Mùa Hè Thiên Đường 1

Chương 22: Chương 22




Tối hôm đó tôi bê nguyên cái áo của Cam đi ngủ. Tôi biết, làm như thế thật trẻ con và ngốc nghếch, nhưng kệ. Ngày hôm sau tôi tiếp tục khoác nó ra ngoài chơi, mặc dù trời nóng như đổ lửa. Tôi thích cái cảm giác sờn sờn ở tay áo và lụng thụng ở hai bên hông, nói chung là cực kỳ thoải mái.

Cam là người con trai đầu tiên để ý tới tôi như vậy. Cậu ấy là người đầu tiên dám thừa nhận là thích làm bạn với tôi và không thấy ngượng ngùng tí nào.

Phải tới khi tỉnh dậy vào sáng hôm sau tôi mới sực nhớ ra là tối hôm qua mình đã cho Cam số điện thoại bàn ở nhà, chứ không phải số di động. Tôi cũng chẳng hiểu khi ấy tôi nghĩ gì nữa.

Cả ngày tôi quanh quẩn bên cái bàn điện thoại và chờ đợi. Điện thoại bàn nhà này có khi cả ngày không kêu lấy một lần. Người duy nhất gọi về máy bàn có lẽ là cô Susannah, để hỏi xem mọi người thích ăn cái gì cho bữa tối, hoặc là mẹ tôi gọi về để nhắc anh Steven cho đống khăn tắm vào máy sấy hoặc chuẩn bị sẵn mấy cái vỉ nướng đợi mẹ về.

Tôi quyết định ra ngoài sân tắm nắng và đọc tạp chí, cái áo khoác của Cam được cuộn tròn ôm chặt trong lòng, như một con thú bông. Vì cửa sổ lúc nào cũng mở toang nên tôi biết nếu có điện thoại đến tôi cũng sẽ nghe thấy.

Đầu tiên là một lớp kem chống nắng sau đó mới tới hai lớp dầu làm nâu da. Tôi cũng không biết hai thứ đó có đánh nhau không nhưng an toàn vẫn hơn, thà bôi thừa còn hơn bỏ sót. Ngoài ra tôi còn trang bị cho mình một chai nước quả cherry mát lạnh, cùng chiếc radio cũ, kính mát và mấy quyển tạp chí. Cặp kính râm này là quà tặng cô Susannah dành cho tôi vài năm trước. Cô ấy rất thích mua quà tặng cho mọi người. Có khi chỉ chạy ra chợ mua mấy thứ lặt vặt thôi mà về cô đã có quà cho bọn tôi rồi. Những món đồ nhỏ xinh xinh như là cặp kính râm hình trái tim này chẳng hạn, cô Susannah khăng khăng rằng nó được làm ra là để dành cho tôi. Cô ấy biết tôi thích gì, không thích gì, và thậm chí là cả những thứ tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ thích, ví dụ như kem dưỡng da chân mùi hoa oải hương hay cái túi vải bằng lụa để đựng giấy ăn...

Sáng hôm đó mẹ và cô Susannah rời khỏi nhà từ sớm. Họ đã có kế hoạch đi tham quan một phòng tranh ở Dyerstown. Còn anh Conrad, ơn Chúa, cũng đã đi làm thêm lúc tôi thức giấc. Jeremiah vẫn đang ngủ trên gác. Căn nhà này giờ chỉ thuộc về mình tôi.

Cái ý tưởng “tự nhuộm nâu da” về lý thuyết thì nghe có vẻ hay ho - nằm duỗi mình dưới ánh Mặt Trời, nhấm nháp ly soda mát lạnh và ngủ thiếp đi như một con mèo lười. Nhưng trên thực tế thì không có trò gì chán và tẻ nhạt hơn. Lại còn nóng nữa chứ. Thà ra biển nổi lềnh phềnh trên mặt nước và “nhuộm da” tự nhiên kiểu đó còn hơn nằm phơi nắng ngoài hiên đầm đìa mồ hôi như thế này. Hơn nữa trên tạp chí vẫn nói da bạn sẽ rám nắng nhanh hơn khi người bạn bị ướt.

Có điều sáng hôm đó tôi không còn sự lựa chọn nào khác. Vì còn đợi điện thoại của Cam. Tôi có cảm giác mình không khác gì một con gà đang bị quay dưới cái nóng như đổ ụp xuống từ Mặt Trời, chỉ thiếu điều da tôi sẽ cũng xèo mỡ và khô cứng đến giòn tan như da gà. Nhưng nếu muốn có một làn da rám nắng đều và đẹp thì đành phải cắn răng chịu đựng thôi.

Đến độ khoảng 10 giờ thì điện thoại đổ chuông. Tôi bật dậy chạy thật nhanh vào trong bếp, “Alô?” tôi hổn hển nhấc máy.

“Chào Belly. Là chú Fisher đây.”

“Ôi, cháu chào chú,” tôi cố không để sự thất vọng tột độ trong giọng nói của mình.

“Mọi chuyện dưới đó vẫn ổn chứ cháu?” Chú hắng giọng hỏi tiếp.

“Vâng ạ. Nhưng giờ cô Susannah không có nhà. Cô ý và mẹ cháu vừa đi tới phòng tranh ở Dyerstown rồi ạ.”

“À thế à... Thế còn tụi con trai?”

“Vẫn tốt ạ...” tôi không bao giờ biết phải nói chuyện gì với chú Fisher. “Anh Conrad đang đi làm thêm còn Jeremiah vẫn đang ngủ ạ. Chú có muốn cháu đánh thức bạn ý dậy không ạ?”

“Không, không cần đâu.”

Và rồi phía đầu dây bên kia nín thinh không nói gì thêm. Tôi nghĩ chú ý cũng giống như tôi, đang cố tìm xem còn chuyện để nói.

“Chú có... ừm... xuống đây cuối tuần này không ạ?” Tôi chủ động gợi chuyện trước.

“Không, tuần này thì không,” giọng chú ý nghe rất xa xăm. “Có gì chú sẽ gọi lại sau. Chơi vui nhé, Belly.”

Tôi đặt máy xuống. Từ đầu Hè tới giờ chú Fisher chưa xuống Cousins lấy một lần. Chú ý thường tới đây vào tuần sau ngày Quốc khánh 4/7, bởi vì như thế sẽ xin nghỉ được dễ hơn. Mỗi lần chú đến là y như rằng hai ngày cuối tuần đó chỉ có ăn thịt nướng và thịt nướng. Trong bếp luôn treo sẵn cái tạp dề dành riêng cho chú với dòng chữ BẾP TRƯỞNG BIẾT TUỐT trước ngực. Tôi tự hỏi không hiểu cô Susannah có buồn không, tụi con trai có nghĩ gì không khi biết chú sẽ không tới tuần này.

Tôi quay trở lại với cái ghế nóng ran của mình tiếp tục công cuộc “hành xác”. Tôi ngủ thiếp đi lúc nào không hay và chỉ choàng tỉnh dậy khi bị Jeremiah tưới cả cốc soda lên người. “Cậu thôi đi,” tôi rú lên ngồi bật dậy. Cổ họng tôi khô rát vì khát (chắc tại tôi cho quá nhiều đường vào chai soda của mình) và vì da bị bốc hơi quá nhanh dưới ánh Mặt Trời.

Jeremiah ngồi xuống cái ghế bên cạnh, toe toét cười, “Đừng nói cậu có mỗi việc này từ sáng tới giờ nhá?”

“Chính nó đấy,” tôi lấy khăn thấm nước trên người và quệt hai tay vào quần Jeremiah.

“Đừng nhàm chán như vậy chứ. Đi chơi trò khác với mình đi,” cậu ấy rủ. “Tối nay mình mới phải đi làm thêm cơ.”

“Mình đang phơi nắng để nhuộm nâu da mà.”

“Da cậu đủ nâu rồi.”

“Nhưng cậu phải cho mình lái xe cơ.”

Jeremiah chần chừ một lát rồi gật đầu. “Cũng được. Nhưng cậu phải đi tắm đi đã. Mình không thích dầu dính đầy ra ghế đâu.”

Tôi hí hửng bật ngay dậy, lấy chun buộc tóc lên thật cao để đi tắm. “Mình sẽ xuống ngay. Nhớ đợi mình đấy.”

Lúc tôi đi ra Jeremiah đã ngồi đợi sẵn trong xe, điều hoà bật ở mức tối đa thổi vù vù. Cậu ấy đang ngồi bên ghế hành khách. “Chúng ta đi đâu đây?” Tôi hỏi, sau khi đã yên vị đằng sau vô-lăng. Tôi có cảm giác giống như một tài xế chuyên nghiệp vậy. “Tennessee? New Mexico? Chúng ta phải đi đâu đó xa xa để mình còn luyện tập được.”

Jeremiah ngửa đầu ra sau, mắt nhắm nghiền. “Cứ rẽ sang trái ra đường cái đi rồi tính tiếp.”

“Tuân lệnh, thưa sếp,” tôi hồ hởi tắt điều hoà và mở toang cả bốn cửa sổ ra. Tôi vẫn thích hít thở không khí tự nhiên bên ngoài hơn là cái mát giả tạo của điều hoà.

Jeremiah liên tục chỉ đường cho tôi cho đến khi hai đứa dừng lại trước ngã tư dẫn vào đường đua xe Go Kart City.

“Cậu nói thật đấy à?”

“Chẳng phải đã nói cho cậu đi tập xe còn gì,” Jeremiah nháy mắt đầy hóm hỉnh.

~*~

Bọn tôi đã phải xếp hàng khá lâu mới tới lượt của mình. “Em có thể lái chiếc xe màu đỏ kia được không?” Tôi hỏi anh nhân viên phục vụ lúc anh chỉ cho tôi chiếc màu xanh.

“Em xinh thế này đến xe của anh còn cho em mượn được nữa là cái xe màu đỏ đó,” anh nháy mắt với tôi, không quên nở một nụ cười thật tươi.

Mặt tôi đỏ bừng vì ngượng nhưng được khen như thế cũng thấy thích thích. Anh ấy rõ ràng là hơn tuổi tôi và lại còn công khai tán tỉnh theo đuổi tôi nữa chứ. Cuộc đời đúng là lắm cái thú vị. Mới chỉ mùa Hè năm trước thôi, khi tôi theo bọn con trai tới đây đua xe, anh chàng này thậm chí còn không buồn đưa mắt nhìn tôi lấy một lần.

Vừa loay hoay ngồi vào chiếc xe bên cạnh tôi, Jeremiah vừa lầm bầm, “Đúng là thằng hâm. Năm ngoái cũng gặp, năm nay cũng vẫn gặp. Bây giờ lại giở giọng.”

“Gớm, cậu cứ làm như cái nghề cứu hộ của cậu danh giá lắm ý,” tôi phản bác lại.

“Thôi lái đi bà,” mặt Jeremiah càu cạu.

Cứ mỗi khi xe của tôi vụt qua là anh chàng nhân viên kia lại giơ tay vẫy chào tôi. Anh vẫy tới lần thứ ba thì tôi cũng giơ tay chào lại.

~*~

Jeremiah và tôi mải mê lái hết vòng này đến vòng khác, cho tới khi đến giờ Jeremiah phải về đi làm.

“Mình nghĩ hôm nay lái thế là đủ rồi,” cậu ấy vươn vai nói, “Về thì để mình lái.”

Tôi cũng không có ý kiến gì. Jeremiah lái xe rất nhanh, chỉ một thoáng đã về đến nhà. Cậu ấy thả tôi ở phía đầu nhà rồi đi thẳng tới chỗ làm. Cả người tôi rã rời, nhưng đầy thỏa mãn.

“Có ai đó tên là Cam đã gọi cho con,” mẹ đang ngồi trong bếp đọc báo, nói vọng ra.

“Thế ạ?” tôi sung sướng ôm mặt nhảy cẫng lên. “Cậu ấy có để lại số điện thoại không mẹ?”

“Không,” mẹ nói, “Cậu ấy bảo sẽ gọi lại sau.”

“Tại sao mẹ không hỏi số?” tôi phụng phịu hỏi. Tôi biết, nội quy của cái nhà này là Không-Phụng-Phịu nhưng đấy là trước mặt tụi con trai thôi, còn với mẹ thì thoải mái.

“Mẹ không biết... Tại vì có thấy cậu ấy nhắn lại đâu. Mà cậu thanh niên đó là ai thế?”

“Mẹ không cần biết đâu,” tôi hậm hực mở tủ lạnh lấy chai nước chanh ra uống.

“Tuỳ con,” nói rồi mẹ cúi xuống tiếp tục đọc báo.

Mẹ là thế đấy, không bao giờ ép ai nói điều gì mà họ không muốn nói. Ít ra mẹ cũng nên hỏi xin số điện thoại của cậu ấy mới phải. Nếu là cô Susannah nghe máy, chắc chắn mọi chuyện sẽ khác. Cô ấy sẽ líu lo hỏi han, chọc ghẹo tôi cho tới khi tôi chịu khai ra mới thôi. Và tôi cũng sẽ rất sẵn lòng chia sẻ.

“Sáng nay chú Fisher có gọi điện mẹ ạ,” tôi sực nhớ ra.

Mẹ buông tờ báo xuống, ngẩng mặt lên hỏi, “Chú ấy nói gì?”

“Cũng không có gì lắm. Chỉ là chú sẽ không tới Cousins cuối tuần này.”

Mẹ bĩu môi một cái, nhưng không nói gì.

“Cô Susannah đâu ạ?” Tôi hỏi. “Cô ở trên phòng hả mẹ?”

“Ừ, cô đang ngủ. Cô hơi mệt,” mẹ nói. Câu đó cũng có nghĩa là Đừng có lên đó làm phiền cô.

“Cô bị sao thế mẹ?”

“Cô bị cảm nắng,” mẹ bật ra rất nhanh.

Xưa nay mẹ vốn không phải là người biết nói dối, nhìn một cái là biết ngay mẹ đang nói thật hay nói dối. Dạo gần đây cô Susannah thường ở trong phòng nhiều hơn và trong mắt cô phảng phất một nỗi buồn mà trước giờ tôi chưa từng thấy. Tôi biết đã có chuyện xảy ra. Tôi chỉ không dám chắc đó là chuyện gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.