Editor: Roseann
Tháng chín, Hàn Liệt muốn đi New York một chuyến, khảo sát thị trường rượu nước ngoài.
Hàn Liệt giao cho Phương Dược một nhiệm vụ, để Phương Dược tìm cho anh một phiên dịch viên đáng tin cậy đi theo.
Phương Dược lập tức nghĩ tới Sơ Hạ học chung trường hồi trung học, liên hệ ngay qua wechat.
Phương Dược: Hoa khôi ơi! Lão đại công ty của tôi sắp đi công tác ở New York cần một người phiên dịch đi theo, thời gian bảy ngày, cậu xem cậu có rảnh không? Nếu như cậu đồng ý, tôi sẽ tranh thủ cho cậu đãi ngộ cao nhất!
Sơ Hạ đã biết Phương Dược đi làm ở công ty của Hàn Liệt, vậy vị lão đại này, hẳn là chỉ Hàn Liệt à?
Sơ Hạ xác nhận một chút.
Phương Dược: Cậu quên rồi à, chính là người mà tôi đi đón hôm ở sân bay đó, tôi nói với cậu, cậu đừng thấy khí thế của lão đại bọn tôi vừa mạnh mẽ lại lạnh lùng, thật ra thì anh ấy rất coi trọng năng lực làm việc, chỉ cần cậu làm tốt, anh rất dễ nói chuyện, hơn nữa lão đại của bọn tôi là người rất đứng đắn, cho tới bây giờ không có chuyện quan hệ lăng nhăng với nhân viên nữ, cậu cứ yên tâm, đúng rồi, lần này xuất ngoại tôi cũng đi cùng, cậu đi theo tôi, bảo đảm sẽ không xảy ra bất cứ vấn đề gì.
Sơ Hạ: Công ty các cậu lớn như thế, không có phiên dịch viên chuyên nghiệp sao?
Phương Dược: Có thì có, nhưng lão đại bảo tôi tìm, có lẽ là chê trình độ của bọn họ không đủ, bàn về học vấn và kinh nghiệm làm việc, không cách nào so sánh với cậu.
Sơ Hạ biết, Hàn Liệt nhất định đoán được Phương Dược sẽ tìm cô, cho nên cố ý không cần phiên dịch viên của công ty..
Nếu như Hàn Liệt đi nước ngoài du lịch, Sơ Hạ sẽ không có hứng thú đi chơi với anh, nhưng Hàn Liệt đi khảo sát thị trường nước ngoài, Sơ Hạ vẫn luôn tò mò trạng thái lúc Hàn Liệt làm việc trông như thế nào, cũng tò mò về một số chi tiết về phương diện kinh doanh quán rượu, cho nên cô đồng ý với Phương Dược, nhận công việc này.
Phương Dược trò chuyện với Sơ Hạ về vấn đề lương bổng.
Sơ Hạ báo giá dựa theo giá thị trường.
Chuyện này Phương Dược có thể tự làm chủ, sau khi quyết định xong, Phương Dược gõ cữa phòng làm việc của lão đại, vào báo cáo.
“Lão đại, phiên dịch viên đã tìm xong rồi, chính là vị hoa khôi, bạn học cũ của em,” Phương Dược đứng trước bàn làm việc của Hàn Liệt, khoe khoang thành tích của Sơ Hạ.
Hàn Liệt nháy nháy mắt, hỏi cậu: “Hoa khôi trường học ra nước ngoài rồi sao? Có phải cậu có ý định với cô ấy không, định lấy việc công làm việc tư theo đuổi cô ấy?”
Phương Dược lúng túng cười: “Không thể nào, hoa khôi sao để ý đến em chưa, chẳng qua em chỉ đơn thuần chiếu cố bạn học cũ, hơn nữa cậu ấy còn tốt nghiệp nghiên cứu sinh đại học ngoại ngữ Bắc Kinh, trình độ hoàn toàn đạt yêu cầu.”
Hàn Liệt gõ gõ mặt bàn, tựa hồ đang do dự.
Phương Dược muốn khóc: “Lão đại, anh không thể như vậy được, em đã bàn bạc giá cả xong xuôi với cô ấy rồi, anh nói để em tìm người, anh không thể nghi ngờ ánh mắt em chọn được.”
Hàn Liệt dựa vào ghế tựa, xoay xoay bút máy trong tay: “Thuê cô ấy cũng được, tính cách cô ấy thế nào? Tôi đi công tác, không muốn mang một người phụ nữ có ý đồ khác.”
Phụ nữ có ý đồ khác?
Đầu óc Phương Dược nhanh chóng vận động, hiểu rồi. Đã từng có một thư ký muốn câu dẫn lão đại tới đây, lão đại thẳng tay sa thải người kia, từ đó quy định tiêu chuẩn tuyển dụng thư ký, nhan sắc, vóc người cũng chỉ bình thường, không tuyển người đẹp nhưng diêm dúa lòe loẹt.
Đối với chuyện này, Phương Dược lập tức bảo đảm nói: “Lão đại yên tâm, hoa khôi trường học chỉ là dáng dấp đẹp, người rất đơn thuần…Em chỉ đùa một chút thôi haha, chỉ cần lão đại đừng có chủ ý với cô ấy trước, thì dù anh có cởi trần đứng trước mặt cô ấy, cô ấy cũng sẽ không nhìn thẳng anh đâu.”
Hàn Liệt trừng mắt nhìn cậu một cái.
Phương Dược cười: “Chuyện này cứ quyết định thế nhé?”
Hàn Liệt không phản đối.
Chạng vạng tối Hàn Liệt đi đón Sơ Hạ tan làm.
Hai người gặp nhau, không ai chủ động nhắc tới chuyến đi New York.
Sơ Hạ đang đợi Hàn Liệt mở miệng trước, hết lần này tới lần khác Hàn Liệt muốn xem xem rốt cuộc Sơ Hạ định kìm nén tới khi nào mới hỏi, nếu Sơ Hạ không hỏi, anh liền chơi trò này với vô.
Sự thật chứng minh, Sơ Hạ rất có khả năng kìm nén, sau khi nhìn ra Hàn Liệt không muốn nói, Sơ Hạ cũng chỉ xem như mấy ngày nữa cô sẽ đi công tác với vị giám đốc xa lạ.
Một đêm trước khi khởi hành, Hàn Liệt đè Sơ Hạ, trước lúc bắt đầu vô cùng tiếc nuối nói với cô: “Ngày mai anh phải đi công tác một tuần ở New York, nhưng anh đảm bảo, anh sẽ gọi điện thoại cho em hằng ngay, gọi video, giống như chúng ta không xa cách nhau.”
Ánh mắt anh nghiêm túc như vậy, Sơ Hạ bái phục.
“Không sao, em cũng phải đi công tác, đoán chừng rất bận không rảnh nhận video của anh, một tuần sau chúng ta gặp lại.” Sơ Hạ nhàn nhạt nói.
Hàn Liệt nhướn lông mày: “Em nhẫn tâm vậy sao, em không nhớ anh à?”
Sơ Hạ: “Khoảng cách sẽ làm cho tình yêu ngọt ngào hơn, sự xa cách thích hợp sẽ giúp cho tình cảm giữ được vẻ tươi mới.”
Hàn Liệt: “Tươi cái rắm, tình cảm hai chúng ta đã được hong khô tám năm, trở thành thịt khô luôn rồi.”
Sơ Hạ: “Sao anh không nói là xác ướp luôn đi?”
Hàn Liệt hừ hừ: “Không hổ là sinh viên xuất sắc, rất có trình độ, không giống anh, chỉ biết đó là thịt khô.”
Sơ Hạ cười một cái.
Gương mặt tuấn tú của Hàn Liệt đến gần, chóp mũi lướt qua chóp mũi của cô, lẩm bẩm nói: “Nhưng sinh viên xuất sắc có lợi hại hơn nữa, còn chưa phải là bị anh lăn lộn, đè xuống sao?” Nói xong, Hàn Liệt bắt đầu đùa giỡn lưu manh với em gái học sinh vừa ngoan vừa đơn thuần của anh.
Sơ Hạ cảm thấy Hàn Liệt thế này rất xấu xa.
Nhưng cô rất vui vẻ, đầu ngón chân cũng cuộn tròn lại, thân mật chống đỡ chân có lực của anh.
*
Máy bay khởi hành lúc mười một rưỡi sáng, trước đó cần phải đi từ Du thành tới Thượng Hải.
Phương Dược và Hàn Liệt, Sơ Hạ trao đổi là anh sẽ đi Cẩm Tú Hoa thành đón Sơ Hạ trước, sau đó đi đến biệt thự của Hàn Liệt đón anh.
Vì giả vờ cũng rất chân thật, sáng sớm Hàn Liệt đã về biệt thự khác của mình.
Anh đi không bao lâu, Phương Dược và tài xế của Hàn Liệt lái xe Bentley dừng ở bên ngoài tiểu khu Cẩm Tú Hoa thành, đúng giờ, Sơ Hạ kéo valy đi ra hợp lại với bọn họ.
Phương Dược sắp xếp cô ngồi hàng ghế sau, cậu ngồi bên ghế lái.
Sơ Hạ trang điểm nhạt, an tĩnh lại khiêm tốn, Phương Dược trong đầu nghĩ, lão đại lại lo lắng hoa khôi trường học sẽ câu dẫn hắn, thật là nghĩ quá nhiều.
Nửa giờ sau, Hàn Liệt cũng lên xe, sau khi lên xe mang bịt mắt nghiêng đầu trên ghế, dùng hành động nói cho mọi người là anh muốn ngủ bù, không ai được quấy rầy.
Hơn hai tiếng đi cao tốc, Sơ Hạ nhắm mắt nghỉ ngơi.
Mười giờ đến sân bay Thượng Hải, chờ máy bay, kiểm vé, ba người cùng nhau lên máy bay.
Mười mấy tiếng đồng hồ tiếp theo, Sơ Hạ không nói một câu với Hàn Liệt.
Lúc máy bay hạ cánh, giờ địa phương là hai giờ chiều, hành trình hôm nay là về khách sạn nghỉ ngơi do có sự chênh lệch thời gian, sáng mai lại bắt đầu khảo sát.
Sơ Hạ và Hàn Liệt mỗi người một phòng, vốn là Phương Dược định đặt một phòng suite(*) cho Hàn Liệt, Hàn Liệt nói anh cũng không phải người có tiền như thế, vì để cho thuận tiện trao đổi với phiên dịch viên bất cứ lúc nào, bảo Phương Dược đặt phòng ba người ở cùng một chỗ.
Vì vậy phòng của Sơ Hạ bị Hàn Liệt và Phương Dược vây quanh.
Sơ Hạ ngủ đến bảy giờ tối là tỉnh, cầm điện thoại, thấy Hàn Liệt gửi wechat, nói tỉnh dậy thì cùng đi ăn cơm, không đi với Phương Dược.
Đây là buổi hẹn hò của hai người.
Sơ Hạ nhắn lại cho anh: Xin lỗi Hàn tổng, em cảm thấy đi cùng Phương Dược hợp hơn.
Nói chuyện chỉ đơn thuần là quan hệ công việc, hơn nữa trò chơi này do Hàn Liệt khơi mào, Sơ Hạ lựa chọn tuân thủ, Hàn Liệt cũng không thể hối hận.
Lúc ở phòng ăn khách sạn ăn buffet, Hàn Liệt không hối hận, buổi tối Sơ Hạ không cho anh đi qua, anh hối hận rồi.
Bữa sáng ngày hôm sau lại tiếp tục ăn buffet.
Hàn Liệt bê cái khay cố ý đi theo sau lưng Sơ Hạ, thì thầm trên đỉnh đầu Sơ Hạ: “Em lợi hại lắm.”
Sơ Hạ lặng lẽ gắp đồ ăn.
Chọn xong bữa sáng, Sơ Hạ trở lại bàn ăn bên cạnh, Hàn Liệt ngồi đối diện cô, chắc chắn Phương Dược vẫn đang chọn đồ ăn, Hàn Liệt đột nhiên đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Sơ Hạ.
Sơ Hạ nhắc anh: “Hàn tổng còn như vậy, tôi có thể tố cáo anh quấy rối tình dục đấy.”
Hàn Liệt vô lại nháy mắt với cô: “Chỉ đùa một chút thôi mà, Hứa tiểu thư nghiêm túc quá.”
Ngay vào lúc này, Phương Dược đi qua bên này.
Hàn Liệt lập tức khôi phục lại trạng thái tổng tài lạnh lùng, kiêu ngạo không gần nữ sắc, chỉ bàn công việc.
Lên đường bắt đầu khảo sát, Hàn Liệt thật sự bước vào trạng thái làm việc, anh hỏi thăm tình huống cùng với nhân viên công tác, Sơ Hạ phiên dịch chính xác cho anh. Con người có mị lực nhất là lúc chăm chỉ làm việc, Sơ Hạ tán thưởng sự thông mình, hài hước của Hàn Liệt, lời nói sắc bén, Hàn Liệt thích sự tự tin, ung dung và khẩu âm rõ ràng của Sơ Hạ.
Hai người phối hợp hoàn mỹ, Phương Dược hoàn toàn biến thành tài xế riêng, trừ lái xe đặt phòng ăn, gần như không cần cậu ta nhúng tay bất kỳ chuyện gì.
Làm một người phụ tá, Phương Dược nhìn lão đại đẹp trai, lạnh lùng, lại nhìn Sơ Hạ an tĩnh, khiêm tốn, mặc dù hai người gần như không có tiếp xúc ánh mắt nào với nhau trong làm việc, nhưng không hiểu sao Phương Dược cảm thấy có chút mập mờ và sức kéo, tựa như, có một sợi dây ở giữa trai đẹp và gái xinh, kéo bọn họ lại gần nhau hơn.
Tối hôm đó Hàn Liệt có một bữa tiệc thương mại, Phương Dược và Sơ Hạ cũng đi cùng.
Đối phương là vị giám đốc mắt xanh, bên cạnh tổng giám đốc này có người trợ lý nam là Hoa Kiều, cũng phụ trách nhiệm vụ phiên dịch.
Nam trợ lý gốc Hoa cảm thấy rất hứng thú với Sơ Hạ, lúc ông tổng giám đốc mắt xanh đi vệ sinh, lịch sự đề nghị trao đổi phương thức liên lạc với Sơ Hạ, thuận tiện cho sau này trò chuyện.
Sơ Hạ tự giới thiệu mình chỉ là phiên dịch viên của công ty phiên dịch, người anh nên liên lạc là Phương Dược.
Phương Dược cười đưa tới một tấm danh thiếp.
Người đàn ông gốc Hoa vẫn không buông tha Sơ Hạ, đề xuất kết bạn với Sơ Hạ.
Sơ Hạ cũng không ngại trong điện thoại có thêm một bạn tốt chưa chắc sẽ liên lạc hoặc là liên lạc một hai lần sẽ cắt đứt, lúc này Hàn Liệt dựa lưng vào ghế sa lon, bắt chéo chân vừa lắc lắc ly rượu, vừa thờ ơ lạnh nhạt quan sát Sơ Hạ và người đàn ông gốc Hoa thêm bạn bè.
Tổng giám đốc mắt xanh trở lại, mọi người tiếp tục bàn bạc chuyện làm ăn.
Bữa tiệc kết thúc, Phương Dược lái xe, Hàn Liệt và Sơ Hạ ngồi ở hàng sau.
Sơ Hạ mới vừa ngồi yên, tay Hàn Liệt duỗi tới, anh nắm chặt lấy tay cô, đôi mắt đen hẹp dài nhìn ra ngoài cửa sổ.
Sơ Hạ không hất tay anh ra.
Phương Dược chuyên tâm lái xe, cũng không chú ý tới động tác nhỏ của hai người.
Đến khách sạn, phục vụ giúp đỗ xe, ba người cùng nhau đi thang máy lên.
Dọc theo hành lang đi vào bên trong, phòng đầu tiên khi đi qua là của Hàn Liệt.
Hàn Liệt mở cửa, Sơ Hạ, Phương Dược cùng nhau nói lời tạm biệt với anh, tiếp đó là phòng Sơ Hạ,Phương Dược tiếp tục đi về phía trước, Phương Dược lại chào Sơ Hạ, cầm thẻ phòng đi tới trước phòng của mình. Mới vừa quẹt thẻ xong, ánh mắt bỗng nhiên nhìn thấy lão đại đã vào phòng, lại chạy ra nhanh như gió, đẩy Sơ Hạ đang sắp đóng cửa lại lách người đi vào, “Thịch” đóng lại.
Tiếng”Lạch cạch” vang lên, thẻ mở cửa phòng trong tay Phương Dược rơi xuống đất.
Chuyện gì vậy chứ!
Phương Dược ngơ ngác nhìn chằm chằm cửa phòng của Sơ Hạ.
Vị lão đại kia trước khi lên đường còn cảnh cáo anh đừng tìm một phiên dịch viên hồ ly tinh, lại xông vào phòng của hoa khôi đơn thuần! Vì tối nay uống nhiều rượu quá động sắc tâm sau đó bộc phát thú tính “ăn” hoa khôi đơn thuần, yếu ớt tay trói gà không chặt sao?
Phương Dược gấp gáp, nếu như Sơ Hạ có ý quyến rũ lão đại, tối nay coi như lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, hai bên tình nguyện, nhưng Sơ Hạ không có ý đó mà!
Anh có thể cam đoạn với Sơ Hạ, sẽ bảo vệ sự an toàn của cô!
Phương Dược lập tức chạy đến trước cửa Sơ Hạ, gõ cửa “bịch bịch bịch”: “Lão đại anh đi ra mau!”
Hàn Liệt đang ép Sơ Hạ trên tường hôn cuồng nhiệt, nghe được tiếng gõ cửa, anh cũng không muốn ngừng lại.
Sơ Hạ đẩy anh ra.
Hàn Liệt thở hổn hển, nhìn chằm chằm cô hỏi: “Em chơi còn chưa đủ sao?”
Sơ Hạ có thể tiếp tục chơi, nhưng Hàn Liệt nhận thua trước, cô cũng không muốn giày vò bạn trai của mình.
Chặn gương mặt Hàn Liệt lại gần, Sơ Hạ giải thích với người ngoài cửa: “Phương Dược, cậu cứ về phòng đi.”
Phương Dược:...