Mùa Hoa Thứ Hai Mươi Tư

Chương 23: Chương 23: Ngoại truyện 1: Châu liên bích hợp (3) (H)




Ta còn nhớ, lúc nhỏ mình rất thích ngửi mùi hương trúc thoang thoảng dễ chịu trên người của a ca.

Rõ ràng xiêm y của chúng ta được giặt cùng một loại hương liệu, phòng xông cùng một loại hương, thậm chí a ca còn không đeo túi thơm bên mình như ta, thế mà huynh ấy lúc nào cũng có một mùi hương kỳ lạ như hương trúc, không nồng như hương hoa, chỉ nhàn nhạt mà rất khó quên. Ta thích lắm, mỗi tối trước khi đi ngủ đều phải ngửi một hơi mới ngủ ngon được. Sau này phải chia phòng ngủ, không còn được ngửi thấy mùi hương này mỗi đêm nữa, ta đã mất ngủ cả tháng trời, mãi về sau mới quen dần.

Chính vì vậy, ta tin rằng, mình không bao giờ có thể nhầm lẫn. Kẻ đang nằm trên giường ta lúc này, chắc chắn là a ca.

A ca hôn lên môi ta, bàn tay lần cởi ra thắt lưng của ta, rồi lại khẽ giọng nói:

“A Bích, a ca chờ ngày này, chờ suốt hai mươi năm rồi.”

Ta bàng hoàng.

Ta chưa bao giờ tưởng tượng đến việc này sẽ xảy ra, thế nên đờ người ra mất một lúc, chưa biết phải làm sao. Đến khi bàn tay lành lạnh kia lần tới trước ngực mình, ta mới sực tỉnh táo lại, hoảng hốt đẩy a ca ra, thảng thốt hét lên:

“A ca, a ca làm gì vậy?”

Ta cuộn mình vào góc giường, cuống quýt kéo áo che kín nơi trước ngực mình lại.

Ta đã mong chờ a ca sẽ tỉnh táo lại, giải thích với ta rằng huynh ấy chỉ bị mộng du, hay là nhầm lẫn ta với ai khác. Thế nhưng, a ca chỉ cười khẽ một tiếng, nhích lại gần ta, choàng tay ôm chầm lấy ta.

“A Bích, ngoan ngoãn nào, để cho a ca thương muội.”

Tiếng nói dỗ dành của a ca vang lên bên tai, ta hoảng loạn giãy giụa, không ngừng thét lên:

“A ca, đừng mà... Chúng ta là huynh muội, đừng làm như vậy...”

Xoẹt!

Tiếng xiêm y của ta bị xé rách chìm nghỉm trong tiếng mưa. Trong cơn hoảng loạn, ta không biết làm gì, bèn tự cắn lưỡi mình.

A ca cũng phát hiện ta đang muốn cắn lưỡi, vội vàng buông tay ra, hoảng hốt nói:

“A Bích, đừng! A ca buông ra rồi, muội đừng làm mình bị thương!”

Ta kéo chăn lên che người mình lại, nước mắt trào ra hai khóe mi, run rẩy nhìn ca ca, nói:

“A ca bắt nạt muội... Không, huynh không phải a ca của muội... A ca của muội thương muội nhất, không bao giờ làm vậy với muội đâu...”

A ca cười khổ, dè dặt chạm vào mặt ta, nhè nhẹ vuốt má ta, khẽ bảo:

“Chính vì a ca quá thương A Bích, cho nên mới chờ đợi suốt hai mươi năm qua. Đời người có bao nhiêu lần hai mươi năm chứ? A ca không còn trẻ nữa, không đợi được nữa rồi. A Bích ngoan, đừng để a ca phải chờ thêm nữa, được không?”

Giọng a ca vẫn dịu dàng như thế, ta nghe mà lại thấy lạnh cả người, lập tức hất tay huynh ấy ra, ngước mắt nhìn a ca, nói:

“Nếu a ca còn bắt ép muội làm chuyện trái với luân thường đạo lý, A Bích sẽ chết cho huynh xem!”

A ca rụt tay về, khẽ thở dài, ánh mắt nhìn ta lại vẫn đầy vẻ âu yếm. A ca nói:

“A Bích vẫn nhẫn tâm như vậy, chỉ biết làm a ca đau lòng.”

Ta còn chưa kịp đáp lại, bỗng có tiếng An Chi khóc ré lên. Ta muốn xuống giường bế con lên mà dỗ, nhưng bây giờ xiêm y không chỉnh tề, nếu bước xuống ắt phải để lộ thân thể trước mặt a ca.

Trong lúc ta còn đang chần chừ, a ca đã xuống giường, bước tới bên nôi, cẩn thận ôm An Chi lên, dịu dàng dỗ:

“A An ngoan, đừng khóc, có a cha ở đây.”

An Chi thường được a ca ẵm bế dỗ dành, đã sớm quen thuộc với huynh ấy, vừa được ôm lên đã nín ngay.

Ta lại vô cùng khó chịu, chau mày hỏi:

“Sao a ca lại xưng như vậy với A An? Huynh đâu phải là a cha của con bé!”

A ca ôm An Chi ngồi xuống giường, bình thản đáp:

“A An không gọi vi huynh là a cha, lẽ nào lại nhận kẻ phản tặc vừa mới chết kia làm cha hay sao?”

Ta trắng bệch mặt mày, run run không nói nên lời.

A ca vừa chọc cho A An cười, vừa cất giọng điềm nhiên nói:

“A Bích, muội hãy suy nghĩ cho kỹ. Nếu A An gọi vi huynh là a cha, có lẽ con bé sẽ được bình an cả đời như mong ước của muội. Còn giả như muội không muốn để A An nhận a ca làm cha, vậy thì...”

A ca nói tới đây, bỗng dưng ngừng lại. An Chi nằm trong lòng a ca, chẳng rõ bị a ca chọc thế nào, con bé lại ngây ngô bật cười khanh khách, nào biết a ca đang mang tính mạng mình ra mặc cả.

Ta chưa bao giờ nghĩ đến có ngày a ca lại trở nên như thế. Hoặc là, ta chưa bao giờ hiểu thấu được a ca.

Trong lòng ta, a ca luôn là người yêu thương ta nhất, không thể là kẻ đang ép buộc ta làm chuyện bất luân ở trước mặt này.

“A ca đang uy hiếp muội sao?” Ta thẫn thờ hỏi.

A ca không đáp, chỉ trao An Chi cho ta, cười bảo:

“Hình như con bé đói rồi, A Bích cho con uống chút sữa đi.”

Ta nhận lấy An Chi, ôm vào lòng. An Chi cất tiếng khóc oe oe, có vẻ là đói thật. Ta ngước nhìn a ca, bảo:

“A ca ra ngoài đi.”

A ca không hề nhúc nhích, tủm tỉm nói:

“A Bích cứ cho con uống sữa đi, thuở nhỏ chúng ta còn từng tắm cùng nhau, trên người A Bích có nơi nào a ca chưa từng thấy qua, xấu hổ làm gì?”

Ta vừa giận vừa thẹn, mặt đỏ bừng lên, chỉ muốn mắng a ca vô sỉ. Nhưng An Chi trong lòng lại khóc ré lên, bản năng của người mẹ khiến ta không nỡ để con đói, chỉ đành quay người sang một bên, tránh né ánh mắt của a ca, rồi kéo chăn xuống, nới lỏng vạt áo ra, bắt đầu cho An Chi bú.

Lúc này, a ca chẳng hề biết ngại ngùng mà tránh đi, lại còn nằm nghiêng người, tựa đầu vào thành giường, thong dong ngắm nhìn ta, ánh mắt nóng rực dán vào trước ngực ta. Ta quẫn bách, chẳng biết phải làm sao để ngăn lại ánh mắt kia, chỉ đành quay mặt đi, vờ như không thấy.

An Chi uống sữa no rồi, ta vừa kéo vạt áo lại, a ca đã ôm An Chi lên, đặt lại trong nôi, khe khẽ dỗ:

“A An ngoan, ngủ đi nào, a cha thương.”

Vẻ mặt của a ca rất từ ái, giọng đầy yêu thương, người ngoài nhìn vào nhất định tin rằng huynh ấy là cha ruột của con bé.

Trước đây, Chu Cao Hú rất bận rộn, chẳng có thời gian giúp ta chăm sóc các con, hai lần sinh con đều chỉ có ta và nhũ nương trông nom, mãi rồi cũng quen. Từ dạo ta sinh An Chi đến nay, a ca lại luôn túc trực bên cạnh, có chuyện gì đều giành làm cả, chỉ sợ ta mất ngủ. Đêm đến, con bé trở mình khóc ré thì đã có a ca dỗ thay. Có lúc con bé tè dầm, a ca không ngủ cả đêm, loay hoay lo liệu. Ta từng rất cảm động, nghĩ rằng mình có được người a ca tốt nhất trên đời. Nào ngờ...

An Chi rất thích được a ca dỗ, một lúc sau đã ngủ thiếp đi. A ca đặt con bé trong nôi, cẩn thận đắp chăn lại, rồi mới bước tới cạnh giường, ngồi xuống bên ta.

Ta sợ hãi, co rúm người lại, cảnh giác nói:

“A ca muốn làm gì?”

A ca ôm ta vào lòng, khẽ bảo:

“A Bích đừng sợ a ca như vậy, vi huynh đau lòng lắm, biết không?”

Ta ứa nước mắt, níu lấy tay áo của a ca, nghẹn ngào nói:

“A ca đừng như vậy, trở lại là a ca như trước kia đi, được không? Trước kia a ca không phải thế này...”

A ca bật cười, đưa tay xoa xoa gò má ướt đẫm lệ của ta, thì thầm:

“A Bích ngốc, đây mới là a ca thật sự của muội, a ca trước đây chỉ là giả dối. Tại sao hai mươi năm nay, A Bích lại chẳng phát hiện ra?”

Ta sững sờ, quên cả hít thở.

A ca lần tới trước ngực ta, vuốt ve đỉnh tròn còn căng sữa, nói:

“Năm A Bích mười ba tuổi, từng cầm tay a ca đặt vào đây, có còn nhớ không? A Bích có biết đêm đó a ca đã mơ thấy gì không?”

Ta ôm đầu che kín hai tai lại, thét lên:

“Không, muội không muốn nghe, a ca đừng nói nữa...”

Rõ ràng đã bịt tai lại, ta vẫn nghe thấy tiếng nói như ma âm của a ca vang vọng bên tai. A ca nói:

“Đêm đó, a ca mơ thấy A Bích mặc vào giá y, gả cho ta làm nương tử. Vào đêm động phòng hoa chúc, A Bích khe khẽ gọi ta hai tiếng: Lang quân... Sau đó, a ca ôm A Bích nằm xuống giường, xé ra bộ giá y đỏ rực ấy, cởi ra chiếc yếm đào thêu mẫu đơn, chạm tay vào nơi mềm mại này. Sau đó nữa, A Bích chỉ còn biết kêu khóc, không ngừng gọi “lang quân” xin tha... Từ đó trở đi, trong lòng a ca, A Bích không còn chỉ đơn thuần là muội muội nữa, biết không? Từ hai mươi năm trước, a ca đã muốn làm như vậy với muội, biết không? A Bích đã để a ca đợi lâu lắm rồi, biết không?”

Ta ôm đầu, bật khóc thét lên:

“A ca im đi, đừng nói nữa...”

Ta tìm hết tất cả những từ mắng chửi thậm tệ nhất mà mình biết, không ngừng mắng a ca:

“A ca xấu xa, biến thái... A ca vô liêm sỉ, không biết xấu hổ... A ca không bằng cầm thú...”

Ta mắng khó nghe như thế, a ca lại không giận, còn bật cười, cắn nhẹ vào gáy ta, nói:

“A Bích nói phải, a ca quả thật không bằng cầm thú. Chỉ trách A Bích không may gặp phải ta, đời này đừng mơ tưởng chạy thoát... Chúng ta cùng xuống địa ngục, được không?”

Ta nghĩ, a ca điên rồi.

Ta hoảng sợ đẩy a ca ra, nhưng sức lực nữ nhân yếu ớt, không tài nào đẩy nổi.

A ca khẽ cười, đẩy chiếc yếm của ta ra, mân mê một bên căng tròn, hỏi:

“Có phải nơi này khó chịu lắm không? Lúc nãy A An chỉ uống một bên, bên đây vẫn còn căng tức, phải không? A ca giúp A Bích hút ra hết, được không?”

Ta lắc đầu nguầy nguậy, lớn tiếng hét lên:

“Không... Không được...”

A ca đưa tay che miệng ta lại, khẽ bảo:

“Suỵt, A Bích chớ lớn tiếng, đánh thức con dậy thì không hay...”

Ta không thể hét lên được, chỉ có thể ú ớ trong miệng, trơ mắt nhìn a ca ngậm lấy đỉnh tròn vào miệng, từ từ nhấm nháp. Sữa trào ra, đều bị a ca nuốt vào hết. A An là trẻ con, chỉ biết uống sữa, còn a ca lại không đơn thuần như thế, vừa cắn mút vừa dùng đầu lưỡi trêu đùa, có khi còn cắn nhẹ một cái. Ta bị a ca trêu chọc đến khóc nấc lên, cuối cùng cả người run lên một cái, đầu óc trống rỗng.

A ca vui mừng, cười bảo:

“A Bích quả là bảo bối.”

Ta chỉ hận không thể chui xuống đất, hoặc là chết quách cho xong. Ta bị a ca của mình làm cho...

A ca sợ ta lại cắn lưỡi, vội dọa:

“Nếu A Bích chết, A An cũng không sống được.”

Ta chết lặng cả người, nằm xụi lơ trong lòng a ca, mặc kệ huynh ấy làm gì đi nữa cũng không phản ứng.

Cuối cùng, a ca cũng vào sâu trong ta. Ta hét lên một tiếng, nước mắt cũng trào ra.

A ca dịu dàng hôn lên mắt ta, liếm đi giọt nước mắt ấy, khẽ nói:

“A Bích, a ca yêu muội, từ nhỏ đã yêu muội, hai mươi năm nay chưa từng thay đổi. Muội có biết không?”

Ta lắc đầu, không nói gì, chỉ khóc.

A ca vừa dịu dàng lau nước mắt cho ta, bên dưới lại vẫn dồn dập vào ra, chẳng hề nương tình.

Ta nhớ lại cái đêm trông thấy a cha và a nương bên nhau. Khi ấy ta còn quá ngây thơ, nào biết hai người đang làm gì. Nhưng mà, ta vẫn nhớ mãi cái cảm giác thảng thốt khi trông thấy a cha nho nhã lễ độ thường ngày bỗng trở nên đáng sợ như thế.

A ca vốn dĩ rất giống a cha, từ vẻ bề ngoài đến tính tình sở thích.

Lẽ ra, ta nên hiểu, a ca cũng không khác gì a cha, bên ngoài thì dịu dàng, bên trong lại đáng sợ hơn bất kỳ ai.

Trời vẫn mưa không ngớt, tiếng mưa gõ nhịp đều đều trên mái hiên.

Ta chết lặng đếm tiếng mưa rơi, bên tai bỗng chợt vọng lại câu hát Côn khúc trong vở “Mẫu Đơn đình” thuở nhỏ thường kéo a ca đi xem. Câu hát rằng:

“Ngỡ ngàng tương tư chẳng lộ, hóa ra chỉ bởi đã thấm vào xương. Tình chẳng biết bắt đầu từ đâu, quay đầu nhìn lại đã thấy đậm sâu.”

Đêm đó, a ca không ngừng giày vò ta, cũng liên tục thì thầm bên tai ta, kể rằng huynh ấy yêu ta đến nhường nào.

Nhưng ta đã chẳng nghe thấy gì nữa.

Ta chỉ nghe thấy tiếng trái tim mình vỡ tan ra thành trăm mảnh. Hồi ức thơ ấu đẹp đẽ cũng vỡ nát.

Câu hát quen thuộc năm xưa tan ra, hóa thành nước mắt đọng trên khóe mi.

.....

@Tác giả: Đính chính lại, không phải inc thật đâu ạ. >.<

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.