Sinh nhật của tôi báo hiệu cho sự kết thúc của mùa Hè. Và đó cũng là điều đáng mong chờ cuối cùng của mỗi mùa Hè. Hè năm nay tôi tròn 16 tuổi. Nó có ý nghĩa đặc biệt với bọn con gái tụi tôi, chứng tỏ chúng tôi đã sắp trở thành người lớn. Taylor thậm chí còn đặt tiệc mừng sinh nhật lần thứ 16 ở khách sạn do anh họ của cậu ấy làm DJ và mời cả trường tới dự. Cậu ấy đã dành tới nửa năm để chuẩn bị cho bữa tiệc sinh nhật này. Còn sinh nhật của tôi năm nào cũng giống như nhau: Bánh ngọt, quà mừng tinh thần của tụi con trai và màn xem lại các bức ảnh cũ trong album ngày xưa cùng mẹ và cô Susannah. Tất cả các lần sinh nhật của tôi đều được tổ chức tại đây, trong căn nhà này. Cô Susannah vẫn còn giữ những bức ảnh mẹ ngồi hóng gió ngoài hiên nhà với cái bụng tròn vo, khi đang mang bầu tôi tháng thứ 7. Ảnh bốn anh em tụi tôi chạy đuổi nhau trên bãi biển – trên người tôi chẳng mặc gì, ngoài một chiếc mũ mừng sinh nhật đang lẫm chẫm chạy theo các anh. Phải tới năm 4 tuổi mẹ mới bắt đầu bắt tôi mặc đồ bơi, vì thế từ 3 tuổi đổ về trước tôi lúc nào cũng trong trạng thái “thiên nhiên” như thế mà ra biển thôi.
Tôi không hề mong đợi bữa tiệc sinh nhật năm nay sẽ có gì khác với mọi năm. Trừ việc vắng mất anh Steven – bữa tiệc đầu tiên trong đời không có anh ở bên cạnh đẩy qua đẩy lại để tranh thổi nến cùng.
Tôi đã biết trước bố mẹ sẽ tặng cho tôi cái gì: Chiếc xe ô tô cũ của anh Steven, bố mẹ đã mang nó đi sơn sửa lại cho tươm tất rồi. Sau khi quay trở lại trường học, tôi sẽ đăng ký vào lớp lấy bằng lái xe và sớm thôi, tôi sẽ không bao giờ còn phải xin đi nhờ xe ai nữa.
Tôi tự hỏi không hiểu mọi người ở nhà có ai nhớ tới ngày sinh nhật của tôi không, ngoại trừ Taylor. Cậu ấy không năm nào không gọi cho tôi đúng 9:02 sáng và hát mừng sinh nhật. Nhược điểm duy nhất của việc sinh ra vào mùa Hè chính là việc bạn không thể tổ chức sinh nhật cùng các bạn ở trường. Bạn sẽ không có cơ hội được nhận những quả bóng bay gài vào cánh cửa tủ đựng đò. Tôi thực ra cũng chẳng đặt nặng mấy chuyện đó nhưng nếu có thì vẫn vui hơn.
Mẹ bảo tôi mời Cam tới cho vui nhưng tôi đã không mời cậu ấy. Tôi thậm chí còn không nói cho cậu ấy biết hôm đó là sinh nhật mình. Tôi không muốn cậu ấy cảm thấy áp lực, nghĩ rằng cần phải làm gì đó cho tôi. Hơn nữa, nếu tôi muốn bữa tiệc năm nay giống như mọi năm, có lẽ thành phần tham dự cũng chỉ nên giống như mọi năm: Tức là sẽ chỉ có riêng chúng tôi với nhau, gia đình mùa Hè của tôi.
Vừa thức dậy vào sáng hôm sau, tôi đã ngửi thấy cả căn nhà thơm phức mùi bơ và đường. Cô Susannah đã nướng sẵn một cái bánh sinh nhật cho tôi. Một cái bánh ba tầng, phủ lớp kem màu hồng, viền trắng. Trên đó có dòng chữ CHÚC MỪNG SINH NHẬT, BELLES bằng kem tươi màu trắng rất điệu, cùng một cây nến nhỏ được thắp sẵn. Cô và mẹ bắt đầu vỗ tay hát, cô Susannah ra hiệu cho anh Conrad và Jeremiah hát cùng. Cả hai người bọn họ miễn cưỡng hát theo, sai hết cả nhạc.
“Hãy ước một điều ước đi, Belly,” mẹ nói.
Tôi vẫn đang mặc quần áo ngủ, miệng ngoác ra tận mang tai. Bốn năm gần đây năm nào tôi cũng chỉ ước có một điều giống nhau. Nhưng năm nay thì sẽ khác. Năm nay tôi sẽ ước một điều khác. Tôi nhắm mắt lại cầu nguyện và thổi nến.
“Hãy mở quà của cô trước đi,” cô Susannah hớn hở giục. Đó là một cái hộp nhỏ xinh xinh, được bọc trong giấy hồng.
Mẹ quay sang hỏi cô đầy nghi ngờ. “Cậu đã làm gì thế Beck?”
Cô cười đầy bí hiểm, nắm lấy tay tôi, “Mở ra đi, cưng.”
Tôi xé giấy bọc ra và mở nắp hộp. Bên trong là một sợi dây chuyền ngọc trai với những viên ngọc trai bé li ti xâu chuỗi vào nhau. Trông nó khá cũ kỹ, không giống như những chiếc vòng bạn có thể mua thời nay. Nó giống như chiếc đồng hồ Thụy Sỹ cổ của bố tôi, được làm rất tinh xảo và cẩn thận. Đây là sợi dây chuyền đẹp nhất mà tôi từng thấy.
“Ôi Chúa ơi!” Tôi nín thở nhấc nó lên.
Tôi nhìn cô Susannah, hai mắt sáng long lanh vì sung sướng. Sau đó quay ra nhìn mẹ chờ đợi. Tôi cứ ngỡ mẹ sẽ nói câu gì đó phản đối trước một món quà quý giá như thế cơ nhưng tôi đã nhầm. Mẹ không nói gì cả, chỉ mỉm cười hỏi cô Susannah, “Có phải là…”
“Ừ,” cô gật đầu, nhìn tôi nói tiếp, “Đây là sợ dây chuyền bố cô đã tặng cho cô nhân dịp sinh nhật lần thứ 16. Cô muốn tặng nó cho con.”
“Thật ạ?” Tôi hớn hở quay sang nhìn mẹ một lần nữa, để chắc chắn là OK. Mẹ gật đầu. “Ôi, cám ơn cô lắm lắm, cô Susannah. Sợi dây đẹp quá!”
Cô cầm lấy sợi dây trên tay tôi và đeo vào cổ cho tôi. Từ bé đến giờ đây là lần đầu tiên tôi được đeo vòng ngọc trai. Cả buổi tôi không ngừng giơ tay sờ lên cổ.
Cô Susannah vỗ vỗ tay hỏi tiếp, “OK, kế đến là ai nào? Jeremiah? Conrad?”
Anh Conrad nhún vai nói, “Anh quên béng mất. Xin lỗi, Belly.”
Tôi ngẩn người ra mất một giây. Anh ấy chưa từng quên sinh nhật của tôi bao giờ. “Không sao ạ,” tôi nói, mắt thậm chí không hề nhìn về phía anh.
“Mở quà của mình đi,” Jeremiah nói. “Có điều so với món quà sinh nhật kia thì món quà của mình thật tầm thường. Cám ơn mẹ rất nhiều!” nói rồi cậu ấy đưa cho tôi một cái hộp nhỏ và ngả người ra sau ghế.
Tôi lắc lắc cái hộp đoán, “OK, xem nào… Một cục phân bằng nhựa? Hay một cái móc khóa hình biển số xe?”
Jeremiah mỉm cười nói, “Mở ra đi rồi biết. Yolie giúp mình chọn đấy.”
“Yolie là ai thế?” cô Susannah hỏi.
“Một cô gái yêu thầm Jeremiah ạ,” tôi mở hộp quà ra.
Bên trong đó, nằm ngay ngắn giữa lớp đệm bông là một lá bùa may mắn nhỏ xinh bằng bạc hình chiếc chìa khóa rất dễ thương.