Mùa Hè Của Diệp Xuyên

Chương 50: Chương 50




Trong không khí yên tĩnh, tim Diệp Xuyên đập càng lúc càng nhanh hơn. Từ khuỷu tay Hắc Lục, cậu nhổm người dậy để có thể nhìn rõ vẻ mặt của hắn, thế nhưng Hắc Lục đã quay mặt về phía cửa sổ. Ánh đèn màu quất ấm áp nơi đầu giường rọi sáng một bên sườn mặt cứng cỏi, đường nét hơi sắc bén toát lên cảm giác đau buồn trĩu nặng chất chồng theo thời gian. Diệp Xuyên muốn xoay mặt hắn lại, nhưng không được, đành phải chồm qua nhẹ nhàng hôn lên mặt hắn. Hắc Lục bất chợt xiết chặt cái ôm, bên môi hiện ra một nụ cười đờ đẫn yếu ớt, “Xuyên Nhi, có lẽ em đã đoán được phần sau của câu chuyện phải không.” Diệp Xuyên ôm sát cổ hắn, “Chúng ta đừng nói chuyện này nữa.” Hắc Lục xoay người, gắt gao kéo Diệp Xuyên vào trong lòng, “Việc này sớm muộn gì cũng phải cho em biết. Giống như em từng nói với Diệp Thời Tranh vậy, thay vì nghe từ người khác, không bằng để chính tôi nói cho em nghe.” Diệp Xuyên rầu rĩ vùi mặt vào trong lồng ngực hắn. Nghe tiếng tim Hắc Lục đập kiên cường mạnh mẽ, không hiểu sao lại cảm thấy đau lòng. “Kỳ thật chuyện sau đó cũng không có gì khó đoán.” Hắc Lục tạm dừng một chút, đưa tay vò tóc Diệp Xuyên. Ngữ khí mang theo tự giễu, thế nhưng khi vào tai Diệp Xuyên, lại mang đến cảm giác lạnh lẽo mà trước nay cậu chưa từng gặp phải, “Hắn đem tôi bán đi.” “Tôi bị người ta bắt cóc ở cổng trường, rồi được đưa thẳng đến một phòng khám chuyên giải phẫu nội tạng bất hợp pháp, cho đến lúc bị trói nằm trên bàn phẫu thuật, tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Những người ở đó thấy tôi làm ầm ĩ quá lợi hại, bèn mở ghi âm cuộc điện thoại của ông ta cho tôi nghe. Ông ta nói rằng thực có lỗi với tôi, nhưng cũng đã nuôi dưỡng tôi nhiều năm như vậy, cha nợ thì con trả v. . . v. . .” Diệp Xuyên ôm chặt eo Hắc Lục, không dám nghe tiếp nữa. Cậu rất muốn nói một cái gì khác để chuyển hướng đề tài này, nhưng vừa mở miệng lại phát hiện cổ họng khô khốc, không thốt nổi bất cứ lời nào. “Sức khỏe của tôi quả thật tốt lắm, hơn nữa đang lúc sợ hãi, càng không ngừng giãy dụa.” Khi Hắc Lục nói tới đây tựa hồ có chút không kiên nhẫn, bất giác ngữ điệu nhanh hơn, “Hai người canh giữ đều bị tôi đả thương, trong đó có một người cuối cùng chết ở bệnh viện, nghe nói là vì nội tạng bị vỡ. Tôi bị tòa tuyên án hai năm tù, lí do phòng vệ quá độ, là Hổ gia thu nạp khi tôi ra tù. Lúc đó tôi đã bị trường học xoá tên, cũng không có nơi nào để đi, cho nên liền đi theo hắn.” Trong lòng Diệp Xuyên bây giờ thật sự là có mười hai vạn phần hối hận, tán gẫu cái gì mà không được, vì sao lại khơi lên đề tài này. Cậu chưa bao giờ giỏi việc an ủi người khác, giờ khắc này cũng không sao nghĩ ra được ngôn từ nào có thể làm dịu đi cảm xúc của Hắc Lục khi nhớ về những chuyện đã từng trải qua. Hơn nữa những kinh nghiệm này, Diệp Xuyên nghĩ thầm, chắc chắn không ai muốn chia sẻ. Bất đồng với Diệp Xuyên, Hắc Lục ngược lại có chút thoải mái. Việc này đã qua đi thật lâu, lâu đến mức rất nhiều chi tiết hắn đã quên mất. Hiện tại nói ra, trong lòng cũng không cảm thấy thống khổ là bao, càng nhiều hơn lại là thấy xúc động. Quả nhiên thời gian là liều thuốc hay nhất. Cho dù năm đó oan tâm thực cốt đến như thế nào, cuộc sống cũng vẫn từng ngày một trôi qua. “Tôi đã từng nói với em, rất nhiều chuyện cũng không đáng phải tốn tâm tư ghi nhớ. Chính là ý này.” Hắc Lục thở ra một hơi thật dài, “May mắn tất cả đều đã qua.” Diệp Xuyên nhìn hắn, đôi mắt hơi hơi đỏ lên. “Nói cho cùng hiện tại điều kiện của tôi cũng không tồi.” Hắc Lục vỗ nhè nhẹ trên lưng cậu, “Có một công việc để làm, cũng coi như là người có tiền, nhà xe đầy đủ. À, còn quyến rũ được một. . . Bạn trai trẻ tuổi xinh đẹp đầy hứa hẹn như vậy.” Diệp Xuyên biết hắn đang tự khuyên nhủ chính mình. Nhưng cho dù có hiểu được rõ ràng, trong lòng chắc cũng vẫn khổ sở vô cùng. Hắc Lục nâng tay lên nhẹ nhéo cằm của cậu, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng hẳn lên, “Tôi chỉ là không muốn nghĩ về việc này, chứ không phải trong lòng còn để ý. Em cũng chẳng nên suy nghĩ nhiều. Không có người nhà thôi mà, có thể tự mình đi tìm, cuối cùng rồi cũng sẽ gặp thôi. Chúng ta hiện tại không phải là đang ở cùng nhau sao?” Diệp Xuyên nghiêng người, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm lên mấy ngón tay của hắn, “Em chỉ không hiểu. Tại sao anh coi trọng em? Là bởi vì em thích đánh nhau hả?” Hắc Lục nheo mắt lại nghĩ nghĩ, “Không muốn nói.” “Không muốn cũng phải nói.” Diệp Xuyên chọt chọt vào ngực hắn. “Chỉ là cảm giác mà thôi, nói như thế nào bây giờ?” Hắc Lục nhìn cậu, thần sắc hơi bối rối, “Tôi cũng không phải là nhà văn.” Cảm giác gì gì đó, kỳ thật chỉ là muốn nói chuyện mà thôi, Diệp Xuyên biết mình cũng không phải là một thanh niên hay văn vẻ. Nhưng thật vất vả mới chuyển hướng được tới đề tài ấm áp một chút, đương nhiên Diệp Xuyên không thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ như vậy được, “Thì cũng phải nói đó là cảm giác gì a.” Hắc Lục từ tủ đầu giường lấy xuống hộp thuốc lá châm cho mình một điếu, nhìn khói thuốc lượn lờ bay từ đầu ngón tay : “Có một năm vào ngày mười lăm tháng giêng, tôi vừa từ ngoại tỉnh chạy về B thị. Em biết không, Xuyên Nhi, vì lúc đó là Tết nên đường cao tốc rất ít xe. Khi trời tối, tôi liền thấy xa xa trong thành phố, pháo hoa đang bắt đầu nở rộ trên bầu trời, cảnh tượng khi đó, rất đẹp.” Diệp Xuyên có chút hoài nghi không biết có phải Hắc Lục đang lạc đề hay không. Bất quá điều này không quan trọng, chỉ cần không nhớ lại kí ức cũ, hắn muốn nói cái gì cũng được. “Tôi liền đem xe đến khu nghỉ chân.” Hắc Lục hơi nheo mắt lại, khóe môi cong lên, như cười mà như không, mang chút cảm giác nguội lạnh, “Đứng ở nơi trống trải xem pháo hoa cảm giác thực khác biệt. Tôi đứng ở trên bậc thang vừa hút thuốc vừa xem pháo hoa, sau đó cảm thấy mình giống như đang ở trong một không gian khác, cùng với những náo nhiệt gì gì đó : Thành phố, đám đông. . ., đều như phân cách bằng một tấm chắn vô hình. Trong lòng đột nhiên cảm thấy. . . Cảm thấy. . .” “Cô đơn?” Diệp Xuyên gợi ý, “Vắng lặng?” “Nào có văn hoa như vậy.” Hắc Lục rầu rĩ nở nụ cười, “Chỉ là cảm thấy nếu có một người cùng mình xem thì tốt rồi. Sau đó tôi đem những người mà mình quen biết lần lượt lướt qua trong đầu một lần, mới phát hiện tôi thế mà lại không tìm thấy. . . Một người mà mình muốn sống cùng.” Diệp Xuyên nghe đến đó, trong lòng không khỏi có chút đắc chí, “Anh khi đó. . . Muốn tìm người như thế nào?” “Không biết.” Hắc Lục nhẹ nhàng thở ra một làn khói thuốc, “Khi đó người bên cạnh tôi quay đi quay lại, đều là những trai xinh gái đẹp còn nhỏ của các bang phái dâng lên, nhằm mượn sức trong quan hệ, giống như món đồ chơi thôi. Có thể cùng tôi xem pháo hoa, ít nhất cũng phải là đồng loại của tôi.” Diệp Xuyên nghiền ngẫm hai từ đồng loại mới lạ này, tâm tình không hiểu sao có chút kích động, “Em có phải là đồng loại của anh không?” “Cũng không khác biệt là mấy.” Hắc Lục thực nghiêm túc suy nghĩ, “Em và tôi khi mười tuổi rất giống nhau.” Diệp Xuyên không kiềm chế được nở nụ cười. “Hơn nữa thẳng thắn mà nói, thời điểm em xuất hiện cũng thực vừa vặn. Sớm hơn vài năm, tôi vẫn đang còn chìm đắm trong sự bi thương của mình, mỗi ngày đều giống như cái xác không hồn. Tiếp đó lại đi theo Hổ gia giành địa bàn, cướp đoạt chuyện làm ăn, cấu xé lẫn nhau. Sau này công việc làm ăn nở mặt nở mày, Hổ gia cũng qua đời, tôi lại bắt đầu dồn tâm huyết tẩy trắng cơ nghiệp trong tay. Cuối cùng khi tôi vượt qua tất cả những chuyện này, thì người đã già rồi, tâm cũng tang thương, tình cảm này nọ, đã trở thành hoa trong gương trăng nơi đáy nước mất rồi. Có muốn cũng không dám nghĩ đến nữa.” Hắc Lục ấn điếu thuốc vào cái gạt tàn, nâng tay lên kéo Diệp Xuyên vào trong lòng, cằm đặt ở trên đầu cậu nhẹ thở dài, “Vào thời điểm đó tôi đã không còn ôm hy vọng, cảm thấy lưỡng tình tương duyệt gì gì đó, những chuyện như thế có lẽ cả đời này tôi cũng không có khả năng gặp được. Sau đó em xuất hiện, giống như là. . . Ông Trời ban thưởng cho tôi.” Diệp Xuyên nở nụ cười trong vô thức, “Ban thưởng sao?” “Đúng vậy.” Hắc Lục nhẹ nhàng áp lên trán cậu, trong thanh âm dường như là đang thở dài, “Thật giống như trong u tối mờ mịt có người nói cho tôi biết, tất cả mọi vất vả đều đã qua đi. Sau này tôi có thể buông tay để sống một cuộc đời của chính mình.” “Em biết không, Xuyên Nhi, có lúc tôi cũng đã từng nghĩ, có lẽ bắt đầu từ cái khu biệt thự Doanh Thủy Loan kia, vận rủi của tôi cũng đã kết thúc.” . : . Ngày hôm sau là thứ bảy, bởi vì Diệp Xuyên còn phải đến Đức Ngôn, di động đúng bảy giờ réo vang. Hồi chuông đầu tiên vừa mới vang lên, Hắc Lục cũng tỉnh theo, bình thường hắn có thói quen chạy bộ vào sáng sớm, nhưng tối qua ôm người yêu vận động kịch liệt đến hơn nửa đêm, cho nên buổi tập luyện sáng hôm nay đành phải hủy bỏ. Diệp Xuyên lười biếng từ trong lòng Hắc Lục chui ra, miệng thì lầm bầm, “Thực không muốn dậy chút nào.” “Vậy xin phép nghỉ đi.” Hắc Lục trở mình đem Diệp Tiểu Xuyên đang còn buồn ngủ ánh mắt mông lung đặt ở dưới thân, bao bọc lấy thân thể giàu tính ám chỉ, “Chúng ta ở trên giường trải qua một ngày cuối tuần thực sự.” Diệp Xuyên lười biếng liếc hắn một cái, tầm mắt hướng hai bên đảo qua, phát hiện cánh tay mình đã bị hắn đè lại, lập tức liền biểu lộ ra vẻ đáng thương, “Em đói bụng.” Hắc Lục thật muốn cắn cậu. “Đói bụng thật mà.” Diệp Xuyên liếm liếm môi, “Tối hôm qua anh cũng đâu có cho em ăn khuya. Cơm chiều em vốn ăn không no. Anh xem em vẫn đang còn phát triển thân thể. . .” Hắc Lục ghé vào trên người cậu thở ra thật dài, “Muốn ăn cái gì?” Hai mắt Diệp Xuyên sáng ngời, “Mì thịt bò Trương Đại Bát. Tô lớn, thêm thịt.” “Ở gần trường học của em?” Hắc Lục liếc nhìn đồng hồ trên tủ đầu giường, “Đến đó chắc không kịp. Đứng lên đi, tôi dẫn em đi ăn một quán mì thịt bò khác. Khẳng định so với quán em nói ăn ngon hơn.” Diệp Xuyên không nói hai lời từ trong ổ chăn chui ra, lúc bới tung giường đi tìm áo ngủ còn không quên nhấn mạnh một chút yêu cầu của mình, “Tô lớn thêm thịt, đừng quên đó.” Hắc Lục đưa tay vỗ một cái vào mông cậu. Xúc cảm không tồi, tiếng kêu giòn tan, co dãn mười phần. Hắc Lục ôm cậu đặt lại trên giường, kéo cái quần lót nhỏ của cậu xuống lại vỗ thêm mấy cái nữa. Diệp Xuyên giãy dụa không ra, thở hổn hển lên án, “A, anh thật là dã man.” “Dã man vì yêu em.” Hắc Lục kéo cậu đứng lên, hôn một cái, “Buồng tắm trong phòng ngủ này cho em sử dụng, tôi tắm rửa bên phòng khách. Chúng ta đua xem ai ra trước nhé.” Diệp Xuyên không nói hai lời, ôm áo ngủ phóng vào trong phòng tắm. Hắc Lục không tự chủ được lắc đầu nở nụ cười. Quả nhiên vẫn là bộ dáng trẻ con trông thật khả ái a. Sự thật chứng minh, nói trước bước không qua. Ngay khi hai người thay quần áo xong vừa định ra khỏi cửa, điện thoại của Hắc Lục reo vang, là Tiếu Nam gọi tới. Diệp Xuyên nhất thời nhụt chí. Nếu không có việc gì, ngày cuối tuần có người trợ lý nào gọi điện thoại đến sếp của mình hỏi thăm sức khỏe chứ. Quả nhiên Hắc Lục nghe xong cuộc điện thoại này liền nhìn Diệp Xuyên với vẻ mặt có lỗi. “Em biết, em biết rồi, anh cứ làm việc đi, em đi một mình được rồi.” Diệp Xuyên cảm thấy bị hắn nhìn bằng ánh mắt này là một chuyện vô cùng buồn nôn. Nói cho cùng chỉ là không ăn điểm tâm cùng nhau mà thôi, dù sao ăn xong rồi bọn họ cũng phải nói lời tạm biệt. Mình còn muốn đến Đức Ngôn sắm vai một nhân viên tạp vụ siêng năng hoàn hảo, tiện thể lục lọi hồ sơ cũ của các tiền bối. Về phần Hắc Lục, có lẽ hắn là loại người trong não không có khái niệm nghỉ ngơi rồi. Hắc Lục kéo cậu vào trong lòng, “Tôi kêu Tiếu Nam mang điểm tâm lại đây, em ăn một chút đã, buổi tối tôi dẫn em đi ăn một bữa ngon.” Diệp Xuyên không mấy hy vọng hỏi hắn, “Tiếu Nam sẽ mang đến cái gì?” Hắc Lục cố gắng nhớ lại, “Bình thường cậu ta sẽ mang bánh quẩy và sữa đậu nành.” Diệp Xuyên khoan dung độ lượng gật đầu, “Vậy bánh quẩy và sữa đậu nành là được rồi. Em cũng không phải là người không nói đạo lý, trợ lý hay những người giống như vậy, làm việc cũng không dễ dàng gì, còn bị ông chủ bắt đi mua đồ ăn sáng nữa chứ. . .” Hắc Lục nghe cậu nói đùa nở nụ cười, “Nếu vậy vì quan tâm đến trợ lý, tôi sẽ gọi điện thoại kêu cậu ta mua bánh bao dưới lầu là được.” Hai mắt Diệp Xuyên láo liên, “Ai nha, anh không thể lật lọng được, lúc đầu nói là sữa đậu nành bánh quẩy giờ lại đổi ý muốn mua bánh bao, đúng là làm khó cho trợ lý người ta mà. Nói cho cùng sẽ làm hỏng hình tượng của mình đó.” Hắc Lục rốt cuộc nhịn không được, đè cậu nhóc giảo hoạt này mà hôn lên. Hai người đang đùa giỡn, thì chuông cửa vang lên. Diệp Xuyên vừa lúc đứng gần đấy, và bởi vì ngỡ là người quen đến, cho nên Diệp Xuyên cũng không nghĩ nhiều, thuận tay liền mở cửa ra . Kết quả cửa vừa mở, người đứng đối mặt phía bên ngoài, và cả người ở trong đều ngây ngẩn. Trong tay Tiếu Nam xách theo vài cái túi nhựa đựng đồ ăn đứng ngoài cửa, phía sau còn có ba người đàn ông: Một là Tiểu Quý, Diệp Xuyên từng gặp qua ở câu lạc bộ Kim Toản, còn có hai người đàn ông cao to, cũng đều là những người mà Diệp Xuyên từng gặp mặt một lần ở phòng riêng cùng ngày hôm đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.