Mùa Hè Tan Băng

Chương 19: Chương 19




Quách Thụy Dương đứng ở đó một lát, cũng không biết chính mình muốn làm gì sau đó cảm thấy có hơi lạnh lại không muốn ngủ một mình ở trên chiếc giường kia, nhìn thấy Hạ Băng ngủ ngon như vậy nên cậu đưa ra một quyết định lớn mật.

Cậu chui vào trong ổ chăn của Hạ Băng, mới vừa nằm xuống thì Hạ Băng liền tỉnh giấc.

Hạ Băng ngồi dậy, cảm giác Quách Thụy Dương đang ở bên cạnh nên hỏi: “Trời đã sáng?”

“Mới bốn giờ thôi ca, anh ngủ tiếp đi.”

Hạ Băng dùng cái đầu không được tỉnh táo tự hỏi một chút nhưng vì quá mệt nhọc nên anh nằm xuống ngủ lại.

Hai giây sau đã chìm vào giấc ngủ.

Trong chăn rất ấm áp, giường lại nhỏ nên Quách Thụy Dương lập tức cảm thấy buồn ngủ, ngủ say giống như lợn chết.

Đồng hồ báo thức vang lên Hạ Băng liền tỉnh lại. Cảm giác đầu tiên của anh chính là nặng nề. Tại sao trên người anh lại nặng như thế này?. Anh cảm thấy như có người lấy cục đá đè ở trên ngực anh. Anh mở to mắt ra vươn tay chạm vào đống đồ vật đang ở trên ngực kia.

Cuối cùng Hạ Băng cũng thanh tỉnh, thấy Quách Thụy Dương cả người đang nằm trên người anh, đầu gác lên vai anh, miệng còn dán vào mặt anh, nước miếng đang chảy ròng ròng.

||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||

Thế mà cậu vẫn ngủ say như chết.

Hạ Băng giơ tay đẩy Quách Thuỵ Dương sang một bên rồi ngồi dậy. Rốt cuộc thì cậu cũng tỉnh dậy.

“Sao em lại ngủ ở trên giường của anh?” Hạ Băng có một vạn câu hỏi muốn hỏi.

“Hả? Em cũng không biết nữa.” Quách Thụy Dương mơ mơ màng màng.

“Em có ngủ cùng với anh thì cũng đừng xem anh như tấm nệm chứ?” Hạ Băng nghĩ nếu chính mình còn ngủ tiếp không chừng sẽ bị Quách Thuỵ Dương đè cho hít thở không thông.

“Em không có.” Lúc này Quách Thụy Dương mới nhớ lại chuyện tối hôm qua, hiện giờ trời đã sáng nhưng cậu cũng không hiểu được tại sao lúc đó mình lại làm như vậy.

“Em bị mộng du à?” Hạ Băng hỏi, “Thuốc kia có tác dụng phụ sao?”

“Em không biết.” Quách Thụy Dương chột dạ mà quay mặt đi chổ khác.

“Nếu không em bảo Trình Tư đi xét nghiệm xem sao? Nếu không có chuyện gì thì em đừng uống thuốc kia nữa.” Hạ Băng đưa ra lời đề nghị của bác sĩ nói ngày hôm qua.

“Có lẽ không phải do thuốc.” Quách Thụy Dương gãi gãi đầu, thấy vẻ mặt quan tâm của Hạ Băng thì xấu hổ nói dối: “Tối hôm qua em gặp ác mộng, cảm thấy có hơi sợ......”

“Rồi sao?”

“Sau đó em cảm thấy hơi lạnh nên em đi đến giường của anh......”

Hạ Băng không thể nhớ được chuyện đêm qua. Anh hao tổn tâm trí nói: “Giường nhỏ như vậy, em lại nằm trên người anh ngủ, anh cảm giác giống như sắp bị em đè chết.”

Quách Thụy Dương được một tấc lại muốn tiến một thước nói: “Anh nói rất có đạo lý, dù sao ngày mai cũng đi ra ngoài quay ngoại cảnh, chúng ta đổi sang phòng một giường lớn đi?”

Hạ Băng một chút cũng không hiểu được logic của Quách Thụy Dương, anh suy nghĩ thật lâu cũng không hiểu được lời này của Quách Thụy Dương là có ý tứ gì.

“Ý của em là gì?”

“Đổi thành cái giường lớn em sẽ không đè anh nữa!”

“Sao lại muốn ngủ chung giường?” Hạ Băng cảm thấy cái logic này vô cùng vớ vẩn.

Quách Thụy Dương nói: “Dạo này thời tiết rất lạnh.”

“Trong phòng có máy sưởi.”

“Có lẽ khách sạn ở chổ quay ngoại cảnh không có máy sưởi.”

Hạ Băng nhìn Quách Thụy Dương rồi sờ sờ trán cậu nói: “Jerry à, có phải em có chuyện gì đúng không? Có phải thuốc kia có ảnh hưởng đến tinh thần?”

Quách Thụy Dương nói: “Ca, đã lâu rồi em chưa có ngủ cùng với anh, anh mang lại cho em cảm giác an toàn giống như mẹ.”

“Anh nhớ em từng nói với anh lúc em ba tuổi đã không còn ngủ cùng với mẹ nữa mà, em có chắc em còn nhớ rõ cảm giác an toàn của mẹ là như thế nào không?”

“Từ thời thờ ấu em đã thiếu hụt cảm giác an toàn của mẹ nhưng tối hôm qua em đã tìm thấy lại, em cảm thấy bây giờ em không còn là đứa trẻ cô độc nữa.”

“Đúng vậy, em có thể đè chết người khác.”

“Ca, gần đây em cảm thấy rất cô đơn.”

“...... Nếu em không dùng được cốc tự sướng thì anh mua cho em một con búp bê mô phỏng nhé?”

“Ca, em cảm thấy hai chúng ta ngủ cùng nhau thì rất bảo vệ môi trường. Anh xem có đúng không? Dùng chung một tấm chăn sẽ tiết kiệm được bông, bông thì phải cần đến phân bón và nhiên liệu kéo sợi. Đây đều là nguồn năng lượng có đúng không?”

“Chăn khách sạn đều là lông vũ.”

“Đúng vậy là lông vũ nhưng máy làm nhung lông vũ cũng phải dùng nhiên liệu mà.”

“Em bảo vệ môi trường như vậy thì tại sao anh luôn thấy em đi taxi với máy bay thế?”

“Dù đi máy bay thì em cũng cảm thấy cô đơn tĩnh mịch. À không ý em là nói là vì bảo vệ môi trường chúng ta nên ngủ cùng một giường, để tránh nhiệt độ thân thể bị xói mòn, sẽ rất lãng phí.”

“Dựa vào định luật bảo toàn năng lượng, nhiệt năng sẽ biến thành gió nên sẽ không có chuyện bị xói mòn.”

“Ca, lúc đi học có phải điểm của anh luôn rất cao đúng không?”

Hạ Băng nói chuyện với Quách Thụy Dương hơn nửa ngày vẫn không hiểu được tại sao cậu lại sinh ra ý tưởng muốn ngủ chung giường với anh. Anh cảm thấy sau khi Quách Thụy Dương bị Trình Tư dâm loạn thì cả người đều trở nên thần kinh.

Nhưng nghĩ đến chuyện cậu bị dâm loạn thì Hạ Băng lại không nỡ chỉ trích Quách Thụy Dương, nói không chừng tinh thần cậu thật sự bị tổn thương thật: Nếu Quách Thuỵ Dương không bị dâm loạn thì cậu sẽ không gặp ác mộng, không gặp ác mộng thì sẽ không sợ hãi ngủ một mình, không sợ hãi ngủ một mình thì sẽ không muốn ngủ cùng với anh.

Hạ Băng giúp Quách Thụy Dương biện hộ cho cái ý nghĩ này, cảm thấy cậu đưa ra cái yêu cầu này nhìn như vô lễ nhưng về tình cảm thì có thể thông cảm được.

Nhưng mà Hạ Băng đã nghĩ ra được một biện pháp còn tốt hơn: “Jerry, nếu em muốn tìm người ngủ cùng vậy tại sao không đi hẹn hò?”

Quách Thụy Dương ngây ngẩn cả người, đúng vậy! Sao cậu lại không yêu đương chứ? Hai tháng qua thế mà cậu không có đi tán gái!

Cậu mỗi ngày đều chỉ nghĩ cách cùng tiến cùng ra với Hạ Băng, không được ngỗ nghịch để không bị Hạ Băng đuổi ra khỏi phòng?

“Anh thấy Hiểu Uyển kia rất tốt, không phải cô ấy cả ngày đều tìm em nói chuyện hay sao?” Hạ Băng muốn Quách Thụy Dương tìm về một chút cảm xúc, tránh đi sai đường.

“Ca, em nhớ anh vẫn luôn khuyên em đừng yêu đương, nói sẽ cho em cốc tự sướng. Tối hôm qua anh còn nói như thế. Không phải, vừa rồi anh còn nói sẽ cho em một con búp bê mô phỏng.”

“Không phải, anh cảm thấy nếu em hẹn hò thì anh cũng có thể tiết kiệm được một khoản tiền mua búp bê, không có rẻ đâu.”

“Nhưng bây giờ em không dám yêu đương, bác sĩ nói rất có đạo lý, em muốn thay đổi bản thân, không thể cứ giống như trước được, em muốn nói là nếu yêu đương thì phải chịu trách nhiệm với nhau, phải kết hôn, trước đó còn phải đi kiểm tra sức khoẻ!”

Hạ Băng bị khí thế của Quách Thụy Dương hù dọa, nhịn không được vỗ tay nói: “Wow, thật ghê gớm, vậy em định khi nào thì kết hôn?”

“Em muốn sự nghiệp vững vàng đã, trước 50 tuổi em sẽ không nghĩ đến chuyện kết hôn.”

“Cho nên em chỉ quan hệ sau tuổi 50, sau khi làm kiểm tra sức khoẻ?”

“Ở độ tuổi này vẫn còn chưa bị bệnh liệt dương với xuất tinh sớm mà.”

Hai người nằm trong ổ chăn nhìn nhau không nói gì. Hạ Băng nhìn Quách Thụy Dương một thân tuổi trẻ soái khí, mặt mày sáng sủa nhưng nhìn lâu hơn một chút thì lại nhận ra đứa trẻ này không khác gì đồ ngốc!

“Người ngay thẳng không nói chuyện mờ ám. Ca! từ hôm nay trở đi, xin anh hãy ngủ cùng với em!” Quách Thụy Dương giang hai tay ra.

Hạ Băng cho Quách Thuỵ Dương một cái đạp, đá cậu xuống giường, mẹ nó đúng là bị ngu nên mới nói nhảm với cậu lâu như vậy: “Con mẹ nó, em mau mặc quần lót vào cho anh!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.