Cam lại tới nhà tụi tôi chơi và ở lại tới khuya. Đến gần nửa đêm, tôi rủ cậu ấy ra biển đi dạo và thế là cả hai chúng tôi cùng đi. Biển về đêm thật đẹp, vừa rộng vừa yên ắng tới lạ thường. Không biết biển này có từ bao giờ. Tôi đoán có lẽ nó phải được hàng triệu năm tuổi là ít.
“Sự thật hay hành động?” đột nhiên Cam quay sang hỏi tôi.
Tôi thực sự không có tâm trạng chơi mấy trờ nói thật này. Trong đầu tôi chợt lóe lên ý tưởng khá điên rồ: Đi tắm tiên. Cùng với Cam. Một trò mà các anh chị lớn tuổi hơn vẫn thường làm mỗi khi ra biển chơi. Nếu bọn tôi đi tắm tiên cùng nhau, đó sẽ là bằng chứng chứng tỏ rằng tôi đã lớn.
Tôi nói, “Cam, chơi trò khác đi. Cậu có muốn cùng mình đi tắm tiên hay...”
Tôi còn đang ngẫm nghĩ xem có trò gì khác vui hơn không thì Cam đã vội nói ngay, “Cái đầu tiên, cái đầu tiên,” miệng cậu ấy ngoác ra tới tận mang tai. “Hoặc cả hai, mặc dù mình còn chưa biết cái thứ hai là gì.”
Đột nhiên tôi thấy phấn khích vô cùng, toàn thân lâng lâng như người say rượu vậy. Tôi chạy rất nhanh ra chỗ mép nước và vứt áo lên trên cát. Ở Cousins, lúc nào tôi cũng mặc sẵn bộ bikini ở bên trong. “Luật là thế này,” tôi vừa nói vừa đưa tay cởi quần soóc. “Không ai được cởi hết đồ cho tới khi cả hai đã hoàn toàn ở dưới nước! Và không nhìn lén!”
“Khoan.” Cam tất tả chạy theo tôi. “Cậu định tắm tiên thật đấy à?”
“Ờ. Cậu không muốn à?”
“Có chứ, nhưng nhỡ mẹ cậu thấy chúng ta thì sao?” Cam liếc mắt nhìn về phía căn nhà.
“Không đâu. Tối như thế làm sao nhìn thấy gì?”
Cam hết nhìn tôi lại quay ra nhìn về phía căn nhà. “Hay để lát nữa đi,” cậu ấy ngập ngừng đề nghị.
Tôi ngẩn người ra nhìn Cam. Đáng ra cậu ấy phải là người thuyết phục tôi chơi trò này mới đúng chứ. “Cậu nói thật đấy à?” tôi hỏi. Nhưng thật ra câu tôi muốn hỏi thực sự là: Cậu có phải là con trai không thế?
“Ừ. Giờ cũng chưa muộn lắm. Nhỡ mọi người vẫn còn thức thì sao?” Nói rồi Cam cúi xuống nhặt áo đưa cho tôi. “Có khi lát chúng ta hẵng quay lại.”
Tôi biết thừa cậu ấy không hề có ý định đó.
Một phần trong tôi thấy bực mình nhưng một phần lại thấy nhẹ nhõm vì điều đấy. Nó giống như kiểu bạn rất mê món bánh mỳ kẹp thịt phết bơ đậu phộng rán nhưng rồi chỉ sau khi cắn được hai miếng, bạn chợt nhận ra là mình không thích nó đến thế.
Tôi giật lấy cái áo trên tay của Cam và nói, “Mình không cần cậu thương hại, Cam ạ,” sau đó quay lưng đi rất nhanh về nhà làm cát dưới chân bắn tung tóe. Tôi cứ đinh ninh là cậu ấy sẽ chạy theo mình cơ đấy ai dè cậu ấy không hề nhúc nhích lấy một bước. Tôi cũng chẳng buồn quay lại nhìn xem cậu ấy đang làm gì ngoài đó. Không biết chừng Cam đang ngồi hí hoáy viết lên trên cát một trong mấy bài thơ ngu ngốc của cậu ấy, dưới ánh sáng le lói của Mặt Trăng.
Ngay khi vừa vào đến nhà tôi xộc thẳng vào tỏng bếp. Đèn trong đó vẫn đang bật một bóng, anh Conrad đang ngồi xúc dưa hấu ăn một mình. “Cam Cameron đâu rồi?” Anh hỏi.
Tôi đứng đực người ra để mất một lúc nghĩ xem anh ấy đang hỏi đểu hay là quan tâm muốn biết thực sự. Mặt anh thản nhiên, không biểu lộ chút cảm xúc gì, nên tôi nghĩ là mỗi thứ một ít. Nếu anh tỏ ra như chưa hề có trận tranh cãi ngay hôm trước thì tôi cũng sẽ làm như thế.
“Ai mà biết được ạ?” Tôi hầm hầm mở tủ lấy ra một hũ sữa chua. “Mà em cũng chẳng quan tâm.”
“Hai đứa cãi nhau à?” Anh nhếch mép hỏi, làm tôi chỉ muốn tát cho một cái vào mặt.
“Anh hãy cứ lo chuyện của anh đi,” tôi cầm hũ sữa chua dâu ngồi xuống bên cạnh anh. Đây là hũ sữa chua không đường của cô Susannah, trông chẳng hấp dẫn tẹo nào. Tôi đậy nắp hũ sữa chua lại và đẩy nó ra xa, không đụng lấy một thìa.
Anh Conrad đẩy quả dưa hấu về phía tôi, “Em đừng khắt khe với mọi người quá, Belly ạ,” nói rồi anh đứng dậy, hất hàm nói, “Còn nữa, hãy mặc thêm áo vào.”
Tôi múc một muỗng dưa hấu to đưa lên miệng và thè lưỡi trêu anh. Tại sao anh luôn khiến tôi có cảm giác như đứa con nít 13 tuổi thế nhỉ? Đột nhiên trong đầu tôi văng vẳng lời của mẹ, “Chẳng ai có thể khiến bạn cảm thấy thế nào hết. Nếu không được sự đồng ý của bạn – Đệ nhất phu nhân Eleanor Roosevelt đã từng nói như vậy. Xém chút nữa mẹ đã đặt tên con theo tên của bà ấy…” Và mẹ đã nói đúng, tôi không nên để anh Conrad làm ảnh hưởng tới tâm trạng của mình như thế nữa. Giá như tóc tôi ươn ướt một tẹo, hoặc quần áo tôi dính tí cát để anh ấy tưởng là tôi và Cam đã làm chuyện gì đó thì hay biết mấy.
Tôi tiếp tục ngồi ăn dưa hấu một mình, cho tới khi chỉ còn chừng nửa quả trên bàn. Tôi vẫn cố đợi xem Cam có quay trở lại vào nhà không nhưng chẳng thấy bóng dáng cậu ấy đâu. Điều đó khiến tôi càng sôi máu hơn. Một phần trong tôi chỉ muốn ra khóa béng cửa lại, không cho cậu vào nhà nữa. Có lẽ cậu ấy sẽ lang thang ở bên ngoài và tình cờ gặp một người vô gia cư nào đó rồi kết bạn với anh ta. Và ngày hôm sau, khi hai đứa gặp lại nhau, cậu ấy sẽ liến thoắng kể cho tôi nghe về cuộc đời của người đàn ông đó. Nhưng ở cái bãi biển Cousins này bói đâu ra người vô gia cư cơ chứ? Suốt bao nhiêu năm ở đây tôi chưa từng gặp một người vô gia cư nào. Nếu có chắc Cam sẽ tìm thấy ngay.
Cam đã không quay trở lại nhà. Cậu ấy cứ thế là đi thôi. Tôi nghe thấy tiếng xe cậu ấy nổ máy từ trong nhà. Tôi rất muốn đuổi theo và mắng cho cậu ấy một trận. Ít ra thì cậu ấy cũng nên vào nhà và chào tôi lấy một tiếng chứ. Không lẽ tôi đã phá hỏng mọi chuyện giữa hai đứa? Không lẽ cậu ấy không còn thích tôi nữa? Không lẽ tôi sẽ không bao giờ còn được gặp cậu ấy?
Đêm hôm đó tôi nằm vắt tay lên trán tự hỏi: Không lẽ các mối tình diễn ra vào mùa hè thường đến và đi nhanh như vậy sao?
Sáng sớm hôm sau, lúc ra ngoài hiên ngồi ăn bánh mỳ tôi chợt nhìn thấy một cái thang rỗng trên con đường mòn từ nhà dẫn ra biển. Đó là vỏ chai nước suối Poland Spring – loại nước uống yêu thích duy nhất của Cam. Bên trong có một mẩu giấy nhỏ. Là một TIN NHẮN TRONG CHAI!!! Mặc dù mực viết trên đó bị nhòe đi một chút nhưng tôi vẫn có thể đọc được dòng chữ, “Mình nợ cậu một buổi tắm tiên.”