Mùa Hè Định Mệnh

Chương 41: Chương 41




Elisabeth, với một chiếc tạp dề lớn màu trắng quấn quanh bộ váy đi lễ nhà thờ, đang ở trong bếp lấy bánh mì ra khỏi lò nướng và làm nước xốt. Rachel đưa Stan đi dạo trên chiếc xe lăn trước bữa ăn trưa trong khi lũ trẻ chơi đùa quanh bác và ông ngoại ở sân sau. Tilda và J.D. thường được nghỉ vào chiều và tối Chủ nhật, vậy nên chỉ còn Becky trả lời chuông cửa.

Cô đặt đá vào cái ly thủy tinh cuối cùng, rồi ra mở cửa. Cô biết người đến là ai trước cả khi cửa mở ra. Elisabeth thường có bốn hoặc sáu vị khách vào bữa trưa Chủ nhật. Nhưng hôm nay họ chỉ có một người.

Johnny Harris.

Với nụ cười đón chào nở trên môi, Becky mở rộng cửa. Sau đó cô đứng nhìn, miệng há hốc, nụ cười nhạt dần.

“Chúa ơi!” Cô thở hắt ra, nhìn hắn từ đầu đến chân, không tin nổi vào mắt mình. Hắn mặc vest, một bộ vest kiểu doanh nhân màu xanh dương có vẻ đắt tiền rất vừa vặn, áo sơ mi cài cúc màu trắng, và chiếc cà vạt lụa màu hạt dẻ. Hắn đã cắt tóc. Mái tóc lượn sóng từ trước ra sau theo kiểu doanh nhân rất quyến rũ. Mái tóc còn che hai chỏm tai của hắn và hơi chạm vào cổ áo sơ mi ở sau gáy.

“Tôi đến hơi sớm ư?” Hắn hỏi. Cô ngẩng lên nhìn vào mắt hắn. Ừ thì đây là Johnny Harris.

Đôi mắt màu xanh và khuôn mặt gầy, ngăm đen, đẹp trai đến chết người ấy không thay đổi nhiều lắm so với hồi còn đi học. Becky đã nghĩ hắn là người đẹp trai nhất ở Tylerville từ lúc gặp hắn ở đám tang Glenda hôm qua, nhưng với quần jean và tóc dài, hắn không phải là kiểu đàn ông mà cô thích cho lắm. Giờ đây, hắn đúng là kiểu người đó, và cô thấy hơi ganh tị với chị gái vì đã giữ được một người đàn ông có dáng vẻ như thế. Thường thì những gã sát gái thuộc gu của cô hơn là Rachel. Nhưng điều này cũng dẫn đến những bất lợi lớn, tất nhiên là vậy.

“Becky?” Hắn nhìn xuống hơi dò hỏi khi cô cứ nhìn hắn chằm chằm không nói.

“Trông anh tuyệt lắm,” cô thật thà nói. Nỗi dằn vặt vì đã ganh tị với chị gái được thay thế bằng sự háo hức khi nghĩ đến phản ứng hài lòng của Rachel trước sự thay đổi của hắn. Cô mỉm cười với hắn. “Rachel sẽ sốc lắm đây.”

“Cảm ơn cô. Tôi cũng nghĩ vậy.” Đáp lại cử chỉ của cô, hắn bước vào lối đi khổng lồ với những bức tượng đồng, tranh phong cảnh cổ điển và tấm thảm trải sàn phương Đông trên sàn gỗ cứng bóng loáng. Hắn liếc nhìn quanh, hơi lo lắng. “Rachel đâu nhỉ?”

“Chị ấy ở bên ngoài với bố và lũ trẻ. Anh vào phòng khách đi. Tôi sẽ lấy đồ uống cho anh trong khi anh chờ chị ấy.” Becky đóng cửa lại, sau đó dẫn đường qua các cánh cửa gỗ trượt màu gụ ngăn cách phòng khách với sảnh chính. “Anh ngồi chơi nhé! Anh muốn uống gì?”

“Làm ơn cho tôi một cốc trà đá,” Johnny nói. Bỏ ngoài tai lời mời ngồi của Becky, hắn bước ra khung cửa sổ khổng lồ nhô ra ngoài ở đầu bên kia căn phòng. Từ đó, hắn có thể thấy rất rõ Rachel đang đẩy bố đi trên chiếc xe lăn dọc một con đường lát đá nối sân trong với khu vực trước đây từng là một chuồng gia súc nhưng giờ là gara.

“Cảm ơn cô,” hắn nói khi nhận cái cốc từ Becky. “Kia là các con cô à?” Hắn chỉ vào ba cô bé đang chơi trên sân cỏ.

“Phải. Bé tóc đen là Lisa, bé nhỏ hơn, tóc vàng là Loren, và bé con kia là Katie. Tôi mong anh không ngại ăn cùng lũ trẻ. Bữa trưa Chủ nhật nào chúng cũng ăn cùng chúng tôi.”

“Tôi thích trẻ con mà.”

“Thế à?” Dường như Becky đã đặt vào câu hỏi đó quá nhiều ý nghĩa - ngay lập tức cô hình dung ra hắn đong đưa các con của Rachel trên đầu gối và không hiểu sao mình lại có ngay được viễn cảnh đó – nên cô nói tiếp để che đi sự lúng túng, “Rachel nói là anh thích cả chó nữa.”

“Vậy à?” Một nụ cười chậm rãi nở trên môi Johnny, rồi hắn nhấp một ngụm trà. “Rachel bảo tôi là cô và mẹ cô thì không.”

“Ồ, chúng tôi không thích chó. Ít nhất thì chúng tôi chưa bao giờ nuôi cả. Các con tôi có một con mèo.”

“Như thế hay đấy.”

Cuộc nói chuyện trở nên ngập ngừng. Becky – người cả đời chưa bao giờ thấy khó chịu khi nói chuyện với một người đàn ông, lại đang lúng túng không kiếm nổi chuyện gì đó để nói – cuối cùng cũng từ bỏ. Hắn không nhìn cô mà đứng nhấm nháp trà và nhìn Rachel qua cửa sổ với vẻ mặt khó hiểu. Becky nghĩ đến thời tuổi trẻ ngông cuồng và nổi loạn của hắn ở trường, về thời gian hắn trong tù, về những vụ giết người mà Rachel khăng khăng là hắn không làm, và khẽ rùng mình. Hắn là một người đàn ông tuyệt vời, không còn nghi ngờ gì nữa, nhưng có điều gì đó nguy hiểm tỏa ra từ hắn khiến cô không thể hình dung ra hắn với Rachel bên nhau. Rachel ngọt ngào, mơ mộng – người trước nay vẫn luôn hoàn hảo, chưa bao giờ cư xử tồi tệ, chưa bao giờ làm sai điều gì. Rachel – người luôn biết phải làm gì và làm những việc đó với sự duyên dáng bẩm sinh. Tưởng tượng chị mình với một kẻ nổi loạn như Johnny, ngay cả khi hắn đã chải chuốt gọn gàng như bây giờ, là một điều rất khó.

“Rachel rất… rất thích anh,” Becky đột nhiên nói vì muốn khám phá xem hắn trả lời như thế nào. Rachel chưa bao giờ hấp dẫn đàn ông bằng Becky, và có thể chị ấy đã ngã gục trước vẻ quyến rũ đặc biệt mà người đàn ông này sở hữu. Nếu anh ta nói về Rachel với sự coi thường, hay gạt bỏ điều đó…

“Cô ấy nói với cô thế à?” Hắn quay lại nhìn cô. Cô cảm thấy khó chịu dưới cái nhìn không chớp mắt đó. Có điều gì ở hắn khiến cô đột nhiên thấy hồi hộp đến thế? Tai tiếng của hắn ư? Hay vẻ bề ngoài của hắn? Hay bộ vest khiến cô nghĩ hắn như một con sói đang đội lốt cừu này?

“Phải, phải, chị ấy nói thế.”

Hắn mỉm cười, và trước sự ngạc nhiên của chính mình, Becky nhận ra rằng, bên cạnh vẻ bề ngoài hấp dẫn, hắn còn sở hữu một vẻ quyến rũ khủng khiếp. Thảo nào mà Rachel yêu hắn, và yêu say đắm là khác. Nếu hắn không phải là bạn trai Rachel, Becky nghĩ, cô sẽ cho phép mình tán tỉnh hắn một chút. Tất nhiên là không nghiêm túc rồi, và chắc chắn là cô không bao giờ nghĩ đến việc lấy một người như Johnny Harris. Nhưng cho một mối quan hệ ngắn ngủi thì hắn sẽ tuyệt vời lắm đấy. Trừ khi hắn là một kẻ đa nhân cách, như Elisabeth đã sợ.

“Chị gái cô là một người tuyệt vời.”

Becky xua đi những cơn rùng mình lo lắng đột ngột tấn công cô. “Tôi biết. Rất vui khi anh nhận ra điều đó.”

Johnny lại trầm ngân nhìn qua cửa sổ, nhấp một ngụm trà, rồi lại liếc nhìn Becky.

“Rachel nói với tôi là cô đang chuẩn bị ly hôn. Tôi rất tiếc.”

“Cảm ơn anh.” Becky lấy lại tư thế đĩnh đạc. Nếu định khám phá điều gì đó mới mẻ ở Johnny Harris thì cô phải bạo dạn lên mới được. Lịch sự né tránh sẽ không giúp được gì.

“Tôi hy vọng anh không cho là tôi thô lỗ khi xen vào, nhưng tôi rất yêu chị gái mình. Anh… chị ấy…” mặc dù đã cố, Becky vẫn lúng túng – “rất khó để hai người trở thành một cặp.”

“Tôi cũng cho là vậy, xét về mặt bề ngoài ấy. Nhưng chị gái cô là trường hợp hiếm, có khả năng nhìn xuyên qua bề mặt bên ngoài đấy.”

“Hai người còn cách nhau mấy tuổi nữa.”

“Tôi không bận tâm đến điều đó. Cô ấy đủ tuổi rồi.”

Nụ cười thoáng qua đi kèm với câu nói đó làm Becky yên lặng. Như hắn, cô cũng nhấp một ngụm trà và nhìn Rachel đẩy xe đưa bố quay trở về. Với mái tóc ngắn đang bị gió thổi tung ra khỏi mặt và chiếc váy liền thân màu vàng chanh ôm lấy đôi chân mảnh mai, Rachel trông trẻ hơn tuổi ba mươi tư rất nhiều. Tình yêu làm khuôn mặt cô trở nên dịu dàng khi cô cúi xuống nói chuyện với bố, mặc dù Becky biết có lẽ ông chẳng hiểu được điều mà Rachel đang nói, thậm chí chẳng nhận ra rằng có người đang nói chuyện với mình. Khi nhìn chị, tim Becky dâng đầy tình thương yêu, và cô cảm thấy mình cần phải bảo vệ chị.

“Tôi chỉ muốn chị ấy được hạnh phúc. Chị ấy xứng đáng được hạnh phuc,” Becky đột nhiên nói, thật mạnh mẽ.

“Vậy là chúng ta có cùng mong muốn với nhau.”

“Rob – người mà lúc trước chị ấy hẹn hò – là một người đàn ông tốt. Anh ấy là một dược sĩ, bốn mươi tuổi. Anh ấy sẽ là một người chồng tốt.” Lời nói đột ngột này mang nhiều ẩn ý.

“Về điểm đó thì tôi không đồng ý với cô. Tôi nghĩ cô ấy sẽ lặng lẽ đau khổ suốt một năm trời nếu cô ấy ngốc nghếch đến nỗi lấy anh ta.”

Điều đó làm Becky giật mình đến nỗi phải ngẩng lên nhìn hắn. “Tại sao anh lại nghĩ thế?”

“Vì Rachel là người mơ mộng. Chỉ có rất ít người nhận ra điều đó sau vẻ bề ngoài của cô ấy. Rachel cảm nhận cuộc sống khác với hầu hết mọi người. Tình yêu của cô ấy sâu sắc hơn, chung thủy hơn, và sức chịu đựng đau khổ của cô ấy cũng cao hơn. Cô ấy xứng đáng nhiều hơn việc trở thành bà nội trợ bé nhỏ của một gã da trắng nào đó, và cô ấy sẽ không hạnh phúc với vai trò đó đâu.”

Cằm Becky hơi trễ xuống khi cô nghe lời nhận xét hùng hồn, sâu sắc và hoàn toàn chính xác đó về Rachel. Cô không nghĩ Johnny Harris lại sâu sắc đến vậy. Thực ra, trước ngày hôm nay, cô không nghĩ là hắn có hiểu biết sâu sắc.

Có lẽ tình cảm mà Rachel dành cho hắn dựa trên những điều mà Becky chưa bao giờ nghĩ đến.

“Vì anh đã biết rồi, nên tôi cho là anh cũng biết rằng mình có thể làm chị ấy tổn thương rất nhiều.”

“Tôi thà tự chặt tay mình còn hơn làm Rachel tổn thương.” Lời nói thẳng thừng và nhẹ nhàng đó vang lên với sự thành thực đến mức Becky cảm thấy những nỗi lo sợ của mình dần tan biến hết. Vẫn còn rất nhiều rào cản ngăn Rachel tìm được hạnh phúc với Johnny Harris, nhưng tình cảm hắn dành cho cô không phải là một trong số đó.

“Becky, con đâu rồi? Mẹ cần con…” Giọng Elisabeth vang lên mấy giây trước khi bà xuất hiện, và nó ngừng lại ngay lập tức khi bà thấy con gái không ở một mình.

“Ồ,” bà nói rồi yên lặng nhìn từ đầu đến chân vị khách. Thấy vẻ choáng váng nhẹ trên khuôn mặt mẹ, Becky chắc chắn là bà cũng ngạc nhiên không kém gì mình. Nhưng Elisabeth không thiếu những kỹ năng xã hội sau bao nhiêu năm đóng vai trò là bà chủ nhà để cử xử sao cho phù hợp với mục đích kinh doanh hay chính trị, và bà đã lấy lại bình tĩnh gần như ngay lập tức. Becky nghĩ nếu người nào không hiểu bà sâu sắc thì khó có thể nhận ra sự lưỡng lự không đáng kể của bà trước khi nói tiếp. “Tôi không biết là cậu đã đến. Cậu khỏe chứ? Cậu thật tử tế khi đến dự bữa ăn trưa cùng chúng tôi.”

“Bác cũng rất tốt bụng vì đã mời cháu.”

Với Becky, nỗi lo phải làm trọng tài trong cuộc gặp này bắt đầu tiêu tan. Mẹ cô đang rất khách sáo nhưng vẫn tử tế. Rõ ràng là bà đã hiểu cảm giác của Rachel dành cho người đàn ông này đủ để tránh nói những điều thô lỗ, mặc dù sự cứng nhắc đó, theo như Becky biết, bắt nguồn từ sự không ủng hộ.

Tuy nhiên, Johnny Harris không thể biết được điều đó và điều hắn không biết không thể xúc phạm hắn.

Nhưng rồi, Elisabeth làm Becky ngạc nhiên và xấu hổ khi nói rất thẳng.

“Rachel nói với tôi là nó yêu cậu. Thực tế đó bắt chúng ta phải làm quen với nhau, cậu có nghĩ thế không?”

“Chắc chắn rồi, thưa bác.” Johnny mỉm cười với bà. Elisabeth lạnh lùng hơn Becky – hoặc có lẽ là bà đã qua cái tuổi bị sự hấp dẫn của một người đàn ông đốn ngã rồi. Hình như bà không cảm động trước sự quyến rũ của hắn.

“Tôi mừng vì cậu đồng ý với tôi. Như thế những điều tôi phải nói sẽ dễ dàng hơn nhiều.”

Elisabeth đi về phía trước, rồi dừng lại và khoanh tay trước ngực. Becky, lo lắng sau khi nghe màn chào hỏi của mẹ, ước rằng chị gái mình sẽ xuất hiện ngay lập tức. Nhưng mong muốn của cô chỉ là mong muốn thôi.

“Cậu phải biết rằng tôi rất nghi ngờ mối quan hệ của cậu với Rachel. Con bé tin chắc rằng cậu không phải là một kẻ giết người, và ở điểm này, tôi thấy mình không còn lựa chọn nào khác ngoài việc thuận theo quan điểm bảo thủ của nó.” Elisabeth hếch cằm, mắt bà sáng lên, và bà bước mấy nước đầy chủ ý về phía trước, chỉ thẳng một ngón tay vào mũi Johnny vẻ hăm dọa, “Nhưng tôi cảnh cáo cậu, nếu con gái tôi gặp nguy hiểm gì khi gặp gỡ cậu, tôi sẽ đổ toàn bộ trách nhiệm cho cậu, không cần biết cảnh sát, tòa án hay bất kể ai nói gì.

Và tôi sẽ lấy súng của chồng tôi để tự tay bắn cậu đấy. Tôi già rồi, đời tôi sắp hết rồi, và tôi chẳng còn gì để mất khi làm thế. Vậy nên cậu hãy tin rằng tôi chắc chắn sẽ làm như lời tôi nói. Như thế đã đủ rõ ràng chưa?’

“Rồi ạ, thưa bác.” Becky nhẹ cả người khi thấy Johnny có vẻ hơi thích thú. Khi nghe mẹ nói, cô đã sợ rằng hắn sẽ cảm thấy bị xúc phạm và bỏ về, và cô sẽ phải giải thích mọi chuyện với Rachel, bao gồm cả việc tại sao cô lại không can thiệp. Nhưng ai có thể ngăn mẹ cô lại một khi bà đã quyết tâm nói hay làm gì cơ chứ?

“Tốt. Vậy thì cậu vui lòng ra sân sau để đón Rachel và lũ trẻ. Bình thường thì tôi không nhờ khách làm việc đó, nhưng suốt từ sáng đến giờ nó đã sốt sắng chờ cậu đến đây rồi. Nó định ở trong nhà để khi cậu đến, tôi sẽ không có cơ hội nói chuyện thẳng thắn với cậu. Nhưng tôi rất mừng là cậu đến hơi sớm một chút.”

“Một chút thôi ạ.” Johnny kiên định nhìn Elisabeth. “Nhưng cháu lại rất mừng khi đến sớm. Vì bây giờ cháu cũng có cơ hội để nói ra suy nghĩ của mình. Bác không phải sợ cháu giết Rachel, vì chắc chắn là cháu sẽ không làm thế. Nhưng phần còn lại của mối quan hệ giữa Rachel và cháu hoàn toàn là việc của cô ấy, và của cháu nữa. Không phải là việc của bất kỳ người nào khác.”

Elisabeth nhìn thẳng vào mắt Johnny với vẻ dò xét làm Becky nghĩ đến hai đối thủ đang vờn nhau và nhận ra kẻ địch rất khó nhằn. Sau đó Johnny mỉm cười với Elisabeth, và Becky có cảm giác là hai thanh kiếm, sau khi bị rút ra, lại được tra vào vỏ.

“Cháu nghĩ là mình nên ra đón Rachel. Cháu xin phép.”

Gật đầu với hai người phụ nữ, hắn ra khỏi phòng, và mấy giây sau họ nghe thấy tiếng cửa chính mở ra rồi đóng lại. Elisabeth liếc nhìn Becky.

“Nó không giống với những gì mẹ tưởng.”

“Đúng vậy.” Becky hít một hơi thật nhanh. “Mẹ, sao mẹ lại nói như thế với anh ta? Thật là thô lỗ đấy.”

“Thà thô lỗ còn hơn để chị con có kết cục giống như những người phụ nữ nó từng qua lại. Không phải là mẹ thấy bản chất xấu xa ở nó, nhưng ai mà biết được chứ? Nó đẹp trai, và dám đứng lên bảo vệ chính mình. Mẹ thích điều đó ở một người đàn ông. Nhưng vẫn còn quá sớm để nhận định về nó. Chúng ta sẽ xem chuyện giữa nó và Rachel như thế nào.”

“Mẹ…”

“Ồ, nhanh lên, Becky, vào bếp nào. Mẹ cần con đổ đầy các cốc trong lúc mẹ phục vụ món xúp.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.