Sau bữa tối, tôi xuống nhà ngồi chơi trên chiếc ghế sô-pha yêu thích. Anh Conrad cũng vậy. Ang ngồi đối diện với tôi, đang cúi đầu mải mê gẩy guitar."Nghe nói anh đã có bạn gái" - tôi gợi chuyện trước - "Và hai người khá là bền"
"Thằng em anh đúng là nhiều chuyện" - khoảng một tháng trước khi bọn tôi tới Cousins, Jeremiah đã gọi cho anh Steven. Họ buôn chuyện khá lâu và tôi đã lén đứng ngoài cửa phòng anh Steven nghe trộm. Anh Steven không nói gì nhiều nhưng nghe giọng điệu của anh thì chuyện có vẻ khá nghiêm trọng. Do quá nóng lòng, tôi đã đẩy cửa lao vào phòng và nằng nặc đòi anh Steven nói cho mình biết chuyện gì đang xảy ra. Sau khi lớn tiếng gọi tôi là đứa tọc mạch nhiều chuyện này nọ một hồi, cuối cùng anh vẫn chịu kể cho tôi nghe mọi chuyện. Rằng anh Conrad có bạn gái.
"Chị ấy là người thế nào?" - tôi hỏi, mát không dám nhìn anh Conrad vì sợ anh sẽ biết được là tôi quan tâm tới chuyện này nhiều như thế nào.
Anh Conrad hắng giọng một cái rồi tỉnh bơ nói: "Chia tay rồi"
Trong một giây tim tôi như ngừng đập. Phải khó khăn lắm tôi mới thốt lên được câu tiếp theo: "Mẹ anh nói đúng nhờ, anh chuyên đi làm khổ các chị". Tôi chỉ muốn đùa anh ấy một chút thôi ai dè nói ra xong câu đó mới thấy nó nghe không khác gì một lời buộc tội vậy.
Anh khẽ nhăn mặt lại, thẳng thừng nói: "Cô ấy đá anh trước"
Không thể tin nổi trên đời lại có người dám đá anh Conrad cơ đấy. Không thể hiểu chị ta là người như thế nào mà có thể bỏ một người như anh Conrad. Đó là điều khiến tôi tò mò. "Tên chị ấy là gì?"
"Tên gì chả được" - giọng anh không thoải mái cho lắm - "Aubrey. Tên cô ấy là Aubrey."
"Tại sao chị ý lại chia tay với anh?" - tôi không thể không hỏi, bởi tôi rất tò mò muốn biết về người con gái này. Tôi hình dung ra chị ta tóc vàng, mắt xanh, với những cái móng tay hình ô-van được tô dũa hoàn hảo. Còn tôi vì chơi piano nên từ bé đã luôn phải cắt ngắn rồi. Sau này ngay khi không còn chơi đàn nữa tôi vẫn tiếp tục để móng tay ngắn bởi vì tôi đã quen như thế rồi.
Anh Conrad đặt guitar xuống, đăm chiêu nhìn ra xa đầy tâm trạng: "Cô ấy nói anh đã thay đổi"
"Thế anh có thấy mình thay đổi không?"
"Anh cũng không biết. Mọi người đều thay đổi. Em cũng đã thay đổi."
"Em thì thay đổi gì chứ?"
Anh cúi xuống nhặt chiếc guitar lên, nhún vai không giải thích gì thêm: "Như anh đã nói, mọi người đều thay đổi."
Anh Conrad bắt đầu chơi guitar từ năm THCS. Tôi không thích mỗi khi anh chơi guitar bởi vì anh sẽ chỉ ngồi đó, đắm chìm trong thế giới của riêng mình, không cần biết tới sự hiện diện của ai khác. Mọi người cứ việc xem phim, chơi bài hay nhảy múa, còn anh chỉ biết tới cái đàn guitar của mình mà thôi. Hoặc không thì anh ấy sẽ chui tọt ở trong phòng, ngồi gẩy đàn một mình. Hay là làm cái gì đó khác thì tôi không biết. Chỉ biết rằng chúng chiếm trọn thời gian của anh dành cho chúng tôi.
"Em nghe thử xem này" - một tối nọ anh chủ động rủ tôi ngồi xuống cùng nghe nhạc, mỗi anh em một tai. Đầu hai đứa đã chạm vào nhau - "Hay không?"
Đó là ban nhạc Pearl Jam. Anh Conrad thích nghe nhạc của nhóm này vô cùng, nếu không muốn nói là nghiện. Trước đó tôi chưa từng nghe đến tên ban nhạc này bao giờ. Nhưng phải công nhận đây là bài hát đỉnh nhất mà tôi từng được nghe. Sau lần ấy tôi đã đi mua album Ten và nghe đi nghe lại hàng chục lần. Thích nhất là bài số năm, "Black" - lần nào nghe nó cùng khiến tôi như được quay trở lại thời khắc ngày hôm đó, khi anh và tôi mỗi người một tai nghe, đắm chìm trong thế giới âm nhạc của Pearl Jam.
Việc đầu tiên của tôi sau khi mùa Hè kết thúc và trở về nhà là tới ngay cửa hàng đĩa tìm mua bản nhạc của ca khúc này để về nhà tập trên piano. Thậm chí tôi còn mơ tới một ngày cùng anh Conrad hòa tấu bản nhạc này với nhau, như một ban nhạc cơ đấy. Nhưng tôi đã quên mất một điều: Nhà ở Cousins làm gì có đàn piano. Thực ra cô Susannah đã từng định sắm cho tôi một cái để ở Cousins nhưng mẹ nhất quyết không đòng ý.