Tháng 3 trôi nhanh. Mùa hè cũng dần thức giấc. Ngoài trời,làn gió mát khẽ chơi đùa luồn qua tán lá xanh, dải nắng vàng tinh nghịch xuyên qua ô cửa sổ, lấp lánh bên hiên là những giọt sương tinh khôi, trong trẻo. Bầu không khí sảng khoái, tươi tắn tắm mát cho sức sống của nhưng ngày đầu mùa hạ.
Bên trong 1 căn phòng nhỏ, cô bé nào đó lật chăn thức giấc. Mái đầu rối, đôi mắt đỏ hoe, vẻ mệt mỏi đến rã rời. Cô bé nhìn ra ngoài, trời sáng, lòng lại buồn rười rượi, hết hôm nay thôi, cô bé sẽ rời xa khung cảnh thân thuộc, rời xa ngôi nhà gắn bó bao năm, rời xa người mẹ Mk yêu thương, thân thiết. Và rời xa cả những kỷ niệm ngày xưa.
“Vừa mới đây thôi, những ký ức còn mới nguyên, cũng là một buổi sớm trong lành, có gió, có nắng, có những cơn mưa nhè nhẹ... Cậu bước đến bên tớ như một giấc mơ. Và cũng có lẽ đó là giấc mơ đẹp nhất, toàn vẹn nhất, ko dang dở và cũng ko mỏng manh như tớ nghĩ. Nhưng quá đậm sâu thì sẽ quá đau lòng. Tớ nhớ da diết đôi tay dịu dàng khi lặng lẽ xoa xoa mái tóc rối, tớ nhớ bồi hồi cái bối rối lúc cậu nhìn tớ, một màu nâu trìu mến, ân cần, hiền lành tựa như những cơn nắng mùa hạ.Tớ nhớ cảm giác sung sướng đến tận tâm can khoảnh khắc tớ làm cậu cười. Tớ nhớ những phút giây tựa lên vai cậu ngủ, yên tâm biết bao mỗi lần cậu thì thầm bên tai :“tớ sẽ luôn bảo vệ và che chở cho cậu“.Tất cả những j về cậu Mk đều nhớ: những kí ức đẹp.. Và cả những lần Mk vì cậu mà khóc.. “
Tiếng chuông điên thoại vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ vu vơ của cô bé. Cô bé dời giường cô bé dời giường lẹ làng lấy chiếc ĐT đang run bần bật. Dòng tên quen thuộc,trước kia cứ gọi đến là khiến cô bé vui mừng khôn siết, nhưng giờ cô bé lại trần trừ. Lắc đầu vài cái đơn giản vẫn là nghe ĐT. Tiếng nói từ đầu dây bên kia Bt đã lo lắng đến chừng nào:
“-Tiểu Huyền, sao cậu ko nghe điện thoại?
-...
-cậu nghỉ học mấy ngày rồi, bị ốm ư?
-...
-xin cậu đấy, đừng làm Mk lo!
Cô bé mím môi, ko bt trong lòng Mk đã rơi bao nhiêu nước mắt. Tự bắt Mk mạnh mẽ, dồn nén sự nghẹn ngào, cô dứt khoát nói:
-mk nộp đơn xin chuyển trường rồi!
Cô bé nói nhẹ nhàng, Ko quá to, ko quá nhỏ. Đủ để người bên kia nghe và hiểu
Tiếng nói sốt sáng phả vào điện thoại. Một sự lo lắng khôn nguôi:
-Huyền Huyền cậu quyết định sao ko nói với mk
-...
-Huyền Huyền, mk..
-nhờ cậu nói với các bạn, tạm biệt”
Cô bé tắt máy, hốc mắt đỏ ửng. Nước mắt như suối ngầm ồ ạt chảy ra. Đôi môi nức nở”tạm biệt cậu- ký ức đẹp nhất mà tớ có”