Ta thức dậy trong vòng tay a ca, thấy tiếng mưa đã dứt, hẳn là trời đã tạnh.
A ca đã thức từ bao giờ, hoặc là huynh ấy chưa từng chợp mắt, cứ thế chống tay nhìn ta chăm chăm, chẳng hề biết chán.
Ta tránh đi ánh mắt đầy nhu tình kia, muốn đẩy a ca ra, nhích về sau một chút. A ca lại chẳng chịu buông ta ra, chỉ khẽ nói:
“Trời còn chưa sáng, A Bích ngủ thêm đi.”
Ta không thể ngờ a ca vẫn có thể bình thản nói chuyện với mình như thế, cứ như chưa có gì xảy ra. Ta ngước mắt nhìn a ca, run run nói:
“Chúng ta đã làm chuyện bất luân, trời đất sẽ không dung tha.”
A ca ôm ta vào lòng, vỗ nhẹ lên lưng ta an ủi, khẽ bảo:
“Đừng sợ. Tất cả đều do a ca ép buộc A Bích. Nếu trời cao có trừng phạt, cũng là nên trừng phạt a ca mới phải, A Bích có lỗi gì chứ?”
Ta lắc lắc đầu, gục lên vai a ca bật khóc, vừa khóc vừa nói trong tiếng nấc nghẹn:
“Không, a ca không hiểu... A ca không hiểu gì hết...”
A ca không hiểu rằng, ta thà gánh hết tội lỗi một mình, cũng không muốn a ca chịu khổ đau.
Người ta muốn bảo vệ nhất trên đời chính là a ca. Ta chỉ căm hận chính mình hại a ca rơi vào chỗ vạn kiếp bất phục. Nếu ta có thể thông minh hơn một chút, sớm tránh xa a ca, thì làm gì có hôm nay. Hoặc là, ta nên chết cùng trượng phu ngay lúc đó, có lẽ a ca đã chẳng phạm phải tội nghiệt.
Ta đúng là một tai tinh, trượng phu và nhi tử đã vong mạng, bây giờ ta lại hại đến a ca. Có lẽ, ta không nên tồn tại trong cõi đời này.
A ca thấy ta như vậy, chỉ lẳng lặng ôm chặt lấy ta, kề bên tai ta thủ thỉ những lời dỗ dành gì đó, ta chẳng nghe rõ.
Lúc này, trong đầu ta chỉ nghĩ đến duy nhất một việc...
Từ nhỏ đến lớn, chỉ có a ca hi sinh vì ta, bảo vệ ta.
Lần này, đến lượt A Bích bảo vệ a ca.
.....
Sau hôm đó, a ca không còn e ngại gì nữa, dời thẳng lên giường ngủ cùng với ta.
Ta phản đối, a ca ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nắm lấy tay ta, ồn tồn nói:
“Chúng ta đã bỏ lỡ quá nhiều thời gian, a ca chỉ muốn ở bên A Bích thời thời khắc khắc, trân trọng mỗi khoảnh khắc, được không?”
Ta rụt tay lại, im lặng không nói gì. Nhìn thấy a ca hạ giọng nài nỉ như thế, ta chẳng đành thốt ra lời cay nghiệt.
Mấy ngày sau đó, tuy a ca ngủ chung giường với ta, lại vẫn rất thủ lễ, chỉ đơn thuần là ôm ta vào lòng, không hề có hành động gì quá mực. Dù biết rằng đây là sai trái, nhưng chỉ cần nằm trong lòng a ca, ta lại tưởng chừng như quay về thuở nhỏ vô tư lự, ngửi mùi hương thoang thoảng trên người a ca, cứ thế bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
Có đêm, ta giật mình thức giấc, thấy a ca vẫn đang lẳng lặng nhìn mình. Ta lấy làm khó hiểu, hỏi:
“Mặt muội có gì mà a ca cứ nhìn mãi vậy?”
A ca mỉm cười, khẽ đáp:
“A ca ngắm nhìn A Bích bao nhiêu cũng không đủ. Chỉ sợ quay lại những tháng ngày trước đây, một mình ta nằm trên chiếc giường lớn, muốn trông thấy A Bích cũng chẳng cách nào chắp cánh bay tới kinh thành, chỉ có thể sống trong hồi ức.”
Ta cúi đầu, không biết nên nói gì.
A ca hôn nhẹ lên trán ta, thì thầm:
“May rằng bây giờ A Bích đã quay về bên cạnh a ca, mãi mãi không rời khỏi a ca nữa.”
Ta cố gắng ngăn giọt nước mắt ra xuống, nói:
“Chúng ta là huynh muội.”
A ca bật cười, lại hôn lên má ta, nói:
“Thì đã sao? Chúng ta không làm hại đến ai, chẳng màng chuyện thế gian, cả đời sống ở nơi này, ai biết được chúng ta là ai?”
Ta khẽ lắc đầu, thì thào:
“Không, trời biết, đất biết, muội biết, a ca cũng biết.”
A ca bỗng cứng đờ người ra, sắc mặt tái nhợt. Ta thấy vậy, lo rằng a ca có chuyện gì, đang định hỏi han, a ca bất chợt cúi đầu, hôn lên môi ta.
“A Bích, a ca đã đợi muội hai mươi năm nay, không muốn đợi thêm nữa. Chỉ cần được ở bên muội một khắc, cho dù có vạn kiếp bất phục thì đã sao?”
Ta mềm người trong nụ hôn của a ca, chẳng còn nghe thấy được gì, chỉ có câu nói ấy vẫn luẩn quẩn bên tai không dứt.
Một giọt nước mắt rơi ra khỏi khóe mắt ta, chạy dài xuống má. A ca hôn lên giọt nước mắt ấy, thật dịu dàng, thật thành kính, cứ như ta là trân bảo quý giá nhất thế gian.
Mùa này trời mưa nhiều, cả đêm mưa vẫn cứ tí tách mãi không ngừng, cũng như đáy lòng ta chưa từng bình lặng.
....
Thời gian qua nhanh, chớp mắt đã tới ngày mùng sáu, ngày mai chính là tiết Thất Tịch.
Hôm đó, nhân lúc a ca ôm A An đi tắm rửa, ta ngồi trong phòng một mình, với tay đánh vỡ lọ sứ. Lọ sứ vỡ tan thành trăm mảnh, ta cúi xuống nhặt lấy một mảnh sứ sắc nhọn, từ từ đưa nó lại gần cổ tay mình.
Lúc nhỏ, ta kéo a ca đi xem kịch, vẫn nhớ như in vở Hạng Vũ Ngu Cơ. Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ cùng đường tuyệt lộ, nàng Ngu Cơ rút kiếm ra hát rằng:
“Trượng phu chí lớn cạn
Tiện thiếp còn sống chi?”
Nói rồi, nàng dùng thanh kiếm đó tự vẫn.
Khi ấy, ta xem kịch xong, nước mắt lưng tròng. Từ đó, a ca không cho ta xem vở kịch ấy nữa, chỉ sợ ta bị những thứ ủy mị ảnh hưởng.
Sau này gả cho Hán vương, kể từ khi biết trượng phu ẩn giấu dã tâm sâu vời vợi, ta đã chuẩn bị để làm một Ngu Cơ tuẫn tiết theo chồng.
Ta biết, a ca sẽ yêu thương chăm sóc tốt cho A An.
Ta biết, những gì mình nợ a ca, cả đời này chẳng thể trả hết, chỉ đợi kiếp sau đáp đền.
Khoảnh khắc ấy, khi mảnh sứ chạm vào da thịt, ta không thấy đau, chỉ thấy lòng nhẹ nhõm.
Khi máu đỏ chảy loang ra mặt đất, a ca bỗng dưng chạy vào. Sắc mặt a ca tái nhợt như chẳng còn giọt máu nào, run rẩy thét lên:
“Không, A Bích, dừng lại đi!”
Ta ngã xuống trong ánh mắt thảng thốt của a ca, bên tai còn văng vẳng tiếng nói bi thống của huynh ấy:
“A Bích, a ca xin muội... Đừng rời xa a ca... Đừng rời xa a ca...”
....
Khi ta tỉnh lại, chỉ thấy cổ tay đã được băng bó cẩn thận.
A ca đang gục xuống bên giường ta. Ta vừa tỉnh dậy, a ca đã cảm nhận được, vội vàng ngẩng đầu lên, vui mừng hỏi:
“A Bích tỉnh rồi sao? Tay có còn đau không?”
Ta lẳng lặng lắc đầu.
A ca nhẹ nhàng ôm lấy ta, khóe mắt đỏ hoe. Lạ là huynh ấy chẳng nhắc đến chuyện ta tự tử, chỉ dịu giọng bảo ta nghỉ ngơi.
Ta đưa mắt nhìn khắp căn phòng, thấy mọi vật dụng bằng sứ và pha lê đều như bốc hơi, những thứ sắc nhọn cũng chẳng còn.
Xem ra a ca đã rất hoảng sợ, sau này muốn có cơ hội như sáng nay sẽ rất khó. Ta thầm thở dài, chẳng tính được tiếp theo nên làm gì.
Tối đó, a ca bế A An tới bên giường ta, tự tay tháo sợi dây may mắn được cột trên tay con bé từ hôm Đoan Ngọ ra.
Ta lấy làm khó hiểu, hỏi:
“A ca đang làm gì thế?”
A ca ném sợi dây thừng lên bục cửa sổ, cười đáp:
“Đây là phong tục cũ, tương truyền đêm nay hỉ thước sẽ bắc cầu cho Ngưu Lang Chức Nữ gặp nhau, cần rất nhiều dây thừng, người dân bèn tháo dây thừng may mắn trên tay những đứa trẻ trong nhà, ném lên chỗ cao, để hỉ thước mang đi bắc cầu.”
Ta bật cười, nói:
“A ca cũng tin vào những chuyện này hay sao?”
A ca cười cười, khẽ nói:
“Chỉ mong những người hữu tình trong thiên hạ đều thành giai ngẫu.”
Ta ôm A An trong lòng, im lặng chẳng nói gì.
......
Cuối cùng, ngày Thất Tịch cũng đến với cơn mưa rả rích từ sáng sớm.
A ca chuẩn bị sẵn mâm dưa quả bái Chức Nữ, lại tủm tỉm hỏi ta:
“Hôm nay trong thành rất náo nhiệt, A Bích có muốn ra ngoài đi dạo một lúc không?”
Lúc nhỏ ta ham chơi, mỗi lần có lễ hội đều nài nỉ a ca đưa ra ngoài chơi. Bây giờ, đã chẳng còn là đứa trẻ thơ, ta lại chần chừ:
“Muội... Có tiện hay không?”
A ca xoa đầu ta, nói:
“Có a ca đây, đừng sợ.”
Chiều vừa buông ánh tà dương, ta để lại A An cho thị nữ trông nom, đeo khăn lụa che nửa mặt, theo a ca bước lên xe ngựa. Từ Ngô huyện vào trong thành không gần, đến khi trời sụp tối mới tới cổng thành. Ta khẽ vén rèm xe, đưa mắt nhìn cổng thành sừng sững trước mặt, khóe mắt bỗng ướt nhòe.
A ca choàng tay ôm ta vào lòng, cùng ta ngắm nhìn đường phố quen thuộc. Mọi thứ vẫn không thay đổi quá nhiều so với ký ức tuổi thơ của ta, từng con đường, từng ngõ hẹp, từng dãy nhà tường trắng ngói đen chìm trong màn mưa mù mịt, từng chiếc cầu đá trầm mặc bắc qua dòng kênh phẳng lặng... Mỗi một cảnh vật đều gợi lên bao nỗi ký ức ngổn ngang, tưởng chừng như xa xăm lắm, lại vẫn rõ mồn một như mới hôm qua đây thôi.
Xe ngựa dừng lại, a ca dìu ta xuống xe. Chúng ta đi bộ qua những con phố lung linh ánh đèn. Đi tới một quầy bánh nọ, nghe mùi hương sực nức tỏa ra, a ca bỗng dừng lại, bước tới trước mặt ông cụ bán bánh, cười nói:
“Lấy cho ta một gói xảo quả.”
Ông cụ dường như rất quen thuộc với a ca, tươi cười hỏi:
“Thẩm Tam gia vẫn lấy khẩu vị như mọi năm phải không?”
A ca gật đầu, đáp:
“Phải.”
Ông cụ gắp một túi xảo quả đầy ắp, vui vẻ đưa cho a ca, nói:
“Chúc Tam gia cùng phu nhân bách niên giai lão, ân ái đến bạc đầu.”
A ca nghe vậy, có vẻ rất hài lòng, đưa hẳn cho ông ta một nén bạc mà chẳng cần trả lại tiền thừa.
Xong xuôi, a ca bước đến bên cạnh ta, đưa túi xảo quả cho ta, mỉm cười nói:
“Thuở nhỏ A Bích thích ăn xảo quả của lão Trương nhất, mau ăn thử xem hương vị có còn như xưa chăng?”
Ta chưa kịp đáp, a ca đã cầm một viên xảo quả luồn ra khăn lụa, đưa vào miệng ta. Ta bất giác nuốt xuống, hương vị quen thuộc khiến cổ họng ta nghẹn đắng.
A ca hỏi:
“Sao vậy? Không ngon ư?”
Ta lắc đầu, nhỏ giọng đáp:
“Hương vị vẫn chẳng đổi, chỉ là A Bích đã không còn là trẻ con, không thể nếm được mùi vị của năm xưa nữa.”
Ta ngước đầu nhìn khuôn mặt như ngọc của a ca dưới ánh đèn loang loáng, khẽ hỏi:
“A ca... vẫn thường mua xảo quả của ông ấy ư?”
Ta biết a ca không ưa ăn quà vặt, xưa này có mua cũng chỉ là cho ta. Hai mươi năm qua, ta không về Tô thành, a ca vẫn mua để làm gì?
A ca không đáp, lại nhét một viên xảo quả vào miệng ta, cười bảo:
“A Bích ngốc, đã dặn ra ngoài phải gọi ta là gì, quên rồi ư?”
Ta lẳng lặng nuốt miếng xảo quả xuống, lí nhí gọi:
“Phu quân...”
Khóe môi a ca cong lên, dường như rất vui vẻ.
Ta quay đầu nhìn lại quầy bánh của Lão Trương kia, bỗng dưng ngỡ như trông thấy hình ảnh năm xưa.
Một tiểu cô nương kéo tay một thiếu niên tới trước quầy bánh, ôm tay áo thiếu niên làm nũng:
“A ca, muội muốn ăn cái này.”
Thiếu niên không chịu nổi sự mè nheo của muội muội, đành tiến đến mua một túi xảo quả, đặt vào tay tiểu cô nương.
Tiểu cô nương nhoẻn miệng cười, bỗng chợt thơm một cái lên má thiếu niên, nói:
“Cảm ơn a ca.”
Gò má trắng nõn của thiếu niên hơi đỏ lên, ngượng ngùng bảo:
“Mau đi thôi, về muộn sẽ bị a nương mắng đó.”
Hình ảnh hai người họ hiện lên trước mắt ta, rồi tan ra trong nước mắt.
Chuyện xưa đã thành quá vãng, hạc vàng một đi không trở lại.
.....