Mùa Hè Định Mệnh

Chương 49: Chương 49




Đến thứ Sáu, Stan đã phục hồi một chút, đủ để Elisabeth và Rachel cảm thấy họ có thể để ông lại đó trong chốc lát. Becky ở bệnh viện – không ai nghĩ đến việc để Stan lại một mình – trong lúc Johnny lái xe đưa Rachel và mẹ cô về Walnut Grove. Elisabeth ngồi ở ghế trước với Johnny, chỉ còn là một cái bóng so với người phụ nữ của Chủ nhật tuần trước. Bà dựa đầu vào ghế, mắt nhắm nghiền, tay đặt trong lòng. Đây là một trong số những lần rất ít ỏi trong đời, Rachel nhận ra mình đang thấy mẹ thiếu chải chuốt.

Không ai ngồi trong xe nói chuyện. Rachel và Elisabeth mệt lử, còn Johnny yên lặng vì hắn cảm thấy họ cần như vậy. Nhưng sự yên lặng rất dễ chịu. Đến lúc này, Rachel mới có thể kiểm lại tất cả những chuyện xảy ra từ lúc Stan bị ốm. Cô nhận ra rằng một điều tốt mà cơn ác mộng mang lại là: những ngày xáo trộn gầy đây trong viện đã giúp Elisabeth và Johnny trở nên hòa thuận. Cơn khủng hoảng đã bắt bà phải dựa vào Johnny, và hắn đã phản ứng tốt hơn cả những gì Rachel trông đợi. Hắn ở đó khi họ cần, và đã làm rất nhiều việc khiến họ không thể không yêu mến hắn. Sau chuyện không may này, Johnny đã được coi như người trong nhà.

Khi họ đi qua cổng Walnut Grove, lần đầu tiên kể từ lúc Stan bị ốm, Rachel cảm thấy lòng nhẹ nhóm. Mặt trời đang tỏa sáng, không khí ấm áp, tán lá đang chuyển sang màu của mùa thu thật đẹp. Thậm chí ngôi nhà cũng có vẻ nồng nhiệt chào đón khi họ bước vào.

Katie đang hát một bài hát ngốc nghếch với Tilda trong bếp, và sự hồn nhiên của đứa trẻ chạm đến nơi sâu kín nhất trong trái tim Rachel. Một nồi lớn tỏa mùi xúp rau đang nổi bong bóng trong bếp.

“Đúng giờ ăn trưa nhé,” Tilda nói và ngẩng lên cười thật tươi khi họ bước vào, Katie chạy tới dang hai tay về phía Rachel. Cô bế đứa bé lên, hôn nó và chẳng hề ngại hai bàn tay dinh dính đầy kẹo mà nó vừa vứt trên sàn nhà để ra đón bác.

“Mọi người đâu rồi, Tilda?” Elisabeth hỏi. Rõ ràng là bà phải cố lắm mới cất tiếng nổi. Bà mệt đến mức câu hỏi ấy nghe như tiếng thều thào.

“J.D. đến đón Loren ở nhà trẻ, Lisa đi học đến ba giờ, còn Katie và tôi ở trong bếp, đúng không, Katie?”

“Ở trong bếp,” Katie gật đầu xác nhận.

“Sao mẹ không lên lầu nằm nghỉ một lát đi mẹ?” Rachel lo lắng hỏi.

“Ừ. Mẹ mệt rũ ra rồi.” Elisabeth hôn Katie rồi ra khỏi bếp, đi như một bà cụ. Chưa bao giờ Rachel nghĩ là mẹ đã già, và ý nghĩ đó làm cô hoảng sợ.

“Con đi giúp mẹ đây ạ,” cô nói rồi trao Katie cho Tilda. Đứa bé không nghe, nhưng Tilda làm nó phân tán bằng cách đưa cho nó một cái chảo và một cái thìa để đập. Âm thanh đó theo Rachel lên lầu.

Khoảng mười lăm phút sau, cô quay lại bếp sau khi đã mở vòi nước tắm cho mẹ và xếp áo choàng cùng đồ ngủ cho bà. Rachel thấy Katie đang đứng trên một chiếc ghế và nô đùa rất vui trong chậu rửa, Johnny đang dựa vào bàn nói chuyện với Tilda, bà đối xử với hắn như thể hắn là một đứa con của mình và đang cắt thịt giăm bông cho món bánh sandwich. Làm xong, bà múc ra hai tô xúp, đặt chúng cùng mấy đĩa đồ ăn, bao gồm salad khoai tây, dưa chua và những cốc sữa lớn cùng với bánh sandwich, lên chiếc bàn tròn bằng gỗ sồi sáng bóng, sau đó bế bé Katie đang giãy giụa phản đối ra khỏi bếp để Rachel và Johnny ăn trong yên bình.

Johnny thích thú ăn suất của mình, nhưng sau vài thìa xúp, Rachel đẩy đĩa ra.

“Đồ ăn bị sao à?” Ánh mắt Johnny gườm gườm mách bảo Rachel rằng hắn biết rất rõ là thức ăn chẳng làm sao cả. Hắn rất để ý đến lượng và loại thức ăn mà cô ăn mấy ngày gần đây, và bảo cô rằng chẳng có gì là lạ khi cô gầy đến thế, vì một con chuột cỡ bự còn ăn nhiều hơn cô. Rachel vì không muốn bị ép ăn nên nhăn mặt với hắn. Nhưng cô đành thỏa hiệp với ánh mắt chằm chằm nghiêm khắc của hắn mà ăn nốt phần xúp của mình. Cô không thể ăn hơn thế được.

“Nếu em ốm vì lười ăn thì cũng chẳng giúp gì được cho bố em đâu,” Johnny vừa nói vừa nuốt miếng cuối cùng trên đĩa. Rachel âu yếm nhìn hắn uống nốt chỗ sữa còn lại. Trong lúc sự căng thẳng làm dạ dày cô cồn lên mỗi lần cố gắng ăn, thì theo như cô thấy, Johnny lại chưa bao giờ không thích đồ ăn của mình, và nhu cầu ăn uống của hắn thật khổng lồ.

“Em bị đau đầu,” Rachel nghiêm nghị đáp.

“Có thật thế không?” Johnny nhìn cô suy đoán. Sau đó hắn cười toe toét. “Em ngoan, lên lầu mặc quần bò và đi giầy thể thao vào đi. Em cần không khí trong lành đấy”.

“Có lẽ anh nói đúng”.

Đi dạo nghe có vẻ hay, và Rachel làm theo lời hắn. Khi cô quay lại bếp, hắn đang ăn nhanh một chiếc bánh hạnh nhân. “Nếu cứ ăn như thế thì anh sẽ sớm thành một ông già béo ị đấy”. Cô cười tươi trêu chọc hắn.

“Không thể nào. Hệ tiêu hóa của anh tốt lắm.” Hắn lau ngón tay vào quần bò rồi đi về phía cô.

“Ai béo mà chẳng nói vậy.”

“Ồ thế à?”

“Vâng.”

“Đi nào. Hôm nay là một ngày đẹp trời đấy.”

Johnny cầm lấy tay cô, và Rachel vui vẻ đi với hắn ra cửa, xuôi theo lối đi ra chỗ gara. Xe máy của hắn đỗ ở đó cùng với ô tô của mẹ cô và chiếc xe Tilda dùng để chạy việc vặt. Hít thở thật sâu, Rachel muốn uống mùi thơm thanh khiết của bầu trời chớm thu. Có ai đó ở đâu chẳng biết đang đốt lá. Mùi khói hăng hăng dịu nhẹ nhưng vẫn có thể phát hiện ra.

Trời vẫn ấm nên không cần áo khoác hay áo len, nhưng rõ ràng là mát hơn tháng Tám.

Một cơn gió thổi tung tóc Rachel, lùa vào những cành cây thâm sì đang khoác những chiếc áo màu đỏ và vàng lộng lẫy, làm cho chúng vươn lên trên những cánh tay đang đu đưa.

Rachel tận hưởng cảnh tượng và mùi hương mà thấy mình như được tái sinh. Chớm thu là khoảng thời gian cô yêu thích trong năm.

“Đây,” Johnny nói và đưa cho cô cái mũ bảo hiểm. Rachel mải mê suy tư đến mức không để ý là họ đã đến cạnh chiếc mô tô và hắn đã bỏ tay cô ra.

“Ồ, em không nghĩa là…” Rachel lắc đầu trước điều mà hắn rõ ràng đang định làm và lùi lại. Tặc lưỡi quở trách, Johnny đi theo cô. Hắn lấy mũ bảo hiểm từ tay cô và đặt lên đầu cô, rồi nhìn xuống với nụ cười cố nén.

“Em không tin anh ư?”

“Có, nhưng…”

“Tốt.” Hắn ấn cái mũ bảo hiểm xuống đầu Rachel và cài khóa, sau đó ngăn chặn sự phản đối của cô bằng một nụ hôn nhanh và mạnh.

“Em sẽ thích cho mà xem. Anh hứa.” Hắn kéo cô lại gần bằng cách móc ngón tay vào thắt lưng quần bò của cô. Đầu Rachel ngửa ra sau khi cô ngẩng lên nhìn hắn, và hắn lại hôn cô.

“Thử một lần nhé?”

“Em còn làm gì được nữa?” Cô thở dài đầu hàng. Cưỡng lại Johnny khi hắn quyết định quyến rũ cô theo kiểu dỗ dành như thế là điều không thể, cô thầm nghĩ. Thêm vào đó, cô tin tưởng hắn, tuyện đối tin. Cô có thể không thích đi xe máy, nhưng cô không sợ vì biết mình không thể bị nguy hiểm gì.

“Nhảy lên nào.” Johnny cười toe toét, đội mũ bảo hiểm rồi tung một chân qua yên xe, gạt chân chống lên, đạp nổ máy, tất cả diễn ra nhanh đến mức Rachel còn chưa kịp chỉnh lại mũ bảo hiểm để nó vừa vặn và an toàn với mình.

“Nhảy thế nào?” Rachel phải hét lên mới át được tiếng động cơ đang gầm lên. Yên xe khá cao so với mặt đất, và việc ngồi giạng chân ra có vẻ không được đứng đắn cho lắm.

Chuyện đó rất ổn với hắn, nhưng là vì hắn cao trên mét tám.

“Giả vờ chiếc xe là con ngựa thôi !” Hắn hét đáp lại.

Hắn phanh xe lại bằng cách đặt cả hai chân lên mặt đất, để Rachel tung một chân qua yên như hắn hướng dẫn. Ngay lập tức cô thấy mình ngồi sau lưng hắn, bị kẹp giữa tấm lưng rộng và cao của hắn với phần tựa bằng da đằng sau, đùi cô kẹp lấy đùi hắn.

“Bám chặt nhé!” Hắn ngoái lại và hét lên.

Rachel cắn chặt răng và vòng tay ôm chặt lấy vòng eo rắn chắc của hắn. Hắn kéo ga, nhấc chân lên, rồi họ lao đi. Khi họ bay xuống con đường dẫn vào nhà làm tung những viên sỏi bé tí lên, Rachel nghĩ rằng chắc lái một quả tên lửa cũng tương tự như vậy.

Nhưng rõ ràng là Johnny thích thế. Cô có thể cảm thấy sự hồ hởi ở hắn khi cô ép chặt người vào lưng hắn. Cô có thể nhìn thấy điều đó qua khuôn mặt ngoảnh đi của hắn. Cô có thể nghe thấy nó trong giọng hắn khi hắn hét lên đáp lại cô. Vậy nên cô bám chặt lấy hắn mà không phản đối khi họ bay qua những ổ gà và nghiêng xe qua những đoạn cua, mặc dù cô cảm thấy như thể mình đang ngồi trên tàu trượt siêu tốc. Vì Johnny, cô sẽ tập thích kiểu đi lại như thế này dù nó có giết cô chăng nữa. Hắn đã cố gắng bao nhiêu để phù hợp với thế giới của cô, vậy nên cô sẽ làm điều này vì hắn.

Cho đến khi hắn quay lại gara sau khoảng một tiếng rưỡi, cuối cùng Rachel cũng mở được mắt ra.

“Thật thú vị đúng không?” Hắn cười toe toét khi dừng xe lại. Cảm kích vì vẫn còn sống, Rachel mỉm cười gật đầu với hắn. Cô bỏ mũ bảo hiểm ra, đưa cho hắn rồi trượt xuống đất.

Sau đó xảy ra một chuyện rất buồn cười, đầu gối cô, kết hợp với hai bắp đùi nổi loạn, đột nhiên run lẩy bẩy. Mông cô đau ê ẩm. Cô xoa mông, nhăn mặt trong lúc Johnny tắt máy và dựng chân chống chiếc xe yêu quý của hắn, rồi treo hai cái mũ bảo hiểm lên gương chiếu hậu.

“Có chuyện gì thế?” Hắn quay người và thấy cô đang xoa mông. Cau mày, hắn nhìn khắp người cô. Rachel cố mỉm cười với hắn và buông tay xuống.

“Em bị ê mông,” cô nói, quyết tâm làm giảm nhẹ cơn đau mà mình phải chịu đựng giống như khi đi cưỡi ngựa.

“Lần đầu tiên đi mà anh để em ngồi lâu quá.” Hắn có vẻ ăn năn.

“Lần đầu tiên ư?” Cô nghĩ và khẽ rùng mình, nhưng vẫn cố mỉm cười khi quay về phía ngôi nhà. Tuy nhiên, cô vẫn không thể ngăn mình khỏi cau có theo bản năng khi bước một bước về phía trước.

“Em yêu, anh xin lỗi,” Johhny tiến đến đằng sau và bế cô lên trước khi cô kịp nghĩ hắn định làm thế. Trong một giây, Rachel cứng người lại, ngạc nhiên, nhưng rồi lại thả lỏng người khi hắn bước đi, bế cô lên cao ngang ngực hắn. Đây là người đàn ông cô yêu, và hắn có thể bế cô lên nếu muốn. Cô mỉm cười trước niềm vui sướng xa xỉ đó và vòng tay ôm cổ hắn.

“Tha lỗi cho anh nhé?” Hắn thực sự có vẻ hối lỗi. Rachel kéo một lọn tóc ở gáy hắn.

“Vâng, ngốc ạ.”

“Dần dần em sẽ quen với nó thôi.”

“Chắc chắn là thế rồi.”

“Nếu không thích thì em không phải đi đâu.”

“Em biết rồi.”

Johnny đứng lại để hôn cô. Cuối cùng, khi hắn đã ngẩng đầu lên và đi tiếp, Rachel ngạc nhiên thấy hắn hướng về phía khu rừng.

“Chúng ta đang đi đâu thế?”

“Đến một nơi mà anh có thể làm những cơn đau dịu lại.”

“Nghe hay đấy.” Cô mỉm cười với hắn.

“Thật thế mà, đúng không?”

Họ đang ở bìa rừng. Johnny bế cô đi dọc con đường đến gốc cây có ngôi nhà treo, sau đó đặt Rachel xuống. Mông cô vẫn còn đau và đùi vẫn còn run rẩy, nhưng cô có thể trèo lên, thỉnh thoảng mới cau mày đôi chút. Khi Johnny nhô đầu qua lỗ cửa, cô đã nằm duỗi người trên sàn gỗ, tay gối sau đầu, mắt ngắm nhìn tán lá màu vàng cam phía trên. Mặc quần bò bạc màu và áo phông hồng đậm, tóc rối tung, mắt sáng, má hồng, trông cô như mười tám tuổi. Khi Johnny hiện ra trước mắt, Rachel tặng hắn nụ cười thật tươi và đắm đuối đầy hạnh phúc. Hắn đứng nhìn cô một lúc, vén tóc ra khỏi trán cô, rồi quỳ xuống bên cạnh cô.

“Em nằm sấp xuống đi.”

“Sao lại thế?”

“Anh đã nói là anh sẽ làm cho những cơn đau biến mất mà. Liều thuốc chữa trị cho cái thứ đang làm em đau đớn là một bài mát xa tốt.”

“Thế á?”

“Ừ.“

Rachel xoay người, gấp hai tay xuống cằm làm gối. Cô cảm thấy sự mạnh mẽ trong đôi tay của Johnny khi hắn bắt đầu xoa bóp cặp mông bị ngược đãi của cô qua lớp vải bò và để cho mình tận hưởng cảm giác đó. Hắn nói đúng – việc hắn đang làm đúng là có thể xoa dịu cơn đau trong các cơ bắp của cô. Hoặc ít nhất thì cũng chuyển nó sang chỗ khác.

Thật buồn cười, làm thế nào mà hắn có thể đánh thức được sự thèm khát nóng bỏng ở cô nhanh chóng đến thế? Chưa có người đàn ông nào từng khiến cô trở nên như thế. Nhưng khi Johnny chạm vào cô, cô muốn được làm tình.

Cô đã lấy lại sức lực, định nằm xoay lại để bảo hắn điều đó. Bỗng nhiên tay hắn trượt xuống dưới người cô để tìm cúc quần bò.

“Anh đang làm gì thế?” Cô lười nhác hỏi khi hắn cởi khóa quần cô ra và bắt đầu kéo qua mông.

“Anh nghĩ việc mát xa sẽ có hiệu quả hơn nếu giữa tay anh và da em không có quá nhiều rào cản.”

“Ồ thế à?”

“Phải.”

Hắn tuột đuôi giày ra khỏi chân cô, sau đó kéo quần ra. Rachel vẫn nằm úp bụng, đầu gối lên tay, mặc áo phông hồng, quần lót nylon màu đào và tất màu hồng dài đến mắt cá với đường diềm tinh tế. Không khí hơi lạnh bao quanh đôi bàn chân trần của cô. Sự ớn lạnh nhanh chóng được thay thế bằng hơi ấm từ đôi bàn tay hắn lướt trên đùi cô để thực hiện tiếp nhiệm vụ.

Rachel phải thừa nhận rằng các động tác của hắn có hiệu quả hơn khi cô không có quần bò. Cô cong lưng lên như một con mèo bị cù khi tay hắn luồn vào trong quần lót, và trong một thoáng, cô tận hưởng những đầu ngón tay thô ráp của hắn trên làn da của mình. Sau đó, thu hết quyết tâm còn lại, cô cuộn người ngồi dậy.

“Thấy tốt hơn chưa?” Hắn hỏi, ngồi lên gót chân, tay lướt vòng ra phía trước cặp đùi trần của cô.

“Rất nhiều rồi.” Rachel mỉm cười, vòng tay quanh cổ hắn rồi trao cho hắn một nụ hôn say đắm và quyến rũ mà Johnny cũng nhiệt tình đáp lại.

“Em nợ anh một lần,” cuối cùng cô nói, đẩy hắn ra và lắc đầu phản đối khi hắn đang định đẩy cô nằm xuống sàn.

“Ồ thế à?” Johnny có vẻ thích thú khi cô với tay xuống khóa quần của hắn và kéo xuống. Dựa vào tường, hắn quan sát nỗ lực của cô với nụ cười kỳ quặc.

“Phải,” cô đáp, thò tay vào lỗ hổng mà mình vừa mới tạo ra. Nụ cười của hắn biến mất và hơi thở trở nên gấp gáp hơn. Rachel thử siết nhẹ và phần thưởng là ánh mắt sáng bừng và đôi má ửng đỏ từ hắn. Khi cô cúi đầu xuống, hắn nhắm mắt lại, nắm chặt hai bàn tay rên rỉ.

Rachel thích âm thanh đó đến mức cô lặp lại động tác đó lần nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.