Rất xa, Bạch Linh đứng ở dưới bóng cây, bên cạnh còn có một nữ tử áo trắng, Hồng Ngưng nhận ra nàng ta, tạm thời không có đi đến, vội vàng tránh vào sau gốc cây.
“Còn dây dưa nữa, đừng có trách ta thủ hạ vô tình*.”
*Thủ hạ vô tình: ra tay tuyệt tình
“Không phải ta đều vì ngươi sao!”
“Ngươi giết Tiểu Kha.”
“Vậy thì sao, nàng không chết sẽ hại ngươi!” Nữ tử áo trắng kích động, đề cao thanh âm.
“Người và yêu khác nhau, các ngươi không phải đồng loại, căn bản không thể ở cùng một chỗ, nếu không ắt bị trời phạt!”
Bạch Linh lạnh lùng nói: “Không liên quan đến ngươi.”
“Không liên quan đến ta?” Nữ tử áo trắng ôm lấy cánh tay hắn, ngửa mặt lắc đầu, “Ngươi nghĩ rằng ta muốn hại người của ngươi ư? Tác nghiệt nhiều thì thiên kiếp sau này càng nặng hơn, ngươi nghĩ rằng ta không biết sao? Ta không sợ ư?”
Trong đôi mắt đẹp dần dần có ánh sáng loé lên, nàng nhìn vào ánh mắt hắn: “Chúng ta cùng nhau tu luyện ở núi Côn Lôn hơn hai trăm năm, ngươi còn thường nói ta nhát gan, mặc cho người ta bắt nạt, nhưng chỉ cần ngươi ở đây, cái gì ta cũng dám làm, ngươi……. Ngươi không hiểu tâm ý của ta ư?”
Bạch Linh trầm mặc hồi lâu, đẩy nàng ta ra: “Ta tha cho ngươi một mạng.”
Nữ tử áo trắng nói: “Cùng ta trở về núi Côn Lôn.”
Bạch Linh nghiêng người.
Nữ tử áo trắng nhìn hắn khá lâu, giọng căm hận: “Nàng vốn đáng chết, nếu không phải nàng, chúng ta có thể cùng nhau tu tiên độ kiếp, ta chỉ hận không thể đánh cho nàng hồn phi phách tán!”
Bạch Linh nổi giận: “Hạ Lan Tuyết!”
Nữ tử áo trắng cắn răng: “Ngươi đừng hối hận.” Vung ống tay áo lên, cả người nàng liền biến mất.
Hồng Ngưng nghe được rõ ràng, trái lại có phần đồng tình với Hạ Lan Tuyết này, vì yêu sinh hận, tình cảm luôn luôn là thứ khó nắm bắt nhất, cho dù trả giá có nhiều hơn nữa chưa chắc có thể thu hoạch, trong lúc cảm khái, chẳng biết sao nàng lại có chút phiền muộn, không thể cùng người yêu một chỗ, cách duy nhất chính là tu tiên…..
“Đi ra.” Tiếng của Bạch Linh.
Biết bị phát hiện, Hồng Ngưng vội vàng đi ra từ sau thân cây, cười nói: “Ta thấy các ngươi có chuyện, không tiện quấy rầy.”
Bạch Linh liếc nàng một cái, xoay người rời đi.
Hồng Ngưng lại nhịn không được: “Nàng cũng giống ngươi?”
Nói ra một câu, vốn tưởng rằng Bạch Linh sẽ không để ý, nào biết hắn lại dừng bước, phá lệ mà trả lời: “Nàng là Tuyết Cơ ở núi Côn Lôn.”
Hồng Ngưng kinh ngạc, “Ồ” một tiếng, không hỏi nữa…
Nghe nói Thiên hoà tự vốn là một ngôi chùa nhỏ, gần mười năm nay mới từ từ mở rộng môn quy, hương khói dần dần thịnh vượng, nay cũng coi như có chút danh tiếng, giờ phút này có rất nhiều dân chúng vây ở bậc thềm ngoài cửa nghị luận.
Hồng Ngưng chen chúc đi vào nhưng không được, hỏi Bạch Linh: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Bạch Linh nói: “Một người đã chết.”
Hồng Ngưng kinh hoảng: “Chết như thế nào?”
Bạch Linh nói: “Chết đuối.”
Hồng Ngưng lại thở phào một cái: “Bên trong có hồ nước?”
Bạch Linh trầm mặc một lát, nói: “Hắn bị chết đuối ở trong phòng.”
Trong phòng vô duyên vô cớ có người chết đuối, hiển nhiên là có điều kỳ quái, Hồng Ngưng kinh ngạc: “Có phải là bị người mưu sát hay không? Đã là chùa chiền, có Phật tổ phù hộ, không nên xảy ra loại chuyện này mới đúng, vật kia rất lợi hại?”
Bạch Linh lắc đầu: “Chùa này từ lúc xây dựng đến nay không lâu, Phật khí không nặng, Phật quang còn yếu.”
Hồng Ngưng trầm tư một lát: “Chắc là có cái gì đó ở trong nước tác quái, ngươi có thể cảm giác được gì không?”
Bạch Linh nói: “Phải chờ nó hiện thân.”
Xảy ra án mạng, trên mặt dân chúng xung quanh lại không có vẻ tiếc hận, trái lại có chút vui sướng khi người gặp hoạ, Hồng Ngưng đang kỳ quái, bỗng thấy một đám người từ trong đi ra, ngoài vài tên hoà thượng ra, còn có mấy tên nha dịch, hai gã hộ vệ áo bào xanh, đi đầu là 3 người, ở giữa là một người mặc quan phục màu đỏ, tầm 50 tuổi, vẻ mặt uy nghiêm, cùng đi bên trái là Đào tri huyện của bản huyện, còn lại bên phải là trụ trì Thiên hoà tự.
Vị mặc quan phục màu đỏ kia chắp tay hướng dân chúng, cất cao giọng lên nói: “Hải mỗ được Thánh Thượng bổ nhiệm làm Tri phủ Việt Châu, đang lúc đi nhậm chức, ngày hôm trước đi qua huyện này, vốn là định tá túc một đêm trong chùa, không nghĩ tới lại gặp một vụ án mạng cỡ này, huyện này vốn thuộc Việt Châu, bản phủ không ngại khó khăn, nhất định tra rõ vụ án này, người biết tình hình gì đều có thể báo lại, trải qua thẩm tra, tất có trọng thưởng!”
Là Tri phủ mới tới?
Hồng Ngưng thầm nghĩ, bình thường quan viên tiền nhiệm (quan trước) ai mà không sớm thông báo thuộc hạ, để được tiếp đãi ăn ngon ở tốt, mà hắn lại ở nhờ tại chùa ngoài thành này, bề ngoài coi như chính trực, nhưng không chắc, đầu năm nay có mấy vị quan tốt? Nói không chừng là người tiếng sấm mưa to (ý bảo cố ý la lớn), ra vẻ đạo mạo, cố kiếm lấy một cái thanh danh....
Hai người bên cạnh nói nhỏ: "Ỷ vào nhiều tiền, anh vợ lại là tri huyện, suốt ngày hoành hành ngang ngược, nay chết ở chỗ Phật tổ, quả nhiên là báo ứng, tra không ra mới tốt đây!"
"Chớ làm liên luỵ đến hoà thượng!"
"Cái loại người như tên Trịnh Khả ở nơi này, hẳn là nghe được Tri phủ mới sẽ đi qua, nên mới cùng anh vợ hắn lấy lòng trước, không biết đưa bao nhiêu bạc."
"Cũng chưa hẳn, nghe nói Hải Công lúc trước ở Minh Châu là một vị quan thanh liêm rất có tiếng."Có tiếng chen vào.
Hai người đều cười lạnh.
Người chết là muội phu của tri huyện, ai nguyện ý đi tiếp tay làm việc xấu? Huồng chi loại ác bá này đã chết, dân chúng chỉ biết vỗ tay ăn mừng, cho dù biết manh mối, cũng sẽ không giúp quan phủ truy bắt hung thủ, bởi vậy đám người dần dần tản đi.
Hồng Ngưng thấp giọng: "Làm sao bây giờ?"
Bạch Linh không nói gì.
Tuy nói Trịnh Khả này bị trừng phạt đúng tội, nhưng khó mà đảm bảo vật kia sẽ không đi hại người khác, thấy tri phủ Hải Công xoay người muốn vào, Hồng Ngưng quyết định đánh cuộc một lần, tiến lên hai bước, lớn tiếng nói: "Đại sư, dân nữ cùng sư huynh trên đường đi qua nơi này, muốn vào chùa tá túc mấy ngày, không biết có được không?"
Mọi người đều trở lại nhìn nàng.
Trụ trì không dám tự tiện làm chủ, chỉ nhìn Hải Công.
Đào tri huyện quát lớn: "Làm càn! Tri phủ đại nhân đang ở chỗ này, sao cho kẻ khác vào ở được!"
Vị quan họ Đào này xem ra oai phong thật đúng là không nhỏ, Hồng Ngưng chỉ nhìn Hải Công: "Từ lâu đã nghe nói Hải đại nhân yêu dân như con, dân nữ mới cả gan muốn nhờ, mong Hải đại nhân thứ tội."
Xem các ngươi có cho hay không.
Vẻ mặt Hải công ôn hoà: "Nơi này mới xảy ra án mạng, các ngươi....."
Hồng Ngưng cướp lời: "Có câu là "không làm việc trái với lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa", xưa nay ta cùng sư huynh chưa làm điều gì ác bao giờ, cũng chưa từng ỷ thế bắt nạt người, có ai vô duyên vô cớ lại đi hại chúng ta?"
Hải Công sửng sốt, như có điều suy nghĩ.
Đào tri huỵên cũng nghe thấy không đúng, lại ngại trước mặt Hải Công mà không tiện ra oai.
Hồng Ngưng nói: "Đại nhân là mệnh quan triều đình, thân phận tôn quý còn không sợ, chúng ta thì sợ cái gì."
Hải Công hơi lộ vẻ tán thưởng, vẫn lắc đầu: "Hai người trẻ tuổi các ngươi, lúc này nên lấy tính mạng làm trọng, đi nơi khác thôi."
Dừng dừng, nàng vừa cười vừa nói: "Có lẽ dân nữ có biện pháp bắt được hung thủ giết người."
Quả nhiên hai mắt Hải Công sáng ngời, trầm ngâm.
Đào tri huyện không nhịn được nói: "Hai người các ngươi tuổi còn trẻ, có bản lĩnh gì mà bắt hung thủ, hồ nháo!"
Hồng Ngưng rũ mi mắt xuống: "Việc này cần làm cho ra thì mới biết được, dân nữ vừa mới nghe người ta nói, Đào đại nhân của bản huyện cũng là cử nhân khi mới hơn 20 tuổi, chẳng lẽ không phải đều là tuổi trẻ đã phát huy tài năng sao?"
Đào tri huyện vừa không cho là đúng, cũng không thể nói không phải, hừ nhẹ: "Miệng lưỡi sắc bén."
Hải Công cười hỏi trụ trì đang đứng bên cạnh: "Còn phòng khách khác không?"
Trụ trì trả lời: "Còn mấy phòng nữa."
Hải Công nói: "Hai người các ngươi đã có lòng can đảm như vậy, liền ở lại đi."
Quả nhiên là quan tốt, Hồng Ngưng làm lễ cảm ơn, lôi Bạch Linh đi vào cửa.
Thứ nhất là Đào tri huyện làm khó dễ hai người, thứ hai là muội phu chết, vốn là nghe được Tri phủ đại nhân đi ngang qua chỗ này, vội vàng mang hắn đến nịnh nọt, ai ngờ lại làm hắn mất mạng, muội muội khó tránh khóc lóc, đương nhiên phiền não không thôi, bởi vậy khẩn cấp thúc giục bắt hung thủ, Hồng Ngưng cũng không từ chối, đi ra hiện trường, trụ trì liền dẫn mọi người đi tới phòng Trịnh Khả ở.
Trong phòng sạch sẽ, có phần đơn giản, nhưng vẫn có thể thấy được đây là phòng khách thượng đẳng trong chùa.
Hải Công nói: "Lúc hạ nhân phát hiện, Trịnh công tử nằm ở giữa phòng, cả người ướt đẫm, như là bị ngâm nước, theo như khám nghiệm tử thi cho thấy, là chết đuối."
Hồng Ngưng kiểm tra cửa sổ, phát hiện bị che kín, vì thế hỏi: "Đêm đó có người đến tìm Trịnh công tử không?"
Bọn nha dịch nói: "Ta luôn luôn canh gác ở trong viện, không thấy có động tĩnh gì."
Hồng Ngưng không nói.
Trụ trì thở dài: "A di đà phật, tệ tự (chùa cũ) vốn chỉ là một nơi nhỏ bé chật hẹp, mười năm nay nhờ được Trịnh thí chủ giúp đỡ nhiều, mới có hôm nay, không thể ngờ được hắn lại không được chết già........."
Trịnh Khả ức hiếp dân chúng tiếng xấu đồn xa, cũng bỏ được chút tiền xây dựng chùa chiền, Hồng Ngưng cười thầm: "Lúc ấy có thấy chuyện gì đặc biệt không?"
Trầm mặc.
Hải Công nói: "Trên người hắn dính ít bèo."
Hồng Ngưng hỏi: "Bèo ở nơi nào?"
Trụ trì hơi chút chần chờ, đáp: "Là hồ sen của chùa này, Trịnh thí chủ rất thích hồ kia, bên trong nuôi rất nhiều cá, không cho chúng ta tự tiện động đến."
Hồng Ngưng gật đầu: "Cái này đúng rồi, hắn bị chết đuổi trong hồ nước kia."
Đào tri huyện cười lạnh: "Ý của ngươi là hắn tự chạy tới hồ nước đó hả?"
Hải công cũng nói: "Đêm đó Trịnh công tử luôn ở trong phòng, không có ra ngoài."
Nếu nói là có vật gì đó không phải người ở trong hồ nước tác quái, vị Tri phủ đại nhân này có tin tưởng hay không?
Hồng Ngưng khó có thể giải thích, hỏi lại: "Chẳng lẽ nói nước hồ chảy vào phòng làm người chết đuối, đại nhân tin không?"
Hải Công lắc đầu.
Đào tri huyện hừ một tiếng: "Hoang đường!"
Hồng Ngưng thấy không được, xoay mặt liếc Bạch Linh.
Bạch Linh hơi vuốt cằm, nhẹ giọng: "Phật."
Hồng Ngưng không hiểu.
Bạch Linh nói: "Đồ trong chùa không phải đều có ký hiệu chữ "Phật" sao."
Hồng Ngưng hiểu ra: "Đúng, phòng lúc nãy của chúng ta không phải tất cả đồ đều có ký hiệu sao, sao nơi này lại không có?"
Một tiểu hoà thượng vội vàng đứng ra chắp tay trước ngực: "Trịnh thí chủ nói là nhìn chướng mắt, bảo tiểu tăng đổi đi."
Mọi người bất ngờ.
Hải Công hoài nghi: "Thật sao?"
Một hoà thượng khác đứng bên cạnh làm chứng: "Đúng là Trịnh thí chủ bảo đổi đi."
Hồng Ngưng lắc đầu, một người bỏ tiền ra xây dựng chùa chiền, lại thấy chữ "Phật" chướng mắt, khắp nơi đều có "Phật", đạo hạnh yêu quái yếu sẽ không dám tác quái, chính hắn bỏ bùa hộ mệnh đi, bởi vậy gặp hoạ, quả thật là ý trời.
Đào tri huyện không tự nhiên nói: "Hôm nay là tìm hung thủ, không phải tìm Phật gì đó."
Hồng Ngưng nói: "Nếu muốn tra rõ, tất nhiên phải hỏi cho rõ ràng."
Vụ án cổ quái, Hải Công vốn không trông cậy vào hai người, gật đầu: "Cũng được, hôm nay tạm thời nghỉ đi."
Đào tri huyện phụ hoạ hai câu, lại luôn mời Hải Công vào thành ở, không khỏi chột dạ, ra ngoài thấy sắc trời đã tối, liền vội vàng cáo từ rời đi, để lại vài tên nha dịch bảo vệ an toàn của Hải Công, dù sao mệnh quan triều đình gặp chuyện ở địa bàn của mình, là khó thoát bị xử phạt....
Hương hoa lượn lờ, Hoa Triêu cung bốn mùa như xuân, Cẩm Tú khoanh tay đứng bên lan can đỏ thẫm, nhìn đám hoa hồng trà như lửa bên dưới, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
Phía sau, một nữ tử mặc áo nhẹ hồng trắng, trong tay cầm Hạnh hoa khẽ gọi hắn: "Thần tôn đại nhân."
Cẩm Tú nghiêng thân.
Nữ tử ấp a ấp úng: "Các nàng đều nói.... Thần tôn đại nhân sắp mãn nhiệm, trở về Trung Thiên."
Cẩm Tú mỉm cười: "Vậy thì sao?"
Nử tử cúi đầu, thấp giọng: "Không có, chỉ là sau này chúng ta sẽ không được thấy Thần tôn đại nhân nữa...."
"Thăng lên Thiên thần chính là việc vui, chẳng lẽ muốn thần tôn ở lại nhìn ngươi sao," Nữ tử lạnh lùng kiêu ngạo bên cạnh cắt ngang lời nàng, vẫy tay, một cây hồng mai lập tức nở rộ, hương thơm xông vào mũi, "Chỉ cần chúng ta dốc lòng tu hành, sau này đứng hàng thượng tiên, sẽ có ngày gặp lại trên Thiên đình, ngươi dính chặt như vậy, chỉ biết quấy rầy thần tôn đại nhân tu hành."
Nàng kia đỏ mặt, căm tức nhìn nàng.
Cẩm Tú nói: "Mai tiên nói không sai, ngay cả ta không ở đây, đều có Hoa Thần mới, cùng tộc với ta, đến chăm sóc các ngươi, huống chi nay có thể trở về bản vị hay không còn khó mà định được, hai người các ngươi quyết không thể vì việc này mà bỏ lỡ tu hành."
Hạnh tiên lúc này mới phấn chấn: "Thật sự?"
Cẩm Tú đang định nói, lại dừng lại, xoay người nhìn đám mây đang bay tới.
Đám mây hạ xuống, chỉ thấy người tới tuyết y trường quần (váy dài áo trắng, chắc thế), dung mạo mỹ lệ, trong tư thái đoan trang lộ ra vài phần quyến rũ tự nhiên, một đôi mắt đẹp như vẫn còn vui mừng, đúng là vị Bắc Dao thiên nữ kia.
Cẩm Tú không ngờ: "Thiên nữ."
Bắc Dao thiên nữ cũng không làm lễ, chậm rãi đi đến bên hắn: "Quý nhân hay quên, ngay cả hai chữ Lục Dao cũng không nhớ rõ? Nếu ngươi còn khách khí như vậy, lần sau ta đành phải làm theo bái Trung Thiên Vương."
Cẩm Tú nâng tay mời ngồi.
Đôi mắt đẹp của Lục Dao vừa chuyển, đánh giá bốn phía, lộ ra một chút ý cười tinh quái: "Sớm nghe nói trong Triêu Hoa cung cảnh sắc rất đẹp, quả nhiên, vốn định tới nhiều một chút, lại sợ ngươi chê ta làm phiền."
Cẩm Tú mỉm cười: "Không dám."
Lục Dao thấp giọng: "Chuyện của Lục Cửu, cảm ơn ngươi."
Cẩm Tú nói: "Bắc Giới Vương không trách là tốt rồi."
Lục Dao lắc đầu: "Là hắn không chịu tu hành, tự tiện chạy xuống núi gây sự, nếu không có ngươi dạy hắn, tương lai tất gây ra đại hoạ, khi đó ngay cả phụ thân cũng không thể cứu được."
Dừng dừng, nàng lại nhìn qua: "Đều là người một nhà, ngươi dạy dỗ hắn, cần gì khách khí, phụ thân chỉ có cảm kích, làm sao quở trách."
Cẩm Tú sửng sốt, lập tức mỉm cười.
Hai người bọn họ vẫn trò chuyện, Hạnh tiên dâng trà xong, lui về đứng cạnh Mai tiên, thấp giọng oán trách: "Bao giờ cũng đến quấn quít lấy Thần tôn đại nhân làm cái gì!"
Mai tiên nói: "Nàng là Vương phi tương lai của Trung Thiên, đương nhiên có thể tới."
Hạnh tiên ngẩn người, bỗng nhiên nói: "Nếu chúng ta có thể làm thị nữ của nàng, chẳng phải là có thể đi theo Thần tôn đại nhân sao?"
Mai tiên có chút khinh thường: "Không có chí lớn."
.......
Nước hồ trầm lắng, mặt hồ rộng lớn, bởi vì chưa tới mùa hạ, cho nên không thấy lá sen non, chỉ thấy ở chỗ nước cạn có nhiều cuốn sen xơ xác xiêu vẹo, hai người đứng bên bờ hồ.
"Trước kia trong chùa chưa từng xảy ra chuyện gì, nó sợ gặp chữ Phật, chắc chắn là không quá lợi hại."
"Ừ."
"Không phải trụ trì nói Trịnh Khả thích hồ nước này sao? Nhưng ngươi nhìn bèo này, lá sen khô kia.... Hồ này cho tới bây giờ cũng chưa từng được dọn dẹp," Hồng Ngưng nhìn kỹ hồi lâu, ngẩng mặt, "Bên trong thật sự có cá, ngươi nói xem, có phải là cá tác quái không?"
Bạch Linh không đáp.
Hồng Ngưng lại thở dài: "Ngươi không thể nói nhiều một chút?"
Bạch Linh nhìn nàng: "Ừ."
Hồng Ngưng nhịn cười không được, chỉ vào hắn đang muốn nói, thì nghe thấy bên trái truyền đến tiếng người, cực kỳ quen tai, xoay mặt nhìn lại, thì ra một đôi nam nữ áo trắng ở bên kia tán tỉnh.
Thấy rõ tướng mạo hai người, Hồng Ngưng khiếp sợ không thôi.
Nữ tử áo trắng đúng là Hạ Lan Tuyết, mà người nam nhân kia, đôi mắt thu hút hồn người kia, không phải hồ yêu Lục Cửu thì là ai!
Cả hai đều là những người hiếm có, nói về tướng mạo cũng coi như xứng đôi, nhưng hai người hình như bằng mặt không bằng lòng, nhìn qua sẽ không có cảnh đẹp ý vui như vậy rồi, Hồng Ngưng thở dài, Hạ Lan Tuyết tức giận lại đi sử dụng biện pháp này, Bạch Linh giống người vì nàng mà ghen sao?
Kết quả là trừ mình ra, ai cũng không tức giận.
Bạch Linh quả nhiên sớm nhìn thấy, hơi hơi nhíu lông mày, không nói gì.
Hồng Ngưng thử hỏi: "Mai sau nàng thoát thân như thế nào?"
Bạch Linh nói: "Không liên quan đến ta."
Hồng Ngưng nói: "Ngươi cũng vô tình quá."
Bạch Linh nhìn nàng, hình như có phần sững sờ.
Hồng Ngưng không chú ý, thò người ra hướng bên kia nhìn quanh, đã thấy Hạ Lan Tuyết ngồi trong lòng Lục Cửu, hai tay ôm lấy gáy Lục Cửu, một đôi mắt đẹp lại nhìn nơi xa của Bạch Linh, thấy hắn không có một chút phản ứng nào, dần dần cũng không diễn nổi nữa, lộ ra thần sắc bi thương căm phẫn, Lục Cửu là loại người nào, rất nhanh liền phát hiện mỹ nhân bất thường, nhìn theo, Hồng Ngưng lại vô ý nhìn vào ánh mắt hắn, nhất thời trong lòng lại bắt đầu ngẩn ngơ, cho đến lúc Bạch Linh nghiêng người chặn tầm mắt rồi, mới đột nhiên tỉnh táo, âm thầm hối hận.
Bạch Linh kéo nàng đi: "Đó là chồn trắng, cẩn thận một chút, đừng mắc mưu của hắn."
Hồng Ngưng cũng biết không nên nhiều chuyện, gật đầu: "Đã biết."