Một đợt không khí lạnh đến hẹn lại lên, mang theo trận tuyết đầu tiên của mùa đông. Thời điểm Diệp Xuyên xách vài cái túi mới vừa mua từ trong trung tâm bách hóa đi ra, đúng như chương trình dự báo thời tiết đã thông báo, cơn mưa tuyết cũng không lớn lắm. Trên mái hiên, vạt cỏ ven đường đã tích tụ một tầng trắng mỏng manh, giữa không trung bông tuyết vẫn còn bay dày đặc. Trong không khí nhiều hơn vài phần ẩm ướt, phảng phất như trong mỗi hơi thở đều mang theo bông tuyết. Thành phố màu xám nặng nề này, bởi vì bất thình lình đổ xuống cơn mưa tuyết, mà đột nhiên không gian trở nên sinh động hẳn lên. Diệp Xuyên kéo cổ cái áo lông vừa thay, cảm thấy mình thật may mắn khi mua quần áo kịp thời. Năm nay cậu lại cao thêm mấy cm, trang phục mùa đông năm trước đều mặc không vừa . Vốn là thừa dịp nghỉ cuối tuần chạy đến đây mua quần áo, không nghĩ tới lại trùng hợp gặp ngay đợt không khí lạnh tràn qua. Đứng ở trước cửa trung tâm bách hóa, nghe thanh âm của nhóm thiếu nữ líu ríu cười đùa bên cạnh, trong lòng Diệp Xuyên cũng sinh ra vài phần cảm giác nhẹ nhàng thoải mái mà đã lâu không có được. Lấy di động từ trong túi ra, đang cân nhắc gọi vài người bạn đi ăn lẩu, tầm mắt cậu lại bị thu hút bởi hai thanh niên hấp dẫn đi bên phía đối diện. Là hai người mà cậu quen biết, một trước một sau từ trong cửa hàng thời trang dành cho nam giới đi ra. Diệp Thời Phi đi phía trước, trong tay xách theo vài gói lớn nhỏ khác nhau, lúc nghiêng người nói chuyện trên mặt mang theo nét tươi cười ấm áp. Lý Hành Tung đi ở phía sau, trong tay cũng cầm theo vài cái túi giấy, hơi hơi nghiêng đầu, dáng vẻ như đang chuyên tâm lắng nghe, bên môi là nụ cười nhẹ nhàng. Cùng nhau đi dạo phố a. . . Đây là đang bồi dưỡng tình cảm sao? Diệp Xuyên thấy bọn họ đứng trước lối đi bộ nhỏ giọng nói chuyện với nhau, nhìn Diệp Thời Phi không thèm để ý đến ánh mắt người đi đường cẩn thận sửa sang lại cổ áo cho Lý Hành Tung, đáy lòng chợt cảm thấy trống vắng. Không phải đau đớn khổ sở, cũng chẳng là mất mát ghen tị, phảng phất như không có cảm giác gì, rồi lại giống như mỗi một cảm xúc đều chiếm một chút. Diệp Xuyên hiểu rõ, bây giờ mình thật giống như thiếu niên trong lòng mang phiền muộn nhìn tuổi xuân già đi theo năm tháng, còn bản thân lại chỉ có thể bất lực. Chuyện này rồi cũng sẽ xảy ra, chắc chắn là vậy, chỉ là. . . Chỉ là hiện tại mình tận mắt trông thấy mà thôi. Chỉ có như vậy mà thôi. Diệp Xuyên xoay người quay trở lại trung tâm bách hóa. Mùi son phấn cùng với hơi ấm ập thẳng vào mặt, bông tuyết còn vương trên mi trong phút chốc hóa thành một giọt nước thật nhỏ, đọng trên đầu mi lung lay chỉ chực rơi xuống, giống như nỗi băn khoăn không thể dùng lời để diễn tả của cậu giờ phút này. Cậu biết mình không phải ước ao, hay ghen tị cái gì. Sự xuất hiện của hai người kia sẽ không kích hoạt được cảm xúc mãnh liệt như vậy. Đối với Diệp Xuyên mà nói, cuộc gặp gỡ bất ngờ trên phố này khiến cậu ngạc nhiên, nhất là hình ảnh Diệp Thời Phi thay Lý Hành Tung sửa sang lại cổ áo, nó giống như một mặt gương vậy, phản chiếu rất rõ ràng sự cô độc của cậu. Lúc này đây, trong câu chuyện kia không hề có vị trí cho chính mình. Cậu thật sự cô đơn một mình. Diệp Xuyên mờ mịt đi qua quầy trang sức, mất một lúc lâu mới ý thức được di động trong lòng bàn tay đang rung lên. Diệp Xuyên nhìn chằm chằm cái tên quen thuộc trên màn hình, ngẩn ra trong chốc lát mới ấn nút nhận cuộc gọi, để điện thoại vào bên tai. “A lô, Tiểu Xuyên?” Thanh âm Diệp Thời Phi rõ ràng đang rất vui, “Đang ở đâu vậy?” “Em. . .” Diệp Xuyên cảm thấy cổ họng hơi gắt, “Em đang ở trong trung tâm bách hóa Kim Dực mua quần áo.” “Thật trùng hợp nha.” Diệp Thời Phi nở nụ cười, “Anh cũng đang dạo phố. Em có biết Trường Giang tây lộ, nằm xéo với Kim Dực, là cửa hàng thời trang nam ngoại nhập đó, em thấy không? Căn nhà có cửa kính màu đen.” “Hình như. . . Thấy rồi.” “Em lại đây đi, anh sẽ đứng chờ ngoài cửa.” Diệp Thời Phi tạm dừng một chút, “Anh cho em mười phút, chạy nhanh lại đây.” “Sao vậy?” Diệp Xuyên theo bản năng muốn từ chối đề nghị này. Hiện tại cậu không muốn gặp Diệp Thời Phi. “Mua cho em cái áo khoác.” Diệp Thời Phi cười nói : “Vô cùng đẹp. Sẵn dịp em ở gần đây vậy tới lấy luôn đi, nếu không mất công anh còn phải dành thời gian đưa đến trường cho em.” “Vậy cứ để ở nhà anh. . .” “Đừng nói nhiều, chạy nhanh lại đây. Anh còn có việc, chỉ chờ một lát thôi đấy.” Diệp Thời Phi không cho cậu nói thêm lời nào, quyết đoán tắt điện thoại. Diệp Xuyên cầm điện thoại thở dài, ở khu nghỉ chân tìm một cái ghế trống ngồi xuống. Diệp Xuyên cũng không hiểu được vì sao lại không muốn đến đó, tựa như kéo dài thêm vài phút có thể làm cho mình thoải mái hơn một chút. Diệp Xuyên không rõ, mình vốn chỉ muốn tránh khỏi hai người này, nhưng vì sao mọi chuyện lúc nàocũng trở nên khó khăn như vậy chứ? Nghĩ hoài cũng không ra. Diệp Xuyên nhìn nhìn di động im lặng trong tay, sau đó đứng lên đi ra ngoài. Động tác của cậu rất bất ngờ, khiến cho hai cô gái nhỏ ngồi bên cạnh đang châu đầu ghé tai vụng trộm nhìn cậu phải hoảng sợ. Diệp Xuyên đương nhiên không đếm xỉa tới ánh mắt của người ngoài, cậu đang tự mắng mình thật không giống đàn ông, cho dù thực sự có chuyện gì, nhô đầu là một đao, lui đầu cũng là một đao, có gì mà phải trốn a? Diệp Xuyên sải bước ra khỏi trung tâm bách hóa Kim Dực, đi xuyên qua phần đường rộn ràng nhốn nháo dành riêng cho người đi bộ, đến cạnh Diệp Thời Phi đứng trước cửa hàng thời trang nam, đang hết nhìn đông lại ngó tây, vỗ thật mạnh lên vai một cái. Diệp Thời Phi quay người lại, có chút trách móc nhìn cậu, “Cứ như xuất quỷ nhập thần ấy, không biết kêu một tiếng a.” Diệp Xuyên nhìn hắn, khuôn mặt thanh niên ôn hòa này là người của Diệp gia đã nuôi dưỡng mình nhiều năm như vậy, trên danh nghĩa là anh hai, hơn nữa vị anh hai này luôn đối xử tốt với mình. Cậu chỉ cần nhớ kỹ điều đó là đủ rồi, còn những chuyện khác, nghĩ nhiều như vậy làm gì? Diệp Xuyên thả lỏng bả vai, cúi đầu nở nụ cười, “Anh hai.” “Nè.” Diệp Thời Phi đưa ra hai cái gói to, “Áo khoác này anh liếc mắt một cái là kết liền, em vai rộng eo nhỏ mặc vào đẹp tuyệt. Còn có cái khăn quàng cổ, là do Hành Tung chọn.” Diệp Xuyên hơi ngần ngừ một chút, sau đó thẳng thắn nhận lấy, “Cám ơn anh hai.” Mở cái gói to ra nhìn thoáng qua, là một cái áo khoác bằng len màu trắng ngà, đường may tinh tế, chẳng cần xem giá cả cũng biết không hề rẻ. Diệp Xuyên nhếch miệng cười cười, “Em vẫn đang còn là học sinh, sau này anh đừng mua đồ mắc tiền như vậy cho em nữa.” Diệp Thời Phi xoa xoa đầu của cậu, “Được rồi, anh phải đi đây. Công ty có chút việc. Cần anh đưa em một đoạn không?” “Cũng không tiện đường, em tự kêu xe về là được.” Diệp Xuyên lắc đầu, “Anh lái xe chậm một chút nhé.” Diệp Thời Phi khoát tay, lên xe đậu ở ven đường. Diệp Xuyên đứng bên đường, nhìn theo xe của Diệp Thời Phi chậm rãi xa dần. Không biết có phải là ảo giác, cái túi giấy trong tay nhìn trọng lượng như không có gì lại trở nên nặng trĩu kỳ lạ. Diệp Xuyên ngẩng đầu, nhìn những bông tuyết từ trên bầu trời âm u chậm rãi rơi xuống, trong lòng đột nhiên sinh ra cảm giác cô đơn. Cậu đang đứng trên con đường phồn hoa nhất ở thành phố này, xung quanh người người qua lại như nước chảy, tiếng cười nói ồn ào tràn ngập không gian, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt. Náo nhiệt đến thế. Nhưng cậu lại chưa từng cảm thấy cô độc như lúc này. Diệp Xuyên kéo cao cổ áo, đang định đưa tay vẫy xe, thì di động trong tay lại rung lên. Diệp Xuyên nhìn màn hình, sau đó nhận cuộc gọi, “A lô, Tiếu Nam?” Trong điện thoại vang lên tiếng cười sang sảng, “Cậu đứng ở bên đường làm gì vậy, bộ đang đóng phim hả?” Diệp Xuyên lắp bắp kinh hãi, “Anh thấy tôi sao?” “Dòm cậu cũng được nửa ngày rồi.” Tiếu Nam cười đáp : “Nhìn phía bên trái đi, Thượng Quan Yến, thấy không? Tôi ở trên lầu hai, trong Thính Phong Cư. Cậu lại đây đi.” Nói xong cũng không chờ cậu trả lời liền dứt khoát cúp điện thoại. Diệp Xuyên nhìn chằm chằm điện thoại do dự hai giây, sau đó quyết đoán xách theo gói to tìm đến nơi được đề cập. Mặt tiền của nhà hàng Thượng Quan Yến không lớn, bàn ghế bằng gỗ lim cố tình tạo ra một màu nhìn xưa cũ lắm rồi, tựa như năm tháng lắng đọng trên từng mặt bàn. Trên lầu hai, dọc đường đi, nhìn Vũ Đình, Phẩm Trúc Hiên. . . Những cái tên thật đúng là phong nhã vô cùng. Diệp Xuyên đứng ngoài cửa Thính Phong Cư, nhẹ nhàng gõ hai tiếng, không nghe thấy tiếng đáp lại, đang định gõ thêm lần nữa, hai phiến cửa gỗ khắc hoa từ bên trong mở ra, khuôn mặt đỏ bừng vì say của Tiếu Nam cũng theo đó xuất hiện. “Cậu đây là bò tới hả?” Tiếu Nam không thèm giải thích túm cánh tay Diệp Xuyên kéo vào, “Khoảng cách không đến hai trăm thước mà cậu mất nửa ngày mới lên tới. Phải chịu phạt ba ly a.” “Bên ngoài tuyết rơi. . .” Đang nói bỗng dưng im bặt, Diệp Xuyên xách theo gói to có chút bất ngờ nhìn người đàn ông đang ngồi bên cạnh bàn hút thuốc lá, ánh mắt híp lại đánh giá mình, “Hắc ca?” Hắc Lục gật gật đầu, khóe môi khẽ nhếch, như cười như không mà đáp, “Đã lâu không gặp, Diệp Xuyên.” Đúng là đã lâu rồi không thấy, lâu đến nỗi hiện tại nhìn thấy mặt của hắn, Diệp Xuyên cảm thấy thật xa lạ — tuy rằng bọn họ vốn cũng không mấy quen thuộc, nhưng giờ phút này không biết vì sao, vẫn khiến cậu sinh ra cảm giác bứt rứt thiếu tự nhiên. Diệp Xuyên chợt nhận ra, đây là lần đầu tiên mình nhìn thấy hắn vào ban ngày.