Hạ Băng ăn cơm trưa ở trường quay rồi tiếp tục quay phim nên anh cũng chưa có thời gian trở về khách sạn, mà nửa ngày này Quách Thụy Dương cũng không có tới, Hạ Băng gọi điện thoại đến Tiểu Lôi hỏi tình hình của Quách Thụy Dương như thế nào.
Tiểu Lôi nhận điện thoại nói: “Anh ấy đang ngủ.”
“Em ấy có việc gì thế?”
“Anh ấy thích một người nhưng không dám theo đuổi vì sợ bị từ chối.”
“Cái này không giống em ấy.” Hạ Băng có chút nghi hoặc, “Em ấy trước đây không có giống như vậy?”
“Anh ấy nói nếu không theo đuổi được thì đối phương sẽ xa lánh anh ấy, mà nếu theo đuổi được thì lại sợ đối phương chia tay anh ấy, kết quả vẫn là xa lánh anh ấy, cuối cùng anh ấy nói nếu không thấy được người này thì sẽ sống không bằng chết.”
Điều này hoàn toàn khơi dậy lòng hiếu kỳ của Hạ Băng, Quách Thụy Dương chính là kiểu người hành động theo bản năng thế nhưng cũng sẽ có lúc lo được lo mất như vậy, không biết đối phương là thần thánh phương nào? Nhưng gần đây bọn họ vẫn luôn ở bên cạnh nhau và anh không nghe thấy cậu nói có để ý đối tượng đặc biệt nào.
Quách Thụy Dương bắt đầu trở nên kì lạ sau khi bị Trình Tư quấy rối. Hạ Băng nghĩ về tuyến thời gian này thì hoảng sợ, lẽ nào người cậu thích là Trình Tư?
Nếu là như thế này thì có thể giải thích được nguyên nhân cậu lo được lo mất như vậy, Trình Tư sẽ không bao giờ yêu đương lâu dài với người khác mà chỉ muốn vui chơi một chút mà thôi. Nếu Quách Thụy Dương muốn yêu đương nghiêm túc với Trình Tư thì đúng là rất khó khăn và đau khổ.
Nhưng cũng có một điều không quá thích hợp đó là Trình Tư không phải kiểu người theo đuổi không được thì sẽ xa lánh, cũng không phải kiểu người sau khi chia tay thì sẽ tuyệt giao với bạn trai cũ.
Hạ Băng không có nhiều thời gian để suy nghĩ, thời gian quay phim rất eo hẹp, muốn hiểu rõ ràng cũng không được nên nghĩ thầm buổi tối trở về hỏi Quách Thuỵ Dương xem có cần giúp đỡ gì không. Dù sao cậu cũng đã muốn yêu đương.
Hạ Băng cảm thấy Quách Thụy Dương muốn yêu đương thì anh nên vui mừng khôn xiết mới đúng nhưng mà thực tế không phải như vậy. Anh nghĩ đến chuyện Quách Thụy Dương lần này nghiêm túc đến mức làm cho thân thể xảy ra vấn đề liền cảm thấy không thỏa đáng, có lẽ anh nên giúp Quách Thuỵ Dương phân tích lợi và hại, nếu thật sự quá khó khăn thì sẽ khuyên cậu từ bỏ.
Nhưng tầm 3,4 giờ buổi chiều thì Quách Thụy Dương đi đến trường quay, nhìn qua thì tinh thần có vẻ đã khá hơn rất nhiều chỉ là ánh mắt nhìn Hạ Băng không giống với mọi ngày, cũng không mở miệng nói chuyện thậm chí không như mọi ngày nhào qua anh mà chỉ ngồi xổm ở nơi đó lẳng lặng nhìn Hạ Băng trang điểm.
Hạ Băng không yên tâm nên quay đầu nhìn Quách Thụy Dương vài lần, Hạ Băng bị ánh mắt của cậu nhìn chằm chằm làm cho âm thầm kinh hãi. Nhưng mỗi lần Hạ Băng nhìn cậu thì cậu lập tức nhìn sang chổ khác, giả vờ nói chuyện với Phí Húc ở bên cạnh.
Nếu như người nhìn chằm chằm Hạ Băng không phải là Quách Thụy Dương thì Hạ Băng đã biết điều đó có nghĩa là gì, trừ khi là trẻ con hoặc là người bệnh tâm thần thì trong hoàn cảnh bình thường mọi người thường sẽ không nhìn nhau quá một hoặc hai giây. Khi một người nhìn người khác thật lâu thì đều mang ý nghĩa: Một là đang yêu hai là sắp tấn công.
Trong nghề diễn viên này, đôi mắt của diễn viên có thể hơi khác so với người thường nên trong các tác phẩm điện ảnh và truyền hình thì mọi người có thể dễ dàng nhìn thấy anh mắt của diễn viên được quay cố định tại một chổ rất lâu - đây là cách xử lý để tạo điểm nhấn và phóng đại thực tế. Ở trong cuộc sống hằng ngày, ngay cả khi nghe giảng bài thì cũng sẽ không có ai dám nhìn chằm chằm vào mắt giáo viên.
Cho đến tận đêm khuya sau khi kết thúc quay phim thì Hạ Băng cũng không nói được lời nào với Quách Thụy Dương, lúc này anh mới nhận ra nếu Quách Thụy Dương không chủ động đến tìm anh thì anh sẽ không có cơ hội nói chuyện với cậu.
Sau khi Hạ Băng tháo khăn trùm đầu xuống và thay xong quần áo thì thấy Quách Thụy Dương đi theo ở phía sau, lúc này Hạ Băng mới có cơ hội cùng cậu nói chuyện: “Hôm nay em sao thế?”
“Em không có.” Quách Thụy Dương xoa xoa cái mũi.
Hạ Băng cảm thấy nếu hỏi thẳng Quách Thuỵ Dương tại sao lại trốn tránh anh thì có hơi kỳ quái nên cũng không hỏi nữa.
Hạ Băng đứng ở trước gương tẩy trang còn Quách Thụy Dương đứng ở phía sau cách anh không xa. Hạ Băng rửa mặt sạch sẽ xong thì ngẩng đầu lên liền thấy ánh mắt Quách Thụy Dương ở trong gương. Tay Hạ Băng run lên làm cho khăn lông cũng rớt xuống bồn nước, Quách Thụy Dương liền nhìn sang chổ khác, Hạ Băng nhặt khăn lông lên rồi mở vòi nước ra, anh cảm giác đôi môi tê rần lên, ngón tay cũng bắt đầu lạnh lẽo.
Hạ Băng mơ hồ cảm thấy mọi chuyện không còn đơn giản như vậy nữa.
Đầu Hạ Băng bắt đầu đau, rốt cuộc đêm hôm qua đã xảy ra chuyện gì?
Đôi tay Quách Thụy Dương cắm vào trong túi quần, cúi đầu xuống đất. Hạ Băng treo khăn lông lên sau đó thoa một chút kem dưỡng da lên mặt.
Hạ Băng nhớ tới lời nói của Tiểu Lôi thì hơi bình tĩnh lại một chút, hy vọng chỉ là ảo giác của bản thân. Dù sao cũng chỉ trong một buổi tối, anh quen biết Quách Thụy Dương lâu như vậy nếu phát sinh cái gì thì đã xảy ra từ lâu rồi, tối hôm qua cũng không có chuyện gì đặc biệt. Có lẽ Quách Thụy Dương có chuyện giấu anh, muốn nói cho anh biết nhưng lại không có cách nào mở miệng nên mới xuất hiện loại ánh mắt này.
Hạ Băng vẫn là muốn biết Quách Thụy Dương đã xảy ra chuyện gì nên anh hỏi cậu: “Em muốn ăn ở bên ngoài hay trở về khách sạn ăn cơm hộp?”
“Em ăn cái gì cũng được.” Quách Thụy Dương liếc Hạ Băng một cái.
“Hôm nay công việc kết thúc sớm, nếu không anh với em đi ra ngoài ăn?”
“Nơi này em không có rành lắm, nếu bị người theo dõi thì sẽ phiền phức lắm.” Quách Thụy Dương tỏ vẻ không muốn ra ngoài.
“Vậy anh đặt cơm hộp rồi chúng ta về khách sạn ăn nhé?”
“Chúng ta đi bộ về khách sạn được không?” Quách Thụy Dương không trả lời câu hỏi của Hạ Băng.
“Em không đói bụng sao?”
“Cũng còn được.”
Hai ngày qua bọn họ quay cảnh ngoại cảnh ở trên núi còn khách sạn thì ở dưới chân núi nên đoàn phim di chuyển bằng xe buýt và không có ai đi bộ vào ban đêm. Hạ Băng nghĩ nhân cơ hội này hỏi rõ ràng mọi việc nên đồng ý với Quách Thuỵ Dương.
Hạ Băng đưa trang phục cho nhân viên công tác xong thì cùng Quách Thụy Dương đi bộ trở về. Do trời tối nên fan tư sinh đều đi theo xe buýt trở về khách sạn, do đó không có ai nhìn thấy hai người bọn họ.
Vỉa hè và lòng đường không ở cùng một chỗ. Sau khi rời khỏi trường quay thì hai người bọn họ đi trên từng bậc thang xuống núi, đèn đường không nhiều lắm nên có hơi tối, hơn nữa bây giờ đã là tháng 11 nên buổi tối đặc biệt lạnh. Quách Thụy Dương lại mặc áo khoác mỏng, Hạ Băng thấy cậu lạnh đến mức dậm chân, nói: “Sao em lại ăn mặc ít như vậy?”
“Buổi chiều còn rất ấm.”
“Đừng đi nhanh như vậy, lại đây anh sưởi ấm cho em.” Áo khoác Hạ Băng lần này không bọc được hai người nên anh chỉ định ôm Quách Thụy Dương một chút, nào ngờ mới vừa nắm tay Quách Thụy Dương thì đã bị cậu rút tay lại.
Cái rút tay này làm cho Hạ Băng nhớ tới ánh mắt kỳ lạ của cậu lúc nãy.
“Jerry.” Hạ Băng gọi Quách Thụy Dương nhưng tên gia hỏa này giống như hận không thể lấy mông nhìn mặt anh.
“Sao thế?”
“Em có tâm sự sao?” Hạ Băng cẩn thận hỏi.
“Không có.”
“Hôm nay Tiểu Lôi nói với anh là em có thích một người nhưng không dám theo đuổi, có muốn anh giúp một chút gì không?” Hạ Băng tốn rất nhiều công sức mới đưa đề tài đến hướng này.
“Không cần, em có ý kiến của riêng mình.”
“Vậy em định làm như thế nào?”
“Không làm thế nào cả, người đó không có khả năng ở bên em, em cũng sẽ không gây thêm phiền phức cho người đó.” Quách Thụy Dương quay đầu lại nhìn Hạ Băng cười, “Như bây giờ không phải rất tốt sao?”
Hạ Băng thấy nụ cười giả vờ của cậu thì trong lòng chấn động.
Quách Thụy Dương cúi đầu nói: “Thật ra em cũng không biết nên làm cái gì mới đúng. Sáng nay em hỏi anh về việc có nên nói uống nhiều nước hay không, anh nói khi anh bị bệnh cũng không muốn làm phiền người khác nên có lẽ em cũng sẽ làm như vậy thì người đó mới không bị em quấy rầy. Vốn dĩ loại “thích” này là chuyện riêng tư, nếu đối phương không có ý tứ kia mà cường ngạnh áp đặt lên đối phương thì là sai rồi.”
Quách Thụy Dương ngước nhìn Hạ Băng nói: “Em không thể vì làm cho bản thân hạnh phúc vui vẻ mà khiến cho người đó bối rối được? Không phải sẽ giống như Trình Tư hay sao?”
Hạ Băng âm thầm nhẹ nhàng thở ra, lại nhịn không được sinh ra một loại cảm giác áy náy tội lỗi không thể giải thích được. Anh thuyết phục bản thân rằng người Quách Thụy Dương nói không phải là anh mà là một người khác, anh không nên tự mình đa tình như vậy.
Nhưng anh nhịn không được muốn hỏi: “Sao trước đây anh không nghe thấy em nhắc đến, bây giờ lại đột nhiên nói có người yêu thích?”
“Trước đây em nào biết đây là thích.” Quách Thụy Dương ngơ ngẩn nhìn Hạ Băng nhưng lập tức cúi đầu xuống, “Em nào biết đây là thích?”
Hạ Băng lúng ta lúng túng không nói nên lời.
Hai người đều rất ăn ý không đề cập đến” Người đó” là ai, giống như là một người thứ ba.
“À đúng rồi, ca, Trâu học trưởng tìm đến Lệ tỷ.” Quách Thụy Dương im lặng một lát sau đó thay đổi đề tài nói chuyện.
“Thế nào rồi?” Hạ Băng hỏi.
“Em sẽ ký hợp đồng.”
“Là nhân vật kia sao?”
“Ừm”
“Hai ngày nay anh có bảo Thành tỷ đi ký hợp đồng. Trâu học trưởng nói đến tháng tư là có thể khai máy.”
“Quay xong bộ phim này thì cũng gần tới năm mới, anh có về nhà ăn tết không?” Quách Thụy Dương hỏi Hạ Băng.
“Phải xem tình hình đã đến lúc đó mới quyết định được. Em về Vũ Hán sao?”
“Về chứ. Công ty em cho nghỉ lễ mà em cũng không có việc gì, 25-26 là có thể trở về.”
Năm nay ăn tết sớm, chỉ còn một tháng nữa là đến tết Dương lịch, đến cuối tháng 1 sẽ là tết Nguyên Đán, dựa theo lịch trình thì đến đầu tháng Giêng là có thể đóng máy.
Vì đề phòng lại phát sinh chuyện giống như đêm qua nên đêm nay Quách Thuỵ Dương đã lên giường ngủ trước nhưng như thế nào cũng không ngủ được. Sau khi Hạ Băng tắt đèn lên giường nằm ở bên cạnh cậu thì cậu không dám động đậy, chỉ dựng lỗ tai lên nghe động tĩnh của Hạ Băng.
Hạ Băng tiến vào ổ chăn thì hình như cảm thấy không quá thoả mái nên lại ngồi dậy, đi đến ngăn tủ lấy ra một tấm chăn khác, sau đó đắp lên và lập tức ngủ say.
Quách Thụy Dương thầm hận chính mình tối hôm qua sao lại không nhớ ra trong ngăn tủ còn có một tấm chăn nữa để rồi xảy ra loại chuyện như vậy, làm cho cậu mất ngủ một đêm suy nghĩ về chuyện tương lai.
Nhưng ngay khi Hạ Băng chìm vào giấc ngủ thì cậu lại bắt đầu suy nghĩ miên man, Hạ Băng quấn mình trong tấm chăn bông đến tóc cũng không thèm lộ ra. Quách Thụy Dương ngồi dậy quay đầu nhìn Hạ Băng.
Trong phòng chỉ còn lại đèn WC, Quách Thụy Dương nhìn sườn mặt Hạ Băng đến nửa ngày, cuối cùng nhịn không được vươn tay ra nhẹ nhàng chạm vào tóc của Hạ Băng, sau đó mới thỏa mãn đi ngủ.