Mùa Hè Của Diệp Xuyên

Chương 84: Chương 84: Ngoại truyện 2




Nghiêm Hàn vừa thay áo blouse ra, thì nghe giọng của Trần Chú ở ngoài cửa phòng thay quần áo kêu hắn, “Nghiêm Hàn? Nghiêm Hàn?” “Ở trong này.” Nghiêm Hàn đáp ứng một tiếng, vừa săn tay áo sơ mi vừa đi ra, “Hôm nay cậu tăng ca hả?” Trần Chú gác chân ngồi trên bàn cười tủm tỉm cao thấp đánh giá hắn, “Cậu định ăn mặc như vậy mà đi sao? Không quay về nhà thay bộ quần áo nhìn bảnh một chút để đi xem mắt hả ?” Nghiêm Hàn tức giận trợn trắng mắt, “Cậu còn mặt mũi mà nói chuyện này hả?” “Sao lại không chứ?” Trần Chú cười to, “Đây không phải chuyện tốt thì là gì, chứng tỏ lão thái thái xem trọng cậu. Cho dù cậu không nghĩ đến chủ nhiệm cũng phải nể mặt của bà, người ta ngồi trên ngai vàng viện trưởng ước chừng hai mươi năm, tuổi tác, từng trãi đầy mình, cậu dám can đảm nói không với bà sao?” Nghiêm Hàn hừ một tiếng, “Cậu chỉ biết gây phiền phức cho tớ thôi.” Trần Chú nhô người ra sờ sờ tóc của hắn, “Không đồng ý có rất nhiều phương pháp, làm gì mà phải chọn cách làm tổn hại mặt mũi chứ? Đi gặp mặt, sau đó ở trên bàn ăn cố ý bày ra khuyết điểm của cậu, tỷ như ghiền thuốc này, trước mặt mọi người ngoáy lỗ mũi, thấy con gái mặc mini juyp liền nhìn miết hay gì gì đó. Con gái người ta cũng không ngốc, tự nhiên liền nhìn ra cậu đối với cô ấy không có ý.” Nghiêm Hàn gở tay hắn ra, “Vậy cậu cũng có thể nói trước với tớ một tiếng mà.” Trần Chú dường như muốn lấy lòng nhéo lên vai hắn, “Đây còn không phải vì biểu hiện mối quan hệ của hai anh em mình sao. Mai mốt cậu được thăng chức, tớ cũng có thể hưởng ké vinh quang của cậu.” “Vinh quang cái rắm á.” Nghiêm Hàn muốn phát điên, “Lão tử nếu có thể sống cùng phụ nữ, còn ngàn dặm xa xôi bị ép buộc đến đây nhờ cậy cậu hay sao?” “Đi xem mắt cũng không mang thai mà.” Trần Chú mất kiên nhẫn, “Mang thai cũng không sao, sinh ra lão tử nuôi dùm cậu.” Nghiêm Hàn tức giận đến muốn hộc máu, “Lão tử tự mình cũng nuôi được !” “Vậy còn rối rắm cái gì?” Trần Chú dang tay, vẻ mặt khó hiểu, “Chỉ đi xem mắt mà thôi, cậu cũng sắp ba mươi còn gì, ngay cả chuyện già rồi bạn gái đều không có chẳng phải kì lạ sao? Xem như cũng hợp thời thôi, sau này mọi người đều biết cậu kén chọn, lựa bạn gái tiêu chuẩn rất cao, đương nhiên sẽ không còn ai có ý định làm mai cho cậu nữa.” Nghiêm Hàn cũng chỉ phàn nàn nơi cửa miệng, hắn có thể làm ở bệnh viện này cũng phải nhờ cái gật đầu của viện trưởng Đàm, Nghiêm Hàn vẫn xem lão thái thái tựa như Bá Nhạc vậy. Bà tự mình thu xếp chung thân đại sự cho hắn, vô luận như thế nào cũng phải nể tình. Trần chú vẻ mặt lo lắng, giống như gả con gái đi theo sau lưng hắn dặn đi dặn lại, “Có thể lạnh nhạt, nhưng phải lễ phép, trăm ngàn lần không thể làm cho con gái người ta sượng mặt. . .” Nghiêm Hàn không thể nhịn được nữa, “Cậu còn nói thêm một lời vô nghĩa nữa, lão tử sẽ khiến cho cậu sượng mặt ngay bây giờ đó !” “Được, được rồi, không nói nữa.” Trần Chú rụt cổ, “Nhà hàng Tứ Quý trên đường Hoài Hải, chớ đi nhầm đấy nhé.” Nghiêm Hàn hữu khí vô lực khoát tay. Nhà hàng Tứ Quý trên đường Hoài Hải rất dễ tìm, cách bệnh viện cũng không xa. Lúc liên hoan cuối năm, Nghiêm Hàn đã theo đồng sự tới đây vài lần. Đồ ăn tuy rằng cũng bình thường, nhưng khung cảnh và cách phục vụ không tồi. Hắn đến hơi muộn một chút, viện trưởng Đàm dẫn theo cô gái kia, nghe nói là cháu của bạn học cũ đã đến rồi, ngồi bên cạnh cô còn có một thiếu niên choai choai, mặc áo có mũ màu xám trắng, đang cúi đầu chơi di động. Nghiêm Hàn quét mắt liếc cậu ta một cái, mơ mơ hồ hồ cảm thấy dường như đã gặp qua ở nơi nào đó. Viện trưởng Đàm giới thiệu cho hai bên làm quen, không đợi đồ ăn bưng lên đã đi mất. Bà mối làm trung gian cho người ta đều là cùng một kiểu như vậy, Nghiêm Hàn cũng biết rõ. Tuổi của hắn lớn hơn cô gái, lại đi làm đã nhiều năm, đương nhiên sẽ không mất tự nhiên giống như người trẻ tuổi, ngược lại cô gái có vẻ ngại ngùng, nói cũng không nhiều. Thiếu niên ngồi ở bên cạnh nghe nói là em trai của cô, cha mẹ không ở nhà, chẳng có người nấu cơm, đi theo ăn ké. Ngồi gần thì thấy, cậu bé này tuổi có vẻ lớn hơn so với suy đoán lúc ban đầu của Nghiêm Hàn. . . Vẫn có cảm giác nhìn thực quen mắt. Hai người xoay quanh vấn đề công việc hàn huyên vài câu, thái độ của cô gái có vẻ khách khí, nhưng ánh mắt rõ ràng mang theo vài phần áp lực lẫn không kiên nhẫn. Nghiêm Hàn nhìn ra được cô ta chắc cũng là nể mặt người lớn mà đến, trong lòng thoải mái không ít. Tư tưởng được thả lỏng, thái độ đương nhiên tốt lên, còn cầm đũa chung chủ động gắp đồ ăn cho hai chị em vài lần. Cậu nhóc chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua hắn một cái. Nghiêm Hàn đối với ánh mắt của người đồng tính nhìn mình rất nhạy cảm, nhịn không được cũng chú ý đến cậu nhóc này. Tuổi cậu ta chắc là chưa đến hai mươi, ngũ quan tuy rằng bình thường, nhưng lại có một đôi mắt rất được, ngập nước, tựa như chỉ cần chớp chớp có thể chảy nước mắt. Tuổi tuy nhỏ, tướng tá lại rất cao lớn, Nghiêm Hàn cũng nhìn không ra nhóc này rốt cuộc có phải là người trong giới hay không. Một bữa ăn trong không khí khách sáo, không lạnh nhạt, nhưng tuyệt đối kém rất xa với hòa hợp. Nghiêm Hàn sau khi thanh toán, đưa hai chị em lên xe taxi, nhìn tên nhóc kia khi khom người lộ ra eo lưng tiêm gầy phía dưới áo khoác, trong lòng còn lặng lẽ tiếc nuối mãi. Thời gian còn sớm, Nghiêm Hàn cũng không định về căn phòng trọ nhỏ xíu của mình vào giờ này. Hắn ở một mình, phần lớn thời gian buổi tối ngoại trừ ngủ thì chính là lên mạng xem phim, ngẫm lại đều cảm thấy nhàm chán. Nghiêm Hàn đứng ở ven đường thần ra một lát, rồi gọi xe đi thẳng đến “Mardi Gras”. Nghiêm Hàn không thường đến đây, vì thời gian và tinh lực chẳng cho phép. Thỉnh thoảng cảm thấy cô đơn mới ghé qua vui chơi một lát, gặp người thuận mắt thì đi thuê phòng. Hắn cũng không rõ mình muốn cắm rễ ở đây, hay là sống vài năm rồi quay về B thị, bởi vậy trong tiềm thức tự nhiên không muốn cùng người nào phát triển tình cảm lâu dài. Nhưng thỉnh thoảng cùng người khác lên giường, trong lòng vẫn cảm thấy cô độc. Nghiêm Hàn nghĩ mình đang ở trong vòng tròn lẩn quẩn. Lưu lại đây, hắn có chút không cam lòng. Dù sao B thị là nơi hắn đã sinh ra và lớn lên, cơ hồ tất cả người thân đều ở đó, nguồn nhân mạch mình vất vả vài năm mới tích lũy được vẫn còn đó, trở về mở phòng khám cũng có thể sống không tồi. Nhưng ở thành phố nhỏ này cơ hồ có tất cả những điều kiện sống mà hắn mong đợi : Không có ngành công nghiệp nặng gây ô nhiễm, môi trường và cảnh quan đều tốt đến ấn tượng, nhịp sống không nhanh, bầu không khí trong công việc cũng chẳng tồi, tất cả những nhân tố linh tinh đó cộng lại có phần nặng cân, cứ như vậy mà phủi tay bỏ đi, hắn thật là có chút luyến tiếc. Quên đi, tạm thời có lẽ không nên lo lắng vấn đề này. Quá thâm sâu, chỉ cần nghĩ đến sẽ đau đầu. Nghiêm Hàn ngậm điếu thuốc phiền não hồi lâu, hậu tri hậu giác phát hiện bên cạnh có thêm một người. Áo màu sáng, tóc hơi dài, tên nhóc này mắt ngập nước. . . “Sao cậu lại ở đây?” Nghiêm Hàn hoảng sợ, đây không phải là nhóc con vừa rồi ăn cơm chung đó sao? Tên nhóc cười cười, cứ như dọa được hắn nhảy dựng lên là một chuyện rất lý thú, “Sao tôi lại không thể tới? Tôi cũng đâu phải người chưa trưởng thành.” Nghiêm Hàn hoài nghi liếc mắt nhìn cậu ta, “Chị gái có biết cậu chạy đến một nơi thế này để tiêu phí thời gian hay không?” Nhóc con cười lạnh, “Còn chưa vào cửa nhà tôi, mà đã bắt đầu ra vẻ anh rể rồi sao?” “Từ anh rể này cậu đừng nên gọi bừa.” Nghiêm Hàn vui vẻ, “Dò xét thay chị gái hả? Cậu không nhận thấy chị của mình hoàn toàn không để tôi vào mắt sao?” Nhóc con lộ ra biểu tình bán tín bán nghi. Nghiêm Hàn cảm thấy biểu tình của nhóc này rất đáng yêu, nhịn không được đưa tay qua nhéo lên khuôn mặt cậu ta một cái, “Không cần nhọc lòng nữa, về nhà, về nhà đi. Sau này ít đến những chỗ như thế này nhé.” Nhóc con đẩy tay hắn ra, hai má xuất hiện màu hồng khả nghi, “Chị của tôi thật sự. . .” “Thật mà, thật mà.” Nghiêm Hàn vội vàng cam đoan với nhóc con, “Mắt nhìn người của tôi khá chuẩn. Điểm này tuyệt đối không sai, không tin ngay bây giờ gọi điện thoại hỏi chị của cậu xem.” Nhóc con lấy di động từ trong túi ra, bên cạnh có một tên ma men cứ sáp lại gần, say khướt gục trên quầy bar nhìn từ trên xuống dưới đánh giá nhóc, lại quay về phía Nghiêm Hàn, vẻ mặt đáng khinh cười cười, “Wow, đổi khẩu vị rồi sao?” Nhóc con bất giác lui về phía Nghiêm Hàn, hắn do dự vài giây, sau đó nắm bả vai kéo cả người cậu ta vào trong lòng mình, “Đúng vậy, đổi khẩu vị rồi.” Ở trong này chơi bời cũng khá lâu, rất nhiều người đều biết hắn không chọn bạn tình quá nhỏ tuổi. Ma men trêu ghẹo hắn vài câu, bưng ly rượu chân nam đá chân siêu đi mất. Nhóc con tựa vào ngực hắn không hề động, dường như bị dọa. Trong lòng Nghiêm Hàn không khỏi hoảng hốt, bỗng nhiên cảm thấy cảnh tượng trước mắt này. . . Hình như rất quen thuộc. “Chuyện chị cậu cũng làm rõ rồi chứ, về nhà đi.” Nghiêm Hàn có chút thấp thỏm nôn nóng đẩy tên nhóc trong lòng ra, “Nơi này không dành cho con nít đến chơi đâu.” Nhóc con ngẩng đầu nhìn hắn, mắt không chớp nhìn thẳng không chút tránh né, mang theo vài phần quật cường không cam tâm. “Muốn tới cũng đừng đi một mình.” Nghiêm Hàn bắt đầu cảm thấy mất kiên nhẫn . Nhóc con bất mãn thấp giọng lầu bầu, “Ai là con nít chứ?” “Nhanh về đi, đã trễ thế này, người nhà của cậu chắc rất sốt ruột.” Nghiêm Hàn không chắc nhóc con này rốt cuộc có biết nơi này là Gay Bar hay không. Ngược lại hắn cũng không để ý người khác nói lén việc đời tư ở sau lưng mình. Bất quá nếu thông qua nhóc con này rơi vào tai viện trưởng Đàm, thì lại không tốt lắm. Nhóc con cố chấp đứng ở trước mặt, có vẻ hơi dỗi nhìn hắn, “Đêm nay tôi không định về nhà. . .” Trong lòng Nghiêm Hàn có loại cảm giác khó tin, lập tức cười rộ lên, bỡn cợt nhéo nhéo mặt cậu ta, “Thích tôi sao?” Lông mi thật dài của nhóc con run lên nhè nhẹ, bất quá cũng không đẩy tay hắn ra. Nghiêm Hàn lắc đầu, có chút nuối tiếc vỗ vỗ đầu của cậu, “Thích tôi cũng vô dụng thôi. Tôi đối với mấy tên chip hôi như cậu vậy hoàn toàn không có hứng thú. Về nhà đi, ngoan.” Sắc mặt của cậu bạn nhỏ hơi hơi thay đổi, “Hôm nay anh vừa bước vào nhà hàng tôi liền nhận ra ngay.” Mấy cậu bé choai choai dường như cũng không thích về nhà. Nghiêm Hàn nghĩ, có lẽ là bắt đầu thời kì phản nghịch. Trước kia khi mình ở tuổi này hình như cũng giống vậy, tính cách chưa định hình, luôn cảm thấy lạc lõng với mọi người. Không thích về nhà, nhưng ở bên ngoài thì lại nhàm chán. Hút thuốc uống rượu đều là tập tành trong giai đoạn đó. Nghiêm Hàn gẩy điếu thuốc, không chút để ý hỏi lại, “Thì ra đã gặp qua tôi rồi à? Ở đây sao?” Tên nhóc lắc đầu, “Hồi ở trường cùng bạn học đến quán net, gặp ngay lúc người ta kéo bè kéo lũ đánh nhau, cánh tay bị trúng một dao. Lúc đến bệnh viện anh chính là người khâu vết thương cho tôi.” Nghiêm Hàn có hơi kinh ngạc nhìn nhìn đứa nhỏ này. Bình thường hắn có hơn phân nửa thời gian đều trực ở phòng cấp cứu, đám lưu manh côn đồ đánh nhau chém giết linh tinh gì đó gặp cũng nhiều, bất quá đối với đứa nhỏ này hắn thật đúng là không có ấn tượng gì, chỉ là mơ mơ hồ hồ cảm thấy nhìn có hơi quen mắt. “Anh khâu rất nhanh, cũng chẳng đau, khi đó tôi còn nghĩ người này tay nhanh như vậy, có phải khâu bừa hay không. . .” Nhóc con nói xong nở nụ cười, “Lúc ấy khâu hết chín mũi, vết sẹo rất mờ, cơ hồ nhìn không thấy. Bà Đàm nói bác sĩ kỹ thuật không tốt sẽ để lại sẹo, nói anh rất có trách nhiệm, là một bác sĩ giỏi.” “Đương nhiên là giỏi rồi.” Nghiêm Hàn nhìn cậu nhóc xăn tay áo cho hắn xem trên cánh tay mình có một vết sẹo cũ nhìn kĩ mới thấy, trong lòng có bao nhiêu là tự đắc. Nhóc con còn ngẩng mặt nhìn hắn đầy ngưỡng mộ, vì thế, tâm tình tốt vô cùng, bác sĩ Nghiêm rất phối hợp vuốt ve cái vết sẹo kia vài cái, “Àh, phục hồi rất tốt. Chứng tỏ cơ địa của cậu lành, vết sẹo như thế này đa số người rất khó khôi phục được đến mức độ đó.” Làn da của cậu bé mịn và trơn nhẵn, Nghiêm Hàn sờ soạng một hồi, liền có chút thất thường. Tên nhóc dường như là nhận ra điều gì đó, trên mặt hiện ra một nụ cười xấu xa, “Đến nhà anh chứ hả?” Vẻ mặt Nghiêm Hàn phức tạp nhìn cậu nhóc. Thành thật mà nói, mình đối với mấy cậu nhóc tuổi choai choai quả thật không có cảm tình, ưa nổi loạn, tùy tiện, chỉ biết có chính mình. . . Bất quá không thể phủ nhận là, nhóc con vẫn chưa biết tên này quả thật có vài phần hấp dẫn hắn. Dáng người thon dài, eo lưng dẻo dai, làn da mềm mại, nhưng lại có một đôi mắt tựa như chưa biết đến thế sự, một cậu bé như vậy ở trong giới rất được yêu thích. Hắn cũng không để ý đến việc thỉnh thoảng đổi khẩu vị, bất quá. . . Thỏ không ăn cỏ gần hang a. Một ngọn cỏ mê người như vậy ở ngay trước mắt, vạn nhất không nhịn được phạm vào sai lầm gì, sẽ thu thập kha khá phiền hà. Có một số việc, vẫn là trực tiếp bóp chết khi mới phát sinh mới thích hợp. Nghiêm Hàn không nói hai lời, xách cổ áo tên nhóc này ra khỏi quán bar. Thuận tay ngoắc một chiếc xe taxi đẩy cậu ta vào, lại trả tiền trước cho lái xe, nghĩ nghĩ, rồi nói địa chỉ nhà viện trưởng Đàm. Tên nhóc bị đẩy ngã ở băng sau, tức giận kêu lên, “Anh làm gì vậy?” “Đưa cậu nhóc này về nhà.” Nghiêm Hàn nói rõ ràng lưu loát : “Chút nữa tôi sẽ gọi điện thoại, nếu trong vòng nửa giờ còn chưa về đến nhà, tôi sẽ gọi đến công ty khiếu nại anh.” Tài xế xe taxi giẫm chân ga, mang theo tên nhóc miệng đang chửi rủa nhanh như chớp chạy đi mất. Trải qua một hồi gây sức ép như vậy, ý định đi ra ngoài tìm hoan mua vui cũng trở nên cụt hứng. Nghiêm Hàn thở dài, thầm nghĩ một đêm xuân kiều diễm cứ như vậy mà bị phá hủy, mức độ tàn phá của mấy nhóc con ở độ tuổi này quả nhiên kinh người. Nghiêm Hàn đứng ở ven đường hút thuốc, về đến nhà mà trong lòng vẫn còn sợ hãi. Chuyện đi xem mắt coi như công cốc, Nghiêm Hàn cũng nhẹ thở ra. Thành thật được hai ngày, cuộc sống khôi phục nhịp điệu lúc trước : Công việc, trực ban, ăn uống, chơi bời, tìm người hợp khẩu vị lên giường. . . có điều khi bận rộn thì, vội đến mức ngày đêm điên đảo. Nghiêm Hàn vừa mới vào phòng nghỉ, còn kịp uống một ngụm nước, bên ngoài lại có người kêu : “Bác sĩ Nghiêm?” Nghiêm Hàn vội vàng đáp : “Có.” Đứng ngoài cửa là phó chủ nhiệm khoa ngoại lão Lưu, cầm trong tay một bản danh sách, thấy Nghiêm Hàn đi ra liền đưa cho hắn, “Danh sách sinh viên thực tập năm nay, cậu ký đi.” Sinh viên thực tập năm nào cũng có, Nghiêm Hàn chẳng thắc mắc gì, cầm lấy nhìn nhìn, tên là Thư Hằng, ừm, rất dễ nghe. “Đi theo bác sĩ Nghiêm học tập cho tốt, cái gì không hiểu thì hỏi.” Lão Lưu quay đầu cổ dặn thực tập sinh vài câu, lại nói với Nghiêm Hàn, “Dẫn dắt người mới tận tình nhé. Nói không chừng sau này sẽ là đồng sự đó.” Nói xong rồi vội vàng đi mất. Nghiêm Hàn lúc này mới chú ý tới cậu bé choai choai đứng ở cửa. . . cư nhiên nhìn quen mắt như vậy. Tên nhóc ở trước quán bar vẻ mặt cười xấu xa nói “Đến nhà anh”, cậu bé bị ném vào xe taxi tức giận kêu “Anh làm gì vậy?”. . . Thư Hằng nở nụ cười, “Bác sĩ Nghiêm, chúng ta lại gặp nhau rồi.” “Cậu học y sao?” Lúc này đây Nghiêm Hàn thật sự giật mình, “Năm thứ tư?” Thư Hằng gật gật đầu, tươi cười ôn hòa, nét mặt mang theo vẻ ổn trọng không hợp với lứa tuổi. Chỉ có cặp mắt kia vẫn giống với trong ấn tượng của Nghiêm Hàn, ngập nước, giống như chỉ cần chớp một cái có thể chảy hai hàng nước mắt. Nghiêm Hàn thật sự không còn gì để nói. Thư Hằng lấy từ trong túi ra một bịch thịt bò khô đưa qua, “Này, quà gặp mặt. Về sau xin chiếu cố nhiều hơn.” Nghiêm Hàn dở khóc dở cười, “Đút lót hả?” Thư Hằng liếc xéo hắn một cái, “Anh nhìn không ra là tôi đang lấy lòng sao?” “Lấy lòng tôi làm gì?” Nghiêm Hàn lập tức hất mặt, “Phụ thuộc vào biểu hiện của cậu trong lúc thực tập. . .” Thư Hằng đột ngột đến gần hôn lướt qua khóe miệng hắn. Nghiêm Hàn làm thế nào cũng không nghĩ đến mình cư nhiên bị một tên nhóc choai choai đùa giỡn, nhưng đây lại là nơi công cộng, sắc mặt lập tức trở nên khó coi. Tuy rằng hắn không thèm để ý đến người khác nói ra nói vô việc đời tư của mình, nhưng ở đây dù sao cũng là bệnh viện, ngoại trừ đồng sự còn có bệnh nhân, vạn nhất để cho người ta trông thấy. . . Thư Hằng cười, vẻ mặt xấu xa nhìn hắn, “Tôi có ngó rồi, không có người nào nhìn hướng này cả.” Nghiêm Hàn bắt đầu cảm thấy đau đầu, “Tôi sẽ nói với chủ nhiệm Lưu, tìm người khác hướng dẫn cậu. Gần đây tôi khá bận rộn. . .” Sắc mặt Thư Hằng lập tức thay đổi. Bất quá cũng rất nhanh, cậu ta lại khôi phục vẻ mặt làm bộ ổn trọng như khi vừa gặp mặt, “Tôi sai rồi, bác sĩ Nghiêm. Sau này tôi sẽ không làm thế nữa ” Dễ dàng nhận sai như vậy sao? Nghiêm Hàn có hơi hoài nghi nhìn cậu. “Chuyện vừa rồi tôi có thể giải thích.” Thư Hằng nháy mắt mấy cái, trưng ra một biểu tình đáng thương, “Bác sĩ Nghiêm, quả thật tôi rất thích anh, nếu không cũng sẽ không hao tâm tổn trí tìm cách chạy tới theo anh thực tập. Bất quá, xin anh hãy tin tưởng tôi, trong lúc làm việc tôi sẽ không gây phiền toái cho anh. Tôi bảo đảm đấy.” “Cậu chắc chứ?” Nghiêm Hàn bán tín bán nghi. “Chắc mà.” Biểu tình của Thư Hằng rất thành thật. Nghiêm Hàn có hơi do dự. Thực tập sinh ở bệnh viện nhiều lắm cũng chỉ hai tháng, cắn răng chịu đựng một chút rồi cũng qua thôi. Chỉ vì hai tháng này mà cố ý chạy đi tìm lãnh đạo dường như cũng chẳng đáng. . . Hắn nhìn Thư Hằng, Thư Hằng cũng thành thành thật thật nhìn lại hắn, đôi mắt to chớp chớp, bộ dáng bé yêu ngoan ngoãn. Ai mà chẳng thích bé ngoan. Trong lòng Nghiêm Hàn thoáng có chút dao động. “Ash!” Thư Hằng ghìm giọng nói với hắn, “Nếu anh không đồng ý, tôi sẽ đi tìm bà Đàm. . .” Nghiêm Hàn ngay lập tức trở nên cảnh giác, “Tìm bà ấy làm gì?” “Để nói rằng anh. . .” Thư Hằng đảo mắt vòng vo, “Nói anh có thành kiến với sinh viên đại học Y. . .” Trong lòng Nghiêm Hàn lặng lẽ thở dài, tâm tình không hiểu sao có chút phức tạp. “Yên tâm đi.” Thư Hằng giống như bậc cha chú vỗ vỗ vai của hắn, “Tôi rất nghiêm túc theo đuổi anh, tuyệt đối sẽ không gây phiền phức. Anh không muốn tôi làm cái gì, giống như hành động khi nãy tôi sẽ không làm. Thề đấy.” Nghiêm Hàn không thể không thừa nhận trong lòng mình có chút dao động . Thư Hằng đẩy hắn vào phòng nghỉ, cửa ở sau lưng hai người vừa khép lại, liền nhảy dựng lên hôn lên mặt Nghiêm Hàn một cái, “Cuối cùng cũng tìm được anh!” Nghiêm Hàn cau mày, “Vừa mới nói xong việc gì tôi chẳng muốn thì cậu không làm mà.” “Được rồi, tôi sẽ không làm nữa.” Thư Hằng vội vàng đưa tay lên thề nguyền, “Chắc chắn, thề đấy.” “Thay quần áo, lấy bệnh án, theo tôi đi thăm phòng.” Nghiêm Hàn xoay người, nói xong những lời nghiêm khắc, khóe miệng cũng không tự chủ được nhếch lên. “Buổi tối tôi mời anh ăn cơm nhé.” Thư Hằng ở sau lưng hắn nói lớn, “Món cay Tứ Xuyên, thế nào?” Nghiêm Hàn nhẹ khiển trách, “Thời gian làm việc không nói chuyện riêng!” “Được rồi.” Thư Hằng nhún vai, thái độ như muốn nói không làm khó anh, “Vậy hết ca rồi nói sau. Nếu không tan sở mua chút đồ ăn, đến nhà anh rồi từ từ nói cũng được. Tôi sẽ vào bếp, có thể cho anh ăn ngon .” Nghiêm Hàn làm bộ như mắt điếc tai ngơ, cầm bệnh án đi ra cửa trước. Thư Hằng ở sau lưng hắn nở nụ cười, “Không cự tuyệt chính là đồng ý.” Nghiêm Hàn nghĩ đến cái ổ lạnh lẽo của mình. . . Được rồi, cùng nhau ăn một bữa cơm cũng không phải điều gì bất thường. Huống chi tên nhóc này nói sẽ đích thân xuống bếp. . . Thư Hằng nhanh chân đuổi theo sau lưng. Nghiêm Hàn cau mày. Trong lòng lại suy nghĩ cậu nhóc này thoạt nhìn có vẻ hiểu chuyện, có thể thử xem. . . Dù sao thử một lần cũng sẽ không mang thai. . . Mà mang thai cũng chẳng sợ, lão tử tự mình cũng có thể nuôi. . . Này , này suy nghĩ gì mà kì cục vậy, quả nhiên là bị Trần Chú làm hỏng rồi. . . Về phần vấn đề có nên cắm rễ ở đây hay không. . . Thôi quên đi, đầu lại đau rồi. Nghiêm Hàn nghĩ, vấn đề sâu sắc như vậy vẫn là để dành sau này hẳn lo lắng đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.