Hè năm 11 tuổi
Bốn đứa bọn tôi trải một cái chăn to đùng ra trên cát và nằm lăn ra đó. Anh Conrad, anh Steven, Jeremiah và cuối cùng là tôi, nằm ở mé ngoài cùng. Đó luôn là chỗ của tôi. Mỗi khi bọn họ cho tôi đi cùng. Trong một hôm hiếm hoi.
Trời đã quá trưa và Mặt Trời thì đang nắng chói chang, nóng tới mức tôi có cảm giác như tóc mình đang bốc cháy. Ba người kia đang chơi bài, còn tôi ngồi bên cạnh chầu rìa.
Jeremiah hỏi, “Anh thà bị luộc sôi trong dầu ô-liu hay là bị lột da sống bằng một chiếc dao cắt bơ nung đỏ?”
“Dầu ô-liu,” anh Conrad trả lời đầy tự tin, “Chắc sẽ nhanh hơn.”
“Dầu ô-liu.” tôi cũng bon chen đưa ra ý kiến của mình.
“Dao cắt bơ,” anh Steven nới. “Vì anh sẽ vẫn còn cơ hội để lật ngược tình thế và quay lại lột da thằng đó.”
“Trường hợp đó không tính,” anh Conrad gạt đi. “Đây là câu hỏi về cái chết, chứ không phải khả năng lật ngược tình thế hay cái gì khác.”
“OK, vậy thì dầu ô-liu,” mặt anh Steven nhăn tít lại, “còn em Jeremiah?”
“Dầu ô-liu,” Jeremiah đáp. “Nào, giờ đến lượt anh, Conrad.”
Anh Conrad nheo mắt nhìn lên trời và nói, “Mọi người muốn sống lặp đi lặp lại một ngày thật hoàn hảo hay sống cả đời với những chuỗi ngày đều đều, không có gì đặc biệt?”
Jeremiah không trả lời ngay. Cậu ấy rất thích trò này. Cậu ấy thích cảm giác được cân nhắc các khả năng khác nhau và đưa ra chọn lựa của mình. “Trong cái ngày hoàn hảo đó, liệu em có biết được em đang lặp lại đúng cuộc sống của ngày hôm qua không, giống như trong phim Groundhog Day ý?”
“Không.”
“Vậy thì em sẽ chọn 1 ngày hoàn hảo.” Jeremiah khẳng định.
“Nếu cái ngày hoàn hảo đó có…” anh Steven kiểu đang nói dở thì sực nhớ ra sự hiện diện của tôi ở đó nên ngưng lại ngay, không nới hết câu. Tôi rất ghét mỗi khi anh ấy làm như vậy. “Mình cũng chọn một ngày hoàn hảo.”
“Belly?” Anh Conrad quay sang hỏi tôi. “Em chọn cái nào?”
Đầu tôi ngay lập tức hoạt động hết tốc lực để tìm ra lời giải đúng cho câu hỏi hóc búa này. “Ừm… Em sẽ chọn sống một cuộc đời bình dị với những tháng ngày bình dị. Như vậy em vẫn có thể hy vọng một ngày nào đó cái ngày hoàn hảo đó sẽ đến với mình. Em không cần một cuộc sống mà chỉ có một ngày lặp đi lặp lại như nhau.”
“Nhưng cậu có biết điều đó đâu.” Jeremiah lý luận.
Tôi nhún vai. “Có đấy, tận sâu thẳm bên trong, cậu sẽ vẫn cảm nhận được.”
“Em đúng là hâm hết thuốc chữa rồi,” anh Steven cười nhạo.
“Mình lại không nghĩ thế. Mình cũng giống Belly,” cách anh Conrad nhìn tôi lúc này giống như cái cách những người lính vẫn thường nhìn nhau mỗi khi chuẩn bị ra trận, chiến đấu chống lại một thế lực thù địch nào đó. Như thể chúng tôi là một đôi vậy.
Tôi khoái trá nhìn anh Steven. “Thấy chưa? Anh Conrad cũng đồng ý với em.”
Ngay lập tức anh Steven trề môi ra nhại lại: “Anh Conrad đồng ý với em. Anh Conrad yêu em. Anh Conrad thật tuyệt…”
“Anh im mồm đi, Steven,” tôi hét lên.
“Đến lượt anh hỏi,” mặt anh ấy trông rất láu cá. “Belly, em thà ăn mayonnaise mỗi ngày hay chấp nhận có một vòng 1 phẳng lỳ suốt cả đời?”
Tôi quay ngoắt người ra sau, vốc một vốc cát ném thẳng vào người anh Steven - kẻ đang khoái trá ngoác miệng cười hô hô trên đất. Hậu quả là miệng và má anh ấy dính đầy cát. “Mày chết với anh, Belly,” anh ấy rú lên như bị chọc tiết, trước khi nhào cả người về phía tôi.
“Đừng có đụng vào em. Anh mà đánh em, em về em mách mẹ,” tôi vội lùi lại.
“Con nhóc này phải dạy cho một bài học mới được,” anh ấy túm lấy chân tôi một cách thô bạo. “Anh sẽ quẳng mày xuống nước.”
Tôi giẫy giụa điên cuồng, tìm cách thoát khỏi cái gọng kìm đó nhưng rốt cuộc chỉ tổ làm bắn nhiều cát lên mặt anh ấy hơn, khiến anh ấy càng nổi điên hơn.
Anh Conrad đột nhiên nhảy vào can. “Kệ em ý đi, Steven. Bọn mình đi bơi đi.”
“Đúng rồi đấy, đi bơi thôi.” Jeremiah cũng hùa theo.
“Thôi được,” anh Steven gật đầu đồng ý, miệng vẫn phun phì phì chỗ cát bắn khi nãy. “Lát về anh xử mày sau, Belly ạ,” nói rồi anh giơ tay chỉ vào mặt tôi cảnh cáo.
Tôi vênh mặt lên nhìn anh đầy vẻ thách thức nhưng thực lòng toàn thân đang run lẩy bẩy. Không phải vì sợ mà vì hạnh phúc. Anh Conrad đã bảo vệ tôi. Anh Conrad lo lắng cho việc sống chết của tôi.
Cả ngày hôm đó anh Steven làm mặt giận, không thèm nói với tôi tiếng nào nhưng đổi lại với việc anh Conrad đứng ra bảo vệ cho tôi thì cũng đáng. Thật là mỉa mai khi mùa Hè năm ấy anh Steven chế nhạo tôi về chuyện “màn hình phẳng” như thế nhưng hai mùa Hè sau tôi đã bắt đầu mặc áo ngực thực sự.