Mùa Hè Định Mệnh

Chương 6: Chương 6




Vài phút sau, họ bước vào Clock. Ngay lập tức Rachel thấy rằng nhà hàng dù có đông đúc cũng không đến nỗi hết chỗ. Khi Jane Morris, một người phụ nữ tầm sáu mươi tuổi, béo tốt và luôn vui vẻ tiến đến, Rachel mỉm cười với bà.

“Ồ, Rachel, thật vui khi được gặp cô!” Jane liếc nhìn ra sau Rachel và thấy Johnny Harris to lù lù, cao lớn, tóc đen và đầy tai tiếng. Nụ cười nồng hậu của bà tắt dần.

“Cháu cũng rất vui khi được gặp bác, Jane ạ. Mel thế nào rồi ạ?” Chồng của Jane đã bị gãy cổ chân cách đây chừng hai tháng, và ông ấy vẫn chưa phục hồi hoàn toàn. Ông vẫn đi khập khiễng và phải dùng một cái gậy.

“Cũng vẫn vậy thôi. Đến tuổi của bọn bác thì việc lành một vết gãy xương không đơn giản chút nào.” Jane bình thường trở lại sau nỗi ngạc nhiên trước người đi cùng Rachel. Có điều sự tập trung có chủ ý vào Rachel đã để lộ ra nỗi thất vọng của bà.

Nở một nụ cười thật tươi, Rachel quyết định đối mặt với hiểm nguy.

“Bác nhớ Johnny Harris chứ ạ?” Tất nhiên đây là một câu hỏi nực cười. Tất cả mọi người ở Tylerville đều biết nhau từ lúc sinh ra, và Johnny Harris có lẽ là cậu con trai khét tiếng nhất thị trấn. “Bác biết đấy, bây giờ cậu ấy đang làm cho cửa hàng của nhà cháu. Cháu dạy cậu ấy hồi cấp ba.”

Từ mà họ không nói ra là, “trước khi”. Trước khi Marrybeth Edwards bị phát hiện với mười ba vết đâm trên cơ thể.

“Johnny, chắc chắn là em biết Jane Morris rồi.” Vẫn mỉm cười, Rachel với tay ra quàng lấy cánh tay rắn chắc của Johnny, kéo hắn đến đứng cạnh cô. Không mất nhiều thời gian, cả ba người đều cố không để lộ ra rằng đây là chuyến viếng thăm thứ hai của Johnny đến nhà hàng trong tối nay.

Jane nhìn hắn từ đầu đến chân, từ mái tóc quá dài đến đôi bốt đã sờn, với ánh mắt chê bai.

“Bà Morris.” Nếu như lời chào của Johnny gọn lỏn thì cái gật đầu mà Jane tặng cho hắn còn cộc lốc hơn.

Thêm một đòn tấn công nữa, Rachel thấy hơi buồn cười. “Tối nay có món gì ngon hả bác Jane? Cháu đang muốn ăn thịt cắt lát.”

“Vậy thì cháu may mắn rồi đấy.” Thái độ của Jane dịu đi khi bà chú ý vào Rachel. “Thịt cắt lát và khoai tây nghiền. Cháu có muốn dùng trà đá không?”

Vừa nói bà vừa dẫn hai người họ vào một chiếc bàn ở cuối phòng. Chiến thắng, đúng như Rachel đã chờ đợi. Jane quay người bước đi, ra hiệu cho họ đi theo. Cô cảm thấy cơ bắp trên tay Johnny lỏng ra trước khi cô buông tay. Hình như hắn không tự tin vào kết quả của cuộc chiến như cô.

Nhưng cô nghĩ, vì là Johnny Harris nên chắc hắn đã quen với sự hắt hủi rồi.

“Glenda,” Jane gọi cô phục vụ mặc đồng phục màu hồng khi họ đến bàn. “Cô Rachel đây dùng trà đá và thịt cắt lát.” Mắt bà chuyển qua Johnny, cũng giống như Rachel, hắn đang ngồi vào bàn. “Thế còn cậu?”

Nếu giọng bà có chút khắc nghiệt đi chăng nữa thì chí ít bà cũng đã nói trực tiếp với hắn, trong mắt Rachel đó là một bước tiến lớn. Jane sẽ không bao giờ hắt hủi một người vô cớ khi mà bà đã nói chuyện với họ.

“Tôi cũng như thế.”

“Làm hai suất nhé,” Jane gọi Glenda, sau đó mỉm cười với Rachel. “Cho bác gửi lời chào mẹ cháu.”

“Vâng ạ,” Rachel hứa. Khách đến đông nên Jane lại vội vã đi ra.

“Đây là đồ uống. Thức ăn sẽ đến trong một phút nữa.” Glenda chuyển hai ly nước cao từ khay xuống và đặt chúng lên bàn. Hình như tới tận lúc này mới trông thấy Johnny Harris, cô ta mở tròn mắt.

“Ồ, Johnny Harris! Ra tù anh làm gì?”

Rachel cau mày. Johnny nhấp một ngụm trà rồi mỉm cười với người phụ nữ kia.

“Em nên biết là cuối cùng họ cũng sẽ thả anh ra. Vẫn chờ anh chứ?”

Glenda cười khúc khích. “Đâu có, em có bốn mặt con rồi. Không thể chờ lâu thế được.”

“Cũng phải thôi.”

Rõ ràng là hai người này đã biết nhau khá rõ từ trước. Giờ khi nghĩ lại thì cô biết Glenda là ai. Glenda là con nhà Wright, họ cũng bị coi là rác rưởi giống như nhà Harris. Rachel chưa bao giờ đánh giá cao Glenda vì cô ta không học hết cấp ba. Với mái tóc màu vàng uốn lên và những nếp nhăn quanh mắt, trông cô ta già hơn Johnny, nhưng Rachel đoán họ bằng tuổi.

“Hôm qua em gặp bố anh. Ông ấy chẳng nói gì về chuyện anh quay trở về cả.”

Johnny nhún vai và nhấp một ngụm trà khác.

“Glenda! Cháu có thể mang đồ uống đến cho mấy người này được không?” Jane có vẻ căng thẳng.

“Chắc chắn rồi ạ, thưa bà Morris. Rất vui được gặp anh, Johnny.”

“Anh cũng thế, Glenda.”

“Rõ là cô ấy rất vui khi gặp lại em,” Rachel ôn tồn nhận xét sau một thoáng yên lặng lạ lùng.

Miệng Johnny vô tình nhếch lên thành nụ cười nửa miệng khi mắt hắn gặp mắt Rachel.

“Phải. Chắc cũng hơi vui.”

Glenda quay lại với hai đĩa thức ăn đầy tú hụ, cô ta đặt chúng lên bàn. “Cần tương cà chứ?”

“Có.”

“Không.”

Họ lên tiếng cùng một lúc. Rachel nhìn Johnny, sau đó gật đầu với cô phục vụ. Cũng chẳng cần cô phải bận tâm. Glenda đã đặt chai tương cà lên bàn trước khi vội vã đi phục vụ những khách hàng khác.

“Này, thứ này át được mùi vị món ăn,” Johnny nói khi thấy phản ứng trên mặt Rachel lúc hắn với lấy chai tương cà, mở nắp ra rồi đổ phân nửa nước xốt lên món thịt và khoai tây nghiền của mình. Thấy hơi ghê sợ, Rachel gật đầu, sau đó nhìn sang chỗ khác trong lúc hắn bắt đầu ngấu nghiến thức ăn. Cách ăn uống của hắn không được đẹp mắt cho lắm.

Nhưng rồi lương tâm đã chiến thắng. Suy cho cùng thì mười năm qua hắn không được đến trường để mà học các lề thói và cung cách. Và trước đó, xét về hoàn cảnh, cô ngờ rằng hắn không có nhiều cơ hội để mà học cách dùng dao, dĩa và giấy ăn cho đúng.

“Cô không định ăn à?” Johnny cố nói qua cái miệng nhồm nhoàm.

“Cô không đói đến mức ấy.” Rachel chỉ ăn được ba miếng. Cảm thấy e dè, cô liếc quanh xem có ai để ý cách Johnny tấn công thức ăn không.

Một thoáng yên lặng đột nhiên bao trùm xuống, không bị phá vỡ dù là bởi tiếng dĩa chạm vào đĩa hay âm thanh hắn nhai thức ăn.

Sự yên lặng đó làm Rachel chú ý. Cô liếc nhìn hắn, Johnny nheo mắt lại nhìn cô chằm chằm, cái đĩa đầy thức ăn lơ lửng trên tay. Có một chút nước xốt dính trên mép hắn. Mắt cô dán vào đó, và hẳn phải có điều gì đó trên mặt cô thể hiện sự không hài lòng vì hắn mím miệng lại một cách dữ dội. Hắn đặt cái dĩa đánh cách xuống đĩa sứ, túm lấy tờ khăn ăn còn chưa được mở ra rồi quét nó lên mặt với sức mạnh còn khủng khiếp hơn cả một trong những lời tục tĩu.

“Em đang làm cô mất mặt phải không, cô giáo?”

Ngạc nhiên, Rachel lắp bắp: “Kh... không.”

“Cô nói dối.”

“Thêm trà nhé?” Glenda đứng bên cạnh họ với một bình nhựa lớn màu vàng đầy nước.

“Không, bọn anh ăn xong rồi. Cho anh xin hóa đơn.” Johnny cố nặn ra một nụ cười méo mó với Glenda, nhưng tia sáng lóe lên khi mắt hắn quét qua người đi ăn cùng, bảo với Rachel rằng hắn đang điên tiết.

“Trả ở quầy trước nhé.” Glenda lần tìm đống hóa đơn thò ra trong túi trước váy, lấy ra một tờ rồi đặt trước mặt Johnny và mỉm cười với hắn. “Lúc nào có dịp thì đến thăm em nhé,” cô ta nhẹ nhàng nói. “Em và bọn trẻ sống ở Appleby Estates, anh vẫn còn nhớ, đúng không? Chỗ nhà lưu động bên cạnh sông ấy? Chồng em và em ly thân rồi. Chắc là sắp ly dị. Khi nào một trong hai người bọn em có đủ tiền để trả cho vụ đó.”

“Rất tiếc khi biết điều đó,” Johnny nói.

“Phải.”

“Glenda! Mấy vị khách này cần trà đấy!”

“Cháu đến đây ạ,” Glenda nhẫn nhịn đáp lại rồi đi nhanh, mang theo cả bình nước đến nơi Jane vừa gọi.

“Đưa cho cô,” Rachel nói nhỏ khi Johnny cầm tờ hóa đơn lên đọc. Sự thù địch tỏa ra từ hắn như có thể sờ thấy được.

“Ồ phải. Sỉ nhục kẻ bị xúc phạm thêm một lần nữa, đúng không cô?” Giọng hắn tỏ vẻ thoải mái nhưng mắt hắn nhìn cô lại không hề như vậy.

“Đừng có ngốc thế. Em không có tiền, và...”

“Cô thì có đúng không?” Hắn nói nốt giúp cô, quá lịch sự.

Rachel thở dài. “Nghe này, Johnny, cô xin lỗi nếu cô làm em tổn chương. Chỉ là... cô không thích tương cà cho lắm, nhìn món ăn ngon lành đó bị tương cà bọc kín cô thấy hơi khó chịu. Cô thật thô lỗ khi để em biết cảm giác của mình, cho cô xin lỗi. Nhưng em không cần phải tỏ ra nực cười như thế.” Vẻ mặt của hắn làm cô ngậm miệng lại ngay tức khắc. Rõ ràng là những lời cô nói không hề làm nguôi cơn giận của hắn. Có lẽ hắn sẽ cảm thấy nhục nhã nếu cô trả hóa đơn chứ không phải là hắn. Suy cho cùng, hắn là một người đàn ông, và đàn ông ngớ ngẩn ở một vài điểm nào đó. Mở ví ra, cô lần tìm ngăn bên cạnh và lấy ra một tờ hai mươi đô, cô đưa nó cho hắn theo kiểu nhún nhường nhất có thể. “Được rồi, được rồi. Em thắng. Đây, em trả đi.”

Hắn nhìn vào tờ hai mươi đô như thể nó là một con rắn đang chuẩn bị tấn công hắn vậy.

“Em trả là được rồi. Bằng tiền của em.” Hắn đứng lên, cầm theo tờ hóa đơn. Thò tay vào túi, hắn lôi ra mấy tờ tiền nhàu nát, rồi đập xuống bàn trước khi tiến về phía quầy thu ngân. Sững người, Rachel chẳng còn biết phải làm gì ngoài việc cầm lấy tờ hai mươi đô và đi theo sau.

Từng cái đầu một quay lại khi hắn đi ngang qua, và trong phút chốc, dường như tất cả mọi con mắt đều đổ dồn về phía hắn. Rachel đi sau một chút nên có thể quan sát đầy đủ phản ứng của những người quen trước Johnny Harris. “Không phải đấy là...?”

“Ôi trời đất ơi, đúng rồi!”

“Hắn đang làm gì ở đây thế?”

“Tôi nghe nói hắn được ra sớm vì nhà Grant đã cho hắn làm việc ở cửa hàng dân dụng của họ.”

“Elisabeth không bao giờ làm chuyện như vậy!”

“Không phải là Elisabeth, mà là Rachel. Nhìn kìa, cô ấy đi cùng hắn kia kìa. Bà có tin được không? Ồ, chào Rachel!”

Câu cuối cùng được nói với âm lượng to hơn hẳn vì Rachel đã hướng mắt về phía người nói. Cô đáp lại lời chào bằng nụ cười gượng và khẽ vẫy tay. Mặc dù cô biết gần như tất cả mọi người trong nhà hàng này, nhưng chuyện đó chẳng ngăn họ lột trần cô ra đến tận xương bằng miệng lưỡi của mình.

“Mọi chuyện ổn cả chứ?” Vội vã đến quầy thu ngân, Jane hỏi bằng giọng có chút thân thiện hơn khi nhận tiền của Johnny. Hắn đưa cho bà một tờ hai mươi đô. Hắn lấy đâu ra tiền nhỉ? Rachel có nghe nói rằng chính phủ trả cho các phạm nhân khi họ làm việc công ích trong tù, nhưng lương là mười cent một tiếng. Hắn ở đó mười năm, với bốn mươi giờ làm việc mỗi tuần, như vậy sẽ là...

Rachel vẫn còn đang mải mê ước tính xem số tiền là bao nhiêu thì Jane đã trả lại tiền thừa và hắn lao nhanh ra cửa. Nở nụ cười vội với Jane, Rachel đi theo. Hắn đã ra đến bãi đậu xe và đi về phía xe cô rồi, đôi chân dài chén gọn quãng đường ngắn. Hiển nhiên là hắn đang điên tiết, Rachel nghĩ và liếc nhìn hắn vẻ trách móc. Cô mở cửa xe và chui vào trong. Hắn trượt vào ghế cạnh cô, quai hàm siết lại, mắt đăm đăm. Rachel bặm môi.

“Em cư xử cứ như là một đứa bé đang giận dỗi vậy,” cô bảo hắn và cài xe vào số lùi.

“Ồ thế à?” Mắt hắn lóe lên tia nhìn khó chịu. “Chà, còn cô thì cư xử như một con mụ hợm của khốn kiếp vậy. Xin lỗi nếu cung cách của em không hợp với cô, thưa Quý cô Cao sang Quyền quý.”

“Cái thái độ của em còn ít hợp với cô hơn đấy,” Rachel bực tức quát. “Và đừng có chửi thề với cô! Em nên biết tôn trọng người khác một chút.”

“Cô muốn thế, đúng không? Muốn em tỏ ra biết ơn cô ấy? Em nên hôn chân hay hôn mông cô đây, thưa cô giáo?”

“Em,” Rachel to tiếng quát, “biến xuống địa ngục đi cho rồi!”

Nói xong, cô nhấn chân ga. Chiếc xe bắn thẳng về đằng sau.

“Nếu cô bất cẩn thì cả hai chúng ta đều xuống đó đấy. Vì Chúa, tập trung vào việc cô đang làm đi,” hắn rít qua kẽ răng khi cô đạp chân phanh, còn vài phân nữa là chiếc xe đâm vào bức tường gạch đằng sau. “Mạng sống của em không có giá trị với cô cho lắm, nhưng chắc chắn là em không muốn chấm dứt nó trong một vụ tai nạn đâu.”

Rachel phải cố lắm mới cưỡng lại được mong muốn đạp thật mạnh vào chân ga để dạy cho hắn một bài học. Quai hàm siết chặt y như hắn, cô tập trung vào việc lái xe và đưa cả hai về cửa hàng mà không gặp phải rắc rối gì nghiêm trọng hơn là một cú va chạm làm móp xe.

Mấy phút sau, khi họ đến bãi đậu xe đằng sau cửa hàng gia dụng của nhà Grant, hai người vẫn không nói với nhau câu nào. Rachel nghĩ rằng sự căng thẳng của Johnny là do kỹ năng lái xe kém cỏi của mình. Cô hít một hơi thật sâu. Nếu hắn đang tỏ ra trẻ con với hàng lông mày cụp xuống và cái miệng cau có thì cô cũng phải thành thật mà thừa nhận là mình cũng thế.

“Nào,” cô nói khi đỗ xe lại rồi quay sang nhìn hắn, “chúng ta có gì thì nên nói thẳng với nhau đi.”

“Chúng ta không cần nói,” hắn với ra tay cầm, mở cửa, rồi ra khỏi xe mà không nói một lời. Cánh cửa đóng sầm lại. Rachel cau mày vì thấy mình bị lăng nhục thậm tệ. Nhưng khi cô nhìn theo hắn đi vòng qua đầu xe và để ý thấy sự gầy còm của hắn, lương tâm cô lại lên tiếng một lần nữa. Dù cô có nổi điên với hắn hay không thì gã đó cũng cần ăn uống. Cô rối rít nhấn nút hạ cửa kính xuống.

“Johnny?”

Hắn quay đầu lại nhìn cô, lông mày nhướng lên. Rachel vẫy tay. Khi đến bên xe cô, mặt hắn rất khó coi, nhưng Rachel còn đang mải lục ví tìm cuốn séc nên không để ý.

“Sao thế?” Ngẩng lên nhìn, cô thấy lúc này hắn đã đứng bên cạnh xe. Các ngón tay cô chạm vào miếng nhựa ở gáy cuốn séc. Cô vui mừng lấy nó ra.

“Cô sẽ trả em tiền lương tuần đầu tiên trước.” Vừa nói, cô vừa mở cuốn séc ra, lấy cây bút vẫn được nhét cẩn thận ở chỗ nếp gấp, rồi bắt đầu viết.

Hắn cúi xuống, một cánh tay đặt lên khung cửa, một phần đầu thò vào bên trong, tay kia vươn về phía cô.

Giật mình, Rachel lùi lại khi cánh tay hắn lướt qua ngực cô, nhưng ngay lập tức cô nhận ra mục đích của hắn không phải là gạ gẫm. Những ngón tay dài của hắn giữ chặt lấy cổ tay cô, ngăn không cho cô viết nốt tên hắn vào dòng “người được trả.”

“Không phải gia ơn cho em,” Johnny cay nghiệt nói, nắm tay siết chặt hơn, những ngón tay hắn khiến làn da mỏng ở cổ tay của cô tím ngắt. “Em không phải là một thằng chết giẫm cần được bố thí.”

Trước khi Rachel kịp đáp lời, trước cả khi cô kịp nghĩ ra một câu trả lời, hắn phát ra một âm thanh gì đó rất khó nghe qua hơi thở khiến cô phải nhìn hắn chằm chằm. Trong một giây, giây dài nhất mà cô nhớ trong đời, Rachel nín thở nhìn mắt hắn chuyển sang mặt cô. Môi hắn hé ra như thể đang chuẩn bị nói gì đó, nhưng rồi chúng đột ngột khép lại. Mắt hắn thất thần như thể có một bức màn rơi xuống che kín phía sau con ngươi. Cô giật tay lại, hắn bỏ tay cô ra và đứng thẳng lên, rồi quay đi.

Nhìn hắn bước đi, Rachel đột nhiên hoảng sợ vì thấy tim mình đang đập thình thịch trong lồng ngực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.