Cuối cùng chúng tôi đã có một tối xem phim cùng nhau. Mẹ, cô Susannah, Jeremiah và tôi quyết định tắt hết đền để xem phim cho tăng thêm phần kịch tính. Đó là một bộ phim của đạo diễn Alfred Hitchcock mà cô Susannah rất thích. Mẹ nổ một nồi bắp rang bơ lớn, kèm theo cả lố kẹo sữa, kẹo dẻo, và kẹo bơ. Cô Susannah mê mẩn kẹo bơ. Đây là truyền thống của chúng tôi từ trước tới giờ, có điều buổi chiếu phim hôm nay thiếu mất anh Steven và anh Conrad – người đang phải đi làm thêm ca đêm.
Xem được nửa chừng phim Notorious – bộ phim mà cô Susannah vẫn thường gọi là “tình yêu lớn của cuộc đời cô” – thì cô thiếp đi lúc nào không hay. Mẹ tôi đắp cho cô một chiếc chăn mỏng và khi hết phim mẹ thì thầm bảo, “Jeremiah cháu bế mẹ lên gác nhé?”
Jeremiah vội vàng gật đầu và cúi xuống nhẹ nhàng bế mẹ lên, từ từ đi lên trên gác. Trong suốt thời gian đó cô Susannah thậm chí chẳng hề cựa mình lấy một lần, chứ đừng nói là tỉnh giấc. Nằm trên tay Jeremiah, trông cô Susannah thật nhỏ bé, cậu ấy bế bổng cô lên một cách dễ dàng. Mặc dù bọn tôi chỉ suýt soát tuổi nhau nhưng khoảng khắc ấy trông cậu ấy người lớn hẳn lên.
Mẹ cũng đứng dậy duỗi chân duỗi tay, uể oải nói với tôi, “Mệt quá đi mất. Con có đi ngủ luôn không Belly?”
“Chưa ạ. Con dọn dẹp dưới này cái đã.”
“Ngoan lắm!” Mẹ nháy mắt khen ngợi, rồi đi lên gác.
Tôi bắt đầu nhặt vỏ kẹo bơ và mấy hạt hạnh nhân rơi vãi trên thảm bỏ vào túi rác.
Jeremiah xuống nhà đúng lúc tôi đang cất đĩa phim vào trong vỏ. Cậu ấy ngồi phịch xuống ghế, nhìn tôi và bảo, “Đừng đi ngủ vội.”
“Ok, cậu muốn xem phim khác không?”
“Không, xem tivi thôi.” Nói rồi cậu ấy cầm điều khiển lên và bắt đầu lướt qua các kênh một cách ngẫu nhiên. “Sao dạo này chẳng thấy Cam Cameron đến đây nữa thế?”
Tôi ngồi xuống bên cạnh Jeremiah, khẽ thở dài. “Mình cũng chịu, không thấy cậu ấy gọi, và mình cũng chẳng gọi cho cậu ấy. Mùa Hè dù sao cũng sắp qua rồi. Chắc bọn mình cũng chẳng gặp lại nhau nữa đâu.”
“Thế cậu có muốn không? Gặp lại cậu ta ý?” Jeremiah hỏi, mắt vẫn dán chặt vào màn hình vô tuyến.
“Mình cũng không biết… mình không dám chắc. Có thể có, có thể không.”
Jeremiah chuyển TV sang chế độ tắt tiếng rồi quay sang nhìn tôi và nói, “Mình không nghĩ là cậu ta hợp với cậu,” mắt cậu ấy rất buồn. Đây là lần đầu tiên tôi thấy Jeremiah trông buồn đến như vậy.
Tôi đáp lại nhẹ nhàng. “Ừ, mình cũng thấy thế.”
“Belly…” cậu ấy hít một hơi thật sâu rồi thở ra thật mạnh làm mấy lọn tóc trên trán bay bay. Bỗng nhiên tôi thấy tim mình đập thình thịch – có điều gì đó sắp xảy ra. Cậu ấy sắp nói ra cái điều tôi không hề muốn nghe. Điều cậu ấy sắp nói ra đây có thể sẽ làm thay đổi toàn bộ mọi chuyện.
Tôi tính mở miệng ngắt lời Jeremiah, trước khi cậu ấy kịp thốt ra những lời mà sẽ không thể rút lại được, nhưng cậu ấy đã lắc đầu ra hiệu, “Cứ để mình nói nốt đã.”
Cậu lại hít một hơi dài, sau đó chậm rãi nói, “Lâu nay mình vẫn luôn coi cậu là bạn thân nhất của mình. Nhưng giờ còn hơn thế nữa. Trong mắt mình, cậu giờ không chỉ đơn thuần là một người bạn thân thôi đâu.” Jeremiah nhích sát lại gần tôi hơn. “Cậu tuyệt vời hơn bất cứ cô gái nào mình từng gặp, và cậu luôn ở bên cạnh mình, động viên và khích lệ mình. Mình… mình tin tưởng cậu hoàn toàn. Và cậu cũng có thể tin tưởng vào mình. Cậu biết điều đó mà.”
Tôi gật đầu như một cái máy. Tôi có thể nghe thấy tiếng cậu ấy nói, nhìn thấy đôi môi cậu ấy chuyển động, nhưng tâm trí tôi lại đang phải hoạt động với vận tốc cả nghìn dặm/phút. Người đang ngồi trước mặt tôi đây là Jeremiah. Người bạn thân của tôi, người bạn chí cốt của tôi. Người em trai tôi chưa bao giờ có. Điều này thật quá sức đối với tôi, tôi thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mắt cậu ấy. Bởi vì tôi chưa từng nhìn cậu ấy theo cách đó. Bởi vì trong mắt tôi luôn luôn chỉ có một người duy nhất. Và người đó là anh Conrad.
“Và mình biết lâu nay cậu vẫn chỉ thích có mình anh Conrad, nhưng giờ cậu đã quên được anh ấy rồi đúng không?” Ánh mắt cậu ấy nhìn tôi tràn trề hi vọng, và điều đó càng khiến tôi đau lòng hơn khi biết mình không thể cho cậu ấy câu trả lời như ý cậu ấy mong muốn.
“Mình… Mình cũng không biết nữa,” tôi cúi gằm mặt lí nhí đáp.
Jeremiah hít một hơi thật sâu, giống như cách cậu ấy vẫn làm mỗi khi tức giận. “Nhưng…tại sao? Anh ấy không hề nhìn cậu theo cách đó. Nhưng mình thì có.”
Hai khóe mắt tôi rưng rưng như muốn khóc. Tôi không thể khóc. Cậu ấy nói quá đúng. Anh Conrad không hề nhìn tôi theo cách đó. Giá như tôi có thể nhìn Jeremiah như cách cậu ấy đang nhìn tôi thì mọi chuyện sẽ không đến nỗi phức tạp như bây giờ. Tôi nghẹn ngào nói, “Mình biết. Và cậu không thể tưởng tượng nổi mình đã cố gắng để quên anh ấy đến thế nào đâu. Nhưng mình đã không làm được điều đó. Mình vẫn không sao quên được anh ấy.”
Jeremiah nhích xa ra kỏi chỗ tôi đang ngồi, mắt nhìn vu vơ vô định. Cậu ấy tránh không nhìn về phía tôi. “Anh ấy sẽ chỉ làm tổn thương cậu mà thôi.” Giọng cậu ấy rất buồn.
“Mình rất xin lỗi, Jeremiah. Nhưng xin cậu đừng giận mình nhé. Mình sẽ rất buồn nếu đến cậu cũng quay ra giận mình.”
Jeremiah thở dài, lắc đầu quầy quậy nói, “Mình không giận cậu. Mình chỉ… mà tại sao cứ phải là anh Conrad?”
Nói rồi cậu ấy đứng dậy, đi ra khỏi phòng, bỏ lại mình tôi ngồi trơ khấc ở đó.