Mùa Hè Của Diệp Xuyên

Chương 34: Chương 34




Nhà của Hắc Lục nằm ở hoa viên Gia Đức trên đường Cẩm Hồ. Tòa nhà này cũng là một bất động sản mới nổi lên vài năm gần đây, nhà cao tầng, tuy là một chung cư khép kín, lại rất yên tĩnh, nhưng giá cả so với Doanh Thủy Loan còn đắt hơn rất nhiều. Diệp Xuyên biết Hắc Lục có tiền, nhưng khi vừa ra khỏi thang máy nhìn thấy một tầng lầu kết cấu lại chỉ có hai căn hộ, vẫn là nhịn không được lộ ra vẻ mặt ghen tị, “Diện tích lớn như vậy mà chỉ có hai hộ ở, thật sự là. . . Rất quá đáng.” Hắc Lục cười to, cố ý lấy chùm chìa khóa quơ quơ trước mắt cậu, “Không có việc gì, cậu có thể đến làm khách.” Đây là lời mà lúc còn ở Doanh Thủy Loan Diệp Xuyên đã nói qua, hắn nhắc lại không sai một chữ. Diệp Xuyên nghiến răng một hồi, đột nhiên nghĩ tới một chuyện khác, buột miệng hỏi : “Nhà của anh còn có ai khác không?” Hắc Lục nghiêng mắt liếc một cái, đưa tay đẩy cửa ra, “Chính cậu tự kiểm tra chẳng phải sẽ biết sao?” Diệp Xuyên cảm thấy những lời này nghe vào tai có vẻ hơi. . . Lạ lùng. Còn chưa nghĩ ra lý do, thì cửa phòng được đẩy ra, Diệp Xuyên lập tức bị sự bài trí bên trong hấp dẫn. Nhà vốn rộng, vách tường sàn phòng, thậm chí bức màn cửa và đồ trang trí nội thất đều là màu trắng, vì có rất nhiều khoảng trống nên trông có chút đơn điệu. Rất dễ dàng nhận ra đây là nơi ở của một người đàn ông độc thân, ngoài cấu trúc cơ bản bên ngoài của nhà thiết kế, hết thảy mọi sự bố trí đều lấy đơn giản thực dụng làm trọng tâm, cơ hồ không có bất cứ một vật phẩm trang trí nhỏ nào đại biểu cho sinh hoạt gia đình. Trong những góc phòng ngược lại xếp đặt mấy bồn cây xanh, cao thấp đều có, không biết có phải là mời chuyên gia đến chăm sóc hay không, mà xanh mượt một màu, phát triển khá tốt. Trong phòng tuy rằng bố trí qua loa, bất quá rất rộng rãi thoải mái. Hơn nữa đứng ở trước cửa sổ rộng nằm sát đất, từ độ cao của tầng hai mươi hai nhìn xuống, phía bên ngoài là ánh sáng đèn rực rỡ của nửa thành phố, ngay cả Diệp Xuyên xưa nay là người thích yên tĩnh không khỏi thầm cảm thán phồn hoa cũng có cái kì diệu riêng của nó. “Đói bụng không?” Hắc Lục đưa qua ly nước ấm, “Nếu có thì kêu đồ ăn bên ngoài nhé?” Một cái lẩu ăn từ giữa trưa cho đến tối, kỳ thật ăn chẳng được bao nhiêu, ba người chủ yếu uống rượu rồi nói chuyện phiếm. “Đã nửa đêm rồi, còn chỗ nào giao hàng tận nơi chứ.” Diệp Xuyên thăm dò nhìn thoáng qua phòng bếp, “Tủ lạnh có cái gì ăn không? Nếu còn làm đỡ vài món là được rồi.” Hắc Lục nghĩ nghĩ, “Để tôi đi xem.” Diệp Xuyên buông ly nước đi theo, bước vào phòng bếp lập tức cảm thấy nơi này có vẻ quá mức sạch sẽ rồi. Trên mặt bàn màu vàng nhạt không nhiễm một hạt bụi, ngay cả một lọ muối cũng chẳng có. Nhìn vào tủ lạnh, ngoài bia ra chỉ có mấy túi bánh mỳ và chân giò hun khói, ở ngăn dưới cùng lục ra được một củ tỏi khô héo tựa như tiêu bản và vài cái trứng gà. Ở ngăn đông lạnh ngược lại khá dồi dào, chân gà sườn heo đều có, cũng không biết đã để đây bao lâu. Diệp Xuyên từ bên trong lôi ra hai túi sủi cảo ăn liền đông lạnh, nhìn nhìn kì hạn vẫn còn bảo đảm chất lượng, có thể ăn tạm, “Ăn cái này đi. Có nồi không?” Hắc Lục từ trong tủ lấy ra một hộp cacton, còn chưa được khui ra. Diệp Xuyên nhìn hắn cuốn tay áo mở bao bì, cảm thấy không biết nói gì, “Hắc ca, anh dọn vào đây đã bao lâu rồi?” “Gần một năm.” Hắc Lục từ một đống những miếng xốp lấy ra một cái nồi sáng bóng, thuận tay đưa cho Diệp Xuyên. Diệp Xuyên cầm cái nồi đem đến bồn nước cọ rửa, có chút tò mò hỏi hắn, “Vậy bình thường anh ăn cái gì?” Hắc Lục vừa đem mớ rác rưởi và cái hộp rỗng bỏ vào thùng, vừa lơ đãng đáp : “Ban ngày đều bận rộn ở bên ngoài, trên cơ bản Tiếu Nam mua cái gì tôi ăn cái đó. Đôi khi ở nhà thì cũng gọi bên ngoài đem tới.” Diệp Xuyên rửa nồi xong, hứng nước, cao thấp trái phải tìm một hồi, “Van bình ga ở đâu vậy?” “Phía bên trái, mở cái cửa tủ sát tường kia ra.” Hắc Lục dùng chân đem thùng bao bì đẩy đẩy đến cửa phòng, thấy Diệp Xuyên có vẻ đã xung phong nhận hết nhiệm vụ nấu sủi cảo, liền từ trong tủ chén lấy ra bộ đồ ăn, bắt đầu cọ rửa lau chùi. Phòng bếp này của hắn cơ hồ sẽ không có ai dùng đến, có chút đồ ăn cũng chưa ngó qua một lần. Chính hắn cũng không nhớ rõ mấy thứ này rốt cuộc là người khác đưa hay là mình đi mua nữa. “Đồ gia vị có không?” Diệp Xuyên lại hỏi : “Tỏi, dấm chua, hạt tiêu?” Hắc Lục lại lục tung một hồi, tìm ra một lọ dấm chưa được mở ra, một chai nước tương và gói hạt tiêu, tỏi rồi mấy loại này nọ đối với người mà trong nhà không nấu nướng gì thật sự không thể trông cậy vào. Diệp Xuyên lại tìm cái nồi rang hạt tiêu, chờ sủi cảo được vớt ra khỏi nồi thì cũng đã khuya lắm rồi. Diệp Xuyên tuy rằng không thích ăn mấy món có nhân, nhưng hơn nửa đêm mới từ bên ngoài trở về, có một phần ăn khuya nóng sốt như vậy, cậu vẫn cảm thấy thực hài lòng. Cậu đang nghĩ sủi cảo đông lạnh của nhãn hiệu này hương vị cũng không tệ lắm, thì nghe Hắc Lục nói : “Đúng rồi, tôi vừa mới nhớ đến chuyện này, cậu có biết Từ Mạc Ngôn không?” “Từ Mạc Ngôn?” Diệp Xuyên cảm thấy cái tên này có chút quen tai, nhưng nhất thời lại không nhớ nổi là ai. “Công ty luật Đức Ngôn.” Hắc Lục gợi ý, “Hắn và Lưu Đức Bồi hợp tác cùng nhau mở công ty luật. . .” Nghe được hai chữ “Đức Ngôn” hai mắt Diệp Xuyên nhất thời sáng ngời, đây chính là tên của hãng luật nổi danh nhất B thị nha. Hơn nữa hai vị quản lý Đức – Ngôn này năm đó đều là sinh viên ưu tú của đại học luật B, đến hiện tại ảnh vẫn còn được treo trên bảng danh dự. Hắc Lục mỉm cười, “Nhớ ra rồi?” Diệp Xuyên vội vàng gật đầu, “Bọn họ đều là tốt nghiệp từ đại học B, các giáo sư vẫn còn nhắc tới các học trưởng như một tấm gương cần phải noi theo.” Diệp Xuyên nói tới đây, ánh mắt vô thức toát ra tia sùng kính của một hậu bối đối với bậc đàn anh đức cao vọng trọng. Hắc Lục nuốt đồ ăn trong miệng xuống, không quan tâm gật đầu, “Phải rồi, chính là hắn. Công ty của hắn cần một người làm việc vặt, cậu có làm không?” “Tôi?!” Diệp Xuyên miệng há ra so với trứng gà còn to hơn. Hắc Lục khẽ gật đầu. Diệp Xuyên có một loại cảm giác mê muội như khi nhặt được bánh từ trên trời rơi xuống, nói chuyện thanh âm có điểm lơ mơ, “Tôi nghe nói mấy anh chị học năm thứ tư muốn vào Đức Ngôn thực tập đều không dễ dàng. . .” Khóe miệng Hắc Lục bất giác cong lên. Hắn nhớ tới một câu rất thú vị không biết đã đọc được ở đâu : Mắt quay quay toàn nhang muỗi. . . “Tôi mới năm thứ nhất nha.” Diệp Xuyên quên mất đôi đũa vẫn còn gắp một cái sủi cảo, liền cứ ngớ ngẩn giơ chiếc đũa như vậy hỏi người đàn ông ngồi phía đối diện bàn ăn, “Bài chuyên ngành chỉ mới học được pháp luật, lịch sử hiến pháp. . . Mà lại còn chưa có học xong nữa, Từ học trưởng có thể đồng ý nhận tôi sao?” “Tôi nói là làm việc vặt.” Hắc Lục nhắc nhở cậu. “Tôi biết mà.” Diệp Xuyên hiểu được ý của hắn là gì, vấn đề là cho dù ở công ty Đức Ngôn chỉ làm việc vặt, nhưng ra vào nơi đó đều là những luật sư có danh tiếng nhất B thị, hơn nữa cậu có thể gần gũi quan sát bao nhiêu là vụ án thực tế a. Cho dù chỉ làm việc vặt, thì việc làm quen với sự vận hành và tác nghiệp hằng ngày với cậu mà nói cũng là một loại học tập a. “Vậy là đồng ý phải không?” Hắc Lục đem sủi cảo trong bát của mình trút qua cho cậu, ra hiệu bảo cậu ăn nhanh lên, “Vậy tôi sẽ trả lời cho hắn biết, rồi hẹn thời gian dẫn cậu qua gặp mặt.” Diệp Xuyên vội vàng gật đầu, “Cám ơn Hắc ca.” Chuyện thì đã nói xong rồi, nhưng trong lòng Diệp Xuyên lại không thể nào bình tĩnh cho được, ăn vài cái sủi cảo mà không biết mùi vị là gì, lúc này mới phát hiện sủi cảo của Hắc Lục đều đưa qua cho mình. Điều này làm Diệp Xuyên thật sự có chút ngượng ngùng, “Kỳ thật tôi ăn no. . .” “Tôi không có thói quen ăn khuya.” Hắc Lục lấy ra một gói thuốc ở phía dưới bàn ăn, cúi đầu mồi cho mình một điếu, còn vụng về nói : “Cậu ăn nhiều một chút, giai đoạn này rất cần bồi dưỡng thân thể đó.” Diệp Xuyên kỳ thật đã phá kỉ lục của chính mình. Ngay cả lúc ăn cơm tất niên ở Diệp gia, cậu cũng không ăn nhiều sủi cảo như vậy, huống chi đây lại là đồ đông lạnh. Hôm nay có lẽ là chạy một vòng quanh thành phố cho nên bị đói, mà cũng có thể là Hắc Lục vừa mới nói chuyện tốt làm cho khẩu vị của cậu đại khai, lần đầu tiên Diệp Xuyên cảm thấy hương vị của loại sủi cảo này cũng không tồi. “Cậu đi tắm rửa đi, tôi thu dọn bát đũa.” Hắc Lục nhìn cậu tựa lưng vào ghế bày ra bộ dạng lười biếng sau khi ăn uống no đủ, vô thức mỉm cười, “Khăn tắm ở trong phòng vệ sinh, quần áo để tôi đưa vào cho cậu sau.” Diệp Xuyên vẫn duy trì trạng thái nhặt được cái bánh trời cho, choáng váng mơ hồ đi vào tắm rửa. Mãi đến khi dòng nước ấm áp từ trên chảy xuống, trạng thái đầu óc mới chậm rãi khôi phục cách vận hành bình thường. Diệp Xuyên bây giờ mới nghĩ tới một ít vấn đề khác, những điều mà Hắc Lục không nói ra, nhưng cậu phải hỏi cho rõ ràng. Diệp Xuyên nhanh chóng tắm xong, Hắc Lục đã đem quần áo đặt ở trên ghế trước cửa phòng vệ sinh. Quần lót còn mới, phía dưới bộ đồ ngủ màu xám khói còn để thêm một cái áo khoác ngủ bằng nhung màu tím san hô. Mặc dù trong phòng có máy sưởi ấm, nhưng chỉ mặc đồ ngủ sẽ vẫn có chút lạnh. Diệp Xuyên vuốt chất liệu mềm mại của áo ngủ, nội tâm có hơi bất ngờ. Cậu không nghĩ tới Hắc Lục cư nhiên là người cẩn thận như vậy. Tivi trong phòng khách đang mở, Hắc Lục ngồi trên ghế sô pha xem bóng rổ, trên bàn còn bày mấy lon bia. Đây là một tư thế thực nhàn nhã. Diệp Xuyên không biết người này có thường xuyên bày ra dáng vẻ thả lỏng như vậy hay không, bỗng nhiên cậu có chút ngập ngừng, vấn đề mình đang dự định hỏi. . . Hiện tại mở miệng có thích hợp hay không? Hắc Lục nhìn về phía cậu, ánh mắt hơi trầm xuống, “Sao không sấy khô tóc đi? Trong ngăn kéo phía dưới bồn rửa tay có máy sấy.” “Không sao.” Diệp Xuyên lấy tay cào tóc, “Độ ấm trong phòng cũng đủ, để một chút là khô thôi.” Hắc Lục không tán thành lắc đầu, “Có muốn coi đấu bóng không? Đội Diều Hâu đấu với Mãnh Long.” “Tôi không có hứng thú đối với bóng rổ. Bất quá. . .” “Lại đây ngồi.” Hắc Lục đặt lon bia lên tay vịn của sô pha, vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình, “Muốn hỏi cái gì?” Diệp Xuyên đi qua ngồi xuống kế bên hắn. “Muốn hỏi chuyện Đức Ngôn sao?” “Hắc ca.” Diệp Xuyên ngẩng đầu nhìn hắn, “Anh đã giúp tôi rất nhiều.” Hắc Lục quan tâm hỏi lại cậu, “Sao vậy?” “Đầu tiên là chuyện đánh nhau trong quán bar, giúp tôi giải quyết mấy người kia. Sau đó là mua nhà, bây giờ là Đức Ngôn. . .” Diệp Xuyên cảm thấy mình nói như thế này có vẻ như là người không biết suy xét. Nhưng nếu không nói rõ ràng, trong lòng cậu lại thật sự khó chịu, “Cho dù tôi sau này khả năng có thể giúp đỡ anh được ít nhiều, hiện tại tôi cũng hiểu được. . . Cảm thấy. . .” Hắc Lục không tán thành cách nói của cậu, “Nếu như đã xem cậu là một hạng mục đầu tư, đương nhiên tôi phải đảm bảo sự đầu tư của mình có thể thu được lợi nhuận tối đa.” “Anh giúp tôi như vậy.” Diệp Xuyên có chút khó khăn nói : “Không sợ sẽ gây ra hiểu lầm sao?” Tầm mắt Hắc Lục dừng lại trên bờ môi của cậu, một lát sau bất động thanh sắc dời đi, “Ai sẽ hiểu lầm? Cậu sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.