Mùa Hè Xa Xôi

Chương 4: Chương 4




Tôi kéo tay Dương Kiệt tìm một góc ngồi xuống, Tiểu Uyên thì bận rộn với công việc của mình.

Dương Kiệt đi lấy đồ uống giúp tôi, tôi vừa uống vừa quan sát mấy vị cán bộ cao cấp xung quanh. “Thật không giống với người bình thường nha!”Tôi lẩm bẩm. “Bị sốt rồi à, sao tự dưng lại nói những lời vô nghĩa như thế?” Dương Kiệt sờ sờ trán tôi.

“Anh mới bị sốt ấy!” Tôi lườm anh một cái.

“Đi, đi gặp anh trai anh nào!” Dương Kiệt kéo tay tôi tiến vào căn phòng ở đại sảnh. Tôi vẫn còn chưa hiểu ý của anh là gì thì đã bị kéo đến trước mặt một người đàn ông cao lớn.

“Đây là anh trai anh Dương Tuấn, còn đây là bạn gái em Lục Tịch.” Khoảnh khắc nhìn thấy Dương Tuấn đó tôi bắt đầu cảm thấy choáng váng, đôi mắt anh quá thâm thúy, hơn nữa còn sâu không thấy đáy, dường như có thể khiến người ta lạc trong đó.

Cả một buổi tối tôi chỉ chú ý đến Dương Tuấn, Tiểu Uyên nói không sai, Dương Tuấn thật sự là một người rất hấp dẫn.

Sau rồi, nếu như Dương Tuấn không cố ý, có lẽ tôi và anh vĩnh viễn không bao giờ có cơ hội gặp lại.

Có lẽ do Dương Kiệt quá chú ý đến tôi khiến Dương Tuấn ảo giác, có lẽ anh cho rằng tôi là người mà Dương Kiệt rất rất yêu, cho nên bằng bất cứ giá nào cũng phải cướp tôi từ trong tay Dương Kiệt đi. Nhưng anh đã quên mất một điều: tôi là con người, một người có suy nghĩ, có tình cảm, là một cá thể có khả năng sinh tồn độc lập, và không phải là vật sở hữu của bất kỳ ai.

Sau đó tôi mới biết, Dương Tuấn và Dương Kiệt là anh em cùng cha khác mẹ. Năm đó, mẹ của Dương Tuấn phát hiện được ông chồng mình ngoại tình, cho nên quyết tâm ra nước ngoài, chết ở nơi đất khách. Còn mẹ Dương Kiệt chính là người thứ ba kia. Dương Tuấn từ khi còn rất nhỏ đã phải chịu tang mẹ, nỗi bất hạnh đó anh quy kết tất cả cho mẹ Dương Kiệt, nỗi hận của anh với mẹ Dương Kiệt đã trở thành nỗi hận khắc cốt ghi tâm rồi hận luôn sang cả Dương Kiệt.

Sau khi lớn lên, nỗi hận mà Dương Kiệt luôn đè nén trong lòng dần lớn lên và cũng từ đó anh biết thành một người rất tăm tối. Lúc thấy Dương Kiệt vui vẻ, thống khổ và áp lực của anh lại tăng lên gấp bội.

Cho nên anh mới trăm phương ngàn kế muốn chia rẽ tôi và Dương Kiệt. Mặc dù tôi biết, kể cả nguyên nhân không phải là Dương Tuấn thì sau cùng tôi và Dương Kiệt cũng sẽ chia tay.

Bắt đầu từ mùa hè năm đó, tôi gặp lại Dương Tuấn rất nhiều lần, có đôi khi anh còn gọi điện cho tôi tán gẫu, tuy rằng tôi cũng nghĩ gặp anh của bạn trai thì không được hay ho cho lắm nhưng tôi lại chẳng thể nào cự tuyệt Dương Tuấn. Bì vì từ ánh mắt đầu tiên tôi nhìn thấy anh, tôi đã thích anh mất rồi.

Không biết Dương Tuấn làm cách nào để nắm bắt được thời gian. Lúc Dương Kiệt cùng một cô gái xinh đẹp nào đó đi uống coffee, cùng hoa hậu của một khoa nào đó đi xem phim, Dương Tuấn đều có thể gặp được tôi. Lúc mới đầu, anh chỉ cùng tôi nói chuyện tán gẫu, sau đó sẽ đưa tôi đến công viên gần đó đi dạo một lúc, anh kể cho tôi một vài tin tức thú vị trên thương trường, tình hình quan trường, còn kể cho tôi một vài câu chuyện cũ của anh. Kể cho tôi biết mẹ anh dịu dàng xinh đẹp nhường nào, kể cho tôi anh lớn lên trong vòng tay của ông bà ngoại mình thế nào, kể anh làm cách nào tiếp quản được công ty của cha mình, khi đó tôi sẽ nhìn anh bằng ánh mắt ngưỡng mộ, nghĩ anh chính là vị anh hùng trong lòng tôi.

Lúc Dương Tuấn hôn tôi, tôi sẽ nhắm mắt lại. Tất cả mọi chuyện xảy ra đều rất tự nhiên, êm dịu. Tôi vẫn nghĩ nụ hôn đó thực sự quá tuyệt vời. Dương Kiệt cũng từng hôn tôi, môi anh nóng rực, kiến tôi sợ hãi. Còn nụ hôn của Dương Tuấn lại ấm áp, ngọt ngào, mang lại dư vị cho tôi.

Tôi muốn nói thẳng với Dương Kiệt, nói rằng tôi đã yêu anh trai của anh mất rồi. Nhưng Dương kiệt vẫn không cho tôi cơ hội, mỗi lần tôi định đi vào trọng tâm của câu chuyện anh lại thô bạo ngắt lời tôi, khiến tôi không thể nói ra/

Tôi phát hiện gần đây Dương Kiệt trở nên rất trầm lặng.

Tiểu Uyên gần đây cũng thay đổi nhiều. Thỉnh thoảng viền mắt cô sẽ đỏ hồng lên, tôi chỉ nghĩ cô ngủ không ngon, nhưng sau đó cô lại nói với tôi Dương Tuấn đã yêu người khác, Dương Tuấn không còn hẹn cô đi ăn nữa, Dương Tuấn càng ngày càng lạnh lùng với cô, vân vân…

Tôi lại càng sợ hãi. Trước đây Tiểu Uyên đã từng qua lại với Dương Tuấn sao?

Tôi phát hiện bản thân đã mắc một sai lầm rất lớn. Sau đómõi lần Dương Tuấn tới tìm tôi đều cố tránh mặt.

Ngày tốt nghiệp càng lúc càng tiến gần, ai cũng bận rộn làm thiết kế luận văn. Kết quả thi khảo nghiên của tôi đã có, có thể tiếp tục học nghiên cứu sinh ở trường Đại Học Nhân Dân, cuối cùng cũng có thể yên tâm. Kỳ thi này kết quả của Dương Kiệt vô cùng tốt, thi cùng một chuyên ngành với tôi, hơn nữa còn cùng một thầy giáo hướng dẫn.

Tiểu Uyên tiếp tục làm việc tại công ty đó nhưng đã trở thành nhân viên chính thức. Phương Dịch tốt nghiệp rồi được nhận vào một cơ quan nhà nước. Nhìn bề ngoài, bốn người chúng tôi đều có kểt quả rất tốt.

Chức danh bạn gái của Dương Kiệt tôi vẫn làm rất tốt nhưng chúng tôi đều biết mối quan hệ này đã chạy tới điểm cuối rồi,

Tối hôm đó, dưới ngọn gió mát dịu, tôi và Dương Kiệt đứng dưới ngọn đèn đường, ánh đèn leo lét kéo cái bóng của anh dài ra. Tôi nói: “Dương Kiệt, chúng ta chia tay đi!”

Khuôn mặt Dương kiệt bị ánh đèn nhuộm thành màu da cam. “Để anh suy nghĩ đã!” Giọng nói trong trẻo trước đây giờ đã khàn khàn đi một chút.

“Em thực sự tìm được người em yêu rồi à?” Anh hỏi tôi.

“Ừm” Tôi không biết nên trả lời anh thế nào, không biết làm gì hơn là giả vờ mơ hồ.

“Lục Tịch, chúc em hạnh phúc!” Giọng nói của anh lại trở nên nghẹn ngào.

Tôi không biết nên giải thích với anh thế nào, càng không biết nên đối diện thế nào với mối quan hệ cùng Dương Tuấn. CHỉ cảm thấy tất thảy mọi chuyện đều hỏng bét.

Sau khi chia tay với Dương Kiệt, tôi cố gắng không đến thư viện tránh cảnh hai người gặp mặt sẽ ngại ngùng. Cho nên ngày nào tôi cũng trốn trong kí túc xá, lên mạng chán rồi ngủ.

Tiểu Uyên đã bắt đầu đi làm rồi, trở thành thành phầntri thức cao cấp trong truyền thuyết, mỗi tháng sẽ được lĩnh bậc lương thứ năm. Nhưng tôi biết cô không hề vui vẻ.

Hôm đó tôi đang mơ màng trong giấc ngủ trưa ở kí túc xá, cô trở về đột ngột. Cô uống rượu, ngồi ở đầu giường tôi, có lẽ vì có cồn trong người cho nên cô nói năng rất lộn xộn

Tiểu Uyên vừa mới được làm nhân viên chính thức, phải tham gia rất nhiều tiệc xã giao, chuyện uống rượu cũng là bình thường, nhưng cô vừa uống vừa kêu mình có tâm bệnh. Haiz, bó tay, tôi cũng lười khuyên nhủ, bắt vạ cô ấy lại nói tôi không hiểu quy tắc giang hồ. Tôi tiếp tục nằm trên giường giả vờ ngủ.

Tôi cảm giác ánh mắt của Tiểu Uyên cứ lòng vòng trên người tôi, kèm thêm một tiếng thở dài: “Lục Tịch, vì sao lại là cậu? Lần nào cũng là cậu, tớ phải làm gì bây giờ?”

Cô nàng chắc chắn đã loạn ngôn ngữ rồi, tôi nghĩ. Cho nên mặc kệ luôn.

“Lục Tịch, không ngờ người Dương Tuấn yêu lại là cậu.Haha, anh ấy thật tinh mắt.” Tôi nghe thấy mấy lời này, ngực đau đớn vô cùng.

“Lục Tịch, cậu cũng yêu anh ấy phải không? Hai người ở bên nhau thực sự rất xứng đôi.” Tiểu Uyên nói ngắt quãng, vừa khóc vừa cười.

“Có thời gian thì đi gặp Dương Tuấn nhé, cậu không gặp anh ấy, anh ấy càng trầm lặng hơn, cả ngày chẳng nói năng gì.” Tiểu Uyên giúp tôi chỉnh lại chăn, lặng lẽ đi ra ngoài.

Tôi không biết hôm đó Tiểu Uyên là tỉnh táo hay hồ đồ, rốt cuộc cô ấy có say rượu hay không? Nhưng những lời nói đó khiến tôi rất khổ tâm.

Dương Tuấn bình thường cũng sẽ tới trường tìm tôi, thỉnh thoảng còn đứng cả đêm dưới kí túc xá của tôi. Rất nhiều bạn học nghi ngờ không biết tôi có điểm gì hấp dẫn mà một người đàn ông như vậy lại yêu tôi. Lần nào tôi cũng chỉ biết im lặng.

Trái tim trẻ tuổi luôn dễ loạn nhịp. Tình yêu đối với tôi là một loại mê hoặc ngọt ngào,

Tiểu Uyên nhận được tháng lương đầu tiên, mời tôi đến Pizza Hut đập phá một bữa, tôi vui vẻ đồng ý, thế nhưng đợi cả nửa ngày cũng không thấy bóng dáng cô nàng, không ngờ người tới lại là Dương Tuấn. Đã lâu không gặp, anh cũng gầy đi nhiều.

“Là anh nhờ Tiểu Uyên mời em tới.” Anh nói,

Tôi nhìn vào mắt anh, có cảm giác muốn khóc.

“Đừng khóc, Lục Tịch, anh chỉ muốn nhìn thấy em một chút thôi.” Anh lau nước mắt cho tôi.

“Không ngờ tình yêu của anh lại tạo thành áp lực lớn như thế cho em.” Anh nhẹ giọng nói, “Anh chỉ muốn yêu em thôi.”

Tôi không nén nổi nước mắt nữa, nhào vào lòng anh,

Dương Tuấn cứ như thế bắt tôi làm tù binh tình yêu.

Tối mùa hè hôm đó, từ Pizza Hut đi ra, tôi quyết định ở bên Dương Tuấn.

Dương Tuấn có thuê một căn nhà ở Trung Quan Thôn, cách trường học tôi rất gần, tôi thi thoảng cũng qua đó dọn nhà giúp anh, có đôi khi còn ở lại đó qua đêm. Tiểu Uyên và Dương Kiệt biết tôi ở bên Dương Tuấn thì cũng không ngạc nhiên lắm.

Dương Kiệt quan tâm tôi giống như một người bạn, dù sao khoảng cahcs giữa chúng tôi cũng không phải quá xa, không thể nào cắt đứt hoàn toàn.

Một buổi tối, tôi và Dương Kiệt ra ngoài làm việc cùng thầy giáo hướng dẫn, về muộn quá nên kí túc xá đã đóng cửa. Tôi và Dương Kiệt đều không thể đi vào, thầy giáo giữ chúng tôi lại khách sạn, dùng phí làm luận văn tốt nghiệp để trả.

Đêm hôm đó di động tôi hết pin, ở khách sạn, trong lòng không yên.

Dương Kiệt ở ngay phòng bên cạnh.

Nửa đêm anh lại đến gõ cửa phòng tôi, nói Dương Tuấn gọi điện tìm tôi.

“Sao thế? Khuya vậy còn gọi điện thoại?” Tuy ngoài miệng tôi nói như thế nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng ngọt ngào.

“Sao em lại ở bên cạnh Dương Kiệt? Anh tìm em khắp nơi.” Anh nói trong điện thoại.

Tôi giải thích cho anh nghe về tình huống hôm nay. “Thầy giáo hướng dẫn sao lại kéo cả em và Dương Kiệt đến đó?” Khẩu khí Dương Tuấn có vẻ nghiêm khắc.

“Chúng em đều là học sinh của thầy ấy mà, như vậy có gì không đúng đâu?” Tôi cảm thấy lời nói của DƯơng Tuấn hôm nay có vẻ thô bạo.

“Lục Tịch, tối nay em tới chỗ anh ngủ đi.” Anh nói, ngữ khí không cho người ta thương lượng.

Tôi hơi giận, “Muộn lắm rồi, mai em mới tới tìm anh được không?” Tôi cố gắng để giọng nói dễ nghe

“Không, ngay bây giờ.” Dương Tuấn dường như cố ý muốn làm tôi giận.

“Không, em bây giờ rất buồn ngủ.” Tôi ngắt điện thoại, trả lại di động cho Dương Kiệt.

“Muốn đến chỗ Dương Tuấn không? Anh đưa em tới!” Dương Kiệt dịu dàng nói.

“Không, anh về ngủ đi, xin lỗi, làm phiền anh rồi.” Sau cùng tôi chúc Dương kiệt ngủ ngon.

Giấc ngủ tối hhôm đó không hề an ổn, nửa đêm còn nghe được tiếng sấm ầm ầm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.