Ngày hôm sau Quách Thụy Dương bắt đầu đi làm lại nhưng Hạ Băng thì vẫn nhàn rỗi ở nhà. Sau khi Hạ Băng thức dậy thì anh theo bản năng chạy đến gõ cửa phòng Quách Thụy Dương -- mấy ngày nay anh đều đánh thức cậu dậy như thế này, sau đó hai người cùng nhau làm bữa sáng rồi đi đến siêu thị mua một ít thức ăn. Tuy nhiên khi cửa phòng Quách Thụy Dương vừa mở ra thì anh nhận ra rằng Quách Thụy Dương đã rời đi rồi.
Mới vừa rời giường nên anh chưa ý thức được điều này và không có cảm giác gì nhưng lúc này anh đột nhiên cảm thấy toàn bộ ngôi nhà thật trống rỗng.
Nếu chỉ có một mình thì anh sẽ không đi mua sắm, cơm trưa cũng tùy tiện ăn gì đó là được rồi, cũng không muốn đi dạo, một người đi dạo thì rất nhàm chán; đến nỗi trước đây tập gym một mình anh cảm thấy không có gì hết nhưng hiện giờ lại cảm thấy rất nhàm chán.
Anh ngồi ở trên sô pha, bật máy chiếu lên định xem phim điện ảnh nhưng nhìn đồng hồ thì thấy thời gian vẫn còn rất sớm. Nếu bây giờ xem phim điện ảnh thì đến buổi chiều và tối anh phải làm sao đây?
Hạ Băng cảm thấy quy luật sinh hoạt của anh đã bị phá vỡ, anh lúng túng không biết phải làm sao. Cuối cùng anh nghĩ ra được một cách là gọi dì giúp việc tới quét dọn vệ sinh.
Dì giúp việc biết hôm nay Hạ Băng ở nhà nhưng lại kêu mình đến quét dọn vệ sinh thì vô cùng sợ hãi. Khi dì giúp việc đi vào nhà Hạ Băng thì thấy Hạ Băng đang ngồi đọc sách ở trong phòng khách và không có ý định đi ra ngoài thì nhịn không được hỏi: “Hạ lão bản, cháu không đi ra ngoài sao?”
“Ra ngoài? Đi đâu?”
“Ồ.” Dì giúp việc không dám nói: Không phải cháu rất ghét bị người khác quấy rầy sao?
Một lúc sau Hạ Băng vẫn cảm thấy không được bình thường, khi dì giúp việc đang quét dọn thì anh cảm giác không được tự nhiên nên anh nói với dì giúp việc: “Cháu ra ngoài một chút, dì Ngô quét dọn xong thì làm bữa trưa giúp cháu với nhé.”
“Được.”
Hạ Băng có thể đi đâu? Hôm nay phòng làm việc mở cửa lại, Thành tỷ với Tiểu Trương cũng ở đó, còn có tiểu gia hỏa Hồng Đan Đan phụ trách mảng quảng bá nghệ thuật gì đó, chắc hẳn cũng đang ở đó.
Anh định đi đến phòng làm việc ngồi một chút nhưng vừa đến bãi đổ xe thì anh nhận được cuộc gọi của Quách Thuỵ Dương.
“Ca ~”
“Em đang làm gì thế?”
“Em đã làm xong công việc buổi sáng rồi!”
“Ừm.”
“Hôm nay anh không có việc gì sao?”
“Ừm, không có.”
“Vậy anh có muốn ra ngoài đi chơi rồi ăn cơm trưa luôn không?”
“Đi đâu?”
“Anh đến công ty đón em rồi chúng ta đi chơi đi! Trở về trước buổi tối là được rồi, buổi tối em còn phải livestream.”
“Không cần make up làm tóc sao?”
“Không sao đâu! Em đẹp trai như vậy, make up một chút là xong ngay!”
“Vậy bây giờ anh sang đón em. Em đứng ở bãi đỗ xe công ty chờ anh.”
“Anh tự lái xe tới sao?”
“Ừm.”
“Anh không gọi taxi sao?”
“Tết âm lịch mà đi taxi thì không được tiện lắm, tối nay em còn phải livestream nữa, nếu lúc đó không bắt được taxi thì sẽ phiền lắm.”
Khi Hạ Băng đến bãi đỗ xe công ty Quách Thụy Dương thì thấy Quách Thụy Dương đã đứng chờ ở đó, Hạ Băng vừa dừng xe thì Quách Thuỵ Dương liền đi tới ngồi vào ghế phụ bên cạnh. Quách Thụy Dương nhìn thấy Hạ Băng thì mặt mày hớn hở tràn đầy gió xuân.
Hạ Băng nhìn đồng hồ thì thấy đã 11 giờ nên hỏi Quách Thụy Dương: “Đi ăn cơm trước?”
“Được! Sáng nay em cũng chưa ăn.” Quách Thụy Dương nói.
“Sao lại không ăn?”
“Em không có thời gian, sáng sớm em đã phải make up với tạo kiểu tóc.”
“Tiểu Lôi không mang bữa sáng cho em sao?”
“Không thể trách tiểu Lôi, là do em dậy trễ.” Quách Thụy Dương lại làm nũng, “Buổi sáng không có ai gọi em dậy.”
“Tiểu Lôi không gọi em sao?”
“Tiểu Lôi chỉ có thể gọi điện thoại chứ không dám gõ cửa phòng em. Tối qua em để điện thoại ở chế độ im lặng nên không có nghe thấy.” Quách Thụy Dương nói.
“Tại sao? Không phải Tiểu Lôi ở cùng chung cư với em sao?”
“Nếu tiểu Lôi gõ cửa thì sẽ bị em mắng.” Quách Thụy Dương nói, “Em đã cảnh cáo với cô ấy không được gõ cửa phòng em.”
Hạ Băng liếc Quách Thụy Dương một cái, Quách Thụy Dương vội vã nói: “Ca, nếu là anh gọi em thì bất cứ lúc nào em cũng đều hoan nghênh, hai giờ sáng cũng được!”
“Hai giờ sáng anh gọi em làm gì?” Hạ Băng lại cho Quách Thụy Dương một cái liếc mắt, Quách Thụy Dương nhìn vẻ mặt bực bội của Hạ Băng thì nhịp tim liền đập vượt quá 140 lần/phút.
“Anh, hai giờ sáng anh gọi em, gọi em đi vệ sinh?” Đầu óc Quách Thụy Dương đang ở trạng thái chết máy nên không biết chính mình vừa nói cái gì.
Không biết Hạ Băng đang liên tưởng đến cái gì mà lại càng thêm bực bội, không thèm để ý tới Quách Thụy Dương.
Mãi đến khi Hạ Băng dừng xe lại thì Quách Thụy Dương mới tỉnh táo lại. Chỉ có một đêm không thấy Hạ Băng mà lúc gặp lại anh thì giống như đã cách biệt mấy năm.
Hạ Băng bị cậu si si ngốc ngốc nhìn chằm chằm nhưng lại giả vờ như không biết gì, anh cảm giác da mặt của mình càng ngày càng dày hơn.
“Đến rồi.”
Hạ Băng đưa Quách Thụy Dương đến một tiệm lẩu, Hạ Băng biết Quách Thụy Dương rất thích ăn lẩu.
“A! Ăn lẩu sao?” Quả nhiên Quách Thụy Dương rất vui vẻ.
Tiệm lẩu này không có bãi đỗ xe ngầm mà chỉ có bãi đổ xe trên mặt đất, may mắn lúc này không có nhiều người lắm nên Hạ Băng dễ dàng tìm được chổ đậu xe.
Hai người đi vào tiệm lẩu tìm một bàn trống rồi ngồi xuống.
Quách Thụy Dương ngồi đối diện Hạ Băng, cậu vẫn luôn nhìn chằm chằm Hạ Băng rồi cười ngốc, Hạ Băng thấy dáng vẻ ngây ngốc của cậu thì không nhịn được cười: “Em sao thế?”
“Không có gì! Vì được đi chơi nên em rất vui vẻ.”
“Ngày mai anh bắt đầu đi làm lại nên sẽ không có thời gian đi chơi nữa.” Hạ Băng nhắc nhở cậu.
Quách Thụy Dương trở nên không vui.
Còn khoảng một tháng nữa là hai người sẽ gia nhập vào đoàn phim điện ảnh, trong khoảng thời gian này trừ khi ngày nào bọn họ cũng liên lạc với nhau còn không thì rất khó gặp nhau.
Nếu ở chung thì khác, ít nhất mỗi ngày trở về phòng đều có thể nhìn thấy nhau.
Quách Thụy Dương thực sự rất tức giận vì Lệ tỷ bắt cậu dọn đi, nhưng trong giai đoạn này cậu lại không thể cãi lời Lệ tỷ. Nếu lúc này cãi lời Lệ tỷ thì chẳng phải tạo cơ hội cho Lệ tỷ làm khó dễ ngáng đường chuyện hợp tác giữa cậu và Hạ Băng sao?
Quách Thụy Dương đột nhiên hiểu ra một chuyện, nếu như Hạ Băng không chấp nhận cậu thì có khả năng cậu vẫn sẽ luôn ở trong tình trạng này -- danh không chính ngôn không thuận.
Nói như vậy, cậu chỉ có thể giống như hôm nay, tận dụng mọi thứ tìm một cơ hội để gặp mặt Hạ Băng.
Cậu chỉ có thể cảm thấy may mắn vì dù cậu có làm cái gì đi nữa thì Hạ Băng đều có thể tiếp nhận, nhưng có đôi khi cậu cảm thấy tính tình Hạ Băng tốt như vậy, nếu có người nào còn dính người hơn cậu thì có phải là có thể mang Hạ Băng đi mất?
Hạ Băng thấy sắc mặt Quách Thụy Dương đột nhiên trầm xuống, vì vậy hỏi cậu: “Em làm sao vậy?”
“Ca, em hỏi anh cái này, nếu như...”
“Nếu cái gì?”
“Nếu có một cô gái rất thích anh, trăm phương nghìn kế muốn cùng anh ở bên nhau, sau đó mặt dày mày dạn quấn lấy anh thì anh có từ chối cô ấy không?” Quách Thụy Dương tưởng tượng mình là một cô gái, càng nghĩ thì càng thấy đáng sợ.
“Ý em là fan tư sinh?”
“Không phải, không phải fan tư sinh, là kiểu thanh mai trúc mã hoặc là đồng nghiệp hoặc là...... Hoặc là như Phí Húc là kiểu đóng vai người yêu của nhau!” Quách Thụy Dương càng nói thì càng thấy hoảng sợ, tất cả đều có khả năng xảy ra!
“...... Thứ nhất anh không có thanh mai trúc mã, thứ hai là tất cả đồng nghiệp của anh đều đã kết hôn và sinh con nên không có chuyện mặt dày mày dạn! Thứ ba nếu như quay một bộ phim liền yêu một người thì anh còn có thể độc thân lâu như vậy sao?” Hạ Băng biết Quách Thụy Dương đang lo lắng cái gì.
“Vấn đề là do anh chưa gặp được loại người mặt dày mày dạn!” Quách Thụy Dương rõ ràng có chút sốt ruột.
“Mặt dày mày dạn là như nào?” Hạ Băng liếc Quách Thụy Dương một cái, “Có phải là kiểu chạy đến ở nhà của anh? Ngày nào cũng nấu cơm cho anh? Không có việc gì liền hẹn anh đi ăn cơm?”
“Đúng vậy đúng vậy! Là loại này! Còn có thể cởi hết quần áo nằm trên giường của anh!” Quách Thụy Dương cảm giác Hạ Băng đã bắt được trọng điểm.
Hạ Băng muốn cười nhưng lại không dám cười vì sợ Quách Thụy Dương nhìn thấy, cho nên làm ra vẻ thật nghiêm túc, “Anh phải suy nghĩ một chút, nếu như cô ấy rất xinh đẹp thì...”
“Ca, anh là người theo chủ nghĩa độc thân mà, anh phải nhớ thật kỹ điều này, không được dễ dàng dao động như vậy!” Quách Thụy Dương cắt ngang lời nói của Hạ Băng, đau khổ cầu xin.
“Chủ nghĩa độc thân là không kết hôn, ai nói chủ nghĩa độc thân thì không được yêu đương?” Hạ Băng tiếp tục trêu chọc Quách Thụy Dương.
“Chính anh nói yêu đương rất phiền phức.” Quách Thụy Dương hối hận vì đã không ghi âm lại lời nói của Hạ Băng rồi phát lại cho anh nghe, “Anh còn khuyên em không nên yêu đương.”
“Em không muốn anh yêu đương sao?”
Quách Thụy Dương ấp úng: “Em là sợ anh mắc mưu bị lừa.”
“Ý em là nếu như có người chủ động chạy đến nhà anh, chủ động nấu cơm giúp anh, không có việc gì liền hẹn anh đi ăn cơm thì anh phải đề cao cảnh giác đúng không?”
“Chính xác!”
Hạ Băng suýt chút nữa bị cậu làm cho cười chết đi sống lại.
Quách Thụy Dương cảm giác Hạ Băng đang nghẹn cười nên bổ sung một câu: “Ngoại trừ em một tấm chân ý thiệt tình huynh đệ thì những người khác đều là vô sự hiến ân cần phi gian tức đạo!”*
“Được rồi được rồi, ngoại trừ em ra anh sẽ không để cho ai sống ở trong nhà của anh được chưa?” Hạ Băng nói xong thì cảm thấy chính mình lại chiều chuộng cậu vô điều kiện nên âm thầm thở dài một hơi.
“Hẹn ra ngoài ăn cơm cũng không được!” Quách Thụy Dương nói, “Đầu năm nay có rất nhiều người lừa gạt tình cảm, ca, anh nhất định phải cẩn thận.”
“Được rồi, được rồi! Anh đã biết!”
“Ngoại trừ em ra thì những người khác cũng không được nằm ngủ trên giường của anh, khách sạn cũng vậy.” Quách Thụy Dương nhìn Hạ Băng thì trong mắt lại nổi lên nửa giận, cậu hận không thể viết một tờ giấy cam đoan bắt Hạ Băng ký tên đóng dấu vào.
Hạ Băng bị cậu nhìn chằm chằm như vậy có muốn né tránh cũng không được. Ánh mắt trần trụi như vậy làm cho anh cảm thấy giống như trên người mình không có một mảnh vải che thân.
Vì Quách Thụy Dương anh buộc phải thể hiện ra kỹ thuật diễn xuất đẳng cấp thế giới. Giống như đóng vai một vị hoàng đế ngồi trần truồng ở trước mặt dân chúng nhưng lại phải giữ dáng vẻ nghiêm trang.
Hạ Băng gắp một ít thịt bò bỏ vào trong chén Quách Thụy Dương, ý bảo cậu ăn nhanh lên. Quách Thụy Dương lúc này mới hoàn hồn lại ý thức được chính mình vừa mới nói cái gì, mặt không khỏi đỏ lên.
“Em, ý em không phải như vậy, ý em là...” Quách Thụy Dương mặt đỏ tai hồng muốn giải thích.
“Được rồi, em mau ăn đi.” Hạ Băng nhẹ nhàng nói, “Anh không phải kiểu người tùy tiện như vậy, em đừng lo lắng.”
Quách Thụy Dương vùi đầu vào ăn uống và lâm vào thật sâu phiền muộn. Lời nói của Hạ Băng không những không an ủi được cậu mà ngược lại còn khiến cậu cảm thấy khủng hoảng thêm. Nếu hai người trước sau vẫn chỉ là huynh đệ thì cậu lấy tư cách gì ở bên cạnh Hạ Băng?
Lệ tỷ nói một câu cũng có thể chia rẽ bọn họ: Nếu không phải là yêu đương thì hãy dọn về căn hộ.
Ăn lẩu đến hơn 12 giờ thì Thành tỷ gọi điện thoại đến Hạ Băng.
Lúc này Hạ Băng mới nhớ ra anh có nói với Thành tỷ là sẽ đi đến phòng làm việc nên trong lòng thầm hô không ổn.
“Hạ lão bản, dì giúp việc nói là đã làm xong cơm trưa nhưng vẫn chưa thấy em về nhà, em đang trên đường đến phòng làm việc sao?” Thành tỷ hỏi.
“À, hôm nay em đột nhiên có chút việc nên không đến phòng làm việc được. Còn dì giúp việc thì chị nói với dì ấy là quét dọn sạch sẽ xong thì trở về nhà đi, cơm cứ để đó tối về em ăn là được.” Hạ Băng giải thích một phen.
Thành tỷ cũng không nói gì nữa liền cúp điện thoại.
Quách Thụy Dương vểnh tai lên lắng nghe một lúc thì bối rối hỏi: “Ca, không phải anh nói không có việc gì sao?”
“Không có.” Hạ Băng nói.
Quách Thụy Dương cảm giác Hạ Băng vì ăn cơm với cậu mà quên mất phòng làm việc, nghĩ như vậy cậu vui vẻ hơn rất nhiều.
Hạ Băng đối với cậu đúng là cần gì cứ lấy.
Ăn xong cơm trưa Hạ Băng liền mang theo Quách Thụy Dương đi đến vùng ngoại ô, cũng không có gì đặc biệt chỉ là dừng xe ở một bãi cỏ ven đường rồi cảm nhận hơi thở mùa xuân.
Đến khoảng 3 giờ chiều thì Lệ tỷ gọi điện thoại đến thúc giục Quách Thụy Dương nhanh trở về, không được bỏ lỡ livestream tối nay.
Sau đó Hạ Băng đưa Quách Thụy Dương trở về công ty. Trước khi xuống xe Quách Thụy Dương quay lại nhìn Hạ Băng, Hạ Băng cũng đang nhìn cậu.
“Ca, em phải đi rồi.”
“Mau đi đi.” Hạ Băng cười nói.
Quách Thụy Dương muốn ôm ôm anh nhưng cuối cùng lại nhịn xuống. Cậu cởi bỏ dây an toàn rồi bước xuống xe.
Hạ Băng thấy Quách Thụy Dương rời đi, trong mỗi bước đi đều mang theo lưu luyến thì không hiểu sao trong lòng lại tràn ngập một loại cảm giác không thể giải thích được. Lúc Quách Thụy Dương biến mất khỏi tầm mắt thì Hạ Băng liền nằm nhoài trên tay lái rồi thở dài một hơi.
Hạ Băng không dám tưởng tượng nếu một ngày nào đó Quách Thụy Dương lựa chọn thổ lộ với anh thì không biết anh sẽ như thế nào.
Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo: Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp.