Quá trình theo đuổi như thế nào Quách Thụy Dương không muốn nói tỉ mỉ mà Hạ Băng cũng không hỏi kỹ. Quách Thụy Dương chỉ nói là ở trong đoàn phim cậu tham gia trước đây có Lê nữ thần đóng vai nữ chính, vì vậy cứ thế mà bắt đầu.
Nhưng mà lúc nãy vừa mới xảy ra sự kiện xấu hổ kia thì khi trở về phòng Quách Thụy Dương nhất định phải đi khắc phục hậu quả. Cậu vốn định gọi điện thoại cho Lê Man bảo cô ấy đừng lo lắng, không có bị người khác chụp được, nhưng cậu tìm một vòng cũng không thấy điện thoại, lúc này mới nhớ ra đã bỏ quên điện thoại ở trong phòng khách sạn.
Mà thẻ phòng của cậu lại bỏ ở trong phòng của Lê Man -- bọn họ không có đi cùng chuyến bay đến đây, cũng không đặt cùng một gian phòng. Khi trời gần tối, Quách Thụy Dương mặc quần áo đi vào phòng Lê Man thay sang áo tắm rồi đến bãi biển bên cạnh.
Trùng hợp là phòng của Hạ Băng với phòng Lê Man nằm sát vách nhau, còn phòng Quách Thụy Dương lại ở tầng dưới.
Hạ Băng và Quách Thụy Dương từ sảnh khách sạn đi vào, lúc đợi thang máy, cách đó không xa có hai cô gái khá giống nhau, Hạ Băng cảm giác hai cô gái lấy điện thoại di động ra rồi nhìn về phía hai người bọn họ, nhưng mà anh lại cảm thấy có lẽ là mình hơi đa nghi, dù sao nơi này là ở nước ngoài, hai cô gái lại là người ngoại quốc, làm sao biết hai người bọn họ được?
Hạ Băng với Quách Thụy Dương đều mặc áo tắm, ở trong khách sạn này có một bể bơi nên có không ít người cũng mặc áo tắm, chẳng có gì lạ. Vấn đề ở chỗ áo tắm của Quách Thụy Dương dính không ít hạt cát, cậu cảm giác giống như có cây gai đâm vào ngực nên cậu nói với Hạ Băng: “Ca, anh xem giúp em chổ này có cây gai không?”
Hạ Băng kéo cổ áo tắm của cậu xuống xem thì thấy có một hòn đá nhỏ dài nên lấy ra giúp cậu.
“Thoải mái hơn rồi.”
“Ai bảo em lăn lộn trên bờ biển làm gì?” Hạ Băng cười nhạo cậu.
“Bộ đồ này mà không lăn lộn thì quá có lỗi với bản thân.” Quách Thụy Dương nói.
Hai người bọn họ tiến vào thang máy thì hai cô gái kia cũng đi theo vào, nhìn gần thì hình như là sinh đôi hoặc là chị em. Hạ Băng ấn tầng tám. Quách Thụy Dương vừa nãy đã nói với Hạ Băng cũng muốn đi tầng tám nên lúc này cậu không động đậy còn hai cô gái kia ấn tầng năm.
Hai cô gái thần thái tự nhiên dùng tiếng anh trò chuyện, trình độ tiếng Anh của Hạ Băng chỉ tương đương với năm nhất đại học cho nên nghe không hiểu gì hết.
Tới tầng 5 thì hai cô gái đi ra khỏi thang máy. Đến tầng tám, lúc ra khỏi thang máy Quách Thụy Dương thắc mắc hỏi Hạ Băng: “Ca, tên tiếng Anh của anh là gì?”
“Tên tiếng Anh?”
“Lúc anh ở trong chương trình tống nghệ kia không phải có đặt một cái tên tiếng Anh sao?”
Tên tiếng Anh của Quách Thụy Dương là “Jerry”, dẫn đến một thời gian dài fans dùng hình ảnh con chuột thay thế cho tên của cậu.
Nếu như Quách Thụy Dương nhớ không lầm thì Hạ Băng ở trong chương trình tống nghệ kia có tự nghĩ ra cho mình một cái tên tiếng Anh nhưng hiện giờ cậu cũng quên mất.
“Không phải cái tên kia là nói đại ra để đối phó với đạo diễn Kart hay sao?”
Đạo diễn Kart là người Mỹ, trong chương trình có hỏi tên tiếng Anh của Hạ Băng, Hạ Băng tìm tòi trong đống kiến thức tiếng Anh ít ỏi của mình nói ra một cái tên nhưng giờ anh cũng quên mất.
“Bạn tốt của Lý Lôi là ai?” Quách Thụy Dương nhớ tới Hạ Băng từng nói qua.
“Hàn Mai Mai?”
“Đó là bạn gái, anh từng nói qua bạn trai Lý Lôi cơ.”
“Lý Lôi không có bạn trai, cậu ấy là trai thẳng.”
Cuộc đối thoại đến cửa phòng của Lê Man thì kết thúc. Quách Thụy Dương ấn chuông cửa nhưng nửa ngày cũng không có người đến mở cửa.
Quách Thụy Dương rất buồn bực, lẽ nào Lê Man không có trở về?
Quách Thụy Dương mơ hồ còn có loại dự cảm không hay, cậu theo đuổi Lê Man hơn một tháng đến ngày hôm nay mới có tiến triển một chút, còn chưa kịp làm gì đã bị Hạ Băng bắt gặp, lẽ nào nữ thần giận cậu nên không mở cửa?
Hạ Băng trở về phòng trước tránh cho Lê Man mở cửa nhìn thấy anh sẽ xấu hổ.
Quách Thụy Dương đợi cả buổi cũng không có người tới mở cửa, cậu cảm thấy không ổn, nếu cậu đứng trước phòng Lê Mạn quá lâu thì hơi nguy hiểm, tuy rằng nơi này là nước ngoài sẽ không có người theo dõi nhưng nếu như có thì sao?
Quách Thụy Dương ngẫm lại thấy hơi sợ hãi, theo đuổi nữ thần là một chuyện nhưng nếu cùng nữ thần truyền ra tai tiếng, nữ thần nhiều fans như vậy cậu không bị anti-fan bôi đen mới lạ.
Hiện giờ cậu không có thẻ mở cửa phòng nên chỉ có thể đi đến quầy lễ tân nhờ nhân viên giúp cậu mở cửa phòng lấy điện thoại liên hệ với Lê Man.
Nhưng mặc áo tắm đi đến quầy lễ tân thì có vẻ không được thích hợp lắm? Nếu như có người nhận ra cậu thì sao?
Quách Thụy Dương lầm bầm lầu bầu: “Jerry, mày cũng coi trọng bản thân quá rồi, mày trước đây chỉ biết nghĩ nếu như không có ai nhận ra mày thì phải làm sao thôi?”
Hòn đảo này cũng chẳng phải là địa điểm du lịch nổi tiếng, khách sạn cũng chỉ có một hai cái, lúc bình thường thì không có người nào đến đây du lịch, người Trung Quốc cũng ít tới nơi này. Mà cậu gặp Hạ Băng ở nơi này cũng không khó lý giải, bởi vì cậu từng đề cập qua địa điểm này ở trong chương trình tống nghệ kia, chỉ là không ngờ thời gian đến đây của hai người bọn họ lại trùng hợp như thế.
Quách Thụy Dương nghĩ tới nghĩ lui, cách tốt nhất là cậu đi đến phòng của Hạ Băng rồi mượn một bộ quần áo mặc vào, sau đó đi đến quầy lễ tân, dù cho có người nhận ra cậu thì cũng không có mất mặt.
Hạ Băng đang tắm thì nghe tiếng chuông cửa, tiếng chuông cửa vang lên từng tiếng giống như đang đòi mạng, anh mở cửa phòng tắm ra thì nghe giống như là tiếng chuông báo cháy, anh lo lắng có hoả hoạn nên không để ý tóc tai, quần áo cũng không có mặc, tùy tiện lấy khăn tắm quấn ngang eo lưng liền lao ra mở cửa.
Ngoài cửa là Quách Thụy Dương.
“Cháy nhà?” Lúc này Hạ Băng không nghe thấy tiếng chuông báo cháy nữa.
“Ca, cơ bắp của anh ngày càng dễ nhìn nha.” Quách Thụy Dương nhìn bụng dưới Hạ Băng.
“Em không sao chứ?” Hạ Băng vỗ nhẹ vào đầu Quách Thụy Dương rồi lôi cậu vào phòng.
Quách Thụy Dương nói: “Ca! cho em mượn bộ quần áo mặc với, thẻ phòng với điện thoại di động em đều không có, muốn đi quầy lễ tân một chút.”
“Nữ thần của em đâu?”
“Không biết, không có mở cửa.”
Hạ Băng nói: “Sao em lại vô tâm thế.”
Quách Thụy Dương chạy tới tủ quần áo của Hạ Băng chọn một bộ quần áo, trong đầu còn thắc mắc tại sao Hạ Băng lại nói mình vô tâm.
“Nữ thần cũng là con gái, còn không mau đi dỗ dỗ cô ấy, ở đây tìm quần áo làm gì?”
“Điện thoại của em để ở trong phòng, thẻ mở cửa phòng thì ở trong phòng cô ấy, cô ấy không mở cửa em làm sao mà dỗ được!”
“Vậy em dùng điện thoại phòng anh gọi cho cô ấy đi, đừng để người ta lo lắng.”
Mặc dù chia tay bạn gái cũ đã được hơn một năm nhưng Hạ Băng vẫn rất hiểu con gái, việc này đặt vào vị trí con gái chính là chuyện lớn, không thể đối đãi qua loa.
Quách Thụy Dương cũng đã yêu đương vài lần, nhưng mà tất cả đều giống nhau nhiều nhất ba tháng là bị đá, cậu cũng không biết vì sao mình lại bị đá. Lúc này cậu càng không hiểu tại sao Hạ Băng lại gấp gáp như thế.
Tóm lại nghe lời lão nam nhân cũng không có sai, kinh nghiệm tình trường phong phú mà. Quách Thụy Dương gọi điện thoại đến số điện thoại bàn phòng Lê Man nhưng nửa ngày cũng không có ai bắt máy.
“Vậy em mau gọi điện thoại cho cô ấy đi.” Hạ Băng còn lo lắng hơn Quách Thụy Dương, nghĩ có phải là do mình quấy nhiễu chuyện tốt của hai người bọn họ hay không.
Quách Thụy Dương cầm điện thoại của Hạ Băng hơn nửa ngày vẫn không có ấn dãy số, Hạ Băng sốt ruột thay cậu: “Em làm gì thế?”
“Điện thoại của anh có số điện thoại Lê Man không? Anh có wechat Lê Man không?”
“Đương nhiên không có.”
“Vậy sao em gọi được?”
“Em không nhớ số điện thoại nữ thần?”
“Mười một người! Làm sao mà em nhớ được? Số mẹ em, em còn không có nhớ!”
“Vậy nếu mất điện thoại thì em sẽ không tìm được bạn gái à?” Hạ Băng khiếp sợ “Đây là nước ngoài, nếu như các em đi lạc thì phải làm sao?”
Quách Thụy Dương ngẩng đầu nói: “Tìm điện thoại trước đã, nếu không tìm được thì báo cảnh sát vậy.”
Cuối cùng Hạ Băng vẫn đồng ý với Quách Thụy Dương, tìm điện thoại trước.
Hạ Băng cảm thấy mình phải chịu trách nhiệm về việc này, vì vậy dự định cùng Quách Thụy Dương đi tìm Lê Man.
Hai người thay đổi quần áo sau đó đi đến quầy lễ tân tìm nhân viên phục vụ mở cửa phòng Quách Thụy Dương.
Vốn dĩ bọn họ đã gọi điện thoại đến quầy lễ tân bảo nhân viên trực tiếp đến tầng bảy mở cửa, nhưng lễ tân yêu cầu bọn họ xuống dưới xác minh thân phận mới mở cửa cho bọn họ.
Giằng co một phen Quách Thụy Dương cũng trở về phòng tìm được điện thoại. Trên điện thoại có tin nhắn wechat là của Lê Man gởi cho cậu, cậu nhanh chóng mở ra nghe, Lê Man nói cho cậu là cô ấy có công tác, thời gian rất gấp nên phải đi đến sân bay trước, một lát nữa trợ lý của cô ấy sẽ đưa hành lý của cậu đến sảnh khách sạn.
Khi Hạ Băng và Quách Thụy Dương nghe được tin nhắn này thì Quách Thụy Dương ngẩng đầu nhìn Hạ Băng hỏi: “Sao em không hiểu chút gì cả?”
“Cô ấy nói muốn trở về làm việc. Cô ấy định trở về hôm nay sao?”
Quách Thụy Dương lắc đầu nói: “Vốn dĩ ngày mai mới trở về.”
“Em tới đây được mấy ngày rồi?”
“Em mới vừa tới hôm nay.” Quách Thụy Dương vô cùng tủi thân.
“Bây giờ em gọi cho cô ấy, nói chuyện lúc nãy vừa khéo là anh em của em, không có chuyện gì hết, trước tiên để cho cô ấy yên tâm làm việc đừng lo lắng.” Hạ Băng an ủi Quách Thụy Dương, “Xin lỗi, ca quấy nhiễu chuyện tốt của em.”
“Tại sao cô ấy nói đi liền đi?” Quách Thụy Dương còn lặp lại một lần nữa: “Tại sao cô ấy nói đi liền đi?“.