Quách Thụy Dương hỏi: “Anh thật sự muốn nghe?”
Hạ Băng xưa nay chưa từng hỏi Quách Thụy Dương nên Quách Thụy Dương còn tưởng rằng Hạ Băng không có hứng thú gì về “Người đó”cả. Quách Thụy Dương thỉnh thoảng cũng cảm thấy kỳ quái, không phải hầu hết mọi người đều muốn biết một chút gì đó sao, làm sao Hạ Băng lại không có hứng thú với chuyện này được.
“Nói cho anh nghe một chút, anh sẽ giúp em xem người này có thích hợp với em hay không.”
Đã 11 giờ rưỡi nhưng cơm trưa cũng còn chưa có nấu, hiếm khi thấy Hạ Băng có hứng thú như vậy nên Quách Thụy Dương cũng không đi nấu cơm mà ngồi ở trên sô pha nói chuyện.
Quách Thụy Dương nói: “Người đó thực sự rất tốt, đối xử với em rất tốt.”
Hạ Băng yên lặng nghĩ: Anh thay đổi còn không được sao?
“Lớn lên vô cùng xinh đẹp.” Quách Thụy Dương nhìn thoáng qua Hạ Băng thấy anh bình tĩnh lắng nghe thì yên tâm nói: “Dáng người cũng rất đẹp, vì vậy em không có cách nào đối với những người khác sinh ra ý nghĩ kia, cho nên khẩu vị trở nên rất kén.”
Hạ Băng ngạc nhiên nói: “Dáng người đẹp thì liên quan gì đến khẩu vị? Em cũng không có ngủ với người đó.”
“Làm sao anh biết em chưa ngủ qua?” Quách Thụy Dương trợn to mắt, “Làm sao anh biết được?”
Hạ Băng nhất thời nghẹn lời, một lúc sau mới nói: “Anh, không phải ngày nào em cũng ở bên cạnh anh sao? Làm sao em có thời gian đi ngủ với người khác?”
Lời nói này rất có ý vị nhưng mỗi người đều mang tâm tư khác nhau nên cũng không miệt mài theo đuổi.
“Tuy em chưa ngủ qua nhưng đã từng sờ qua rồi!”
“...” Hạ Băng nghĩ chính mình không nên hỏi nữa bởi vì đáp án có thể làm anh tức chết.
“Sau khi sờ xong em liền không có hứng thú với người khác.”
“Jerry à, có phải do em không ngủ được với người đó nên mới sinh ra chấp nhất như vậy? Em thích một người chẳng lẽ chỉ muốn ngủ thôi sao?” Hạ Băng tận tình khuyên bảo, “Người đó còn có ưu điểm nào nữa mà khiến cho em khăng khăng một mực như vậy?” Em hãy nói cho anh biết để anh sửa đổi.
“Người đó rất thiện lương, làm việc gì cũng đứng ở góc độ người khác mà suy xét làm cho người khác rất thoải mái.”
“Cũng không phải thế, những người như này thường rất dối trá, vì sợ đắc tội với người khác nên mới như thế, kiểu người này sẽ không muốn kết bạn với người khác.”
“Cho dù có như thế thì cũng cần phải đứng từ góc độ của người khác mà xem xét người khác đang cần gì, không giống như em vĩnh viễn cũng không biết người khác đang suy nghĩ gì nên em cảm thấy người đó rất lợi hại.”
“Có thể vốn dĩ người đó cũng không muốn cân nhắc suy xét cho người khác nhưng do hoàn cảnh lúc nhỏ nên không thể không biến thành như vậy, trong tận xương tủy người này chưa chắc là vì người khác mà suy nghĩ, người đó chỉ không muốn gặp rắc rối phiền phức mà thôi.”
Quách Thụy Dương nhìn Hạ Băng nói: “Ca, anh rất hiểu về người đó.”
Hạ Băng sửng sốt nói: “À, anh chỉ suy đoán thôi, người đó dối trá như vậy mà em cũng thích sao?”
Quách Thụy Dương nở nụ cười, nói: “Sao có thể không thích được? Dù người đó có như thế nào thì em cũng đều thích. Khi ở cùng với người đó thì em rất thoải mái, một chút gánh nặng cũng không có, cảm giác sẽ không lừa gạt em! Chuyện lúc nhỏ của người đó khiến em rất đau lòng, em biết người đó rất khó chịu nhưng người đó chưa bao giờ nói...”
Hạ Băng càng nghe càng hoảng sợ, hỏi: “Chuyện lúc nhỏ của người đó là sao vậy?”
Quách Thụy Dương yên lặng nhìn Hạ Băng nói: “Em không thể nói, em sợ người đó sẽ đau lòng.”
Hạ Băng nhẹ nhàng hít một hơi, gượng cười nói: “Đứa ngốc, anh cũng không có đi nói cho người đó biết và anh cũng không biết người đó là ai thì làm sao người đó đau lòng được?”
Quách Thụy Dương cúi đầu nói: “Ca, trước đây em không hiểu yêu là cái gì, em cho rằng cảm thấy đối phương thật xinh đẹp thì chính là yêu, nhưng sau khi ở bên nhau thì phát sinh rất nhiều mâu thuẫn, tính cách luôn xảy ra bất đồng, từ trước tới nay em chưa bao giờ nghĩ tới chuyện vì đối phương mà thay đổi, cũng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện trước khi ở bên em thì đối phương như thế nào. Em không nghĩ tới sẽ đi tìm hiểu xem đối phương thích cái gì chán ghét cái gì và vì cái gì mà đau lòng, em cảm thấy những điều này là không cần thiết sẽ làm lãng phí thời gian của em.”
“Chẳng lẽ không phải như vậy sao? Em càng hiểu biết về đối phương thì càng cảm thấy vì đối phương mà thay đổi là một chuyện rất đau khổ, nếu em không tình nguyện thay đổi thì không bằng hãy là chính mình.” Hạ Băng tràn đầy đồng cảm, “Em vì đón ý nói hùa với đối phương mà thay đổi thì cũng sẽ sinh ra chờ mong đối phương vì mình thay đổi nhưng đây là một quá trình rất đau khổ, cho dù đối phương có vì em mà thay đổi thì có lẽ em cũng không hài lòng, lúc đó em sẽ so đo tính toán nói là: Chưa đủ. Oán hận cũng sẽ vì vậy mà sinh ra, quan hệ sẽ không còn tốt đẹp nữa. Cho nên anh khuyên em một câu là dù cho em cảm thấy người đó rất tốt nhưng cũng không nhất định là như thế, có lẽ người đó cũng giống như mọi người, cuối cùng đều sẽ làm em thất vọng.”
Quách Thụy Dương nói: “Em sẽ không thất vọng. Em là yêu đơn phương nên em cũng không có chờ mong người đó sẽ đáp lại em cái gì, nếu đáp lại mà khiến cho người đó đau khổ thì em tình nguyện cả đời cũng không cho người đó biết.”
Vấn đề là người đó đã biết.
Hạ Băng nói: “Nhưng em có nghĩ tới nếu như một ngày người đó biết được thì người đó sẽ cảm thấy người đó đã huỷ hoại em, người đó sẽ áy náy, không phải sẽ càng đau khổ hơn sao?”
Quách Thụy Dương trừng lớn đôi mắt nhìn Hạ Băng, Hạ Băng cũng nhìn cậu. Quách Thụy Dương ngẩn ra một lúc sau đó cậu kêu một tiếng: “Ca......”
“À, ý anh nói là đối tượng thầm mến của em đã kết hôn.” Hạ Băng cúi đầu, “Vì người đó đã kết hôn thì em mới không thể làm chuyện này, em vẫn nên vì chính mình mà đi tìm một đối tượng khác thì tốt hơn.”
“Ai nói người đó đã kết hôn?” Quách Thụy Dương nhẹ nhàng thở ra.
“Nếu chưa kết hôn thì tại sao em lại như vậy, đến theo đuổi em cũng không dám?”
“À, đúng đúng vậy, người đó đã đính hôn nhưng còn chưa kết hôn.”
“Đúng vậy! Nếu người đó đã định sẵn không thuộc về em, vậy em còn si tình như vậy làm gì? không phải vừa hại người vừa hại mình hay sao?”
“Em không có hại người đó, người đó vẫn còn chưa biết.”
“Nhưng em đang hại chính mình! Anh không biết người đó là người như thế nào có cái ma lực gì mà khiến cho em trở thành như vậy, nhưng em phải suy nghĩ cho bản thân mình, vì em còn rất trẻ nên nếu yêu thầm một hai tháng thì có thể nhưng chẳng lẽ em còn định yêu thầm đến một hai năm?”
Quách Thụy Dương nói: “Một hai năm sao đủ được? Em cảm thấy em không thể thoát ra được trừ khi người đó tiếp nhận em.”
Hạ Băng nhịn không được nên vỗ vào đầu Quách Thụy Dương: “Người đó đã đính hôn rồi nên vĩnh viễn cũng không thuộc về em, sao người đó có thể tiếp nhận em được?”
Quách Thụy Dương nắm lấy tay Hạ Băng, nhịn không được ôm lấy eo anh rồi dúi đầu vào ngực anh nói: “Ca, vốn dĩ em cũng cảm thấy không có hy vọng gì vậy mà anh còn kích thích em.”
Nghe âm thanh của Quách Thụy Dương có chút giọng mũi nên Hạ Băng lại không đành lòng. Anh lặng lẽ ôm lấy Quách Thụy Dương, cảm giác được Quách Thụy Dương đang gắt gao ôm anh. Mặt cậu dựa vào lồng ngực Hạ Băng, một mảng áo lông trước ngực vừa ướt vừa nóng.
“Jerry......” Chân tay Hạ Băng trở nên luống cuống.
“Ca, em thật sự rất yêu người đó nhưng em không dám nói cho người đó biết, em sợ người đó cảm thấy áy náy. Anh cũng biết em đang rất khó chịu nên để cho em ôm một cái được không?”
Hạ Băng ôm lấy Quách Thụy Dương, cảm giác ẩm ướt trước ngực càng lúc càng lớn, xuyên qua áo lông anh rồi xuyên qua làn da, cơ bắp, xương đi thẳng vào trái tim anh.
“Jerry......”
“Ca, em sẽ không quay đầu lại nên anh đừng khuyên em. Cho dù em không chiếm được người đó nhưng em vẫn có thể ở bên cạnh người đó, như vậy em cũng thấy hạnh phúc rồi.”
“Ừm.”
“Người đó cũng không cần phải vì em mà thay đổi cái gì, người đó cứ làm những việc người đó thích là được.”
“Vậy sao em lại khóc?”
“Không có gì, chỉ là nội tiết mất cân đối mà thôi.”
“......”
“Anh đưa con búp bê đến theo dõi em làm cho em đến cả cốc tự sướng cũng không dám dùng gây ra nội tiết mất cân đối.”
“...... Con búp bê là mua cho em dùng mà!”
“Không có giống người đó làm sao mà em dùng được?”
“Người đó trông rất giống cốc tự sướng sao?”
“Cốc tự sướng chỉ ở một chổ nên em còn có thể tưởng tượng những chổ khác nhưng anh đưa cho em một con búp bê hoàn chỉnh thì làm sao em có thể tưởng tượng được?”
“...... Vậy anh đưa địa chỉ cửa hàng cho em rồi em gởi ảnh người đó qua cho cửa hàng bảo cửa hàng sản suất cho em một con búp bê giống y như người đó được không?”
“Cảm ơn em không cần, nếu như cửa hàng sản suất hàng loạt thì phải làm sao đây?”