ghế sa lon bên cạnh cùng cô tán gẫu: “Em nói chị này, dưới lầu chúng ta ban đầu có một tiệm ma lạt nóng, lúc trước đóng cửa thay đổi người sửa chữa lại, hôm nay khai trương, lại là một tiệm trà sữa, mới vừa làm hoạtđộng khai trương, mua trà sữa tặng hoa hồng, ly trà sữa này được mua ở tiệm đó, mùi vị ngon thật.

Tiệm trà sữa mới mở?

Sơ Hạ không khỏi nhìn trong tay La Ngọc.

La Ngọc chuyển cốc trà sữa, lộ ra nhãn hiệu.

Là một cô gái mặc váy đỏ cười cong mắt đang uống trà sữa.

Thật sự là Hàn Liệt.

Sau khi La Ngọc ra ngoài, Sơ Hạ còn không có lấy lại tinh thần.

Lúc này mới bao lâu, Hàn Liệt đã có thể thuê xong cửa hàng, giải quyết xong giấy phép kinh doanh bắt đầu buôn bán?

Cách Hàn Liệt nói với cô anh muốn mở cửa hàng trà sữa mới qua nửa tháng thôi mà? Không đề cập vấn đề khác, từ tiệm malat nóng sửa sang lại thành tiệm trà sữa, nửa tháng có thể sửa xong sao?

Sau khi tan việc, Sơ Hạ đi ra cao ốc Hồ Tân, không nhịn được quan sát xung quanh các cửa hàng bên kia đường một vòng.

“Trà sữa Mùa Hạ” mới mở ở phía chếch đối diện cao ốc Hồ Tân, trang hoàng rất đẹp, bên ngoài tiệm đặt hai hàng vòng hoa, hai cô gái trẻ tuổi gái cười cười nói nói đi ra, trong tay đều có một ly trà sữa, còn có một bó hoa hồng tươi đẹp.

Khu vực này rất gần với hồ du lịch Du Thành rất gần, nhân viên văn phòng và du khách là lượng khách chủ yếu của cửa hàng lớn nhỏ, tiệm trà sữa mở ở đây, chỉ cần hương vị không quá tệ, kiếm tiền rất dễ dàng, nhưng khu vực này, tiền thuê của cửa hàng ngay mặt tiền đường cái cũng đắt kinh người, Hàn Liệt muốn thay thế vị trí của chủ tiệm ma lạt nóng ban đầu, dùng hết bao nhiêu tiền?

Còn nữa, tại sao Hàn Liệt phải chọn ở vị trí này?

Bỗng nhiên, trong tiệm trà sữa có người vẫy tay với cô.

Sơ Hạ xoay người rời đi.

Hàn Liệt nhìn bóng lưng của cô rời đi, hỏi tiểu Ngô quản lý cửa hàng trà sữa bên canh: “Nhớ không?”

Quản lý tiểu Ngô còn rất trẻ, dáng dấp cũng rất tuấn tú, là mặt tiền của cửa hàng Hàn Liệt cố ý chọn lựa để bồi dưỡng.

Dáng dấp Sơ Hạ đẹp như thế, quản lý tiểu Nhô nhớ, để đảm bảo sau này mình sẽ không nhận lầm người, quản lý tiểu Ngô chụp ảnh lại, chụp xong, anh còn khoe khoang với Hàn Liệt.

Hàn Liệt trừng cậu: “Ai bảo cậu chụp lén chứ? Xóa đi.”

Quản lý tiểu Ngô vội vàng xóa, xóa xong cười hì hì hỏi: “Ông chủ, anh đây là muốn theo đuổi Hứa tiểu thư sao?”

Hàn Liệt: “Nói nhảm.”

Quản lý tiểu Ngô nhìn ông chủ đẹp trai của mình, không hiểu lắm:” Nếu muốn theo đuổi, anh tới đón Hứa tiểu thư tan việc mỗi ngày, tại sao còn phải để em chú ý xem có người tới đón cô ấy hay không?”

Hàn Liệt sẽ nói cho nhân viên rằng cô gái anh muốn theo đuổi bây giờ đang đi xem mắt cùng người khác sao? Anh sẽ nói cho cậu là anh phải đợi cô, biết được cô cùng vị tiến sĩ kia không thích hợp, sau khi chia tay vị tiến sĩ mới có thể ra tay sao? Anh sẽ nói là anh còn có một tập đoàn quán rượu muốn quản lý không rảnh mỗi ngày tới tiệm trà sữa theo dõi sao?

Dĩ nhiên sẽ không.



Hàn Liệt đi công tác, chiều thứ ba đi, tối thứ sáu trở lại.

Chạng vạng tối mỗi ngày Quản lý tiểu Ngô, sau khi Sơ Hạ tan việc đều báo cáo với anh, ba ngày liên tục Hứa tiểu thư đều đi về một mình.

Thứ sáu, trước khi Hàn Liệt lên máy bay, quản lý tiểu Ngô kích động báo cáo: Ông chủ, có biến! Hôm nay có người đến đón Hứa tiểu thư, đi BMW!

Sắc mặt Hàn Liệt trầm xuống, thứ sáu tuần trước vị tiến sĩ kia đưa Sơ Hạ trở về cẩm tú hoa thành, lái là một chiếc BMW màu đen.

Không cần hỏi, hai người vẫn còn đang xem mắt.

Quản lý tiểu Ngô lại gửi một tin nhắn mới.

Hàn Liệt không muốn xem, qua một hai phút, điện thoại di động lần nữa rung lên.

Hàn Liệt mở wechat ra.

Quản lý tiểu Ngô gửi một tấm ảnh tới, ảnh lúc Sơ Hạ đang mở cửa xe, Hàn Liệt còn chưa quan sát người đàn ông ngồi ở ghế lái, thấy được tiểu Ngô viết chữ phía dưới: Ông chủ, Hứa tiểu thư khẩu vị nặng quá đi, chúng ta không thể đổi một người đẹp khác để theo đuổi sao? Ông chủ, điều kiện của anh tốt như thế, cần gì phải tìm kiểu này.

Hàn Liệt cau mày, người này đang thả sh*t gì thế?

Anh phóng to ảnh chiếc BMW lên, nhận ra người lái xe là ba Sơ Hạ.

Lúc Hàn Liệt và Sơ Hạ quen nhau chưa thấy qua ba Sơ Hạ, bốn năm sau anh lái xe ngang qua Cẩm tú Hoa Thành còn chưa xây xong, trong lúc vô tình liếc thấy Liêu Hồng kéo một người đàn ông đi ra từ trong Cẩm tú hoa thành.

Khí thế của Liêu Hồng rất mạnh mẽ, chừng năm mươi tuổi vẫn có thu hút đàn ông ngang qua như cũ, năm đó, bà chỉ cách một con đường nhìn anh mấy lần liền hại anh không có bạn gái, Hàn Liệt đối với Liêu Hồng cũng coi là vừa thấy khó quên.

Ma xui quỷ khiến, Hàn Liệt lặng lẽ lái xe đi theo sau Liêu Hồng và người đàn ông đó.

Khí chất của Hứa Thụy An khiến Hàn Liệt tưởng đến Sơ Hạ, sau đó hai vợ chồng quả nhiên lái xe trở về Xuân Giang Uyển anh hết sức quen thuộc.

Ngày đó Hàn Liệt dừng lại rất lâu ở khu cạnh Xuân Giang Uyển.

Anh biết Sơ Hạ đi học ở thành phố B vẫn chưa về, cũng biết Sơ Hạ sắp tốt nghiệp đại học, cho nên vợ chồng Liêu Hồng là thay Sơ Hạ tìm nhà?

Hàn Liệt sử dụng một vài nhân mạch, tra được vợ chồng Liêu Hồng đã nộp tiền đặt cọc, Hàn Liệt lập tức mua một căn biệt thự ở Cẩm Tú hoa thành.

Chẳng qua là Hàn Liệt không nghĩ tới, Sơ Hạ tiếp tục ở thành phố B học nghiên cứu sinh hai năm, còn ở bên kia làm việc.

Hàn Liệt rất vui mừng vì tám năm này anh luôn luôn trong trạng thái bận rộn, nếu không anh có thể sớm không nhịn được đi thành phố B tìm cô.

Bây giờ chuyện sự nghiệp của anh cơ bản ổn định, Sơ Hạ cũng trở lại, vừa lúc.

Sau khi nói cho tiểu Ngô, tài xế là ba của Sơ Hạ, tâm tình Hàn Liệt vui sướng lên máy bay.

Buổi tối thứ sáu, cơ hội vô cùng thích hợp để hẹn hò, phóng túng, vị tiến sĩ kia lại không đi đón Sơ Hạ, vậy cũng chỉ có ba khả năng. Một là nam tiến sĩ ngốc nghếch quá không biết hẹn Sơ Hạ đi ra ngoài, hai là nam tiến sĩ muốn hẹn nhưng bị Sơ Hạ cự tuyệt, thà đi cùng ba cũng không muốn đi cùng với anh ta, cuối cùng một khả năng là, Sơ Hạ đã đá vị tiến sĩ kia.



Buổi tối Sơ Hạ ăn một bữa cơm cùng với ba mẹ.

Thứ bảy ba phải đi tỉnh khác mở hội thảo nghiên cứu, mẹ cũng phải đi công tác, sáng sớm một nhà ba người chạy đông chạy tây.

Sơ Hạ xách túi đựng mèo đi cửa hàng thú cưng đón C nhỏ.

Một tuần không thấy, C nhỏ màu trà sữa dường như lớn hơn một chút, cái đầu tròn tròn, đôi mắt tròn tròn, Sơ Hạ không nhịn được trước tiên ôm cọ một cái, tràn đầy cảm giác thành tự đem C nhỏ bỏ vào túi mèo, sau đó nói lời tạm biệt với em gái nhân viên, vội vã đón xe về nhà. Cô đã dựng chỗ vui chơi cho C nhỏ siêu đẹp và thoải mải ở trong nhà, không biết C nhỏ có thích hay không.

Đến cẩm tú hoa thành, Sơ Hạ trực tiếp đi bên đường.

Cuối tuần là lượng khách cao điểm của ngành ăn uống, Hàn Liệt khẳng định không ở nhà.

Nhưng mà Sơ Hạ còn chưa đi đến trước biệt thự của Hàn Liệt, đã nhìn thấy anh mở cửa, mặc áo ngắn tay cùng quần đùi dắt trà sữa ra ngoài.

Sơ Hạ mím môi.

Trà sữa thấy cô, lập tức dắt Hàn Liệt chạy qua bên này.

Hàn Liệt thử kéo hai cái, trà sữa vẫn kiên trì, anh mới thuận theo tâm tư của chó đi tới.

Trà sữa trực tiếp chắn ngay trước mặt Sơ Hạ.

Sơ Hạ có thể không để ý tới người, nhưng cô không cự tuyệt trà sữa, một tay nhấc túi mèo, một tay xoa xoa đầu lớn của trà sữa.

C nhỏ từ khe hở của túi nhìn ra phía ngoài.

Trà sữa đi về phía nó.

C nhỏ đưa móng vuốt ra đe doạ, một chú mèo nho nhỏ, nếu như không phải là lông rối bù mềm mại, có lẽ cũng không lớn bằng đầu trà sữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.