Phố xá huyên náo. Người đến người đi.
Ở quán cà phê nơi góc đường, Mai Lạc liếc một cái liền thấy người thương đang đi tới, cả cuộc đời này cô cũng sẽ không quên được hình bóng ấy .
Cố Tử Thanh luôn nổi bật như vậy, dù ở giữa biển người, cô liếc một cái liền có thể nhận ra anh.
Mà cô vẫn bình thường, rất dễ bị vùi lấp trong biển người.
Một năm trước, anh trở về thành phố S từ Manchester City của nước Mĩ, Mai Lạc vừa mới trở lại từ Luân Đôn của nước Anh.
Là số phận hay là trùng hợp, cô vừa trở lại đã gặp anh.
Quá khứ và hiện tại dây dưa, đổ lên những tháng năm hoang vắng.
Thần số phận lại đưa họ đến bên nhau một lần nữa, lần này, liệu họ có còn chia xa, lần này, liệu họ có thể có kết quả?
Cô theo đuổi anh ba năm, cô khoa văn, anh khoa lý.
Bọn họ ở bên nhau bốn năm, cô khoa Trung Văn, anh ngành kiến trúc.
Bọn họ xa cách năm năm, cô ở nước Anh, anh ở nước Mĩ.
Tương lai dài đằng đẵng, nhiều năm như vậy,
Cô và anh sẽ ra sao?
Cuối cùng bươm bướm có thể bay qua Thượng Hải hay không? ~
~~~~~~~~~~~~~~~~
Cô nói
Ai nói trông chờ tình yêu, thế nào cũng không phải chịu bi kịch.
Tôi một mực không tin.
Anh nói
Bởi vì không thể không đếm xỉa đến, cho nên chỉ có thể bó chân trong khung cảnh nhỏ hẹp, ở đây chờ em trở lại.