Mùa Hoa Rơi Gặp Lại Chàng

Chương 13: Chương 13: Kiếp trước kiếp này




Ánh lửa toát ra trước mặt, ngay sau đó, nó có thể làm người ta hồn tiêu phách tán, vĩnh viễn biến mất trên đời.

Thanh âm giận dữ khẩn cấp tràn ngập đau thương, Hồng Ngưng từ trong tuyệt vọng thanh tỉnh, trái tim đột nhiên đau đớn, cùng đến, là càng nhiều tuyệt vọng.

Trơ mắt nhìn bóng người kia nhào tới chỗ mình, nàng hoảng sợ há miệng thở dốc, lại thế nào cũng không gọi ra được, chỉ phát ra tiếng thì thào, giống như tự nói: "Đừng."

Ngọn lửa xanh thẳm trong suốt, có sức mạnh phả huỷ tất cả mọi thứ trên thế gian này, hoàn toàn cắt đứt căn nguyên của chúng nó, kết thúc luân hồi của con người.

Hồng Ngưng nâng tay muốn ngăn cản, lại bị cỗ đại lực này đẩy gục xuống.

Ngọn lửa xanh thẳm dính vào góc áo màu trắng, lập tức lan ra, cuối cùng ngưng lại tại ngực hắn, thiêu đốt cơ thể hắn, nhìn qua, xinh đẹp mà quỷ dị.

Hồng Ngưng từ trên mặt đất lập tức xoay người ôm lấy hắn, mắt thấy ngọn lửa nho nhỏ kia thiêu đốt, giống như đồng thời hành hạ lòng nàng, có lẽ vì lúc trước hao tổn tâm huyết do đấu tâm pháp, trong lòng run rẩy từng trận, vô cùng đau đớn.

Bạch Linh xoay mặt, lạnh lùng nói: "Tạo sát nghiệt, ngươi không sợ sẽ bị Trời phạt?"

Lục Cửu mới hoàn hồn lại, biết lần này phạm phải sai lầm lớn, sắc mặt cũng thay đổi, vung tay lên, hòn đá trước nhà tranh ầm ầm đổ xuống, trận pháp bốn phía cũng bị hủy đi.

"Bạch Linh!" Một bóng trắng điên cuồng lao tới.

Bạch Linh nhanh chóng đứng thẳng lên, duỗi tay chắn Hồng Ngưng, ngữ khí mang theo vài phần khẩn cầu: "Không được động nàng."

Nghe lời đó, bóng trắng cách hắn vài bước đột nhiên dừng lại, Hạ Lan Tuyết ngơ ngác đứng ở nơi đó, nhìn hắn một lúc lâu, bỗng nhiên khẽ cười, cười đến nước mắt không ngừng chảy xuống, nàng ôm ngực thật chặt: "Được, được, từ đầu đến cuối ngươi vẫn nhớ thương nàng, năm ngàn năm đạo hạnh còn chưa đủ, bây giờ thứ gì cũng muốn cho nàng?"

Bạch Linh sững sờ.

Hạ Lan Tuyết đưa tay chỉ Hồng Ngưng, lắc đầu cười: "Ngươi không nói, chẳng lẽ ta không biết, đều ghét Hạnh hoa, đều không thích tu tiên, nàng còn có thể là ai? Là ai?"

Bạch Linh cũng xoay mặt nhìn Hồng Ngưng, vẫn không nói gì.

Hồng Ngưng đờ đẫn ôm lấy hắn: "Ngươi làm cái gì vậy."

Lửa xanh càng cháy mạnh, thân thể dần dần trở nên trong suốt, Bạch Linh im lặng hồi lâu, trên khuôn mặt lạnh lùng xinh đẹp lộ ra ý cười, giống như ánh lửa ấm áp, lại lộ ra rất nhiều bất đắc dĩ cùng bi ai.

"Có chuyện ta vẫn không nói cho ngươi," hắn khẽ nói, "Phụ vương từng tính cho ta, ngươi là kiếp của ta."

Hồng Ngưng nhìn Hạ Lan Tuyết: "Cứu hắn, xin các ngươi."

Hạ Lan Tuyết đờ đẫn không nói.

Hoa sơn trà! Hồng Ngưng giãy dụa muốn đứng dậy.

Bạch Linh giữ chặt nàng: "Tiểu Kha."

Nghe cái tên vừa xa lạ vừa quen thuộc kia, Hồng Ngưng ngẩn người, xoay mặt nhìn hắn, vẻ mặt một nửa là không hiểu.

"Ngươi không nhớ rõ," Bạch Linh nhìn nàng, vẻ thương cảm dần tán đi, ngược lại ý cười càng nhiều hơn, "Ta nhớ được, lúc sư phụ mang ngươi về đây, lần đầu tiên nhìn vào mắt ngươi, ta liền biết ngươi là Tiểu Kha."

Hắn giống như bình thường cầm lấy tay nàng: "Luôn muộn một bước, lúc trước gặp ngươi, ngươi cũng đã thích người kia, để ta chờ kiếp sau, phụ vương nói ngươi đi báo ân."

Hồng Ngưng mờ mịt: "Cái gì."

Bạch Linh giống như rất thất vọng, rủ mắt xuống: "Thế thứ hai ta tìm được ngươi, ngươi tên là Tiểu Kha, ngươi đồng ý cùng ta cùng một chỗ, nhưng ta.... lại không thể bảo vệ ngươi được."

"Là ta giết ngươi!" Hạ Lan Tuyết cười lạnh, "Người yêu khác đường, ngươi không chết, hắn sớm hay muộn cũng sẽ chịu thiên kiếp, đây vốn là thiên ý, không nghĩ hắn..... bỏ qua năm ngàn năm đạo hạnh, lại tìm được ngươi!"

Bạch Linh nhìn mắt nàng, hơi mong đợi.

Đã từng có chuyện này sao? Hồng Ngưng lắc lắc đầu, cố gắng muốn nhớ lại, nhưng trước sau chỉ có một mảnh trắng không.

Hắn dùng năm ngàn năm tu hành đổi được kiếp này, nàng cũng đã không còn nhớ rõ kiếp trước.

Bạch Linh trầm mặc một lát, ngữ khí trở nên vui vẻ: "Không nhớ rõ mới tốt, ngươi đã quên hắn, yêu thích ta."

Hắn đưa tay sờ tóc nàng, hơi có chút chần chờ, cuối cùng nhẹ nhàng ôm lấy nàng: "Đợi tam thế, nay ta còn có thể tim được ngươi, vốn định cứ như vậy sống qua một đời, không thể ngờ được ngươi lại đồng ý tu tiên, ta chỉ nguyện tương lai có thể cùng ngươi lên tiên giới...."

Cuối cùng vẫn nhịn không được mà thở dài. Rốt cuộc có hy vọng cùng lên tiên giới, hắn lại khó thoát khỏi kiếp nạn này.

Có thứ lành lạnh gì đó rơi xuống cổ.

Ta tu tiên, cũng không phải vì ngươi.

Tim Hồng Ngưng đau đớn, trước mắt là một mảnh sương mù, nước mắt tuôn rơi, nàng ôm chặt lấy hắn, tiếng nói khàn khàn: "Nhưng ta không còn nhớ gì, cái gì cũng không nhớ! Vì sao ta lại không nhớ rõ?"

"Ta nhớ được là đủ rồi."

Tiếng nói yếu dần, thân hình càng mơ hồ, băng đối kháng hoả, chịu dày vò cũng không đồng nhất.

Lửa trong ngực cháy hết, chính là hình hồn đều bị diệt.

Bạch Linh ngẩng mặt, nhìn Hạ Lan Tuyết: "Đừng hại nàng nữa."

Hạ Lan Tuyết nhìn hắn một lát: "Được."

Bạch Linh gật đầu, mỉm cười: "Đối với ngươi cũng không được."

Hạ Lan Tuyết cũng cười.

"Kiếp sau liền quên ta đi, đỡ phải khổ sở," Trên khuôn mặt tuấn mỹ dâng lên vẻ bất đắc dĩ cùng thương hại, lưu luyến, càng thêm không cam lòng, hắn im lặng nhìn người trước mặt, đó là nữ tử hắn bảo vệ tam thế cũng là bỏ lỡ tam thế, tiếng thì thào giống như đang thở dài, lại như oán trách, "Năm ngàn năm tu hành còn chưa đủ, không đủ sao......"

Một làn gió thổi qua, mang theo vô số mát mẻ.

Bóng người trước mặt dần dần biến mất, giống như bị gió thổi tan, Hồng Ngưng theo bản năng mở tay ra muốn bảo vệ, nhưng cái gì cũng không bắt được.

Sờ sờ bả vai, bàn tay nơi đó cũng không còn.

Nước mắt bị thổi khô, nàng ngồi một mình trên đất ngẩn người.....

Hạ Lan Tuyết xoay người phá vỡ yên lặng: "Ngươi dám động hắn."

Lục Cửu khôi phục lại bình tĩnh: "Là chính hắn muốn thay người nhận lấy cái chết, không liên quan gì đến ta."

Không ngờ là Hạ Lan Tuyết không có tức giận, chỉ nhíu mày: "Ngươi cũng không chạy thoát."

Vừa dứt lời, nàng bỗng phi thân lên, một mảnh mây dầy đặc lập tức bao phủ trên không, ngăn cản ánh trăng chiếu xuống, giây lát, vô số bông tuyết lớn nhỏ tung bay xuống dưới, rơi xuống đất liền tan ra.

Lục Cửu kinh: "Ngươi ..... làm cái gì!"

Tuyết tẫn vân thu, trăng tròn lại hiện ra, đất trời một mảnh sáng trong, cảnh vật xung quanh càng thêm rõ ràng, Hồng Ngưng vẫn ngồi trên mặt đất, cũng không thấy bóng dáng Hạ Lan Tuyết đâu.

Lục Cửu dường như khó tin, lẩm bẩm: "Điên rồi, đúng là điên rồi!" Gặp phải loại chuyện này, tâm tình ai cũng sẽ không tốt, hắn lắc đầu, không muốn ở lại thêm chút nào nữa, xoay người định rời đi.

Nhưng vào lúc này, một ánh sáng màu tím bỗng xẹt qua bầu trời, ngay sau đó mây đen kéo tới, đông nghìn nghịt che phủ thiên không.

Thiên đình không có khả năng sẽ biết nhanh như vậy, lại càng không trừng phạt nặng như vậy!

Lục Cửu rất đỗi ngạc nhiên, bắt đầu hoảng hốt, định bỏ chạy.

Trong mây sét đánh nổ tung, đinh tai nhức óc, một tia chớp màu tím chói mắt đánh xuống, hình dáng nó như lưỡi dao, nhìn qua chính là một thanh loan đao thật lớn, thiên uy vội vàng, tuy là từ lúc Bàn Cổ khai thiên lập địa, cũng khó có thể so sánh với.

Lục Cửu ngã xuống đất, hoảng sợ cùng tuyệt vọng: "Côn Luân trảm thần đao!"

Thiên hoả làm đao, tán hình quỷ, diệt hồn yêu, gãy tiên căn, chém linh thần, thần đao màu tím không chút lưu tình chém xuống, mắt thấy nó sắp chém hắn thành hai khúc!

Một luồng sáng vàng từ phía đông nam bay tới.

"A Cửu!" Tiếng hô cấp bách của nữ tử.

Ánh sáng vàng như kiếm, cộng thêm khí lành, vừa vặn đẩy chuôi đao màu tím này ra, chạm vào nhau phát ra tiếng vang đinh tai nhức óc, mặt đất không ngừng rung chuyển.

Ánh sáng vàng cùng tia chớp tím đều biến mất, mặt đất yên lặng trở lại.

Mây đen đầy trời tán đi, xung quanh lại sáng ngời như ban ngày, giữa mặt đất có một người đàn ông đứng, mũ tím áo đen tỏ rõ thân phận tôn quý, mơ hồ có uy nghi của vương giả, lông mày thẳng mũi cao, cằm có chòm râu ngắn đen thùi, một đôi mắt xếch vô cùng sắc bén, trong đó tràn ngập vẻ âm trầm tức giận.

Phía sau hắn có bốn tuỳ tùng tay cầm pháp khí, vẻ mặt đều có chút căm giận.

Đụn mây hạ xuống.

Cẩm Tú cùng Lục Dao sóng vai mà đứng, phía sau là Hạnh Tiên, Mai Tiên đi theo..

Thấy Lục Cửu bình yên vô sự, Lục Dao nhẹ nhàng thở ra, cũng không vội vã đi qua nhìn hắn, ngược lại tiến lên hai bước, nhẹ nhàng hạ bái: "Thượng tiên Bắc giới Lục Dao, bái kiến Côn Luân thiên quân."

Cẩm Tú cũng nói: "Thiên quân lâu rồi không gặp."

Thiên quân Côn Luân không để ý tới hai người, thong thả đi đến trước mặt Hồng Ngưng.

Hồng Ngưng ngẩng mặt: "Cứu hắn."

Thiên quân Côn Luân không đáp, vẻ hung ác trong mắt giảm đi vài phần, mơ hồ lộ ra chút ảm đạm.

Đứa con bướng bỉnh này, cũng giống mẹ hắn, đều có thể làm ra chuyện ngu xuẩn, lúc trước tính ra kiếp số của hắn, cho nên mới ép buộc hắn mang về, ai ngờ hắn lại trốn tới đây, chỉ là vì nói lời từ biệt cùng cô gái này, quả thật là thiên ý khó trái.

Sau một lúc lâu, hắn giơ tay, ngay tại chỗ Bạch Linh biến mất, có ánh sáng xanh da trời tụ lại, biến thành một đoàn nho nhỏ, từ từ bay vào trong tay áo hắn.

Thấy cảnh này, Cẩm Tú cùng Lục Dao liếc mắt với nhau một cái, đều nhẹ nhàng thở ra.

Đương nhiên, người trần không thể nhìn thấy chuyện này, Hồng Ngưng đưa tay, từ từ sờ soạng trên mặt đất: "Bạch Linh....."

"Kiếp số đã xong, tốt nhất là ngươi quên hắn đi." Tiếng nói vừa dứt, thiên quân Côn Luân đã từ trước mặt nàng đi ra.

Lục Dao từ đầu đến cuối vẫn duy trì tư thế hành lễ, Lục Cửu bên cạnh cũng cúi đầu quỳ trên mặt đất, nàng thấp giọng: "Xá đệ thật sự không biết gì, coi như nể mặt gia phụ, cầu Thiên quân thủ hạ lưu tình."

"Rất tốt, tiểu tử họ Lục!" Thiên quân Côn Luân nhìn Lục Cửu, ngoài cười nhưng trong không cười, "Con ta đạo hạnh không sâu, ngược lại làm phiền tiểu bối Bắc Giới ra tay dạy dỗ."

Lục Dao cùng Lục Cửu không dám nói gì.

Cẩm Tú lắc đầu: "Người yêu khác đường, vốn là kiếp số trong đời hắn, Thiên quân cần gì tức giận."

Thiên quân Côn Luân nói: "Ý của ngươi là?"

Cẩm Tú nói: "Lục Cửu xác thật đáng tội, phải xử trí theo thiên luật, không bằng ngày sau gặp Đế quân......."

"Mạng con ta mất trong tay cửu vĩ hồ Bắc Giới, bản vương tự mình tính sổ với hắn," Thiên quân Côn Luân cười lạnh ngắt lời hắn, nhướng mày, ngạo khí hiển thị rõ ràng, "Ngươi sớm đã không còn là Trung Thiên Vương gì nữa, nay chỉ là Hoa thần mà cũng dám tiếp đao của bản vương, bản thân ta cũng muốn hỏi Hạo Thiên một chút, thật sự là muốn bắt nạt Côn Luân chúng ta không người sao?"

Thấy hắn nhắm thẳng vào Thần đế, Cẩm Tú cũng không tức giận, mỉm cười: "Thiên quân nói quá lời, thuật pháp Côn Luân tộc độc đáo, môn đồ hưng thịnh, có lớp lớp người xuất hiện, ngay cả Đế quân khi nhắc tới cũng phải khen ngợi bội phục, Cẩm Tú sao dám bất kính, mới vừa rồi thật sự là do tình thế cấp bách nên thất thủ, cũng không có ý hại hắn, nếu nhất định phải trách phạt, Cẩm Tú xin nhận tội, nay chỉ mong thiên quân lấy lệnh công tử làm trọng, không bằng trở về trước, ngày sau Cẩm Tú thượng tấu thay người, nhất định cầu được Dao trì kim liên lộ cho Thiên Quân."

Lục Dao là người thông minh, vội nói: "Bắc Giới nguyện dâng một chén linh tuyền tạ tội."

Thiên quân Côn Luân còn chưa trả lời, một tuỳ tùng đã cả giận mà nói: "Mối thù giết con, lại muốn Thiên quân bỏ qua như vậy sao?"

"Vốn là thất thủ, Thiên quân cần gì so đo với tiểu bối, trái lại làm hỏng đại sự," nói tới đây, Cẩm Tú thở dài, "Văn phu nhân chỉ có một đứa con này, Thiên quân không nhìn mặt Cẩm Tú, cũng nên....."

Dừng lại.

Thiên quân Côn Luân quả nhiên chần chờ, sắc mặt âm tình bất định.

Cẩm Tú nói: "Thiên quân không tin ta được sao."

Nước ở Cửu giới rất khó có thể lấy được, lục giới giao tình đều tốt, thứ khó cầu nhất đó là Dao trì kim liên lộ, Thiên quân Côn Luân là thần tử, sau đó lại đối kháng với Thần đế, vốn lo lắng Thần đế sẽ làm khó, nay thấy hắn chủ động nhận chuyện này, suy nghĩ mãi, cuối cùng vung tay áo, lạnh lùng nói: "Kêu Lục Triển đi trước mặt Hạo Thiên, bản vương sẽ lý luận với hắn."

Mây tía dâng lên, năm người đáp mây bay đi...

Mọi chuyện cuối cùng cũng bình ổn, Lục Dao xoay mặt nhìn Cẩm Tú, thản nhiên cười: "Hôm nay may mà có ngươi, không thể tưởng được A Cửu lại gây ra đại hoạ như thế này."

Cẩm Tú nói: "Cũng là hoả hậu của hắn chưa tới, còn có thể bổ cứu, phải nhanh chóng dẫn hắn về Bắc Giới."

Lục Dao gật đầu, thấp giọng quở trách đệ đệ.

Thấy Hồng Ngưng vẫn ngồi dưới đất, Cẩm Tú chậm rãi đi tới, cúi người đỡ nàng, khẽ nói: "Tốt rồi, đứng dậy thôi."

"Ta không nhớ rõ," Hồng Ngưng đẩy hắn ra, hai tay vẫn sờ soạn trên mặt đất, rốt cuộc đau đớn khóc thành tiếng, "Bạch Linh đâu? Kiếp trước, kiếp này, sao ta cái gì cũng không nhớ được? Cái gì cũng không nhớ rõ!"

Cẩm Tú nói: "Hắn động phàm tâm, đương nhiên lịch kiếp, đây là thiên ý."

Hồng Ngưng không để ý tới.

"Vẫn không hiểu sao?" Cẩm Tú kéo nàng đứng dậy, an ủi, "Kỳ thật..... Vạn vật trên thế gian đều có quy luật chuyển hoá tuần hoàn, ngươi không cần khổ sở."

"Vậy thì thế nào," Hồng Ngưng giãy dụa, "Chuyển hoá tuần hoàn, ta đi nơi đâu để tìm hắn! Ta thì sao?"

Nàng bỗng nhiên chuyển hướng Lục Cửu, oán hận nói: "Hôm nay không phải Bạch Linh, kẻ hồn phi phách tán đúng là ta, giết người thì phải đền mạng!"

Cẩm Tú nói: "Tất cả đều có định số, ngươi không hiểu."

Hồng Ngưng nhìn hắn một lúc lâu, nói: "Vì sao ngươi phải nói giúp hắn?"

Cẩm Tú không nói.

Sóng mắt Lục Dao vừa chuyển, mỉm cười, tiến lên làm lễ: "Xá đệ thật sự không đúng, Lục Dao thay hắn bồi tội với cô nương, cô nương nể mặt Trung Thiên Vương, tha cho hắn lần này đi."

Hồng Ngưng đã biết Trung Thiên Vương là ai, cười lạnh: "Thần tiên cũng nói nhân tình, bồi tội có thể làm cho Bạch Linh trở về sao? Ngươi là ai, ta vì cái gì mà phải nể mặt hắn?"

Lục Dao cười mà không nói.

Hạnh tiên sao có thể bỏ qua cơ hội lấy lòng, dịu dàng nói: "Đây là Thiên nữ Bắc Giới, cũng là Vương phi tương lai của Trung Thiên Vương."

Hồng Ngưng bỗng nhìn về phía Cẩm Tú.

Cẩm Tú không nói gì.

Giống như là đứng trước một cái gương, chiếu trong lòng một mảnh sáng như tuyết, Hồng Ngưng nhịn không được cúi đầu cười: "Thì ra là ta tự mình đa tình."

Nàng chậm rãi đứng lên, sửa sang lại quần áo, lúc này mới ngẩng đầu nhìn hắn, lại cười nói: "Trung Thiên Vương không cần áy náy, ngươi cũng không thiếu ta cái gì, đều là ta nợ ngươi, bế quan thật sự nhàm chán, những thuốc kia thật sự khó ăn, ta lại có thể kiên trì đến hôm nay, kỳ quái."

Trên mặt không có gì cả, cũng không lưu lại gì.

Nước mắt lại rơi xuống, nàng lắc đầu: "Hắn vẫn cho là, ta tu tiên là vì hắn."

Xoay mặt nhìn Lục Cửu, ngữ khí rất bình tĩnh: "Ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua ngươi."

Ánh mắt kia quá hung ác, Lục Cửu bất an nhìn tỷ tỷ.

Hồng Ngưng thu hồi tầm mắt, lạnh lùng nói: "Thiên ý? Ta chỉ tin thiện ác có bảo, có Bắc Giới Vương che chở, có các ngươi bảo vệ, yêu hồ có thể tuỳ ý giết người, cả thiên kiếp cũng không sợ, cái gì Tiên giới, cũng đều đấm đá lẫn nhau thiên tư trái luật pháp, so với nhân gian còn ghê tởm hơn, là ta hồ đồ, cái loại địa phương đó sao ta lại muốn tới chứ!"

Cẩm Tú nói: "Ngươi......."

Một tiếng vang thanh thuý cắt ngang hắn, ngọc trâm gãy làm đôi, bị ném lên mặt đất.

Hồng Ngưng lui về phía sau vài bước: "Hồng Ngưng ta thề, kiếp này kiếp sau vĩnh viễn không tu tiên, nếu thì sẽ giống nó, làm cho hồn ta......."

Không phát ra được tiếng nào.

Ngữ khí kiên định, ngầm có ý trào phúng, người thề quyết tuyệt như lúc trước vậy.

Cẩm Tú cúi người nhặt hai đoạn ngọc trâm, khẽ giọng: "Luôn dễ dàng phát thề vì người khác như vậy sao."

Tình cảm phàm nhân, thần tiên làm sao có thể lý giải?

Hồng Ngưng nhìn hắn, dần dần, khóe môi giương lên một đường cong mờ, biến thành một chút cười nhạo.

Nàng không để ý đến hắn nữa, xoay người trở về phòng....

Hạnh tiên đẩy đẩy Mai tiên: "Đó chính là đứa con của Thiên quân Côn Luân cùng người phàm sinh ra?"

Chuyện này Thiên đình đã ra lệnh rõ là cấm nhắc lại, nhưng năm đó huyên náo như thế, có thể nào lại không truyền lưu, hơn một vạn năm trước, Chính Tông thần tộc cùng Côn Luân thần tộc tranh giành quyền làm chủ Thiên đình, phân biệt là Hạo Thiên đế quân cùng Thiên quân Côn Luân, tổ sư hai tộc giao ước không nhúng tay vào, làm cho hai đệ tử nhận Thiên kiếp, người có năng lực sẽ được chọn, ai ngờ đúng lúc này, Thiên quân Côn Luân lại tự mình cưới một nữ tử thế gian họ Văn, thần cùng người nào có thể yêu nhau, rốt cuộc không thể độ thiên kiếp, khiến cho Hạo Thiên đế quân ngồi lên vị trí chủ Thiên đình.

Thần tộc Côn Luân thất bại, việc này vốn đến đây thì kết thúc, không ngờ sau lại xảy ra một chuyện bí mật khác.

Lúc trước Thiên quân Côn Luân vì tránh kiếp, cố ý bế quan tu hành, lại không biết là ai âm thầm đưa nữ tử kia lên núi Côn Luân.

Biết được chân tướng việc này, tổ sư Côn Luân lập tức tính toán, quả nhiên là người của Thần tộc Chính Tông, nhất thời vô cùng tức giận, Thiên quân Côn Luân cùng Hạo Thiên đế quân đều là đệ nhất trong tộc, trừ bỏ tổ sư hai phái, ai có thể biết được mệnh số của bọn hắn?

Bởi vậy hắn nhận định là tổ sư Chính Tông sai bảo, vi phạm ước định lúc trước là không được nhúng tay vào, dẫn bộ tộc đến cửa chất vấn, hai phái suýt nữa đánh nhau ở Nam Thiên Môn.

Cuối cùng, Cẩm Tú chủ động đứng ra, thừa nhận chính mình vô ý thấy được Thiên cơ, không cẩn thận để lộ ra, khiến cho bộ tộc động tâm đặt bẫy, tổ sư Chính Tông biết được, lập tức tước chức vị thiên thần của hắn, cách chức làm Hoa thần, xem như là miễn cưỡng cho Côn Luân thần tộc một cái công bằng, may mắn nhân duyên Cẩm Tú tốt, có thể tính ra được khắc tinh của Thiên quân Côn Luân, đủ thấy pháp lực rất được, Thiên quân Côn Luân cũng có chút bội phục, việc này mới chìm xuống.

Từ thiên thần bị đánh về thượng thần, Côn Luân thiên quân trọng tu năm ngàn năm, khi tấn chức thiên thần lại gặp đại nạn, nghe nói vị phu nhân kia vì bình ổn sự tức giận trong tộc, bảo vệ đạo hạnh của Thiên quân, chủ động đi chỗ Thiên hoả kỳ lân, rơi vào kết cục hồn phi phách tán.

Mai tiên vốn không thích Hạnh tiên, nhưng nói đến chuyện này, không khỏi xúc động, cúi đầu: "Không thể tưởng được Thiên quân Côn Luân cũng khó độ được tình kiếp, phụ tử đều........"

Lục Dao nhíu mày, thấy Cẩm Tú đứng bất động, lập tức nghiêng mắt nhìn Hạnh tiên.

Hạnh tiên hiểu được, bước lên phía trước khuyên nhủ: "Thần tôn đại nhân nhiều lần làm phép, đã tẫn tình cảm chủ tớ rồi, là tự nàng ngu ngốc bất linh, vô duyên với tiên đạo, cần gì phải uổng phí tâm tư."

Lục Dao cũng đỡ lấy cánh tay hắn, thấp giọng: "Còn hai năm nữa ngươi sẽ tấn chức thiên thần, Thiên kiếp đến, nếu bị mấy chuyện dung tục này quấn thân, Đế quân và ta..... rất lo lắng."

Cúi đầu.

Cẩm Tú im lặng một lát, gật đầu, bốn người đáp mây rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.