Thu dọn xong mọi thứ, Quách Thụy Dương đi đến quầy lễ tân lấy hành lý tối hôm qua nữ thần kêu người đưa về, sau đó bọn họ liền ra sân bay trở về. Vì đã bị phát hiện ở trên đảo nên khi trở về cũng đi cùng với nhau. Coi như là biện pháp duy nhất tránh đi fan cuồng.
“Phiền chết mất, xuất xuất nhập nhập đều có người bám theo.” Quách Thụy Dương thở ngắn than dài, “Làm cho em không có nơi nào để yêu đương.”
“Không sao đâu, sang năm em flop thì bọn họ sẽ đi theo người khác, trước đây em không nổi tiếng có thấy người nào bám theo em đâu.” Hạ Băng ngược lại rất bình tĩnh, mục đích theo dõi của fan tư sinh chính là muốn ngủ với người nổi tiếng, mà thông thường mới vừa hồng mới có người muốn ngủ, nếu ngủ không được thì bọn họ sẽ đổi sang người khác.
Fan cuồng giống nhau ở chổ đều có rất nhiều tiền, không cần đi làm, hơn nữa có nhiều người vô cùng xinh đẹp. Chỉ là Hạ Băng cảm thấy bọn họ hơi kỳ quái, giống như không có linh hồn, mục đích rõ ràng duy nhất chỉ là muốn ngủ với các tiểu sinh đẹp trai.
Bọn họ chung tình sao? Không có, nửa năm đến một năm là nhiều nhất! nếu thoả mãn được bọn họ thì có thể kéo dài thêm một chút còn không sẽ chạy đi tìm người khác.
“Không nổi tiếng thì có thể tự do yêu đương sao?”
“Tại sao em luôn muốn yêu đương vậy? Yêu đương có chỗ nào tốt đâu?” Hạ Băng thắc mắc.
“Ít nhất không cần cốc tự sướng.”
“Cốc tự sướng không phải càng thoải mái hơn hay sao?”
Quách Thụy Dương cạn lời nhìn Hạ Băng: “Ca, em nhận ra anh đúng là già rồi.”
“Cốc tự sướng được sản xuất cho cá nhân, vệ sinh sạch sẽ, không cần lấy lòng ai, bật công tắc, bất cứ lúc nào cũng có thể tự xử, một ngày vài lần đều được, tội gì đi yêu đương làm lãng phí thời gian?” Hạ Băng tận tình khuyên bảo, “Nghe ca, yêu đương không có gì tốt, em bị đá nhiều lần như vậy còn cảm thấy yêu đương vui vẻ sao?”
Hạ Băng bị Thành tỷ thúc giục đăng Weibo nên anh liền nói cho Thành tỷ đừng có đăng, hãy kìm nén, chờ đến buổi chiều thì sẽ không có việc gì nữa, internet qua hai ba ngày là không còn ai nhắc lại nữa, đừng lại thêm mắm thêm muối.
Phải hơn 4 giờ máy bay mới đến Bắc Kinh, Quách Thụy Dương nổi giận vì kỳ nghỉ bị phá huỷ, Hạ Băng cũng không có vui, kỳ nghỉ mà anh lên kế hoạch mất mấy tháng mới đến có hai ngày thì phải trở về.
Lên máy bay bọn họ mới được yên bình một chút. Cả hai người đều không muốn đi làm lại một chút nào, không muốn lại đối mặt với những tháng ngày đau khổ bị fan tư sinh theo dõi.
Hạ Băng cảm thấy chổ tốt của hồng lên là có kịch bản chủ động tìm đến anh, cho dù kịch bản không có quá tốt nhưng sẽ không lo không có cơm ăn. Có kịch bản tìm đến thì anh sẽ không cần giống quá khứ vì một nhân vật nhỏ mà đua mạng già cạnh tranh cùng với một đống người, tìm người quen uống rượu xã giao chỉ vì một suất diễn vai phụ không có nhiều cảnh quay lắm. Có nhiều các hoạt động kinh doanh tìm đến anh hơn, như là quảng cáo đại ngôn gì đó, sau khi có tiền thì anh mới có tự tin chọn nhân vật. Nửa năm qua anh kiếm tiền nhiều hơn mấy chục lần thậm chí gấp trăm lần so với 6 năm vào nghề. Có nhân khí thì khi đi ra ngoài mỗi người đều gọi anh một tiếng lão sư, không giống như trước kia ở đoàn phim giữa trưa lãnh cơm hộp còn phải nhìn sắc mặt người khác.
Nhưng hồng cũng có chổ không tốt, anh không biết mục đích mọi người xung quanh tiếp cận anh là gì, thậm chí anh còn xuất hiện cảm giác kỳ quái mà trong cuộc đời chưa bao giờ xuất hiện, làm anh dở khóc dở cười.
Vứt bỏ đi tính cách với cá tính, anh cũng không hiểu tại sao mọi người khi nhìn thấy anh lại thét chói tai? Nói anh lớn lên đẹp trai sao, ở trong giới có nhiều nam diễn viên còn đẹp trai hơn anh nhiều, nói dáng người anh đẹp sao, hầu hết dáng người nam diễn viên đều khá tốt. Lẽ nào kỹ thuật diễn của anh làm người khác thét chói tai?
Anh cảm giác chính mình ở trong mắt người khác dần dần thay đổi, Fans thì bảo anh manh manh, đáng yêu, thỏ thỏ gì đó, ôn hòa, lễ phép, ngay thẳng. Antifan thì cho rằng anh tâm cơ, trà xanh...
Có đôi khi anh không cẩn thận xem hot search của chính mình, lúc đó anh cảm giác Hạ Băng đã biến thành một ký hiệu khô khan nào đó, anh không nhận ra Hạ Băng trong miệng bọn họ đang nói là ai.
Hơn nữa anh hoàn toàn cảm nhận được cái gọi là mất đi tự do, ngoại trừ mấy ngày ăn tết fans tư sinh phải trở về nhà thì anh đều không thể đi siêu thị mua đồ ăn, không thể tùy tiện du lịch, thậm chí không thể tùy tiện kết giao bạn bè. Nhất cử nhất động của anh đều bị phóng đại, fans lấy anh làm tấm gương, antifan lấy anh làm bia ngắm. Đương nhiên, hiện giờ anh cũng không có thời gian đi mua đồ ăn, anh không biết đã ăn cơm hộp cùng thức ăn ngoài được bao lâu rồi, cũng không biết đã bao lâu rồi chưa tự mình xuống bếp nấu một bữa cơm, có đôi khi anh thật sự tưởng niệm cái cảm giác ăn cơm ở nhà.
Ngoài ra anh còn bị bắt chuyển nhà một lần. Phòng thuê trước đây của anh là ở một tiểu khu khác, an ninh tiểu khu đó không được tốt lắm, hơn nửa đêm bị fan tư sinh vây quanh nhà điên cuồng ấn chuông cửa. Có hai fan tư sinh còn ở trước cửa vung tay đánh nhau, cuối cùng anh phải báo nguy, cảnh sát đến mang người đi nhưng qua mấy ngày lại tiếp tục tái diễn.
Anh không chịu được phiền phức nên cuối cùng đành phải chuyển nhà, lúc này mới dọn tới Cảnh An Uyển. Tiền thuê ở Cảnh An Uyển đắt hơn nhưng an ninh vô cùng tốt, người không liên quan đều không thể đi vào tiểu khu. Lúc anh chuyển nhà lại vừa vặn trùng với thời gian Quách Thụy Dương cũng ra vào Cảnh An Uyển, vì thế mới truyền ra cái gì mà hai người bọn họ vào cùng một tiểu khu, rồi đồn đãi ra bọn họ ở chung.
Nhưng Quách Thụy Dương lại không thèm để ý, cậu chịu không nổi nhất chính là mất đi tự do. Thái độ Quách Thụy Dương đối với fan tư sinh càng ngày càng chuyển biến rõ ràng. Ban đầu cậu nghĩ fan tư sinh chỉ là fan bình thường nên đối với bọn họ là vẻ mặt ôn hoà, sau đó cậu lại phát hiện dù cậu đi nơi nào, ở khách sạn nào đều có một số gương mặt quen thuộc, hơn nữa thường xuyên ấn chuông cửa hoặc là ngồi xổm suốt đêm trước cửa phòng cậu, khi đó cậu mới biết được những người này gọi là fan tư sinh. Mặc dù cậu vô số lần muốn bạo phát bắt bọn họ lăn nhanh nhưng người đại diện Lệ tỷ lại nhắc nhở cậu nếu làm như vậy thì cậu sẽ để lại một ấn tượng “Đối xử với fans không tốt”, sẽ làm fans chạy đi hết, sau đó sẽ bị người đối diện lấy hành động đó ra hắc cậu. Cho nên cậu phát giận không được mà không phát giận cũng không được, cả ngày chỉ có thể trưng ra một bộ mặt đen thui.
Đương nhiên hai người bọn họ đều trải qua những việc này nên cũng không có gì mới mẻ để nói. Mấy giờ ở trên máy bay, Quách Thụy Dương mời Hạ Băng xem một nữ thần khác của cậu, Hạ Băng cùng cậu xem xong bộ phim văn nghệ kia thì lại xem một bộ phim khác của đạo diễn Quách Thụy Dương thích nhất, xem xong thì máy bay cũng chuẩn bị hạ cánh.
“Ca, anh có biết em sợ nhất là gì không?” Xem xong bộ phim, Quách Thụy Dương bỗng nhiên nói.
“Đừng sợ, hôm nào anh đưa cho em một cái cốc tự sướng.”
Quách Thụy Dương cười đến ngửa tới ngửa lui, sau đó đứng đắn nói: “Ca, em rất sợ diễn xuất của em cứ mãi như vậy.”
“Em có diễn xuất à?” Hạ Băng cười nhạo cậu.
“Cùng anh nói chuyện nghiêm túc mà, em sợ bị người khác đánh giá diễn xuất cứ mãi đóng khung như vậy, sẽ không bao giờ tiến bộ nữa.”
Thấy cậu rất nghiêm túc nên Hạ Băng vỗ vỗ lưng cậu, nói: “Có người đánh giá dù sao cũng tốt hơn không có ai đánh giá, em không phục thì diễn cho bọn họ xem, nếu em cảm thấy bọn họ nói đúng thì là vấn đề ở em.”
“Ừm.”
“Hôm qua em còn nói diễn xuất của em rất tốt mà?”
Quách Thụy Dương không có nhớ sau khi mình uống rượu thì nói cái gì cả: “Em có nói như thế sao?”
Kỹ thuật diễn thứ này rất mơ hồ, có đôi khi kỹ thuật diễn giống như một tầng giấy cửa sổ, nếu tìm không thấy đồ vật đâm thủng nó, nó sẽ giống như một bức tường, tìm được phương pháp thích hợp, nó chính là một tầng giấy mỏng. Nhưng có đôi khi sau khi đâm thủng cũng không nhất định có thể thông suốt, cũng không phải mọi nhân vật đều có thể diễn không đắn đo. Diễn viên cũng phân thành loại hình có thiên phú với loại hình nỗ lực học tập, ở trong mắt Hạ Băng thì Quách Thụy Dương là loại hình diễn viên có thiên phú, kỹ thuật diễn của cậu không có kịch bản, gặp nhân vật thích hợp cậu có thể diễn làm người khác nổi cả da gà, nhưng cậu cũng có một tật xấu, nếu cậu không đồng cảm với nhân vật hoặc là không quá tán đồng với nhân vật thì cậu không thể tiến vào trạng thái, đây cũng chính là lý do ở trong gameshow “Diễn viên huấn luyện doanh” có lúc thành tích của cậu rất tốt, có lúc lại xếp hạng từ dưới đếm lên.
Máy bay tiếp đất, Hạ Băng cùng Quách Thụy Dương đẩy rương hành lý đi ra, còn chưa tới lúc đi ra ngoài nên Quách Thụy Dương đi nhà vệ sinh, còn Hạ Băng đứng ở cửa chờ cậu.
Quách Thụy Dương sau khi đi ra thì nhìn thấy Hạ Băng đang đứng ở bên cạnh rương hành lý hai người bọn họ, bỗng nhiên đi đến cho Hạ Băng một cái ôm vững chắc.
Hạ Băng bị cậu ôm nên có hơi bối rối, thấy cậu ôm đến thương cảm như vậy, không khỏi vỗ vỗ lưng cậu.
“Ca, lần này chia tay không biết là nửa năm hay là một năm sau mới có thể gặp lại, không thể ăn cơm cùng nhau, rượu cũng không có thể uống, anh bảo trọng.” Quách Thụy Dương cúi đầu nói.
Vào nghề tới nay, Hạ Băng có không ít bạn bè, nhưng đổi sang bộ phim khác, đổi sang địa điểm khác thì không còn lui tới nữa. Qua lại nhiều nhất vẫn là bạn bè hồi Đại học. Mấy tháng ở cùng nhau trong chương trình tống nghệ kia thật giống như lúc học đại học, không có so đo lợi ích gì cả. Tính cách hai người bọn họ cũng hợp rơ nên khi ở cùng nhau không có bị áp lực gì hết.
Nhưng Hạ Băng chưa bao giờ đem Quách Thụy Dương đặt ở một vị trí quan trọng. Anh cảm thấy hai người bọn họ không gặp mặt, dần dà sẽ giống như những người quen trước đây, lâu dần sẽ không liên hệ nên cũng không quá tiếc nuối.
Nhưng hai ngày này anh nhận ra Quách Thụy Dương đối với anh không giống như anh nghĩ, có lẽ Quách Thụy Dương thật tâm xem anh là bạn bè. Khó trách Quách Thụy Dương không có việc gì liền nhắn tin cho anh, nửa đêm thường xuyên kéo anh chơi game và rủ anh đi ăn cơm.
Người đại diện Hạ Băng tới đón anh, anh hướng Quách Thụy Dương vẫy vẫy tay rồi rời đi. Bên ngoài có các fan đang chen chúc chờ anh, cầm máy ảnh đuổi theo anh. Người đại diện và trợ lý kiêm tài xế kiêm bảo tiêu Tiểu Trương rất vất vả mới đem anh mang ra.
Chỉ có bốn năm tiếng thôi mà fan tư sinh đã mua được chuyến bay của anh, còn từ các nơi chạy tới. Hạ Băng thở dài lên xe.