Mùa Hoa Rơi Gặp Lại Chàng

Chương 37: Chương 37: Ngàn năm thiên kiếp




Năm trăm năm sau , một ngày hắn được thần đế ra lệnh bí mật ra ngoài làm việc, không ngờ bên ngoài cửa cung lại có một bóng dáng màu đỏ chờ , nhìn thấy hắn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia lập tức hiện ra nổi kinh ngạc lẫn vui mừng, nàng đứng do dự ở nơi đó, bộ dáng muốn tiến lên lại không dám.

Hắn nhận ra nàng, "Tiểu trà."

Nàng ngây người mất nửa ngày mới có phản ứng , hắn đang gọi nàng , ngay lập tức nàng tiến về phía hắn ,cụp mi suy nghĩ , chân tay luống cuống, "Thần tôn đại nhân."

Tiểu yêu can đảm năm đó ngay lập tức xuất hiện trong trí nhớ hắn , không thể ngờ được năm trăm năm không gặp , người trước mặt đã trổ mã thành một cô nương xinh đẹp, so với lúc trước lại thêm vài phần rụt rè, hắn mỉm cười, thuận miệng hỏi: "Mấy lần Hoa Triêu hội sao không thấy nàng ?"

Nàng lập tức đưa mắt nhìnhắn, vô cùng thất vọng, "Ta cứ nghĩ là thần tôn đại nhân thấy ta ."

Năm trăm năm, tiểu yêu tu vi rõ ràng đã có tiến bộ, hắn tán thưởng vẻ đoan trang của nàng,lại không nhịn được vận dụng pháp lực tính toán một phen, nào biết kết quả lại làm hắn khiếp sợ không thôi ——

Mấy trăm năm không gặp, mệnh số tiểu yêu thế nhưng thay đổi một cách kỳ lạ, Nguyên bản sô mệnh Tán tiên đã mơ hồ không còn, con đường phía trước của nàng đã trở nên không còn rõ , lại giống như sẽ gặp kiếp nạn lớn, thật sự nguy hiểm!

Tu hành nhiều năm, chưa bao giờ hắn cũng chưa gặp qua chuyện kỳ lạ như vậy, không cần phải nói, nhất định là do ngoài ý muốn tu hành, có khả năng kiếp nạn ứng với tai kiếp, có khi đến ngay cả hắn cũng không thể nhẩm tính ra được, chuyện này không đơn giản, rốt cuộc là vì cái gì ngoài ý muốn mới tạo ra chuyện lạ lùng như vậy ?

Việc tất yếu bây giờ là phải tìm ra nguyên nhân mới có thể trừ khử nó , chỉ không biết chuyện "Ngoài ý muốn" này là chỉ chuyện gì , hắn giờ chỉ có thể biết tương lai chuyện đó nhất định sẽ xảy ra?

Hắn tập trung nhìn kỹ nàng một lần nữa, không nhịn được hỏi: "Năm nay tu tâm có gì khác thường không ?"

Nàng nghe thấy hắn quan tâm, ngượng ngùng lắc đầu đáp: "Không có, chỉ là thiên kiếp càng ngày càng nặng, có phần . . . Khổ sở."

Tiểu yêu tinh còn nhỏ mà đa tình, hắn sao lại không nhìn ra được , bật cười mà trong lòng không khỏi thở dài, tiểu yêu ngu ngốc ,tai vạ sắp đến nơi mà còn không biết, vì thế vòng vo đề tài hỏi: "Sao đột nhiên lại chạy vào thành thế này ?"

Mặt nàng đỏ lên, nói lời thật lòng: "Bởi vì ta muốn gặp thần tôn đại nhân."

Hóa ra là muốn sau khi thành tiên sẽ đến tìm hắn , có lẽ là nàng nhịn không được mới tới tìm hắn . Người trong tộc bởi vì hình thể có hạn, tu tiên gian nan , rất khó thành công,lại gặp phải điềm kì lạ như vậy .

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kia, hắn sinh lòng thương tiếc, "Vậy ở lại Hoa Triêu cung tu hành, nàng có bằng lòng không?"

Theo tình hình trước mắt của nàng, ở lại trong cung tu hành sẽ an toàn nhất, còn có thể tìm ra nguyên nhân, thay nàng hóa giải kiếp nạn này, hắn quay mặt nhìn bầu trời vừa nói: "Bất quá bây giờ phải theo ta đi làm một chuyện."

Nàng gật đầu không ngớt.

Hắn nâng tay ý bảo, thấy vẻ mặt không hiểu của nàng, lại không nhịn được mỉm cười, đơn giản phất tay áo đem nàng biến thành một đóa hoa hồng trà nho nhỏ , đặt lên lòng bàn tay, thu vào trong ống tay áo, "Việc này cực kỳ cơ mật, không thể mang người ngoài , ngươi ở trong tay áo ta tránh một chút."

Trên người thần tôn đại nhân thật thơm!

Tiểu yêu ở trong tay áo sờ sờ hết sờ đông sờ tây, miên man suy nghĩ.

******

Ngàn năm trong nháy mắt đã qua , nàng đã tu thành tiên, vô số hoa tiên, hoa yêu ở dưới đài yết kiến thần hậu, hắn mỉm cười nắm tay nàng, mang nàng đi đến tiên hội Dao Trì. . .

Đang lúc cao hứng, bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng thở dài, tiểu yêu từ trong mộng đẹp bừng tỉnh. "Đã muốn tu tiên, sao có thể tham ngủ như vậy?"

Thanh âm mang ý trách cứ. Sợ hắn mất hứng, nàng sợ tới mức nghiêng người, ngay sau đo rơi xuống đất .

Hóa ra đêm qua trở về muộn, nàng cứ thế ở trong tay áo hắn ngủ say , thấy nàng đang ngủ ngon , hắn cũng không đánh thức , chỉ đặt nàng vào lẵng hoa treo ở đầu giường .

Khôi phục hình người, nàng mặc kệ đau đớn, đứng lên quanh co nói: “Ta. . . Ta không phải. . ."

Hắn mỉm cười kéo nàng qua hỏi: "Ngã có đau không?"

Mới vào ở đã bị mất mặt thế này! Nàng muốn cố gắng tạo lại ấn tượng với hắn , "Ta không tham ngủ, chính là tối hôm qua vui quá , ta đây năm trăm năm rồi mới đi ra ngoài chơi đùa một lần a ."

Hắn gật đầu nói: "Có thể kiên trì bền bỉ, tốt lắm."

Nàng tiếc hận nói: “Đáng tiếc nhân gian lại có rất nhiều chỗ du ngoạn , thần tôn đại nhân đã đi chưa ?"

Phàm tâm sao lại nặng như vậy, hay đây là duyên cớ trong mệnh số nàng không chừng? Hắn thu nụ cười, nhíu mày nhắc nhở: "Nhân gian có sinh lão bệnh tử, hoa và cây cảnh có chuyển hóa tuần hoàn, chỉ có dốc lòng tu hành, ra khỏi biến đổi luân hồi, mới có thể tiến vào con đường tiên đạo vĩnh hằng."

Nàng khó hiểu nói: "Con người tử lại sinh, sinh lại tử, nhân gian luân hồi cùng hoa và cây cảnh chúng ta chuyển hóa tuần hoàn không phải cũng là vĩnh hằng sao?"

Quả nhiên không nhìn lầm, tiểu yêu này rất có linh khí, hắn âm thầm tán thưởng, trên mặt lại lắc đầu nói: “Sao có thể giống nhau, cũng như nàng, nếu đã trải qua chuyển hóa sinh tử, sẽ gặp rồi quên ta, sao còn là vĩnh hằng?"

"Ta sẽ không quên ngươi."

Nói rồi mới cảm thấy ngượng ngùng, nàng cười càng sáng lạn, "Ta nhất định sẽ dốc lòng tu hành ."

Hắn đương nhiên sẽ không đặt lời nàng trong lòng, nàng lại lấy lời nói hắn làmthật, sớm muộn đều dốc lòng tu hành.Ngày thường ở hoa triêu cung chạy đông chạy tây, không đến một năm đã làm quen hầu hết các tiên nga , đơn giản giống như thị nữ của hắn, chúng tiên nga lại đem câu "muốn làm thần hậu" của nàng cho là lời nói đùa, thấy nàng nhiệt tâm thú vị, cũng không còn giễu cợt, so đo cùng nàng.

"Sao vẫn nhìn ta làm cái gì?" Hắn mỉm cười gát bút.

"Thần tôn đại nhân thật đẹp ."

Nàng vẻ mặt si mê.

Nàng thích hắn chính là vì bộ dạng xinh đẹp của hắn , cũng không ngại nói trắng ra. . .

Hắn lắc đầu, một lần nữa gát bút, đồng thời cũng thả tâm ... Nàng quả thật mê luyến hắn, lại đơn thuần là thích, có một nàng tiểu yêu như vậy để cạnh bên người cũng không ít lạc thú, từ khi vào ở Hoa Triêu cung, ước chừng đã qua tám ngàn năm, mỗi lời nói, cử động của nàng đều làm hắn nhớ lại thời thiếu niên hết sức ngông cuồng của mình .

Nàng bắt đầu mài mực một lần nữa, miệng nói thầm: "Nếu thần tôn đại nhân không xinh đẹp như vậy thì tốt rồi."

Hắn ngạc nhiên hỏi"Thì sao ?"

Nàng không vui nói: “Các nàng đều thích ngươi."

Không nghĩ tới tiểu yêu này ý muốn chiếm giữ còn rất mạnh, lại dùng phương thức trực tiếp nhất bộc lộ với hắn, nàng đang ghen... Hắn để bút xuống , thuận miệng đáp: “Nàng thích, các nàng ấy tự nhiên cũng có thể."

"Ta cùng các nàng ấy không giống nhau."

Nàng bĩu môi , tự tin nhíu mày nói,"Ngươi đáp ứng ta rồi, sẽ không thích các nàng, tương lai của ta sẽ làm thần hậu của ngươi, song tu cùng ngươi, giúp ngươi sinh. . . ."

Thẹn thùng, nàng không dám nói tiếp, nhưng mắt vẫn chăm chú nhìn hắn. Song tu?

Hắn ngẩn mặt lên nhìn về phía cửa , mỉm cười nói: "Không nên ở bên ngoài nói mấy lời đó, sau này cũng không nên nghĩ như vậy nữa ."

Nàng không hờn giận, "Vì sao không thể nghĩ, ta thật sự thích thần tôn đại nhân."Bị một tiểu yêu nhỏ thổ lộ hai lần, hắn không nhịn được cười giải thích: "Tiên yêu khác biệt , người nay yêu tính vẫn chưa trừ, đã không thể thích của ta, hơn nữa còn động tình ắt sẽ dẫn đến kiếp nạn."

Nàng run sợ một lúc lâu mới dám nói"Vậy ta phải thành tiên mới có thể thích ngươi?"

Hắn gật đầu nói: "Dụng tâm tu hành, không được nghĩ ngợi lung tung nữa."

Nàng chỉ lo ngẩn người.

Tiểu yêu mệnh số không lường, đến Hoa Triêu cung mấy ngày này cũng rất biết nghe lời, chăm chỉ tu hành, cũng không thấy có dấu hiệu xấu gì , hay là điềm kỳ lạ kia thật là ứng ở thiên kiếp sau này của nàng?

Hắn suy nghĩ một lát, đứng dậy phân phó: "Ta có việc ra ngoài một chuyến, ngươi không được chạy loạn, ngay lúc này ở đây đem pháp thuật ta mới dạy làm lại một lần , không được nhàn hạ."

Nàng kéo tay áo hắn, thấp giọng gọi: “Thần tôn đại nhân!"

Hắn cúi đầu hỏi: "Sao vậy ?"

Nàng nhìn hắn nói: " Nếu ta không thích ngươi, sao có thể làm thần hậu của ngươi?"

Hắn đưa tay vỗ vỗ đầu của nàng nói: "Vậy không làm nữa ."

Nàng đen mặt, "Không được làm thần hậu, ta thành tiên làm gì?"

Ý thức được có gì không đúng, hắn thu ý cười đang định nói lại , đã thấy nàng hai mắt sáng ngời hỏi: "Thần tôn đại nhân, ngươi không phải cũng thích ta chứ ?"

Tâm tính tre con lại bị gợi lên, hắn nhịn không được cười.

Nếu không thích, lúc trước vì sao không cự tuyệt?

Nàng tự động hiểu lầm hàm nghĩa nụ cười, vui vẻ nói: "Nếu ngươi không thích ta, ta làm thần hậu còn có ý gì nữa , bất quá hiện tại ta còn là yêu, thần và yêu không thể hữu tình , ngươi đừng thích ta trước, chờ ta thành tiên lại thích nha ."

Nàng ngồi xuống án tiền, cầm lấy bút của hắn bắt đầu cong vẹo sao lại khẩu quyết, "Nhưng ngươi không được thích người khác, nhất định phải mỗi ngày nhìn ta, không được quên ta."

Hắn lắc đầu, trong lòng khẽ động, thuận miệng hỏi: "Nếu người khác làm thần hậu rồi thì sao ?"

Nàng không chút do dự nói"Ta sẽ nhìn, không để ý tới ngươi nữa ."

Hắn sửng sốt một chút. Ước chừng cảm thấy được gì, nàng bắt đầu bất an, ném bút, lấy lòng giữ chặt hắn nói: "Không cần người khác không được sao? Ngươi đã đáp ứng ta, không thích các nàng, ta sẽ đối với ngươi thật tốt."

Lời hứa hẹn này chẳng ra làm sao cả , hắn bật cười nói: "Không thể suy nghĩ lung tung , thành tiên rồi nói sau."

Vừa nói vừa đi ra khỏi cửa .

Đối với lời nói tiểu yêu, hắn đương nhiên không để trong lòng, nàng còn trẻ còn ngông cuồng , nhưng về sau ắt sẽ hiểu rõ.

Trong nháy mắt năm năm trôi qua, ngoài thành Hoa Triêu, trên núi Bạch Chu, mây đen nặng nề áp xuống, Thạch biên trưởng quản sổ sinh trưởng hoa sơn trà, đóa hoa xinh đẹp rực rỡ, yêu nghiệt ngàn năm hiện thế, giáng xuống thiên kiếp, lần này không có gì bất ngờ xảy ra khi Phong Lôi chi hình.

Nàng lui vào trong lòng hắn run run , "Ta có thể qua không ?"

Hắn vỗ đầu nàng, cổ vũ nàng nói: "Không phải đã dạy ngươi pháp thuật rồi sao? Nay thiết giả hình thể (bố trí một hình nhân), chỉ cần trốn đi, Phong Lôi sẽ không tìm thấy nàng."

Năm đó tận mắt nhìn thấy cây thược dược yêu ngàn năm ở dưới thiên kiếp bị đánh quay về nguyên hình, nàng cũng không giảm bớt sợ hãi, cố gắng trấn định, "Ta muốn là bị đánh quay về nguyên hình, còn hơn chịu bị lôi hình lỡ bị đánh chết thì làm sao bây giờ?"

Thấy bộ dáng sợ hãi của nàng thật đáng thương, hắn sinh lòng an ủi nói: “ Bộ tộc hoa và cây cảnh chúng ta mặc dù không phải chịu luân hồi, cũng có tuần hoàn tái sinh , không cần sợ hãi."

Nàng quật cường nói: "Ta sợ bị Lôi Phong làm bị thương căn nguyên , tương lai dù có tái sinh cũng không còn nhớ được ngươi ."

Hóa ra là vì cái này? Hắn ngây cả người.

Nàng cắn môi nói: “Vài lần lần trước cũng thiếu chút nữa qua không được"

Có một lần suýt nữa bị đánh quay về nguyên hình, nhưng lúc đó nhớ đến hắn, nàng không cam lòng , vẫn cố gắng chống đỡ đến phút cuối cùng.

Hắn lấy lại tinh thần, ôn nhu nói: "Nàng có thể qua, lời của ta nàng cũng không tin sao ?"đúng vậy, hắn là thần tôn đại nhân, có thể biết trước tương lai! Nàng bỗng nhiên dân lên niềm tin tưởng, thản nhiên nhìn hắn cười nói: "Đương nhiên tin, ta nhất định sẽ thành tiên để còn làm thần hậu của ngươi."

Thời điểm này rồi mà vẫn còn muốn làm thần hậu của hắn , hắn cảm thấy buồn cười lại không biết phải làm sao "Vậy ứng phó cẩn thận, không được sợ hãi , chỉ cần qua thiên kiếp, ta sẽ mang người đến hội Dao Trì.

"Hội Dao Trì thiên đình!

Nàng mừng rỡ,: "Thật sự?"

Biết rõ tu tiên là dựa vào tín niệm (niềm tin), chứ không phải là lợi dụ (cám dỗ), nhưng đối nàng mà nói, hắn lại không thấy như vậy có cái gì sai, mỉm cười gật đầu nói "Hành sự tùy theo hoàn cảnh, ta sẽ theo dõi nàng ."

Nàng mừng rỡ: “Ta biết ngươi sẽ giúp ta, ta không sợ."

Hắn sửng sốt một chút, không tỏ vẻ gì.

Chỉ cần có kế sách ra tay tương trợ, che chở cho nàng tự nhiên không thành vấn đề, nhưng nay nàng trúng phải điều lạ thường chưa rõ, dựa vào hai mươi vạn năm tu hành của hắn cũng không thể nhẩm tính được tương lai của nàng , có thể thấy được kiếp nạn này cực kỳ nghiêm trọng, vạn nhất ứng vào lúc này thì sao . Tuy hắn ra tay là thiện ý nhưng chỉ sợ rước lấy phải đại họa, tương lai ngay trước mắt, bước ngoặt lớn này bất kể như thế nào cũng không được sai , huống chi không cần đề cập đến một điều như vậy quá nhiều, chuyện này vốn dĩ hoàn toàn không cần giúp đến , cho nên trong tộc điêu linh đến tận bây giờ , đáng giá vì một tiểu yêu mà mạo hiểm ra tay?

Nhìn đôi mắt long lanh trong sáng kia, hắn cuối cùng cũng không thể đành lòng cự tuyệt, thở dài, dặn dò nói: “Nhớ kỹ, mặc kệ thế nào, tuyệt đối không được cách xa thổ địa dẫn đến bị thương căn nguyên nghe chưa ."

Nàng kiên định nói: “Ta đã nhớ kỹ, ngươi đừng lo lắng."

Hắn nhìn lên trời nói: "Mau đi núp đi."

Ngay lúc này ở trước mặt hắn lộ nguyên hình sao ? Nàng mặt đỏ lên nhìn hắn nói: “Ngươi đi trước."

Hắn cũng không miễn cưỡng, xoay người bước đi. "Nhớ rõ cùng ta đi hội Dao Trì!"

Nàng nhìn về phía bóng lưng của hắn hô một tiếng, nhún người hóa thành một gốc cây hoa sơn trà màu đỏ. "So với hoa sơn trà xung quanh, lại phá lệ đặc biệt . Có một cây cao hơn người, cành lá to lớn xanh thẫm phát sáng lấp lánh , bông hoa đầu cành lớn như đầu người, màu đỏ chói mắt, tám phần đã nở rộ, còn có một chồi non mới mọc .

Gió thổi qua, lôi đình sắp bắt đầu , hoa hồng trà bị thổi trúng ngã trái ngã phải. Ngàn năm chỉ một kiếp nạn lớn , không thể hoảng, chống đỡ qua được thì tốt rồi!

Nàng cố gắng không run, âm thầm cổ vũ bản thân, chỉ cần bình yên độ kiếp, sau này hành động sẽ không còn chịu hạn chế bản hình, nhưng quan trọng nhất là có thể từng bước lại gần hắn, vài lần trước đã cố gắng qua, lần này nhất định cũng có thể, huống chi còn có hắn hỗ trợ.

Một hoa sơn trà cao lớn dần dần thu nhỏ lại, biến thành hình dáng hoa sơn trà tầm thường, xen lẫn bên trong bụi hoa.

Mây đen trùng điệp kéo đến , trên trời mưa gió bắt đầu lớn . Mưa quất vào hoa, một cảnh tượng chật vật. Đau quá! So với lần trước còn đau hơn !

Nàng cắn môi chịu đựng, lấy lòng bàn chân cắm sâu vào đất . Giữa không trung xuất hiện một dãi ngân xà (hình rắng bạc), uốn lượn , lướt qua đám mây đen , tiếng vang lại chậm chạp không bắt đầu, giống như tìm kiếm cái gì. Một tiếng nổ thật lớn, toàn bộ Bạch Chu sơn đều lắc lư .

Trên mặt đất xuất hiện một cái hố lớn , một gốc cây hoa sơn trà trong nháy mắt toàn bộ cành lá héo rũ. Nàng tránh sau một tảng đá , cae người đầy ngoài mồ hôi lạnh còn lại là nước mưa , lần này thiên kiếp quả nhiên nặng hơn nhiều , may mắn hắn sớm đã dạy nàng phương pháp di hình điệp ảnh (di chuyển thực thể ,để lại bóng) , hoa sơn trà bị sấm đánh trúng chính là hình thể giả, bản thân lại một lần nữa trở lại trong bụi hoa.

Ngân xà kia quả nhiên mắc mưu, một tiếng nổ vang lên, ngoài tảng đá lớn tính cả giả hình thể đều vỡ vụn.

Ba đạo lôi hình, biện pháp của hắn chỉ có thể né tránh hai cái , còn một đạo cuối cùng làm sao bây giờ?

Biết lúc này nàng mới nghĩ đến vấn đề nghiêm trọng, bắt đầu hốt hoảng, lại không dám tự mình lộn xộn chạy loạn, chỉ ngừng thở, tận lực thu lại cành lá, cùng với nhóm hoa sơn trà còn lại lẫn vào trong cùng một chỗ, chỉnh thân thể cơ hồ nằm rạp ở trên mặt đất . Ngân xà ở trên không lượn quanh, cúi xuống, ngước lên , tựa hồ như tìm kiếm.

Đột nhiên sức gió mạnh thêm, khóm hoa xung quanh đều bị nhổ tận gốc, rất nhanh liền chỉ còn lại một gốc cây hoa sơn trà màu đỏ trơ trọi .

Nàng vạn phần kinh hoảng. Gió càng lớn hơn , ngân xà du động (di chuyển), giương nanh múa vuốt đắc ý vạn phần.

Nhất định phải đi qua, đã cách hắn không còn xa , hắn còn đáp ứng mang nàng đến hội Dao Trì!

Nghĩ đến đây, nàng cắn chặc răng, cố gắng bám lấy bùn đất, bảo hộ thật kỹ căn tu, cảnh cáo chính mình không được rời mặt đất , hai đạo trước đều đã thoát, chỉ còn lại có một đạo cuối cùng, chỉ cần qua là không thành vấn đề, cho dù so với hai đạo trước mạnh hơn nhiều

Không phải gió tầm thường, là Thiên Phong, thổi vào người như bị lăng trì, lá cây sớm bị mất sạch chỉ có lại chín đóa hoa đỏ tươi còn lại trên cành, chín đóa hoa lại hơi hé mở , giống như đang cố gắng nở rộ .

Rốt cục ngân xà ngạo mạn bắt đầu tấn công .

Quyết tâm muốn qua đạo thiên hình này, nàng khẩn trương mở to hai mắt, nhìn ngân quang tới gần, ngưng tụ pháp lực ngàn năm chuẩn bị đọ sức . công phu trong chớp mắt, một đạo màu vàng gì đó bay qua.

Ngay lúc nàng sững sờ, thân thể chấn động mạnh, giống như muốn khía thành vô số mảnh , máu tươi ồ ồ từ nhánh cây chảy ra , đau đến mức nàng cơ hồ muốn chết ngất đi , bản hình suýt nữa bị đánh . Trong tiếng nổ, chín đóa hoa sơn trà tức khắc tách ra ! mây đen ngập trời nháy mắt tản đi, giá hiu nhẹ phẩy, ánh mặt trời phát ra ánh sang lấp lánh .

Nhìn lên bầu trời trong suốt, nàng gian nan cười rộ lên. Rốt cục khôi phục hình người, vô lực ngã lên mặt đất, đầy người là máu huyết .

Trong Hoa Triêu cung, hắn lẳng lặng nhìn giữa không trung, nơi đó rõ ràngbiểu hiệnnàng đã sống sót sau tai nạn . Đôi mi thanh tú càng nhíu chặt hơn .

Quẻ bốc của nàng vẫn mơ hồ như cũ , có thể thấy được mới vừa rồi ra tay không có làm trái thiên ý, không đến nỗi dẫn đến đại họa, tất nhiên là đáng mừng; nhưng mà từ việc hôm nay cũng có thể nhìn ra, thiên kiếp của nàng rõ ràng so với người khác nghiêm trọng hơn nhiều, hẳn đây chính là điều dị thường mà hắn đã nhìn thấy trước đó . Đến nay không ứng kiếp trước sau không phải chuyện tốt, lần sau chỉ sợ càng thêm hung hiểm.

Mới vừa rồi nếu để nàng chịu ứng kiếp, có thể từ nay về sau mệnh số liền rõ ràng hay không?

Chỉ cần hắn mạo hiểm buông tay để mặc nàng tự mình ứng phó, chiếu theo tu hành của nàng, sao có thể chịu đựng được đạo lôi hình cuối cùng kia . Tiểu yêu không biết trời cao đất rộng này, suốt ngày trừ bỏ tu hành chính là quấn quít lấy hắn, nhưng mà trước mặt thiên uy, nhìn thấy bộ dáng hoảng sợ của nàng, hắn vẫn là nhịn không được giữ lại một cánh hoa.

Lần này ra tay đến tột cùng là đúng hay sai? Sự tình đã qua, hối hận cũng không kịp, hắn thở dài, phất tay áo biến mất trong không trung .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.